Trò Chơi Sinh Tồn Búp Bê

Quyển 1Chương 8: Nhân ngư biến mất 1

Trước Sau
Thấy búp bê không nhận hoa hồng, tay ảo thuật gia vuốt ve bông hồng, bông hoa lại biến thành chiếc váy đỏ quen thuộc kia.

"Thiếu gia, không bằng thay đổi một bộ quần áo trước?"

Ngón tay Lạc Nhất Nhiên khẽ động, theo bản năng muốn khống chế ảo thuật gia ngăn cản hành động của hắn, sau đó lại phát hiện ——

"Tôi tạm thời không phải con rối của cậu." Ảo thuật gia càng thêm sung sướng.

Xác thật, Lạc Nhất Nhiên đã không còn cảm nhận được sợi dây vô hình kết nối với ngón trỏ, cậu hiện tại không thể điều khiển hắn.

"Bởi vì nơi này là nhà của thiếu gia." Ảo thuật gia nhẹ nhàng duỗi tay chọc vào mặt búp bê Nhiên: "Trong nhà không tồn tại nguy hiểm, cho nên không cần vũ khí."

Lạc Nhất Nhiên không trốn, dù sao cũng trốn không được, chỉ là khi nghe được lời này, đôi mắt như hồng ngọc của cậu nhìn về phía ảo thuật gia bị bọc kín mít —— đây không phải là vũ khí, đây là một quả bom hẹn giờ, nói không chừng ngày nào đó nổ cậu banh xác.

"Nào thiếu gia, tới thay quần áo?" Băng vải trên mặt ảo thuật gia khẽ động: "Đảm bảo vừa người ~"

Lạc Nhất Nhiên cũng cười, cậu cong khóe miệng hỏi: "Anh có thích khỏa thân không?"

Ảo thuật gia dừng lại.

"Nếu anh dám mặc váy vào cho tôi, tôi sẽ cho anh khỏa thân trong mỗi phó bản." Lạc Nhất Nhiên ôn ôn nhu nhu nói.

Ảo thuật gia: "......"

Váy nhỏ yên lặng thu về, ảo thuật gia gỡ chiếc mũ của mình xuống, mái tóc dài màu xám như thác nước xõa tung trên vai: "Thân thể của tôi chỉ cho cậu xem thôi." Hắn nói như vậy.

Lạc Nhất Nhiên mỉm cười dựng ngón giữa lên với hắn.

Váy nhỏ không dùng được, ảo thuật gia buồn rầu duỗi tay đảo một vòng trong chiếc mũ, sau đó lấy ra một đóa hoa lam sắc. Hắn đưa tới trước mặt Lạc Nhất Nhiên.

Búp bê quá nhỏ, đóa hoa kia gần như che khuất toàn bộ búp bê.

Lạc Nhất Nhiên còn chưa kịp chụp bay đóa hoa, ảo thuật gia đã duỗi tay nghiền nát bông hoa trong lòng bàn tay.

Lần thứ hai mở tay ra, một bộ quân trang màu xanh dương tinh xảo xuất hiện ở trong lòng bàn tay quấn đầy băng vải.

"......" Hoa hòe hoa sói.

"Đây không phải váy." Ảo thuật gia vẫn giữ nguyên tư thế bất động: "Nếu thiếu gia vẫn còn không muốn, tôi chỉ đành phải tự mình thay đồ cho thiếu gia thôi."

Lạc Nhất Nhiên xoát một cái cầm lấy —— dù sao quần áo cậu cũng bẩn rồi, đổi thì đổi, chẳng qua là......

"Xoay người đi." Âm thanh Lạc Nhất Nhiên lạnh lẽo.

Ảo thuật gia một lần nữa đội mũ lên, mười phần chính trực: "Tôi không thèm nhìn thân thể của thiếu gia đâu nhé, hơn nữa cậu nhìn xem, đôi mắt tôi bị che lại rồi."

"Xoay người."

Thật giống nuôi mèo con, bởi vì lớn lên quá ngoan ngoãn đáng yêu, vì thế dù biết rõ sẽ bị cào thương nhưng vẫn nhịn không được muốn trêu đùa.

Vẻ tùy hứng cũng rất đáng yêu.

Ảo thuật gia kìm nén lại ý nghĩ muốn tiếp tục trêu đùa búp bê, cuối cùng vẫn xoay người lại.

Trên người Lạc Nhất Nhiên mang rất nhiều đồ vật, sau khi thay quần áo xong cậu phải chuyển đi từng món một. Tuy nhiên khi chuyển đi cậu phát hiện trên bộ quần áo màu xanh dương này cũng có không ít đạo cụ dùng cho ảo thuật.

Cậu nhìn bóng lưng của ảo thuật gia, sau khi kiểm tra thì vẫn quyết định đặt chúng trên người.

Ngay khi cậu vừa cài xong cái nút áo cuối cùng, ảo thuật gia đúng lúc xoay người lại.

Hắn khoa trương vỗ tay: "Thật vừa vặn."

Lạc Nhất Nhiên vốn không muốn phản ứng hắn, nhưng ảo thuật gia vô cùng vừa lòng lại lấy ra một bộ quần áo nhỏ nữa, đó là một bộ trường bào màu xanh lá: "Thiếu gia, lại đến thử bộ này xem."

"?"Lạc Nhất Nhiên cười lạnh: "Quỷ mới thử......"

Lời còn chưa dứt cậu đã bị ảo thuật gia nâng lên, ảo thuật gia nhẹ nhàng cười nói: "Tôi biết thiếu gia mệt mỏi, cho nên tôi sẽ đổi cho thiếu gia."

Đổi cái rắm. Lạc Nhất Nhiên muốn phát hỏa, cậu duỗi tay đi sờ dao nhỏ của mình.



Ảo thuật gia dường như nhận thấy được, buông tha cho cậu: "Nói đùa thôi, tôi làm sao có thể khiến thiếu gia không vui được."

Hắn thu hồi lại bộ trường bào màu xanh lá, ngữ khí bất đắc dĩ: "Không thể coi thiếu gia như búp bê thời trang Tây Dương được, quần áo đương nhiên là khi nào bẩn mới đổi."

Lạc Nhất Nhiên giật giật khóe miệng, cậu giơ tay, sau đó sửng sốt —— quần áo không chật cũng không rộng, vừa vặn bao bọc lấy thân hình búp bê cùng đạo cụ.

Vừa vặn như thể hắn tự tay làm ra.

Nghi hoặc trong lòng lại lần nữa sinh ra, trong đầu búp bê hiện lên rất nhiều suy đoán, nhưng trên mặt cậu lại không biểu lộ chút nào, chỉ rất tự nhiên mà thu tay lại: "Tốt nhất là không có."

Cậu nói xong, ánh mắt mới nhìn sang những nơi khác của căn nhà.

Tổng thể màu sắc căn phòng thiên về màu trầm, nhưng ánh đèn lại là tông màu ấm vô cùng mềm mại, đồ gia dụng được bố trí vô cùng dễ chịu, đều là những màu sắc đơn giản mà thoải mái, chẳng qua nơi nào cũng có hoa văn phức tạp, tăng thêm cảm giác cổ xưa dày nặng.

"Thiếu gia, cậu có thích không?" Ảo thuật gia nghiêng đầu hỏi.

Công bằng mà nói, Lạc Nhất Nhiên còn khá thích, nhưng là —— "Đây không phải kích cỡ cho tôi dùng."

Cậu hoài nghi đây không phải không gian cá nhân của cậu, còn có chứng cứ hẳn hoi.

"Thích là tốt." Ảo thuật gia cười tủm tỉm khom lưng kéo ra một cái rương nửa trong suốt từ dưới cửa sổ, sau đó đặt lên ghế rồi mở ra.

Lạc Nhất Nhiên nhìn vào trong rương, bên trong dường như phục chế lại hoàn toàn căn nhà trước mặt. Cậu ngây người trong chớp mắt, dự cảm chẳng lành hiện lên trong lòng ——

Chẳng lẽ căn phòng trong rương này mới là không gian cá nhân của cậu???

"Nào, thiếu gia, tiến vào." Ảo thuật gia dụ dỗ duỗi tay ra.

Từ "Tiến......" vừa nhảy ra khỏi miệng, Lạc Nhất Nhiên đã bị ảo thuật gia bịt kín miệng, sau đó đặt lên chiếc giường nhỏ trong phòng rương.

Lực đạo trên người rời đi, Lạc Nhất Nhiên lập tức bật dậy từ trên giường, đầu tóc cậu có chút lộn xộn: "Anh có bệnh?!"

Ảo thuật gia nửa ngồi xổm xuống, hắn duỗi cánh tay dài ôm lấy phòng rương, từ trong băng vải truyền ra tiếng cười khàn khàn bệnh hoạn: "Thiếu gia, bộ dáng này của cậu cũng thật đáng yêu."

Giống như vật phẩm tư nhân chỉ thuộc về hắn, muốn chạy cũng không thoát.

Đáng yêu? Bàn tay dưới khớp cầu xương của Lạc Nhất Nhiên nắm chặt khăn trải giường màu đen dưới thân, đôi mắt màu đỏ tối lại —— người này quả nhiên có bệnh!

Trên khuôn mặt ảo thuật gia đều là băng vải, căn bản không thể nhìn thấy đôi mắt hắn, nhưng Lạc Nhất Nhiên lại có thể cảm nhận được tầm mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên người mình, vừa lạnh vừa dính.

Sau đó ảo thuật gia đưa ngón trỏ đặt ở bên miệng: "Thiếu gia ngoan, ngủ ngon nha." Dứt lời, hắn trực tiếp đóng cái rương lại.

Lạc Nhất Nhiên: "......"

Lạc Nhất Nhiên: "Bíp——" Lạc Nhất Nhiên đem tất cả những lời thô tục mà mình biết mắng hết một lượt, thời điểm mắng mệt dừng lại thì âm thanh ảo thuật gia mới vang lên. Hắn học cái giọng điệu ôn ôn nhu nhu vừa rồi của búp bê nói: "Thiếu gia nếu không muốn ngủ, tôi có thể bồi thiếu gia chơi trò chơi nha."

Trong rương an an tĩnh tĩnh.

Ảo thuật gia cười: "Sữa bò có thể giúp an giấc, từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị sữa bò cho thiếu gia."

Không cần, ai biết đó có phải sữa bò thật hay không. Lạc Nhất Nhiên lạnh lùng đáp lại ở trong lòng.

Tuy nhiên......

Lần mò công tắc ở cạnh giường, Lạc Nhất Nhiên ấn một cái, sau đó ánh đèn nhu hòa không chói mắt sáng lên. Cậu ngồi ngoan ngoãn một lúc, cảm thấy hoàn cảnh này thật đúng là thích hợp ngủ.

Rối rắm một hồi, Lạc Nhất Nhiên lấy điện thoại ra, nhập ID của Hạ Lãng để thêm bạn tốt, sau đó dứt khoát cởi bỏ áo ngoài nằm lên giường —— dù sao cũng không ra ngoài được, không bằng hưởng thụ đi.

Cậu chìm vào giấc ngủ nông, ảo thuật gia như phát hiện ra, khóe miệng gợi lên, sau đó tay nhẹ nhàng vung lên ở giữa không trung.

Đèn đường ngoài cửa sổ tắt ngúm, đèn trong phòng cũng tắt hơn phân nửa. Ảo thuật gia cúi đầu nhìn cái rương —— tâm thật lớn, là bởi vì đang ở trong thế giới có hệ số an toàn cao sao?

Một giấc ngủ tới bình minh, Lạc Nhất Nhiên trợn mắt sửng sốt nhìn ký túc xá quen thuộc, cậu trăm triệu không nghĩ tới ảo thuật gia thật sự không có quấy rầy cậu. Giấc ngủ của cậu rất nông, nông đến nỗi chỉ cần xung quanh có một chút động tĩnh là cậu sẽ lập tức thanh tỉnh, càng miễn bàn đến kẻ ôm ác ý với cậu như ảo thuật gia......

Cho nên tối hôm qua ảo thuật gia nhốt cậu lại xong liền ra cửa sao?

Lạc Nhất Nhiên chỉ có thể đưa ra kết luận này.

"Nhiên ca......" Hạ Lãng mê mê hoặc hoặc trợn mắt, hắn ngồi dậy vươn vai, sau đó mới hỏi: "Thế nào Nhiên ca, không gian cá nhân của anh như thế nào?"



Tối hôm qua hắn chấp nhận lời mời kết bạn của Lạc Nhất Nhiên rồi gửi tin nhắn qua dò hỏi, nhưng Lạc Nhất Nhiên không có trả lời.

Nghe được câu hỏi, ánh mắt Lạc Nhất Nhiên vốn đang hòa hoãn lập tức đông lạnh.

Hạ Lãng rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo: "Nhiên ca, làm, làm sao vậy?"

Lạc Nhất Nhiên lắc đầu: "Không gian cá nhân của anh không an toàn."

Hạ Lãng ngây ra.

Lạc Nhất Nhiên suy nghĩ: "Mỗi tuần chỉ có thể vào phó bản một lần sao?" Không gian cá nhân của cậu so với phó bản còn đáng ghét hơn rất nhiều.

"Một tuần chỉ có thể vào một lần." Hạ Lãng có chút lo lắng: "Khó trách tối hôm qua anh không trả lời tin nhắn của em, thì ra là không gian cá nhân quá nguy hiểm."

Lạc Nhất Nhiên hơi dừng lại, sau đó cậu mặt không đổi sắc gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy 9 rưỡi đêm nay chúng ta tiến vào trò chơi đi, như vậy có thể trực tiếp truyền thẳng vào phó bản! Dù sao chúng ta cũng không có đạo cụ gì nên không cần chuẩn bị trong không gian cá nhân." Hạ Lãng nói: "Sau đó, ngoại trừ tiến vào phó bản thì mỗi ngày anh tới không gian cá nhân của em là được!"

Lạc Nhất Nhiên vốn định gật đầu, nhưng lại cảm thấy rất có khả năng ảo thuật gia sẽ không buông tha dễ dàng, vì thế sửa miệng: "Đến lúc đó nhìn xem."

Hạ Lãng coi là cậu đồng ý, lúc này mới hỏi: "Nhiên ca, trong không gian cá nhân của anh có nguy hiểm gì vậy?"

Lạc Nhất Nhiên an tĩnh một lúc, sau đó tổng kết nói: "Con rối kia của anh không bị thiêu chết, hắn vào trong không gian cá nhân, hơn nữa ở trong không gian cá nhân còn không bị anh khống chế."

"......"

Hạ Lãng choáng váng.

Đây là cái địa ngục đáng sợ gì vậy.

"Chẳng qua trong không gian cá nhân có lẽ hắn không được phép làm tổn thương anh." Bằng không ảo thuật gia nhất định sẽ tháo cậu ra thành tám khối, sao có thể chỉ nhốt cậu lại được.

Lạc Nhất Nhiên nhớ tới cái phòng rương kia liền cảm thấy nghẹn khuất, cậu không muốn nhiều lời, chỉ xoay người xuống giường: "Mau sửa soạn đi học đi."

Cậu không muốn nói, Hạ Lãng cũng không hỏi nữa, theo cậu rời giường sửa soạn.

*

Một mình nơm nớp lo sợ trải qua một ngày, đến 9 giờ 29 phút, Hạ Lãng ngồi ở trên giường rốt cuộc nhịn không được nói: "Nhiên ca, nếu không đêm nay anh đối xử tốt với con rối một chút? Nói như vậy không chừng......"

Ngón tay Lạc Nhất Nhiên đang đặt trên icon APP "Thế Giới Nhân" trong điện thoại di động, nghe vậy cậu ngẩng đầu nở nụ cười đầy ẩn ý với Hạ Lãng.

Hạ Lãng lo lắng sốt ruột, sau đó cùng Lạc Nhất Nhiên ấn đăng nhập cùng một lúc.

Trước mắt tối đen, một âm thanh máy móc ngắn ngủi vang lên: 【 phó bản 《 Nhân ngư biến mất》 đang tải......】

Sau đó trong chớp mắt, trước mắt Lạc Nhất Nhiên sáng lên, một chiếc xe buýt màu trắng thật lớn dừng lại trước mặt cậu. Cậu theo bản năng nghiêng đầu xem tình huống xung quanh, lại trực tiếp đối diện với một sườn mặt quấn đầy băng vải.

Lạc Nhất Nhiên: "......" Không nghĩ tới lần này cậu vậy mà đứng ở trên vai ảo thuật gia.

"Ngây người làm gì." Bên cạnh xe có một người đàn ông đội mũ viết năm chữ "hướng dẫn viên du lịch"* đang quát to: "Lại đây đăng ký lên xe."

*nguyên văn là hai chữ, "đạo du"

Ảo thuật gia vẫn không nhúc nhích, chỉ phát ra một tiếng cười.

Lạc Nhất Nhiên không khách khí điều khiển người đi qua đăng ký, hướng dẫn viên du lịch bất mãn trừng cậu một cái, sau đó tùy tiện viết cái gì đó.

Chữ quá bay bổng, Lạc Nhất Nhiên không nhìn ra.

Hướng dẫn viên du lịch viết xong xua xua tay: "Được rồi, lên xe."

Lạc Nhất Nhiên nghe lời lên xe.

Lên xe liền phát hiện trên xe đã chật kín người, trừ bỏ ghế tài xế ra cũng chỉ có hàng ghế đầu còn một vị trí.

Đành vậy, xe buýt chỉ chứa được 28 người, cậu là người cuối cùng lên xe, không có lựa chọn nào khác.

Khi Lạc Nhất Nhiên điều khiển ảo thuật gia lên xe, có người hít hà một hơi, theo bản năng kinh hô: "BOSS trong phó bản cũng đồng hành cùng chúng ta ư?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau