Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 89: Tuần trăng mật [Ngoại truyện cuối]

Trước
An Hách từ trên người Na Thần trở xuống dưới nằm trong túi ngủ, Na Thần rất nhanh trở mình nằm lên người y, cúi đầu hôn lên chóp mũi y một cái: “An đại gia, thích không?”

“Cũng khá,” An Hách sờ mông hắn, “có đau không?”

“Cắn răng cái thôi mà,” Na Thần cười nói, đầu gối thúc vào giữa hai chân y, “đại gia, anh rất dịu dàng.”

An Hách nhanh chóng đè chân hắn lại: “Tôi biết cậu chưa giải quyết đâu, hay là cậu dùng tay làm cho xong đi…”

“Anh khẩn trương cái rắm, đau đến xìu mất rồi,” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, cười nửa ngày, “An đại gia, anh phục vụ chẳng chu đáo gì hết, tôi vẫn chưa xong việc đâu.”

An Hách ôm hắn, vò tóc hắn: “Tôi thật sự không có bản lãnh lần đầu là có thể làm cậu khô ráo được, tôi đâu phải nhân vật chính trong phim cấp ba.”

Hai người nằm trong chốc lát, An Hách ngồi dậy rút một điếu thuốc, lúc muốn mặc quần áo thì phát hiện trên người, trên đùi toàn cát: “Tôi đi tắm.”

“Tắm bằng nước biển, anh có ngốc không đấy.” Na Thần gác chân lên vai y, lười biếng nói.

“Vậy phải làm sao?” An Hách nhìn hắn một cái.

“Làm sao gì?” Na Thần ngồi dậy kề bên y, bật cười.

“Cả người toàn cát làm sao đây.”

Na Thần đột nhiên nhảy dựng lên, kêu: “Đi ra biển rửa đi…”

An Hách bị tiếng kêu như sấm sét giữa trời làm cho sợ tới mức suýt chút nữa dúi đầu điếu thuốc đang cháy xuống đùi, lúc phục hồi tinh thần, Na Thần đã trần truồng vọt ra biển.

“Cậu có bệnh à!” An Hách nhìn xung quanh, thấy không có ai, mà có người cũng không thấy.

“Qua đây!” Na Thần đứng giữa biển vẫy tay gọi y.

“Cậu trưng bày đó hả! Để người ta thấy không có chỗ trốn đâu nhá!” An Hách dụi tắt điếu thuốc rồi nhét vào gói thuốc lá.

“Đầu anh là kim đồng hồ chạy ngược hả, lúc làm tôi sao anh không sợ có người thấy, làm xong thì sợ người ta nhìn thấy mông anh…”

“Cậu im miệng cho tôi!” An Hách nhảy dựng lên, vọt vào trong nước biển.

Tuy Na Thần xuống nước nhưng chỉ đứng ở chỗ nước sâu đến đùi xong là không tiến tiếp ra xa.

An Hách đi ra chỗ sâu chút, ùm cái ngã xuống bị sóng đánh vào, miệng mặn chát khó chịu, liền nhanh chóng quay lại chỗ nước cạn.

“Nước ngon không?” Na Thần hỏi y.

“Ngon muốn chết,” An Hách cười, cúi đầu nhìn bọt sóng trắng xóa cuồn cuộn bên chân, dưới trăng biển trông rất đẹp, trong như đá, nhìn một lát y đột nhiên thấy những bọt nổi lên.

“Gì thế?” Na Thần cúi lưng nhìn chằm chằm xuống biển.

Từ trong số bọt không ngừng nổi lên, có một đám bọt nước màu vàng nhạt dập dềnh, lớn nhỏ khác nhau, bị ánh trăng chiếu vào trở lên trong suốt lóng lánh, nhìn qua như màu hổ phách.

“Đẹp quá…” An Hách rất cẩn thận mò tay vớt một cái đi lên, bọt nước nhẹ nhàng đung đưa trong lòng bàn tay, “Người địa phương, cậu biết đây là gì không? Sứa hả?”

“Không biết,” Na Thần quay đầu lại đi trên bờ biển chừng hơn mười bước, “Nơi này nhiều hơn này!”

Trước đó hai người bọn họ không chú ý đến, giờ nhìn kỹ lại thì trên bãi biển thật dài toàn là bọt nước nhỏ trong suốt này, từng mảnh bị sóng biển đưa đến trên bờ cát.

“Nhìn không giống sứa,” An Hách ngồi xổm xuống nhìn, nghĩ một lát đột nhiên kêu lên, “Cái này không phải dầu chứ!”

“Dầu ở gần nhau thế này mà không gom lại sao?” Na Thần ngồi xổm xuống cạnh y, “trước kia anh không chơi qua trò nấu canh hả?”



“…Chơi thế nào?” An Hách ngẩn người, cách chơi cao siêu như vậy y thật là chưa từng chơi qua.

“Trong tô canh không phải toàn mấy cục dầu à, tôi dùng đũa đẩy chúng đến gần nhau, cuối cùng nó hợp lại thành một mảng.” Na Thần cười nói.

“Cậu còn nhàm chán hơn cả tôi nữa…” An Hách cảm thán một câu.

“Ừ, chán lắm, dù sao cũng không có ai chơi với tôi.” Na Thần vốc một bọt nước lên, khẩy khẩy trong lòng bàn tay.

“Về sau tôi sẽ chơi trò nấu canh với cậu, thi xem tô của ai sẽ liên kết thành mảng trước.” An Hách nói.

“Ừ,” Na Thần cười gật đầu, ngón tay chọc vào bọt nước, bọt nước liền vỡ, nhanh chóng biến thành một những mảnh nhỏ màu vàng nhạt, “Chà, cái này nhất định không phải dầu.”

Hai người ngồi đó đang nghiên cứu thì phía sau chiếu tới một luồng sáng của đèn pin.

An Hách hoảng sợ, nhìn qua thì phát hiện là một ông già, xem ra là người địa phương.

“Qua đêm ở đây à?” Ông già mở miệng trước, “Sắp có thủy triều đấy, muốn ngủ thì lên trên mà ngủ.”

“Vâng, cảm ơn bác ạ.” An Hách cười gật đầu.

“Bác biết đây là gì không?” Na Thần chỉ mấy cái sóng biển cuộn lên ở bên cạnh, “Mấy cái bọt màu vàng đó ạ…”

“Rong, thủy triều đỏ,” ông già chưa cần nhìn đã nói ra đáp án, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói, “nước biển ô nhiễm.”

“Hả?” Na Thần ngẩn người, nhảy lên ra sức phủi.

An Hách ngẩng đầu nhìn qua, đột nhiên phát hiện ra một việc càng đáng kinh sợ hơn chuyện bọn họ chơi trong thủy triều đỏ cả nửa ngày.

Hai người bọn họ còn trần truồng!

“Ài!” Y nắm tay Na Thần dùng sức lôi lên, hạ giọng, “cậu đúng là quá tỉnh mà…”

“Quên mất,” Na Thần nhanh chóng ngồi xuống, nhìn thoáng về ông lão bên kia, “Không sao đâu, đi thôi.”

“Chết tiệt, tôi xấu hổ muốn chết!” An Hách quỳ xuống bãi biển, dùng tay che phía dưới, “Hai thằng đàn ông, nửa đêm cởi truồng chơi dưới thủy triều đỏ… vậy mà còn không biết xấu hổ tán gẫu cùng người qua đường!”

Na Thần cười điên cuồng, không sao ngừng được, một hồi lâu sau mới hỏi: “Anh nói xem, ông bác lúc nãy có thấy chuyện trước đó của chúng ta không?”

“Ai biết được,” An Hách khom người chạy bộ về cái túi ngủ bên cạnh, cũng mặc kệ người vẫn còn ướt, cầm quần liền qua loa mặc vào, “Nhanh mặc vào đi, ai biết còn người nào cầm đèn pin đi qua nữa không!”

“Gấp cái gì,” Na Thần chậm rì đi đến, lôi một túi khăn ướt từ trong ba lô ra, rút mấy tờ đưa cho An Hách, lại rút mấy cái ngồi trong túi ngủ từ từ lau, “Thấy thì cứ thấy thôi, người tôi lại đẹp thế này.”

“Logic gì thế?” An Hách có chút không biết nói sao.

“Dáng người tôi không đẹp hả?” Na Thần đến gần trước mắt y, liếm lên môi y.

“… Đẹp.” An Hách thở dài, nắm lấy cằm Na Thần thật nghiêm túc hôn hắn.

Ngồi ở bờ biển hàn huyên trong chốc lát, Na Thần lấy một gói mì ra ăn khuya, sau đó ôm Na Vợt Vợt chui vào túi ngủ: “Ngủ đi, sáng mai chúng ta vào đảo tìm phòng.”

“Ừ,” An Hách giũ cát trên chân, cũng chui vào túi ngủ, nhìn bầu trời đầy sao mà lười biếng duỗi eo, “Nếu không tìm được phòng, nhất định phải đi thuê lều, đi chơi chỗ nào thì trực tiếp dựng chỗ đó.”

Na Thần cười khẽ, một lát sau nhẹ giọng than: “An đại gia, mông tôi đau.”

An Hách không biết nên nói cái gì, nửa ngày mới ngồi dậy sờ lên mặt Na Thần: “Muốn tôi xoa giúp cậu không…”



“Mợ, xoa thế nào, An đại gia, vừa nãy có phải anh đã đem hết chỉ số thông minh của mình bắn ra rồi phải không,” Na Thần không nhịn được bật cười, trở mình nằm sấp, “ngủ một giấc thì đỡ thôi.”

An Hách cười khẽ, một lần nữa nằm xuống, nghiêng người nhìn Na Thần, Na Thần đối với chuyện này tựa hồ không có phản ứng quá rõ rệt, y thử hỏi một câu: “Cảm giác được không?”

Na Thần xoa mũi: “Của anh tàm tạm.”

“Ngủ đi,” An Hách cười khẽ, “ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cho dù An Hách đã không cần phải kéo rèm bật đèn cả ngày nữa, nhưng ở cái nơi mà không có gì che chắn thế này thì người không có vấn đề gì đi chăng nữa cũng rất khó lập tức đi vào giấc ngủ.

Na Thần ngược lại ngủ rất nhanh, chỉ lầm bầm mấy tiếng là ngủ say rồi.

An Hách gối đầu lên cánh tay, nhìn sao trên trời, thử phân biệt các chòm sao, nhưng cho đến khi hai mắt bị hoa đi vẫn chẳng ra được cái nào.

Có điều dùng việc nhìn sao để bồi dưỡng cơn buồn ngủ rất tốt, An Hách nhìn chằm chằm sao, lúc nào ngủ bản thân cũng không biết.

Lúc tỉnh lại trời còn chưa sáng, căn cứ bố cục sao trên trời thì thấy chắc cũng đã qua một hai tiếng, điều khiến An Hách tỉnh lại cũng không phải đồng hồ sinh học mà là tiếng sóng biển gần bên tai.

Y mê mẩn mở to mắt nhìn sóng biển trắng xóa bên người, nửa ngày chưa phản ứng lại, mãi cho đến khi nước biển bắn lên trên mặt y, y mới hoảng sợ nhảy lên: “Na Thần! Đứng lên! Thủy triều!”

Na Thần giật mình một cái ngồi dậy, ánh mắt hơi trợn tròn lên: “Suýt chút nữa là chết đuối rồi!”

Hai người chống chọi cơn buồn ngủ, luống cuống tay chân thu dọn đồ chạy lên trên một đoạn, sau đó lại chui vào trong túi ngủ, chưa đến vài phút liền ngủ.

Khi trên mặt An Hách lại bị nước bắn lên, nhìn sóng biển đang bổ nhào tới bên người, y có chút tuyệt vọng, nằm trong túi ngủ lau nước trên mặt, hô một tiếng: “Nước vẫn lên kìa!”

Na Thần bị y đánh thức, khởi động cánh tay nhìn thoáng qua, kéo dài thanh âm cũng kêu lên: “Ài…”

Hai người bất đắc dĩ lại đứng lên dọn đồ, chuyển thẳng đến cạnh rừng cây, nơi này chắc là thủy triều không dâng tới đâu, nhưng trên mặt đất lại không phải cát biển mà là một tầng san hô vụn.

“Giường mát xa…” An Hách nhe răng nhếch miệng tiến vào túi ngủ.

Na Thần nằm bên trong túi ngủ vẫn cười, An Hách búng tay lên trán hắn vài cái mà hắn vẫn chưa dừng lại.

“Cười cái gì đấy?” An Hách thở dài.

“Không biết, cứ buồn cười,” Na Thần vừa cười vừa nói, “Tuần trăng mật này thế nào?”

An Hách thấy hắn cười cũng có chút buồn cười theo, nhịn một lát mà không được, bắt đầu cười lớn: “Rất tốt.”

“Ngày mai đưa anh đi ăn tôm sú,” Na Thần nhe răng trở mình, “dùng tiền trong ống tiết kiệm.”

“Cậu mang theo hả? Vừa lắc rồi?” An Hách có chút bất ngờ, “Đủ một bữa tiệc hải sản không?”

“Không đủ,” Na Thần lại bắt đầu cười,“Theo giá của mùa cao điểm hiện tại thì đắt lên gấp bội ấy, chắc đủ mua một con tôm, ăn không?”

“Ăn!” An Hách cười nói.

“ An Hách.”

“Ừ?”

“Về sau tôi không cần phải để dành niềm vui nữa, tích không đến.”

“Ừ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước