Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 127: Tiểu hồ điềm điềm (1)
Hoàng cung rộng lớn, trang nghiêm, ở mọi ngóc ngách đều có sự xuất hiện của kẻ hầu người hạ, lính canh hay nô tỳ, vệ quân hay thái giám. Người nhiều là vậy, nhân khí vẫn không thể khiến nơi đây trở nên bớt âm trầm lạnh lẽo.
Hoàng cung, vốn không phải nơi dành cho người ở.
Toàn bộ hoàng cung đều bao phủ bới bầu không khí bi thảm âm u.
Cũng phải thôi, tiên đế vừa băng hà, hoàng cung tráng lệ nguy nga bị bao phủ bởi một tầng tang thương, vải trắng xuất hiện khắp nơi, sắc mặt con người u uất đáng sợ.
Người ngoài nhìn vào, chính là một mảng âm u yên tĩnh đến lạnh người. Thế nhưng, phía sau sự yên tĩnh đó, chính là điên cuồng tranh đấu.
Tựa như bên ngoài đại dương mênh mông kia, mặt nước yên ả lăn tăn gợn sống, bên dưới lại chính là sự đấu tranh một sống một còn của hải lưu lớn mạnh.
Tiên đế băng hà đột ngột, chưa kịp ban thánh chỉ truyền ngôi, triều đình chia làm hai phe đối trọng, một bên là thái tử đương chiều, một bên là tứ vương gia- em trai của hoàng thượng.
Thái tử đương chiều năm nay vừa tròn 20, thế lực lại không thua kém gì tứ vương gia tuổi ngoài tứ tuần, cho thấy thực lực của thái tử điện hạ, không hề nhỏ.
Thế lực mặc dù tương đương, nhưng thái tử không các nào có thể thuận lợi ngồi lên ngai vàng, sức ép từ bên tứ vương gia thật sự không thể xem thường.
Người đời có câu, nước không thể một ngày không có vua, bọn họ vậy mà đấu đá nhau đến cả tuần lễ, cái ngai vàng kia vẫn còn bỏ chống.
" Thái tử, ngày mai,ngài vẫn đừng nên đi thì hơn." Hoàng Thu Ngư góp ý.
" Ta đương nhiên biết, chỉ là, không đi không được."
Ngày mai, ngoài mặt là đại hội săn bắn mỗi năm một lần, cho dù tiên đế vừa mới băng hà, cũng không thể hủy bỏ không thể làm, đại hội săn bắn, tượng chưng cho mùa màng năm nay,nếu không tổ chức, người dân vẫn là không thể ngồi yên. Triều đình rối ren,không thể để lòng dân loạn lạc.
Ngoài mặt là đại hồi săn bắn, bên trong, lại chính là nước cờ cuối cùng, thành hay bại đều sẽ quyết định vào ngày mai.
Địa điểm tổ chức cuộc đi săn lần này,là khu rừng giáp biên giới, thuộc quyền quản lý của phe tứ vương gia, Thái tử đương chiều cho dù có chuẩn bị kĩ đến đâu, cũng không thể tránh khỏi ăn thiệt thỏi. Chỉ có điều, quả thật không đi không được.
Đành liều ăn nhiều mà thôi.
Thái tử cùng phe của mình chuẩn bị thật tối cho mọi tình huống có thể xảy ra vào ngày mai, lại tính thiếu năng lực của tứ vương gia kia. Cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của tứ vương gia, rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Thái tử một thân võ công cao cường, khó khăn lắm mới mở ra được một đường máu chạy thoát, phương hướng chạy trốn lại là đi sâu vào trong rừng.
Thoát khỏi đám sát thủ, cả người trọng thương, cuối cùng vẫn là chịu không nổi, ở ngay dưới một gốc cây,ngất đi.
Người đời có tin đồn, ở sâu trong rừng già phía Tây, tồn tại một đám yêu quái hung dữ chuyên ăn thịt những người đi lạc vào bên trong, ăn đến nỗi, xương cũng chẳng còn.
Đây cũng là một phần nguyên do đám sát thủ không tiếp tục đuổi theo thái tử điện hạ, dù sao, cũng lành ít dữ nhiều, bọn họ vẫn là về sớm nhận tiền sớm thôi.
Đám sát thủ chính là không ngờ, bọn họ thành công trở về, chào đón họ, chính là cái chết. Trở về sớm siêu sinh sớm.
" A Lý, đệ đừng tùy hứng nữa, lần trước bị hại, đệ còn chưa rút ra bài học hay sao?"
" Nhưng đệ cũng không thể thấy chết mà không cứu."
" Đệ... thật là... ta giúp đệ bao che nốt lần này,người này tỉnh dậy, đệ phải đuổi hắn đi ngay, biết chưa."
" Ngũ ca vẫn là tốt với đệ nhất. Moa moa."
Thái tử mơ hồ nghe thấy một đoạn đối thoại, thính giác đã khôi phục, nhưng cơ thể không có chút sức lực nào, có cố gắng ra sao cũng không thể mở nổi mắt.
Là ai?
Y nghi vấn,lại không thể tìm ra câu trả lời.
Tiếng bước chân ngày càng gần,y có thể cảm nhận được một đôi bàn tay nhỏ nhắn sờ loạn khắp cơ thể mình, nhưng không có cách nào phản kháng.
Bàn tay ấy dừng lại trên trán y, ngay lập tức, xúc cảm ấm nóng từ trán lan ra toàn thân, cơ thể mệt mỏi nặng nề của y cũng dễ chịu hơn không ít.
" A Lý, ta đã kêu đệ không được dùng yêu lực của mình để trị thương nữa rồi cơ mà." Giọng nói tức giận vang lên, cùng lúc đó, xúc cảm trên trán cũng biến mất.
" Ngũ ca." Giọng nói dịu dàng có chút ủy khuất.
" Ta muốn tốt cho đệ thôi, đệ xem, yêu lực của đệ không còn bao nhiêu, lại tùy tiện truyền ra ngoài như thế!! Đệ còn muốn sống nữa không?"
" Đệ biết mình đang làm gì." Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, chút ủy khuất bên trong lại tăng thêm một đoạn.
Thái tử điện hạ chỉ nghe giọng, lòng đã mềm nhũn, hận không thể đem chủ nhân của giọng nói kia kéo ra phía sau lưng, toàn tâm toàn ý bảo hộ y.
" Đệ không biết, đệ vốn không biết. A Lý, đệ còn dám dùng yêu lực linh tinh, ta sẽ không bao che giúp đệ nữa."
"...."
Đoạn đối thoại tiếp theo, dù có cố gắng ra sao, thái tử đương chiều cũng không thể nghe được nữa.
Nóng lòng muốn tỉnh dậy để xem chủ nhân của đôi bàn tay nhỏ nhỏ mềm mại kia.
\---- Noel sắp tới rồi.
Hoàng cung, vốn không phải nơi dành cho người ở.
Toàn bộ hoàng cung đều bao phủ bới bầu không khí bi thảm âm u.
Cũng phải thôi, tiên đế vừa băng hà, hoàng cung tráng lệ nguy nga bị bao phủ bởi một tầng tang thương, vải trắng xuất hiện khắp nơi, sắc mặt con người u uất đáng sợ.
Người ngoài nhìn vào, chính là một mảng âm u yên tĩnh đến lạnh người. Thế nhưng, phía sau sự yên tĩnh đó, chính là điên cuồng tranh đấu.
Tựa như bên ngoài đại dương mênh mông kia, mặt nước yên ả lăn tăn gợn sống, bên dưới lại chính là sự đấu tranh một sống một còn của hải lưu lớn mạnh.
Tiên đế băng hà đột ngột, chưa kịp ban thánh chỉ truyền ngôi, triều đình chia làm hai phe đối trọng, một bên là thái tử đương chiều, một bên là tứ vương gia- em trai của hoàng thượng.
Thái tử đương chiều năm nay vừa tròn 20, thế lực lại không thua kém gì tứ vương gia tuổi ngoài tứ tuần, cho thấy thực lực của thái tử điện hạ, không hề nhỏ.
Thế lực mặc dù tương đương, nhưng thái tử không các nào có thể thuận lợi ngồi lên ngai vàng, sức ép từ bên tứ vương gia thật sự không thể xem thường.
Người đời có câu, nước không thể một ngày không có vua, bọn họ vậy mà đấu đá nhau đến cả tuần lễ, cái ngai vàng kia vẫn còn bỏ chống.
" Thái tử, ngày mai,ngài vẫn đừng nên đi thì hơn." Hoàng Thu Ngư góp ý.
" Ta đương nhiên biết, chỉ là, không đi không được."
Ngày mai, ngoài mặt là đại hội săn bắn mỗi năm một lần, cho dù tiên đế vừa mới băng hà, cũng không thể hủy bỏ không thể làm, đại hội săn bắn, tượng chưng cho mùa màng năm nay,nếu không tổ chức, người dân vẫn là không thể ngồi yên. Triều đình rối ren,không thể để lòng dân loạn lạc.
Ngoài mặt là đại hồi săn bắn, bên trong, lại chính là nước cờ cuối cùng, thành hay bại đều sẽ quyết định vào ngày mai.
Địa điểm tổ chức cuộc đi săn lần này,là khu rừng giáp biên giới, thuộc quyền quản lý của phe tứ vương gia, Thái tử đương chiều cho dù có chuẩn bị kĩ đến đâu, cũng không thể tránh khỏi ăn thiệt thỏi. Chỉ có điều, quả thật không đi không được.
Đành liều ăn nhiều mà thôi.
Thái tử cùng phe của mình chuẩn bị thật tối cho mọi tình huống có thể xảy ra vào ngày mai, lại tính thiếu năng lực của tứ vương gia kia. Cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của tứ vương gia, rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Thái tử một thân võ công cao cường, khó khăn lắm mới mở ra được một đường máu chạy thoát, phương hướng chạy trốn lại là đi sâu vào trong rừng.
Thoát khỏi đám sát thủ, cả người trọng thương, cuối cùng vẫn là chịu không nổi, ở ngay dưới một gốc cây,ngất đi.
Người đời có tin đồn, ở sâu trong rừng già phía Tây, tồn tại một đám yêu quái hung dữ chuyên ăn thịt những người đi lạc vào bên trong, ăn đến nỗi, xương cũng chẳng còn.
Đây cũng là một phần nguyên do đám sát thủ không tiếp tục đuổi theo thái tử điện hạ, dù sao, cũng lành ít dữ nhiều, bọn họ vẫn là về sớm nhận tiền sớm thôi.
Đám sát thủ chính là không ngờ, bọn họ thành công trở về, chào đón họ, chính là cái chết. Trở về sớm siêu sinh sớm.
" A Lý, đệ đừng tùy hứng nữa, lần trước bị hại, đệ còn chưa rút ra bài học hay sao?"
" Nhưng đệ cũng không thể thấy chết mà không cứu."
" Đệ... thật là... ta giúp đệ bao che nốt lần này,người này tỉnh dậy, đệ phải đuổi hắn đi ngay, biết chưa."
" Ngũ ca vẫn là tốt với đệ nhất. Moa moa."
Thái tử mơ hồ nghe thấy một đoạn đối thoại, thính giác đã khôi phục, nhưng cơ thể không có chút sức lực nào, có cố gắng ra sao cũng không thể mở nổi mắt.
Là ai?
Y nghi vấn,lại không thể tìm ra câu trả lời.
Tiếng bước chân ngày càng gần,y có thể cảm nhận được một đôi bàn tay nhỏ nhắn sờ loạn khắp cơ thể mình, nhưng không có cách nào phản kháng.
Bàn tay ấy dừng lại trên trán y, ngay lập tức, xúc cảm ấm nóng từ trán lan ra toàn thân, cơ thể mệt mỏi nặng nề của y cũng dễ chịu hơn không ít.
" A Lý, ta đã kêu đệ không được dùng yêu lực của mình để trị thương nữa rồi cơ mà." Giọng nói tức giận vang lên, cùng lúc đó, xúc cảm trên trán cũng biến mất.
" Ngũ ca." Giọng nói dịu dàng có chút ủy khuất.
" Ta muốn tốt cho đệ thôi, đệ xem, yêu lực của đệ không còn bao nhiêu, lại tùy tiện truyền ra ngoài như thế!! Đệ còn muốn sống nữa không?"
" Đệ biết mình đang làm gì." Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, chút ủy khuất bên trong lại tăng thêm một đoạn.
Thái tử điện hạ chỉ nghe giọng, lòng đã mềm nhũn, hận không thể đem chủ nhân của giọng nói kia kéo ra phía sau lưng, toàn tâm toàn ý bảo hộ y.
" Đệ không biết, đệ vốn không biết. A Lý, đệ còn dám dùng yêu lực linh tinh, ta sẽ không bao che giúp đệ nữa."
"...."
Đoạn đối thoại tiếp theo, dù có cố gắng ra sao, thái tử đương chiều cũng không thể nghe được nữa.
Nóng lòng muốn tỉnh dậy để xem chủ nhân của đôi bàn tay nhỏ nhỏ mềm mại kia.
\---- Noel sắp tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất