Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt
Chương 139
Sau khi đầu lâu nói xong, Nguỵ Vô Tiện và Lam Hi Thần lần lượt từng người nói một chút về hoả thi, tình huống của người có sương mù che mặt và Kim Quang Dao, trong hội nghị bắt đầu rải rác vang lên tiếng thì thầm với nhau, những gương mặt dưới sảnh đường lại bị bao phủ bởi mây đen, chỉ cảm thấy thật vất vả xử lý xong Tiết Dương, bây giờ lại nhảy ra một nhân vật mới, còn đang luyện thi ở dưới hầm mộ Trương gia không ai biết sâu cạn kia, đối phó Kim Quang Dao vốn đã khó giải quyết, trên tay còn có con tin trẻ em vô tội, cuộc chiến này rốt cuộc phải đánh thế nào, nghĩ sao cũng thấy thật khó làm.
Ngẫm lại tất cả mầm mống tai hoạ đều xuất phát từ nơi nào đó, nên có người không khách khí lên tiếng về phía Kim Tử Hiên: "Kim tông chủ, quý tông toàn xuất hiện những nhân vật gì đâu, đầu tiên là một tên Tiết Dương, bây giờ lại tới một kẻ khác tiếp quản, lại nói, Kim Quang Dao không phải là tiểu thúc của Kim Lăng hay sao, hổ dữ không ăn thịt con, làm thế nào ngay cả cháu ruột cũng xuống tay được? Kim Quang Dao làm hại tính mạng các thế gia trên Bách Phượng Sơn, việc này chúng ta đều có thù oán, thù này đương nhiên phải báo, huống chi Kim tông chủ trước đây đã chết trong tay hắn, xuất phát từ giao tình với Kim tông chủ trước đây, việc này chúng ta cũng sẽ giúp, chỉ là, hoả thi này vốn không dễ đánh, các vị lúc trước cũng đã không kiếm được chỗ tốt nào từ mấy thứ xui xẻo này rồi, đến lúc đó nếu Kim Quang Dao lại lấy đứa bé ra để đe doạ, vậy kêu chúng ta đánh như thế nào đây? Trước sau đều có địch, đừng lại giống như quý tông lúc trước trên Loạn Tán Cương, Tiết Dương vừa uy hiếp, ai cũng không ra tay được, chỉ đành đến nỗi tự phong bế linh mạch, nói một câu không dễ nghe, lúc ấy nếu không phải Di Lăng Lão Tổ nổi cơn điên, thì làm thế nào để kết thúc cũng còn chưa biết, lần này, chẳng lẽ lại muốn hắn phát cuồng một lần nữa?"
Lời nói này không chút khách sáo, nếu như Kim Quang Thiện còn làm gia chủ, phỏng chừng vị nhân huynh này không dám nói lung tung, nhưng Kim Tử Hiên vừa mới đảm nhiệm chức gia chủ, căn cơ còn chưa vững, người lại còn trẻ, hơn nữa sau vụ ở Bách Phượng Sơn và Loạn Tán Cương, Kim gia thiệt hại hơn phân nửa, Kim Quang Dao lại huỷ hoại danh dự trăm năm của Kim gia không ít, danh tiếng đương nhiên giảm sút, phía dưới có người liền ngo ngoe rục rịch, trong lời nói có ý nghi ngờ y.
Kim Tử Hiên vốn là một công tử thế gia sống trong nhung lụa, mấy ngày nay, gặp biến cố lớn, cha mẹ mất, thê tử trọng thương, con trai mất tích, đã sứt đầu mẻ trán, một thân gánh nặng đè đến mức lưng không thẳng nổi, bị giọng điệu âm dương quái khí của người này tấn công, cũng sượng mặt, nhưng lo giữ thân phận của mình, không tiện phát tác, nhấc mí mắt, ngẩng đầu nói: "Không đánh lại thì không cần tham gia, không muốn đánh cũng không ai ép ngươi ở lại".
"Ngươi!" Người này tuy không phải xuất thân gia tộc lớn nào đó của huyền môn, nhưng cũng là một gia chủ, bị tức giận, thiếu chút nữa muốn phất tay áo bỏ đi, bị người bên cạnh liên tục lên tiếng trấn an, mới ngồi xuống lần nữa.
Người tu tiên vẫn luôn nhàn rỗi không có việc gì, không luyện pháp thì đi săn đêm, không phải đánh nhau với yêu ma quỷ quái, thì là đánh nhau với người nhà, không ít môn phái tu tiên đều là do đánh nhau trong lần săn đêm này hoặc lần săn đêm kia rồi nổi bật lên, thanh danh truyền xa, dẫn tới nhân tài đến đầu quân, từ đó trỗi dậy, bởi vậy có nơi nào đánh nhau là các thế gia huyền môn đều tích cực tham gia.
Nhưng tai hoạ lần này truy ngược nguồn gốc lên, xác thật là toàn bộ trách nhiệm của Kim gia, hơn nữa trận đánh hội đồng này đúng là cũng hung hiểm, không ít gia tộc nhỏ có thể phải đặt cược cả một nửa môn phái vào, lại không đổi được chút chỗ tốt nào, vì thế ít nhiều có chút chần chừ, ôm tâm trạng không khác biệt lắm so với vị gia chủ vừa rồi, thấy Kim Tử Hiên mới vừa lên đài còn chưa ngồi vững, nhân cơ hội nâng giá một chút, biến lần tham chiến này ít nhiều trở thành một cái nhân tình bán cho Lan Lăng Kim thị, nếu Kim Tử Hiên là người hiểu cách giao tế, ăn nói khép nép vài câu, lúc này là Lan Lăng Kim thị không phải, mong các vị xuất lực hỗ trợ nhiều hơn, thuận nước đẩy thuyền nhận ân tình này, rồi cất nhắc đối phương một chút, người ta mặt mũi có rồi, nhân tình cũng có rồi, sau này có thể ở Kim Lân Đài nói vài lời, nhận được một số lợi ích, đương nhiên cũng vui vẻ xuất lực.
Cố tình Kim Tử Hiên không phải là Kim Quang Dao, thứ nhất không nhìn sắc mặt mấy người này, nghe không hiểu ẩn ý bên dưới, thứ hai cho dù nhìn hiểu nghe hiểu, với tính cách kiêu ngạo của y cũng không chịu cúi đầu, Lam Hi Thần ở trên nhìn xuống, biết làm đương gia không dễ, lên tiếng làm dịu bầu không khí một chút, sắc mặt những gia chủ nhỏ bên dưới đó lập tức tốt lên không ít, một đám ngược lại còn khen tặng Lam Hi Thần, một bộ dáng vẻ âm dương quái khí mờ mờ ám ám, không ý gì ngoài nói Kim Tử Hiên không có lễ nghi, không có phong thái của người đứng đầu huyền môn.
Một vài gia chủ khác thì rất có ánh mắt mà tâng bốc Kim Tử Hiên: "Kim tông chủ, không cần để ý lời nói của những tiểu nhân đó, bổn môn tuy rằng ít người lực mỏng, nhưng lần bao vây tiêu diệt này, có thể hỗ trợ nhất định sẽ tận lực hỗ trợ, cần phải có được sự an toàn của Kim tiểu công tử". Vị gia chủ này vừa khởi đầu, lập tức có không ít người sôi nổi phụ hoạ theo. Nhưng người này lại cũng không phải xuất phát từ lòng tốt gì, đơn giản là thấy tình hình không ổn, nên áp dụng sách lược khác, khác với đám người nâng giá vừa rồi kia, bọn họ đây là tự ép giá, nhắm chuẩn Kim thị vì hai cuộc đại chiến, nhân lực hao tổn nhiều, nhân lúc người ta sa sút thì đưa than ngày tuyết, đánh cuộc vào việc Kim gia căn cơ hùng hậu, một ngày nào đó hùng mạnh lần nữa, nhớ tới mặt tốt này của bọn họ, ào ạt báo đáp.
Đơn giản là hai mặt của một đồng xu, là hai đầu của một bàn đánh cược, các cách hành xử khác nhau của con người.
Kim Tử Hiên rốt cuộc ngây thơ, có chút nhìn không hiểu, thấy mấy người đó giữ mặt mũi cho y, nên đứng dậy làm lễ, còn nói lời cảm tạ, nghiêm túc nhìn vài lần, nhớ kỹ vẻ ngoài của người ta.
Mấy gia chủ này rõ ràng chỉ trích vị gia chủ trước là tiểu nhân, thượng đội hạ đạp, nịnh hót tâng bốc khắp nơi, gia chủ trước tất nhiên không để yên, "Nè, ngươi mắng ai hả?" Lập tức ngươi một lời ta một câu, tranh cãi om sòm như những mụ đàn bà đanh đá ngoài chợ. Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, Lam Hi Thần chủ trì đại cục, khuyên nhủ vài câu, những người kia nể mặt hắn, ép giọng xuống, nhưng cái miệng vẫn không ngăn được, sóng ngầm mãnh liệt lật tẩy nợ nần cũ của nhau.
Giang Trừng nhìn nhìn Kim Tử Hiên mờ mịt giữa đám người, trầm ngâm không nói. Giang Trừng tuy cũng không phải là người thích nhìn sắc mặt người khác, nhưng thảm hoạ diệt môn của Giang gia năm đó so với những gì hôm nay Kim gia gặp phải, chỉ có hơn chứ không kém, đã trải qua tư vị xây dựng cơ nghiệp gần như từ hai bàn tay trắng, đạo lý đối nhân xử thế cũng bị ép học mấy phần, nhiều ít có thể nhìn ra vài kiểu, bây giờ nhìn Kim Tử Hiên bước theo con đường của y, bách gia chen nhau kéo giẫm, lạnh lùng nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt này, không muốn nói chuyện.
Nhiếp Minh Quyết không quen nhìn những chuyện thế này, nhưng hắn làm người không phô trương, cũng không lên tiếng can thiệp, không quen nhìn, thì không nhìn, khoanh tay, ngồi bất động như núi. Bên cạnh hắn, Nhiếp Hoài Tang chơi với cây quạt, hình như không chút để ý, làm như vô cùng nhàm chán, giống như coi kịch, cũng rất có hứng thú mà xem hết tất cả.
Nguỵ Vô Tiện đối với vở kịch của đám đầu trâu mặt ngựa này đã sớm chết trân, chỉ cảm thấy nhìn bọn họ còn không thú vị bằng ngắm Lam Vong Cơ, lặng lẽ nhích qua một bên, một bàn tay lén lút sờ lên đùi Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ đang nghiêm túc nghĩ việc gì đó, bị hắn sờ một cái, hơi cứng đờ người lại, ánh mắt khiển trách nhìn qua, đôi môi Nguỵ Vô Tiện khẽ mấp máy, khẩu hình nói: ".... Nghĩ gì thế?"
Lam Vong Cơ thong thả ung dung gỡ móng vuốt của hắn ra, sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên nói: "Đánh bất ngờ, trộm Kim Lăng".
Y nói lời này giọng không lớn, nhưng không biết vì sao đè xuống được những âm thanh ồn ào huyên náo, nói không ngừng ở xung quanh. Hàm Quang Quân luôn luôn tích tự như kim, tuyệt đối không nói lời vô nghĩa, cho nên trọng lượng lời nói rất nặng, câu này vừa thốt lên, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng quay sang đây, chỉ là lời này của y được nói một cách trừu tượng, khiến người ta không nắm bắt được ý tứ.
Mọi người lại theo bản năng xin giúp đỡ từ Lam Hi Thần, Lam Hi Thần mới vừa rồi bị kéo vào vũng nước đục của đám gia chủ, chưa kịp phản ứng, vì thế bất giác nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy lời này của Lam Vong Cơ, vốn dĩ cũng hơi mờ mịt, sau khi liên hệ đến câu trước câu sau của mọi người, liền hiểu rõ, thầm nghĩ, lúc ai nấy đều đang tham gia náo nhiệt, lúc người nào cũng đang xem náo nhiệt, chỉ có Lam Trạm tính tình thuần trực này là nghiêm túc suy nghĩ sự việc. Lời này của y, chính là trả lời cho câu hỏi người đầu tiên đưa ra: Trên tay Kim Quang Dao có trẻ nhỏ làm con tin, thì đánh như thế nào?
Nguỵ Vô Tiện tròng mắt xoay chuyển, hơi mỉm cười, nói: "Ý tứ lời nói này của Hàm Quang Quân là lần này chúng ta đánh bất ngờ, tin tức phong toả, Kim Quang Dao không biết chúng ta đã dò ra được vị trí hầm mộ của Trương gia, bởi vậy hẳn là nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, tập trung vào kế hoạch làm sao âm thầm lặng lẽ trộm Kim Lăng ra".
Vị gia chủ hồi nãy đặt câu hỏi nghe xong lời này, lập tức nói: "Đây là đương nhiên, nhưng ta muốn hỏi chính là, âm thầm đánh lén chỉ có một lần cơ hội, thành công tất nhiên là tốt nhất, nhưng nhỡ không thành công, khẳng định là sẽ bại lộ ngay lập tức, đến lúc đó Kim Quang Dao dùng Kim Lăng để đe doạ, chẳng lẽ không phải chúng ta rơi vào bị động liền hay sao? Nói cách khác, đánh lén chỉ có một lần cơ hội, như vậy mạo hiểm cũng quá lớn. Ta ăn ngay nói thật, đến lúc đó thật sự phải cân nhắc lợi hại, tính mạng của đệ tử bổn môn, cũng sẽ không cam tâm tình nguyện hy sinh vì Kim Lăng tiểu công tử".
Mọi người lâm vào trầm tư, nếu Kim Quang Dao đưa ra mấy yêu cầu như kiểu phong toả linh mạch, ngồi chờ chết, đến lúc đó chắc chắn không phải tất cả mọi người đều làm theo, vậy tình hình có thể sẽ hỗn loạn.
Lam Vong Cơ lại nói: "Lần thứ hai, lúc đi ra".
Mọi người ngẩn ra, ánh mắt lại hướng về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện giải thích: "Còn có cơ hội lần thứ hai, chính là lúc Kim Quang Dao rời khỏi hầm mộ Trương gia. Giả thiết đánh lén thất bại, chúng ta trong mộ có thể lâm vào bị động cũng có thể chiến đấu với hoả thi, nhưng bất kể tình huống thế nào, Kim Quang Dao biết cứ điểm hầm mộ Trương gia này đã bại lộ, thì chắc chắc phải rời khỏi, như vậy chúng ta ở lối ra của hầm mộ, có thể bố trí lần đánh úp thứ hai".
Có người đưa ra vấn đề mấu chốt: "Chúng ta biết lối ra ở đâu không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không biết, lối ra có thể là lối vào, nhưng cũng có thể lối vào lại không ra được, lối ra ở chỗ khác, bất kể thế nào, thật ra lối ra cũng không quan trọng, mấu chốt là, một khi Kim Quang Dao xuất hiện trên mặt đất, là thời điểm đó có thể tấn công bất ngờ".
Người nọ lại nói: "Vậy làm thế nào biết Kim Quang Dao ra tới? Rồi làm sao xác định được vị trí?"
Lam Vong Cơ nói: "Chúng ta".
Nguỵ Vô Tiện ngây người ra một chút, dưới ánh mắt chờ giải thích của mọi người, sờ sờ mũi, thầm nghĩ, lời này của Lam Trạm....
Hắn tằng hắng mấy cái, giải thích: "Ý của Hàm Quang Quân là, chuyện này cứ giao cho chúng ta là được. Thi quỷ trên Loạn Tán Cương rất nhiều, ta tự có biện pháp lợi dụng thi quỷ trên khắp ngọn núi đến thực hiện việc dò tìm."
Mọi người gật gật đầu, thầm nghĩ, Di Lăng Lão Tổ là đại ca của khu vực này, chuyện đó xác thật giao cho hắn là tốt rồi... Nhưng Lam Vong Cơ tại sao nói là chúng ta? Đây là dựa vào bản lĩnh của Nguỵ Vô Tiện, cũng không phải của y...
Có vài nhân sĩ ngay thẳng không khỏi bực bội lên tiếng, lập tức đã bị người bên cạnh kéo tay áo lại: "Hàm Quang Quân hiện giờ cùng một đội với Di Lăng Lão Tổ rồi, ngay cả ý tứ này, ngươi cũng không hiểu ha..."
Lại có người nhỏ giọng nói: "Các ngươi nghe nói chưa, tin hành lang, hai người gần đây đã kết làm đạo lữ".
Một người khác nói: "A?! Thật ư? Việc này có thể qua được Lam Khải Nhân sao?"
Người nọ lại nói: "Chuyện này có thể ngăn được à? Chuyện trên Loạn Tán Cương lần trước các ngươi không phải không nghe nói, tâm ý này của Hàm Quang Quân, hiện giờ thiên hạ có ai mà không biết?"
Tinh thần bát quái ở sảnh đường tăng cao, nóng sốt hơn nhiều so với lúc bàn chính sự, Lam Hi Thần ho khan thật lớn vài tiếng, mới khống chế được tình hình mới vừa rồi.
Hội nghị tiếp tục đến tận buổi tối, mọi người thảo luận một phen về cách thức đánh lén, chiến đấu với hoả thi, cùng với khả năng có cơ quan bẫy rập bên trong hầm mộ, gần như tới giờ hợi, mới tan.
Trong Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ qua, khoé miệng ngậm ý cười: "Lam Trạm, ngươi hôm nay âm thầm lặng lẽ, nhưng là công bố quan hệ của chúng ta với bên ngoài... Nói, có phải cố ý hay không?"
Lam Vong Cơ không nói lời nào, cầm lấy móng vuốt không đàng hoàng của hắn.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không hé răng? Không hé răng tức là cam chịu. Hay cho Hàm Quang Quân ngươi, vốn dĩ ta vì quan tâm đến mặt mũi của thúc phụ ngươi, chỉ lặng lẽ nói cho vài người, nhưng ngươi thì tốt rồi, gợi ý rõ ràng, công khai quan hệ của chúng ta với mười mấy người đứng đầu thế gia tiên môn này, như vậy là cả thế giới đều đã biết. Tiểu tâm tư này của ngươi... Hửm? Hàm Quang Quân, ngươi nói xem tiểu tâm tư này của ngươi có phải còn nhiều hơn tiểu tâm tư của cô nương không?"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, đưa cánh tay ra vòng lấy eo hắn kéo lại, Nguỵ Vô Tiện cảm giác được ánh mắt nóng rực của y, lồng ngực đập mạnh mẽ, ngón tay gãi gãi cằm y, vẫn không kiêng dè gì mà nói: "Ngươi đây có phải là cố ý tuyên bố với khắp thiên hạ, ta là của ngươi hay không? Để mọi người thay ngươi giám sát, nhỡ có một ngày ta cùng tiểu cô nương nhà ai đó chạy mất, thì ngươi dễ dàng bắt ta trở về, có phải hay không?"
Lam Vong Cơ thở gấp một hơi, giọng nói từ tính trầm thấp xẹt qua bên tai hắn: ".... Ngươi dám".
Nguỵ Vô Tiện không sợ hãi: "Ngày nào trên《Sổ nhân duyên》còn chưa sửa, thì ngày đó chưa biết.... A!"
Lời còn chưa dứt, thân hình Nguỵ Vô Tiện đã lơ lửng, bị Lam Vong Cơ bế ngang lên, hắn lập tức không kêu gào nữa, ngón tay xoa lên chỗ gò má của đối phương, tỉ mỉ vuốt ve, mạnh mẽ đổi chủ đề: "Thuốc mỡ này của Ôn Tình quả thực rất tốt, đã không còn thấy sẹo, nhưng hình như sắp dùng hết rồi có phải không?"
Vài lọ thuốc mỡ được gửi tới, loại thuốc đó mềm mại trơn ướt, đặc biệt thích hợp cho mục đích sử dụng nào đó, mỗi lần Nguỵ Vô Tiện giúp Lam Vong Cơ xức lên mặt, là Lam Vong Cơ lại thuận tay dùng một ngón tay bôi xuống một chỗ nào đó phía dưới hắn.... Cho nên, còn lại không nhiều lắm.
Lam Vong Cơ bế hắn tập trung đi vào gian trong, thuận miệng nói tiếp: "Dùng hết, lại yêu cầu".
Nguỵ Vô Tiện dừng một chút, nghe ra giọng nói của y không vui, một trận trừng phạt là không thể thoát, mềm giọng nói: "Hàm Quang Quân ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi đại nhân chớ chấp nhặt tiểu nhân, tha cho ta đi..."
"Rầm" một tiếng, cả người hắn đã bị ném lên giường, còn chưa kịp oán hận, một người đã đè lên trên.
Có lẽ con người ta sắp sửa chết sẽ đặc biệt nói nhiều, Nguỵ Vô Tiện lải nhải: "Ta nói giỡn với ngươi, mà ngươi cũng tức giận, quá nhỏ mọn... Hàm Quang Quân, Lam nhị công tử, Lam Trạm, Nhị ca ca, ngươi biết vì sao ta sẽ không tìm người khác không?"
Lam Vong Cơ đưa tay kéo thắt lưng của hắn xuống, giọng điệu thô lỗ lớn tiếng nói: "Vì sao?"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Nhị ca ca, trên trời dưới đất, ngươi kêu ta làm sao có thể tìm ra người nào có kỹ thuật trên giường tốt hơn ngươi?"
Hắn nói lời này còn chưa xong, hạ thân đã bị lột sạch, hai chân trơn bóng bị tách ra, cái miệng nhỏ ngọt ngào hơn đường mật bị hung hăng chặn lại, môi lưỡi chưa triền miên được bao lâu, kẽ mông đã bị một vật khổng lồ cứng rắn nóng bỏng chen vào. Lam Vong Cơ đỡ thắt lưng hắn, một hơi đâm vào tận trong cùng, cả người Nguỵ Vô Tiện căng thẳng trong chớp mắt, nhỏ giọng nức nở lên.
Lúc ban đầu không khỏi khô khốc, đưa đẩy từng chút một, hạ thân bắt đầu truyền đến tiếng nước ướt át, cảm giác chỗ kết hợp đã nhầy ướt, Lam Vong Cơ vẫn không giảm bớt động tác, đè chặt hắn, mỗi một lần tiến công là trừng phạt chỗ mềm mại nhất bên trong hắn.
Nguỵ Vô Tiện túm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, thở hồng hộc nói: "Lam Trạm, ngươi nhẹ một chút, hai ngày nữa chúng ta còn phải đánh nhau với địch đó, bây giờ ngươi làm ta hỏng rồi, đến lúc đó ta bị thương ra trận, nếu có người hỏi tới, ta sẽ nói là bị ngươi làm, khi ấy toàn bộ huyền môn đều biết, đường đường Hàm Quang Quân thế mà lại bắt nạt đạo lữ ở trên giường, quả thực uổng danh xưng quy phạm!"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ vén mớ tóc đen rơi loà xoà trước ngực Nguỵ Vô Tiện ra, kéo mở một bên vạt áo, cúi người xuống, cắn vào trái anh đào nhỏ đang nhô lên.
"A!... Nhẹ một chút, ưm... đau....."
Hắn ngoài miệng mềm mại xin tha, nhưng hai chân nhẹ nhàng kẹp lại, tiểu huyệt xoắn chặt một cái, thoáng chốc cảm giác được cây thịt trong cơ thể rung lên, suýt nữa tiết ra. Sắc mặt Lam Vong Cơ thay đổi hẳn, gân xanh trên đầu nổi lên, đột nhiên nhổm dậy, lạnh lùng quét mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện mấy cái, bỗng nhiên tự mình rút ra.
"Ơ?" Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị người nọ giữ eo lật lại, quỳ gối trên đệm, chất lỏng chảy lung tung xuống hai chân, hai cánh mông nhếch lên giữa không trung bị đôi tay ngọc ngà không chút nào thương hoa tiếc ngọc cấu nhéo đến đỏ bừng, hắn nhịn không được rên dài một tiếng, thật vất vả hít vào, lỗ trống phía sau đã bị lấp đầy một lần nữa.
Lam Vong Cơ bóp eo hắn, hùng hổ cưỡi một lát, mông Nguỵ Vô Tiện bị y đâm một cách hung bạo, tiếng bôm bốp giòn giã vang lên không dứt bên tai, thịt bị va đập đến tê rần, cảm giác xấu hổ và cảm giác tê rần bủn rủn ở chỗ thịt bị cọ qua cùng lúc chạy dọc theo sống lưng, hai chân run rẩy, hắn loạng choạng khuỵu gối xuống một lát, trong lòng tràn đầy oán hận nói: "Hay cho Lam Trạm ngươi, ngươi lại bắt nạt ta như vậy, ta... có tin ta không thay đổi《Sổ nhân duyên》hay không, sau này bỏ trốn cùng với người khác thì ngươi cũng đừng hối hận!"
Lam Vong Cơ: "....."
Nửa canh giờ sau.
Nguỵ Vô Tiện: ".... Ô ô ô, Nhị ca ca ta sai rồi, ta không bao giờ mạnh miệng nữa, đời này ta đều là của ngươi, tuyệt đối không cho người khác chạm vào dù chỉ một chút, ô ô ngươi nhẹ một chút mà...."
Lam Vong Cơ: ".... Ngươi tự tìm".
Ngẫm lại tất cả mầm mống tai hoạ đều xuất phát từ nơi nào đó, nên có người không khách khí lên tiếng về phía Kim Tử Hiên: "Kim tông chủ, quý tông toàn xuất hiện những nhân vật gì đâu, đầu tiên là một tên Tiết Dương, bây giờ lại tới một kẻ khác tiếp quản, lại nói, Kim Quang Dao không phải là tiểu thúc của Kim Lăng hay sao, hổ dữ không ăn thịt con, làm thế nào ngay cả cháu ruột cũng xuống tay được? Kim Quang Dao làm hại tính mạng các thế gia trên Bách Phượng Sơn, việc này chúng ta đều có thù oán, thù này đương nhiên phải báo, huống chi Kim tông chủ trước đây đã chết trong tay hắn, xuất phát từ giao tình với Kim tông chủ trước đây, việc này chúng ta cũng sẽ giúp, chỉ là, hoả thi này vốn không dễ đánh, các vị lúc trước cũng đã không kiếm được chỗ tốt nào từ mấy thứ xui xẻo này rồi, đến lúc đó nếu Kim Quang Dao lại lấy đứa bé ra để đe doạ, vậy kêu chúng ta đánh như thế nào đây? Trước sau đều có địch, đừng lại giống như quý tông lúc trước trên Loạn Tán Cương, Tiết Dương vừa uy hiếp, ai cũng không ra tay được, chỉ đành đến nỗi tự phong bế linh mạch, nói một câu không dễ nghe, lúc ấy nếu không phải Di Lăng Lão Tổ nổi cơn điên, thì làm thế nào để kết thúc cũng còn chưa biết, lần này, chẳng lẽ lại muốn hắn phát cuồng một lần nữa?"
Lời nói này không chút khách sáo, nếu như Kim Quang Thiện còn làm gia chủ, phỏng chừng vị nhân huynh này không dám nói lung tung, nhưng Kim Tử Hiên vừa mới đảm nhiệm chức gia chủ, căn cơ còn chưa vững, người lại còn trẻ, hơn nữa sau vụ ở Bách Phượng Sơn và Loạn Tán Cương, Kim gia thiệt hại hơn phân nửa, Kim Quang Dao lại huỷ hoại danh dự trăm năm của Kim gia không ít, danh tiếng đương nhiên giảm sút, phía dưới có người liền ngo ngoe rục rịch, trong lời nói có ý nghi ngờ y.
Kim Tử Hiên vốn là một công tử thế gia sống trong nhung lụa, mấy ngày nay, gặp biến cố lớn, cha mẹ mất, thê tử trọng thương, con trai mất tích, đã sứt đầu mẻ trán, một thân gánh nặng đè đến mức lưng không thẳng nổi, bị giọng điệu âm dương quái khí của người này tấn công, cũng sượng mặt, nhưng lo giữ thân phận của mình, không tiện phát tác, nhấc mí mắt, ngẩng đầu nói: "Không đánh lại thì không cần tham gia, không muốn đánh cũng không ai ép ngươi ở lại".
"Ngươi!" Người này tuy không phải xuất thân gia tộc lớn nào đó của huyền môn, nhưng cũng là một gia chủ, bị tức giận, thiếu chút nữa muốn phất tay áo bỏ đi, bị người bên cạnh liên tục lên tiếng trấn an, mới ngồi xuống lần nữa.
Người tu tiên vẫn luôn nhàn rỗi không có việc gì, không luyện pháp thì đi săn đêm, không phải đánh nhau với yêu ma quỷ quái, thì là đánh nhau với người nhà, không ít môn phái tu tiên đều là do đánh nhau trong lần săn đêm này hoặc lần săn đêm kia rồi nổi bật lên, thanh danh truyền xa, dẫn tới nhân tài đến đầu quân, từ đó trỗi dậy, bởi vậy có nơi nào đánh nhau là các thế gia huyền môn đều tích cực tham gia.
Nhưng tai hoạ lần này truy ngược nguồn gốc lên, xác thật là toàn bộ trách nhiệm của Kim gia, hơn nữa trận đánh hội đồng này đúng là cũng hung hiểm, không ít gia tộc nhỏ có thể phải đặt cược cả một nửa môn phái vào, lại không đổi được chút chỗ tốt nào, vì thế ít nhiều có chút chần chừ, ôm tâm trạng không khác biệt lắm so với vị gia chủ vừa rồi, thấy Kim Tử Hiên mới vừa lên đài còn chưa ngồi vững, nhân cơ hội nâng giá một chút, biến lần tham chiến này ít nhiều trở thành một cái nhân tình bán cho Lan Lăng Kim thị, nếu Kim Tử Hiên là người hiểu cách giao tế, ăn nói khép nép vài câu, lúc này là Lan Lăng Kim thị không phải, mong các vị xuất lực hỗ trợ nhiều hơn, thuận nước đẩy thuyền nhận ân tình này, rồi cất nhắc đối phương một chút, người ta mặt mũi có rồi, nhân tình cũng có rồi, sau này có thể ở Kim Lân Đài nói vài lời, nhận được một số lợi ích, đương nhiên cũng vui vẻ xuất lực.
Cố tình Kim Tử Hiên không phải là Kim Quang Dao, thứ nhất không nhìn sắc mặt mấy người này, nghe không hiểu ẩn ý bên dưới, thứ hai cho dù nhìn hiểu nghe hiểu, với tính cách kiêu ngạo của y cũng không chịu cúi đầu, Lam Hi Thần ở trên nhìn xuống, biết làm đương gia không dễ, lên tiếng làm dịu bầu không khí một chút, sắc mặt những gia chủ nhỏ bên dưới đó lập tức tốt lên không ít, một đám ngược lại còn khen tặng Lam Hi Thần, một bộ dáng vẻ âm dương quái khí mờ mờ ám ám, không ý gì ngoài nói Kim Tử Hiên không có lễ nghi, không có phong thái của người đứng đầu huyền môn.
Một vài gia chủ khác thì rất có ánh mắt mà tâng bốc Kim Tử Hiên: "Kim tông chủ, không cần để ý lời nói của những tiểu nhân đó, bổn môn tuy rằng ít người lực mỏng, nhưng lần bao vây tiêu diệt này, có thể hỗ trợ nhất định sẽ tận lực hỗ trợ, cần phải có được sự an toàn của Kim tiểu công tử". Vị gia chủ này vừa khởi đầu, lập tức có không ít người sôi nổi phụ hoạ theo. Nhưng người này lại cũng không phải xuất phát từ lòng tốt gì, đơn giản là thấy tình hình không ổn, nên áp dụng sách lược khác, khác với đám người nâng giá vừa rồi kia, bọn họ đây là tự ép giá, nhắm chuẩn Kim thị vì hai cuộc đại chiến, nhân lực hao tổn nhiều, nhân lúc người ta sa sút thì đưa than ngày tuyết, đánh cuộc vào việc Kim gia căn cơ hùng hậu, một ngày nào đó hùng mạnh lần nữa, nhớ tới mặt tốt này của bọn họ, ào ạt báo đáp.
Đơn giản là hai mặt của một đồng xu, là hai đầu của một bàn đánh cược, các cách hành xử khác nhau của con người.
Kim Tử Hiên rốt cuộc ngây thơ, có chút nhìn không hiểu, thấy mấy người đó giữ mặt mũi cho y, nên đứng dậy làm lễ, còn nói lời cảm tạ, nghiêm túc nhìn vài lần, nhớ kỹ vẻ ngoài của người ta.
Mấy gia chủ này rõ ràng chỉ trích vị gia chủ trước là tiểu nhân, thượng đội hạ đạp, nịnh hót tâng bốc khắp nơi, gia chủ trước tất nhiên không để yên, "Nè, ngươi mắng ai hả?" Lập tức ngươi một lời ta một câu, tranh cãi om sòm như những mụ đàn bà đanh đá ngoài chợ. Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, Lam Hi Thần chủ trì đại cục, khuyên nhủ vài câu, những người kia nể mặt hắn, ép giọng xuống, nhưng cái miệng vẫn không ngăn được, sóng ngầm mãnh liệt lật tẩy nợ nần cũ của nhau.
Giang Trừng nhìn nhìn Kim Tử Hiên mờ mịt giữa đám người, trầm ngâm không nói. Giang Trừng tuy cũng không phải là người thích nhìn sắc mặt người khác, nhưng thảm hoạ diệt môn của Giang gia năm đó so với những gì hôm nay Kim gia gặp phải, chỉ có hơn chứ không kém, đã trải qua tư vị xây dựng cơ nghiệp gần như từ hai bàn tay trắng, đạo lý đối nhân xử thế cũng bị ép học mấy phần, nhiều ít có thể nhìn ra vài kiểu, bây giờ nhìn Kim Tử Hiên bước theo con đường của y, bách gia chen nhau kéo giẫm, lạnh lùng nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt này, không muốn nói chuyện.
Nhiếp Minh Quyết không quen nhìn những chuyện thế này, nhưng hắn làm người không phô trương, cũng không lên tiếng can thiệp, không quen nhìn, thì không nhìn, khoanh tay, ngồi bất động như núi. Bên cạnh hắn, Nhiếp Hoài Tang chơi với cây quạt, hình như không chút để ý, làm như vô cùng nhàm chán, giống như coi kịch, cũng rất có hứng thú mà xem hết tất cả.
Nguỵ Vô Tiện đối với vở kịch của đám đầu trâu mặt ngựa này đã sớm chết trân, chỉ cảm thấy nhìn bọn họ còn không thú vị bằng ngắm Lam Vong Cơ, lặng lẽ nhích qua một bên, một bàn tay lén lút sờ lên đùi Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ đang nghiêm túc nghĩ việc gì đó, bị hắn sờ một cái, hơi cứng đờ người lại, ánh mắt khiển trách nhìn qua, đôi môi Nguỵ Vô Tiện khẽ mấp máy, khẩu hình nói: ".... Nghĩ gì thế?"
Lam Vong Cơ thong thả ung dung gỡ móng vuốt của hắn ra, sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên nói: "Đánh bất ngờ, trộm Kim Lăng".
Y nói lời này giọng không lớn, nhưng không biết vì sao đè xuống được những âm thanh ồn ào huyên náo, nói không ngừng ở xung quanh. Hàm Quang Quân luôn luôn tích tự như kim, tuyệt đối không nói lời vô nghĩa, cho nên trọng lượng lời nói rất nặng, câu này vừa thốt lên, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng quay sang đây, chỉ là lời này của y được nói một cách trừu tượng, khiến người ta không nắm bắt được ý tứ.
Mọi người lại theo bản năng xin giúp đỡ từ Lam Hi Thần, Lam Hi Thần mới vừa rồi bị kéo vào vũng nước đục của đám gia chủ, chưa kịp phản ứng, vì thế bất giác nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy lời này của Lam Vong Cơ, vốn dĩ cũng hơi mờ mịt, sau khi liên hệ đến câu trước câu sau của mọi người, liền hiểu rõ, thầm nghĩ, lúc ai nấy đều đang tham gia náo nhiệt, lúc người nào cũng đang xem náo nhiệt, chỉ có Lam Trạm tính tình thuần trực này là nghiêm túc suy nghĩ sự việc. Lời này của y, chính là trả lời cho câu hỏi người đầu tiên đưa ra: Trên tay Kim Quang Dao có trẻ nhỏ làm con tin, thì đánh như thế nào?
Nguỵ Vô Tiện tròng mắt xoay chuyển, hơi mỉm cười, nói: "Ý tứ lời nói này của Hàm Quang Quân là lần này chúng ta đánh bất ngờ, tin tức phong toả, Kim Quang Dao không biết chúng ta đã dò ra được vị trí hầm mộ của Trương gia, bởi vậy hẳn là nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, tập trung vào kế hoạch làm sao âm thầm lặng lẽ trộm Kim Lăng ra".
Vị gia chủ hồi nãy đặt câu hỏi nghe xong lời này, lập tức nói: "Đây là đương nhiên, nhưng ta muốn hỏi chính là, âm thầm đánh lén chỉ có một lần cơ hội, thành công tất nhiên là tốt nhất, nhưng nhỡ không thành công, khẳng định là sẽ bại lộ ngay lập tức, đến lúc đó Kim Quang Dao dùng Kim Lăng để đe doạ, chẳng lẽ không phải chúng ta rơi vào bị động liền hay sao? Nói cách khác, đánh lén chỉ có một lần cơ hội, như vậy mạo hiểm cũng quá lớn. Ta ăn ngay nói thật, đến lúc đó thật sự phải cân nhắc lợi hại, tính mạng của đệ tử bổn môn, cũng sẽ không cam tâm tình nguyện hy sinh vì Kim Lăng tiểu công tử".
Mọi người lâm vào trầm tư, nếu Kim Quang Dao đưa ra mấy yêu cầu như kiểu phong toả linh mạch, ngồi chờ chết, đến lúc đó chắc chắn không phải tất cả mọi người đều làm theo, vậy tình hình có thể sẽ hỗn loạn.
Lam Vong Cơ lại nói: "Lần thứ hai, lúc đi ra".
Mọi người ngẩn ra, ánh mắt lại hướng về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện giải thích: "Còn có cơ hội lần thứ hai, chính là lúc Kim Quang Dao rời khỏi hầm mộ Trương gia. Giả thiết đánh lén thất bại, chúng ta trong mộ có thể lâm vào bị động cũng có thể chiến đấu với hoả thi, nhưng bất kể tình huống thế nào, Kim Quang Dao biết cứ điểm hầm mộ Trương gia này đã bại lộ, thì chắc chắc phải rời khỏi, như vậy chúng ta ở lối ra của hầm mộ, có thể bố trí lần đánh úp thứ hai".
Có người đưa ra vấn đề mấu chốt: "Chúng ta biết lối ra ở đâu không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không biết, lối ra có thể là lối vào, nhưng cũng có thể lối vào lại không ra được, lối ra ở chỗ khác, bất kể thế nào, thật ra lối ra cũng không quan trọng, mấu chốt là, một khi Kim Quang Dao xuất hiện trên mặt đất, là thời điểm đó có thể tấn công bất ngờ".
Người nọ lại nói: "Vậy làm thế nào biết Kim Quang Dao ra tới? Rồi làm sao xác định được vị trí?"
Lam Vong Cơ nói: "Chúng ta".
Nguỵ Vô Tiện ngây người ra một chút, dưới ánh mắt chờ giải thích của mọi người, sờ sờ mũi, thầm nghĩ, lời này của Lam Trạm....
Hắn tằng hắng mấy cái, giải thích: "Ý của Hàm Quang Quân là, chuyện này cứ giao cho chúng ta là được. Thi quỷ trên Loạn Tán Cương rất nhiều, ta tự có biện pháp lợi dụng thi quỷ trên khắp ngọn núi đến thực hiện việc dò tìm."
Mọi người gật gật đầu, thầm nghĩ, Di Lăng Lão Tổ là đại ca của khu vực này, chuyện đó xác thật giao cho hắn là tốt rồi... Nhưng Lam Vong Cơ tại sao nói là chúng ta? Đây là dựa vào bản lĩnh của Nguỵ Vô Tiện, cũng không phải của y...
Có vài nhân sĩ ngay thẳng không khỏi bực bội lên tiếng, lập tức đã bị người bên cạnh kéo tay áo lại: "Hàm Quang Quân hiện giờ cùng một đội với Di Lăng Lão Tổ rồi, ngay cả ý tứ này, ngươi cũng không hiểu ha..."
Lại có người nhỏ giọng nói: "Các ngươi nghe nói chưa, tin hành lang, hai người gần đây đã kết làm đạo lữ".
Một người khác nói: "A?! Thật ư? Việc này có thể qua được Lam Khải Nhân sao?"
Người nọ lại nói: "Chuyện này có thể ngăn được à? Chuyện trên Loạn Tán Cương lần trước các ngươi không phải không nghe nói, tâm ý này của Hàm Quang Quân, hiện giờ thiên hạ có ai mà không biết?"
Tinh thần bát quái ở sảnh đường tăng cao, nóng sốt hơn nhiều so với lúc bàn chính sự, Lam Hi Thần ho khan thật lớn vài tiếng, mới khống chế được tình hình mới vừa rồi.
Hội nghị tiếp tục đến tận buổi tối, mọi người thảo luận một phen về cách thức đánh lén, chiến đấu với hoả thi, cùng với khả năng có cơ quan bẫy rập bên trong hầm mộ, gần như tới giờ hợi, mới tan.
Trong Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ qua, khoé miệng ngậm ý cười: "Lam Trạm, ngươi hôm nay âm thầm lặng lẽ, nhưng là công bố quan hệ của chúng ta với bên ngoài... Nói, có phải cố ý hay không?"
Lam Vong Cơ không nói lời nào, cầm lấy móng vuốt không đàng hoàng của hắn.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không hé răng? Không hé răng tức là cam chịu. Hay cho Hàm Quang Quân ngươi, vốn dĩ ta vì quan tâm đến mặt mũi của thúc phụ ngươi, chỉ lặng lẽ nói cho vài người, nhưng ngươi thì tốt rồi, gợi ý rõ ràng, công khai quan hệ của chúng ta với mười mấy người đứng đầu thế gia tiên môn này, như vậy là cả thế giới đều đã biết. Tiểu tâm tư này của ngươi... Hửm? Hàm Quang Quân, ngươi nói xem tiểu tâm tư này của ngươi có phải còn nhiều hơn tiểu tâm tư của cô nương không?"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, đưa cánh tay ra vòng lấy eo hắn kéo lại, Nguỵ Vô Tiện cảm giác được ánh mắt nóng rực của y, lồng ngực đập mạnh mẽ, ngón tay gãi gãi cằm y, vẫn không kiêng dè gì mà nói: "Ngươi đây có phải là cố ý tuyên bố với khắp thiên hạ, ta là của ngươi hay không? Để mọi người thay ngươi giám sát, nhỡ có một ngày ta cùng tiểu cô nương nhà ai đó chạy mất, thì ngươi dễ dàng bắt ta trở về, có phải hay không?"
Lam Vong Cơ thở gấp một hơi, giọng nói từ tính trầm thấp xẹt qua bên tai hắn: ".... Ngươi dám".
Nguỵ Vô Tiện không sợ hãi: "Ngày nào trên《Sổ nhân duyên》còn chưa sửa, thì ngày đó chưa biết.... A!"
Lời còn chưa dứt, thân hình Nguỵ Vô Tiện đã lơ lửng, bị Lam Vong Cơ bế ngang lên, hắn lập tức không kêu gào nữa, ngón tay xoa lên chỗ gò má của đối phương, tỉ mỉ vuốt ve, mạnh mẽ đổi chủ đề: "Thuốc mỡ này của Ôn Tình quả thực rất tốt, đã không còn thấy sẹo, nhưng hình như sắp dùng hết rồi có phải không?"
Vài lọ thuốc mỡ được gửi tới, loại thuốc đó mềm mại trơn ướt, đặc biệt thích hợp cho mục đích sử dụng nào đó, mỗi lần Nguỵ Vô Tiện giúp Lam Vong Cơ xức lên mặt, là Lam Vong Cơ lại thuận tay dùng một ngón tay bôi xuống một chỗ nào đó phía dưới hắn.... Cho nên, còn lại không nhiều lắm.
Lam Vong Cơ bế hắn tập trung đi vào gian trong, thuận miệng nói tiếp: "Dùng hết, lại yêu cầu".
Nguỵ Vô Tiện dừng một chút, nghe ra giọng nói của y không vui, một trận trừng phạt là không thể thoát, mềm giọng nói: "Hàm Quang Quân ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi đại nhân chớ chấp nhặt tiểu nhân, tha cho ta đi..."
"Rầm" một tiếng, cả người hắn đã bị ném lên giường, còn chưa kịp oán hận, một người đã đè lên trên.
Có lẽ con người ta sắp sửa chết sẽ đặc biệt nói nhiều, Nguỵ Vô Tiện lải nhải: "Ta nói giỡn với ngươi, mà ngươi cũng tức giận, quá nhỏ mọn... Hàm Quang Quân, Lam nhị công tử, Lam Trạm, Nhị ca ca, ngươi biết vì sao ta sẽ không tìm người khác không?"
Lam Vong Cơ đưa tay kéo thắt lưng của hắn xuống, giọng điệu thô lỗ lớn tiếng nói: "Vì sao?"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Nhị ca ca, trên trời dưới đất, ngươi kêu ta làm sao có thể tìm ra người nào có kỹ thuật trên giường tốt hơn ngươi?"
Hắn nói lời này còn chưa xong, hạ thân đã bị lột sạch, hai chân trơn bóng bị tách ra, cái miệng nhỏ ngọt ngào hơn đường mật bị hung hăng chặn lại, môi lưỡi chưa triền miên được bao lâu, kẽ mông đã bị một vật khổng lồ cứng rắn nóng bỏng chen vào. Lam Vong Cơ đỡ thắt lưng hắn, một hơi đâm vào tận trong cùng, cả người Nguỵ Vô Tiện căng thẳng trong chớp mắt, nhỏ giọng nức nở lên.
Lúc ban đầu không khỏi khô khốc, đưa đẩy từng chút một, hạ thân bắt đầu truyền đến tiếng nước ướt át, cảm giác chỗ kết hợp đã nhầy ướt, Lam Vong Cơ vẫn không giảm bớt động tác, đè chặt hắn, mỗi một lần tiến công là trừng phạt chỗ mềm mại nhất bên trong hắn.
Nguỵ Vô Tiện túm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, thở hồng hộc nói: "Lam Trạm, ngươi nhẹ một chút, hai ngày nữa chúng ta còn phải đánh nhau với địch đó, bây giờ ngươi làm ta hỏng rồi, đến lúc đó ta bị thương ra trận, nếu có người hỏi tới, ta sẽ nói là bị ngươi làm, khi ấy toàn bộ huyền môn đều biết, đường đường Hàm Quang Quân thế mà lại bắt nạt đạo lữ ở trên giường, quả thực uổng danh xưng quy phạm!"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ vén mớ tóc đen rơi loà xoà trước ngực Nguỵ Vô Tiện ra, kéo mở một bên vạt áo, cúi người xuống, cắn vào trái anh đào nhỏ đang nhô lên.
"A!... Nhẹ một chút, ưm... đau....."
Hắn ngoài miệng mềm mại xin tha, nhưng hai chân nhẹ nhàng kẹp lại, tiểu huyệt xoắn chặt một cái, thoáng chốc cảm giác được cây thịt trong cơ thể rung lên, suýt nữa tiết ra. Sắc mặt Lam Vong Cơ thay đổi hẳn, gân xanh trên đầu nổi lên, đột nhiên nhổm dậy, lạnh lùng quét mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện mấy cái, bỗng nhiên tự mình rút ra.
"Ơ?" Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị người nọ giữ eo lật lại, quỳ gối trên đệm, chất lỏng chảy lung tung xuống hai chân, hai cánh mông nhếch lên giữa không trung bị đôi tay ngọc ngà không chút nào thương hoa tiếc ngọc cấu nhéo đến đỏ bừng, hắn nhịn không được rên dài một tiếng, thật vất vả hít vào, lỗ trống phía sau đã bị lấp đầy một lần nữa.
Lam Vong Cơ bóp eo hắn, hùng hổ cưỡi một lát, mông Nguỵ Vô Tiện bị y đâm một cách hung bạo, tiếng bôm bốp giòn giã vang lên không dứt bên tai, thịt bị va đập đến tê rần, cảm giác xấu hổ và cảm giác tê rần bủn rủn ở chỗ thịt bị cọ qua cùng lúc chạy dọc theo sống lưng, hai chân run rẩy, hắn loạng choạng khuỵu gối xuống một lát, trong lòng tràn đầy oán hận nói: "Hay cho Lam Trạm ngươi, ngươi lại bắt nạt ta như vậy, ta... có tin ta không thay đổi《Sổ nhân duyên》hay không, sau này bỏ trốn cùng với người khác thì ngươi cũng đừng hối hận!"
Lam Vong Cơ: "....."
Nửa canh giờ sau.
Nguỵ Vô Tiện: ".... Ô ô ô, Nhị ca ca ta sai rồi, ta không bao giờ mạnh miệng nữa, đời này ta đều là của ngươi, tuyệt đối không cho người khác chạm vào dù chỉ một chút, ô ô ngươi nhẹ một chút mà...."
Lam Vong Cơ: ".... Ngươi tự tìm".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất