Phế Vật Tu Tiên

Chương 19

Trước Sau
Hồ Bạch mông lung nhìn hai người ở phía xa xa kia, rõ ràng một tên là gà yếu, tên còn lại phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cuối cùng, tên yếu cũng không yếu, đáng chết vẫn còn sống tốt.

Hồ Bạch vốn muốn diệt hết tất cả những người ở đây, chỉ là giờ khắc này, gã thấy mình đã nghĩ quá nhiều... đừng nói tới diệt hết, vẫn là phải mau chóng nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng lại mà chuồn khỏi đây, lấy thực lực của cái tên Ngưng Mạch kỳ đầu trọc đã dùng kiếm chém chết thủy yêu Lam Huyễn Đa Túc, dù gã có huyết mạch bảo hộ, có lẽ cũng không đủ đưa đồ ăn.

Cho nên Hồ Bạch vừa thấy không được lập tức bơi đi, chờ tới khi Phó Tu Vân xoay người muốn tìm gã, đối phương đã biến mất không còn bóng dáng.

"Chậc, biến mất rồi."

Dịch Nhiên nắm yêu đan của bạch tuộc lớn và vài cái xúc tua trong tay rồi bơi tới, đầu tiên nhìn Phó Tu Vân từ trên xuống một lần rồi mới nói: "Sao ngươi bơi lại đây? Những con cá bạc trong hồ đó thật sự rất nguy hiểm với tu vi của ngươi."

Phó Tu Vân nghe lời quan tâm trắng ra này của y, cơn tức đầy mình lập tức giảm phân nửa. Hơi dừng lại mới trợn mắt nói: "Không phải ta nghĩ rằng ngươi sẽ bị con bạch tuộc đó ăn sao?"

Môi Dịch Nhiên hơi cong lên khi nghe Phó Tu Vân nói, sau đó lại gật đầu thực nghiêm túc: "Lấy thực lực của ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn ở chỗ này, không cần lo lắng." Nghĩ nghĩ lại nói thêm với hắn một câu: "Nếu ngươi gặp nguy hiểm gì, nhớ rõ phải kêu ta, ta sẽ đến rất nhanh."

Phó Tu Vân nhìn biểu tình nghiêm túc của Dịch Nhiên, tim hơi lỡ nhịp. Không biết sao lại không muốn đối mặt với đối phương, trực tiếp dời ánh mắt lên trên, sau đó phụt một tiếng.

Dịch Nhiên nhíu mày: "Ta chắc chắn sẽ tới rất nhanh, ngươi không cần nghi ngờ."

Phó Tu Vân mau chóng xua xua tay: "Không phải, ta chỉ thấy hình như tóc của ngươi mọc ra, một lớp tóc ngắn." Đặc biệt giống con nhím trọc...

Dịch Nhiên giật giật môi, vô cảm: "Buồn cười?"

Phó Tu Vân cố nén lại rồi lắc đầu: "Không không không, giá trị nhan sắc của ngươi quá cao, đầu đinh như vậy cũng chỉ làm ngươi đẹp trai tới trời đất rung chuyển quỷ thần khiếp sợ."

Dịch Nhiên mới hừ một tiếng, ném yêu đan trong tay cho Phó Tu Vân: "Đây là sự thật. Này cho ngươi, tuy tu vi Lam Huyễn Đa Túc không cao, nhưng nội đan lại là thứ tốt có thể làm Tị Thủy Châu. Ngươi cũng bỏ mấy cái xúc tua này vào túi trữ vật đi, sau khi trải qua luyện chế đặc biệt thì có thể làm y giáp phòng vệ thuộc tính Thủy."

Lúc này Phó Tu Vân mới biết vật trong tay Dịch Nhiên không phải là y muốn giữ lại, trái lại là cho mình, cảm giác hơi nóng lên trong lòng lại tới nữa, vì vậy Phó Tu Vân lại hơi dời ánh mắt lên trên, sau đó mỉm cười khôi phục lại tâm trạng.

"Đa tạ, ta sẽ nghiêm túc tu luyện để giải độc giúp ngươi."

Nhìn thấy Phó Tu Vân lại cười đẹp và nghiêm túc như vậy, trong lòng Dịch Nhiên căng thẳng, y xoay người bơi về hướng Triệu Kiến Chương đã bơi lúc nãy, y cảm thấy mình có chỗ sai sai, nhưng không biết là sai chỗ nào: "Không biết Triệu Kiến Chương có ra khỏi chưa? Đáy hồ này hẳn là có bảo vật, hiện tại trên người ngươi không có gì, tìm nhiều bảo vật cũng tốt."

Phó Tu Vân đi theo phía sau Dịch Nhiên, gật gật đầu: "Ngươi cũng có thể tìm bảo vật mang theo? Nhưng xem ra ngươi cũng không thiếu?"

"... Không, ta cũng muốn đi tìm vật liệu để chữa trị kiếm bản mạng. Chỉ là ở đây sợ là không có vật ta muốn, chờ tu vi của ngươi tới Ngưng Mạch, chúng ta có thể đi sâu vào Thiên Nhận Sơn mạch, có lẽ nơi đó sẽ có thiên tài địa bảo ta cần."



Phó Tu Vân nghĩ tới tu vi chỉ mới Luyện Khí tầng năm của mình, lập tức cảm thấy mình là người kéo chân sau, bất đắc dĩ thở dài, sau khi trở về phải lập tức bế quan!

Nhưng hiện tại, vẫn phải xem xem huyệt động dưới đáy hồ này rốt cuộc thông tới đâu!

Chờ hai người thuận lợi đi qua đáy hồ, sau khi ra ngoài phát hiện thế mà là một tiểu sơn cốc!

Bởi vì không có bản đồ chỉ dẫn, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác tính ra nơi này ở phía đông, nếu muốn ra ngoài thì đi về phía tây sơn cốc là được.

Trong sơn cốc lúc này hoàn toàn không yên tĩnh, ngay khi Dịch Nhiên và Phó Tu Vân từ hồ nước nhỏ đi ra, một đám người cách họ không xa đang giằng co, thoạt nhìn còn rất tức giận.

Trong đó lại không có Triệu Kiến Chương, có lẽ là đã rời khỏi nơi này. Nhưng cũng còn một người khác, cũng coi như là người quen.

Hồ Bạch lập tức thay đổi sắc mặt khi thấy hai người Phó Tu Vân ra khỏi hồ nước lạnh, gã nghĩ vì sao hôm nay xui xẻo như vậy, làm gì cũng không suông sẻ? Chỉ là trong lòng gã cũng có một chút may mắn, so với những người mà gã đang đối mặt, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên càng lương thiện hơn.

Vì vậy ngay khi Phó Tu Vân tính toán xem trò vui, Hồ Bạch nói với năm người ngăn gã: "Các ngươi còn không mau chạy khỏi đây? Đạo hữu của ta tới, trong bọn họ có một người là đại năng Ngưng Mạch kỳ, chẳng lẽ chỉ vì chút tin tức không đáng tin mà các ngươi thật sự muốn đối nghịch với ta?"

Năm người đối diện nghe thấy vậy rõ ràng hơi do dự, nhưng họ cũng không phải đồ ngốc, một người trong đó lén thả thần thức tra xét Phó Tu Vân và Dịch Nhiên, ngay khi dò xét tới Dịch Nhiên, thần thức chưa kịp đụng đã bị bắn ngược trở lại khiến gã sợ tới mức nhanh chóng thu hồi thần thức, nhưng lại không cam lòng, lén dò xét Phó Tu Vân.

Sau đó đối phương lập tức cười toáng lên: "Ai u, trời ơi! May mắn ta không hoàn toàn tin tưởng lời ngươi nói, tiểu tiện nhân này! Ngươi cho rằng tùy tiện tìm một tên phế vật Ngũ linh căn tới là có thể dọa bọn ta? Ngươi nằm mơ hả! Phế vật ngũ linh căn như hắn dựa vào cái gì muốn bọn ta lui? Còn tên Ngưng Mạch đó có gì hơn người? Đừng quên, bên chúng ta có Ngô ca! Ngô ca chính là đại năng Ngưng Mạch trung kỳ!"

Lúc này một người khác cũng mở miệng: "Đúng vậy, chút trò này mà còn muốn lừa bọn ta? Nếu không muốn chết thì mau giao bảo đồ của rừng Vạn Mộc đây, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tới lúc đó ngươi có muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!"

Hồ Bạch nghe vậy không tin nổi nhìn Phó Tu Vân, trong lòng suýt nữa hộc máu... tên vô dụng này thế mà không phải Tứ linh căn mà là phế Ngũ linh căn hả? Chẳng lẽ hôm nay gã ra cửa mà không chú ý nên nhất định phải chết thẳng cẳng? Gã còn có việc cần làm, không thể chết được!

Tâm trạng của Phó Tu Vân còn tệ hơn Hồ Bạch, hắn thầm nghĩ nếu giờ nói hắn căn bản không quen biết Hồ Bạch, thậm chí còn là kẻ thù của gã với đám chó điên này thì còn kịp không?

Đáp án đương nhiên là không kịp.

Cho nên Phó Tu Vân chỉ có thể đen mặt giận dữ trừng Hồ Bạch, quyết định sau khi giải quyết xong đám người này phải lấy chỗ tốt từ Hồ Bạch! Ừ, như bảo đồ rừng rậm Vạn Mộc gì đó, nghe tới chính là thứ tốt. Nếu Hồ Bạch tự tìm tới, vậy thì không thể trách hắn!

Ba người đối diện xông tới, một kiếm của Dịch Nhiêm ngăn lại hai người tu vi cao, còn lại tu giả Trúc Cơ kỳ cười dữ tợn đi tới trước mặt Phó Tu Vân.

Gã ha hả với Phó Tu Vân: "Nhìn kỹ thì ra là một mỹ nhân, chỉ là đáng tiếc, nếu không phải ta đang gấp, hử? A...! Đấy là cái gì!"

Phó Tu Vân không nói một lời trong suốt quá trình, chỉ là chỉ huy Tiểu Đầu Đất biến thành một con... gà tây lửa đỏ vẫy vẫy cánh cao ngạo nhìn tu giả Trúc Cơ đó, tu giả kia ngay lúc đầu còn không để tâm, kết quả sau khi con gà tây cao ngạo đó vẫy một cánh lập tức thiêu rụi một cánh tay của gã, gào thét một cách vô ích! Đây là chuyện gì! Gã thế mà bị lửa của phế vật Ngũ linh căn làm bị thương?

Rõ ràng đây chưa phải là kết thúc, Tiểu Đầu Đất biến thành gà tây thật kích động như tiêm máu gà, mổ tên tu giả này từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, mà chỗ bị Tiểu Đầu Đất mổ qua rất nhanh đã nổi lửa, cuối cùng, tu giả Trúc Cơ này thế mà bị Tiểu Đầu Đất mổ chết còn bị đốt chết...



Một loạt biến cố xảy ra còn chưa tới hai phút, hai tu giả trông giữ Hồ Bạch còn chưa kịp phản ứng kịp, ngay khi bọn họ vừa phản ứng lại thì đã bị tình huống bên Dịch Nhiên dọa cho sợ ngây người...

Dịch Nhiên là kiếm tu Ngưng Mạch sơ kỳ, nhưng vẫn còn sống tốt dưới sự vây công của tu giả Ngưng Mạch trung kỳ và Trúc Cơ hậu kỳ! Chẳng những còn sống tốt, y thế mà càng đánh càng hăng, càng chuyển động lại càng nhanh hơn, cuối cùng nhìn cũng không nhìn, vung hai kiếm trực tiếp chém hai người đối diện thành bốn nửa.

Thần thức cũng không tha.

Ba người còn lại trong sơn cốc lập tức an tĩnh như gã, chỉ còn gà tây Tiểu Đầu Đất còn phô trương sức mạnh của mình.

Phó Tu Vân quay đầu cười cười với ba người bọn họ, cả ba phản ứng giống hệt nhau: Mau chạy!

Hết chương 19.

Tiểu kịch trường:

1. Đầu đinh.

Phó Tu Vân buồn cười nhìn đầu đinh.

Dịch Nhiên nhíu mày: Tóc ta rất nhanh sẽ dài ra.

Phó Tu Vân gật gật đầu, sau đó không hiểu sao lại nghĩ tới bàn chải đánh răng, lại không nhịn được mà cười cười.

Dịch Nhiên:...

Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy?

2. An tĩnh như gà.

Dịch thổ hào và phế vật Ngũ linh căn quá lợi hại, ba người Hồ Bạch sợ tới mức an tĩnh như gà.

Tiểu Đầu Đất vui vẻ mà chơi.

Ba người Hồ Bạch: Tại sao ngươi không an tĩnh? Ngươi cũng là gà.

Tiểu Đầu Đất: Gia là gà tây nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau