Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 129: Tiểu hồ điềm điềm (3)
Thái tử nhìn Cẩm Lý, gật đầu, lại ra hiệu cho anh không được lên tiếng:" Bọn chúng đuổi đến nơi rồi, ngươi chạy trước đi."
Mặc dù biết rõ người này là yêu, nhưng người cứu y cũng là người này, y không thể lấy oán báo ân, kéo y xuống nước cùng mình được. Yêu quái ranh ma, muốn chạy thoát khỏi đoàn quân bên ngoài kia, chắc là không mấy khó khăn đi.
" Chạy?" Cẩm Lý lúc này mới nhận ra tình hình nguy hiểm của hai người hiện tại, nhìn về phía mũi tên cắm trên vách tường, anh nhanh chóng nhận ra:" Chạy không thoát, là tộc của tôi đuổi tới đây."
Thái tử điện hạ:"..."
Còn tưởng đám người tứ vương gia kia bởi vì muốn thấy xác của y mà chạy tận vào đây đuổi giết chứ! Nếu là người của tộc hồ ly, có lẽ sẽ không sao.
" Mau vào, giết chết nhân loại đó, đem tiểu Lý tới đây." Bên ngoài vọng vào tiếng nói trầm thấp đầy sát khí.
Vẫn là thái tử điện hạ:"..." Y chưa từng bị vả mặt nhanh như thế này!
Cẩm Lý nghe được câu nói kia, cả người co lại thành một cục, run rẩy. Trong tận thâm tâm của anh, cũng không phải quá sợ hãi, chỉ là anh dựa trên phản ứng nên có của thân thể này mà thôi. Người mất trí nhớ, vẫn luôn cho mình nên phải làm như thế mới thích hợp.
Thái tử đương triều cảm nhận được run rẩy của người bên cạnh, mím môi.
Là người, y còn có thể miễn cưỡng chạy thoát, là yêu thì chạy thế nào đây, vết thương trên người y còn chưa khỏi hẳn. Làm thế nào để không liên lụy tiểu hồ ly này đây.
Y vừa muốn chạy thoát, lại vừa muốn không liên lụy đến tiểu hồ ly. Thù ở nhà không thể không trả, ơn của tiểu hồ ly lại không thể không báo.
Thái tử còn đang suy nghĩ kế sách, ngoài cửa động đã có động tĩnh, bóng người đổ dài dưới ánh trăng sáng, che đi cửa động.
Thái tử mím môi, chuẩn bị hành động, người dưới thân lại phản ứng nhanh hơn, yêu thuật xanh nhạt bao phủ lên người y, phút chốc tan biến. Thái tử choáng vàng một hồi, thời điểm mở mắt, phát hiện tiểu hổ ly kia to lớn không ít, chính y còn đang nằm trong vòng tay của tiểu hồ ly.
Cẩm Lý nhịn tiếng ho khan trong lồng ngực, nhỏ giọng nói:" Ngươi yên lặng, chút yêu thuật của ta, chỉ có thể che mắt được một đoạn thôi."
Yêu lực của thân thể này vốn không cao, kết hợp với cái thói hay dùng yêu lực để cứu người, thì yêu lực hiện tại của thân thể này không đáng là bao đâu, Cẩm Lý có vận dụng tối đa cũng chỉ có thể giúp y duy trì hình dạng này một canh giờ.
Đám người hồ tộc xông vào trong, phát hiện tiểu hồ ly nhà mình đang ôm theo một con chim nhỏ trốn trong góc động.
Đám người nhìn Cẩm Lý hỏi:" Nhân loại kia đâu?"
Cẩm Lý mờ mịt lắc đầu:" Nhân loại nào?"
" Chính là cái kẻ ngươi vừa cứu được."
" Ta không có cứu nhân loại nào cả." Cẩm Lý mím môi, cẩn thận dấu con chim vào trong góc tối:" Con chim này vừa mới nở, còn chưa biết bay, ta chỉ định giúp nó tập bay rồi sẽ trở về hồ tộc, làm gì có nhân loại nào chứ!"
Đám hồ yêu ngờ vực nhìn con chim trên tay Cẩm Lý, thật sự nhìn không ra được gì.Bọn họ luôn mặc định rằng yêu lực của Cẩm Lý rất thấp, tự mình duy trì nhân hình đã là giỏi rồi, làm sao có thể biến một con người bằng xương bằng thịt thành con chim nhỏ chứ!
" Cẩm Lý, tộc trưởng đang rất tức giận, con mau bỏ con chim lại, ra ngoài với bọn ta."
" Dù sao cũng phải ra ngoài, ta đưa nó ra ngoài bay luôn." Cẩm Lý tóm lấy chim nhỏ, âm thần truyền nốt chút yêu lực còn sót lại trong người cho y.
Nhân loại a! Hình dạng này chỉ có thể duy trì thêm được nửa canh giờ nữa thôi, ngươi tốt nhất từ nơi nào tới thì trở về nơi đó, ta chỉ có thể giúp ngươi được đến đây thôi.
Yêu lực ấm áp chuyển động khắp người thái tử, vết thương trên người cũng khôi phục thêm không ít.
Cẩm Lý cẩn thận bảo hộ người ra khỏi cửa động, nhanh tay ném chim nhỏ lên trời.
Thái tử hoảng loạn đập cánh, siêu siêu vẹo vẹo giữ thăng bằng, nhưng chỉ vỗ cánh một chỗ nhìn Cẩm Lý không chịu đi.
Cẩm Lý nhìn ngũ ca đứng cạnh tộc trưởng đối điện mình, mím môi, hét lên với chim nhỏ:" Ngươi bay cao bay xa, nơi này không thuộc về ngươi, trở lại nơi của ngươi đi."
Thái tử đương triều lưu luyến nhìn Cẩm Lý, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Cánh chim hòa vào ánh trăng, cùng một lúc, biến mắt trong tầm mắt của Cẩm Lý.
" A Lý." Cẩm An Thư gấp gáp chạy tới bên cạnh Cẩm Lý, lại chỉ có thể ôm lấy hắc hồ nhỏ bé vào trong lòng.:" A Lý, ngươi tội gì phải khổ như vậy chứ!"
Tộc trưởng nhìn Cẩm Lý ngất đi trong lòng Cẩm An Thư, mày nhíu lại thành đường, vừa giận vừa lo lắng, uy nghiêm ra lệnh:" Cẩm Lý tùy tiện bao che nhân loại, phạt y 100 năm không được ra khỏi hồ tộc."
Nói là phát 100 năm, không bằng nói bắt ép anh chuyên tâm tu luyện. 100 năm sau, dù có trường thọ ra sao, nhân loại này cũng không còn trên thế gian này nữa rồi.
Mặc dù biết rõ người này là yêu, nhưng người cứu y cũng là người này, y không thể lấy oán báo ân, kéo y xuống nước cùng mình được. Yêu quái ranh ma, muốn chạy thoát khỏi đoàn quân bên ngoài kia, chắc là không mấy khó khăn đi.
" Chạy?" Cẩm Lý lúc này mới nhận ra tình hình nguy hiểm của hai người hiện tại, nhìn về phía mũi tên cắm trên vách tường, anh nhanh chóng nhận ra:" Chạy không thoát, là tộc của tôi đuổi tới đây."
Thái tử điện hạ:"..."
Còn tưởng đám người tứ vương gia kia bởi vì muốn thấy xác của y mà chạy tận vào đây đuổi giết chứ! Nếu là người của tộc hồ ly, có lẽ sẽ không sao.
" Mau vào, giết chết nhân loại đó, đem tiểu Lý tới đây." Bên ngoài vọng vào tiếng nói trầm thấp đầy sát khí.
Vẫn là thái tử điện hạ:"..." Y chưa từng bị vả mặt nhanh như thế này!
Cẩm Lý nghe được câu nói kia, cả người co lại thành một cục, run rẩy. Trong tận thâm tâm của anh, cũng không phải quá sợ hãi, chỉ là anh dựa trên phản ứng nên có của thân thể này mà thôi. Người mất trí nhớ, vẫn luôn cho mình nên phải làm như thế mới thích hợp.
Thái tử đương triều cảm nhận được run rẩy của người bên cạnh, mím môi.
Là người, y còn có thể miễn cưỡng chạy thoát, là yêu thì chạy thế nào đây, vết thương trên người y còn chưa khỏi hẳn. Làm thế nào để không liên lụy tiểu hồ ly này đây.
Y vừa muốn chạy thoát, lại vừa muốn không liên lụy đến tiểu hồ ly. Thù ở nhà không thể không trả, ơn của tiểu hồ ly lại không thể không báo.
Thái tử còn đang suy nghĩ kế sách, ngoài cửa động đã có động tĩnh, bóng người đổ dài dưới ánh trăng sáng, che đi cửa động.
Thái tử mím môi, chuẩn bị hành động, người dưới thân lại phản ứng nhanh hơn, yêu thuật xanh nhạt bao phủ lên người y, phút chốc tan biến. Thái tử choáng vàng một hồi, thời điểm mở mắt, phát hiện tiểu hổ ly kia to lớn không ít, chính y còn đang nằm trong vòng tay của tiểu hồ ly.
Cẩm Lý nhịn tiếng ho khan trong lồng ngực, nhỏ giọng nói:" Ngươi yên lặng, chút yêu thuật của ta, chỉ có thể che mắt được một đoạn thôi."
Yêu lực của thân thể này vốn không cao, kết hợp với cái thói hay dùng yêu lực để cứu người, thì yêu lực hiện tại của thân thể này không đáng là bao đâu, Cẩm Lý có vận dụng tối đa cũng chỉ có thể giúp y duy trì hình dạng này một canh giờ.
Đám người hồ tộc xông vào trong, phát hiện tiểu hồ ly nhà mình đang ôm theo một con chim nhỏ trốn trong góc động.
Đám người nhìn Cẩm Lý hỏi:" Nhân loại kia đâu?"
Cẩm Lý mờ mịt lắc đầu:" Nhân loại nào?"
" Chính là cái kẻ ngươi vừa cứu được."
" Ta không có cứu nhân loại nào cả." Cẩm Lý mím môi, cẩn thận dấu con chim vào trong góc tối:" Con chim này vừa mới nở, còn chưa biết bay, ta chỉ định giúp nó tập bay rồi sẽ trở về hồ tộc, làm gì có nhân loại nào chứ!"
Đám hồ yêu ngờ vực nhìn con chim trên tay Cẩm Lý, thật sự nhìn không ra được gì.Bọn họ luôn mặc định rằng yêu lực của Cẩm Lý rất thấp, tự mình duy trì nhân hình đã là giỏi rồi, làm sao có thể biến một con người bằng xương bằng thịt thành con chim nhỏ chứ!
" Cẩm Lý, tộc trưởng đang rất tức giận, con mau bỏ con chim lại, ra ngoài với bọn ta."
" Dù sao cũng phải ra ngoài, ta đưa nó ra ngoài bay luôn." Cẩm Lý tóm lấy chim nhỏ, âm thần truyền nốt chút yêu lực còn sót lại trong người cho y.
Nhân loại a! Hình dạng này chỉ có thể duy trì thêm được nửa canh giờ nữa thôi, ngươi tốt nhất từ nơi nào tới thì trở về nơi đó, ta chỉ có thể giúp ngươi được đến đây thôi.
Yêu lực ấm áp chuyển động khắp người thái tử, vết thương trên người cũng khôi phục thêm không ít.
Cẩm Lý cẩn thận bảo hộ người ra khỏi cửa động, nhanh tay ném chim nhỏ lên trời.
Thái tử hoảng loạn đập cánh, siêu siêu vẹo vẹo giữ thăng bằng, nhưng chỉ vỗ cánh một chỗ nhìn Cẩm Lý không chịu đi.
Cẩm Lý nhìn ngũ ca đứng cạnh tộc trưởng đối điện mình, mím môi, hét lên với chim nhỏ:" Ngươi bay cao bay xa, nơi này không thuộc về ngươi, trở lại nơi của ngươi đi."
Thái tử đương triều lưu luyến nhìn Cẩm Lý, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Cánh chim hòa vào ánh trăng, cùng một lúc, biến mắt trong tầm mắt của Cẩm Lý.
" A Lý." Cẩm An Thư gấp gáp chạy tới bên cạnh Cẩm Lý, lại chỉ có thể ôm lấy hắc hồ nhỏ bé vào trong lòng.:" A Lý, ngươi tội gì phải khổ như vậy chứ!"
Tộc trưởng nhìn Cẩm Lý ngất đi trong lòng Cẩm An Thư, mày nhíu lại thành đường, vừa giận vừa lo lắng, uy nghiêm ra lệnh:" Cẩm Lý tùy tiện bao che nhân loại, phạt y 100 năm không được ra khỏi hồ tộc."
Nói là phát 100 năm, không bằng nói bắt ép anh chuyên tâm tu luyện. 100 năm sau, dù có trường thọ ra sao, nhân loại này cũng không còn trên thế gian này nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất