Bảo Bối Em Là Báu Vật Vô Giá Của Chúng Tôi
Chương 8:
Cố Bắc Thần đi tới chỗ cô với dáng vẻ uy nghiêm khi phối hợp cùng bộ vest xanh đậm , mọi người đều lùi lại không ai dám cản đường anh đi tới chỗ cô . Cố Bắc Thần dừng lại cúi xuống nhìn người con gái này đánh giá , Bạch Lộ Khiết chợt nhận thấy có sát khí phát ra từ người anh cô không muốn để lộ bất cứ hành động gì liền phải vào vai giả nai yếu đuối .
" C..Co..Cố tổng thật vinh dự khi đích thân anh đứng đây...t..tôi là.. "
Đôi mắt chim ưng chọc thẳng vào đầu óc cô , Bạch Lộ Khiết không muốn bị nghi ngờ thì cô đành làm vậy . Cố Bắc Thần rút bàn tay từ túi quần ra dương một ngón nâng cằm cô lên nhíu mày
" Thì ra chỉ có vậy nhạt nhẽo "
Cô ngước lên nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy thật là đẹp trai khuôn mặt lạnh lùng ngạo mạn và nguy hiểm . Ánh mắt anh nhìn cô ngông cuồng làm sao , cô chỉ biết thuận theo mà làm . Tất cả mọi người đều chĩa mắt vào bàn tán
" Đó...là Cố tổng .."
" Cố tổng ..có hứng thú với Bạch tiểu thư sao ? "
" Chắc không đâu..."
Cố Bắc Thần tin vào diễn xuất của cô cảm giác ghét bỏ hất cằm cô ra suýt chút nữa va phải bàn tay kia thì chống xuống sàn nhà . Phong Duật từ xa thấy vậy chạy tới đỡ em gái tức giận chất vấn Cố Bắc Thần
" Cố tổng ngài làm vậy là có ý gì ? "
Cố Bắc Thần xoay người lại khuôn mặt lạnh tanh lạnh lùng trả lời
" Đánh giá "
Nói rồi anh quay lưng đi luôn về đại sảnh khu vực lên khu vực nghỉ ngơi dành cho khách VIP từ tầng 65 tới 68 . Bạch Lộ Khiết đứng vững dậy chỉnh sửa lại chân váy và chiếc đồng hồ , ban nãy khi Cố Bắc Thần đẩy cô xuống làm chiếc đồng hồ va xuống tay chống mặt sàn nên bị nứt viền một chút . Cô không hề tức giận mà còn cười với Phong Duật nhẹ nhàng
" Anh em không sao chúng ta về thôi em mệt rồi "
Cô không muốn xung đột với Cố Bắc Thần bởi khi cô đứng gần anh đã cảm thấy không hề đơn giản từng cái ánh mắt giọng nói khàn khàn trầm bổng ma mị thật giống mũi tên nhọn muốn bắn vài ai bất kì cũng được họ đều phải chết . Phong Duật hiểu ý cô nói gì ủy khuất thay cho cô em gái
" Được em ra kia trước anh vào tầng hầm lấy xe chúng ta về "
Cô gật đầu tíu tít như đứa trẻ mong đợi được về nhà , đột nhiên cô sực nhớ ra ban nãy cô xuống đấy chưa cầm chiếc áo vest của Phong Duật xuống cô vội vàng nói với anh
" Anh anh cứ đi trước em lên phòng lấy đồ rồi ra ngay "
" Khiết .. hzaii nha đầu này quên gì vậy chứ "
Cô vụt đi luôn về thang máy chạy về phía cửa phòng không hề để ý tới xung quanh . May quá chiếc áo vẫn còn cô thật đãng trí mà , cô lôi chiếc điện thoại từ túi xách nhắn tin cho Phong Duật
[ Anh em sẽ về muộn chút nên đừng lo ]
Sau đó bấm một dãy số điện thoại gọi cho Lâm Thành Khải . Cô đoán chắc tới thời điểm này anh đã xử lí xong nhiệm vụ rồi . Bên đầu dây kia bắt máy không sai đó chính là Lâm Thành Khải
[ Có chuyện gì vậy sao tự nhiên hôm nay gọi cho tôi ? Tiệc tùng sao rồi gặp được hắn ta chưa ]
" Chưa nhưng chạm mặt Cố Bắc Thần "
[ Cố Bắc Thần ? ]
" Ừm cậu biết "
[ Không hẳn mới chỉ nghe loáng thoáng thôi ]
" Hoàn thành xong nhiệm vụ rồi ? "
[ Lấy được rồi mẹ nó chật vật nguyên tối ]
" Tốt "
[ Bạch Lộ Khiết ngày mai đến Bang đi cha nuôi muốn đưa đồ cho cậu ]
" Đồ?"
Cô tắt máy lôi một bộ váy khác màu đen sẫm thay vào tháo chiếc đồng hồ , khuyên tay , nhẫn cất vào túi xách trông thật vướng víu làm sao . Bây giờ cơ thể cô không còn là một quý cô nữa mà là một mỹ nữ ăn chơi thực thụ . Chiếc váy không dài như ban nãy chúng chỉ vừa vừa nhưng lại xẻ ra hai bên hông để lộ hai bên đùi trắng muốt nhìn vào đều muốn sờ thử . Trước ngực cô khuyết sâu nhưng lại được che đi bởi những sợi dây tơ quý giá được đính lên áo mặc dù vậy nhưng ai cũng đều có thể biết sau lớp áo đó là bộ ngực đầy đặn vào ngạo nghễ . Nhẹ nhàng lại đeo mặt nạ lên rồi rời đi
[ Phòng 296 ] Cố Bắc Thần
Cố Bắc Thần đứng trước màn kính trong suốt có thể nhìn thẳng toàn view của thành phố lắc ly rượu đỏ trong tay trầm tư suy nghĩ về Bạch Lộ Khiết . Cô thật sự nhàm chán như vậy thôi sao ? Có đúng thật không hay anh đã bỏ lỡ cơ hội này rồi ? Có điều lúc đấy anh không thể nhìn thấy đôi mắt của cô lẫn khuôn mặt thật đáng tiếc.
[ Cốc cốc ]
Cố Bắc Thần cắt dòng suy nghĩ liếc về phía sau khàn giọng nói
" Vào đi "
Bước vào là một thủ hạ của Cố Bắc Thần tên Trịnh Nam đã theo anh bao nhiêu năm nay từ khi còn bé đã giờ thì là trợ thủ trong công việc thủ hạ đắc lực trong thế giới ngầm . Tướng mạo tuấn tú trông thì có vẻ hiền lành nhưng không số người Trịnh Nam giết trên dưới ít nhất hơn 300 người rồi . Thủ đoạn cũng không kém Cố Bắc Thần , anh đưa một tập tài liệu đặt xuống cho Cố Bắc Thần
" Lão đại đã sắp xếp xong hết rồi "
Cố Bắc Thần cầm tài liệu giở chậm từng trang một nở nụ cười bí hiểm
" Tốt cứ hành động "
Trịnh Nam tay này bấu tay kia anh Cố Bắc Thần để í gấp tài liệu lại gác chân lên châm điếu xì gà hít một hơi rồi nhìn cậu
" Còn chuyện gì nữa sao ? "
Trịnh Nam ấp úng
" Lão đại giới sát thủ đã xuất hiện một người nặc danh mới rất nguy hiểm có danh hiệu là
Sherry chúng ta chuyển lô hàng lần này có cần cảnh giác ? "
" Làm tất những gì có thể "
Trịnh Nam lui ra để Cố Bắc Thần ở lại trong căn phòng ánh mắt thâm trầm khó đoán
[ Vù vù ]
Con xe BWM đen ngầu của Bạch Lộ Khiết đang phóng trên con đường êm ắng . Cô nhớ lại lời của Lâm Thành Khải tính khí cô vốn không thích chờ đợi nên đã phóng thẳng tới địa bàn của Thiên Lôi . Vừa bước xuống thì bốn năm vệ sĩ cúi chào cô cung kính
" Dẫn tôi lên gặp cha nuôi "
Cô ra lệnh cho bọn họ , vừa đi cô suy nghĩ không biết ba nuôi lần này sẽ đưa cho cô thứ gì nữa . Lần này ? Nghe đã đủ hiểu là ba nuôi cô cũng cưng chiều cô như cưng trứng rồi vào khoảng 4 tháng trước khi cô đã gia nhập vào Bang Thiên Lôi một cách dễ dàng đến cả Lâm Thành Khải cũng không ngờ được cô sẽ cầm dao đi uy hiếp Hùng Cường chính là người đứng đầu Bang Thiên Lôi tổ chức ngầm có lượng sát thủ chuyên nghiệp nhất trong xã hội ngầm thế nhưng chỉ khiến cô mất gần 30 phút đã đánh thua tơi tả buộc ông ta phải nhận . Cứ tưởng sau này khi gia nhập mọi người sẽ ghét bỏ cô Hùng Cường ông ta sẽ nhắm lấy thời cơ nào đó trừ khử cô , nhưng không ông ta rất chiều chuộng Bạch Lộ Khiết còn xung quanh ai cũng tôn sủng cô lên bởi hiện giờ cô là nữ sát thủ đầu tiên mà Hùng Cường coi trọng . Ông ta cũng là một trong những thủ lĩnh khi gặp thì ai cũng phải cúi đầu
[ Cộc cộc cộc ]
" Ba con vào đây "
Bạch Lộ Khiết đẩy cửa đi vào và ngẩng lên quan sát theo bản năng . Từ phía cửa sổ đối diện một người đàn ông chạc tuổi ba cô đang hút tẩu thuốc lá thở ra làn khói bay vào không trung của gió .
" Có chuyện gì sao ? Trán con in chữ lên hết rồi kìa "
Cô tháo mặt nạ ra đặt xuống đi tới quầy bar nhỏ rót một ly whisky lắc lư một tay chống cằm nói .
" Gặp lại...à Không hẳn là gặp mặt chỉ là cùng tham dự buổi tiệc "
Hùng Cường cười phá lên tắt điếu thuốc lại gần hộc bàn lấy một chiếc hộp cầm vừa đủ tay đặt lên mặt bàn . Dù già rồi nhưng cái dáng vẻ khí soái của thủ lĩnh Bang Thiên Lôi vẫn rất uy nghiêm trong bộ quần áo cổ Trung Quốc
" Có nhiệm vụ cho con "
[ Cạch ]
" Nhiệm vụ ? "
Bạch Lộ Khiết đặt ly rượu xuống hỏi ông ta . Hùng Cường nói tiếp
" Giết chết Châu Diệp Hạo hắn ta chính là mồi nhử đầu tiên cho 2 vật này và chính là con cờ nắm vài bí mật ngầm "
" Con lười lắm cha , mà hôm nay hắn còn suýt nữa đụng chạm vào người con "
Cô phụng phịu nằm úp xuống mặt bàn lười biếng . Ông ta lắc đầu đẩy chiếc hộp nhỏ về cô
" Đây là..."
" Thứ này chính là trợ thủ của con sau này "
Bạch Lộ Khiết ngẩng đầu tay mở chiếc hộp ra nhìn thấy bên trong là 2 vật một sợi dây chuyền đeo tay đính thạch anh quý còn lại là chiếc nhẫn đen tuyền nhưng khi đeo vào thì lại trắng toát lên
" Con đâu thiếu trang...."
Cô định than thở thì Hùng Cường ấn vào cơ quan khởi động nhẫn và dây chuyền tay . Chiếc dây chuyền bắn ra từ viên thạch anh một đường dây vô cùng bén và nhỏ đủ để thắt cổ giết chết một người . Chiếc nhẫn cũng thế nó xuất hiện một con dao mini sắc nhọn sẵn sàng lừa và rạch vào mặt ai đó
" Nếu con không thể moi được thông tin nào thì trực tiếp giết hắn ta luôn "
Cô nghe Hùng Cường đeo chúng lên tay , quả thực đúng là không hổ danh " Người đẹp mặc gì cũng đẹp " . Cô cung kính cúi đầu nhận lệnh từ Hùng Cường một cách thận trọng
" Bạch Lộ Khiết xin nhận lệnh đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ sẽ trở về "
Ông ta nở nụ cười mãn nguyện đập vào vai cô rồi rời đi về thư phòng
" Được ta chờ tin tốt của con "
=))) Quả này sẽ kịch tính nè
" C..Co..Cố tổng thật vinh dự khi đích thân anh đứng đây...t..tôi là.. "
Đôi mắt chim ưng chọc thẳng vào đầu óc cô , Bạch Lộ Khiết không muốn bị nghi ngờ thì cô đành làm vậy . Cố Bắc Thần rút bàn tay từ túi quần ra dương một ngón nâng cằm cô lên nhíu mày
" Thì ra chỉ có vậy nhạt nhẽo "
Cô ngước lên nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy thật là đẹp trai khuôn mặt lạnh lùng ngạo mạn và nguy hiểm . Ánh mắt anh nhìn cô ngông cuồng làm sao , cô chỉ biết thuận theo mà làm . Tất cả mọi người đều chĩa mắt vào bàn tán
" Đó...là Cố tổng .."
" Cố tổng ..có hứng thú với Bạch tiểu thư sao ? "
" Chắc không đâu..."
Cố Bắc Thần tin vào diễn xuất của cô cảm giác ghét bỏ hất cằm cô ra suýt chút nữa va phải bàn tay kia thì chống xuống sàn nhà . Phong Duật từ xa thấy vậy chạy tới đỡ em gái tức giận chất vấn Cố Bắc Thần
" Cố tổng ngài làm vậy là có ý gì ? "
Cố Bắc Thần xoay người lại khuôn mặt lạnh tanh lạnh lùng trả lời
" Đánh giá "
Nói rồi anh quay lưng đi luôn về đại sảnh khu vực lên khu vực nghỉ ngơi dành cho khách VIP từ tầng 65 tới 68 . Bạch Lộ Khiết đứng vững dậy chỉnh sửa lại chân váy và chiếc đồng hồ , ban nãy khi Cố Bắc Thần đẩy cô xuống làm chiếc đồng hồ va xuống tay chống mặt sàn nên bị nứt viền một chút . Cô không hề tức giận mà còn cười với Phong Duật nhẹ nhàng
" Anh em không sao chúng ta về thôi em mệt rồi "
Cô không muốn xung đột với Cố Bắc Thần bởi khi cô đứng gần anh đã cảm thấy không hề đơn giản từng cái ánh mắt giọng nói khàn khàn trầm bổng ma mị thật giống mũi tên nhọn muốn bắn vài ai bất kì cũng được họ đều phải chết . Phong Duật hiểu ý cô nói gì ủy khuất thay cho cô em gái
" Được em ra kia trước anh vào tầng hầm lấy xe chúng ta về "
Cô gật đầu tíu tít như đứa trẻ mong đợi được về nhà , đột nhiên cô sực nhớ ra ban nãy cô xuống đấy chưa cầm chiếc áo vest của Phong Duật xuống cô vội vàng nói với anh
" Anh anh cứ đi trước em lên phòng lấy đồ rồi ra ngay "
" Khiết .. hzaii nha đầu này quên gì vậy chứ "
Cô vụt đi luôn về thang máy chạy về phía cửa phòng không hề để ý tới xung quanh . May quá chiếc áo vẫn còn cô thật đãng trí mà , cô lôi chiếc điện thoại từ túi xách nhắn tin cho Phong Duật
[ Anh em sẽ về muộn chút nên đừng lo ]
Sau đó bấm một dãy số điện thoại gọi cho Lâm Thành Khải . Cô đoán chắc tới thời điểm này anh đã xử lí xong nhiệm vụ rồi . Bên đầu dây kia bắt máy không sai đó chính là Lâm Thành Khải
[ Có chuyện gì vậy sao tự nhiên hôm nay gọi cho tôi ? Tiệc tùng sao rồi gặp được hắn ta chưa ]
" Chưa nhưng chạm mặt Cố Bắc Thần "
[ Cố Bắc Thần ? ]
" Ừm cậu biết "
[ Không hẳn mới chỉ nghe loáng thoáng thôi ]
" Hoàn thành xong nhiệm vụ rồi ? "
[ Lấy được rồi mẹ nó chật vật nguyên tối ]
" Tốt "
[ Bạch Lộ Khiết ngày mai đến Bang đi cha nuôi muốn đưa đồ cho cậu ]
" Đồ?"
Cô tắt máy lôi một bộ váy khác màu đen sẫm thay vào tháo chiếc đồng hồ , khuyên tay , nhẫn cất vào túi xách trông thật vướng víu làm sao . Bây giờ cơ thể cô không còn là một quý cô nữa mà là một mỹ nữ ăn chơi thực thụ . Chiếc váy không dài như ban nãy chúng chỉ vừa vừa nhưng lại xẻ ra hai bên hông để lộ hai bên đùi trắng muốt nhìn vào đều muốn sờ thử . Trước ngực cô khuyết sâu nhưng lại được che đi bởi những sợi dây tơ quý giá được đính lên áo mặc dù vậy nhưng ai cũng đều có thể biết sau lớp áo đó là bộ ngực đầy đặn vào ngạo nghễ . Nhẹ nhàng lại đeo mặt nạ lên rồi rời đi
[ Phòng 296 ] Cố Bắc Thần
Cố Bắc Thần đứng trước màn kính trong suốt có thể nhìn thẳng toàn view của thành phố lắc ly rượu đỏ trong tay trầm tư suy nghĩ về Bạch Lộ Khiết . Cô thật sự nhàm chán như vậy thôi sao ? Có đúng thật không hay anh đã bỏ lỡ cơ hội này rồi ? Có điều lúc đấy anh không thể nhìn thấy đôi mắt của cô lẫn khuôn mặt thật đáng tiếc.
[ Cốc cốc ]
Cố Bắc Thần cắt dòng suy nghĩ liếc về phía sau khàn giọng nói
" Vào đi "
Bước vào là một thủ hạ của Cố Bắc Thần tên Trịnh Nam đã theo anh bao nhiêu năm nay từ khi còn bé đã giờ thì là trợ thủ trong công việc thủ hạ đắc lực trong thế giới ngầm . Tướng mạo tuấn tú trông thì có vẻ hiền lành nhưng không số người Trịnh Nam giết trên dưới ít nhất hơn 300 người rồi . Thủ đoạn cũng không kém Cố Bắc Thần , anh đưa một tập tài liệu đặt xuống cho Cố Bắc Thần
" Lão đại đã sắp xếp xong hết rồi "
Cố Bắc Thần cầm tài liệu giở chậm từng trang một nở nụ cười bí hiểm
" Tốt cứ hành động "
Trịnh Nam tay này bấu tay kia anh Cố Bắc Thần để í gấp tài liệu lại gác chân lên châm điếu xì gà hít một hơi rồi nhìn cậu
" Còn chuyện gì nữa sao ? "
Trịnh Nam ấp úng
" Lão đại giới sát thủ đã xuất hiện một người nặc danh mới rất nguy hiểm có danh hiệu là
Sherry chúng ta chuyển lô hàng lần này có cần cảnh giác ? "
" Làm tất những gì có thể "
Trịnh Nam lui ra để Cố Bắc Thần ở lại trong căn phòng ánh mắt thâm trầm khó đoán
[ Vù vù ]
Con xe BWM đen ngầu của Bạch Lộ Khiết đang phóng trên con đường êm ắng . Cô nhớ lại lời của Lâm Thành Khải tính khí cô vốn không thích chờ đợi nên đã phóng thẳng tới địa bàn của Thiên Lôi . Vừa bước xuống thì bốn năm vệ sĩ cúi chào cô cung kính
" Dẫn tôi lên gặp cha nuôi "
Cô ra lệnh cho bọn họ , vừa đi cô suy nghĩ không biết ba nuôi lần này sẽ đưa cho cô thứ gì nữa . Lần này ? Nghe đã đủ hiểu là ba nuôi cô cũng cưng chiều cô như cưng trứng rồi vào khoảng 4 tháng trước khi cô đã gia nhập vào Bang Thiên Lôi một cách dễ dàng đến cả Lâm Thành Khải cũng không ngờ được cô sẽ cầm dao đi uy hiếp Hùng Cường chính là người đứng đầu Bang Thiên Lôi tổ chức ngầm có lượng sát thủ chuyên nghiệp nhất trong xã hội ngầm thế nhưng chỉ khiến cô mất gần 30 phút đã đánh thua tơi tả buộc ông ta phải nhận . Cứ tưởng sau này khi gia nhập mọi người sẽ ghét bỏ cô Hùng Cường ông ta sẽ nhắm lấy thời cơ nào đó trừ khử cô , nhưng không ông ta rất chiều chuộng Bạch Lộ Khiết còn xung quanh ai cũng tôn sủng cô lên bởi hiện giờ cô là nữ sát thủ đầu tiên mà Hùng Cường coi trọng . Ông ta cũng là một trong những thủ lĩnh khi gặp thì ai cũng phải cúi đầu
[ Cộc cộc cộc ]
" Ba con vào đây "
Bạch Lộ Khiết đẩy cửa đi vào và ngẩng lên quan sát theo bản năng . Từ phía cửa sổ đối diện một người đàn ông chạc tuổi ba cô đang hút tẩu thuốc lá thở ra làn khói bay vào không trung của gió .
" Có chuyện gì sao ? Trán con in chữ lên hết rồi kìa "
Cô tháo mặt nạ ra đặt xuống đi tới quầy bar nhỏ rót một ly whisky lắc lư một tay chống cằm nói .
" Gặp lại...à Không hẳn là gặp mặt chỉ là cùng tham dự buổi tiệc "
Hùng Cường cười phá lên tắt điếu thuốc lại gần hộc bàn lấy một chiếc hộp cầm vừa đủ tay đặt lên mặt bàn . Dù già rồi nhưng cái dáng vẻ khí soái của thủ lĩnh Bang Thiên Lôi vẫn rất uy nghiêm trong bộ quần áo cổ Trung Quốc
" Có nhiệm vụ cho con "
[ Cạch ]
" Nhiệm vụ ? "
Bạch Lộ Khiết đặt ly rượu xuống hỏi ông ta . Hùng Cường nói tiếp
" Giết chết Châu Diệp Hạo hắn ta chính là mồi nhử đầu tiên cho 2 vật này và chính là con cờ nắm vài bí mật ngầm "
" Con lười lắm cha , mà hôm nay hắn còn suýt nữa đụng chạm vào người con "
Cô phụng phịu nằm úp xuống mặt bàn lười biếng . Ông ta lắc đầu đẩy chiếc hộp nhỏ về cô
" Đây là..."
" Thứ này chính là trợ thủ của con sau này "
Bạch Lộ Khiết ngẩng đầu tay mở chiếc hộp ra nhìn thấy bên trong là 2 vật một sợi dây chuyền đeo tay đính thạch anh quý còn lại là chiếc nhẫn đen tuyền nhưng khi đeo vào thì lại trắng toát lên
" Con đâu thiếu trang...."
Cô định than thở thì Hùng Cường ấn vào cơ quan khởi động nhẫn và dây chuyền tay . Chiếc dây chuyền bắn ra từ viên thạch anh một đường dây vô cùng bén và nhỏ đủ để thắt cổ giết chết một người . Chiếc nhẫn cũng thế nó xuất hiện một con dao mini sắc nhọn sẵn sàng lừa và rạch vào mặt ai đó
" Nếu con không thể moi được thông tin nào thì trực tiếp giết hắn ta luôn "
Cô nghe Hùng Cường đeo chúng lên tay , quả thực đúng là không hổ danh " Người đẹp mặc gì cũng đẹp " . Cô cung kính cúi đầu nhận lệnh từ Hùng Cường một cách thận trọng
" Bạch Lộ Khiết xin nhận lệnh đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ sẽ trở về "
Ông ta nở nụ cười mãn nguyện đập vào vai cô rồi rời đi về thư phòng
" Được ta chờ tin tốt của con "
=))) Quả này sẽ kịch tính nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất