Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà
Chương 67
Việc Cố Mạn đột ngột qua đời Hạ Hạ đã cố tình không cho ai được tiết lộ ra bên ngoài. Tang lễ của cậu cũng nhanh chóng được diễn ra, nhưng chỉ trong âm thầm và lặng lẽ.
Hỏa thiêu và tro cốt cũng đã được rãi đi theo di nguyện, cũng đã trãi qua mấy ngày mà Châu Vĩnh cứ đứng nhìn bài vị của cậu đặt trên bàn cao thở dài liên tục. Hạ Hạ phía trong tay cầm quả táo đang ăn dở đi ra, nhìn thấy y cứ nhìn vào bài vị kia có chút thắc mắc.
- Châu Vĩnh, huynh làm gì mà cứ nhìn vào bài vị Cố Mạn vậy?
- Ta đang lấy cảm xúc.
- Cảm xúc?
- Ta rất muốn khóc tiễn y một đoạn nhưng lại không khóc ra được dù chỉ một giọt.
-…
Hạ Hạ ngừng nhai khi nghe y nhắc đến vấn đề này vội nhìn quanh rồi gọi lớn.
- Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ.
- Muội gọi ai vậy?
Không để Châu Vĩnh chờ lâu, trên mái nhà bốn thân hình cao lớn lập tức nghe tiếng gọi nhảy xuống cuối đầu chào hai người.
- Công chúa, Châu công tử.
- Các người là…
- Là người của Cố Mạn đã để lại cho chúng ta, chắc Cố Mạn huynh ấy đã nói cho mọi người rồi đúng không. Vậy nhờ mọi người, vất vả rồi.
Hạ Hạ mỉm cười cuối đầu với họ, lão Nhị cũng gật đầu chào lại nàng rồi bốn người lập tức đi ra ngoài. Bên ngoài cổng lớn Dạ Uyên cung đã được lập rào chắn, nhiệm vụ của họ là canh giữ ở đó không cho ai lại gần.
Châu Vĩnh nhìn bốn người rời đi rồi nhìn Hạ Hạ ái ngại lên tiếng hỏi.
- Có cần làm đến mức này không?
- Cần. Cố Mạn huynh ấy nói người đó rất thông minh nên chúng ta phải diễn cho ra diễn.
- Thật sao?
- Thật. Huynh ấy còn nói nếu trong cung có chuyện lạ gì xảy ra cũng đừng hoang mang.
Châu Vĩnh không rõ y đang nghĩ gì rồi lại rùng mình lắc đầu, cả hai đang luyên thuyên nói chuyện bên trong thì có người vào báo Duệ vương đang trên đường đến đây.
Hạ Hạ nhíu mày, đã qua mấy ngày Duệ vương mới biết sự tồn tại của Cố Mạn hay sao. Hay do hắn chìm vào mộng tình nên giờ mới hay biết.
Châu Mộc định đi ra thì Hạ Hạ vội ngăn lại, nàng sai người đi lấy cho mình ít hành và ớt đến. Châu Vĩnh lúc đầu còn chưa hiểu nàng định làm gì với số hành và ớt kia nên đành hỏi.
- Muội định làm gì với đống này?
- Huynh đợi rồi xem, cầm lấy giúp muội.
Hạ Hạ nhếch môi mỉm cười rồi ném trái táo đang ăn một nửa sang cho y. Nàng cầm lấy mấy quả ớt bẻ nó ra thoa lên mí dưới mắt, rồi lại cầm lấy hành để gần mặt mình mà bóp nát chúng.
- A…cay quá…nóng quá…
- Muội…điên rồi sao?
- Như vậy mới giống thật, như vậy muội mới khóc được, muội đã suy nghĩ cả đêm mới ra được cánh này đấy.
- Muội…
- Nóng quá…mắt muội cay quá…hức…
- Ai bảo…
Châu Vĩnh vội lấy khăn lau bớt đi cho nàng, sẵn tay y lau đi lớp son trên môi nàng. Trông nàng có phần nhợt nhạt hơn hẳng như vậy mới giống là người đang có chuyện buồn.
Châu Vĩnh nhìn nàng lại thương lại vừa buồn cười, lấy khăn tang mang lên đầu cho nàng rồi đẩy nàng ra phía cổng lớn, y còn làm hành động cố lên với nàng như đang động viên vậy.
- Cố lên.
- Cố lên.
Hạ Hạ nghe bên ngoài dường như có tiếng đánh nhau, nàng chỉnh lại tang phục trên người lần cuối rồi làm gương mặt mệt mỏi bước ra bên ngoài, nhìn đám hoảng loạn bên ngoài hét lớn.
- Các người mau dừng tay lại hết cho ta.
- Công chúa.
Nàng gương mặt thẫn thờ nhìn thấy Duệ vương trong lòng không ngừng trách mắng. Nàng không nhiều lời vòng vo mà thẳng thừng nói ra tất cả.
Nhìn Duệ vương từ kinh ngạc đến hoảng sợ, nàng đã thành công làm cho hắn đau khổ. Nhưng khi nhìn hắn nhận được cú sốc không chịu được nữa hét lên rồi ngất đi thì nàng lại có chút mơ hồ, dường như có gì đó không đúng cho lắm.
Lão Nhị nhìn đám người Duệ vương đã rời đi khuất bóng, y đi đến chỗ nàng đứng rồi ngước mắt nhìn theo ánh mắt màng chép miệng.
- Hoa rất đẹp rất cao quý nhưng đáng tiếc hoa này là hoa bi thương. Quận chúa, người diễn hay lắm.
- Ta có quá đáng lắm không?
- Không hề, y rất đáng để nhận nó.
- Haz…dù sao thì…ta vẫn diễn đạt đúng không?
- Đúng vậy.
Hạ Hạ mỉm cười khi nhận lời khen từ Lão Nhị, nàng nhìn bốn người một lúc rồi lại lên tiếng.
- Ta có chuyện rất muốn hỏi, không biết có tiện hay không?
- Công chúa cứ hỏi.
- Ta không thấy các ngươi ăn hay uống gì cả, không sao chứ?
Đám người Lão Nhị nghe nàng hỏi vậy thì có chút khựng người, Lão Nhị đưa mắt nhìn huynh đệ cuae mình rồi lại nhìn nàng mỉm cười.
- Công chúa thật sự muốn biết sao?
- Thật, ta rất muốn biết.
- Vì…đơn giản chúng ta không giống như công chúa.
- Cái này thì ta biết, sao lại giống được cơ chứ.
- Sao?
- Vì ta là nữ nhi còn các ngươi là nam nhân sao giống được.
Đám người của Lão Nhị cứ ngỡ nàng hiểu được vấn đề nhưng khi nhận câu trả lời từ nàng thì tất cả đơ người một lát rồi lại bật cười lắc đầu bó tay với nàng.
- Không phải chuyện đó, ý ta không phải như vậy.
- Vậy ý huynh là sao?
- Là chúng ta không phải con người, bọn ta được tạo ra từ những hình nhân bằng giấy của chủ nhân. Phải đều đặn nhận thuốc từ người để duy trì hình dạng con người như hiện ta.
- S…ao?
Nhìn Hạ Hạ ngơ ngác trố mắt nhìn họ thì Lão Tứ cũng chen vào nói tiếp.
- Công chúa không nghe nhầm đâu, Lão Nhị nói thật đấy. Chúng ta không cần ăn không cần uống chỉ cần hít dưỡng khí của trăng tròn và dùng thuốc của chủ nhân vậy là được rồi.
- Nhưng…
Hạ Hạ không thể nào ngờ được bọn họ lại là người giấy nhưng suy nghĩ cũng như lời nói của họ không khác con người là mấy. Bỗng trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của Châu Mộc, nàng vội lên tiếng hỏi tiếp.
- Vậy…Châu Mộc thì sao?
- Lão Đại sao? Huynh ấy cũng như chúng ta, nhưng hiện tại thì đã là người rồi.
- Sao? Là người?
- Vâng, huynh ấy đã được chủ nhân cho uống máu của cửu vỹ bạch hồ trong đêm trăng máu nên đã trở thành người từ lâu rồi.
- Cửu vỹ bạch hồ…là gì vậy?
- Công chúa xin lỗi chúng ta không thể tiết lộ thêm được nếu không muốn bị thiêu thành tro.
- A…xin lỗi đã làm phiền.
Hạ Hạ nhận ra mình hơi thất lễ, nàng vội cuối người rồi vội bỏ vào bên trong. Châu Vĩnh đứng gần cổng nên cũng nghe được tất cả, đến y cũng ngạc nhiên vì điều đó.
Nhìn thấy Châu Vĩnh, Hạ Hạ vội nắm lấy tay y rồi lôi vào bên trong, nàng định thuận lại tất cả nhưng y đã nhanh tay chặn nàng lại.
- Ta đã biết hết rồi, mà chuyện của bốn người kia là thật sao?
- Muội nghĩ là thật, nhưng muội nói những lời đó có quá với Duệ vương hay không?
- Không hề, ta lại ngược lại muốn Duệ vương phải đau khổ thì huynh ấy mới biết trân trọng người ở bên mình.
Châu Vĩnh vừa nói vừa đi đến bên bàn thờ còn nghi ngút khói của cậu. Y thuận tay thắp cho cậu một nén nhang rồi lại mỉm cười đưa bàn tay run run lên phía trước.
Hạ Hạ cứ tưởng y vì quá xúc động nên mới có hành động vậy, nàng định lên tiếng an ủi nhưng lại trố mắt khi nhìn thấy Châu Vĩnh tay không phải chạm vào bài vị kia của cậu mà là đang cầm lấy đĩa thịt gà của cậu đem xuống, miệng luôn lẩm bẩm.
- Thất lễ rồi, đa phần gà cúng này mọi người chỉ dành cho người chết, nhưng người chết cũng chỉ hưởng hơi là cùng. Còn Cố Mạn ngươi là người sống hơn nữa lại ở xa hơi này cũng khó mà có thể hưởng được. Gà để lâu lại hư nên cứ để ta giúp ngươi vậy, thất lễ rồi…thất lễ rồi.
Hỏa thiêu và tro cốt cũng đã được rãi đi theo di nguyện, cũng đã trãi qua mấy ngày mà Châu Vĩnh cứ đứng nhìn bài vị của cậu đặt trên bàn cao thở dài liên tục. Hạ Hạ phía trong tay cầm quả táo đang ăn dở đi ra, nhìn thấy y cứ nhìn vào bài vị kia có chút thắc mắc.
- Châu Vĩnh, huynh làm gì mà cứ nhìn vào bài vị Cố Mạn vậy?
- Ta đang lấy cảm xúc.
- Cảm xúc?
- Ta rất muốn khóc tiễn y một đoạn nhưng lại không khóc ra được dù chỉ một giọt.
-…
Hạ Hạ ngừng nhai khi nghe y nhắc đến vấn đề này vội nhìn quanh rồi gọi lớn.
- Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ.
- Muội gọi ai vậy?
Không để Châu Vĩnh chờ lâu, trên mái nhà bốn thân hình cao lớn lập tức nghe tiếng gọi nhảy xuống cuối đầu chào hai người.
- Công chúa, Châu công tử.
- Các người là…
- Là người của Cố Mạn đã để lại cho chúng ta, chắc Cố Mạn huynh ấy đã nói cho mọi người rồi đúng không. Vậy nhờ mọi người, vất vả rồi.
Hạ Hạ mỉm cười cuối đầu với họ, lão Nhị cũng gật đầu chào lại nàng rồi bốn người lập tức đi ra ngoài. Bên ngoài cổng lớn Dạ Uyên cung đã được lập rào chắn, nhiệm vụ của họ là canh giữ ở đó không cho ai lại gần.
Châu Vĩnh nhìn bốn người rời đi rồi nhìn Hạ Hạ ái ngại lên tiếng hỏi.
- Có cần làm đến mức này không?
- Cần. Cố Mạn huynh ấy nói người đó rất thông minh nên chúng ta phải diễn cho ra diễn.
- Thật sao?
- Thật. Huynh ấy còn nói nếu trong cung có chuyện lạ gì xảy ra cũng đừng hoang mang.
Châu Vĩnh không rõ y đang nghĩ gì rồi lại rùng mình lắc đầu, cả hai đang luyên thuyên nói chuyện bên trong thì có người vào báo Duệ vương đang trên đường đến đây.
Hạ Hạ nhíu mày, đã qua mấy ngày Duệ vương mới biết sự tồn tại của Cố Mạn hay sao. Hay do hắn chìm vào mộng tình nên giờ mới hay biết.
Châu Mộc định đi ra thì Hạ Hạ vội ngăn lại, nàng sai người đi lấy cho mình ít hành và ớt đến. Châu Vĩnh lúc đầu còn chưa hiểu nàng định làm gì với số hành và ớt kia nên đành hỏi.
- Muội định làm gì với đống này?
- Huynh đợi rồi xem, cầm lấy giúp muội.
Hạ Hạ nhếch môi mỉm cười rồi ném trái táo đang ăn một nửa sang cho y. Nàng cầm lấy mấy quả ớt bẻ nó ra thoa lên mí dưới mắt, rồi lại cầm lấy hành để gần mặt mình mà bóp nát chúng.
- A…cay quá…nóng quá…
- Muội…điên rồi sao?
- Như vậy mới giống thật, như vậy muội mới khóc được, muội đã suy nghĩ cả đêm mới ra được cánh này đấy.
- Muội…
- Nóng quá…mắt muội cay quá…hức…
- Ai bảo…
Châu Vĩnh vội lấy khăn lau bớt đi cho nàng, sẵn tay y lau đi lớp son trên môi nàng. Trông nàng có phần nhợt nhạt hơn hẳng như vậy mới giống là người đang có chuyện buồn.
Châu Vĩnh nhìn nàng lại thương lại vừa buồn cười, lấy khăn tang mang lên đầu cho nàng rồi đẩy nàng ra phía cổng lớn, y còn làm hành động cố lên với nàng như đang động viên vậy.
- Cố lên.
- Cố lên.
Hạ Hạ nghe bên ngoài dường như có tiếng đánh nhau, nàng chỉnh lại tang phục trên người lần cuối rồi làm gương mặt mệt mỏi bước ra bên ngoài, nhìn đám hoảng loạn bên ngoài hét lớn.
- Các người mau dừng tay lại hết cho ta.
- Công chúa.
Nàng gương mặt thẫn thờ nhìn thấy Duệ vương trong lòng không ngừng trách mắng. Nàng không nhiều lời vòng vo mà thẳng thừng nói ra tất cả.
Nhìn Duệ vương từ kinh ngạc đến hoảng sợ, nàng đã thành công làm cho hắn đau khổ. Nhưng khi nhìn hắn nhận được cú sốc không chịu được nữa hét lên rồi ngất đi thì nàng lại có chút mơ hồ, dường như có gì đó không đúng cho lắm.
Lão Nhị nhìn đám người Duệ vương đã rời đi khuất bóng, y đi đến chỗ nàng đứng rồi ngước mắt nhìn theo ánh mắt màng chép miệng.
- Hoa rất đẹp rất cao quý nhưng đáng tiếc hoa này là hoa bi thương. Quận chúa, người diễn hay lắm.
- Ta có quá đáng lắm không?
- Không hề, y rất đáng để nhận nó.
- Haz…dù sao thì…ta vẫn diễn đạt đúng không?
- Đúng vậy.
Hạ Hạ mỉm cười khi nhận lời khen từ Lão Nhị, nàng nhìn bốn người một lúc rồi lại lên tiếng.
- Ta có chuyện rất muốn hỏi, không biết có tiện hay không?
- Công chúa cứ hỏi.
- Ta không thấy các ngươi ăn hay uống gì cả, không sao chứ?
Đám người Lão Nhị nghe nàng hỏi vậy thì có chút khựng người, Lão Nhị đưa mắt nhìn huynh đệ cuae mình rồi lại nhìn nàng mỉm cười.
- Công chúa thật sự muốn biết sao?
- Thật, ta rất muốn biết.
- Vì…đơn giản chúng ta không giống như công chúa.
- Cái này thì ta biết, sao lại giống được cơ chứ.
- Sao?
- Vì ta là nữ nhi còn các ngươi là nam nhân sao giống được.
Đám người của Lão Nhị cứ ngỡ nàng hiểu được vấn đề nhưng khi nhận câu trả lời từ nàng thì tất cả đơ người một lát rồi lại bật cười lắc đầu bó tay với nàng.
- Không phải chuyện đó, ý ta không phải như vậy.
- Vậy ý huynh là sao?
- Là chúng ta không phải con người, bọn ta được tạo ra từ những hình nhân bằng giấy của chủ nhân. Phải đều đặn nhận thuốc từ người để duy trì hình dạng con người như hiện ta.
- S…ao?
Nhìn Hạ Hạ ngơ ngác trố mắt nhìn họ thì Lão Tứ cũng chen vào nói tiếp.
- Công chúa không nghe nhầm đâu, Lão Nhị nói thật đấy. Chúng ta không cần ăn không cần uống chỉ cần hít dưỡng khí của trăng tròn và dùng thuốc của chủ nhân vậy là được rồi.
- Nhưng…
Hạ Hạ không thể nào ngờ được bọn họ lại là người giấy nhưng suy nghĩ cũng như lời nói của họ không khác con người là mấy. Bỗng trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của Châu Mộc, nàng vội lên tiếng hỏi tiếp.
- Vậy…Châu Mộc thì sao?
- Lão Đại sao? Huynh ấy cũng như chúng ta, nhưng hiện tại thì đã là người rồi.
- Sao? Là người?
- Vâng, huynh ấy đã được chủ nhân cho uống máu của cửu vỹ bạch hồ trong đêm trăng máu nên đã trở thành người từ lâu rồi.
- Cửu vỹ bạch hồ…là gì vậy?
- Công chúa xin lỗi chúng ta không thể tiết lộ thêm được nếu không muốn bị thiêu thành tro.
- A…xin lỗi đã làm phiền.
Hạ Hạ nhận ra mình hơi thất lễ, nàng vội cuối người rồi vội bỏ vào bên trong. Châu Vĩnh đứng gần cổng nên cũng nghe được tất cả, đến y cũng ngạc nhiên vì điều đó.
Nhìn thấy Châu Vĩnh, Hạ Hạ vội nắm lấy tay y rồi lôi vào bên trong, nàng định thuận lại tất cả nhưng y đã nhanh tay chặn nàng lại.
- Ta đã biết hết rồi, mà chuyện của bốn người kia là thật sao?
- Muội nghĩ là thật, nhưng muội nói những lời đó có quá với Duệ vương hay không?
- Không hề, ta lại ngược lại muốn Duệ vương phải đau khổ thì huynh ấy mới biết trân trọng người ở bên mình.
Châu Vĩnh vừa nói vừa đi đến bên bàn thờ còn nghi ngút khói của cậu. Y thuận tay thắp cho cậu một nén nhang rồi lại mỉm cười đưa bàn tay run run lên phía trước.
Hạ Hạ cứ tưởng y vì quá xúc động nên mới có hành động vậy, nàng định lên tiếng an ủi nhưng lại trố mắt khi nhìn thấy Châu Vĩnh tay không phải chạm vào bài vị kia của cậu mà là đang cầm lấy đĩa thịt gà của cậu đem xuống, miệng luôn lẩm bẩm.
- Thất lễ rồi, đa phần gà cúng này mọi người chỉ dành cho người chết, nhưng người chết cũng chỉ hưởng hơi là cùng. Còn Cố Mạn ngươi là người sống hơn nữa lại ở xa hơi này cũng khó mà có thể hưởng được. Gà để lâu lại hư nên cứ để ta giúp ngươi vậy, thất lễ rồi…thất lễ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất