Phế Vật Tu Tiên

Chương 12

Trước Sau
Lúc Phó Tu Vân nở nụ cười, thật sự rất hấp dẫn. Đôi lông mày cong vút và đôi mắt sáng ngời làm lòng người vui vẻ. Chẳng qua phần lớn người bị thu hút đều không thể biết được đối phương sẽ nổi điên hay chỉ là làm nũng sau khi cười mà thôi.

Dịch Nhiên đứng bên cạnh nhìn nụ cười của Phó Tu Vân, thầm nghĩ người này sắp nổi điên rồi, nhớ tới trước khi cả đoàn người đường chủ đến thì đối phương không có như vậy, chắc chắn sự thay đổi của Phó Tu Vân có liên quan tới những người mới lên này.

Nhìn một lượt qua một hàng sáu người Triệu Kiến Chương, Dịch Nhiên thổ hào cũng không có phát hiện có ai đặc biệt đáng giá để ý, chỉ là đám tiểu lâu la chỉ có Ngưng Mạch thậm chí chỉ có Trúc Cơ thôi, có gì đáng để ý? Đương nhiên Dịch Nhiên lúc này hoàn toàn quên mất tu vi của mình cũng chỉ là tiểu lâu la.

Lúc Dịch Nhiên đang nghĩ, đường chủ Vương Huy bên kia cũng đã kêu người mời tới dược tu có tu vi cao nhất trong Hồi Xuân Các. Dù sao cũng liên quan tới mặt mũi của Hồi Xuân Các, nếu đối phương thật sự trúng độc lại kiểm tra không ra, bọn họ nhất định sẽ bị cười nhạo.

Bên kia, nam tu sĩ diện mạo âm nhu cũng đã chuẩn bị xong, hắn đứng đó xoay chuyển tròng mắt, lộ ra nụ cười vô cùng ái muội với Dịch Nhiên: "Vị đạo hữu này, tại hạ Hồ Bạch, ngươi co thể giao máu của ngươi cho to. Tả đảm bảo sẽ kiểm tra nó cẩn thận ~"

Dịch Nhiên hơi khựng lại sau đó lấy hộp ra, lướt qua Hồ Bạch mà đưa cho đường chủ Vương Huy. Vẻ mặt cười quyến rũ của Hồ Bạch lập tức cứng ngắc.

Sau khi Dịch Nhiên đưa máu mình ra thì đi lại ngồi lên ghế không nói một lời, Phó Tu Vân lúc này đã ổn định tâm trạng cũng không nhiều lời ngồi kế bên Dịch Nhiên.

Trong khi những dược sư và y sư cố gắng hết mình kiểm nghiệm máu, Phó Tu Vân cười mỉm nhìn Triệu Kiến Chương ở phía đối diện, hắn không thể ngờ được nhanh như vậy sẽ gặp được Triệu Kiến Chương ở thành Vận. Một trong những hung thủ đã phóng hỏa toàn gia tổ phụ hắn.

Mười năm trước, Triệu Kiến Chương là thanh niên kiêu căng, ngạo mạng, hung ác, mười năm sau... Gã vẫn khiến người ta vẫn sốt ruột như vậy.

Chỉ là tuy Triệu Kiến Chương đã từng tới Phó gia gặp muội muội, nhưng từ trước tới nay đều không có chú ý tới sự tồn tại của trưởng tử mất nương này, nên hiện tại gã không nhận ra mình, Phó Tu Vân nghĩ tới đây liền muốn cười, trời cao đưa cơ hội tới cho hắn, nếu hắn không lợi dụng cho tốt thì quả thật không phải là người.

Triệu Kiến Chương ở phía đối diện không nhịn được nhộn nhạo trong lòng khi Phó Tu Vân vẫn luôn mỉm cười với gã, thầm nghĩ bản thân thật quá quyến rũ, gã ăn cả nam lần nữa, người trước mắt vừa thấy chính là cực phẩm. Không thấy các huynh đệ quanh gã đã không nhịn được mà nhộn nhạo sao, nhưng cuối cùng mỹ nhân này cũng sẽ chỉ thuộc về gã!

Vì vậy Triệu Kiến Chương đi tới trước mặt Phó Tu Vân với dáng vẻ mình cho là tốt nhất, mỉm cười nói: "Vị đạo hữu này, chúng ta có thể làm quen chứ?"

Phó Tu Vân lập tức tươi cười xán lạn: "Được. Ta tên là Dịch Tu Nguyên."

Triệu Kiến Chương gật đầu lễ phép trả lời: "Ta là Triệu gia Triệu Kiến Chương."

Sau đó Triệu Kiến Chương liền thấy Phó Tu Vân lộ ra vẻ mặt kinh hỉ trong dự đoán của gã: "A, Triệu gia, không lẽ ngươi chính là Triệu gia đó?"

Triệu Kiến Chương cười: "Đúng là tại hạ."

Phó Tu Vân gật đầu: "Ngươi thật lợi hại!"

Triệu Kiến Chương nhìn vẻ mặt sùng bái của mỹ nhân, muốn duỗi tay sờ, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được kiếm ý sắc bén, sắc mặt gã lập tức thay đổi, lui về phía sau vài bước.

Chờ tới khi gã phản ứng lại lập tức cảm thấy xấu hổ không thôi, nhìn về phía người thả ra kiếm ý, quả nhiên chính là tên đầu trọc có hộp ngọc thuần mộc đó.

"Chậc, vị đạo hữu này, nếu ngươi đã trúng độc rồi thì đừng có sử dụng công pháp tùy tiện vậy, ai biết được sau đó ngươi có trực tiếp độc phát thân vong không?"

Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn gã, ngay khi mọi người cho rằng y sẽ nhẫn nhịn bỏ qua, thì ngay sau đó một cổ kiếm khí nóng rực và sắc bén bao phủ cả lầu ba Hồi Xuân Các, Triệu Kiến Chương thấy được tên gia hỏa nói bản thân trúng kịch độc rút kiếm về phía gã!



"... Ngươi có ý gì?" Triệu Kiến Chương im lặng rồi lại không hiểu, lẽ nào là muốn trực tiếp đấu võ? Chỉ là không phải bình thường nên cãi nhau trước sao? Hành vi không nói hai lời đã rút kiếm là tính cách chung của nhóm kiếm tu hả?

Dịch Nhiên thấy đối phương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức mất kiên nhẫn: "Câm miệng, muốn đánh thì đánh!"

Lời này trực tiếp khiến Triệu Kiến Chương nghẹn lời, nhưng lúc này gã chỉ muốn thông đồng với mỹ nhân, không muốn đánh nhau, huống chi tu vi của y cũng là Ngưng Mạch như gã, còn là kiếm tu hệ Hỏa, thực lực hẳn là...

"Phụt, ha ha ha!"

"Ai ui ôi trời ơi!"

"Cười chết ta!"

Chưa đợi Triệu Kiến Chương nghĩ về chuyện thực lực xong, gã lại đột nhiên nghe thấy đám hồ bằng cẩu hữu của mình từng người từng người cười ra tiếng, gã khó hiểu nhìn qua lại thấy ngón tay run rẩy của lão nhị Chu gia cũng trong tứ đại gia tộc, Chu Năng, đang chỉ về phía đối thủ của gã: "Buồn cười chết ta, ha ha ha, Kiến Chương ngươi xem đi! Nhìn xem người muốn đánh nhau với ngươi lấy ra cái gì! Tiểu gia ta lớn tới giờ còn chưa từng thấy qua ai muốn tự mình làm mất mặt bản thân như vậy! Ha ha ha!"

Triệu Kiến Chương nghi hoặc quay đầu lại, nhìn kỹ kiếm lửa đỏ trong tay Dịch Nhiên, sau đó... phát ra tiếng cười kinh thiên động địa.

"Ha ha ha ha ha! Ngươi, ngươi! Ngươi còn muốn cùng ta đánh nhau với cái thanh kiếm bị mất mũi kiếm đó hả? Đầu óc ngươi bị vào nước à! Không không không, không phải đầu óc vào nước mà là đầu bị đốt tới hói đốt tới ngu luôn rồi!"

Tức khắc cả nơi này tràn ngập tiếng cười to, ngay cả Phó Tu Vân nhìn cái đầu trụi lủi kia của Dịch Nhiên cũng không nhịn được phụt một tiếng.

Một tiếng này quả thực là giọt nước tràn ly.

Gân xanh xuất hiện trên trán Dịch Nhiên, nửa thanh kiếm trong tay vung tới Triệu Kiến Chương!

Triệu Kiến Chương không ngờ tới Dịch Nhiên sẽ đột nhiên tấn công, nhưng người tu chân luôn đề phòng từng giây từng phút, gã luôn chú ý tới động tác của Dịch Nhiên, ngay khi lắc mình tránh né đồng thời muốn nhân lúc này lấy bảo kiếm của mình chặn một kiếm này của y, lại biến sắc khi kiếm khí cách gã càng lúc càng gần.

Khí này không đúng!

Triệu Kiến Chương cũng coi như là người đã trải qua rất nhiều trận chiến, ngay khi cảm thấy không đúng lập tức khởi động Linh Khí bảo giáp phòng ngự thất phẩm phụ thân cho gã, mà đúng là nhờ hành động này mới cứu được mạng nhỏ của gã.

Sau tiếng rống to, Triệu Kiến Chương vô cùng chật vật nửa quỳ trên sàn, vách tường tầng ba của Hồi Xuân Các sau lưng gã có mấy chục tầng cấm chế đã bị một đạo kiếm khí của Dịch Nhiên nhẹ nhàng cắt ra một lỗ, gió nhỏ thổi từ lỗ thủng đó tới, thổi tới mọi người chấn động.

Sắc mặt của Triệu Kiến Chương cực kỳ khó coi, nếu lúc nãy gã không dùng tới bảo giáp thất phẩm thì quả thật không thể tưởng tượng nổi sau cú tấn công đó mình sẽ ra thế nào. Sau khi phản ứng lại, Triệu Kiếm Chương nhìn về phía Dịch Nhiên với ánh mắt vô cùng hung ác nham hiểm.

"Ngươi tốt lắm!" Dám đối với ta như vậy!

Dịch Nhiên nhíu mày, vừa định nói chuyện thì mấy vị dược sư và Hồ Bạch bên kia cùng lúc ra kết luận, sắc mặt Lý dược sư đặc sắc kêu gào với Dịch Nhiên: "Đúng vậy! Ngươi tốt lắm! Ngươi căn bản không có trúng độc!" Hơn nữa nếu một người trúng độc vậy sao còn có thể dùng ra chiêu thức lợi hại như thế? "Chắc chắn ngươi là tới phá! Nơi này cũng bị ngươi phá hư! Bồi thường đi!"

Khóe miệng Triệu Kiếm Chương giật giật, gã không có ý này.



Và câu trả lời của Dịch Nhiên với một phòng người đầy thắc mắc và nghi ngờ chính là... ba canh giờ tới rồi.

"Phụt!" Từng ngụm từng ngụm máu bị y phun ra, nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện chút ánh sáng trong máu.

Mọi người trong phòng ngoại trừ Phó Tu Vân: "..." Mẹ nó, ngươi là đang diễn đúng không? Đúng không đúng không!

Hết chương 12.

Tiểu kịch trường:

1. Về tính khí của kiếm tu.

Triệu Kiến Chương: Mọe nó, lẽ nào các kiếm tu đều một lời không hợp là rút kiếm hả?

Dịch Nhiên: Không, chú ý tên của ta.

(Dịch Nhiên => Dễ Cháy (theo gg là vậy))

Triệu Kiến Chương:... Không thể hiểu được.

2. Trọc đầu.

Triệu Kiến Chương: Ha ha ha ha! Trọc đầu!

Dịch Nhiên: Chém chết ngươi.

Phó Tu Vân: Phụt. Trọc đầu.

Dịch Nhiên:...

Quay lại giết người khác.

3. Ngươi tốt lắm!

Triệu Kiến Chương: Ngươi tốt lắm! Chết tiệt!

Lý dược sư: Ngươi tốt lắm! Căn bản không có trúng độc!

Dịch Nhiên bình tĩnh phun ra ngụm máu.

Mặt đau không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau