[Lương Hy] Chấp Niệm: Tôi Muốn Cậu!

Chương 3

Trước Sau
Cậu lúc này rất muốn nói một lời giải thích với người này nhưng hành động tiếp theo của hắn đã chặn lại những gì mà cậu định nói ra: hắn đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn rồi thành thục cầm tay phải của cậu lên rồi đeo nó lên ngón áp út của cậu, sau khi đeo nó lên anh ta đột nhiên biến mất mà chiếc nhẫn kia cũng đột nhiên phát sáng còn cậu thì như chết lặng chỉ biết đứng yên ở đó. Đợi đến khi cậu kịp nhận ra thì mọi thứ đã chuyển sang một hướng hoàn toàn khác: chiếc nhẫn cậu đang đeo đột nhiên phát sáng, sau khi ánh sáng đó biến mất thì hiện ra trước mặt cậu là một sợi tơ hồng nó nối liền với chiếc nhẫn. Một lần nữa vì hiếu kỳ cho nên cậu đã đi theo hướng mà sợi tơ hồng đó chỉ dẫn, đi một hồi cuối cùng cũng đến điểm cuối của nó lúc ngẩng đầu lên xem cậu phát hiện đây chính là gian phòng của người kia vì cách bài trí ở đây rất khác cho nên cậu mới đoán đây chính là phòng của gia chủ cũng chính là cái người đột ngột xuất hiện rồi đột ngột biến mất kia.

"Ngươi tìm ra nơi này rồi còn không nhận mình chính là Tiểu Hy?" người kia lại đột nhiên lên tiếng nói

"Tôi quà thật tên là Hy nhưng mà tôi không phải Tiểu Hy kia của anh, tôi tên Tăng Thuấn Hy không biết vị kia của anh tên đầy đủ là gì vậy?" Thuấn Hy cậu vội giải thích

"Tăng Thuấn Hy? Tiểu Hy người lại đổi họ tên rồi, nhưng Tiểu Hy cho dù ngươi có đổi tên thì ta vẫn nhận ra ngươi." trong giọng nói của hắn có một chút hằn học, một chút bá đạo. Quả nhiên là công tử nhà giàu có khác, không lẽ nhà giàu thời xưa ai cũng như vậy hết sao?

"Được rồi, tôi lười giải thích với anh cứ cho là tôi là người đó nhưng trước đó anh cũng đã nói tôi bây giờ đã không còn nhớ gì nữa, cho nên anh có thể nói cho tôi biết anh là ai đi được không?" Thuấn Hy cậu dõng dạc nói

"Được, ta tên Tiêu Vũ Lương là...gia chủ của Tiêu gia trang này còn ngươi Tiểu Hy ngươi chính là tình lữ của ta." nói xong hắn liền xuất hiện trước mặt cậu sau đó ôm cậu thoáng chốc xung quanh cậu đều trở nên tối đen, đợi đến khi ổn định lại thì cậu lại phát hiện bản thân mình đang bị người kia đè lên giường!!??



Cậu lúc đó vô cùng hoảng loạn nhìn người trước mặt, cậu bắt đầu phản kháng lại đối phương nhưng lại phát hiện cả tay lẫn chân đều bị người kia trói chặt lại không cử động được, đến nước này cậu cũng chỉ đành dùng khẩu đấu mà thôi.

"Anh mau thả tôi ra, anh...anh vì sao lại trói tôi lại như vậy cơ chứ? Có gì chúng ta không thể từ từ nói chuyện được sao?" cậu vừa hoảng loạn vừa sợ hãi nhìn người trước mặt kia nói

"Tiểu Hy không cần sợ ta sẽ không làm gì ngươi, ta chỉ là quá nhớ ngươi mà thôi. Ngươi có thể ở đây cùng ta có được không? Một đêm nay thôi có được không, Tiểu Hy?" hắn vừa cầu xin vừa đe dọa cậu (à thì thật ra là đang cầu xin nhưng vì nghe cái giọng ma mị đó của anh thì lại thấy nó giống như đang đe dọa hơn cho nên cậu mới nghĩ vậy:)))

Nhìn cậu như vậy hắn cảm thấy có chút buồn cười vậy cho nên sau đó hắn thật sự đã cười rồi nhưng điều đó lại khiến cho cậu một cảm giác không được thoải mái cho lắm vậy cho nên ngay sau đó cậu đáp trả hắn bằng một cái lườm mắt rồi cọc cằn nói: "Anh cười cái gì? Tôi trông như vậy rất buồn cười sao? Mau tránh ra nếu không tôi không khách sáo với anh nữa đâu, đến lúc đó anh cũng đừng có hỏi vì sao tôi lại động thủ với anh." aiya lần này Tiểu Hy Hy nhà mìn thật sự tức giận rồi mà người kia giống như bị đả kích vậy hắn vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó mà nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy phiền luôn.

Vì không đợi được nữa cho nên cậu chỉ đành tự thân vận động tự thoát khỏi sự kìm kẹp của người kia, thành công cởi được sợi dây trói nhưng sau đó sợi dây chuyền trên cổ của cậu nó đột nhiên phát sáng còn tỏa ra nhiệt nữa cậu lúc này chỉ đành giựt nó ra rồi vứt nó xuống đất.

Chiếc nhẫn sau khi chạm đất đã vỡ thành trăm mảnh mà ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn đó không có biến mất mà ngày càng lan rộng ra bao phủ lấy cậu, vì quá chói mắt cho nên cậu vẫn luôn đưa tay ra che mắt rồi đợi đến khi ánh sáng kia biến mất thì bỏ xuống nhưng không biết tại sao phía trước cậu đã không còn chói mắt như trước nữa lúc lấy lại được tầm nhìn thì cậu phát hiện đằng trước cậu chính là một thân ảnh. Là hắn, đúng rồi là hắn đã đứng ra che chắn cho cậu, cậu lúc này chỉ biết đần ra đó nhìn hắn rồi hỏi: "Vì sao anh lại làm như vậy? Nếu như tôi thật sự không phải người đó thì anh còn đối xử với tôi như vầy nữa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau