Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt
Chương 126
Ba người vây quanh ở bên ngoài Nhã Thất, Nguỵ Vô Tiện vô cùng bất nhã mà mở ra một khe cửa nhỏ, dán mắt nhìn vào bên trong. Lam Cảnh Nghi khinh thường đứng ngó, chỉ thấy trên mặt Nguỵ Vô Tiện một hồi biến đổi khác thường, lúc bực mình bĩu môi, rồi lại bỗng nhiên ngây ngô cười một chút, nhe răng nhếch miệng, lúc lại nhìn đến ngẩn người, hai mắt trừng to, không chớp mắt.
"Có cái gì hay..." Lam Cảnh Nghi chịu không nổi ngứa ngáy trong lòng, rốt cuộc cũng bám vào, nhìn chung một chỗ với hắn.
"Bộ dạng này.... của hai người, lát nữa nếu có người tới thì làm sao đây?" Lam Tư Truy chỉ cảm thấy hình ảnh này thật sự khó coi, vì một lớn một nhỏ không nên thân này mà sốt ruột, đi loanh quanh hai vòng ở chỗ đó, không thấy ai tới, cúi đầu phát hiện hai quả cầu tuyết ở bên cạnh đôi giày trắng của cậu, một con lẳng lặng nép vào, một con vui sướng đi vòng quanh theo cậu, không khỏi vừa mừng vừa sợ, ngồi xổm xuống chơi đùa với con thỏ, "Các ngươi làm thế nào theo tới đây?"
Bên kia giọng của Lam Cảnh Nghi lải nhải lúc thì kinh ngạc lúc thì gào lên truyền đến: "Quân Tử tiên tử thật đúng là thích Hàm Quang Quân nha, đều viết hết lên mặt, bình thường nghiêm túc lại cao ngạo, như một đại nhân nhỏ vậy, rõ ràng cũng cỡ tuổi chúng ta thôi, ở trước mặt Hàm Quang Quân, liền trở thành một thiếu nữ mùa xuân, cười thẹn thùng đến vậy, vẫn là cùng một người sao?..... Nè nè nè, sao nàng lại dựa gần như thế chứ? Tay, tay sắp đụng vào rồi kìa!... Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân lui về phía sau! Hay cho nam tử trinh liệt chính trực! Hả? Nguỵ tiền bối ngươi cười vui vẻ như vậy làm cái gì?.... Ủa, đây lại là đang làm gì? Hình như đang dạy các nàng cách dùng pháo hiệu ha, đều vây quanh người rồi.... Hàm Quang Quân thật có diễm phúc, ta cả đời này sẽ không được các cô nương vây quanh như vậy... Ai da, chen chúc quá nhìn không được, wow! Hàm Quang Quân mới vừa rồi có phải đã bị chạm vào tay một cái?"
Lời này của Lam Cảnh Nghi vừa nói xong, liền cảm giác một luồng gió trên đỉnh đầu, Nguỵ tiền bối ở phía trước cậu không thấy đâu nữa, vừa cúi đầu, chỉ cảm thấy một thứ lông xù xù ở cạnh chân cậu bị ném vào, ngay sau đó, cửa lớn Nhã Thất đã bị đá mở ra, cậu suýt nữa té vào trong, vừa định nổi giận, tiếng nói trong Nhã Thất đột nhiên im bặt, vô số ánh mắt quét về phía này.
Cậu giật mình một cái, trong miệng vội lẩm nhẩm mấy tiếng "Xin lỗi xin lỗi", cúi đầu khom lưng trốn ra ngoài, ở bên cạnh, thân hình thon dài của Nguỵ Vô Tiện đứng đó, mặt lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ vào con thỏ con bị hắn ném qua khe cửa, đang choáng váng ngây ngốc nằm bẹp trên mặt đất, quở mắng: "Ngươi làm sao chạy tới đây rồi? Đây là nơi ngươi có thể đến hay sao? Không thấy người lớn đang làm việc hả, mau trở về!"
Thỏ con bị người này không chút xấu hổ trách mắng, chẳng hề quan tâm, cong đuôi lên, tung ta tung tăng chạy vào, một trận tán loạn.
"Tiểu súc sinh này! Còn chạy hả! Để xem có xiên ngươi lên đem nướng không!... Nè nè nè, bắt thỏ đây, tránh ra tránh ra ---!" Nguỵ Vô Tiện la hét, làm bộ làm tịch chạy theo phía sau, thỏ con chạy lung tung giữa một đống các tiên tử váy áo phất phơ, nên hắn cũng chạy theo đông xuyên tây chạm, đến bên cạnh Lam Vong Cơ, vờ như đứng không vững, đụng nghiêng ngả các cô nương vòng quanh người y, Lam Vong Cơ làm trung tâm, trong vòng phạm vi khoảng hai sải tay, trống trơn.
Các tiên tử nhìn một tên lưu manh không biết từ đâu chui ra, ngã trái nghiêng phải cố chạm vào người các cô nương, cho rằng hắn muốn ngả ngớn không đứng đắn, một bên ráng tránh né, một bên oán than dậy trời, cuối cùng chỉ thấy con thỏ nhảy vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ, thoải mái nép vào bên trong, tên lưu manh kia thế mà cũng không tránh, nhào vào trong lòng Lam Vong Cơ với khí thế càng lớn hơn, nhào vào ôm trọn, đôi môi như có như không phớt qua gò má của Lam Vong Cơ một chút, tiếp đó vịn bả vai y gượng lại.
Lam Vong Cơ đang ngồi ở trong phòng, tên lưu manh và con thỏ từ trên trời rơi xuống, trong chớp mắt hơi thở ấm áp của Nguỵ Vô Tiện đã phà trên cổ y, một đôi mắt ba phần hoảng loạn bảy phần mang ý cười lọt vào trong mắt y, bàn tay để trên vai y vuốt xuống ngực, thuận thế trượt tới giữa hai chân, sờ soạng lung tung mấy cái, mời chộp lấy quả cầu tuyết tròn xoe kia vào trong lòng mình.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị sàm sỡ một trận này, khiến toàn thân trên dưới Lam Vong Cơ hoàn toàn cứng đờ, sắc mặt Lam Vong Cơ hơi trắng, bên tai lại đỏ, nhịp thở thật vất vả bình ổn lại, thấp giọng trách mắng: "Nguỵ Anh, ngươi lại hồ nháo".
Đám nữ tu ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên, thế mới biết gã lưu manh mặt mày tuấn tú, tràn đầy tươi cười ở trước mặt này, vậy mà lại là Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện ngự quỷ giết thần trong lời đồn, hai bên nhìn nhau trong khoảng thời gian ngắn, lại thấy hắn ôm con thỏ, bắt xong rồi nhưng cũng không đi, tuỳ tiện sán lại gần Lam Vong Cơ ngồi xuống, sau khi gây xáo trộn xong vô cùng không biết xấu hổ mà chen một chân vào, nói: "Các ngươi đang làm gì? Ta cũng nhìn một chút, đây là bản đồ vùng Cô Tô sao? Vẽ thật là tỉ mỉ, chuẩn bị xuống núi săn đêm đúng không? Đúng lúc ta không quen thuộc Cô Tô, cho ta nghe cùng để làm quen một chút, sau này thường xuyên qua lại, không lạc đường, đúng không, Hàm Quang Quân?"
Hắn nháy mắt trái với Lam Vong Cơ, một đôi mắt đào hoa cong cong như dòng suối, khoé miệng mỉm cười, thấy ánh mắt Lam Vong Cơ hơi giận bắn tới, nâng thỏ con đến gương mặt bên cạnh, bản thân mình trốn phía sau, vô tội nói: "Thỏ con sai, có thể nó nhớ ngươi, mới tìm đến đây, ngươi đừng đuổi nó".
Thỏ con nhúc nhích cái mũi màu hồng nhạt về phía Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y rồi lại nhìn con thỏ: "Hai người các ngươi bình thường cũng dính nhau như vậy sao, quan hệ không bình thường nha..."
Lam Vong Cơ ngước mắt lên, không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cũng không cảm thấy ngại ngùng, xoay người ôm lại con thỏ, nghiêm túc đứng đắn đi lại nhìn bản đồ trên bàn kia. Bức bản đồ vẽ tay, nhẹ nhàng vài nét bút, đã phác hoạ từng gia đình thôn trấn, núi non sông ngòi của vùng phụ cận Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nguỵ Vô Tiện ngắm nghía mấy lần, duỗi tay chạm vào bàn tay đang cầm bút của Lam Vong Cơ, cầm cây bút lông vuốt thẳng lại, hứng chí thêm vài nét bút, "Chỗ này còn có vài ngôi mộ, lúc trước ta có đi qua".
Một đám cô nương nhìn đến ngẩn người, thật cẩn thận nhìn vẻ mặt Lam Vong Cơ, thấy y tức giận nói không nên lời, ánh mắt lặng lẽ lưu chuyển một hồi trên người Nguỵ Vô Tiện, rồi mới phục hồi tinh thần lại, tiếp tục giảng giải cho các nàng tình hình dưới chân núi.
Quân Tử ngồi ở phía bên kia Lam Vong Cơ, tầm mắt nhịn không được liếc qua liếc lại vài cái giữa hai người, trên mặt có vài phần ghen tuông, có chút tức giận, lại vừa nghĩ đến trăm lần cũng không ra, tại sao Lam Vong Cơ có thể nhịn chuyện này.
Nguỵ Vô Tiện ôm con thỏ, nhưng thật ra lại an phận, hắn ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, ở khoảng cách chân chạm chân, vai chạm vai, Lam Vong Cơ thờ ơ, không trách mắng cũng không tránh né, thần sắc bình tĩnh như thường, ánh mắt thậm chí không hề nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện gây ra ầm ĩ, y chỉ thất thần một chút, đến khi ồn ào xong, lại tiếp tục.
Quân Tử tinh tế nhìn theo nhất cử nhất động của Lam Vong Cơ, đương nhiên đều nhìn thấy tất cả những chuyện này, giác quan thứ sáu của nữ tử nhạy bén, nhìn ra được chút gì đó giấu bên dưới, cũng đoán được Nguỵ Vô Tiện đến đây là để làm gì, đơn giản là biểu thị chủ quyền công khai, nàng có nghe một ít tin đồn nhảm nhí của hai người, nhưng Lam Vong Cơ trong mắt của các nữ tu Cô Tô Lam thị, trước giờ là sống có đạo đức, không dính bụi trần, không hề có bất kỳ lời đồn hồng phấn nào với nữ tử đồng tu đồng môn, huống chi là nam tử mày râu. Bởi vậy chẳng có ai để ý, chỉ cảm thấy bên ngoài không hiểu biết con người Lam Vong Cơ bịa chuyện cho vui, hiện giờ xem ra, quan hệ của hai người tốt hơn so với tưởng tượng ban đầu của mọi người, thái độ của Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện, cũng hơi có chút vi diệu không thể diễn tả. Nghĩ như vậy, lời đồn thế mà không phải là vô căn cứ, tự nhiên có chút bực bội.
Cô nương gia vẫn là có chút tâm tư nhỏ, đợi Lam Vong Cơ giảng giải xong con đường xuống núi làm nhiệm vụ, nàng liền lấy ra một cây đàn thất huyền, cầm một cuốn sách nhạc trong tay, xin y chỉ dạy đánh đàn.
Lam Vong Cơ gật đầu, lấy xuống một cây đàn từ trên bàn để đàn trong Nhã Thất, hai ngón tay khảy lên tinh tinh, nghe thấy âm sắc tốt rồi, ngẩng đầu hơi quét mắt qua bản nhạc một cái, nâng tay đàn một đoạn.
Bên kia, con thỏ trong lòng Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao từ một con biến thành hai con, hai quả cầu tuyết lăn lộn một hồi, làm như chơi mệt, một con híp mắt ngáy khò khò, con kia ghé sát vào bên cạnh, tỉ mỉ liếm láp chơi đùa đến nỗi bộ lông bù xù lên. Một lát sau, Nguỵ Vô Tiện ôm chúng nó, dưới khúc nhạc có hiệu quả thôi miên cực tốt của Cô Tô Lam thị, cũng không ngoại lệ mà mơ màng sắp ngủ. Cái đầu như quả hồ lô treo trên cây, lắc lư đông tây một trận, cuối cùng gác lên bờ vai trái của Lam Vong Cơ.
Hắn cứ thế ngủ, tay trái Lam Vong Cơ hơi chậm lại, thu nhỏ biên độ động tác, cẩn thận không để cho hắn ngã xuống.
Các cô nương yên lặng nhìn vào mắt, ai cũng không lên tiếng, Quân Tử nhẹ nhàng thở dài một hơi, cất sách nhạc đi.
"Nguỵ Anh..." Lam Vong Cơ nhẹ giọng đánh thức hắn, Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng bị y kéo lên, hai con thỏ cũng được Lam Vong Cơ nhét vào lòng, một người hai thỏ, cứ như thế một đường trở về Tĩnh Thất.
Nguỵ Vô Tiện bị oán khí âm linh ăn mòn, hôn mê nửa tháng, mới tỉnh lại không bao lâu, thân thể lại mệt mỏi, vừa nằm xuống giường là ngủ, Lam Vong Cơ sau khi truyền linh lực cho hắn vẫn luôn canh chừng, đến giờ hợi, liền cùng nhau ngủ.
Lúc tiếng chuông giờ mẹo vang lên lần thứ nhất, Nguỵ Vô Tiện đã tỉnh.
Hắn duỗi người trong bóng tối, lăn qua trái một cái, lăn qua phải một cái, đụng vào một thân hình bất động lù lù, ngẩng đầu, là góc nghiêng của gương mặt Lam Vong Cơ, mắt y nhắm lại, mặt mày thanh lãnh được bóng đêm phác hoạ, càng thêm mờ ảo, đẹp trai đến mức suýt nữa làm cho Nguỵ Vô Tiện cầm lòng không đậu.
Sột sà sột soạt dưới chăn một hồi, Nguỵ Vô Tiện cầm lấy tay Lam Vong Cơ, nâng lên trên má, thật cẩn thận hôn một cái, ngắm nghía tỉ mỉ, người nọ ngủ thật sâu, vẫn chưa phát hiện. Đặt tay lên trên ngực y, Nguỵ Vô Tiện ghé vào hõm vai của y, cẩn thận miêu tả ngũ quan như mỹ ngọc hoàn hảo kia.
Ánh mắt dừng lại trên đôi môi hơi mỏng, đi không được, nhìn qua mềm mại như vậy, nhưng không biết nếm thử có giống vậy hay không?
Trái tim Nguỵ Vô Tiện đập thình thịch, trên má bắt đầu nóng lên, đầu có chút choáng váng, tiếng chuông sớm đã vang lên lần thứ hai.
Hắn bám vào nhẹ nhàng đè lên người Lam Vong Cơ, ngực kề sát ngực, tâm hoảng ý loạn mà nghĩ, tại sao Lam Trạm còn chưa tỉnh?
Còn không tỉnh....
Còn không tỉnh là ta sẽ....
Đầu ngón tay của Nguỵ Vô Tiện khẽ chạm vào lông mi của Lam Vong Cơ, dưới mắt y còn có một quầng thâm không thấy rõ lắm, hẳn là canh giữ hắn mấy hôm nay, trong lòng treo lơ lửng suốt ngày đêm, mọi dây thần kinh đều căng thẳng, cũng không được ngủ ngon giấc. Hắn nhớ rõ những buổi tối đó, nếu không phải tiếng đàn đang dẫn đường hắn, thì là lòng bàn tay nắm chặt truyền linh lực ấm áp, chắc là người này, nửa tháng nay trông chừng hắn một tấc không rời, không đàn khúc Thanh Tâm Âm vì hắn, thì cũng là truyền linh lực cho hắn, có đêm nào bản thân được ngủ yên giấc đâu?
Đêm hôm qua trái tim này rốt cuộc đã an an ổn ổn nằm trở lại lồng ngực, mới có thể thả lỏng một chút, ngủ say đến mức bất ngờ, ngay cả tiếng chuông sớm giữa vùng rừng núi cũng không đánh thức được.
Mặt Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng dán lại gần, gần đến mức, hơi thở mang mùi đàn hương thanh lãnh trên người Lam Vong Cơ cũng dường như nóng rực lên.....
Tuyến phòng ngự lâu nay ở tận đáy lòng hắn, như con đê đắp bằng cát, bị thuỷ triều trong đêm trăng tròn, vỗ vào liên tục, phá vỡ từng chút một.
Hắn không nhớ rõ ảo giác trong quỷ vực, hắn chỉ biết, người hết lần này đến lần khác cứu giúp hắn là người nào, cái ôm trong mộng ấm áp như vậy, làm sao hắn lại không hay biết chút nào được chứ?
Hắn cảm thấy mình là con nhím bị ném vào trong hang của một con thú, khi còn nhỏ tò mò lại ham chơi, cứ hăm hở chạy tới khều chọt con thú lạnh lùng đang ngủ đông, con thú lạnh lùng kia bị hắn chọc ghẹo nhiều lần, đến cắn hắn, con nhím nhỏ bị đau, xù gai lên, con thú lạnh lùng cũng bị thương, yên lặng trở lại hang của mình, liếm láp miệng vết thương, không dám đụng vào hắn nữa.
Hiện giờ, trong bóng tối vô cùng lạnh lẽo, con nhím nhỏ rúc vào trong hơi ấm duy nhất, thân ảnh quen thuộc không nhìn rõ trong bóng tối, từng chút từng chút liếm phẳng những thô ráp xù xì trên người hắn, mềm mại xuôi xuống, một cục tròn xoe không có gai được một bàn tay to lớn nhẹ nhàng ấn vào trong lòng, ngăn chặn gió tuyết, ngăn chặn tiếng quỷ kêu.
Đã từng kháng cự, đã từng tổn thương, được sự quan tâm chăm sóc kia làm cho tan chảy, hoá thành sự quấn quýt mềm mại ấm nóng, khoá hắn lại bên trong theo dòng chảy của linh lực màu xanh lam, giống như hàng ngàn hàng vạn cái hôn tinh tế, hứa hẹn sẽ thương yêu hắn.
Nguỵ Vô Tiện trước sau không rõ nhất cử nhất động của Lam Vong Cơ năm đó, nhưng hắn hiểu rõ ràng, người trước mắt này sẽ không bao giờ tổn thương hắn giống như lúc trước, hoặc nói là, y đang dùng sự bảo vệ lâu dài và thâm tình để chuộc lỗi...
Chuộc lỗi....?
Hiểu lầm....?
"Lam Trạm..." Nguỵ Vô Tiện khe khẽ thầm thì với y, "Ta không cần ngươi chuộc lỗi, ta muốn ngươi".
Nếu tiếng chuông cuối cùng vang lên, mà Lam Trạm còn không tỉnh lại, thì ta sẽ....
Cho dù tất cả những chuyện này là hiểu lầm, cho dù y tát ta một cái thật mạnh, đá ta một cái văng xuống giường, đuổi ta ra khỏi phòng y, vĩnh viễn không cho ta lại gần y, cho dù...
Coong ---
Lông mi Lam Vong Cơ nhẹ nhàng rung lên, đôi mắt nhạt màu từ mờ mịt đến trong trẻo, sau đó mở to.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, đối diện với y. Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Nguỵ Vô Tiện có thể cảm giác được, hô hấp của Lam Vong Cơ gần như dừng lại, trái tim lại đột ngột đập nhanh hơn, lồng ngực cách lớp áo, truyền đến chấn động từng chút một mạnh mẽ và rõ ràng hơn so với tiếng chuông sớm.
Y đây là sợ hãi, là chán ghét, hay là... chờ mong?
Nhưng Lam Trạm thế này có chút đáng yêu....
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chính mình biến thành một con sâu lông, cả người đều ngứa ngáy, chỉ muốn cứ luôn dán sát lên ngực Lam Vong Cơ như thế, chọc ghẹo y bất kể ngày đêm.
Cánh môi hé mở, đầu lưỡi đỏ thắm vươn ra một chút rồi lại một chút, trượt từ bên này sang bên kia, ái muội liếm một cái.
Hô hấp của Lam Vong Cơ hoàn toàn ngừng lại, phần cổ trắng như tuyết, trong chớp mắt hầu kết rung động một cái không thể nhận ra.
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục chớp chớp mắt, giọng nói tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Lam Trạm, lông mi của ngươi thật là đẹp, vừa dày vừa rậm, vừa rồi ta đếm tới hơn 30 sợi, ngươi đừng nhúc nhích, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích! Để ta đếm xong... Nè nè nè, ngươi đừng đi...."
Lam Vong Cơ ngồi dậy ở mép giường, nhìn lướt qua cánh tay Nguỵ Vô Tiện đang mặt dạn mày dày vòng trên eo y, vừa định gỡ ra, thì cái đầu của Nguỵ Vô Tiện ló ra từ bên dưới khuỷu tay y, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Thấy y không tránh né, Nguỵ Vô Tiện lại rụt đầu trở về, từng chút từng chút trườn lên phía trên tấm lưng to rộng của Lam Vong Cơ, giống như con thằn lằn dán sát vào, cằm gác lên cổ y, nhẹ nhàng gọi: "Lam Trạm..."
Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ thành khúc gỗ, sau một lúc lâu, gian nan rặn ra một câu: "Đi xuống".
Nguỵ Vô Tiện hừ bằng mũi tỏ ra bất mãn, lắc lắc đầu, cọ quẹt một cách ái muội lên cổ y, "Ta không xuống. Ngươi rời giường gấp như vậy, là muốn đi đâu? Dù sao cũng không có chỗ nào để đi, không bằng tiếp tục ngủ cùng với ta một lát nha".
Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, hít sâu trong tích tắc, sau đó dùng sức túm chặt cổ tay Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện kêu đau, bị Lam Vong Cơ ném ra phía sau, ném lên trên giường.
"Không hiểu phong tình..." Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa xoa xoa cổ tay bị bẻ đau.
Lam Vong Cơ sửa sang lại vạt áo bị Nguỵ Vô Tiện kéo xộc xệch, khôi phục lại vẻ mặt không biểu tình mọi khi của y, đi đến gian phòng bên cạnh, mặc quần áo đi.
"Thật sự phải đi à?" Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ đến phía sau Lam Vong Cơ, giống như con mèo mềm mại dán tới gần, "Ta giúp ngươi mặc...". Hai tay vòng tới trước ngực Lam Vong Cơ, định giúp y cột đai lưng, bị Lam Vong Cơ xoay người vỗ một cái cứng đờ, đứng yên tại chỗ, nhất thời dở khóc dở cười.
"Ngươi muốn đi đâu?" Hắn liều mạng vận khí, đánh sâu vào đại huyện khí mạch toàn thân.
Lam Vong Cơ lấy Tị Trần từ trên tường xuống, "Xuống núi, tuần tra".
Huyệt đạo vừa phá vỡ, Nguỵ Vô Tiện đã vọt lên, giữ chặt tay Lam Vong Cơ, "Thật sự ngươi phải đi hả? Trên người của ngươi còn chưa khoẻ lắm mà? Nếu gặp Kim Quang Dao, bị hắn ăn hiếp thì làm sao đây?"
Lam Vong Cơ quay đầu lại liếc hắn một cái, giọng điệu dịu xuống, nói: "Những tu sĩ mới xuất sư lần đầu xuống núi, thúc phụ không yên tâm".
Lông mày Nguỵ Vô Tiện nhướng lên: "Thế nào, lại muốn đi gặp cô nương Quân Tử kia à?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt ghét bỏ, túm lấy tay Lam Vong Cơ không buông, đồng thời suy nghĩ thật nhanh.
..... Lam Trạm đương nhiên là tâm như nước lặng, nhưng đám nữ tu kia nếu cứ vây quanh y không rời thì làm sao bây giờ? Không được, phải để các nàng ấy biết, hoa đã có chủ, Lam Trạm là của ta.
"Lam Trạm, mạt ngạch của ngươi bị lệch, tóc cũng chưa chải tốt, ngươi đợi đã, ta làm cho ngươi... Trước hết ngươi nhắm mắt lại, ta sợ không cẩn thận làm trúng mắt của ngươi".
Lam Vong Cơ hồ nghi liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngoan, Lam Trạm tốt, Nhị ca ca, nghe lời..."
Lam Vong Cơ lại nhìn hắn một cái, rốt cuộc nghe theo nhắm mắt lại, Nguỵ Vô Tiện như một cơn lốc xoáy nhỏ cuốn vào trong sân, rồi cuốn trở về, nhón mũi chân, vuốt phát quan của y, nhẹ nhàng mân mê một hồi.
"Được rồi!"
Một bông hoa thược dược mơn mởn thật to cắm vào phát quan bằng ngọc trên mái tóc đen.
.... Thế này, ai không hiểu là hoa đã có chủ?
Lam Vong Cơ hoàn toàn không biết gì, cất bước ra khỏi Tĩnh Thất.
Vẫy tay nhìn theo Lam Vong Cơ đi xa, Nguỵ Vô Tiện ôm bụng, vui mừng lăn trên mặt đất.
"Có cái gì hay..." Lam Cảnh Nghi chịu không nổi ngứa ngáy trong lòng, rốt cuộc cũng bám vào, nhìn chung một chỗ với hắn.
"Bộ dạng này.... của hai người, lát nữa nếu có người tới thì làm sao đây?" Lam Tư Truy chỉ cảm thấy hình ảnh này thật sự khó coi, vì một lớn một nhỏ không nên thân này mà sốt ruột, đi loanh quanh hai vòng ở chỗ đó, không thấy ai tới, cúi đầu phát hiện hai quả cầu tuyết ở bên cạnh đôi giày trắng của cậu, một con lẳng lặng nép vào, một con vui sướng đi vòng quanh theo cậu, không khỏi vừa mừng vừa sợ, ngồi xổm xuống chơi đùa với con thỏ, "Các ngươi làm thế nào theo tới đây?"
Bên kia giọng của Lam Cảnh Nghi lải nhải lúc thì kinh ngạc lúc thì gào lên truyền đến: "Quân Tử tiên tử thật đúng là thích Hàm Quang Quân nha, đều viết hết lên mặt, bình thường nghiêm túc lại cao ngạo, như một đại nhân nhỏ vậy, rõ ràng cũng cỡ tuổi chúng ta thôi, ở trước mặt Hàm Quang Quân, liền trở thành một thiếu nữ mùa xuân, cười thẹn thùng đến vậy, vẫn là cùng một người sao?..... Nè nè nè, sao nàng lại dựa gần như thế chứ? Tay, tay sắp đụng vào rồi kìa!... Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân lui về phía sau! Hay cho nam tử trinh liệt chính trực! Hả? Nguỵ tiền bối ngươi cười vui vẻ như vậy làm cái gì?.... Ủa, đây lại là đang làm gì? Hình như đang dạy các nàng cách dùng pháo hiệu ha, đều vây quanh người rồi.... Hàm Quang Quân thật có diễm phúc, ta cả đời này sẽ không được các cô nương vây quanh như vậy... Ai da, chen chúc quá nhìn không được, wow! Hàm Quang Quân mới vừa rồi có phải đã bị chạm vào tay một cái?"
Lời này của Lam Cảnh Nghi vừa nói xong, liền cảm giác một luồng gió trên đỉnh đầu, Nguỵ tiền bối ở phía trước cậu không thấy đâu nữa, vừa cúi đầu, chỉ cảm thấy một thứ lông xù xù ở cạnh chân cậu bị ném vào, ngay sau đó, cửa lớn Nhã Thất đã bị đá mở ra, cậu suýt nữa té vào trong, vừa định nổi giận, tiếng nói trong Nhã Thất đột nhiên im bặt, vô số ánh mắt quét về phía này.
Cậu giật mình một cái, trong miệng vội lẩm nhẩm mấy tiếng "Xin lỗi xin lỗi", cúi đầu khom lưng trốn ra ngoài, ở bên cạnh, thân hình thon dài của Nguỵ Vô Tiện đứng đó, mặt lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ vào con thỏ con bị hắn ném qua khe cửa, đang choáng váng ngây ngốc nằm bẹp trên mặt đất, quở mắng: "Ngươi làm sao chạy tới đây rồi? Đây là nơi ngươi có thể đến hay sao? Không thấy người lớn đang làm việc hả, mau trở về!"
Thỏ con bị người này không chút xấu hổ trách mắng, chẳng hề quan tâm, cong đuôi lên, tung ta tung tăng chạy vào, một trận tán loạn.
"Tiểu súc sinh này! Còn chạy hả! Để xem có xiên ngươi lên đem nướng không!... Nè nè nè, bắt thỏ đây, tránh ra tránh ra ---!" Nguỵ Vô Tiện la hét, làm bộ làm tịch chạy theo phía sau, thỏ con chạy lung tung giữa một đống các tiên tử váy áo phất phơ, nên hắn cũng chạy theo đông xuyên tây chạm, đến bên cạnh Lam Vong Cơ, vờ như đứng không vững, đụng nghiêng ngả các cô nương vòng quanh người y, Lam Vong Cơ làm trung tâm, trong vòng phạm vi khoảng hai sải tay, trống trơn.
Các tiên tử nhìn một tên lưu manh không biết từ đâu chui ra, ngã trái nghiêng phải cố chạm vào người các cô nương, cho rằng hắn muốn ngả ngớn không đứng đắn, một bên ráng tránh né, một bên oán than dậy trời, cuối cùng chỉ thấy con thỏ nhảy vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ, thoải mái nép vào bên trong, tên lưu manh kia thế mà cũng không tránh, nhào vào trong lòng Lam Vong Cơ với khí thế càng lớn hơn, nhào vào ôm trọn, đôi môi như có như không phớt qua gò má của Lam Vong Cơ một chút, tiếp đó vịn bả vai y gượng lại.
Lam Vong Cơ đang ngồi ở trong phòng, tên lưu manh và con thỏ từ trên trời rơi xuống, trong chớp mắt hơi thở ấm áp của Nguỵ Vô Tiện đã phà trên cổ y, một đôi mắt ba phần hoảng loạn bảy phần mang ý cười lọt vào trong mắt y, bàn tay để trên vai y vuốt xuống ngực, thuận thế trượt tới giữa hai chân, sờ soạng lung tung mấy cái, mời chộp lấy quả cầu tuyết tròn xoe kia vào trong lòng mình.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị sàm sỡ một trận này, khiến toàn thân trên dưới Lam Vong Cơ hoàn toàn cứng đờ, sắc mặt Lam Vong Cơ hơi trắng, bên tai lại đỏ, nhịp thở thật vất vả bình ổn lại, thấp giọng trách mắng: "Nguỵ Anh, ngươi lại hồ nháo".
Đám nữ tu ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên, thế mới biết gã lưu manh mặt mày tuấn tú, tràn đầy tươi cười ở trước mặt này, vậy mà lại là Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện ngự quỷ giết thần trong lời đồn, hai bên nhìn nhau trong khoảng thời gian ngắn, lại thấy hắn ôm con thỏ, bắt xong rồi nhưng cũng không đi, tuỳ tiện sán lại gần Lam Vong Cơ ngồi xuống, sau khi gây xáo trộn xong vô cùng không biết xấu hổ mà chen một chân vào, nói: "Các ngươi đang làm gì? Ta cũng nhìn một chút, đây là bản đồ vùng Cô Tô sao? Vẽ thật là tỉ mỉ, chuẩn bị xuống núi săn đêm đúng không? Đúng lúc ta không quen thuộc Cô Tô, cho ta nghe cùng để làm quen một chút, sau này thường xuyên qua lại, không lạc đường, đúng không, Hàm Quang Quân?"
Hắn nháy mắt trái với Lam Vong Cơ, một đôi mắt đào hoa cong cong như dòng suối, khoé miệng mỉm cười, thấy ánh mắt Lam Vong Cơ hơi giận bắn tới, nâng thỏ con đến gương mặt bên cạnh, bản thân mình trốn phía sau, vô tội nói: "Thỏ con sai, có thể nó nhớ ngươi, mới tìm đến đây, ngươi đừng đuổi nó".
Thỏ con nhúc nhích cái mũi màu hồng nhạt về phía Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y rồi lại nhìn con thỏ: "Hai người các ngươi bình thường cũng dính nhau như vậy sao, quan hệ không bình thường nha..."
Lam Vong Cơ ngước mắt lên, không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cũng không cảm thấy ngại ngùng, xoay người ôm lại con thỏ, nghiêm túc đứng đắn đi lại nhìn bản đồ trên bàn kia. Bức bản đồ vẽ tay, nhẹ nhàng vài nét bút, đã phác hoạ từng gia đình thôn trấn, núi non sông ngòi của vùng phụ cận Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nguỵ Vô Tiện ngắm nghía mấy lần, duỗi tay chạm vào bàn tay đang cầm bút của Lam Vong Cơ, cầm cây bút lông vuốt thẳng lại, hứng chí thêm vài nét bút, "Chỗ này còn có vài ngôi mộ, lúc trước ta có đi qua".
Một đám cô nương nhìn đến ngẩn người, thật cẩn thận nhìn vẻ mặt Lam Vong Cơ, thấy y tức giận nói không nên lời, ánh mắt lặng lẽ lưu chuyển một hồi trên người Nguỵ Vô Tiện, rồi mới phục hồi tinh thần lại, tiếp tục giảng giải cho các nàng tình hình dưới chân núi.
Quân Tử ngồi ở phía bên kia Lam Vong Cơ, tầm mắt nhịn không được liếc qua liếc lại vài cái giữa hai người, trên mặt có vài phần ghen tuông, có chút tức giận, lại vừa nghĩ đến trăm lần cũng không ra, tại sao Lam Vong Cơ có thể nhịn chuyện này.
Nguỵ Vô Tiện ôm con thỏ, nhưng thật ra lại an phận, hắn ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, ở khoảng cách chân chạm chân, vai chạm vai, Lam Vong Cơ thờ ơ, không trách mắng cũng không tránh né, thần sắc bình tĩnh như thường, ánh mắt thậm chí không hề nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện gây ra ầm ĩ, y chỉ thất thần một chút, đến khi ồn ào xong, lại tiếp tục.
Quân Tử tinh tế nhìn theo nhất cử nhất động của Lam Vong Cơ, đương nhiên đều nhìn thấy tất cả những chuyện này, giác quan thứ sáu của nữ tử nhạy bén, nhìn ra được chút gì đó giấu bên dưới, cũng đoán được Nguỵ Vô Tiện đến đây là để làm gì, đơn giản là biểu thị chủ quyền công khai, nàng có nghe một ít tin đồn nhảm nhí của hai người, nhưng Lam Vong Cơ trong mắt của các nữ tu Cô Tô Lam thị, trước giờ là sống có đạo đức, không dính bụi trần, không hề có bất kỳ lời đồn hồng phấn nào với nữ tử đồng tu đồng môn, huống chi là nam tử mày râu. Bởi vậy chẳng có ai để ý, chỉ cảm thấy bên ngoài không hiểu biết con người Lam Vong Cơ bịa chuyện cho vui, hiện giờ xem ra, quan hệ của hai người tốt hơn so với tưởng tượng ban đầu của mọi người, thái độ của Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện, cũng hơi có chút vi diệu không thể diễn tả. Nghĩ như vậy, lời đồn thế mà không phải là vô căn cứ, tự nhiên có chút bực bội.
Cô nương gia vẫn là có chút tâm tư nhỏ, đợi Lam Vong Cơ giảng giải xong con đường xuống núi làm nhiệm vụ, nàng liền lấy ra một cây đàn thất huyền, cầm một cuốn sách nhạc trong tay, xin y chỉ dạy đánh đàn.
Lam Vong Cơ gật đầu, lấy xuống một cây đàn từ trên bàn để đàn trong Nhã Thất, hai ngón tay khảy lên tinh tinh, nghe thấy âm sắc tốt rồi, ngẩng đầu hơi quét mắt qua bản nhạc một cái, nâng tay đàn một đoạn.
Bên kia, con thỏ trong lòng Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao từ một con biến thành hai con, hai quả cầu tuyết lăn lộn một hồi, làm như chơi mệt, một con híp mắt ngáy khò khò, con kia ghé sát vào bên cạnh, tỉ mỉ liếm láp chơi đùa đến nỗi bộ lông bù xù lên. Một lát sau, Nguỵ Vô Tiện ôm chúng nó, dưới khúc nhạc có hiệu quả thôi miên cực tốt của Cô Tô Lam thị, cũng không ngoại lệ mà mơ màng sắp ngủ. Cái đầu như quả hồ lô treo trên cây, lắc lư đông tây một trận, cuối cùng gác lên bờ vai trái của Lam Vong Cơ.
Hắn cứ thế ngủ, tay trái Lam Vong Cơ hơi chậm lại, thu nhỏ biên độ động tác, cẩn thận không để cho hắn ngã xuống.
Các cô nương yên lặng nhìn vào mắt, ai cũng không lên tiếng, Quân Tử nhẹ nhàng thở dài một hơi, cất sách nhạc đi.
"Nguỵ Anh..." Lam Vong Cơ nhẹ giọng đánh thức hắn, Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng bị y kéo lên, hai con thỏ cũng được Lam Vong Cơ nhét vào lòng, một người hai thỏ, cứ như thế một đường trở về Tĩnh Thất.
Nguỵ Vô Tiện bị oán khí âm linh ăn mòn, hôn mê nửa tháng, mới tỉnh lại không bao lâu, thân thể lại mệt mỏi, vừa nằm xuống giường là ngủ, Lam Vong Cơ sau khi truyền linh lực cho hắn vẫn luôn canh chừng, đến giờ hợi, liền cùng nhau ngủ.
Lúc tiếng chuông giờ mẹo vang lên lần thứ nhất, Nguỵ Vô Tiện đã tỉnh.
Hắn duỗi người trong bóng tối, lăn qua trái một cái, lăn qua phải một cái, đụng vào một thân hình bất động lù lù, ngẩng đầu, là góc nghiêng của gương mặt Lam Vong Cơ, mắt y nhắm lại, mặt mày thanh lãnh được bóng đêm phác hoạ, càng thêm mờ ảo, đẹp trai đến mức suýt nữa làm cho Nguỵ Vô Tiện cầm lòng không đậu.
Sột sà sột soạt dưới chăn một hồi, Nguỵ Vô Tiện cầm lấy tay Lam Vong Cơ, nâng lên trên má, thật cẩn thận hôn một cái, ngắm nghía tỉ mỉ, người nọ ngủ thật sâu, vẫn chưa phát hiện. Đặt tay lên trên ngực y, Nguỵ Vô Tiện ghé vào hõm vai của y, cẩn thận miêu tả ngũ quan như mỹ ngọc hoàn hảo kia.
Ánh mắt dừng lại trên đôi môi hơi mỏng, đi không được, nhìn qua mềm mại như vậy, nhưng không biết nếm thử có giống vậy hay không?
Trái tim Nguỵ Vô Tiện đập thình thịch, trên má bắt đầu nóng lên, đầu có chút choáng váng, tiếng chuông sớm đã vang lên lần thứ hai.
Hắn bám vào nhẹ nhàng đè lên người Lam Vong Cơ, ngực kề sát ngực, tâm hoảng ý loạn mà nghĩ, tại sao Lam Trạm còn chưa tỉnh?
Còn không tỉnh....
Còn không tỉnh là ta sẽ....
Đầu ngón tay của Nguỵ Vô Tiện khẽ chạm vào lông mi của Lam Vong Cơ, dưới mắt y còn có một quầng thâm không thấy rõ lắm, hẳn là canh giữ hắn mấy hôm nay, trong lòng treo lơ lửng suốt ngày đêm, mọi dây thần kinh đều căng thẳng, cũng không được ngủ ngon giấc. Hắn nhớ rõ những buổi tối đó, nếu không phải tiếng đàn đang dẫn đường hắn, thì là lòng bàn tay nắm chặt truyền linh lực ấm áp, chắc là người này, nửa tháng nay trông chừng hắn một tấc không rời, không đàn khúc Thanh Tâm Âm vì hắn, thì cũng là truyền linh lực cho hắn, có đêm nào bản thân được ngủ yên giấc đâu?
Đêm hôm qua trái tim này rốt cuộc đã an an ổn ổn nằm trở lại lồng ngực, mới có thể thả lỏng một chút, ngủ say đến mức bất ngờ, ngay cả tiếng chuông sớm giữa vùng rừng núi cũng không đánh thức được.
Mặt Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng dán lại gần, gần đến mức, hơi thở mang mùi đàn hương thanh lãnh trên người Lam Vong Cơ cũng dường như nóng rực lên.....
Tuyến phòng ngự lâu nay ở tận đáy lòng hắn, như con đê đắp bằng cát, bị thuỷ triều trong đêm trăng tròn, vỗ vào liên tục, phá vỡ từng chút một.
Hắn không nhớ rõ ảo giác trong quỷ vực, hắn chỉ biết, người hết lần này đến lần khác cứu giúp hắn là người nào, cái ôm trong mộng ấm áp như vậy, làm sao hắn lại không hay biết chút nào được chứ?
Hắn cảm thấy mình là con nhím bị ném vào trong hang của một con thú, khi còn nhỏ tò mò lại ham chơi, cứ hăm hở chạy tới khều chọt con thú lạnh lùng đang ngủ đông, con thú lạnh lùng kia bị hắn chọc ghẹo nhiều lần, đến cắn hắn, con nhím nhỏ bị đau, xù gai lên, con thú lạnh lùng cũng bị thương, yên lặng trở lại hang của mình, liếm láp miệng vết thương, không dám đụng vào hắn nữa.
Hiện giờ, trong bóng tối vô cùng lạnh lẽo, con nhím nhỏ rúc vào trong hơi ấm duy nhất, thân ảnh quen thuộc không nhìn rõ trong bóng tối, từng chút từng chút liếm phẳng những thô ráp xù xì trên người hắn, mềm mại xuôi xuống, một cục tròn xoe không có gai được một bàn tay to lớn nhẹ nhàng ấn vào trong lòng, ngăn chặn gió tuyết, ngăn chặn tiếng quỷ kêu.
Đã từng kháng cự, đã từng tổn thương, được sự quan tâm chăm sóc kia làm cho tan chảy, hoá thành sự quấn quýt mềm mại ấm nóng, khoá hắn lại bên trong theo dòng chảy của linh lực màu xanh lam, giống như hàng ngàn hàng vạn cái hôn tinh tế, hứa hẹn sẽ thương yêu hắn.
Nguỵ Vô Tiện trước sau không rõ nhất cử nhất động của Lam Vong Cơ năm đó, nhưng hắn hiểu rõ ràng, người trước mắt này sẽ không bao giờ tổn thương hắn giống như lúc trước, hoặc nói là, y đang dùng sự bảo vệ lâu dài và thâm tình để chuộc lỗi...
Chuộc lỗi....?
Hiểu lầm....?
"Lam Trạm..." Nguỵ Vô Tiện khe khẽ thầm thì với y, "Ta không cần ngươi chuộc lỗi, ta muốn ngươi".
Nếu tiếng chuông cuối cùng vang lên, mà Lam Trạm còn không tỉnh lại, thì ta sẽ....
Cho dù tất cả những chuyện này là hiểu lầm, cho dù y tát ta một cái thật mạnh, đá ta một cái văng xuống giường, đuổi ta ra khỏi phòng y, vĩnh viễn không cho ta lại gần y, cho dù...
Coong ---
Lông mi Lam Vong Cơ nhẹ nhàng rung lên, đôi mắt nhạt màu từ mờ mịt đến trong trẻo, sau đó mở to.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, đối diện với y. Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Nguỵ Vô Tiện có thể cảm giác được, hô hấp của Lam Vong Cơ gần như dừng lại, trái tim lại đột ngột đập nhanh hơn, lồng ngực cách lớp áo, truyền đến chấn động từng chút một mạnh mẽ và rõ ràng hơn so với tiếng chuông sớm.
Y đây là sợ hãi, là chán ghét, hay là... chờ mong?
Nhưng Lam Trạm thế này có chút đáng yêu....
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chính mình biến thành một con sâu lông, cả người đều ngứa ngáy, chỉ muốn cứ luôn dán sát lên ngực Lam Vong Cơ như thế, chọc ghẹo y bất kể ngày đêm.
Cánh môi hé mở, đầu lưỡi đỏ thắm vươn ra một chút rồi lại một chút, trượt từ bên này sang bên kia, ái muội liếm một cái.
Hô hấp của Lam Vong Cơ hoàn toàn ngừng lại, phần cổ trắng như tuyết, trong chớp mắt hầu kết rung động một cái không thể nhận ra.
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục chớp chớp mắt, giọng nói tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Lam Trạm, lông mi của ngươi thật là đẹp, vừa dày vừa rậm, vừa rồi ta đếm tới hơn 30 sợi, ngươi đừng nhúc nhích, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích! Để ta đếm xong... Nè nè nè, ngươi đừng đi...."
Lam Vong Cơ ngồi dậy ở mép giường, nhìn lướt qua cánh tay Nguỵ Vô Tiện đang mặt dạn mày dày vòng trên eo y, vừa định gỡ ra, thì cái đầu của Nguỵ Vô Tiện ló ra từ bên dưới khuỷu tay y, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Thấy y không tránh né, Nguỵ Vô Tiện lại rụt đầu trở về, từng chút từng chút trườn lên phía trên tấm lưng to rộng của Lam Vong Cơ, giống như con thằn lằn dán sát vào, cằm gác lên cổ y, nhẹ nhàng gọi: "Lam Trạm..."
Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ thành khúc gỗ, sau một lúc lâu, gian nan rặn ra một câu: "Đi xuống".
Nguỵ Vô Tiện hừ bằng mũi tỏ ra bất mãn, lắc lắc đầu, cọ quẹt một cách ái muội lên cổ y, "Ta không xuống. Ngươi rời giường gấp như vậy, là muốn đi đâu? Dù sao cũng không có chỗ nào để đi, không bằng tiếp tục ngủ cùng với ta một lát nha".
Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, hít sâu trong tích tắc, sau đó dùng sức túm chặt cổ tay Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện kêu đau, bị Lam Vong Cơ ném ra phía sau, ném lên trên giường.
"Không hiểu phong tình..." Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa xoa xoa cổ tay bị bẻ đau.
Lam Vong Cơ sửa sang lại vạt áo bị Nguỵ Vô Tiện kéo xộc xệch, khôi phục lại vẻ mặt không biểu tình mọi khi của y, đi đến gian phòng bên cạnh, mặc quần áo đi.
"Thật sự phải đi à?" Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ đến phía sau Lam Vong Cơ, giống như con mèo mềm mại dán tới gần, "Ta giúp ngươi mặc...". Hai tay vòng tới trước ngực Lam Vong Cơ, định giúp y cột đai lưng, bị Lam Vong Cơ xoay người vỗ một cái cứng đờ, đứng yên tại chỗ, nhất thời dở khóc dở cười.
"Ngươi muốn đi đâu?" Hắn liều mạng vận khí, đánh sâu vào đại huyện khí mạch toàn thân.
Lam Vong Cơ lấy Tị Trần từ trên tường xuống, "Xuống núi, tuần tra".
Huyệt đạo vừa phá vỡ, Nguỵ Vô Tiện đã vọt lên, giữ chặt tay Lam Vong Cơ, "Thật sự ngươi phải đi hả? Trên người của ngươi còn chưa khoẻ lắm mà? Nếu gặp Kim Quang Dao, bị hắn ăn hiếp thì làm sao đây?"
Lam Vong Cơ quay đầu lại liếc hắn một cái, giọng điệu dịu xuống, nói: "Những tu sĩ mới xuất sư lần đầu xuống núi, thúc phụ không yên tâm".
Lông mày Nguỵ Vô Tiện nhướng lên: "Thế nào, lại muốn đi gặp cô nương Quân Tử kia à?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt ghét bỏ, túm lấy tay Lam Vong Cơ không buông, đồng thời suy nghĩ thật nhanh.
..... Lam Trạm đương nhiên là tâm như nước lặng, nhưng đám nữ tu kia nếu cứ vây quanh y không rời thì làm sao bây giờ? Không được, phải để các nàng ấy biết, hoa đã có chủ, Lam Trạm là của ta.
"Lam Trạm, mạt ngạch của ngươi bị lệch, tóc cũng chưa chải tốt, ngươi đợi đã, ta làm cho ngươi... Trước hết ngươi nhắm mắt lại, ta sợ không cẩn thận làm trúng mắt của ngươi".
Lam Vong Cơ hồ nghi liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngoan, Lam Trạm tốt, Nhị ca ca, nghe lời..."
Lam Vong Cơ lại nhìn hắn một cái, rốt cuộc nghe theo nhắm mắt lại, Nguỵ Vô Tiện như một cơn lốc xoáy nhỏ cuốn vào trong sân, rồi cuốn trở về, nhón mũi chân, vuốt phát quan của y, nhẹ nhàng mân mê một hồi.
"Được rồi!"
Một bông hoa thược dược mơn mởn thật to cắm vào phát quan bằng ngọc trên mái tóc đen.
.... Thế này, ai không hiểu là hoa đã có chủ?
Lam Vong Cơ hoàn toàn không biết gì, cất bước ra khỏi Tĩnh Thất.
Vẫy tay nhìn theo Lam Vong Cơ đi xa, Nguỵ Vô Tiện ôm bụng, vui mừng lăn trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất