Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 36

Trước Sau
Lúc tiếng sáo vang lên một lần nữa, giai điệu hoàn toàn thay đổi, thê lương dồn dập, giống như hàm răng nhọn trắng nhởn dưới ánh trăng lạnh lùng, lại như tiếng khóc trầm thấp ngắt quãng bên ngôi mộ.

Hai mảnh Âm hổ phù hợp vào với nhau xong, ở một nơi cách trái tim Nguỵ Vô Tiện không xa, trôi nổi vô số quỷ ảnh giống như những tù nhân chung thân được thả ra, lạnh giọng la hét, va đập vào mỗi thanh hắc thiết kiếm, trong nháy mắt bị hút vào!

Lợi dụng đặc tính thu hút oán linh của hắc thiết kiếm, xâm nhập vào mỗi thanh kiếm dễ như trở bàn tay, lại dùng tiếng sáo thúc giục, làm cho những oán linh do Âm hổ phù thả ra đánh nhau không ngừng với oán linh bên trong hắc thiết kiếm, chẳng bao lâu, hắc thiết kiếm mất đi lực công kích do cuộc chiến ác liệt bên trong, từng thanh từng thanh treo lơ lửng trong không trung, lắc lư điên cuồng.

"Đi mau!"

Đoàn người rút bội kiếm ra, đánh lui những thanh hắc thiết kiếm còn sức chiến đấu ở bên cạnh, hàng ngũ lại từ từ di chuyển tiếp.

Lam Vong Cơ vẻ mặt lo lắng nhìn Nguỵ Vô Tiện, thấy bụng hắn căng chặt, vận khí đan điền, trên trán rịn lớp mồ hôi mỏng, ấn đường biến thành màu đen, sắc mặt trắng nhợt.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cùng lúc khống chế hàng ngàn hàng vạn oán linh chiến đấu trong các thanh kiếm, tâm lực hao tổn càng dữ dội hơn so với năm đó ở Xạ Nhật Chi Chinh thao túng hung thi chiến đấu với người trên chiến trường!

Nguỵ Vô Tiện tập trung tinh thần, trong đan điền phế phủ, nắm giữ thiên quan vạn mã, trong tâm trí tinh thần, chiến đấu với muôn vàn oán linh, không rảnh để phân tâm, mỗi một hành động đều như đi trên băng mỏng, hơi thở chỉ cần lỡ một nhịp, thì sẽ bị sụp đổ bất kỳ lúc nào.

Vất vả di chuyển như thế một đoạn, rốt cuộc sắp tới bờ bên kia của hồ kiếm. Đám thiếu niên vui mừng quá đỗi, sôi nổi rảo bước nhanh hơn, nhưng vào lúc này, bốn phía vang lên tiếng ầm ầm thật lớn, toàn bộ sơn động rung chuyển kịch liệt.

Lam Vong Cơ nhìn xuống dưới chân, mấy khe nứt lúc nãy ở đáy hồ nhanh chóng mở rộng ra, hoá ra hắc thiết kiếm tấn công loạn xạ khắp nơi hồi lâu, ngay cả mặt đất cũng bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến, sớm đã là gồ ghề lỗi lõm, nay toàn bộ oán linh của sơn động tụ tập lại đây, luồng khí hung ác xao động không yên, vách đá xung quanh rung chuyển liên tục, trên vách đá trên mặt đất đều đã xuất hiện các khe nứt nhỏ, mà đáy hồ kiếm gần như là chỗ yếu ớt nhất của lớp nham thạch, sau vài tiếng nứt toạc khủng khiếp, toàn bộ mặt đất đột nhiên sụp xuống!

Nguỵ Vô Tiện ở cuối hàng ngũ té ra mặt đất, kêu thảm một tiếng, sau đó trượt xuống theo lớp nham thạch bị sụp nghiêng, cuối cùng với sức mạnh bùng nổ đã bám tay vào mép một khối đá lớn, dưới chân lơ lửng, bóng tối bên dưới giống như địa ngục sâu thẳm, nhìn xuống không rét mà run.

Mà phần trước của hàng ngũ, đám thiếu niên đã thoát khỏi hồ kiếm, đang bận rộn đối phó với những thanh hắc thiết kiếm náo loạn trở lại, đầu ngón tay Lam Vong Cơ ngưng tụ linh lực toàn thân, vài làn sóng tiếng đàn nặng nề bay vút ra trên không trung, ngăn cản toàn bộ những lưỡi kiếm đen dày đặc cho các thiếu niên, đồng thời lạnh giọng kêu lên: "Đi trước!"

Đám thiếu niên chần chừ một chút, Lam Tư Truy nhìn về phía trận pháp hắc thiết kiếm hùng hổ, lại nhìn thoáng qua Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, biết bọn họ rốt cuộc không rảnh để lo cho đám hậu bối bọn chúng, nếu tiếp tục trì hoãn sẽ chỉ kéo cả hai người bọn họ vào chỗ chết, liền dứt khoát kiên quyết hô lên với mọi người: "Chúng ta đi ra ngoài trước!"

Tị Trần bỗng chốc bay qua bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, quét sạch tất cả những thanh hắc thiết kiếm xung quanh hắn.

Gắng gượng hồi lâu, cánh tay Nguỵ Vô Tiện quá sức tê mỏi, hướng về phía Lam Vong Cơ đang đứng sừng sững bên vách núi nhìn một lần cuối cùng, rồi rơi xuống.

***

Nguỵ Vô Tiện rơi xuống.



Đầu kia của vực sâu, một tiếng gọi: "Lam Trạm, cứu ta!!!"

Phía sau cũng có mấy giọng nói gọi Lam Vong Cơ, bọn tiểu bối chạy tới cửa động bên kia, chen vào nơi rất hẹp đó, hắc thiết kiếm tấn công không lọt, bọn chúng do dự, không lập tức rời đi, mà lớn tiếng kêu Hàm Quang Quân.

Đầu này của vực sâu, Lam Vong Cơ không chút do dự nhảy xuống.

Cho dù lúc rơi xuống, bóng tối vô tận bên dưới như xuyên qua ngực y một cách quỷ mị, lại giống như móng vuốt quỷ âm hàn đến cực điểm, quẹt ra từng vết cắt có cảm giác lạnh lẽo ở trên má y, nhưng ngực y lại có một cơn xúc động ấm áp chưa từng có, theo nhịp đập thình thịch của trái tim, lan tràn khắp người, đến từng cọng tóc của y, mỗi một hơi thở đều tràn đầy niềm mong chờ trước nay chưa từng có.

Nguỵ Anh!

Vừa rồi giai điệu kia, y chính xác không có nghe lầm, khoảnh khắc đó, y dùng hết ý chí của toàn thân để kềm chế chính mình, kềm chế chính mình không quan tâm đến vô số lưỡi kiếm màu đen ở phía trước và phía sau, nhắm vào y, mặc dù chúng muốn đâm xuyên qua thân thể y, điều y muốn vẫn là, y cần phải xác nhận với hắn một việc, hỏi hắn một vấn đề. Như thể hô hấp của y, sinh mệnh của y, đều dính liền với vấn đề đó, ý nghĩa tồn tại của y, chính là phải có được câu trả lời đó.

Có được câu trả lời đó rồi, sau đó, không màng tất cả mọi thứ, ôm hắn vào trong lòng, không bao giờ buông ra nữa.

Một luồng kiếm quang màu xanh lam trong bóng tối vô tận phát ra chút ánh sáng nhàn nhạt, sau đó Lam Vong Cơ nhìn thấy, thân ảnh kia không ngừng rơi xuống ở bên dưới y.

Tị Trần dùng thân pháp cực kỳ mạnh mẽ giành được thân thể bên dưới kia, rồi vô cùng nhẹ nhàng, nâng thắt lưng hắn, như nâng một mảnh lông chim vậy, ngay sau đó, Lam Vong Cơ từ bên trên rơi xuống đột ngột ôm hắn vào trong lòng.

Một tích tắc cuối cùng trước khi rơi xuống đất, Tị Trần tác động một lực lớn để giảm chấn, chỉ kém mấy tấc nữa là đã tan xương nát thịt, sau đó, là một cái sườn dốc, duỗi tay không thấy năm ngón tay trong bóng đêm, hai thân hình ôm nhau lăn xuống. Lam Vong Cơ ôm chặt người kia trong lòng ngực, một tay vòng qua eo hắn, tay kia che chở đầu hắn, mặc cho đá nhọn muốn xé nát da thịt y, hoặc những hòn đá rơi muốn đập vỡ đầu y, cũng không buông tay ra.

Rốt cuộc tới cuối của sườn sốc, mọi thứ bỗng nhiên yên lặng.

Lam Vong Cơ cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập của người nọ trong lòng ngực, cách lớp áo truyền đến, hơi thở ấm áp rong chơi nơi cổ y.

Y vạn phần không muốn buông hắn ra, chỉ muốn giả vờ như cái gì cũng không biết, không biết bọn hắn đang ở nơi nào, không biết tiếp theo bọn hắn phải làm gì, đi đâu, có thể sống sót để ra ngoài hay không. Tất cả những điều này đều không quan trọng.

Y thậm chí không biết chính mình tại sao chắc chắn như vậy, y cũng không suy nghĩ tại sao, tại sao Nguỵ Anh còn sống, dùng hình thức này quay trở lại thế gian một lần nữa. Y không muốn suy nghĩ, y chỉ muốn tin tưởng, tin tưởng, Nguỵ Anh của y đã trở lại, trở lại bên người y.

Không biết qua bao lâu, trong lòng ngực truyền đến giọng nói nghèn nghẹn: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ gần như là buột miệng thốt ra: "Đừng nhúc nhích".



Nguỵ Vô Tiện quả thực không dám nhúc nhích, làm như bị bầu không khí khác thường xung quanh lây nhiễm, đè thấp giọng nói bên tai y: ".... Tại sao không thể nhúc nhích vậy?"

Tim Lam Vong Cơ đập lỡ mấy nhịp, cố gắng đè nén cơn xúc động sắp dâng trào ra khỏi ngực, nghiêm nghị nói: "Kiếm trận sẽ cảm nhận được chúng ta".

Nguỵ Vô Tiện ngốc ngốc ồ lên một tiếng.

Vốn định nhân lúc này hỏi vấn đề kia, bỗng nhiên, Lam Vong Cơ lại cảm thấy không cần hỏi. Mới vừa rồi lúc rơi xuống, trong đầu thoáng hiện ra vô số những ký ức ngắn, những ký ức ngắn về mấy ngày nay y ngược xuôi đuổi giết Nguỵ Vô Tiện. Lúc trước, y bị khát vọng báo thù chi phối, mỗi một giây một phút đều dùng hết ý chí toàn thân để kềm chế ý muốn giết người, nỗi căm hận lấn át tâm trí y, y không quan sát kỹ, không cảm nhận kỹ, không suy ngẫm kỹ, nhưng ngay lúc vừa rồi, rốt cuộc y cũng có thời gian nghĩ lại, nhất cử nhất động của Nguỵ Vô Tiện, mỗi một động tác rất nhỏ, đối với y không ngại phiền hà, thích thú quấy rầy, dùng đủ mọi cách hoàn toàn không thể đoán trước, không thể tưởng tượng để lần lượt thoát khỏi tay y, lại tựa như không chút dấu vết, gần như là chui đầu vô lưới, bị y bắt được. Hắn giống như một hòn than nóng rực, lao vào trong lòng y, y vừa bị phỏng vừa bị cháy, không thể ném ra cũng không thể đón nhận, người này, không phải là Nguỵ Anh của y thì là ai?

Cho dù bề ngoài thay đổi, y vẫn nhận ra linh hồn này.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ấn Nguỵ Vô Tiện vào ngực mình, trong mũi tràn ngập mùi hương của hắn.

Người trong lòng ngực ngoan ngoãn, mềm như bông xưa nay chưa từng có mà dán trên ngực y, dường như cũng không muốn cử động nữa.

Nếu như khoảnh khắc này, có thể kéo dài đến thiên hoang địa lão.

Thời gian không chiều lòng người, lặng lẽ trôi qua.

Rốt cuộc, Nguỵ Vô Tiện bị y ôm chặt hồi lâu, làm như bị nghẹn đến hoảng, khẽ tránh tránh, mũi thở ra một tia bức bối: "Hơ..."

Lam Vong Cơ buông lỏng tay ra.

Cúi đầu, người nọ khe khẽ thở dốc, tiếng thở dốc như gần như xa, nhẹ nhàng quét qua nơi cổ y. Thân hình Lam Vong Cơ thoáng cứng đờ rất nhỏ đến mức không thể phát hiện, ngay sau đó chính mình cũng hít sâu vài hơi.

Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được ngực Lam Vong Cơ phập phồng, ngẩng đầu nhìn y, hốt hoảng nói: "Lam Trạm, ngươi bị thương?"

Lam Vong Cơ đưa tay sờ lên trán, mùi máu tanh lan dọc theo đầu ngón tay, lúc này cơn đau mới ập tới, dinh dính bò lên nửa bên má của y.

Lòng bàn tay ấm áp của Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng mơn trớn lên mặt y, lau đi một mảng máu, vô tình đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, tia sáng không thể kềm chế trong con ngươi nhạt màu, hơi thở ở nơi cực gần hắn trong nháy mắt hơi rối loạn.

Nguỵ Vô Tiện thoáng sửng sốt, đầu choáng váng một trận, xoa xoa huyệt thái dương, lại nói: "Lam Trạm, trước hết chúng ta đi lên nhé?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, từ từ buông hắn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau