Bảo Bối Em Là Báu Vật Vô Giá Của Chúng Tôi
Chương 5:
Cú đá chân bất ngờ làm Lâm Thành Khải không kịp phản ứng , nhưng cô đá mà chỉ dừng lại khi mui bàn chân chĩa vào thẳng vào sống mũi anh . Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mặt làm Lâm Thành Khải rùng mình và lấy tay gạt đôi chân thon thả đó xuống
" Tôi chỉ lo cho cậu thôi cần gì phải gắt như vậy"
Nói xong anh ném cho cô chiếc găng đấm boxing . Cô thuận tay chụp được cau mày hỏi
" Ném cho tôi làm gì ? "
Lâm Thành Khải nhướng đầu sang một bên ngón tay trỏ gãi má thắc mắc
" Vậy cậu tới đây làm gì ? "
Bạch Lộ Khiết ném đôi găng lên bàn đặt chiếc túi xách xuống đi thẳng vào phòng thay đồ như thể đã quen lâu lắm rồi . Lâm Thành Khải vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra tự hỏi bản thân
" Không lẽ cậu ta muốn đấu tay đôi với mình luôn "
" Cậu ta sau khi tỉnh lại có vẻ khác trước rất nhiều "
Vân vân và mây mây , trong khi anh đang tìm lời giải đáp thì Bạch Lộ Khiết mở cửa đi ra . Cô thay chiếc váy và mặc lên mình một chiếc áo sơ mi thắt bụng tôn lên vòng eo cộng với chiếc quần bò bò sát đùi và mông cong cong hình chữ S cơ thể cô tỏa ra một mùi nước hoa men lì nhẹ làm Lâm Thành Khải có chút thẩn thơ . Thân hình này của cô nếu không đi người mẫu quả thật đáng tiếc .
" Cậu làm gì mà đơ ra vậy ? "
Cô chống tay lên bên hông hỏi
" Không vào việc tập luyện thôi "
Anh quay đầu lấy dụng cụ thì cô ngắt quãng
" Tôi không cần võ "
Nghe thấy cô nói vậy Lâm Thành Khải đứng thẳng dậy sắn hai bên tay áo nhìn cô
" Cậu..."
" Súng ! Tôi muốn học bắn súng "
Cô ngắt lời anh trả lời mặt không cảm xúc , còn anh thì sao ? Khuôn mặt chứa đầy sự ngạc nhiên và khó hiểu . Cô cần học súng để làm gì ? Chước giờ đâu ai dám đụng tới cô , bên cạnh cô lúc nào cùng có vệ sĩ bên cạnh 24/24 chẳng qua là cô không muốn vì hầu như luôn có anh bên cạnh và võ của cô cũng không phải dạng vừa
Nhưng sao giờ cô lại đòi bắn súng ? Muốn thử cảm giác mới hay do cô gặp phải chuyện gì nên muốn học . Lâm Thành Khải nhìn vào đôi mắt của Bạch Lộ Khiết lúc trước cô nghĩ gì anh đều đoán được từng mi li nhưng sao giờ ánh mắt ấy lại sắc bén và có chút u sầu lạnh lẽo tới vậy . Tất nhiên cho dù là thế anh cũng sẽ không thể cho cô học thứ nguy hiểm này được kể cả là lí do gì đi chăng nữa một người con gái lữ yêu đào tơ mảnh khảnh như cô lại cầm vào vật thể như súng ? Không không thể.
" Tôi biết cậu đang nghĩ gì nhưng tôi cần và muốn học bắn súng "
Cô cắt ngang dòng suy nghĩ anh ngay lập tức
" Không thể , bất kì thứ gì nhưng cậu không được đụng vào súng "
Lâm Thành Khải chau mày ngồi xuống ghế . Bạch Lộ Khiết cô cũng không vừa lòng cãi lại lập tức
" Lâm Thành Khải cậu nghĩ ở thành phố S này chỉ có một mình cậu biết bắn súng và có thể dạy bắn súng sao ? "
Anh khó chịu bực tức trong người , không phải vì anh không muốn mà là anh không thể . Nhưng bây giờ cái thái độ của cô hoàn toàn như một con người khác lạnh lùng , u tối mỗi lời nói của cô làm anh không thể trả lời
" Nếu cậu không muốn tôi sẽ tìm người khác "
Cô vừa cầm túi định mở cửa bước ra khỏi phòng thì Lâm Thành Khải lập tức đứng dậy đẩy cửa ép cô vào tường lộ ra biểu cảm khó chịu khi giống như bị người khác ép . Nhưng ở đây làm gì có ai dám uy hiếp hay ép buộc anh chỉ có Bạch Lộ Khiết là người có gan đó thôi
" Lý do muốn học ? Muốn học không khó nhưng cậu cần nói với tôi một lý do chính đáng để học "
Cô đẩy anh ra tiến tới khu nhắm bắn cầm môtn khẩu súng lục chưa thay đạn xoay người lại chĩa vào anh thờ ơ đáp
" Trả thù "
" Trả...thù ? "
" Đúng vậy chỉ có trả thù "
Đúng thật vẻ đẹp hay gia tài của cô hơn tất cả những cô gái xung quanh nhưng đâu ai dám bất mãn hay ho he điều gì về cô nếu dám coi sẽ dạy cho họ một bài học thừa sống thiếu chết bằng một đường quyền đó . Rốt cuộc ai là người đã khiến cô phải học thứ này ? Kẻ đó rất mạnh sao ? . Tới nước này anh chỉ còn cách thở dài đi tới cầm thanh đạn lấy khẩu súng từ bàn tay nhỏ ấy ra và lắp vào đưa cho cô
" Ngắm mục tiêu thật chính xác , nếu như muốn kết liễu thì cậu nhắm thẳng vào đầu còn không thì bắn sượt gần mép tim sẽ không thể chết được đâu "
Cô cầm lấy đôi mắt ngắm về phía xa trầm mặc liên tưởng tới khuôn mặt của Nhã Tịnh Thy , mẹ của Nhã Tịnh Thy Nhã Thu hành hạ đánh đập cô nhục nhã .
[ Pằng pằng pằng ]
Cô mở mắt thổi khói ở đầu súng thật ngầu lòi , Lâm Thành Khải chạy vội về phía bảng cô bắn nhìn vào ngạc nhiên hét lớn
" Bạch Lộ Khiết cậu bắn 3 viên thì 2 viên trúng tâm còn một viên lệch mất một chút rồi "
Cô lại lên đạn chĩa sang bên bảng khác hiện lên sự căm phẫn bắn 5 phát liên tiếp không trật phát nào . Lâm Thành Khải ngớ ngẩn ra nhìn từ xa cũng có thể thấy mùi nguy hiểm u ám tỏa ra từ cô như thể trong cơ thể cô chứa đựng 2 linh hồn vậy hay do một tác động nào đó . Không quan tâm dù sao đây cũng là lần đầu cô cầm súng mà lại thành thạo như vậy quả thực làm anh rất nể
Còn cô đứng nhìn về phía chiếc bảng bị bắn đó , nhếch miệng lên và nói
" Nhã Tịnh Thy trò chơi của chúng ta sẽ bắt đầu sớm thôi "
" Tôi chỉ lo cho cậu thôi cần gì phải gắt như vậy"
Nói xong anh ném cho cô chiếc găng đấm boxing . Cô thuận tay chụp được cau mày hỏi
" Ném cho tôi làm gì ? "
Lâm Thành Khải nhướng đầu sang một bên ngón tay trỏ gãi má thắc mắc
" Vậy cậu tới đây làm gì ? "
Bạch Lộ Khiết ném đôi găng lên bàn đặt chiếc túi xách xuống đi thẳng vào phòng thay đồ như thể đã quen lâu lắm rồi . Lâm Thành Khải vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra tự hỏi bản thân
" Không lẽ cậu ta muốn đấu tay đôi với mình luôn "
" Cậu ta sau khi tỉnh lại có vẻ khác trước rất nhiều "
Vân vân và mây mây , trong khi anh đang tìm lời giải đáp thì Bạch Lộ Khiết mở cửa đi ra . Cô thay chiếc váy và mặc lên mình một chiếc áo sơ mi thắt bụng tôn lên vòng eo cộng với chiếc quần bò bò sát đùi và mông cong cong hình chữ S cơ thể cô tỏa ra một mùi nước hoa men lì nhẹ làm Lâm Thành Khải có chút thẩn thơ . Thân hình này của cô nếu không đi người mẫu quả thật đáng tiếc .
" Cậu làm gì mà đơ ra vậy ? "
Cô chống tay lên bên hông hỏi
" Không vào việc tập luyện thôi "
Anh quay đầu lấy dụng cụ thì cô ngắt quãng
" Tôi không cần võ "
Nghe thấy cô nói vậy Lâm Thành Khải đứng thẳng dậy sắn hai bên tay áo nhìn cô
" Cậu..."
" Súng ! Tôi muốn học bắn súng "
Cô ngắt lời anh trả lời mặt không cảm xúc , còn anh thì sao ? Khuôn mặt chứa đầy sự ngạc nhiên và khó hiểu . Cô cần học súng để làm gì ? Chước giờ đâu ai dám đụng tới cô , bên cạnh cô lúc nào cùng có vệ sĩ bên cạnh 24/24 chẳng qua là cô không muốn vì hầu như luôn có anh bên cạnh và võ của cô cũng không phải dạng vừa
Nhưng sao giờ cô lại đòi bắn súng ? Muốn thử cảm giác mới hay do cô gặp phải chuyện gì nên muốn học . Lâm Thành Khải nhìn vào đôi mắt của Bạch Lộ Khiết lúc trước cô nghĩ gì anh đều đoán được từng mi li nhưng sao giờ ánh mắt ấy lại sắc bén và có chút u sầu lạnh lẽo tới vậy . Tất nhiên cho dù là thế anh cũng sẽ không thể cho cô học thứ nguy hiểm này được kể cả là lí do gì đi chăng nữa một người con gái lữ yêu đào tơ mảnh khảnh như cô lại cầm vào vật thể như súng ? Không không thể.
" Tôi biết cậu đang nghĩ gì nhưng tôi cần và muốn học bắn súng "
Cô cắt ngang dòng suy nghĩ anh ngay lập tức
" Không thể , bất kì thứ gì nhưng cậu không được đụng vào súng "
Lâm Thành Khải chau mày ngồi xuống ghế . Bạch Lộ Khiết cô cũng không vừa lòng cãi lại lập tức
" Lâm Thành Khải cậu nghĩ ở thành phố S này chỉ có một mình cậu biết bắn súng và có thể dạy bắn súng sao ? "
Anh khó chịu bực tức trong người , không phải vì anh không muốn mà là anh không thể . Nhưng bây giờ cái thái độ của cô hoàn toàn như một con người khác lạnh lùng , u tối mỗi lời nói của cô làm anh không thể trả lời
" Nếu cậu không muốn tôi sẽ tìm người khác "
Cô vừa cầm túi định mở cửa bước ra khỏi phòng thì Lâm Thành Khải lập tức đứng dậy đẩy cửa ép cô vào tường lộ ra biểu cảm khó chịu khi giống như bị người khác ép . Nhưng ở đây làm gì có ai dám uy hiếp hay ép buộc anh chỉ có Bạch Lộ Khiết là người có gan đó thôi
" Lý do muốn học ? Muốn học không khó nhưng cậu cần nói với tôi một lý do chính đáng để học "
Cô đẩy anh ra tiến tới khu nhắm bắn cầm môtn khẩu súng lục chưa thay đạn xoay người lại chĩa vào anh thờ ơ đáp
" Trả thù "
" Trả...thù ? "
" Đúng vậy chỉ có trả thù "
Đúng thật vẻ đẹp hay gia tài của cô hơn tất cả những cô gái xung quanh nhưng đâu ai dám bất mãn hay ho he điều gì về cô nếu dám coi sẽ dạy cho họ một bài học thừa sống thiếu chết bằng một đường quyền đó . Rốt cuộc ai là người đã khiến cô phải học thứ này ? Kẻ đó rất mạnh sao ? . Tới nước này anh chỉ còn cách thở dài đi tới cầm thanh đạn lấy khẩu súng từ bàn tay nhỏ ấy ra và lắp vào đưa cho cô
" Ngắm mục tiêu thật chính xác , nếu như muốn kết liễu thì cậu nhắm thẳng vào đầu còn không thì bắn sượt gần mép tim sẽ không thể chết được đâu "
Cô cầm lấy đôi mắt ngắm về phía xa trầm mặc liên tưởng tới khuôn mặt của Nhã Tịnh Thy , mẹ của Nhã Tịnh Thy Nhã Thu hành hạ đánh đập cô nhục nhã .
[ Pằng pằng pằng ]
Cô mở mắt thổi khói ở đầu súng thật ngầu lòi , Lâm Thành Khải chạy vội về phía bảng cô bắn nhìn vào ngạc nhiên hét lớn
" Bạch Lộ Khiết cậu bắn 3 viên thì 2 viên trúng tâm còn một viên lệch mất một chút rồi "
Cô lại lên đạn chĩa sang bên bảng khác hiện lên sự căm phẫn bắn 5 phát liên tiếp không trật phát nào . Lâm Thành Khải ngớ ngẩn ra nhìn từ xa cũng có thể thấy mùi nguy hiểm u ám tỏa ra từ cô như thể trong cơ thể cô chứa đựng 2 linh hồn vậy hay do một tác động nào đó . Không quan tâm dù sao đây cũng là lần đầu cô cầm súng mà lại thành thạo như vậy quả thực làm anh rất nể
Còn cô đứng nhìn về phía chiếc bảng bị bắn đó , nhếch miệng lên và nói
" Nhã Tịnh Thy trò chơi của chúng ta sẽ bắt đầu sớm thôi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất