Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh

Chương 4: Hậu thất

Trước Sau
Túc Tiển vẫn khoác trên mình bộ quan phục hồi sáng, bên hông đeo hai thanh loan đao một dài một ngắn. Hắn lẳng lặng đứng dậy, cầm chiếc chong đèn trên bàn đi về phía bức tường. Bốn vách tường mộ thất được điêu khắc minh văn phức tạp, y vuốt từng hoa văn, quay đầu hỏi "Ra khỏi nghĩa trang, ngươi thật sự vẫn đi về hướng Bắc?"

Ninh Hoàn gật gật đầu quả quyết "Nam sơn là dương, Bắc sơn là âm, ta vẫn đi về hướng Bắc".

"Nơi này cách nghĩa trang chỉ nửa dặm về phía Nam" Túc Tiển trầm mặc một khắc, cau mày nói "Theo phong thủy nơi này, có lẽ gặp phải Quỷ đánh tường"

Ninh Hoàn hốt hoảng, vậy là cả ngày nay hắn chỉ đi loanh quanh nghĩa trang. Ninh Hoàn khổ sở thở dài "Sao lại thế được!"

"Đã đến được nơi này thì an tâm đi" Túc Tiển lấy ra một thanh đoản đao, thuận tay ném cho Ninh Hoàn "Cầm lấy phòng thân"

Ninh Hoàn hốt hoảng nhận lấy đoản đao, chân trước đá chân sau ngã nhào về phía trước, hắn vội vàng bắt lấy cánh tay Túc Tiển, khó khăn ổn định thân hình. Ninh Hoàn đảo mắt, cười cười nịnh nọt, trước khi buông ra còn không quên vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai tay áo, Túc Tiển khịt mũi, khẽ mím miệng, nhưng cũng không nói gì.

Ninh Hoàn e ấp như gái mới về nhà chồng, theo sát phía sau y, hỏi "Chúng ta đang đi đâu?"

"Hậu thất" Túc Tiển trả lời.

Trong Mộ táng, hậu thất chính là nơi đặt thi hài của Mộ chủ.

Ninh Hoàn gian nan đứng lên, Túc Tiển đặt chiếc trường minh đăng lên bàn. Bóng nến lay động, dần dần chiếu sáng phần không gian bị bóng tối cắn nuốt. Lúc này Ninh Hoàn mới phát hiện, nguyên bản ở trung tâm đại sảnh có bốn người đang ngồi.

"Nơi này... sao lại có người?" Ninh Hoàn kinh ngạc lùi lại vài bước, kéo theo chiếc ghế sau lưng ngã theo mình.

Túc Tiển còn đang trầm tư liền bị động tĩnh của Ninh Hoàn làm gián đoạn, y nhíu mày ngẩng đầu, chỉ thấy y khẽ phất tay áo, "người" ngồi trên ghế chớp mắt đã thu bé lại. Người giấy chỉ to bằng lòng bàn, có tứ chi cùng thân mình, mặt mày được vẽ đại khái bằng nét bút thô sơ, nguệch ngoạc như của hài đồng.

Túc Tiển nghiêng đầu nhìn về phía người kia. Ninh Hoàn xấu hổ, ho nhẹ một tiếng "Mới... mới vừa rồi bé gái nói có khách trả phòng, là ngươi đúng ko?"



"Ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, những thứ ô uế kia đã để mắt tới ngươi từ lâu, nếu ta không ra tay thì hiện tại ngươi đã chết" Túc Tiển không phủ nhận, hừ một tiếng.

Hai người rời khỏi đại sảnh, xung quanh liền chìm vào bóng tối. "Ngươi có nghe thấy tiếng động lạ không?" Túc Tiển lấy hỏa chiết, ánh sáng le lói chỉ có thể chiếu rọi quanh y năm bước chân. Ninh Hoàn siết chặt góc áo của Túc Tiển, há miệng run rẩy theo sát, chỉ sợ giây lát sơ sẩy sẽ lạc mất người ta.

Túc Tiển không nhịn được quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Ninh Hoàn rơi xuống vị trí bàn tay ai kia đang nắm chặt lấy mình, khóe miệng bất giác vẽ nên một nụ cười nhẹ, nói "Ninh Hoàn, để ta kể cho ngươi một chuyện! Trước kia, có một thư sinh giống như ngươi, học hành gian khổ, cuối cùng cũng thi đỗ công danh. Hoàng thượng trọng dụng tài năng của y bèn ban hôn. Không suy nghĩ nhiều, hắn ngay lập tức quyết định bỏ rơi thê tử tần tảo ở quê nhà, thành thân với công chúa. Biết việc, thê tử trong cơn giận giữ đã treo cổ tự vẫn. Thất tuần* vừa qua, một đêm khi Lý sinh (gọi tắt của Lý thư sinh) đang chuẩn bị đi ngủ, thì thấy bên ngoài có người gọi tên mình. Hắn men theo tiếng gọi mở cửa nhà, đập vào mắt là một con quỷ tóc dài treo cổ trên xà nhà, mắt như chuông đồng, miệng như chậu máu, thè chiếc lưỡi đỏ lòm dài cả thước, miệng vẫn không ngừng rên rỉ 'Lý lang, thiếp đến tìm chàng'"

(*Thất tuần: tục cúng cơm 7 ngày cho người đã khuất. Với ý nghĩa cầu siêu, giúp người đã khuất bớt đi khổ ải, trả bớt nghiệp chướng trên trần gian)

Kể xong chuyện, Túc Tiển chờ mãi cũng chẳng thấy tiếng hét như mong đợi (?!!) y nghi ngờ quay sang "Ngươi không sợ sao?" năm đó, khi ở Mộ tràng mình và tiểu sư đệ nghe xong còn sợ đến són ra quần.

Ninh Hoàn chớp chớp mắt, sục sôi căm phẫn mà đáp "Loại tra nam bạc tình bạc nghĩa chết là đáng" Túc Tiển giật mình. Y bĩu môi, ừ thì cũng có lý.

So với quãng đường tiểu đồng dẫn đi, rõ ràng lối đi qua hậu thất vừa thẳng vừa dễ đi hơn hẳn. Túc Tiển cầm hỏa chiết soi rọi bức tường đá bên người, từng đường nét tinh xảo của tấm bích họa như ẩn như hiện dưới ánh lửa lập lòe.

"Đây là cái gì?" Ninh Hoàn tò mò tiến lên.

Túc Tiển trả lời "Một bức bích họa kể về một cố sự" Bức tranh trên tường phi thường tiên diễm, sử dụng chủ đạo hai màu đỏ tươi và vàng chói, đặc biệt yêu dã dưới ánh lửa. "Yên liễu họa kiều, phong liêm thúy mạc, tham sai thập vạn gia" y chỉ vào một trong những bức bích họa nói "Khu phố phồn hoa này có lẽ là Biện Kinh, vậy thì nữ tử đội mũ phượng, ngồi loan xa này ắt hẳn là chủ nhân của ngôi mộ này".

Túc Tiển nhíu mày "Kỳ quái, nếu đây là nơi chôn cất Vương công quý tộc tiền triều thì sao lại trở thành thế này".

"Hỉ Tử nương nương sao? Mới vừa rồi khi tới đây, tiều đồng đã hỏi có phải ta đến bái kiến Hỉ Tử nương nương hay không?"

Túc Tiển hừ lạnh một tiếng "Một con Nhân yêu thù ở đây giả thần giả quỷ mà thôi". Y nhìn xuống Ninh Hoàn, khẽ nhếch môi "Nếu ta chưa đến, ngươi có lẽ đã trở thành cống phẩm cho Hỉ Tử nương nương rồi". Ninh Hoàn rụt vai sợ hãi, Túc Tiển cực-kỳ-hài-lòng quay đi. Hừ, đúng là kẻ nhát gan.

Túc Tiển nghiên cứu bích họa chốc lát "Chúng ta quay trở lại, đi xem Nam phòng" Ninh Hoàn không hiểu, nhưng thấy vẻ mặt y nghiêm túc cũng chẳng dám thắc mắc.



Huyệt mộ thiết kế theo trục trung tâm, mỗi bên của gian hậu thất được dựng hai gian phòng ngách Bắc-Nam. Khác với Bắc phòng, căn ngách này không có gì ngoài một cỗ quan tài khổng lồ, đen bóng.

Túc Tiến cầm hỏa chiết chiếu về phía trước. Chỉ cách bọn họ vài bước, đặt chính giữa chiếc giường gỗ lim là một cỗ quan tài dát ngọc tinh xảo, bề mặt quan tài khảm ngọc thạch, xếp thành Bát quái thất tinh trận.

Ninh Hoàn khó hiểu "Sao lại đặt chiếc quan tài tráng lệ như vậy ở phòng ngách?"

Túc Tiển rút đoản đao bên hông, lưỡi đao khẽ lách vào khe hở giữa hai mối nối nhẹ nhàng ấn xuống. "Cạch" Nắp quan tài bung ra nhanh chóng bị một cước của y đạp sang bên. Túc Tiển quan sát bên trong quan tài, lộ ra vẻ mặt hiển nhiên.

Ninh Hoàn từ sau lưng y hấp hé nửa cái đầu "Tại sao không có gì trong này"

Túc Tiển tra đoản đao vào vỏ nói "Xi trên mối nối đã biến mất, thi thể đã được chuyển đi nơi khác"

"Xoàn xoạt, xoàn xoạt" căn phòng ngách đột nhiên phát tiếng động lạ, có thứ gì đó như thủy triều đổ về phía bọn họ. Túc Tiển cau mày lẩm bẩm, kéo Ninh Hoàn lui vào góc tường.

"Cái...gì thế?" Ninh Hoàn trợn trắng mắt.

"Nhân diện thù ngươi thấy đêm qua" Túc Tiển trả lời.

"Nhiều...nhiều như vậy!" Ninh Hoàn run rẩy thì thầm.

"Đại khái là nơi này có Thù vương" Túc Tiển rút trường đao bên hông. Trường đao vừa dời vỏ, sát khí tỏa ra từ thân kiếm lập tức đẩy lui đám quái vật xung quanh. Chúng bất động không tiến lên nhưng cũng không lui nửa bước. Một cái đầu trẻ con xám xịt khổng lồ tràn ngập tử khí ẩn nấp giữa đám quái vật như đang chờ đợi thời cơ.

"Bên trong quan tài có một khoảng rỗng, ta hoài nghi có mật đạo bên dưới" Túc Tiển thấp giọng nói.

"Sát khí trên đao khiến chúng không dám xông lên. Chúng ta phải vào mật đạo, tìm cách thoát khỏi đây". Túc Tiển di chuyển về phía quan tài. Y dùng ngón tay gõ nhẹ lên nền đá xanh bên trong, nhanh chóng tìm được một viên đá khác lạ. Y cắn hỏa chiết, rút đoản đao dùng sức bẩy lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau