Tin Tức Tố Của Cậu Ấy Ngọt Quá Đi
Chương 39
Ba Hòa sau khi phẩu thuật phản ứng bài xích rất lợi hại, Hòa Đào hầu như phải cả ngày bồi ông mới có thể yên tâm.
Sau khi tới kỳ nghỉ đông, Hàn Kiệt có thời gian giúp cậu san sẻ một chút, chẳng qua trong lòng Hòa Đào băn khoăn, càng không muốn làm lỡ thời gian của anh, Hàn Kiệt biết được suy nghĩ của Hòa Đào, vì vậy cũng chỉ tới buổi tối thăm một chút.
Anh thật ra vẫn có tự tin đối với thành tích của chính mình, anh cũng không có ý định thi tốt hơn nữa, cho nên dựa theo thành tích hiện tại của anh đã đủ rồi.
Chỉ là Hòa Đào lại lo lắng, anh sẽ không làm chuyện khiến cậu lo lắng.
Tô Khả rất lo lắng khi biết được tình huống của ba Hòa, đã tới thăm mấy lần, nhưng bởi vì bình thường phải đi làm thêm nên cậu cũng không có nhiều thời gian.
Nhưng chỉ cần rảnh rỗi liền nhất định sẽ qua giúp đỡ.
Tô Khả lại đây, tự nhiên sẽ mang theo Cố Lễ, cũng may Cố Lễ, Hòa Đào đã từng thấy.
Có những người này hỗ trợ, trong lòng Hòa Đào rất cảm động.
"Hòa Đào, việc còn lại tớ không giúp cậu nữa, không còn kịp nữa, tớ đi làm trước đây, lần sau tớ lại tới giúp cậu."
"Mau đi đi, cậu không có thời gian thì đừng qua đây nữa, tớ một mình cũng có thể." Hòa Đào tiễn Tô Khả tới cửa rồi nói.
"Được, tớ đi trước, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tớ." Tô Khả nói xong, liền hướng về Hòa Đào vẫy tay chạy vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Tô Khả thở ra một hơi, hôm nay sao lại nóng như vậy, theo bản năng mà lấy tay quạt lên mặt, muốn hạ nhiệt cho bản thân một chút.
Hôm nay quán bar sẽ mở sự kiện, cho nên so với bình thường phải tới sớm một chút, cậu vừa nãy chợt nhớ tới, bằng không liền tới muộn.
Lúc Tô Khả chạy tới, vẫn là chậm hai phút, ánh mắt quản lý nhìn cậu có chút không đúng lắm, mà cũng may không ở trước mặt nhiều người như vậy, phê bình cậu.
Tô Khả đứng ở phía sau lén lút dùng khăn giấy lau mặt, trong cửa hàng rõ ràng mở máy điều hòa, nhưng cậu làm sao lại cảm thấy nóng?
"Mùi gì vậy?" Không biết là ai đột nhiên nói một câu, sau đó liền có người phụ họa nói: "Thật giống thứ gì hỏng."
Tô Khả theo bản năng mà ngửi một cái, lập tức trong lòng run lên, xoay người nói: "Tôi đi phòng rửa tay."
Nói xong vội vã chạy ra ngoài, đóng cửa phòng rửa tay, tim Tô Khả đập thình thịch.
Động tác lấy điện thoại di động ra cũng mang theo run rẩy, mùi vị quanh người càng lúc càng nồng, động tác cầm điện thoại của Tô Khả cứng lại, trong mắt tràn đầy thấp thỏm cùng lúng túng, cậu đang làm gì vậy, cậu vừa nãy lại muốn gọi cho Cố Lễ, lúc này cậu làm sao có thể để Cố Lễ biết được, nên làm sao bây giờ, hiện tại cậu phải làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Tô Khả có chút hoảng hốt, cậu chẳng thể nghĩ tới thời kỳ động dục của cậu sẽ đến đột ngột như vậy.
Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, khiến trong lòng Tô Khả giật mình.
"Tô Khả, em có ở bên trong không, em có xảy ra chuyện gì không, em mở cửa ra." Quản lý lộ ra âm thanh thiếu kiên nhẫn, khiến trong lòng Tô Khả vô cùng sợ hãi.
Cậu không thể mở cửa, lúc này, cậu căn bản không dám để cho bất kỳ ai tiến vào.
Trong không khí mùi vị thuộc về tin tức tố càng ngày càng nồng đậm, mùi vị đặc trưng của sầu riêng theo khe cửa truyền ra ngoài.
Lúc người trông coi ở bên ngoài ngửi thấy được mùi vị này cũng đang thảo luận đó là cái gì, quản lý đột nhiên thay đổi sắc mặt, phanh phanh gõ cửa: "Tô Khả, em có phải là tới kỳ phát tình không, Tô Khả!" Quản lý thấy Tô Khả không lên tiếng, cũng không biết tình huống bên trong thế nào.
Đúng lúc hồi trước Cố Lễ có để lại số điện thoại cho hắn, muốn hắn vào lúc quan trọng gọi cho anh.
Không nghĩ tới nhanh như vậy liền dùng tới.
Tô Khả co rúc ở một góc, thân thể và tâm linh bị dày vò, làm cho cậu khó chịu.
Mùi vị tin tức tố vẫn luôn là bóng tối trong lòng cậu, từ nhỏ bởi vì tin tức tố là mùi sầu riêng, khiến cho cậu luôn bị người ta kỳ thị bắt nạt.
Cậu không dám tưởng tượng, cái mùi này nếu như bị Cố Lễ ngửi thấy được hoặc là biết tới, anh sẽ đối với cậu như thế nào, là sẽ chán ghét cậu, hay là sẽ buồn nôn cậu?
Cố Lễ tới rất nhanh, vốn dĩ anh ở gần đây, vốn là muốn mua cho Tô Khả chút đồ ăn, lúc nhận được điện thoại của quản lý, đầu anh oanh lên.
Quản lý vừa nhìn thấy anh liền nhanh chóng tiến lên đón tiếp, hỏi anh có mang thuốc ức chế không? Cố Lễ thở ra một hơi, gật đầu: "Tôi gọi cửa, mọi người tránh ra đi."
Quản lý hiểu lúc này không thích hợp có nhiều người, trên thực tế hắn vừa nãy đã bảo mọi người giải tán rồi.
Cố Lễ gõ cửa một cái: "Tô Khả, là anh, em bây giờ như thế nào, có thể mở cửa ra không?"
Nghe thấy âm thanh Cố Lễ, Tô Khả liền cứng lại, cậu lắc đầu, dường như muốn từ chối mọi thứ.
Không nghe thấy Tô Khả trả lời, trong không khí lại tràn đầy mùi vị tin tức tố thơm ngọt.
Cố Lễ giơ chân lên, dùng sức thăm dò hướng cửa đóng chặt, rầm một tiếng, sau khi cửa bị đá văng, Cố Lễ liếc mắt liền thấy Tô Khả đang cuộn mình ngồi dưới đất, ánh mắt của Tô Khả nhìn anh, tràn đầy hoảng sợ.
"Đừng, đừng tới....."
Cố Lễ làm sao lại không qua đó, anh hiện tại rất đau lòng.
"Tô Khả, đừng sợ, anh đến đây."
Kết quả không nghĩ tới anh tới gần không khiến Tô Khả yên tĩnh lại, ngược lại làm cho cậu trở nên càng hoảng sợ.
"Không được, anh không được tới, không được ở chỗ này, không được ở chỗ này." Tô Khả ôm chính mình, dường như như vậy là có thể khiến cho mùi vị kia biến mất, Cố Lễ không biết cậu đang sợ cái gì, kiên quyết qua đó ôm Tô Khả vào lòng: "Không sao rồi Tô Khả, anh ở đây, anh ở đây!"
"Không được, không được, Cố Lễ không được ở chỗ này, em thật khó ngửi, thật khó ngửi!"
Nghe được Tô Khả nói, trái tim của Cố Lễ, thật giống như bị một bàn tay lớn tàn nhẫn mà bóp một cái, đau tới làm hốc mắt anh cay cay, ký ức chôn dấu ở đại não dường như thức tỉnh trở lại.
Từng ở trong con hẻm nhỏ, cũng có một tiểu Omega như vậy bị bắt nạt.......
"Làm sao lại khó ngửi đây, Tô Khả, em nhìn anh, Tô Khả, làm sao lại khó ngửi đây, em không biết tin tức tố của em vốn là mùi vị đặc biệt nhất trên đời, vua của trái cây, tất nhiên là khác với tất cả mọi người, Tô Khả, em nhìn anh một chút, anh là Cố Lễ, bất luận em như thế nào, Cố Lễ đều sẽ thích em, không sao rồi, anh mang em về nhà."
Cố Lễ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, an ủi tiểu Omega của anh.
Tô Khả chôn ở trong ngực anh, dần dần trở nên yên tĩnh lại.
Cố Lễ dán vào sau cổ cậu, mặc dù anh đã tiêm thuốc ức chế, nhưng người ôm trong ngực là Omega mà anh thích, mà Omega này ngay lúc này lại đang phát tình, chỉ cần nghĩ tới đây, thiên tính thuộc về Alpha đang kêu gào chiếm lấy.
"Tô Khả, trong túi anh có thuốc ức chế, nếu như em cần hiện tại có thể tiêm vào, hoặc là nếu em nguyện ý, anh có thể đánh dấu tạm thời em." Giọng nói của Cố Lễ mang theo ẩn nhẫn khàn khàn.
Tô Khả khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Cố Lễ, dường như đang xác định Cố Lễ có phải thật sự không có ghét bỏ cậu không.
Ánh mắt như động vật nhỏ bị hoảng sợ, khiến Cố Lễ đau lòng, khẽ hôn đôi mắt của cậu: "Đừng sợ, anh ở đây."
Tô Khả nắm lấy áo của anh: "Có thể, có thể cầu xin anh đánh dấu em không?"
Sau khi tới kỳ nghỉ đông, Hàn Kiệt có thời gian giúp cậu san sẻ một chút, chẳng qua trong lòng Hòa Đào băn khoăn, càng không muốn làm lỡ thời gian của anh, Hàn Kiệt biết được suy nghĩ của Hòa Đào, vì vậy cũng chỉ tới buổi tối thăm một chút.
Anh thật ra vẫn có tự tin đối với thành tích của chính mình, anh cũng không có ý định thi tốt hơn nữa, cho nên dựa theo thành tích hiện tại của anh đã đủ rồi.
Chỉ là Hòa Đào lại lo lắng, anh sẽ không làm chuyện khiến cậu lo lắng.
Tô Khả rất lo lắng khi biết được tình huống của ba Hòa, đã tới thăm mấy lần, nhưng bởi vì bình thường phải đi làm thêm nên cậu cũng không có nhiều thời gian.
Nhưng chỉ cần rảnh rỗi liền nhất định sẽ qua giúp đỡ.
Tô Khả lại đây, tự nhiên sẽ mang theo Cố Lễ, cũng may Cố Lễ, Hòa Đào đã từng thấy.
Có những người này hỗ trợ, trong lòng Hòa Đào rất cảm động.
"Hòa Đào, việc còn lại tớ không giúp cậu nữa, không còn kịp nữa, tớ đi làm trước đây, lần sau tớ lại tới giúp cậu."
"Mau đi đi, cậu không có thời gian thì đừng qua đây nữa, tớ một mình cũng có thể." Hòa Đào tiễn Tô Khả tới cửa rồi nói.
"Được, tớ đi trước, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tớ." Tô Khả nói xong, liền hướng về Hòa Đào vẫy tay chạy vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Tô Khả thở ra một hơi, hôm nay sao lại nóng như vậy, theo bản năng mà lấy tay quạt lên mặt, muốn hạ nhiệt cho bản thân một chút.
Hôm nay quán bar sẽ mở sự kiện, cho nên so với bình thường phải tới sớm một chút, cậu vừa nãy chợt nhớ tới, bằng không liền tới muộn.
Lúc Tô Khả chạy tới, vẫn là chậm hai phút, ánh mắt quản lý nhìn cậu có chút không đúng lắm, mà cũng may không ở trước mặt nhiều người như vậy, phê bình cậu.
Tô Khả đứng ở phía sau lén lút dùng khăn giấy lau mặt, trong cửa hàng rõ ràng mở máy điều hòa, nhưng cậu làm sao lại cảm thấy nóng?
"Mùi gì vậy?" Không biết là ai đột nhiên nói một câu, sau đó liền có người phụ họa nói: "Thật giống thứ gì hỏng."
Tô Khả theo bản năng mà ngửi một cái, lập tức trong lòng run lên, xoay người nói: "Tôi đi phòng rửa tay."
Nói xong vội vã chạy ra ngoài, đóng cửa phòng rửa tay, tim Tô Khả đập thình thịch.
Động tác lấy điện thoại di động ra cũng mang theo run rẩy, mùi vị quanh người càng lúc càng nồng, động tác cầm điện thoại của Tô Khả cứng lại, trong mắt tràn đầy thấp thỏm cùng lúng túng, cậu đang làm gì vậy, cậu vừa nãy lại muốn gọi cho Cố Lễ, lúc này cậu làm sao có thể để Cố Lễ biết được, nên làm sao bây giờ, hiện tại cậu phải làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Tô Khả có chút hoảng hốt, cậu chẳng thể nghĩ tới thời kỳ động dục của cậu sẽ đến đột ngột như vậy.
Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, khiến trong lòng Tô Khả giật mình.
"Tô Khả, em có ở bên trong không, em có xảy ra chuyện gì không, em mở cửa ra." Quản lý lộ ra âm thanh thiếu kiên nhẫn, khiến trong lòng Tô Khả vô cùng sợ hãi.
Cậu không thể mở cửa, lúc này, cậu căn bản không dám để cho bất kỳ ai tiến vào.
Trong không khí mùi vị thuộc về tin tức tố càng ngày càng nồng đậm, mùi vị đặc trưng của sầu riêng theo khe cửa truyền ra ngoài.
Lúc người trông coi ở bên ngoài ngửi thấy được mùi vị này cũng đang thảo luận đó là cái gì, quản lý đột nhiên thay đổi sắc mặt, phanh phanh gõ cửa: "Tô Khả, em có phải là tới kỳ phát tình không, Tô Khả!" Quản lý thấy Tô Khả không lên tiếng, cũng không biết tình huống bên trong thế nào.
Đúng lúc hồi trước Cố Lễ có để lại số điện thoại cho hắn, muốn hắn vào lúc quan trọng gọi cho anh.
Không nghĩ tới nhanh như vậy liền dùng tới.
Tô Khả co rúc ở một góc, thân thể và tâm linh bị dày vò, làm cho cậu khó chịu.
Mùi vị tin tức tố vẫn luôn là bóng tối trong lòng cậu, từ nhỏ bởi vì tin tức tố là mùi sầu riêng, khiến cho cậu luôn bị người ta kỳ thị bắt nạt.
Cậu không dám tưởng tượng, cái mùi này nếu như bị Cố Lễ ngửi thấy được hoặc là biết tới, anh sẽ đối với cậu như thế nào, là sẽ chán ghét cậu, hay là sẽ buồn nôn cậu?
Cố Lễ tới rất nhanh, vốn dĩ anh ở gần đây, vốn là muốn mua cho Tô Khả chút đồ ăn, lúc nhận được điện thoại của quản lý, đầu anh oanh lên.
Quản lý vừa nhìn thấy anh liền nhanh chóng tiến lên đón tiếp, hỏi anh có mang thuốc ức chế không? Cố Lễ thở ra một hơi, gật đầu: "Tôi gọi cửa, mọi người tránh ra đi."
Quản lý hiểu lúc này không thích hợp có nhiều người, trên thực tế hắn vừa nãy đã bảo mọi người giải tán rồi.
Cố Lễ gõ cửa một cái: "Tô Khả, là anh, em bây giờ như thế nào, có thể mở cửa ra không?"
Nghe thấy âm thanh Cố Lễ, Tô Khả liền cứng lại, cậu lắc đầu, dường như muốn từ chối mọi thứ.
Không nghe thấy Tô Khả trả lời, trong không khí lại tràn đầy mùi vị tin tức tố thơm ngọt.
Cố Lễ giơ chân lên, dùng sức thăm dò hướng cửa đóng chặt, rầm một tiếng, sau khi cửa bị đá văng, Cố Lễ liếc mắt liền thấy Tô Khả đang cuộn mình ngồi dưới đất, ánh mắt của Tô Khả nhìn anh, tràn đầy hoảng sợ.
"Đừng, đừng tới....."
Cố Lễ làm sao lại không qua đó, anh hiện tại rất đau lòng.
"Tô Khả, đừng sợ, anh đến đây."
Kết quả không nghĩ tới anh tới gần không khiến Tô Khả yên tĩnh lại, ngược lại làm cho cậu trở nên càng hoảng sợ.
"Không được, anh không được tới, không được ở chỗ này, không được ở chỗ này." Tô Khả ôm chính mình, dường như như vậy là có thể khiến cho mùi vị kia biến mất, Cố Lễ không biết cậu đang sợ cái gì, kiên quyết qua đó ôm Tô Khả vào lòng: "Không sao rồi Tô Khả, anh ở đây, anh ở đây!"
"Không được, không được, Cố Lễ không được ở chỗ này, em thật khó ngửi, thật khó ngửi!"
Nghe được Tô Khả nói, trái tim của Cố Lễ, thật giống như bị một bàn tay lớn tàn nhẫn mà bóp một cái, đau tới làm hốc mắt anh cay cay, ký ức chôn dấu ở đại não dường như thức tỉnh trở lại.
Từng ở trong con hẻm nhỏ, cũng có một tiểu Omega như vậy bị bắt nạt.......
"Làm sao lại khó ngửi đây, Tô Khả, em nhìn anh, Tô Khả, làm sao lại khó ngửi đây, em không biết tin tức tố của em vốn là mùi vị đặc biệt nhất trên đời, vua của trái cây, tất nhiên là khác với tất cả mọi người, Tô Khả, em nhìn anh một chút, anh là Cố Lễ, bất luận em như thế nào, Cố Lễ đều sẽ thích em, không sao rồi, anh mang em về nhà."
Cố Lễ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, an ủi tiểu Omega của anh.
Tô Khả chôn ở trong ngực anh, dần dần trở nên yên tĩnh lại.
Cố Lễ dán vào sau cổ cậu, mặc dù anh đã tiêm thuốc ức chế, nhưng người ôm trong ngực là Omega mà anh thích, mà Omega này ngay lúc này lại đang phát tình, chỉ cần nghĩ tới đây, thiên tính thuộc về Alpha đang kêu gào chiếm lấy.
"Tô Khả, trong túi anh có thuốc ức chế, nếu như em cần hiện tại có thể tiêm vào, hoặc là nếu em nguyện ý, anh có thể đánh dấu tạm thời em." Giọng nói của Cố Lễ mang theo ẩn nhẫn khàn khàn.
Tô Khả khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Cố Lễ, dường như đang xác định Cố Lễ có phải thật sự không có ghét bỏ cậu không.
Ánh mắt như động vật nhỏ bị hoảng sợ, khiến Cố Lễ đau lòng, khẽ hôn đôi mắt của cậu: "Đừng sợ, anh ở đây."
Tô Khả nắm lấy áo của anh: "Có thể, có thể cầu xin anh đánh dấu em không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất