Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 68: xác sống tới đây (14)
" Cẩm Lý."
Bên cạnh vang lên tiếng gọi, còn chứa thêm tia cảm xúc hỗn độn.
Cẩm Lý sau khi tùy tiện khoa chương, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, chính là tiêu cự còn chưa kịp ổn định, cơ thể đã bị một bóng đen phủ lên.
" Được rồi... được rồi..." Cẩm Lý nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tư Ngung, mặc dù biết tên này sẽ không cảm nhận được đâu.
Tư Ngung sau khi thoát khỏi khống chế của xác sống cấp cao kia, mở mắt ra liền không nhìn thấy Cẩm Lý, trong lòng dấy lên cảm xúc lo lắng bất an, y sợ Cẩm Lý bị kẻ kia bắt đi mất rồi.
Nhỡ may, kẻ kia nhân lúc y vô thức, bắt mất anh ấy đi thì phải làm sao?
Tư Ngung ôm tâm trạng bất an mà gấp gáp chạy đi tìm Cẩm Lý.
Thời điểm bước lên sân thượng, nhìn dây leo cuốn quanh, bóng dáng đơn bạc của anh chìm trong ánh trăng mờ ảo, bởi vì quá tối, Tư Ngung không thể nhìn thấy biểu cảm của anh...
Bỗng chốc, y liền muốn tiến tới ôm lấy anh, muốn kéo bóng dáng kia ra khỏi sự cô đơn chết chóc, ra khỏi nơi bóng tối vô tận.
Y thật sự tới ôm lấy anh vào lòng.
Cẩm Lý bởi vì đáp lại cái ôm của Tư Ngung, làm rơi mất cả tinh hạch trên tay. Tinh hạch rơi xuống nền đất, dưới ánh trăng sáng, sắc vàng càng thêm đậm.
Cảm thấy tâm tình của Tư Ngung đã ổn định hơn, Cẩm Lý lúc này mới đẩy y ra.
Cũng không thể ôm nhau đứng cả đêm được mà! Trẫm buồn ngủ rồi.
\[...\] Cho nên, ngài mà không buồn ngủ là sẽ còn ôm nhau đứng đúng không? Xác sống cấp cao phía sau ngài sẽ bị ngược cầu đến mức đội mồ sống lại đó.
Hệ thống đồng cảm với cái xác nát đầu của xác sống cấp cao. Cảm thấy có người cùng ăn cẩu lương với mình, cảm giác liền tốt hơn không ít.
" Ngươi xong chưa?" Cẩm Lý đẩy người ra, hỏi.
Tư Ngung tâm tình ổn định lại, nhìn Cẩm Lý, gật gật đầu. Lúc này, y mới để ý đến cái xác phía xa vẫn bị dây leo quấn chặt.
" Xác sống cấp cao đấu tinh thần lực với ngươi đó. Đây là tinh hạch của hắn." Cẩm Lý cúi người nhặt lấy tinh hạch, đặt vào tay Tư Ngung.
Tư Ngung không vui, nhíu nhíu mày.
" Được rồi, đừng có nhíu mày nữa, đã xấu lại càng xấu."
" Không có lần sau."
" Được, được, không có lần sau. Ngươi mau hấp thụ tinh hạch đi." Giúp một tay mà còn bị xù lông nữa. Làm ơn mắc oán.
Tư Ngung này luôn trong trạng thái bảo vệ anh đến quá đáng. Một chút việc cùng không muốn anh động tay, chứ đừng nói để anh đi đánh nhau với xác sống khác.
Cẩm Lý biết tâm tình bất an của Tư Ngung, kiên nhẫn an ủi y.
Tư Ngung nhìn viên tinh hạch trong tay, chậm rãi nhắm mắt hấp thu. Tinh hạch vàng óng dần mất đi màu sắc, cuối cùng biến thành đống phấn trắng bay đi.
Tư Ngung từ từ mở mắt, cảm nhận gió lớn đập vào lưng, y chớp chớp mắt.
" Xong rồi? Xuống đi." Cẩm Lý nắm lấy tay Tư Ngung, trực tiếp kéo đi.
Tư Ngung có chút ngơ ngác nhìn về nơi tay hai người giao vào nhau.
Cẩm Lý phát hiện Tư Ngung không thích hợp, lo lắng hỏi:" Bị sao vậy?"
Không phải nói tinh hạch to ra cũng sẽ không bị ngu đi à?
\[ Thật sự không có.\] Nó không hề thiết lập điều này, oan quá.
Nhìn y xem, có chỗ nào không giống bị ngốc không?
Đúng là giống thật.. \[ Không phải đâu...\] Ký chủ phải tin nó chứ!!!
" Tiểu Ngung Ngung, ngươi bị sao vậy?" Cẩm Lý lo lắng nghiêng người về phía Tư Ngung, đem cơ thể di chuyển về phía tiêu cự của y, còn đặc biệt dùng tay huơ huơ trước mặt Tư Ngung.
Tư Ngung không nói không rằng, nhìn chằm chằm Cẩm Lý... sau một lúc, chớp mắt liền ôm chặt lấy anh.
" Tiểu Ngung Ngung." Cẩm Lý đầu đầy dấu hỏi chấm mọc lên như nấm sau mưa.
Đột nhiên nhào tới ôm ôm, không phải vừa rồi đã an ủi xong, làm công tác tư tưởng cho y tốt rồi hay sao?
" Cẩm Lý... ấm quá!"
"?!"
Câu nói không đầu không đuôi của Tư Ngung khiến Cẩm Lý đứng hình mất năm giây.
Cái gì ấm?
Ấm thể nào?
Con mọe nó, đây là có xúc cảm rồi? Có thể cảm nhận được rồi?
" Ngươi, cảm nhận được rồi?"
Tư Ngung ôm Cẩm Lý càng chặt hơn, điên cuồng gật đầu.
" Ngươi đừng kích động quá." Mọa ơi, nhìn móng tay đi, trẫm chưa cắt có hai ngày liền mọc dài ra rồi... ngươi kiềm chế một chút, cào trúng trẫm, xem trẫm đánh chết ngươi thế nào!!
" Cẩm Lý!"
" Ta biết rồi, ta biết rồi... ngoan, chúng ta về phòng trước." Cắt móng tay rồi muốn làm gì thì làm.
Ý của Cẩm Lý ở đây chỉ là muốn ôm đến lúc nào thì ôm mà thôi, tuyệt đối không phải muốn làm gì thì làm... làm ở đây là ôm, không phải làm là "làm" đề nghị quý vị bật đèn khi đọc truyện, không tắt điện dưới mọi hình thức, sẽ ảnh hưởng xấu cho mắt.
\---
Thế giới tiếp theo chơi gì đây anh em? SM nhớ :v
Bên cạnh vang lên tiếng gọi, còn chứa thêm tia cảm xúc hỗn độn.
Cẩm Lý sau khi tùy tiện khoa chương, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, chính là tiêu cự còn chưa kịp ổn định, cơ thể đã bị một bóng đen phủ lên.
" Được rồi... được rồi..." Cẩm Lý nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tư Ngung, mặc dù biết tên này sẽ không cảm nhận được đâu.
Tư Ngung sau khi thoát khỏi khống chế của xác sống cấp cao kia, mở mắt ra liền không nhìn thấy Cẩm Lý, trong lòng dấy lên cảm xúc lo lắng bất an, y sợ Cẩm Lý bị kẻ kia bắt đi mất rồi.
Nhỡ may, kẻ kia nhân lúc y vô thức, bắt mất anh ấy đi thì phải làm sao?
Tư Ngung ôm tâm trạng bất an mà gấp gáp chạy đi tìm Cẩm Lý.
Thời điểm bước lên sân thượng, nhìn dây leo cuốn quanh, bóng dáng đơn bạc của anh chìm trong ánh trăng mờ ảo, bởi vì quá tối, Tư Ngung không thể nhìn thấy biểu cảm của anh...
Bỗng chốc, y liền muốn tiến tới ôm lấy anh, muốn kéo bóng dáng kia ra khỏi sự cô đơn chết chóc, ra khỏi nơi bóng tối vô tận.
Y thật sự tới ôm lấy anh vào lòng.
Cẩm Lý bởi vì đáp lại cái ôm của Tư Ngung, làm rơi mất cả tinh hạch trên tay. Tinh hạch rơi xuống nền đất, dưới ánh trăng sáng, sắc vàng càng thêm đậm.
Cảm thấy tâm tình của Tư Ngung đã ổn định hơn, Cẩm Lý lúc này mới đẩy y ra.
Cũng không thể ôm nhau đứng cả đêm được mà! Trẫm buồn ngủ rồi.
\[...\] Cho nên, ngài mà không buồn ngủ là sẽ còn ôm nhau đứng đúng không? Xác sống cấp cao phía sau ngài sẽ bị ngược cầu đến mức đội mồ sống lại đó.
Hệ thống đồng cảm với cái xác nát đầu của xác sống cấp cao. Cảm thấy có người cùng ăn cẩu lương với mình, cảm giác liền tốt hơn không ít.
" Ngươi xong chưa?" Cẩm Lý đẩy người ra, hỏi.
Tư Ngung tâm tình ổn định lại, nhìn Cẩm Lý, gật gật đầu. Lúc này, y mới để ý đến cái xác phía xa vẫn bị dây leo quấn chặt.
" Xác sống cấp cao đấu tinh thần lực với ngươi đó. Đây là tinh hạch của hắn." Cẩm Lý cúi người nhặt lấy tinh hạch, đặt vào tay Tư Ngung.
Tư Ngung không vui, nhíu nhíu mày.
" Được rồi, đừng có nhíu mày nữa, đã xấu lại càng xấu."
" Không có lần sau."
" Được, được, không có lần sau. Ngươi mau hấp thụ tinh hạch đi." Giúp một tay mà còn bị xù lông nữa. Làm ơn mắc oán.
Tư Ngung này luôn trong trạng thái bảo vệ anh đến quá đáng. Một chút việc cùng không muốn anh động tay, chứ đừng nói để anh đi đánh nhau với xác sống khác.
Cẩm Lý biết tâm tình bất an của Tư Ngung, kiên nhẫn an ủi y.
Tư Ngung nhìn viên tinh hạch trong tay, chậm rãi nhắm mắt hấp thu. Tinh hạch vàng óng dần mất đi màu sắc, cuối cùng biến thành đống phấn trắng bay đi.
Tư Ngung từ từ mở mắt, cảm nhận gió lớn đập vào lưng, y chớp chớp mắt.
" Xong rồi? Xuống đi." Cẩm Lý nắm lấy tay Tư Ngung, trực tiếp kéo đi.
Tư Ngung có chút ngơ ngác nhìn về nơi tay hai người giao vào nhau.
Cẩm Lý phát hiện Tư Ngung không thích hợp, lo lắng hỏi:" Bị sao vậy?"
Không phải nói tinh hạch to ra cũng sẽ không bị ngu đi à?
\[ Thật sự không có.\] Nó không hề thiết lập điều này, oan quá.
Nhìn y xem, có chỗ nào không giống bị ngốc không?
Đúng là giống thật.. \[ Không phải đâu...\] Ký chủ phải tin nó chứ!!!
" Tiểu Ngung Ngung, ngươi bị sao vậy?" Cẩm Lý lo lắng nghiêng người về phía Tư Ngung, đem cơ thể di chuyển về phía tiêu cự của y, còn đặc biệt dùng tay huơ huơ trước mặt Tư Ngung.
Tư Ngung không nói không rằng, nhìn chằm chằm Cẩm Lý... sau một lúc, chớp mắt liền ôm chặt lấy anh.
" Tiểu Ngung Ngung." Cẩm Lý đầu đầy dấu hỏi chấm mọc lên như nấm sau mưa.
Đột nhiên nhào tới ôm ôm, không phải vừa rồi đã an ủi xong, làm công tác tư tưởng cho y tốt rồi hay sao?
" Cẩm Lý... ấm quá!"
"?!"
Câu nói không đầu không đuôi của Tư Ngung khiến Cẩm Lý đứng hình mất năm giây.
Cái gì ấm?
Ấm thể nào?
Con mọe nó, đây là có xúc cảm rồi? Có thể cảm nhận được rồi?
" Ngươi, cảm nhận được rồi?"
Tư Ngung ôm Cẩm Lý càng chặt hơn, điên cuồng gật đầu.
" Ngươi đừng kích động quá." Mọa ơi, nhìn móng tay đi, trẫm chưa cắt có hai ngày liền mọc dài ra rồi... ngươi kiềm chế một chút, cào trúng trẫm, xem trẫm đánh chết ngươi thế nào!!
" Cẩm Lý!"
" Ta biết rồi, ta biết rồi... ngoan, chúng ta về phòng trước." Cắt móng tay rồi muốn làm gì thì làm.
Ý của Cẩm Lý ở đây chỉ là muốn ôm đến lúc nào thì ôm mà thôi, tuyệt đối không phải muốn làm gì thì làm... làm ở đây là ôm, không phải làm là "làm" đề nghị quý vị bật đèn khi đọc truyện, không tắt điện dưới mọi hình thức, sẽ ảnh hưởng xấu cho mắt.
\---
Thế giới tiếp theo chơi gì đây anh em? SM nhớ :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất