Chương 17
Nếu đã đạt được mục đích vậy thì Phó Tu Vân cũng sẽ không ở chung với cái tên viết đầy chữ "không có ý tốt" này nữa. Hắn rút tay thực tự nhiên, nói mình còn cần chuẩn bị liền trực tiếp xoay người rời đi.
Bởi vì hắn xoay người rời đi quá mức dứt khoát và tự nhiên vô hại, chờ tới khi người rời đi, Triệu Kiến Chương mới kịp phản ứng lại gã đã để con cá lớn chạy thoát. Nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, này thì có gì chứ? Cơm ngon chưa bao giờ là quá muộn, chỉ cần ngày mai gã tìm được đá Hỏa Kim bát phẩm, còn cần lo lắng mỹ nhân rời đi? Đến lúc đó có lẽ mỹ nhân sẽ quấn lấy gã mãi không buông không chừng.
Triệu Kiến Chương nghĩ tới đây lập tức lục trong túi trữ vật của mình, mai cần phải thể hiện bản thân trước mặt mỹ nhân, như vậy càng dễ ra tay hơn.
Sau khi Phó Tu Vân rời khỏi cũng không thật sự đi tới Trân Bảo Các hoặc nơi nào khác mua một số linh bảo phòng ngự hoặc tấn công, phải biết tuy hiện tại hắn làm bằng hữu với thổ hào, nhưng nói tới cùng thì chính bản thân mình gần như không xu dính túi. Trước kia hắn sẽ cách một đoạn thời gian che mặt tới các thành thị khác nhau bán ra các phế phẩm, nhưng hiện tại một cái túi trữ vật trên người cũng không có, còn sót lại chỉ có một nén vàng và mười viên linh thạch hạ phẩm, còn là trong một cái bao rách.
So tổng tài sản với thổ hào, quả thực thảm tới không nỡ nhìn.
Hắn nghèo tới mức chỉ còn có Tiểu Đầu Đất, cho nên mua đồ gì chứ, vẫn là đi tu luyện thì hơn! Nắm giữ càng nhiều pháp quyết công kích cũng tốt. Tuy tu vi thấp, nhưng lửa rất lợi hại, hẳn vẫn có thể chống đỡ.
Sau khi trở lại động phủ tầng bốn, Phó Tu Vân nói chuyện đã hẹn với Triệu Kiến Chương cho Dịch Nhiên, phản ứng đầu tiên của y chính là tỏ vẻ muốn đi theo, Phó Tu Vân cũng gật đầu: "Ngươi là chủ nợ của ta nên đương nhiên phải đi chung. Hơn nữa, dù ta có Tiểu Đầu Đất, thì một mình đối phó với bốn năm người bọn họ cũng thật sự là quá không biết tự lượng sức mình."
Dịch thổ hào nghe xong mới hài lòng gật gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ lại móc ra viên đá quý màu đỏ trong cổ, sau khi đá quý biến lớn thành hộp thì lục lục lọi ra một cái túi nhỏ màu đỏ từ trong đó, như là túi Phúc cầu bình an và may mắn vậy.
Dịch Nhiên đưa túi Phúc nhỏ cho Phó Tu Vân.
Phó Tu Vân sửng sốt: "Đây là cái gì? Túi cầu bình an hả?"
Dịch thổ hào nghe thấy vậy lập tức lộ ra ánh mắt "ngươi thật đáng thương", chỉ là vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh lạnh lùng: "Đây là túi trữ vật." Gia hỏa này rốt cuộc trước kia khổ cỡ nào mà tới túi trữ vật cũng không biết vậy. Nhìn trên phân thượng hắn có thể giải độc và cứu mạng y, sau này nhất định phải dẫn hắn đi tới nhiều nơi hơn để thấy nhiều hơn, mở rộng tầm mắt! Dịch Nhiên kiên định gật đầu trong lòng.
Phó Tu Vân nhìn thấy ánh mắt đó của Dịch Nhiên mà muốn rít gào! Hắn vô lực giải thích: "Không phải ta chưa từng thấy qua túi trữ vật, chỉ là ta chưa từng thấy túi trữ vật như vậy mà thôi."
Lần này Dịch Nhiên ngay cả vẻ mặt lạnh băng cũng không giữ được, gật gật đầu: "Ừ, ta biết ngươi chắc chắn đã thấy qua, không sao, cái này tặng cho ngươi. Ta có hộp của ta." Đương nhiên còn có cổ của ta.
Phó Tu Vân: "..." Thôi, tại ta không giải thích rõ ràng! Sau này ta nhất định phải trở thành người giàu nhất! Giàu số một!
"Túi trữ vật này thật tinh xảo!" Đây mới là điểm hắn muốn hỏi đó, được không? Túi trữ vật bình thường sẽ không đẹp mắt như thế này, hơn nữa nói thật, chữ Phúc màu vàng và hoa văn nhỏ màu bạc trên túi đỏ như này thấy thế nào cũng là vật nữ tu thích, túi trữ vật đẹp như vậy Phó Tu Vân cũng chưa từng thấy trên người kế mẫu và đại muội, phải biết rằng bởi vì có quan hệ với Triệu gia nên cơ bản đồ của họ toàn là thứ tốt nhất của Nhiên Nguyên Giới. Nhưng túi trữ vật của hai người họ chỉ có màu sắc tươi hơn chứ không có chút hoa văn nào.
Sắc mặt Dịch Nhiên hơi bất đắc dĩ khi nghe thấy lời này, cuối cùng hơi bĩu môi: "... Này là do mẫu thân ta tìm thấy, vốn định... Dù sao thì chất liệu của nó rất tốt, làm từ tơ Hỏa Vân và Kim Tinh Tuyến, không sợ thủy hỏa kim thạch, đặt thần thức lên làm ấn ký tuyệt đối không bị ai đoạt. Tu vi của ngươi thấp, vừa vặn cho ngươi dùng."
Phó Tu Vân lại lần nữa cảm thấy mình bị chế giễu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của trọc đầu đối diện, hắn vẫn giật giật khóe môi đặt lên ấn ký thần thức.
Tuy bị chế giễu, nhưng lần này tuyệt đối không ảnh hưởng tới chỗ tốt hắn có được. Người ta xem bệnh trị liệu còn phải thu phí, hắn được cái túi trữ vật cũng khá tốt rồi. Cũng không biết túi trữ vật này dùng để làm gì, dù sao cũng tới tay mình rồi thì đó chính là của mình.
Dịch Nhiên nhìn Phó Tu Vân đeo chiếc túi Phúc nhỏ này ở bên hông, khóe miệng cong lên gật đầu hài lòng. Ừm, đáng tiếc hộp của hắn không thể đựng loại đồ vật quá lớn như y phục, nếu không có thể cho hắn một kiện trường y màu trắng như ánh trăng, hẳn là sẽ rất đẹp.
Hai người nhìn nhau không biết sao có chút kỳ quái, cả hai nhanh chóng quay đầu bắt đầu đả tọa tu luyện.
Dịch Nhiên chỉ cần tranh đấu với độc tố là được, y không thiếu kinh nghiệm thực chiến và các loại kỹ năng chiến đấu, chỉ yêu cầu bản thân thích ứng tu vi mà y cho là thấp như hiện tại thôi.
Còn Phó Tu Vân đang mở ra [Ngũ Hành Tạo Hóa Thuật – Quyển thượng] trong thức hải coi có pháp quyết thuộc tính Hỏa nào thích hợp với tình huống hiện tại của hắn hay không.
Nếu xem xét đan điền và linh căn của Phó Tu Vân lúc này là có thể phát hiện năm loại linh căn trong cơ thể hắn chỉ có linh căn hệ Hỏa vô cùng sống động và cứng cỏi, còn bốn linh căn còn lại tuy rằng cũng rất to và cứng rắn nhưng lại như không có linh hồn, cảm giác như vật chết vậy. Phó Tu Vân biết nếu muốn thay đổi tình huống này thì hắn cần phải tìm được bốn loại bảo vật đặt cùng với Thiên Hỏa Cửu U Phệ, dung hợp thành bảo vật bản mạng, đến lúc đó Ngũ linh căn của hắn mới có thể trở thành Ngũ linh căn mạnh nhất, sau đó là có thể bước lên đỉnh cao nhân sinh!
Lúc này Phó Tu Vân cũng không biết Ngũ linh căn mạnh nhất còn có một cái tên khác đang yên lặng nằm trên cùng Bảng Thiên Thể, chờ đợi được thắp sáng lần nữa.
"A, thuật Lưu Hỏa Phi Tinh (1)? Thuật Hỏa Hải Vân Đằng (2)? Thuật Nghĩ Hỏa (3)?" Cuối cùng Phó Tu Vân cũng tìm được pháp quyết thuộc tính Hỏa trong chương Hỏa của Tạo Hóa Thuật, pháp quyết thuộc tính Hỏa chỉ có ba loại, xem ra quý ở chất lượng chứ không quý ở số lượng. Nhưng việc học cái nào đã làm khó hắn, hai pháp thuật trước vừa nghe chính là rất lợi hại và cao siêu, chỉ nhìn tên cũng thấy hoành tráng rồi. Nhưng vấn đề hiện tại là Tiểu Đầu Đất trong thân thể hắn hoàn toàn chưa đủ xem, tu vi của hắn cũng quá thấp, nếu học hai loại trước thì nhất định không ra được hiệu quả Lưu Tinh Hỏa Vũ đầy trời, càng không phải Hỏa Hải Vân Đằng, có lẽ chỉ là một ngọn lửa nhỏ đủ thiêu trọc đầu...
(1): Mưa sao băng
(2): Biển mây lửa
(3): Lửa mô phỏng
Giật giật khóe môi, cuối cùng Phó Tu Vân cũng quyết định học Thuật Nghĩ Hỏa. Khi hắn đem thần thức tập trung vào pháp thuật này, tức khắc cảm thấy đủ loại thú dữ, thậm chí là thực vật biến thành từ ngọn lửa đang tranh đấu muốn quyết định ra ai là người thắng.
Khi Phó Tu Vân lần nữa mở to hai mắt, sắc trời đã tờ mờ sáng. Phó Tu Vân kinh ngạc mình chỉ học có một loại pháp thuật lại học tới cả nửa ngày một đêm. Sau đó hắn nhanh chóng nhớ tới Dịch Nhiên, quay đầu vừa nhìn, quả nhiên đối phương đã phát độc nửa hôn mê, Phó Tu Vân thả lửa ra. Chỉ là lần này dáng vẻ của Tiểu Đầu Đất không chỉ là một ngọn lửa nữa, trái lại hóa thành con chim nhỏ vỗ cánh bay vào trong cơ thể Dịch Nhiên.
Ý định ban đầu của Phó Tu Vân là sẵn luyện tập thuật Nghĩ Hỏa, nhưng sau khi hắn khống chế Tiểu Đầu Đất vào cơ thể của Dịch Nhiên, lại phát hiện Tiểu Đầu Đất đã biến thành con chim lửa nhỏ vậy mà chủ động dùng mỏ nhọn của nó mổ mổ độc tố trong linh căn và đan điền của Dịch Nhiên!
Sau khi chim lửa nhỏ mổ không biết mệt cả một canh giờ, nó không những không biến mất vì hết thể lực trái lại còn vẫy vẫy cánh mệt mỏi bay về phía đan điền của Phó Tu Vân, Phó Tu Vân cũng cảm thấy tuy mệt mỏi, nhưng không có vất vả như lần giải độc đầu tiên.
Dịch Nhiên mở bừng mắt, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Phó Tu Vân: "Trăm trung đi chín!" (9%)
Phó Tu Vân hiểu được lời của Dịch thổ hào, lập tức lộ ra nụ cười kinh hỉ: "Thật sự? Thật tốt quá, không ngờ thuật Nghĩ Hỏa lại có tác dụng này!"
Lúc Dịch Nhiên nghe thấy thuật Nghĩ Hỏa hơi dừng lại, sau đó nói: "Trạng thái hiện tại của ta hẳn có thể sử dụng thực lực Ngưng Mạch kỳ chiến đấu trong một ngày này, chỉ là lúc phát độc buổi trưa và chiều thì còn cần ngươi bảo vệ."
Phó Tu Vân nhanh chóng gật đầu, đây đã là tin vui ngoài ý muốn rồi. Hơn nữa có lẽ hắn đã xem nhẹ sức mạnh của thuật Nghĩ Hỏa, chim lửa đã như vậy, nếu hắn biến Tiểu Đầu Đất thành vương của trăm thú... Thôi, có lẽ giờ ngưng kết ra cũng chỉ ra chữ vương trong vương của bách thú thôi quá. Vẫn nên bắt đầu từ nhỏ lên thôi.
Khi ánh sáng chiếu sáng cả thế giới, Phó Tu Vân đi một mình tới chân núi Vân Phong trong thành, lúc này một hàng năm người Triệu Kiến Chương đã sớm chờ ở đó. Ngoại trừ Hồ Bạch và Chu Năng, hai người còn lại là đích tử gia tộc phụ thuộc Chu gia và Triệu gia, nếu bọn họ dựa vào Triệu gia và Chu gia, thì đương nhiên phải nịnh bợ gia chủ tương lai cho tốt chứ. Trong năm người, ngoại trừ Triệu Kiến Chương và Chu Năng là Ngưng Mạch sơ kỳ, hai tùy tùng Tống Khắc và Hà Dương đều là Trúc Cơ trung kỳ. Tu vi của Hồ Bạch kém coi nhất, nhưng cũng là Trúc Cơ sơ kỳ.
Năm người bọn họ nhìn Phó Tu Vân chỉ có tu vi Luyện Khí tầng năm đi tới một mình, khinh bỉ trong lòng gần như không thể che giấu, Chu Năng hừ hừ một tiếng: "Triệu huynh, nếu không phải đối phương thật sự quyến rũ, chỉ với tu vi này ta cũng lười lãng phí thời gian tới. Mà thôi, đồ chơi cũng chỉ mới mẻ nhất thời, lần này chúng ta cần kiếm được Ý Phấn Điệp tại núi Vân Phong, có thứ này, Vân Thủy Nhi kia nhất định sẽ thua trên người chúng ta."
Triệu Kiến Chương gật đầu: "Đó là đương nhiên, mỹ nhân dù có đẹp tới mấy cũng không thể làm đạo lữ, Vân Thủy Nhi đối với ngươi và ta là lô đỉnh cực phẩm đương nhiên quan trọng hơn. Được rồi, người đang tới, ngươi thu liễm lại đi."
Ngay lúc này Hồ Bạch đột nhiên nhăn mày, chỉ vào Dịch Nhiên đột nhiên xuất hiện phía sau Phó Tu Vân: "Ngươi đây là có ý gì? Sao lại dẫn theo người này tới?"
Sắc mặt của Triệu Kiến Chương cũng khó coi hơn.
Phó Tu Vân lập tức lộ ra vẻ mặt bất an: "Ta nói muốn tự mình tới đây, nhưng y nói ta sau khi trả xong nhân quả mới được tự đi, y sợ ta chạy... Ta thật sự không còn cách nào khác... Hay là ta vẫn không nên đi đi."
Triệu Kiến Chương nhếch lên: "Thôi, y đi theo thì cứ đi! Nhưng ngươi cần đảm bảo hắn sẽ không loạn đoạt đồ của chúng ta, chúng ta chính là có bản đồ, tới nơi hắn phải tránh thì hắn nhất định phải tránh!"
Dịch Nhiên không đợi Phó Tu Vân mở miệng, nói thẳng: "Ngươi tìm chính là Tiên Bảo?"
"Bên ngoài núi Vân Phong sao có thể có Tiên Bảo!" Triệu Kiến Chương với vẻ mặt ngươi ngu hả!
Dịch Nhiên gật gật đầu: "Vậy thì ta sẽ không đoạt của ngươi." Ngươi mới ngu. Nét mặt của Dịch thổ hào càng trắng ra, trực tiếp khiến Triệu Kiến Chương nghẹn lại.
Triệu Kiến Chương rất cố gắng nuốt cơn tức này xuống, chỉ là lúc quay đầu, trong mắt gã lóe lên tia độc ác, nếu ngươi không biết tốt xấu như vậy thì đừng có trách ta để cho ngươi có vào mà không có ra!
Hết chương 17.
Tiểu kịch trường:
1. Túi trữ vật.
Phó Tu Vân: Túi trữ vật này có phải quá đẹp rồi không?
Dịch Nhiên:... Ừm, có lẽ vậy.
Phó Tu Vân: Vì sao?
Dịch Nhiên:...
Phó Tu Vân: Nói đi! Đừng có xấu hổ.
Dịch Nhiên: Vốn là định cho đạo lữ của ta...
Phó Tu Vân:...
Dịch Nhiên:...
Ta sợ ngươi xấu hổ.
2. Nghĩ Hỏa.
Phó Tu Vân: Biến thành con cọp!
Tiểu Đầu Đất biến thành chữ Vương.
Phó Tu Vân:... Biến thành con gấu.
Tiểu Đầu Đất biến thành tai gấu.
Phó Tu Vân:... Quên đi, ngươi có thể biến thành Dịch Nhiên?
Tiểu Đầu Đất biến thành cái đầu trọc còn nổi lửa.
Dịch Nhiên đứng xem:...
Ha ha.
Bởi vì hắn xoay người rời đi quá mức dứt khoát và tự nhiên vô hại, chờ tới khi người rời đi, Triệu Kiến Chương mới kịp phản ứng lại gã đã để con cá lớn chạy thoát. Nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, này thì có gì chứ? Cơm ngon chưa bao giờ là quá muộn, chỉ cần ngày mai gã tìm được đá Hỏa Kim bát phẩm, còn cần lo lắng mỹ nhân rời đi? Đến lúc đó có lẽ mỹ nhân sẽ quấn lấy gã mãi không buông không chừng.
Triệu Kiến Chương nghĩ tới đây lập tức lục trong túi trữ vật của mình, mai cần phải thể hiện bản thân trước mặt mỹ nhân, như vậy càng dễ ra tay hơn.
Sau khi Phó Tu Vân rời khỏi cũng không thật sự đi tới Trân Bảo Các hoặc nơi nào khác mua một số linh bảo phòng ngự hoặc tấn công, phải biết tuy hiện tại hắn làm bằng hữu với thổ hào, nhưng nói tới cùng thì chính bản thân mình gần như không xu dính túi. Trước kia hắn sẽ cách một đoạn thời gian che mặt tới các thành thị khác nhau bán ra các phế phẩm, nhưng hiện tại một cái túi trữ vật trên người cũng không có, còn sót lại chỉ có một nén vàng và mười viên linh thạch hạ phẩm, còn là trong một cái bao rách.
So tổng tài sản với thổ hào, quả thực thảm tới không nỡ nhìn.
Hắn nghèo tới mức chỉ còn có Tiểu Đầu Đất, cho nên mua đồ gì chứ, vẫn là đi tu luyện thì hơn! Nắm giữ càng nhiều pháp quyết công kích cũng tốt. Tuy tu vi thấp, nhưng lửa rất lợi hại, hẳn vẫn có thể chống đỡ.
Sau khi trở lại động phủ tầng bốn, Phó Tu Vân nói chuyện đã hẹn với Triệu Kiến Chương cho Dịch Nhiên, phản ứng đầu tiên của y chính là tỏ vẻ muốn đi theo, Phó Tu Vân cũng gật đầu: "Ngươi là chủ nợ của ta nên đương nhiên phải đi chung. Hơn nữa, dù ta có Tiểu Đầu Đất, thì một mình đối phó với bốn năm người bọn họ cũng thật sự là quá không biết tự lượng sức mình."
Dịch thổ hào nghe xong mới hài lòng gật gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ lại móc ra viên đá quý màu đỏ trong cổ, sau khi đá quý biến lớn thành hộp thì lục lục lọi ra một cái túi nhỏ màu đỏ từ trong đó, như là túi Phúc cầu bình an và may mắn vậy.
Dịch Nhiên đưa túi Phúc nhỏ cho Phó Tu Vân.
Phó Tu Vân sửng sốt: "Đây là cái gì? Túi cầu bình an hả?"
Dịch thổ hào nghe thấy vậy lập tức lộ ra ánh mắt "ngươi thật đáng thương", chỉ là vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh lạnh lùng: "Đây là túi trữ vật." Gia hỏa này rốt cuộc trước kia khổ cỡ nào mà tới túi trữ vật cũng không biết vậy. Nhìn trên phân thượng hắn có thể giải độc và cứu mạng y, sau này nhất định phải dẫn hắn đi tới nhiều nơi hơn để thấy nhiều hơn, mở rộng tầm mắt! Dịch Nhiên kiên định gật đầu trong lòng.
Phó Tu Vân nhìn thấy ánh mắt đó của Dịch Nhiên mà muốn rít gào! Hắn vô lực giải thích: "Không phải ta chưa từng thấy qua túi trữ vật, chỉ là ta chưa từng thấy túi trữ vật như vậy mà thôi."
Lần này Dịch Nhiên ngay cả vẻ mặt lạnh băng cũng không giữ được, gật gật đầu: "Ừ, ta biết ngươi chắc chắn đã thấy qua, không sao, cái này tặng cho ngươi. Ta có hộp của ta." Đương nhiên còn có cổ của ta.
Phó Tu Vân: "..." Thôi, tại ta không giải thích rõ ràng! Sau này ta nhất định phải trở thành người giàu nhất! Giàu số một!
"Túi trữ vật này thật tinh xảo!" Đây mới là điểm hắn muốn hỏi đó, được không? Túi trữ vật bình thường sẽ không đẹp mắt như thế này, hơn nữa nói thật, chữ Phúc màu vàng và hoa văn nhỏ màu bạc trên túi đỏ như này thấy thế nào cũng là vật nữ tu thích, túi trữ vật đẹp như vậy Phó Tu Vân cũng chưa từng thấy trên người kế mẫu và đại muội, phải biết rằng bởi vì có quan hệ với Triệu gia nên cơ bản đồ của họ toàn là thứ tốt nhất của Nhiên Nguyên Giới. Nhưng túi trữ vật của hai người họ chỉ có màu sắc tươi hơn chứ không có chút hoa văn nào.
Sắc mặt Dịch Nhiên hơi bất đắc dĩ khi nghe thấy lời này, cuối cùng hơi bĩu môi: "... Này là do mẫu thân ta tìm thấy, vốn định... Dù sao thì chất liệu của nó rất tốt, làm từ tơ Hỏa Vân và Kim Tinh Tuyến, không sợ thủy hỏa kim thạch, đặt thần thức lên làm ấn ký tuyệt đối không bị ai đoạt. Tu vi của ngươi thấp, vừa vặn cho ngươi dùng."
Phó Tu Vân lại lần nữa cảm thấy mình bị chế giễu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của trọc đầu đối diện, hắn vẫn giật giật khóe môi đặt lên ấn ký thần thức.
Tuy bị chế giễu, nhưng lần này tuyệt đối không ảnh hưởng tới chỗ tốt hắn có được. Người ta xem bệnh trị liệu còn phải thu phí, hắn được cái túi trữ vật cũng khá tốt rồi. Cũng không biết túi trữ vật này dùng để làm gì, dù sao cũng tới tay mình rồi thì đó chính là của mình.
Dịch Nhiên nhìn Phó Tu Vân đeo chiếc túi Phúc nhỏ này ở bên hông, khóe miệng cong lên gật đầu hài lòng. Ừm, đáng tiếc hộp của hắn không thể đựng loại đồ vật quá lớn như y phục, nếu không có thể cho hắn một kiện trường y màu trắng như ánh trăng, hẳn là sẽ rất đẹp.
Hai người nhìn nhau không biết sao có chút kỳ quái, cả hai nhanh chóng quay đầu bắt đầu đả tọa tu luyện.
Dịch Nhiên chỉ cần tranh đấu với độc tố là được, y không thiếu kinh nghiệm thực chiến và các loại kỹ năng chiến đấu, chỉ yêu cầu bản thân thích ứng tu vi mà y cho là thấp như hiện tại thôi.
Còn Phó Tu Vân đang mở ra [Ngũ Hành Tạo Hóa Thuật – Quyển thượng] trong thức hải coi có pháp quyết thuộc tính Hỏa nào thích hợp với tình huống hiện tại của hắn hay không.
Nếu xem xét đan điền và linh căn của Phó Tu Vân lúc này là có thể phát hiện năm loại linh căn trong cơ thể hắn chỉ có linh căn hệ Hỏa vô cùng sống động và cứng cỏi, còn bốn linh căn còn lại tuy rằng cũng rất to và cứng rắn nhưng lại như không có linh hồn, cảm giác như vật chết vậy. Phó Tu Vân biết nếu muốn thay đổi tình huống này thì hắn cần phải tìm được bốn loại bảo vật đặt cùng với Thiên Hỏa Cửu U Phệ, dung hợp thành bảo vật bản mạng, đến lúc đó Ngũ linh căn của hắn mới có thể trở thành Ngũ linh căn mạnh nhất, sau đó là có thể bước lên đỉnh cao nhân sinh!
Lúc này Phó Tu Vân cũng không biết Ngũ linh căn mạnh nhất còn có một cái tên khác đang yên lặng nằm trên cùng Bảng Thiên Thể, chờ đợi được thắp sáng lần nữa.
"A, thuật Lưu Hỏa Phi Tinh (1)? Thuật Hỏa Hải Vân Đằng (2)? Thuật Nghĩ Hỏa (3)?" Cuối cùng Phó Tu Vân cũng tìm được pháp quyết thuộc tính Hỏa trong chương Hỏa của Tạo Hóa Thuật, pháp quyết thuộc tính Hỏa chỉ có ba loại, xem ra quý ở chất lượng chứ không quý ở số lượng. Nhưng việc học cái nào đã làm khó hắn, hai pháp thuật trước vừa nghe chính là rất lợi hại và cao siêu, chỉ nhìn tên cũng thấy hoành tráng rồi. Nhưng vấn đề hiện tại là Tiểu Đầu Đất trong thân thể hắn hoàn toàn chưa đủ xem, tu vi của hắn cũng quá thấp, nếu học hai loại trước thì nhất định không ra được hiệu quả Lưu Tinh Hỏa Vũ đầy trời, càng không phải Hỏa Hải Vân Đằng, có lẽ chỉ là một ngọn lửa nhỏ đủ thiêu trọc đầu...
(1): Mưa sao băng
(2): Biển mây lửa
(3): Lửa mô phỏng
Giật giật khóe môi, cuối cùng Phó Tu Vân cũng quyết định học Thuật Nghĩ Hỏa. Khi hắn đem thần thức tập trung vào pháp thuật này, tức khắc cảm thấy đủ loại thú dữ, thậm chí là thực vật biến thành từ ngọn lửa đang tranh đấu muốn quyết định ra ai là người thắng.
Khi Phó Tu Vân lần nữa mở to hai mắt, sắc trời đã tờ mờ sáng. Phó Tu Vân kinh ngạc mình chỉ học có một loại pháp thuật lại học tới cả nửa ngày một đêm. Sau đó hắn nhanh chóng nhớ tới Dịch Nhiên, quay đầu vừa nhìn, quả nhiên đối phương đã phát độc nửa hôn mê, Phó Tu Vân thả lửa ra. Chỉ là lần này dáng vẻ của Tiểu Đầu Đất không chỉ là một ngọn lửa nữa, trái lại hóa thành con chim nhỏ vỗ cánh bay vào trong cơ thể Dịch Nhiên.
Ý định ban đầu của Phó Tu Vân là sẵn luyện tập thuật Nghĩ Hỏa, nhưng sau khi hắn khống chế Tiểu Đầu Đất vào cơ thể của Dịch Nhiên, lại phát hiện Tiểu Đầu Đất đã biến thành con chim lửa nhỏ vậy mà chủ động dùng mỏ nhọn của nó mổ mổ độc tố trong linh căn và đan điền của Dịch Nhiên!
Sau khi chim lửa nhỏ mổ không biết mệt cả một canh giờ, nó không những không biến mất vì hết thể lực trái lại còn vẫy vẫy cánh mệt mỏi bay về phía đan điền của Phó Tu Vân, Phó Tu Vân cũng cảm thấy tuy mệt mỏi, nhưng không có vất vả như lần giải độc đầu tiên.
Dịch Nhiên mở bừng mắt, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Phó Tu Vân: "Trăm trung đi chín!" (9%)
Phó Tu Vân hiểu được lời của Dịch thổ hào, lập tức lộ ra nụ cười kinh hỉ: "Thật sự? Thật tốt quá, không ngờ thuật Nghĩ Hỏa lại có tác dụng này!"
Lúc Dịch Nhiên nghe thấy thuật Nghĩ Hỏa hơi dừng lại, sau đó nói: "Trạng thái hiện tại của ta hẳn có thể sử dụng thực lực Ngưng Mạch kỳ chiến đấu trong một ngày này, chỉ là lúc phát độc buổi trưa và chiều thì còn cần ngươi bảo vệ."
Phó Tu Vân nhanh chóng gật đầu, đây đã là tin vui ngoài ý muốn rồi. Hơn nữa có lẽ hắn đã xem nhẹ sức mạnh của thuật Nghĩ Hỏa, chim lửa đã như vậy, nếu hắn biến Tiểu Đầu Đất thành vương của trăm thú... Thôi, có lẽ giờ ngưng kết ra cũng chỉ ra chữ vương trong vương của bách thú thôi quá. Vẫn nên bắt đầu từ nhỏ lên thôi.
Khi ánh sáng chiếu sáng cả thế giới, Phó Tu Vân đi một mình tới chân núi Vân Phong trong thành, lúc này một hàng năm người Triệu Kiến Chương đã sớm chờ ở đó. Ngoại trừ Hồ Bạch và Chu Năng, hai người còn lại là đích tử gia tộc phụ thuộc Chu gia và Triệu gia, nếu bọn họ dựa vào Triệu gia và Chu gia, thì đương nhiên phải nịnh bợ gia chủ tương lai cho tốt chứ. Trong năm người, ngoại trừ Triệu Kiến Chương và Chu Năng là Ngưng Mạch sơ kỳ, hai tùy tùng Tống Khắc và Hà Dương đều là Trúc Cơ trung kỳ. Tu vi của Hồ Bạch kém coi nhất, nhưng cũng là Trúc Cơ sơ kỳ.
Năm người bọn họ nhìn Phó Tu Vân chỉ có tu vi Luyện Khí tầng năm đi tới một mình, khinh bỉ trong lòng gần như không thể che giấu, Chu Năng hừ hừ một tiếng: "Triệu huynh, nếu không phải đối phương thật sự quyến rũ, chỉ với tu vi này ta cũng lười lãng phí thời gian tới. Mà thôi, đồ chơi cũng chỉ mới mẻ nhất thời, lần này chúng ta cần kiếm được Ý Phấn Điệp tại núi Vân Phong, có thứ này, Vân Thủy Nhi kia nhất định sẽ thua trên người chúng ta."
Triệu Kiến Chương gật đầu: "Đó là đương nhiên, mỹ nhân dù có đẹp tới mấy cũng không thể làm đạo lữ, Vân Thủy Nhi đối với ngươi và ta là lô đỉnh cực phẩm đương nhiên quan trọng hơn. Được rồi, người đang tới, ngươi thu liễm lại đi."
Ngay lúc này Hồ Bạch đột nhiên nhăn mày, chỉ vào Dịch Nhiên đột nhiên xuất hiện phía sau Phó Tu Vân: "Ngươi đây là có ý gì? Sao lại dẫn theo người này tới?"
Sắc mặt của Triệu Kiến Chương cũng khó coi hơn.
Phó Tu Vân lập tức lộ ra vẻ mặt bất an: "Ta nói muốn tự mình tới đây, nhưng y nói ta sau khi trả xong nhân quả mới được tự đi, y sợ ta chạy... Ta thật sự không còn cách nào khác... Hay là ta vẫn không nên đi đi."
Triệu Kiến Chương nhếch lên: "Thôi, y đi theo thì cứ đi! Nhưng ngươi cần đảm bảo hắn sẽ không loạn đoạt đồ của chúng ta, chúng ta chính là có bản đồ, tới nơi hắn phải tránh thì hắn nhất định phải tránh!"
Dịch Nhiên không đợi Phó Tu Vân mở miệng, nói thẳng: "Ngươi tìm chính là Tiên Bảo?"
"Bên ngoài núi Vân Phong sao có thể có Tiên Bảo!" Triệu Kiến Chương với vẻ mặt ngươi ngu hả!
Dịch Nhiên gật gật đầu: "Vậy thì ta sẽ không đoạt của ngươi." Ngươi mới ngu. Nét mặt của Dịch thổ hào càng trắng ra, trực tiếp khiến Triệu Kiến Chương nghẹn lại.
Triệu Kiến Chương rất cố gắng nuốt cơn tức này xuống, chỉ là lúc quay đầu, trong mắt gã lóe lên tia độc ác, nếu ngươi không biết tốt xấu như vậy thì đừng có trách ta để cho ngươi có vào mà không có ra!
Hết chương 17.
Tiểu kịch trường:
1. Túi trữ vật.
Phó Tu Vân: Túi trữ vật này có phải quá đẹp rồi không?
Dịch Nhiên:... Ừm, có lẽ vậy.
Phó Tu Vân: Vì sao?
Dịch Nhiên:...
Phó Tu Vân: Nói đi! Đừng có xấu hổ.
Dịch Nhiên: Vốn là định cho đạo lữ của ta...
Phó Tu Vân:...
Dịch Nhiên:...
Ta sợ ngươi xấu hổ.
2. Nghĩ Hỏa.
Phó Tu Vân: Biến thành con cọp!
Tiểu Đầu Đất biến thành chữ Vương.
Phó Tu Vân:... Biến thành con gấu.
Tiểu Đầu Đất biến thành tai gấu.
Phó Tu Vân:... Quên đi, ngươi có thể biến thành Dịch Nhiên?
Tiểu Đầu Đất biến thành cái đầu trọc còn nổi lửa.
Dịch Nhiên đứng xem:...
Ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất