Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 126: Đánh rắn không chết thì cũng bị thương

Trước Sau
(*)Chế lại từ câu thành ngữ "Đả xà bất tử, hậu hoạn vô cùng" (Đánh rắn mà không chết sẽ để lại vô số hậu hoạn về sau)

***

Nghe Lộc Minh Trạch ho sặc sụa vì hít phải khói, Auston lập tức cởi áo choàng, ôm hắn vào lòng.

Ai cũng rõ chuyện hắn trước đó thiếu điều hấp hối được Auston bế về, thế nên giờ đây trong quân đội rất hiếm người không biết về mối quan hệ của hai người họ. Chuyện này không cần phải minh bạch quá làm gì, dẫu cho hai người kia chơi đùa hay thật lòng... vị trí "xx của hầu tước" của Lộc Minh Trạch vẫn tạm thời không thể lung lay được.

Về phần cái "xx" kia là gì... khó nói lắm.

Vừa được ôm vào lòng, Lộc Minh Trạch giật bắn lên. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Auston, y cũng khẽ rũ mắt nhìn lại, nở nụ cười:

- Sao thế?

Lộc Minh Trạch lặng thinh, lén lút vươn tay sờ mó tấm áo choàng. Cảm giác lạnh lẽo khiến Lộc Minh Trạch rụt tay về ngay. Hắn thì thào:

- Không có gì, đi thôi.

Lộc Minh Trạch có thể đoán được phần nào kế hoạch của Auston, hay nói đúng hơn là kế hoạch được sửa đổi tạm thời của y. Cơ thể Lộc Minh Trạch bất ngờ gặp vấn đề khiến kế hoạch ban đầu của họ phải gác lại, giờ hắn không thể đóng vai trò quan trọng trong chuyện "thủ tiêu" Xavier, vậy nên chỉ có thể sửa đổi kế hoạch.

... Auston không hề nói cho hắn biết chút gì về kế hoạch sau khi được sửa đổi.

Thế nhưng sau khi sờ vào tấm áo choàng, Lộc Minh Trạch hiểu ngay. Áo choàng làm từ vật liệu cách nhiệt, ngăn cách bằng cách tạo ra nhiệt độ thấp, khiến Lộc Minh Trạch chỉ có thể nghĩ đến một thứ: cây ăn thịt.

- Khụ khụ...



Nghĩ đến đấy, Lộc Minh Trạch chợt cảm thấy khí huyết lại trào dâng trong phổi. Hắn quay đầu nhìn lại, phi thuyền hoàn toàn yên tĩnh. Lộc Minh Trạch nắm chặt lấy tay Auston, khẽ nói:

- Anh rời khỏi đây trước đi, tôi để quên đồ trên thuyền.

Auston nhíu mày:

- Thứ gì?

Lộc Minh Trạch không trả lời, chỉ vỗ vỗ tay y:

- Anh đi trước đi.

- ...

Auston không biết Lộc Minh Trạch muốn làm gì, nhưng thấy hắn ra vẻ rất nghiêm túc, y không biết làm sao mở miệng dò hỏi. Lộc Minh Trạch buộc chặt áo choàng lại, chầm chậm đi tới đi lui. Auston vẫn đứng im nhìn hắn, mặt đanh lại.

Lộc Minh Trạch nắm áo choàng, rét run dưới cái nắng như thiêu đốt. Hắn không hiểu, Auston đã làm cách nào khoác thứ này đứng lâu đến vậy mà không hề để lộ chút dị thường nào.

Tất nhiên hắn quay lại không phải để cứu Xavier. Lộc Minh Trạch đã không còn chút cảm tình nào với quý ngài thượng tá đã tát một cú như trời giáng vào mặt mình, hắn chỉ quay lại để thọc thêm một nhát thôi.

Muốn thực hiện được kế hoạch của Auston, hắn phải cho Xavier lặng lẽ biến mất trước mặt mọi người, đồng thời cũng là cách giúp mình hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi. Lợi dụng cây ăn thịt chắc chắn là một phương án rất tuyệt, song nó chỉ giới hạn ở việc dây leo ăn thịt thật sự hữu hiệu.

Chẳng phải lúc trước hắn cũng thoát được một kiếp ở sao Fansa đấy ư?

Lộc Minh Trạch không rõ thân thủ của Xavier như thế nào, nhưng nếu dây leo của cây ăn thịt quá mềm, sẽ không đủ để kéo một người trưởng thành vào lòng đất và giết chết. Quân đội của Albert mới đến đây chưa bao lâu, trong tay bọn họ chỉ có hạt giống cây, làm sao có thể bảo đảm số dây leo đó đủ để giết chết Xavier? Huống hồ... chung quanh hắn ta còn có rất nhiều binh lính hầu cận, nói không chừng chưa xuống được bao lâu đã bị người ta kéo lên lại rồi.



Lộc Minh Trạch không định cứu người. Hắn quay lại là để thọc thêm một nhát.

Phi thuyền lại được bài binh bố trận một lần nữa, binh lính đang đứng gác cửa, không cho Lộc Minh Trạch vào. Hắn dùng áo choàng che kín mình, cau mày nói:

- Tôi quay lại để tìm thuốc, bác sĩ đã dặn kĩ mỗi ngày phải uống đúng giờ, khi tôi mới vừa rời khỏi đây đã mất thuốc rồi.

Binh lính gác cửa nhìn nhau, cuối cùng quyết định cho hắn vào. Dù sao cũng là người của hầu tước Auston, nhỡ đâu không uống thuốc đúng giờ mà chết thì biết tính sao, bọn họ gánh không nổi.

Lộc Minh Trạch thuận lợi vào trong phi thuyền, đến bên cạnh Xavier. Thấy đối phương đang dùng kính viễn vọng quan sát bên ngoài, hắn không nói gì thêm, cúi đầu vờ mò tìm bình thuốc trên đất.

- Cậu không cần quay về bảo vệ chỉ huy của mình à?

Lộc Minh Trạch nhìn hắn ta chòng chọc, rồi cười:

- Ngài nói đúng.

Dứt lời, hắn liền cảm giác được mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển. Lộc Minh Trạch kinh hãi biến sắc, vô số cây dây leo từ dưới lòng đất đâm thủng boong tàu, phóng lên quấn lấy tay chân của bọn họ. Lộc Minh Trạch tóm lấy Xavier, ôm chặt hắn ta: "

- Thượng tá cẩn thận!

Ngay tức thì, dưới mắt mọi người, hắn và Xavier cùng bị kéo vào lòng đất.

––––––––––––––––

Editor: Dành cho những con người cô đơn trốn trong chăn đêm Noel.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau