Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 88

Trước Sau
Lam Vong Cơ không một tiếng động, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Hắn chỉ là đun chảy một góc Âm Hổ phù, là có thể nhờ vào đó thả oán linh ra, quấy rầy tinh thần ngươi đến thế này, nếu như hắn nung chảy toàn bộ Âm Hổ phù, thì sẽ như thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh nói: "Ý ngươi là, hắn muốn mượn đao giết người?... Dẫn tới oán linh trong Âm Hổ phù phản phệ với ta, như vậy, ai cũng chỉ nghĩ là tự ta mất khống chế, căn bản sẽ không nghĩ đến đằng sau có bàn tay quỷ quyệt như vậy thao túng mọi việc". Xoa ngực, chợt cười lạnh, "Một chiêu này, thật sự cao minh, không nói đến tà thuật kia của hắn ta, chỉ nghĩ đến cách giết người nham hiểm độc ác, lại không để lại dấu vết này, là đủ thấy tâm cơ của hắn".

Lam Vong Cơ ngầm hiểu ý: "Thâm sâu khó dò".

"Người không chỉ biết được thân phận của ta, còn phải hao tổn tâm tư như thế để giết ta, có thể là ai..." Nguỵ Vô Tiện chăm chú suy ngẫm, bất đắc dĩ kẻ thù quá nhiều, mười ngón tay đếm không hết. Tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, suy nghĩ một hồi, dứt khoát không nghĩ nữa, uể oải dựa vào thành giường, nhắm mắt nghỉ tạm.

Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, ngập ngà ngập ngừng: "Mới vừa rồi ngươi... tìm ta, chính là vì chuyện này?"

Nguỵ Vô Tiện mở to mắt, bĩu môi, oán trách nói: "Đúng vậy đó, ta đã nói ta không thoải mái, ai biết ngươi chẳng nói chẳng rằng đuổi ta ra ngoài, hung dữ, làm như thấy kẻ thù không bằng..."

Lam Vong Cơ nhìn hắn một lúc, lắc lắc đầu, như thể không biết phải làm thế nào.

Nguỵ Vô Tiện mặt ủ mày ê một trận, nói: "Lần sau ngươi muốn đuổi ta, thì viết cái giấy nợ, đợi lần sau ta đắc tội ngươi, thì chúng ta sẽ huề nhau, xoá bỏ toàn bộ. Ai cũng không được nổi giận nữa, đặc biệt không thể không để ý đến người kia. Bằng không cái mạng nhỏ này của ta mất đi, hoá thành oán quỷ, hàng đêm quấn lấy ngươi, khiến ngươi ngủ không ngon giấc, sinh ra hai cái quầng thâm mắt đen thui, xem ngươi làm thế nào giải thích với Lam lão nhân... Vong Cơ à, đêm nào ngươi cũng làm gì vậy hả? Trạch Vu Quân sẽ khuyên ngươi thú nhận, giải thích rõ ràng, có phải đi gặp lén cô nương nào không? Vong Cơ, huynh trưởng biết trong lòng ngươi có một người, tuổi ngươi cũng lớn rồi, nhưng chuyện tình yêu, nhất định phải biết lễ nghi đúng mực, trước khi cưới hỏi đàng hoàng, không thể lén lút trao nhận, càng không thể làm vấy bẩn sự trong sạch của cô nương người ta..."

Lam Vong Cơ không nghe nổi nữa, ngắt lời hắn: "Cả ngày không nghiêm túc, đêm khuya xâm nhập giường ngủ của người khác, làm sao người khác không hiểu lầm ngươi..."

Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện câu lên, chọt vào ngực y nói: "Hàm Quang Quân, ngươi đây là nghĩ đi đâu vậy, cứ cho rằng ta đối với ngươi có ý nghĩ không an phận. Ngươi nói ngươi đó, lớn lên thanh thanh bạch bạch, nhưng trong đầu toàn chứa thứ gì? Hử?"

Sắc mặt Lam Vong Cơ mất tự nhiên một hồi.

Nguỵ Vô Tiện chiếm được tiện nghi của y, cảm thấy hài lòng nói: "Được rồi, chỉ đùa một chút, ngươi lại tưởng thật".

Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, không nói tiếng nào, bộ dạng trông như thất vọng chán chường.

Nguỵ Vô Tiện nhìn sắc mặt của y, nói: "Lại không vui rồi? Lam Trạm nha, ngươi nói ngươi, cùng ta lêu lổng lâu ngày như vậy, rốt cuộc có học được điểm tốt hay không, da mặt tại sao vẫn mỏng như vậy?"

Không biết "da mặt dày" có cái gì hay để học, Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì.

Suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: "Ngươi... lần trước, tới phòng ta, cũng là vì Âm Hổ phù không yên?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Lần nào?"

Lam Vong Cơ nói: "Chính là... cái lần ta đuổi ngươi đi đó".

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, nhớ lại sự việc sau khi trở về từ hầm mỏ, bởi vì sử dụng Âm Hổ phù quá độ nên hao tổn tinh thần, buổi tối không thể ngủ, đêm khuya xông vào phòng Lam Vong Cơ, lại trêu chọc y, bị y đuổi đi.

"Lần đó hả... đúng nha, ta... tinh thần không yên, không biết tại sao, nghĩ đến mùi đàn hương trên người của ngươi, có tác dụng thanh tâm an thần, cho nên lén đến nằm bên cạnh ngươi".

Lam Vong Cơ nói: "Chỉ như vậy?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừ".



Ý "cùng nhau ngủ", thì thật sự chỉ là cùng nhau ngủ mà thôi.

Trải qua một hồi lăn lộn mới vừa rồi, lại nói chuyện nãy giờ, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc mệt mỏi, thấy Lam Vong Cơ trầm mặc hồi lâu, dáng vẻ giống như đầy một bụng tâm sự, nhưng lại không có sức tìm hiểu kỹ, dựa vào giường, nhắm mắt, từ từ thiu thiu ngủ.

Lam Vong Cơ đè bả vai hắn, ý bảo hắn nằm xuống, sau đó đắp chăn cẩn thận cho hắn.

"Ngủ đi".

Âm Hổ phù tạm thời dùng vài lá bùa phong bế, cất vào trong túi khoả linh nang, nhưng vẫn có từng đợt khói đen lặng lẽ không ngừng chảy ra, bám vào góc bàn, lan trên mặt đất, lẩn vào trong bóng tối, vương vấn không rời cùng với yêu ma quỷ quái âm hồn bất tán kia, từng đôi mắt vô cùng tham lam nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện ở trên giường, bụng sôi ùng ục, ra vẻ thèm khát.

Dưới ánh mắt của Lam Vong Cơ, mấy con yêu ma quỷ quái đó không khỏi co vòi rụt cổ. Y vén vạt áo, ngồi bên cạnh giường, chắn thân mình trước mặt Nguỵ Vô Tiện, dứt khoát chặt đứt những ánh mắt lén lút thèm muốn.

Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng trong lúc buồn ngủ, thấy Lam Vong Cơ còn chưa đi, nghiêng mặt trên gối, nói: "Lam Trạm, ta không sao, ngươi trở về đi".

Lam Vong Cơ nói: "Ta canh giữ cho ngươi".

Thấy y thế mà muốn canh giữ cả đêm trong tư thế này, Nguỵ Vô Tiện không đành lòng, cho rằng y áy náy vì đã đuổi mình ra ngoài trước đó, nên muốn bồi thường, nói: "Lam Trạm, vừa rồi là ta nói giỡn, ta không nên xông loạn vào phòng ngươi, ngươi không cần cảm thấy áy náy, ta thật sự không sao, ngươi trở về ngủ đi".

Lam Vong Cơ chỉ nhẹ giọng nói: "Không sao".

Thấy ý chí của y kiên quyết, Nguỵ Vô Tiện không còn cách nào, suy nghĩ một hồi, tự mình nhích vào sâu bên trong, vỗ vỗ vào chỗ trống, nói: "Vậy, Lam Trạm, ngươi cũng nằm xuống đi. Ngươi lo lắng ta xảy ra chuyện, nhưng cũng không thể cả đêm không chợp mắt đúng không".

Là ý tứ muốn cùng nhau ngủ.

Lam Vong Cơ không nói gì. Nguỵ Vô Tiện nhường ra một nửa gối đầu, lại chia chăn ra một nửa, ngáp một cái, vẫn buồn ngủ chờ đợi. Một cánh tay trần trụi vươn ra từ dưới ổ chăn, vuốt tới vuốt lui đệm giường bằng tơ lụa, tỏ vẻ như muốn làm cho y nằm lên được thoải mái nhất, bên cạnh đó còn nháy mắt nói: "Lại đây".

Thân hình Lam Vong Cơ tựa như căng cứng lại, Nguỵ Vô Tiện tưởng rằng mình lại hành động quá phận nữa rồi, khiến cho y phản cảm, cánh tay rụt trở về, vội nói: "Lam Trạm, ta không chạm vào ngươi, ta sẽ an an phận phận, ngươi yên tâm ngủ đi... Nhưng, con người của ta, lúc ngủ thích ôm thứ gì đó, nếu ta không cẩn thận lăn lên người của ngươi, thì ngươi cứ trực tiếp đẩy ta ra là được rồi, không cần khách khí!"

***

Nguỵ Vô Tiện nằm bên cạnh một đêm này, Lam Vong Cơ không thể nào ngủ nổi.

Gối cùng cái gối đầu, nhắm mắt lại, hơi thở của Nguỵ Vô Tiện liền ở ngay bên người, bao vây y thật chặt chẽ, không cách gì thở nổi.

Một nhúm tóc lặng lẽ trượt theo vỏ gối chui vào trong cổ áo y, lay động theo thân hình trằn trọc cùng nhịp thở phập phồng nhẹ nhàng triền miên.

Dưới tấm chăn, thân hình ấm áp của Nguỵ Vô Tiện cách trong gang tấc, cánh tay và phần đùi vô tình chạm vào y, cách hai lớp quần áo khá mỏng, như có như không mà mơn man. Ngón tay ngón chân Lam Vong Cơ không khỏi hơi cuộn lại, mặc niệm lời răn dạy tu thiền không động tâm của Lam thị, thật lâu sau, trạng thái giống như nhập định, khó khăn lắm mới hơi thiu thiu một chút, Nguỵ Vô Tiện xoay người một cái, đầu không nằm trên gối nữa, lộc cộc hơi lăn lại đây, thuận thế chui về phía cổ y, còn nhấc một cánh tay của y ra, xoắn xuýt chui vào lòng ngực.

Đầu ngón tay Lam Vong Cơ chạm vào một thứ, rõ ràng là vị trí giữa hai chân, hô hấp lỡ một nhịp, thiếu chút nữa là không trụ nổi.

Đem cái thứ dính người không thành hình này lột ra khỏi người mình, đẩy sang một bên, kết quả bịch một tiếng đầu rơi qua phía bên kia của gối đầu. Lam Vong Cơ nhổm dậy nhìn một lát, nhét lại gối đầu xuống dưới cho hắn, sắp xếp cho hắn nằm ổn định lại lần nữa.



Khẽ thở dài một hơi, về phòng mang gối và chăn của mình qua, rồi lấy Tị Trần trịnh trọng đặt ở giữa giường, vẽ ra một đường ranh giới rõ ràng.

Lam Vong Cơ nhìn kỹ lại, cảm thấy không còn nguy hiểm thất thủ nữa.

Đắp chăn lên, bày xong tư thế, nhắm hai mắt, một mảnh tâm trí thư thái thanh tịnh mở ra trong lòng. Tâm trạng thư thái thanh tịnh chẳng được bao lâu, đã bị một cú nhào vào khuấy cho đục ngầu. Nguỵ Vô Tiện lật người lăn lại, Lam Vong Cơ cả kinh, thấy hắn ôm Tị Trần, buồn ngủ mơ màng lầm bầm mấy tiếng, trung y bị cuốn lên tới ngực, lộ ra một mảng bụng nhỏ trắng nõn, làm như bị vỏ kiếm Tị Trần thấm lạnh, bất mãn chu chu cái môi, nhưng vẫn không buông ra.

Sợ bị cảm lạnh, cẩn thận kéo áo xuống cho hắn, lưng ngón tay tình cờ quét lên cái bụng nhỏ ấm áp một cái, người nọ hơi nhúc nhích.

Lam Vong Cơ đặt ngón tay này lên ngực, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, trên ngực nặng trĩu, rõ ràng có người leo lên. Cả thân hình người này không rơi ra ngoài chút nào, chỉnh chỉnh tề tề chui vào trong chăn của y, giống như con thằn lằn bám trên người y, chăn của mình thì ném sang một bên, Tị Trần thì sáng lấp lánh ở sâu tuốt bên trong.

Lam Vong Cơ có chút ngẩn người, nhất thời tâm ý không quyết được. Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng lý trí chịu thua. Y nhẹ nhàng ôm Nguỵ Vô Tiện vào lòng, dán lên hơi thở của hắn, hít hà một lát.

Người nọ trong lòng y thoải mái hừ một tiếng, làm như rất hài lòng với cái gối ôm tri kỷ biết chủ động này, mơ hồ cảm thấy thứ này không bình thường, cọ cọ dụi dụi mà cũng ôm chặt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, ôm một hồi, gối ôm càng lúc càng cứng, giống như ôm một khúc gỗ, dường như còn nổi lên góc cạnh, quả thực cộm đến phát hoảng. Nhưng kỳ quái là trên người càng lúc càng ấm áp, thôi tạm chấp nhận vậy...

Lam Vong Cơ có chút chịu không nổi nữa, đẩy Nguỵ Vô Tiện ra, Nguỵ Vô Tiện bất mãn lầu bầu một tiếng, mò mẫm vị trí một khắc trước đó của hắn, làm như rất là không nỡ. Xoay người xuống giường, đặt người nọ nằm thành tư thế đoan đoan chính chính, còn mình rời giường đi rửa mặt.

Lúc trở về, tấm chăn kia của Lam Vong Cơ cũng bị đá vào bên trong, cái đầu nghiêng tới mép giường, lung lay sắp rớt xuống, thắt lưng tòn ten ở một góc độ nguy hiểm, sắp sửa rời ra, mái tóc lỏng lẻo xoã ra như làn sóng, có mấy lọn tóc nhẹ nhàng rơi lên môi hắn, bị hắn vô thức ngậm lấy, có mấy dúm tóc trượt xuống theo hầu kết, nằm trên xương quai xanh, bị hắn nhúc nhích mấy cái, chui vào trong áo, lớp trung y mỏng manh bao lấy đường cong bắp thịt như ẩn như hiện. Ống quần vẫn luôn cuốn lên tận gối, lộ ra hai bắp chân có độ cong duyên dáng, để trên lớp chăn gối bằng tơ lụa bóng loáng, giống như gấp gáp chạy trong giấc mộng, cơ bắp khẽ giật giật một chút, vài cái...

Lam Vong Cơ giữa mày nhíu lại, nhìn một hồi, chịu không nổi, cúi người định buộc lại thắt lưng cho hắn.

Nguỵ Vô Tiện trong lúc ngủ mơ màng, chỉ cảm thấy vài sợi tóc nhẹ nhàng phất qua má hắn, tê tê ngứa ngứa, mũi nhăn lại, nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nhìn thấy một bóng người lúi húi trên người mình, bàn tay đặt trên người mình đưa tới đưa lui.

Nhìn rõ được gương mặt trước mắt này, sau đó cúi đầu thấy y dừng động tác cột dây thắt lưng cho mình, đôi mắt mở to, chớp chớp, "Lam Trạm, ngươi..."

Trong lòng lộp bộp một tiếng, lăn long lóc xuống giường, bảo vệ vạt áo của mình, trách móc nói: "Lam, Lam Trạm! Ngươi... ngươi cởi quần áo của ta làm gì??"

Lam Vong Cơ: "......"

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn, quần áo trên người khá xộc xệch, lúc ngủ một mình chẳng bao giờ để ý, tuy rằng đã bị Giang Trừng nhận xét là "tư thế ngủ cực kỳ kém", nhưng chưa từng để trong lòng. Hôm nay người không tỉnh táo, đầu tiên nhìn thấy chính là Lam Vong Cơ đang tiến đến ở khoảng cách rất gần, sau đó quần áo của mình không chỉnh tề, quay đầu nhìn lên trên giường, chiếu chăn hỗn độn, hai cái mền quấn thành một nùi, một ý tưởng không dừng lại, cứ bay lung tung hỗn loạn trong đầu, vành tai không khỏi đỏ lên.

Liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, chân mày người nọ nhướng lên. Biết mình suy nghĩ nhiều, nhất thời xấu hổ một trận.

Nguỵ Vô Tiện cột lại thắt lưng của mình, miệng nhếch lên, nói: "Lam Trạm, nói trước nha, tuy rằng ta đáp ứng ngủ cùng giường với ngươi, nhưng ta chính là một nam tử trong sáng đàng hoàng!"

Lam Vong Cơ: "......"

Lam Vong Cơ: "...... Mau rời giường, có chính sự phải làm".

Nguỵ Vô Tiện "Ồ" một tiếng, gãi gãi đầu, tại sao ta ngủ thành thế này nhỉ? Cũng không biết tối hôm qua, có ôm nhau với Lam Trạm không... Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm trước ngủ cùng giường với Lam Vong Cơ, hơn phân nửa là có, nhớ tới lần đó say rượu hỏng việc, Lam Vong Cơ còn khẩn trương đến mức làm như... Không đúng, tại sao bây giờ Lam Trạm bình tĩnh như vậy? Người hoang mang rối loạn ngược lại chính là mình? Là Lam Trạm trở nên lợi hại, hay là mình thụt lùi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau