Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 75

Trước Sau
Duệ vương nói xong quay người bỏ đi, hắn đi đến chỗ y, cẩn thận giúp y mang từng chén thuốc đến cho mọi người. Sự tận tình của thần y, sự tinh tế của Duệ vương có cho họ có động lực sẽ được chữa khỏi. Cố Mạn quan tâm từng biểu hiện của của họ, y cũng rất mong chờ vào chỗ thuốc này. Nếu đúng như Lãnh Cung Nghi nói, mấy tên chết tiệt kia lấy máu chuột luyện thứ nước dơ bẩn đó thì thuốc này sẽ công hiệu.

Mọi người uống xong được một lúc thì ai cũng nôn khan, ôm bụng vật vã hơn, đôi mắt đỏ ngầu, trợn ngược nhìn hai người. Phút chốc bọn họ lại bắt đầu ôm bụng nôn, trong bụng có bao nhiêu thứ đều bị nôn ra.

Duệ vương thấy có gì đó không ổn, nhìn y lo lắng hỏi.

- Cố Mạn họ…

- Chờ đợi, chờ đợi thêm một chút nữa, thứ kia vẫn chưa ra được.

Đôi mắt kiên định của y làm cho hắn không thể nào hỏi được gì thêm. Hắn im lặng đứng bên quan sát, cho đến khi một trong những người đó nôn ra một cục màu đen ghê tởm.

Cố Mạn mỉm cười, trên tay cầm lấy đạo bùa phóng nhanh về chỗ cục đen kia, ngay lập tức thứ đen kia bị thiêu đốt bốc mùi hôi thối. Rồi lần lượt những người khác cũng bắt đầu nôn ra, bên kia Lãnh Cung Nghi, bên này là cậu, hai người phối hợp rất ăn ý.

Cố Mạn nhìn khói đen nghi ngút đang không ngừng bốc lên, y hài lòng mỉm cười rồi cho người mang thứ nước khác cho mọi người uống. Thuốc này không như thuốc ban nãy, nó chỉ hơi đắng một chút và hơi khó uống.

Cố Mạn nhìn mọi thứ ổn thỏa, y mới quay sang Duệ vương lên tiếng.

- Ngươi mau cho người lên đó đi, chỉ với hai cận vệ kia e là chịu không nổi.

- Ta không mang theo người, chỉ có hai người đó thôi.

Nụ cười trên mặt y tắt ngấm, Cố Mạn vội nắm lấy tay hắn lôi đi. Duệ vương có chút bất ngờ, hắn cứ nhìn vào bàn tay cậu, đắm chìm trong tình yêu màu hồng của mình. Cố Mạn nhìn thấy hắn cứ cười nhìn xuống tay mình xuất, Cố Mạn đen mặt, y hất mạnh bàn tay hắn ra hừ lạnh.

- Ngươi đang tưởng bỏ cái gì vậy? Lo đi cứu người đi kìa.

- Ngươi chủ động cầm tay ta.

- Tổ tông của tôi ơi, cận vệ của người đang bị bao vây kìa, thu lại ánh mắt biếи ŧɦái đó luôn cho ta nhờ.

Cố Mạn tát mạnh vào mặt hắn để cho hắn tỉnh rồi bỏ chạy đi trước, Duệ vương tối sầm mặt, hắn đưa tay lên xoa xoa má mặt mình, đôi mắt ngấn nước nhìn theo bóng lưng y lẩm bẩm.

- Ngươi hết thương ta rồi sao?

Duệ vương nghĩ đến đây thì không còn sức lực để chạy nữa, thất thểu đi theo y ở phía sau. Cố Mạn chạy đến nơi đúng như dự tính, hai người Phạm thừa tướng và Hạ tướng quân đều bị bao vây.

- Duệ vương, lát nữa ta sẽ dụ đám người kia, ngươi đánh úp sau lưng.

- …

Cố Mạn im lặng một lúc cùng không thấy ai trả lời, y quay lại phía sau, khóe môi giật giật khi không thấy người đâu. Trong lúc đó, Duệ vương mới đi được nửa đường, hắn như người mất hết sức sống, miệng cứ lẩm bẩm không quan tâm thế sự xung quanh.

Cố Mạn nuốt khan một tiếng, tặc lưỡi lấy trong người ra mấy đạo bùa nhắm hắc y nhân mà phóng đến.

Phạm thừa tướng và Hạ tướng quân nhân cơ hội ấy chạy thoát thân, Cố Mạn chạy về chỗ hai người họ, y lôi họ lên trên cây cao đứng. Đám người đó lập tức đuổi theo đến đây thì mất dấu. Đang tức giận vì vụt mất con mồi, họ lại nhìn thấy con mồi khác đang lảo đảo đi đến.

Cố Mạn nhận ra tên không muốn sống kia lại chính là phu quân tương lai của mình y kinh ngạc. Nhìn hắn như người mất hồn, Hạ tướng quân lo lắng hỏi.

- Nên hộ giá không?

Cố Mạn lắc đầu.



- Không cần, để xem sao đã.

Bên dưới đám người hắc y nhân kia bao vây Duệ vương, không cho hắn tiến cũng như lùi. Duệ vương lúc đầu còn không để ý, hắn tránh đông tránh tay nhưng vẫn không có đường để đi. Hắn ngẩng mặt, đôi mắt ngấn nước, gương mặt yếu đuối của hắn làm cho người trên cây phun cả nước bọt ra bên ngoài.

Cố Mạn bịt miệng cố gắng không cười thành tiếng, Hạ tướng quân còn phải tự cắn vào tay mình để không phát tiết, Phạm thừa tướng chỉ biết đập đầu vào thân cây mong là mình nhìn nhầm, người bên dưới không phải là chủ tử của y.

Duệ vương không quan tâm đám hắc y nhân kia có nguy hiểm hay không, đi đến ôm một tên trong số chúng mà than thở.

- Y đánh ta, mắng ta, vậy y còn thương ta không?

- Ngươi bị điên à, mau buông tay ra.

- Y đánh ta, mắng ta, hất tay ta ra, y là hết thương ta rồi.

Đám hắc y nhân dở khóc dở cườ, cố gắng lôi hắn ra khỏi tên kia. Càng lôi hắn còn ôm chặt hơn cho đến khi họ nghe tiếng “rắc” thì hoảng loạn lùi về sau. Hắn như một tên điên, thở phì phò nhìn đám hắc y nhân rồi lao vào mà đánh.

Phạm thừa tướng ngồi trên cao quay sang nhìn y gấp gáp hỏi.

- Có nên hộ giá không?

- Nếu vương hậu trở thành quả phụ sẽ có thể lên làm vương được không?

- Có thể, không lẽ…

Hạ tướng quân nheo mắt nhìn y, bỗng y co chân đạp Hạ tướng quân sang một bên. Chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy thanh kiếm ghim ở vị trí mình ngồi lúc nãy, Hạ tướng quân rùng mình nhìn xuống bên dưới.

Duệ vương đang trừng mắt nhìn bọn họ, Cố Mạn thuận chân đạp hai người xuống đất miệng không quên nói.

- Mau đi họ giá.

Hai người kia bị đạp bất ngờ, nhưng cũng may thân thủ giỏi nên mới toàn mạng mà xuống được đến đất. Duệ vương nắm lấy cổ áo hai người gằn giọng.

- Tại sao lại không nghênh chiến?

Hạ tướng quân thấy phía sau hắn hắc y nhân chạy đến vội rút kiếm đâm tới, gương mặt khó chịu nhìn Duệ vương cười trừ.

- Không phải là thần không hộ giá nhưng hai người thần còn đang lo bảo vệ tính mạng cho vương hậu.

Phạm tướng quân chém xuống, rồi nhìn hắn gật đầu.

- Đúng là vậy, vương hậu còn đang mắc kẹt trên cây…

Duệ vương nhìn lên cây, bây giờ hắn mới để ý còn người đang ngồi vắt vẻo bên trên. Là y, y đang vẫy tay chào hắn. Duệ vương đen mặt, hắn thả hai người kia ra, đạp chân xuống đất dùng khí công mà bay lên chỗ y.

Nhìn thấy y, hắn từ sói như hóa thành cún, ngoan ngoãn đi đến ngồi bên y, nhìn xuống hai người kia lạnh giọng.

- Phần còn lại là của các ngươi.

Dứt lời, Duệ vương ôm y biến mất.

Hắn đưa y đến một hang động nhỏ, đặt y xuống dưới liền điên cuồng gặm nhấm đôi môi mỏng kia. Cố Mạn vì ngợp, y có chút choáng khi nhìn thấy hắn mạnh bạo như vậy. Nhưng rồi cũng choàng ta qua cổ hắn mà đáp trả, triền miên đưa cả hai vào nụ hôn sâu, cho đến khi cả hai dần hết dưỡng khí hắn mới lưu luyến tách môi mình ra.

Hơi thở hổn hển, gương mặt ửng hồng, Duệ vương nhìn y nuốt nước bọt. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên đai lưng của y, cảnh xuân thoát ẩn thoát hiện, hắn mỉm cười nhìn y khàn giọng.



- Cho ta.

Cố Mạn không đáp, y chỉ nhướng người hôn lên ngực hắn, bàn tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển trên ngực hắn rồi lại nhẹ lướt qua vào bên trong đùa giỡn với bờ ngực rắn chắc của hắn. Đến đây thì Duệ vương không chịu được nữa, điều gì đến rồi cũng sẽ đến, bên ngoài oi bức bao nhiêu thì bên trong hang động lại rực lửa bấy nhiêu.

Hai người Hạ tướng quân và Phạm thừa tướng, sau khi giải quyết đám đó xong trở về trại vẫn chưa thấy hai người kia về Hạ tướng quân có chút ngạc nhiên.

- Duệ vương vẫn chưa về hay sao?

- Bọn họ đến khi sáng mai mới về.

- Họ lại đi đâu à?

- Một con cẩu độc thân như huynh thì biết gì.

- …

Hạ tướng quân trừng mặt nhìn Phạm thừa tướng, y độc thân thì đã sao, cái này đâu phải lỗi tại y. Mỗi lần đi xem mắt, y lại bận ra trận, không thì có chuyện cần phải giải quyết. Còn khổ hơn nữa khi biết y đi xem mắt, Duệ vương và Phạm thừa tướng đã chốc rượu y đến say mèm đến khi y tỉnh dậy đã là hai ngày sau.

Hạ tướng quân hậm hực bỏ vào bên trong, vì không chú ý lại va phải Lãnh Cung Nghi làm y ngã xuống đất. Hạ tướng quân vội vàng đỡ người lên nhìn thấy vết thương trên tay Lãnh Cung Nghi, Hạ tướng quân vội vàng xin lỗi.

- Xin lỗi, ta không cố ý, ngươi có sau không.

- Vết thương nhỏ, không có gì. Ta còn có việc, xin cáo từ.

Hạ tướng quân lần đầu nhìn Lãnh Cung Nghi gần đến thế, đúng là lời đồn về nhan sắc của người này quả thật không sai.

Tim y bỗng nhiên hẫng một nhịp, Hạ tướng quân vội ôm ngực mình thần người đi đến gốc cây gần đó mà ngồi. Nhìn Lãnh Cung Nghi tất bật lo cho người dân, bất giác khóe miệng y lại mỉm cười.

Đến giờ mùi, mọi người trong trại mới thấy hai người Cố Mạn và Duệ vương từ bìa rừng đi về. Nhìn thấy dáng đi của Cố Mạn không mấy tự nhiên cho lắm, Tiểu Hồng ngây người vội hỏi y.

- Cố Mạn, huynh bị sao vậy? Sao dáng đi của huynh lại kỳ thế?

- …

Lãnh Cung Nghi hận không bịt miệng nàng lại kịp, Cố Mạn đen mặt nhìn Duệ vương rồi bỏ vào bên trong. Duệ vương nhìn theo bóng lưng của y mỉm cười, tinh thần hôm nay của hắn thật sảng khoái. Hắn ngẩng mặt nhìn lên trời rồi, vòng tay ra sau lưng cười sảng khoái.

- Trời hôm nay trong xanh thật, rất mát, có thể có tuyết rơi.

- …

Mọi người đơ mặt nhìn hắn, ngoài trời nắng thiêu đốt cả da thịt, vậy mà hắn lại kêu mát, còn có tuyết rơi. Tiểu Hồng nhìn theo hắn, nàng không hiểu ngơ ngác hỏi.

- Tuyết giữa trời nắng sao ạ?

- Đừng tin lời mấy tên điên, muội mau đi lấy nấu thuốc đi, chiều nay chúng ta cần dùng với lượng lớn đấy.

- Vâng.

Lãnh Cung Nghi thở dài, y cầm lấy thau đồ của mình rồi đi ra sau ngồi giặt. Hình ảnh y ngồi vui vẻ giật đồ, một lần nữa lại lọt vào mắt Hạ tướng quân, trong mắt Hạ tướng quân, Lãnh Cung Nghi bây giờ không khác gì tiên nhân giáng trần?

Lãnh Cung Nghi ngày hôm nay luôn có cảm giác lạ, y cảm giác như có ai đó đang nhìn mình. Nhưng khi đưa mắt nhìn quanh lại không thấy ai, điều này làm cho y cảm thấy khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau