Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!
Chương 59: Ngủ ngon
An Hách vẫn cảm thấy mình không phải mẫu người lãng mạn gì, cũng chưa bao giờ làm chuyện gì lãng mạn, hơn nữa chắc là bởi vì y không lãng mạn cho nên cũng không có nhiều người làm chuyện lãng mạn với y. Chuyện lãng mạn nhất chắc có lẽ là hồi còn đi học đại học, vào ngày lễ tình nhân có người ném cho y một bó hoa hồng từ trên lầu xuống, song lại ném trúng đầu y…
Còn nói về người vừa nhìn y vừa chơi guitar, hát cho y, viết bài hát vì y như trường hợp này thì chưa từng có qua.
Trong tiếng hét cùng tiếng huýt sáo của đám đông xung quanh, đầu óc của An Hách bắt đầu choáng váng, tim nảy lên từng đợt, lúc nhanh lúc chậm theo tiết tấu của Na Thần.
Khi Na Thần nhảy từ sân khấu xuống đi tới trước mặt y, y đang dựa lưng vào ghế, cầm ly rượu lên uống một ngụm, đem sự kinh hoàng trong cổ họng nuốt trở về tim, y nhìn chằm chằm vào Na Thần.
“Tôi ném đi đôi cánh, quên mất cả thiên đường,” Na Thần đứng phía trước y, cúi đầu say mê hát nốt đoạn cuối, “Ký ức cuối cùng là bay lượn về phía người…”
Sau khi tiếng nhạc ngừng lại, An Hách liền cảm thấy cạnh mình trở nên huyên náo, tiếng gọi, tiếng vỗ bàn, song trong đầu y chỉ toàn hiện lên câu hát cuối cùng của Na Thần, bay lượn về phía người, bay lượn về phía người, bay lượn về phía người.
Mãi cho đến khi Na Thần chống tay lên thành ghế sau lưng y, cúi người kề gần mặt y, y mới ngẩng đầu lên nhìn Na Thần.
“Chúng ta bên nhau đi,” Na Thần nhìn y, “Mặc kệ anh nghĩ gì, nếu đã có chút rung động, hai ta cứ thử xem sao?”
“Tôi…” An Hách khe khẽ thở dài, cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, nếu là người khác dùng loại phương thức có thể cho là nửa bắt buộc này y tuyệt đối sẽ đứng dậy bỏ đi.
“Rốt cuộc anh sợ cái gì?” Na Thần ngắt lời y, “Cả thử mà anh cũng không dám sao, già đến thế rồi cơ à?”
“Xì,” Na Thần khiến y thấy buồn cười , “Đừng kích tôi, tôi không chịu thua đâu.”
“Vậy anh già chưa?” Na Thần nhếch khóe môi, nhìn y cười.
“Còn trẻ đấy.”
“Vậy thử xem sao?”
An Hách nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi, rồi chậm rãi đáp: “Được.”
Đêm diễn ở Phí Điểm vẫn còn tiếp tục, sau khi Điểu Nhân diễn xong mấy bài Na Thần liền lôi An Hách đi mất.
Ra cửa, gió lạnh vỗ mạnh lên trán, An Hách chậm rãi phục hồi tinh thần, dựa vào một thân cây ven đường, khoanh tay lại: “Na Thần.”
“Ừ?” Na Thần đẩy xe lại, ngồi trên xe nhìn y, “Muốn đổi ý?”
“…Không phải,” An Hách chỉ vào xe hắn, “Cậu lại uống rượu rồi lái xe?”
“Hôm nay tôi không uống rượu,” Na Thần xuống xe, đi đến trước mặt y, lại gần hôn lên môi y một cái, “Khi nào diễn là tôi sẽ không uống rượu.”
“À,” An Hách mân mê lên môi mình, “Tối nay tôi hơi bị rối.”
“Tôi đưa anh về,” Na Thần ôm vai y, đẩy y tới cạnh xe, “Mai hai ta đi chơi.”
“Ngày mai tôi không đi được, còn một đống việc chưa giải quyết xong đâu, phải ở nhà làm.” An Hách tuy đã uống rượu, lại mê muội đồng ý cùng “thử” với Na Thần, nhưng y vẫn có thể nhớ rõ mấy ngày nay bản thân đang bận tối mày tối mặt.
“Công việc hả?” Na Thần đưa tay lên sửa lại khăn quàng cổ cho y.
“Ừ, ông hiệu trưởng cuồng công việc của chúng tôi mới ban cho tôi một việc phiền toái đây,” An Hách ngồi xuống ghế sau, “Lái xe đi, hai ngày nữa mà xong việc thì chúng ta hẹn đi.”
“Vậy mai tôi qua nhà anh.” Na Thần dứt khoát nói.
“Làm gì?” An Hách sửng sốt.
“Không làm gì hết, anh cứ làm việc của anh, tôi xem.”
“Đợi đã,” An Hách cười khẽ, “Tôi làm việc thì cậu có cái gì mà xem?”
“Thì cứ kệ tôi, tôi thích quan sát dáng vẻ anh làm việc, xem nó thế nào,” Na Thần quay đầu lại nhìn y, “Chẳng phải anh đã từng hẹn hò còn gì, số lần còn không ít nữa, khi yêu thì lúc nào chẳng phải ở bên nhau, hèn chi anh toàn chia tay.”
“Được rồi được rồi,” An Hách phất tay, “Cậu thích nhìn thì cứ nhìn đi, nếu thấy rảnh quá thì cậu nấu chút gì ăn, thế nào.”
“Đồng ý.” Na Thần nổ máy.
An Hách vừa nghe tiếng động cơ xe, nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo Na Thần, y uống rượu, nếu xe đột ngột lao đi, nhất định y sẽ văng ra đường.
Na Thần nắm tay y nhét vào túi áo khoác của mình: “Tay anh lạnh quá.”
An Hách cười khẽ không nói gì, Na Thần nắm tay y thật lâu mà vẫn chưa chịu buông, cứ nhẹ nhàng mà xoa nắn, khiến y có một cảm giác thoải mái không thể nói rõ, gió thổi trên mặt cũng không còn buốt mấy.
Na Thần đưa y tới dưới lầu, An Hách xuống xe, đã một giờ sáng. Nếu là bình thường, y sẽ không kêu Na Thần lên lầu, nhưng tình hình hôm nay không giống trước, mối quan hệ của hai người bọn họ đột nhiên thay đổi, y đang cân nhắc xem lúc này nên xử lý tình huống như thế nào.
“Đi lên đi,” Na Thần ngồi ở trên xe nhìn y, “Sao thế, luyến tiếc tôi à?”
An Hách mỉm cười: “Lên trên ngồi chút không?”
“Mai tôi qua,” Na Thần túm tay y kéo đến gần mình, “Anh ngủ sớm chút đi, tối nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi sợ sẽ làm khổ anh cả đêm đấy, mai lại dậy không được…”
“Được được được được,” An Hách ngắt lời hắn, “Cậu mau về đi, mai cậu qua thì gọi điện cho tôi.”
“Gọi thế nào?” Khóe môi Na Thần cong lên.
An Hách ngẩn người, nhanh chóng lấy điện thoại cũ trong túi của mình ra đưa cho Na Thần: “Cậu dùng tạm đi, điện thoại này không có vấn đề gì đâu.”
“Không có vấn đề gì sao phải đổi?” Na Thần nhận điện thoại, lắp sim của mình vào.
“Tôi dùng điện thoại hao lắm,” An Hách cười cười, “Cứ năm là làm hỏng một cái, cái này dùng đã hơn một năm mà chưa hỏng, nên chán rồi.”
“Thế anh sẽ chán tôi à? Nếu qua một năm rồi hai năm mà tôi vẫn không hỏng.” Na Thần bỏ điện thoại vào trong túi.
“Giờ cậu so với hỏng cũng chẳng tốt hơn là bao đâu,” An Hách đảo mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi vào trong tòa nhà, “Mau về đi, lạnh chết mất.”
“Lại đây.” Na Thần ở phía sau ra lệnh.
“Sao?” An Hách quay đầu lại.
“Lại đây!” Na Thần khẽ nhíu mi, vẫy vẫy tay với y.
An Hách đành phải quay lại, đi tới trước mặt Na Thần: “Còn dặn dò gì sao?”
Na Thần từ trên xe nhảy xuống, vòng tay qua ôm lấy cổ y, hôn lên môi y. Hơi thở ấm áp phả lên mặt An Hách, theo bản năng y nhẹ nhàng kề môi sát với môi Na Thần.
Na Thần mò tay xuống thắt lưng y, cánh tay siết chặt lại, nhiệt tình ôm y, đầu lưỡi vươn vào giữa hai hàm răng của y.
Có lẽ bởi vì đã uống rượu, có lẽ bởi vì bài hát kia, hoặc có lẽ bởi tối nay mối quan hệ của hai người đột nhiên đổi sang một kiểu khác nên An Hách rất nhanh nghênh đón, cùng Na Thần dây dưa với nhau. Chẳng qua quấn quýt mấy cái An Hách liền trở lại bình thường. Đây là tầng trệt ngay dưới phòng mình, bảo vệ thì cứ nửa tiếng lại tuần quanh khu một vòng, trước cửa tòa nhà còn gắn cả camera, y cắn nhẹ trên đầu lưỡi Na Thần một cái, đẩy hắn ra: “Chú ý hình tượng.”
Na Thần cười toe: “Tôi thì làm gì có hình tượng.”
“Vậy thì không được, cậu phải học hỏi tôi,” An Hách xốc lại áo, “Từ nhỏ đến lớn tôi đều rất chú ý tới hình tượng, bởi nó mà làm tôi phải biết giữ ý tứ.”
“Đúng là uống rượu vào thì anh mới tương đối dễ thương,” Na Thần xoay người ngồi lại trên xe, “Đi lên đi, tôi về.”
“Ngủ ngon.” An Hách chậm rãi lùi vào trong tòa nhà.
“Ngủ ngon.” Na Thần nổ máy, thế nhưng không chạy đi mà chỉ là ngồi ở trên xe nhìn y.
“Ngủ ngon.” An Hách lùi vào bên trong.
“Ngủ ngon.” Na Thần lên ga, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
“Cậu có đi không thì bảo? Nếu không muốn đi thì lên lầu, xe cậu ồn như vậy, lát trên lầu có người nhổ nước miếng xuống đấy.”
“Anh nói nghe gớm quá,” Na Thần cười cho xe quay đầu, hô lên, “Đi đây!”
Nghe tiếng xe máy dần biến mất, An Hách mới xoay người đi tới trước thang máy ấn số.
Lúc thang máy đi lên, y cảm thấy có chút choáng nên tựa vào bức vách sau lưng. Thật ra hôm nay y cũng uống không nhiều, choáng như vậy chắc là vì y vẫn có chút chưa hiểu được những chuyện đã xảy ra trong tối nay.
Trở về phòng, An Hách xả một bồn nước ấm, lúc chậm rãi trượt vào trong nước, cả người liền bị hơi ấm bao lấy, sau khi thân thể thả lỏng ra thì y mới có thời gian chậm rãi ngẫm lại những chuyện đã phát sinh trong mấy tiếng qua.
Na Thần chạy xe rất nhanh, gió thổi thấu vào áo khoác hắn, hắn kéo tóc giả xuống nhét vào trong áo, mái tóc không có trói buộc liền bay lên trong gió lạnh. Tựa như tâm trạng của hắn, tuy rằng hắn không có cách nào hình dung chính xác được tâm trạng hiện tại của bản thân.
Xe lao vun vút trong gió, sau đó hắn giảm tốc độ, chậm rãi chạy về phía trước. Hướng đó không phải nhà hắn cũng không phải bãi xe cũ, hắn cũng không để ý phương hướng, thầm nghĩ cứ chạy xe thôi.
Nửa giờ sau, hắn dừng xe lại trên một cây cầu.
Cây cầu này năm ngoái đã được sửa chữa lại, thành phố rất tự hào về cây cầu treo lớn này. Tuy rằng con sông bên dưới một năm thì có đến hơn nửa năm ở trong trạng thái khô cằn, có điều lúc này mặt nước kết băng dưới ánh trăng phản xạ chút ánh sáng màu bạc, thoạt nhìn rất thu hút.
Trên cầu không có xe, cũng không có người đi lại, Na Thần dừng xe ngay ở giữa cầu, đi tới lan can cầu nhìn xuống dưới sau đó bắt đầu chậm rãi bò lên trên.
Gió thổi rất mạnh, nhiệt độ cũng rất thấp, người hắn bị gió tạt vào, có điều cái lạnh này lại mang đến cảm giác kích thích hắn luôn thích. Hắn theo dây cáp to treo cầu ở bên cạnh mà chầm chậm bò lên trên, càng lên cao gió càng mạnh, khiến hắn gần như là không đứng vứng được.
Mới ngày nào hắn rất thích leo cây, nhưng cơ hội leo lên rất ít. Bởi mẹ hắn không cho, thậm chí sau khi phát hiện hắn leo cây, từ đó còn cấm hắn tới gần cây.
Vài phút sau, hắn bò lên đến đỉnh cầu, tại chỗ dây cáp cao nhất đứng thẳng người, giang hai tay ra, đón cơn gió mãnh liệt quét tới, ở trong gió hắn bắt đầu hét lớn: “A…”
Tiếng hét rất nhanh bị gió thổi tan, Na Thần chưa cảm thấy đã liền quay lưng lại, lại hét một tiếng, lúc này tiếng hét được gió thổi đi rất xa, hắn vừa lòng búng ngón tay thật kêu.
Ở đầu cầu đột nhiên có ánh đèn pin, lắc lắc về phía bên này, Na Thần nhanh chóng xoay người lần theo dây cáp nửa đi nửa nhảy xuống dưới, người tuần tra cầu chạy tới, còn la lên: “Người nào?”
Na Thần cách mặt cầu còn hai ba mét liền nhảy thẳng xuống, cũng la lên: “Tâm trạng rất tốt! Chắc chắc sẽ không tự sát đâu!”
Không đợi người nọ đáp lại, hắn đã nhảy lên xe, bay nhanh về đầu bên kia cây cầu.
Lúc trở lại bãi xe cũ đã gần ba giờ, con chó nhà bác Lục lại sủa ầm ĩ, Na Thần cầm hai xâu thịt bò mua được lúc đi ngang quán thịt nướng, bỏ vào bát của nó: “Lão Đại mau ăn đi.”
Con chó thật cẩn thận quan sát chỗ thịt trong bát, sau đó vẫy vẫy đuôi với hắn rồi cúi đầu bắt đầu ăn.
“Lần sau tao về mày đừng sủa nữa được không?” Na Thần nhỏ giọng nói, “Sao cứ mỗi lần thấy tao mày lại coi tao y như trộm thế?”
Lão Đại là tên Na Thần đặt cho nó. Con chó này tuy là giống chó săn Đức, có điều đầu lớn miệng rộng, dáng vẻ khí thế vô cùng, Na Thần cứ kiên trì gọi nó là Lão Đại một thời gian, song chắc vì bác Lục toàn gọi nó là Xám, bởi thế mà đối với cái tên Na Thần đặt cho nó chẳng có tí động tĩnh nào.
“Lão Đại à, tao kể cho mày nghe,” Na Thần ngồi xổm xuống cạnh nó, “Hôm nay tâm trạng anh Big 7 của mày vô cùng tốt, mày đoán được vì sao không?”
Con chó cúi đầu ăn thịt, nó chỉ vẫy vẫy cái đuôi lung tung cho có lệ tỏ vẻ đang nghe hắn nói.
“Cái người tao kể cho mày lần trước đó, hôm nay người ấy đáp ứng ở bên tao rồi,” Na Thần lấy vài đồng xu trong túi ra đảo đảo trong tay, cười nói, “Hôm nay tiền lẻ không đủ để tiết kiệm rồi.”
Con chó ăn hết sạch thịt rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
“Người ấy chỉ mới đáp ứng thử xem, nhưng mà vậy cũng rất tốt rồi. Tao chưa từng nghĩ người ấy sẽ đồng ý đâu, tao còn tưởng người ấy sẽ hất rượu đầy mặt tao nữa chứ,” Na Thần sờ sờ đầu con chó, “Tao thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả khăn giấy để lau mặt…”
Con chó ngửi ngửi tay hắn, sau khi xác định trên tay hắn không còn gì để ăn nữa, nó mới rung rung bộ lông xoay người đi, quay lại cái ổ chó làm bằng ván gỗ cùng áo bông cũ mà nằm sấp xuống, nhắm hai mắt lại.
“Tính không kể với mày rồi, mày còn bé quá không hiểu đâu.” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, lái xe vào cổng.
An Hách từ trong phòng tắm đi ra, cũng không mặc quần áo, cứ như vậy mà vào phòng ngủ, xoạc hết tay chân nằm trên giường thật thoải mái, bắt đầu thất thần.
Hôm nay phỏng chừng lại mất ngủ, thuốc an thần để ở đầu giường nhưng y không uống. Thứ này không đến mức thì y sẽ không uống, ngày mai không đi làm, đêm nay coi như một đêm không ngủ cũng không sao, cùng lắm thì ngày mai Na Thần lại đây, thay vì nhìn y làm việc thì đổi thành nhìn y ngủ thôi.
Nghĩ đến Na Thần, y trở mình, dùng chăn quấn lấy mình, cầm lấy cái điện thoại quăng ở đầu cái gối lên. Lúc này Na Thần hẳn là đã về đến nhà, y không biết là nên gọi điện thoại hay là nhắn tin hỏi một tiếng nữa.
Giống như Na Thần nói, y đã từng có người yêu hơn nữa số lần quen cũng không ít, nhưng “yêu đương” thế này vẫn là làm lần đầu.
Y thừa nhận từ lần đầu nhìn thấy Na Thần, y đã cảm thấy không giống trước rồi, bị hấp dẫn sau cũng có những tiếp xúc thân mật. Cho dù nguyên nhân là gì, đối với Na Thần y cũng từng có “ảo giác” hai người giống tình nhân của nhau, nhưng mãi cho đến ngày hôm qua, trước khi y nói chữ “được” trước mặt Na Thần, y thật chưa từng có suy nghĩ muốn ở bên Na Thần.
Hấp dẫn, tiếp cận, dụ hoặc… tất cả chuyện này đều như một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ không hợp thực tế.
Y từ trên giường ngồi dậy, ngậm một điếu thuốc, y vậy mà sẽ cho phép bản thân bắt đầu một tình cảm có khởi điểm lộn xộn như vậy?
Chuyện này không hợp với nguyên tắc của y cũng không hợp với tính cách của y, nhưng nó cứ vậy mà bắt đầu. Cho nên đến bây giờ, y cũng không biết khi yêu phải làm như thế nào. Y thậm chí không thể xác định cảm giác của mình đối với Na Thần rốt cuộc là gì.
Tò mò? Thông cảm?
Hay là… Yêu?
Y có chút khó chịu dụi tắt điếu thuốc, lấy điện thoại qua, gửi một tin nhắn cho Na Thần.
Ban đêm gió thổi rất mạnh, Na Thần ngồi ở trên đỉnh xe, ánh trăng lặng lẽ vẩy lên bốn phía.
Hắn thích vào những đêm như thế này ngồi lên chỗ cao nhất của bãi xe, cùng một đống đồ hư hỏng, dùng một tư thế kỳ quái hợp thành một ngọn núi nhỏ rất khí thế, còn hắn ngồi ở trên đỉnh ngọn núi thổi harmonica.
So với trống và guitar, hắn thích harmonica nhất, nhưng hắn thường chỉ thổi harmonica trong bối cảnh không có người nào xung quanh, hắn có cảm giác đây là một bí mật nhỏ khi hắn ở một mình.
Trong tiếng harmonica, hắn nghe được một tiếng chuông rất nhỏ.
Hắn dừng lại, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại đây là chuông tin nhắn điện thoại An Hách cho hắn, giống như hình nền trong di động của An Hách vậy, tiếng chuông này là âm thanh có sẵn của nhà sản xuất.
Hắn cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn An Hách gửi tới.
Về nhà chưa?
Khóe môi hắn khẽ cong lên một chút, nhanh chóng trả lời.
Chưa về tới.
An Hách trả lời cũng rất nhanh, còn chưa tới? Cậu đang làm gì đấy?
Đang sửa lại đôi cánh của tôi, lượn bay về nơi có anh.
Na Thần cười, nhắn lại, hắn gần như có thể tưởng tượng được phản ứng của An Hách khi nhận được tin nhắn.
Một lát sau An Hách nhắn lại, hắn liếc mắt nhìn, cười nửa ngày.
Mẹ kiếp, ngủ ngon.
“Ngủ ngon,” Na Thần cầm di động tung lên, rồi xoay xoay trong tay, “Ngủ ngon.”
Còn nói về người vừa nhìn y vừa chơi guitar, hát cho y, viết bài hát vì y như trường hợp này thì chưa từng có qua.
Trong tiếng hét cùng tiếng huýt sáo của đám đông xung quanh, đầu óc của An Hách bắt đầu choáng váng, tim nảy lên từng đợt, lúc nhanh lúc chậm theo tiết tấu của Na Thần.
Khi Na Thần nhảy từ sân khấu xuống đi tới trước mặt y, y đang dựa lưng vào ghế, cầm ly rượu lên uống một ngụm, đem sự kinh hoàng trong cổ họng nuốt trở về tim, y nhìn chằm chằm vào Na Thần.
“Tôi ném đi đôi cánh, quên mất cả thiên đường,” Na Thần đứng phía trước y, cúi đầu say mê hát nốt đoạn cuối, “Ký ức cuối cùng là bay lượn về phía người…”
Sau khi tiếng nhạc ngừng lại, An Hách liền cảm thấy cạnh mình trở nên huyên náo, tiếng gọi, tiếng vỗ bàn, song trong đầu y chỉ toàn hiện lên câu hát cuối cùng của Na Thần, bay lượn về phía người, bay lượn về phía người, bay lượn về phía người.
Mãi cho đến khi Na Thần chống tay lên thành ghế sau lưng y, cúi người kề gần mặt y, y mới ngẩng đầu lên nhìn Na Thần.
“Chúng ta bên nhau đi,” Na Thần nhìn y, “Mặc kệ anh nghĩ gì, nếu đã có chút rung động, hai ta cứ thử xem sao?”
“Tôi…” An Hách khe khẽ thở dài, cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, nếu là người khác dùng loại phương thức có thể cho là nửa bắt buộc này y tuyệt đối sẽ đứng dậy bỏ đi.
“Rốt cuộc anh sợ cái gì?” Na Thần ngắt lời y, “Cả thử mà anh cũng không dám sao, già đến thế rồi cơ à?”
“Xì,” Na Thần khiến y thấy buồn cười , “Đừng kích tôi, tôi không chịu thua đâu.”
“Vậy anh già chưa?” Na Thần nhếch khóe môi, nhìn y cười.
“Còn trẻ đấy.”
“Vậy thử xem sao?”
An Hách nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi, rồi chậm rãi đáp: “Được.”
Đêm diễn ở Phí Điểm vẫn còn tiếp tục, sau khi Điểu Nhân diễn xong mấy bài Na Thần liền lôi An Hách đi mất.
Ra cửa, gió lạnh vỗ mạnh lên trán, An Hách chậm rãi phục hồi tinh thần, dựa vào một thân cây ven đường, khoanh tay lại: “Na Thần.”
“Ừ?” Na Thần đẩy xe lại, ngồi trên xe nhìn y, “Muốn đổi ý?”
“…Không phải,” An Hách chỉ vào xe hắn, “Cậu lại uống rượu rồi lái xe?”
“Hôm nay tôi không uống rượu,” Na Thần xuống xe, đi đến trước mặt y, lại gần hôn lên môi y một cái, “Khi nào diễn là tôi sẽ không uống rượu.”
“À,” An Hách mân mê lên môi mình, “Tối nay tôi hơi bị rối.”
“Tôi đưa anh về,” Na Thần ôm vai y, đẩy y tới cạnh xe, “Mai hai ta đi chơi.”
“Ngày mai tôi không đi được, còn một đống việc chưa giải quyết xong đâu, phải ở nhà làm.” An Hách tuy đã uống rượu, lại mê muội đồng ý cùng “thử” với Na Thần, nhưng y vẫn có thể nhớ rõ mấy ngày nay bản thân đang bận tối mày tối mặt.
“Công việc hả?” Na Thần đưa tay lên sửa lại khăn quàng cổ cho y.
“Ừ, ông hiệu trưởng cuồng công việc của chúng tôi mới ban cho tôi một việc phiền toái đây,” An Hách ngồi xuống ghế sau, “Lái xe đi, hai ngày nữa mà xong việc thì chúng ta hẹn đi.”
“Vậy mai tôi qua nhà anh.” Na Thần dứt khoát nói.
“Làm gì?” An Hách sửng sốt.
“Không làm gì hết, anh cứ làm việc của anh, tôi xem.”
“Đợi đã,” An Hách cười khẽ, “Tôi làm việc thì cậu có cái gì mà xem?”
“Thì cứ kệ tôi, tôi thích quan sát dáng vẻ anh làm việc, xem nó thế nào,” Na Thần quay đầu lại nhìn y, “Chẳng phải anh đã từng hẹn hò còn gì, số lần còn không ít nữa, khi yêu thì lúc nào chẳng phải ở bên nhau, hèn chi anh toàn chia tay.”
“Được rồi được rồi,” An Hách phất tay, “Cậu thích nhìn thì cứ nhìn đi, nếu thấy rảnh quá thì cậu nấu chút gì ăn, thế nào.”
“Đồng ý.” Na Thần nổ máy.
An Hách vừa nghe tiếng động cơ xe, nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo Na Thần, y uống rượu, nếu xe đột ngột lao đi, nhất định y sẽ văng ra đường.
Na Thần nắm tay y nhét vào túi áo khoác của mình: “Tay anh lạnh quá.”
An Hách cười khẽ không nói gì, Na Thần nắm tay y thật lâu mà vẫn chưa chịu buông, cứ nhẹ nhàng mà xoa nắn, khiến y có một cảm giác thoải mái không thể nói rõ, gió thổi trên mặt cũng không còn buốt mấy.
Na Thần đưa y tới dưới lầu, An Hách xuống xe, đã một giờ sáng. Nếu là bình thường, y sẽ không kêu Na Thần lên lầu, nhưng tình hình hôm nay không giống trước, mối quan hệ của hai người bọn họ đột nhiên thay đổi, y đang cân nhắc xem lúc này nên xử lý tình huống như thế nào.
“Đi lên đi,” Na Thần ngồi ở trên xe nhìn y, “Sao thế, luyến tiếc tôi à?”
An Hách mỉm cười: “Lên trên ngồi chút không?”
“Mai tôi qua,” Na Thần túm tay y kéo đến gần mình, “Anh ngủ sớm chút đi, tối nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi sợ sẽ làm khổ anh cả đêm đấy, mai lại dậy không được…”
“Được được được được,” An Hách ngắt lời hắn, “Cậu mau về đi, mai cậu qua thì gọi điện cho tôi.”
“Gọi thế nào?” Khóe môi Na Thần cong lên.
An Hách ngẩn người, nhanh chóng lấy điện thoại cũ trong túi của mình ra đưa cho Na Thần: “Cậu dùng tạm đi, điện thoại này không có vấn đề gì đâu.”
“Không có vấn đề gì sao phải đổi?” Na Thần nhận điện thoại, lắp sim của mình vào.
“Tôi dùng điện thoại hao lắm,” An Hách cười cười, “Cứ năm là làm hỏng một cái, cái này dùng đã hơn một năm mà chưa hỏng, nên chán rồi.”
“Thế anh sẽ chán tôi à? Nếu qua một năm rồi hai năm mà tôi vẫn không hỏng.” Na Thần bỏ điện thoại vào trong túi.
“Giờ cậu so với hỏng cũng chẳng tốt hơn là bao đâu,” An Hách đảo mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi vào trong tòa nhà, “Mau về đi, lạnh chết mất.”
“Lại đây.” Na Thần ở phía sau ra lệnh.
“Sao?” An Hách quay đầu lại.
“Lại đây!” Na Thần khẽ nhíu mi, vẫy vẫy tay với y.
An Hách đành phải quay lại, đi tới trước mặt Na Thần: “Còn dặn dò gì sao?”
Na Thần từ trên xe nhảy xuống, vòng tay qua ôm lấy cổ y, hôn lên môi y. Hơi thở ấm áp phả lên mặt An Hách, theo bản năng y nhẹ nhàng kề môi sát với môi Na Thần.
Na Thần mò tay xuống thắt lưng y, cánh tay siết chặt lại, nhiệt tình ôm y, đầu lưỡi vươn vào giữa hai hàm răng của y.
Có lẽ bởi vì đã uống rượu, có lẽ bởi vì bài hát kia, hoặc có lẽ bởi tối nay mối quan hệ của hai người đột nhiên đổi sang một kiểu khác nên An Hách rất nhanh nghênh đón, cùng Na Thần dây dưa với nhau. Chẳng qua quấn quýt mấy cái An Hách liền trở lại bình thường. Đây là tầng trệt ngay dưới phòng mình, bảo vệ thì cứ nửa tiếng lại tuần quanh khu một vòng, trước cửa tòa nhà còn gắn cả camera, y cắn nhẹ trên đầu lưỡi Na Thần một cái, đẩy hắn ra: “Chú ý hình tượng.”
Na Thần cười toe: “Tôi thì làm gì có hình tượng.”
“Vậy thì không được, cậu phải học hỏi tôi,” An Hách xốc lại áo, “Từ nhỏ đến lớn tôi đều rất chú ý tới hình tượng, bởi nó mà làm tôi phải biết giữ ý tứ.”
“Đúng là uống rượu vào thì anh mới tương đối dễ thương,” Na Thần xoay người ngồi lại trên xe, “Đi lên đi, tôi về.”
“Ngủ ngon.” An Hách chậm rãi lùi vào trong tòa nhà.
“Ngủ ngon.” Na Thần nổ máy, thế nhưng không chạy đi mà chỉ là ngồi ở trên xe nhìn y.
“Ngủ ngon.” An Hách lùi vào bên trong.
“Ngủ ngon.” Na Thần lên ga, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
“Cậu có đi không thì bảo? Nếu không muốn đi thì lên lầu, xe cậu ồn như vậy, lát trên lầu có người nhổ nước miếng xuống đấy.”
“Anh nói nghe gớm quá,” Na Thần cười cho xe quay đầu, hô lên, “Đi đây!”
Nghe tiếng xe máy dần biến mất, An Hách mới xoay người đi tới trước thang máy ấn số.
Lúc thang máy đi lên, y cảm thấy có chút choáng nên tựa vào bức vách sau lưng. Thật ra hôm nay y cũng uống không nhiều, choáng như vậy chắc là vì y vẫn có chút chưa hiểu được những chuyện đã xảy ra trong tối nay.
Trở về phòng, An Hách xả một bồn nước ấm, lúc chậm rãi trượt vào trong nước, cả người liền bị hơi ấm bao lấy, sau khi thân thể thả lỏng ra thì y mới có thời gian chậm rãi ngẫm lại những chuyện đã phát sinh trong mấy tiếng qua.
Na Thần chạy xe rất nhanh, gió thổi thấu vào áo khoác hắn, hắn kéo tóc giả xuống nhét vào trong áo, mái tóc không có trói buộc liền bay lên trong gió lạnh. Tựa như tâm trạng của hắn, tuy rằng hắn không có cách nào hình dung chính xác được tâm trạng hiện tại của bản thân.
Xe lao vun vút trong gió, sau đó hắn giảm tốc độ, chậm rãi chạy về phía trước. Hướng đó không phải nhà hắn cũng không phải bãi xe cũ, hắn cũng không để ý phương hướng, thầm nghĩ cứ chạy xe thôi.
Nửa giờ sau, hắn dừng xe lại trên một cây cầu.
Cây cầu này năm ngoái đã được sửa chữa lại, thành phố rất tự hào về cây cầu treo lớn này. Tuy rằng con sông bên dưới một năm thì có đến hơn nửa năm ở trong trạng thái khô cằn, có điều lúc này mặt nước kết băng dưới ánh trăng phản xạ chút ánh sáng màu bạc, thoạt nhìn rất thu hút.
Trên cầu không có xe, cũng không có người đi lại, Na Thần dừng xe ngay ở giữa cầu, đi tới lan can cầu nhìn xuống dưới sau đó bắt đầu chậm rãi bò lên trên.
Gió thổi rất mạnh, nhiệt độ cũng rất thấp, người hắn bị gió tạt vào, có điều cái lạnh này lại mang đến cảm giác kích thích hắn luôn thích. Hắn theo dây cáp to treo cầu ở bên cạnh mà chầm chậm bò lên trên, càng lên cao gió càng mạnh, khiến hắn gần như là không đứng vứng được.
Mới ngày nào hắn rất thích leo cây, nhưng cơ hội leo lên rất ít. Bởi mẹ hắn không cho, thậm chí sau khi phát hiện hắn leo cây, từ đó còn cấm hắn tới gần cây.
Vài phút sau, hắn bò lên đến đỉnh cầu, tại chỗ dây cáp cao nhất đứng thẳng người, giang hai tay ra, đón cơn gió mãnh liệt quét tới, ở trong gió hắn bắt đầu hét lớn: “A…”
Tiếng hét rất nhanh bị gió thổi tan, Na Thần chưa cảm thấy đã liền quay lưng lại, lại hét một tiếng, lúc này tiếng hét được gió thổi đi rất xa, hắn vừa lòng búng ngón tay thật kêu.
Ở đầu cầu đột nhiên có ánh đèn pin, lắc lắc về phía bên này, Na Thần nhanh chóng xoay người lần theo dây cáp nửa đi nửa nhảy xuống dưới, người tuần tra cầu chạy tới, còn la lên: “Người nào?”
Na Thần cách mặt cầu còn hai ba mét liền nhảy thẳng xuống, cũng la lên: “Tâm trạng rất tốt! Chắc chắc sẽ không tự sát đâu!”
Không đợi người nọ đáp lại, hắn đã nhảy lên xe, bay nhanh về đầu bên kia cây cầu.
Lúc trở lại bãi xe cũ đã gần ba giờ, con chó nhà bác Lục lại sủa ầm ĩ, Na Thần cầm hai xâu thịt bò mua được lúc đi ngang quán thịt nướng, bỏ vào bát của nó: “Lão Đại mau ăn đi.”
Con chó thật cẩn thận quan sát chỗ thịt trong bát, sau đó vẫy vẫy đuôi với hắn rồi cúi đầu bắt đầu ăn.
“Lần sau tao về mày đừng sủa nữa được không?” Na Thần nhỏ giọng nói, “Sao cứ mỗi lần thấy tao mày lại coi tao y như trộm thế?”
Lão Đại là tên Na Thần đặt cho nó. Con chó này tuy là giống chó săn Đức, có điều đầu lớn miệng rộng, dáng vẻ khí thế vô cùng, Na Thần cứ kiên trì gọi nó là Lão Đại một thời gian, song chắc vì bác Lục toàn gọi nó là Xám, bởi thế mà đối với cái tên Na Thần đặt cho nó chẳng có tí động tĩnh nào.
“Lão Đại à, tao kể cho mày nghe,” Na Thần ngồi xổm xuống cạnh nó, “Hôm nay tâm trạng anh Big 7 của mày vô cùng tốt, mày đoán được vì sao không?”
Con chó cúi đầu ăn thịt, nó chỉ vẫy vẫy cái đuôi lung tung cho có lệ tỏ vẻ đang nghe hắn nói.
“Cái người tao kể cho mày lần trước đó, hôm nay người ấy đáp ứng ở bên tao rồi,” Na Thần lấy vài đồng xu trong túi ra đảo đảo trong tay, cười nói, “Hôm nay tiền lẻ không đủ để tiết kiệm rồi.”
Con chó ăn hết sạch thịt rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
“Người ấy chỉ mới đáp ứng thử xem, nhưng mà vậy cũng rất tốt rồi. Tao chưa từng nghĩ người ấy sẽ đồng ý đâu, tao còn tưởng người ấy sẽ hất rượu đầy mặt tao nữa chứ,” Na Thần sờ sờ đầu con chó, “Tao thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả khăn giấy để lau mặt…”
Con chó ngửi ngửi tay hắn, sau khi xác định trên tay hắn không còn gì để ăn nữa, nó mới rung rung bộ lông xoay người đi, quay lại cái ổ chó làm bằng ván gỗ cùng áo bông cũ mà nằm sấp xuống, nhắm hai mắt lại.
“Tính không kể với mày rồi, mày còn bé quá không hiểu đâu.” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, lái xe vào cổng.
An Hách từ trong phòng tắm đi ra, cũng không mặc quần áo, cứ như vậy mà vào phòng ngủ, xoạc hết tay chân nằm trên giường thật thoải mái, bắt đầu thất thần.
Hôm nay phỏng chừng lại mất ngủ, thuốc an thần để ở đầu giường nhưng y không uống. Thứ này không đến mức thì y sẽ không uống, ngày mai không đi làm, đêm nay coi như một đêm không ngủ cũng không sao, cùng lắm thì ngày mai Na Thần lại đây, thay vì nhìn y làm việc thì đổi thành nhìn y ngủ thôi.
Nghĩ đến Na Thần, y trở mình, dùng chăn quấn lấy mình, cầm lấy cái điện thoại quăng ở đầu cái gối lên. Lúc này Na Thần hẳn là đã về đến nhà, y không biết là nên gọi điện thoại hay là nhắn tin hỏi một tiếng nữa.
Giống như Na Thần nói, y đã từng có người yêu hơn nữa số lần quen cũng không ít, nhưng “yêu đương” thế này vẫn là làm lần đầu.
Y thừa nhận từ lần đầu nhìn thấy Na Thần, y đã cảm thấy không giống trước rồi, bị hấp dẫn sau cũng có những tiếp xúc thân mật. Cho dù nguyên nhân là gì, đối với Na Thần y cũng từng có “ảo giác” hai người giống tình nhân của nhau, nhưng mãi cho đến ngày hôm qua, trước khi y nói chữ “được” trước mặt Na Thần, y thật chưa từng có suy nghĩ muốn ở bên Na Thần.
Hấp dẫn, tiếp cận, dụ hoặc… tất cả chuyện này đều như một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ không hợp thực tế.
Y từ trên giường ngồi dậy, ngậm một điếu thuốc, y vậy mà sẽ cho phép bản thân bắt đầu một tình cảm có khởi điểm lộn xộn như vậy?
Chuyện này không hợp với nguyên tắc của y cũng không hợp với tính cách của y, nhưng nó cứ vậy mà bắt đầu. Cho nên đến bây giờ, y cũng không biết khi yêu phải làm như thế nào. Y thậm chí không thể xác định cảm giác của mình đối với Na Thần rốt cuộc là gì.
Tò mò? Thông cảm?
Hay là… Yêu?
Y có chút khó chịu dụi tắt điếu thuốc, lấy điện thoại qua, gửi một tin nhắn cho Na Thần.
Ban đêm gió thổi rất mạnh, Na Thần ngồi ở trên đỉnh xe, ánh trăng lặng lẽ vẩy lên bốn phía.
Hắn thích vào những đêm như thế này ngồi lên chỗ cao nhất của bãi xe, cùng một đống đồ hư hỏng, dùng một tư thế kỳ quái hợp thành một ngọn núi nhỏ rất khí thế, còn hắn ngồi ở trên đỉnh ngọn núi thổi harmonica.
So với trống và guitar, hắn thích harmonica nhất, nhưng hắn thường chỉ thổi harmonica trong bối cảnh không có người nào xung quanh, hắn có cảm giác đây là một bí mật nhỏ khi hắn ở một mình.
Trong tiếng harmonica, hắn nghe được một tiếng chuông rất nhỏ.
Hắn dừng lại, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại đây là chuông tin nhắn điện thoại An Hách cho hắn, giống như hình nền trong di động của An Hách vậy, tiếng chuông này là âm thanh có sẵn của nhà sản xuất.
Hắn cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn An Hách gửi tới.
Về nhà chưa?
Khóe môi hắn khẽ cong lên một chút, nhanh chóng trả lời.
Chưa về tới.
An Hách trả lời cũng rất nhanh, còn chưa tới? Cậu đang làm gì đấy?
Đang sửa lại đôi cánh của tôi, lượn bay về nơi có anh.
Na Thần cười, nhắn lại, hắn gần như có thể tưởng tượng được phản ứng của An Hách khi nhận được tin nhắn.
Một lát sau An Hách nhắn lại, hắn liếc mắt nhìn, cười nửa ngày.
Mẹ kiếp, ngủ ngon.
“Ngủ ngon,” Na Thần cầm di động tung lên, rồi xoay xoay trong tay, “Ngủ ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất