Thiên La Địa Võng

Chương 38

Trước Sau
Tần Lam Gia toàn thân cứng ngắc bị Đồ Quang nắm chặt, chuyện bị nam nhân cưỡng hôn lần đầu tiên khủng bố như thế, ngay cả đầu óc cũng ngừng hoạt động, không có một chút rảnh rỗi để suy nghĩ bất cứ chuyện gì, ngay cả bản năng giãy dụa cũng yếu ớt không đáng kể.

Mình thoạt nhìn nhất định rất giống những tên không biết xấu hổ theo sát nam nhân tại đầu đường ôm hôn… Duy nhất may mắn là sắc trời dần tối, trên đường nhỏ cũng không còn người qua lại.

Đầu óc mơ màng hồ đồ ngay cả khái niệm thời gian cũng trở nên không rõ, Tần Lam Gia không biết Đồ Quang hôn mình bao lâu, chỉ là từ lúc mới bắt đầu hắn liền theo bản năng nín thở, hiện tại bắt đầu cảm thấy hít thở không thông.

Đồ Quang đột nhiên rời đi như lúc nãy đột ngột sáp lại. Thân thể bị buông ra trong nháy mắt, Tần Lam Gia mới nhớ đến hô hấp, che đi đôi môi tê dại có chút luống cuống lui về sau hai bước. Thật sâu hít một hơi, hắn mới ý thức được Đồ Quang mới vừa rồi là bị Đàm Lăng Việt kéo ra.

Đàm Lăng Việt tức giận hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm, tàn bạo nắm lấy cổ áo Đồ Quang, nâng cao quả đấm nặng nề rơi vào trên mặt của y.

Đồ Quang bị đánh đến phải lui mấy bước, mãi cho đến phía sau lưng là bức tường mới dừng lại được, nghiêng nghiêng đầu, bị mái tóc xỏa xuống che kín cả khuôn mặt.

“Con mẹ nó —— ” Đàm Lăng Việt lồng ngực dồn dập phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Đồ Quang vịn tường đứng thẳng thân thể.

Tần Lam Gia từ khi biết y tới nay chưa từng thấy Đàm Lăng Việt phát hỏa lớn như vậy. Vẻ mặt y kinh khủng giống như dù bây giờ giết người y cũng dám. Tần Lam Gia không khỏi từ đáy lòng cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Tựa hồ phẫn hận đến không biết nên mắng cái gì mới được, Đàm Lăng Việt hung hăng một mực vọt tới.

Đồ Quang cũng không ngốc chờ y công kích mình lần thứ hai, phun ra một búng máu, gọn gàng linh hoạt xoay người một cước đá trúng thắt lưng Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt Không không tránh không trốn bị hung hăng đá trúng, đau đớn làm cho khuôn mặt y đột nhiên méo mó một chút. Nhưng quả đấm của y cũng không vừa, giống như Đồ Quang trước không tránh trốn. Đồ Quang gắt gao cắn môi, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, cái trán toát ra mồ hôi lạnh.

Hai người đột nhiên trở mặt không chút lưu tình, chỉ trong chớp mắt liền công kích đối phương, Tần Lam Gia lo lắng xông lại lúc hai người đang chuẩn bị đánh tiếp hiệp hai.

Tần Lam Gia một tay chặn trước người, lớn tiếng cả giận nói: “Hai người nổi điên làm gì, lại ngại không đủ mất mặt ư, đây là đang trên đường cái a!”

Mới vừa rồi có hai nữ sinh đại học đi ngang qua rồi còn tò mò liên tiếp quay đầu lại nhìn, Đàm Lăng Việt hung ác nhìn về phía các nàng, hai người sợ chọc tới ác nhân nhỏ giọng nói thầm với nhau rồi tăng nhanh cước bộ rời đi.

Khóe miệng Đồ Quang bị rách ra, y lè lưỡi liếm liếm vết máu, cách Tần Lam Gia khiêu khích nhìn Đàm Lăng Việt, cười cười nói: “Anh nào biết có người phát điên, đột nhiên xông lên. Cho dù vào đồn, anh cũng phải tự vệ.”



“Đồ Quang, anh đừng chọc y tức giận nữa. ” Tần Lam Gia dùng sức đẩy Đàm Lăng Việt còn đang nổi nóng, bất đắc dĩ lại lại tức giận nhìn Đồ Quang.

“Gia Gia, cậu tránh ra! Đây là chuyện của tớ cùng tên khốn kiếp này! ” Đàm Lăng Việt ngoài miệng hung hăng, lại cũng không thật đẩy Tần Lam Gia ra tiếp tục đánh nhau với Đồ Quang.

Đồ Quang khinh thường cười cười, dùng ngón tay lau máu dính trên môi: “Anh không trêu chọc chú em đi, Lăng Việt. Con mẹ nó rốt cuộc có chuyện gì cứ đi theo. Thao, miệng toàn mùi máu, ngay cả mùi vị của Gia Gia cũng bị hòa tan.”

Dường như trong lúc tạm thời bình tĩnh, quả bom lại một lần nữa bị đốt cháy, Đàm Lăng Việt hung thần ác sát ngay cả cái trán cũng nổi gân xanh. Muốn đẩy Tần Lam Gia đang cố chấp ngăn cản hai người, rồi lại sợ làm hắn bị thương mà không dám dùng sức, Đàm Lăng Việt chỉ có thể bị Tần Lam Gia che trước người Đồ Quang, muốn xông qua lại không được, tựa như dã thú bị cầm lồng.

“Gia Gia cậu tránh ra, tớ hôm nay không đánh chết tên khốn kiếp này thì tớ cùng họ với y!” Đàm Lăng Việt giận dữ hét.

Tần Lam Gia chẳng quan tâm cản Đồ Quang, chỉ có thể dồn hết toàn lực của hai tay ôm lấy Đàm Lăng Việt, cản y không để cho y đi qua.

“Cậu bình tĩnh một chút có được hay không?! Cũng không là con nít, có gì chúng ta hảo hảo ngồi xuống nói rõ ràng, ở trên đường cái trình diễn mãi võ, hai người không mất thể diện a!”

Tần Lam Gia quay đầu lại lo lắng nhìn Đồ Quang, hi vọng y trước nhường một bước, ít nhất không làm cho tình thế phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi. Hai người dù gì cũng là cùng nhau lớn lên cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Tần Lam Gia mặc dù không rõ đầu mối, lại biết trận tranh chấp này có liên quan đến hắn, hắn tuyệt không muốn người khác vì hắn mà gánh tội.

Luôn luôn tĩnh táo lý tính Đồ Quang lại ngay tại lúc này cố chấp, hai tay đút vào trong túi quần, khẽ mím môi, mặc dù không nói gì nữa, nhưng trên mặt không có một chút ý tứ giảng hòa.

Đàm Lăng Việt tiếp tục giận dữ hét: “Dù có mất thể diện cũng là y mất thể diện, lại dám hôn cậu! Đồng tính luyến ái khốn kiếp ghê tởm!!!”

Tiếng nói y vừa dứt, vốn không khí đang cực nóng hết sức căng thẳng lại trong nháy mắt đột nhiên lạnh xuống.

Đồ Quang nhíu mày nhìn hắn, Tần Lam Gia cúi thấp mặt không thấy rõ biểu tình. Bóng đêm ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại, trầm tĩnh làm cho người khác như bị đè nén.

Đàm Lăng Việt thật giống như rống xong mới biết mình lỡ lời, chính là lời nói ra khỏi miệng cũng không cách nào thu hồi.

Tần Lam Gia cánh tay ngăn cản y đã mất đi khí lực, mềm nhũn tuột xuống, nguyên gốc huyên náo không dứt Đàm Lăng Việt lại một cử động cũng không dám, đứng ở trước người Tần Lam Gia, nhìn qua có chút luống cuống chân tay.



“Gia Gia, thật xin lỗi, tớ không phải có ý kia —— ” Đàm Lăng Việt mặt đỏ lên giải thích, một phát bắt được cánh tay Tần Lam Gia.

Tần Lam Gia lại giống như bị điện giật, ý tứ kháng cự rất rõ ràng, hơn nữa dường như là theo bản năng hành động, hoàn toàn không phải bởi vì tức giận y mà cố ý. Đàm Lăng Việt hiện ra tia bi thương.

“Đừng đụng vào tớ… ” Tần Lam Gia cúi đầu thanh âm vang lên, từ từ lui về phía sau hai bước, rời xa Đàm Lăng Việt.

“Gia Gia, tớ bất quá đầu óc hồ đồ nói nhảm, cậu không nên tưởng thật, tớ thật không có ý tứ kia!” lo lắng giải thích lại có chút tái nhợt vô lực, Tần Lam Gia ngẩng đầu nhìn y một cái.

Tần Lam Gia không biết vẻ mặt mình có bao nhiêu khó coi, hắn chỉ thấy trong nháy mắt Đàm Lăng Việt hiện ra thần sắc lo lắng, đôi chân mày chau lại như dính lại một chỗ, dưới chân khẽ động như muốn đến gần mình.

Tần Lam Gia biết ý lui về sau hai bước, không để y tới gần.

Y nói với mình là vì đầu óc hồ đồ, cũng là bởi vì hồ đồ, y mới ra những suy nghĩ chân thật nhất, không có cố ý che dấu điều gì, không có dư thừa tấm chắn “tình bạn”, rõ ràng chán ghét lại còn muốn làm bộ không thèm quan tâm, thân thiết giới thiệu bạn gái cho mình.

Ngày này cuối cùng là đến, tâm ý đã bị Đàm Lăng Việt biết được, mà tâm ý hắn đối với y như vậy lại cảm thấy ghê tởm. Quả thực là tình huống xấu nhất hắn từng nghĩ tới.

Đàm Lăng Việt thật sự áy náy cùng lo lắng, Tần Lam Gia không nghi ngờ, Đàm Lăng Việt vẫn không đến mức ngụy trang đến thế này.

Người đầu tiên mình yêu, mà Đàm Lăng Việt đối với những người đồng tính khó chịu, y không có lập trường cũng không thể oán hận y, chẳng qua là hiện tại hắn không muốn thấy Đàm Lăng Việt.

Chỉ sợ rằng liếc nhìn y nhiều hơn một cái, nghĩ đến mình có bộ dạng thế nào trong suy nghĩ của y, tâm sẽ giống như bị kim châm đau đớn không thôi.

“Tớ cũng ghê tởm đồng tính luyến ái a. ” Tần Lam Gia tự giễu nói, ngực đã đau đến chết lặng, “Tớ cả đời là người như thế rồi, cậu không cần làm ơn để tớ biến trở về bình thường.”

Hắn nói xong liền xoay người sang chỗ khác, từ từ đi về nhà. Đồ Quang yên lặng đi theo phía sau, không nói một tiếng mà đem đồ trong tay Tần Lam Gia túm lấy cầm.

Đàm Lăng Việt có đi theo hắn hay không hắn không biết, cũng không muốn quay đầu nhìn lại. Đồ Quang vì sao phải hôn hắn, hắn cũng không biết, cũng không muốn suy nghĩ. Giờ khắc này hắn cái gì cũng không muốn nghĩ. cuộc sống của hắn cố gắng, cố gắng yêu một người, cố gắng đem những thứ tốt nhất hết thảy đều cho y, tại sao kết cục vẫn không thay đổi.

Tốt nhất là mình như hư không tiêu thất. Không cần khó chịu như vậy, sẽ không hỗn loạn như vậy, sẽ không đau lòng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau