Chương 11: Tuyến thể
Lương Bạch Ngọc không ghẹo hắn nữa.
Anh rời khỏi lồng ngực của Trần Phong, chậm chạp nhấc chân trần đi ra ngoài sân, ống tay áo và quần đều dài khiến anh giống như một nhóc con lén mặc đồ của người lớn.
Trần Phong không đi theo, hắn đứng tại chỗ, trong mắt là thân hình mảnh khảnh kia, còn trong đầu là hình ảnh khi nãy đã khiến hắn căng thẳng.
Ngón tay và lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm.
——tựa như dấu vết hai mùa xuân hạ để lại.
Chàng trai dừng chân ở ngưỡng cửa.
Trần Phong không do dự nữa, bèn nâng chân bước tới, hắn nghe đối phương đang oán trách gì đó, quay người về phía hắn, khom lưng ngồi xổm xuống, mười ngón tay duỗi ra từ ống tay áo, đưa tay cuốn ống quần lên. Cuốn rất cao như chuẩn bị đi cấy ruộng.
Chàng trai đứng lên, tay rút lại vào trong ống tay áo, anh đứng dậy bước đi, lộ ra cẳng chân nhỏ vừa trắng.
Trần Phong chà xát hai tay lên quần, giọng nói hơi khàn: "Cậu tính xuống núi?"
"À không." Lương Bạch Ngọc không quay đầu lại, "Đi dạo thôi."
"Phải mang giày." Trần Phong nói xong, người trước mặt đang dần đi xa, hắn lập tức vào nhà lấy giày.
Trần Phong lấy giày da, vội vã chạy ra bên ngoài.
Chàng trai chưa đi xa, anh đang dựa lên bức tường ngoài cửa, đầu cúi thấp không biết đang suy nghĩ cái gì. Nghe động tĩnh, anh nghiêng khuôn mặt đẹp như sứ nhìn về phía Trần Phong.
Cái nhìn đó vô cùng đa tình, mềm mại dịu dàng, trong mắt chứa đầy vẻ mị hoặc gian xảo.
—— Như một người thợ săn tùy ý vứt bẫy lên đất, đợi con mồi tự mình chạy tới.
Thân hình cao lớn của Trần Phong dừng lại một chút, hắn hơi khom lưng đi tới, bỏ giày xuống kế bên chân Lương Bạch Ngọc.
Lương Bạch Ngọc cũng không lau chân, không quan tâm tới cát dính dưới lòng bàn chân, thẳng thừng mang vào, "Không biết cảm giác ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi là như thế nào nhỉ."
"Bình thường thôi." Trần Phong nói.
"Tôi không tin." Lương Bạch Ngọc ôm lấy cánh tay săn chắc của hắn, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, "Chú đi với tôi đi."
Trần Phong khẽ nhíu mày.
"Hay chú tính làm đồ ăn sáng?" Lương Bạch Ngọc nói, "Vậy tôi đi một mình đây."
Nói xong, anh thả tay hắn ra rồi bước đi, không dừng lại thêm nữa.
Thế giới này rất rộng, không có cách nào có thể ngăn bước chân anh, cũng không có ai có thể giữ anh lại, anh cũng sẽ không vì ai mà dừng bước.
Trần Phong hơi lúng túng mím chặt môi, hắn cúi đầu gãi mái tóc ngắn ngủn mấy lần rồi quay người trở về nhà.
.
Khi tới số tuổi nhất định, người ta thường hay tối thức không nổi, sáng ngủ không xong.
Trời vừa sáng, Trần Phú Quý đã tỉnh giấc, đi rửa mặt dưới sự giúp đỡ của con trai, ngồi xuống ghế tựa ở nhà chính húp cháo.
Trần Phú Quý thấy trên bàn chỉ có hai cái chén, ông hỏi: "Người đâu? Đi rồi?"
"Chưa." Trần Phong chỉ nói một chữ rồi không nói gì thêm.
Trần Phú Quý vừa nuốt cháo xuống bụng, hiện tại lại muốn phun ra.
Trần Phong nhanh chóng cầm thau lại, không ngại bẩn, còn vỗ lưng cho ông.
Trần Phong không nghi ngờ về sự hiếu thảo của con trai, ông rất vui và tự hào về điều đó, hắn chăm sóc ông rất chu đáo.
Người ta thường hay nói không nên được voi đòi tiên, nhưng ông vẫn hy vọng rằng con trai mau chóng kết hôn với Omega rồi sinh ít nhất 2 đứa, cả nhà hạnh phúc.
Trần Phú Quý nắm lấy khuyên tai của con trai, mạnh mẽ giật ra.
Một luồng tin tức tố bất định tỏa ra ngoài, vô cùng mỏng manh.
Trần Phú Quý cảm nhận được, ông cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ cần còn tin tức tố, thì bản năng với Omega vẫn tồn tại.
Trần Phú Quý vuốt nhẹ khuyên tai, khi vợ chồng ông ly hôn, con trai chưa phân hóa đã đi theo người mẹ Alpha của nó.
Lúc Trần Phong quay về, dường như đã trải qua nỗi đau khổ gì đó, lột một lớp da trở thành con người khác.
Tuy Trần Phú Quý hỏi rất nhiều lần nhưng vẫn không biết con trai ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ông tin chắc rằng, với hình thể của con trai, tin tức tố yếu ớt như vậy không phải do phân hóa thành cấp thấp, mà là tuyến thể gặp vấn đề bệnh trạng nào đó nên không thể tự động phóng thích. Sau này con trai mình chỉ cần tiếp xúc nhiều với Omega sẽ tốt lên thôi. Sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục.
"Vấn đề của mày không giống với người ta, đeo khuyên tai hay không cũng không quan trọng." Trần Phú Quý nói xong, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không còn sức lực nói chuyện nữa, nhờ con trai dìu vào trong nằm nghỉ.
.
Trần Phong đem theo hai cái bánh tới đỉnh núi tìm Lương Bạch Ngọc.
Lương Bạch Ngọc đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, xé một miếng bánh nhỏ đưa lên môi, rất tao nhã và tinh tế, nuốt rất khẽ Giống như được bồi dưỡng từ bé, khi lớn lên đã thành thói quen từ trong xương.
Dù anh bị bệnh tật làm hao mòn, phải uống thuốc nhiều nhưng anh không có rầu rĩ, mệt mỏi, chán chường, mà ngược lại, anh luôn giữ nụ cười trên môi, khuôn mặt tươi tắn khiến người ta đôi lúc quên mất anh là người bệnh nặng.
Không chỉ có cảm xúc, mà trạng thái của anh cũng rất tốt, giống như hiện tại, môi anh hồng hào, sắc mặt hồng hào.
Một cảm giác quái dị không phù hợp ngụ trên người anh.
Trần Phong trầm mặc nhìn anh hồi lâu, để rổ và bình nước xuống đất, một mình đi tới rừng thông gần đó.
"Tôi uống nước của chú nhé." Lương Bạch Ngọc hô với Trần Phong, vừa dứt lời là vặn nắp ra, ngửa đầu ra sau, để bình nước cách đầu môi khỏi 2cm.
Uống nước xong, Lương Bạch Ngọc nằm xuống tắm nắng, để mặc tóc dài tứ tung, lười nhác mở rộng tứ chi.
Bên dưới ngọn núi có tiếng pháo trúc lúc ẩn lúc hiện.
Là nhà họ Lưu đang đưa tang.
Buổi sáng bỏ quan tài xuống nước, nhấc lên đi một vòng trong thôn rồi mới đưa lên núi. Đây là một trong những tập tục của thôn, để người chết có thể nhìn thấy nhà, nhìn thế giới này.
Không lâu sau, tiếng kèn bị gió đưa vào trong tai Lương Bạch Ngọc, anh cau mày: "Ồn quá."
"Hay là tìm người chính trực chơi thôi."
Lương Bạch Ngọc ngồi dậy, nắm mấy lọn tóc lẩm bẩm đi vào rừng.
.
Trần Phong đã cởϊ áσ khoác rằn ri ra, bên trong mặc một chiếc áo mỏng màu xanh đen, mồ hôi trên lưng thấm ướt tạo thành một mảng để lộ ra cơ bắp cường tráng, hắn cầm một cây cào bằng tre, thỉnh thoảng gom mấy lá thông khô dưới đất lại một chỗ.
"Nhà họ Lưu đưa tang sắp tới đây rồi." Lương Bạch Ngọc đứng cạnh đống lá thông khô, dẫm lên chúng, "Chắc lát nữa tôi sẽ tới đó đưa tang nhỉ?"
Trần Phong cào lá thông dưới đất: "Cậu sẽ không đi."
"Bậy rồi." Lương Bạch Ngọc bày ra vẻ tủi thân do bị hiểu lầm, "Dù Lưu Khoan khi còn sống có như thế nào đi chăng nữa thì người chết vẫn là lớn nhất, tôi cũng coi như là đồng hương của anh, về tình về lý gì cũng nên đưa tiễn một đoạn đường."
"Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hai vợ chồng già nhà họ Lưu chắc phải xót xa lắm, thật tội nghiệp." Lương Bạch Ngọc khẽ nói.
Trần Phong cào lá thông dưới chân Lương Bạch Ngọc rồi đặt chiếc cào tre xuống, dùng sức nhổ mấy chiếc gai ở trong móng tay ra, vài giọt máu rơi xuống. Có một giọt bám lên quần của Lương Bạch Ngọc.
Lương Bạch Ngọc đưa tay lau, đột nhiên có ý đồ khác, giơ ngón tay trước mũi ngửi một cái, lúc nâng mí mắt lên phát hiện người đàn ông chính trực đang nhìn anh, hai tai đỏ bừng.
"Chú không nói cho tôi biết tin tức tố của chú mà." Lương Bạch Ngọc nhún vai, cong mắt cười, "Tôi tò mò quá chừng."
Trên mặt Trần Phong lộ vẻ xấu hổ, hắn cầm cây cào tre lên, đi tới cách đó không xa, mạch máu nổi lên trên mu bàn tay hắn, mang dáng vẻ của một người đàn ông cường tráng.
"Hạt dẻ sắp chín rồi."
Lương Bạch Ngọc nghĩ tới cây dẻ trên đường đi, không đầu không đuôi nói ra một câu, vừa mới dứt lời, giây sau đã nghe tiếng kêu của Dương Minh.
Dương Minh không có đi một mình mình, phía sau là Dương Linh Linh, cậu mặc kệ chị gái, phóng như tên lửa tới chỗ Lương Bạch Ngọc, hoa cỏ trên đường đều gặp họa.
Trần Phong kéo Lương Bạch Ngọc qua một bên.
Dương Minh không kịp thắng lại, đụng đầu lên một cái cây gần đó, nổi lên một cục u tròn vo.
Anh rời khỏi lồng ngực của Trần Phong, chậm chạp nhấc chân trần đi ra ngoài sân, ống tay áo và quần đều dài khiến anh giống như một nhóc con lén mặc đồ của người lớn.
Trần Phong không đi theo, hắn đứng tại chỗ, trong mắt là thân hình mảnh khảnh kia, còn trong đầu là hình ảnh khi nãy đã khiến hắn căng thẳng.
Ngón tay và lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm.
——tựa như dấu vết hai mùa xuân hạ để lại.
Chàng trai dừng chân ở ngưỡng cửa.
Trần Phong không do dự nữa, bèn nâng chân bước tới, hắn nghe đối phương đang oán trách gì đó, quay người về phía hắn, khom lưng ngồi xổm xuống, mười ngón tay duỗi ra từ ống tay áo, đưa tay cuốn ống quần lên. Cuốn rất cao như chuẩn bị đi cấy ruộng.
Chàng trai đứng lên, tay rút lại vào trong ống tay áo, anh đứng dậy bước đi, lộ ra cẳng chân nhỏ vừa trắng.
Trần Phong chà xát hai tay lên quần, giọng nói hơi khàn: "Cậu tính xuống núi?"
"À không." Lương Bạch Ngọc không quay đầu lại, "Đi dạo thôi."
"Phải mang giày." Trần Phong nói xong, người trước mặt đang dần đi xa, hắn lập tức vào nhà lấy giày.
Trần Phong lấy giày da, vội vã chạy ra bên ngoài.
Chàng trai chưa đi xa, anh đang dựa lên bức tường ngoài cửa, đầu cúi thấp không biết đang suy nghĩ cái gì. Nghe động tĩnh, anh nghiêng khuôn mặt đẹp như sứ nhìn về phía Trần Phong.
Cái nhìn đó vô cùng đa tình, mềm mại dịu dàng, trong mắt chứa đầy vẻ mị hoặc gian xảo.
—— Như một người thợ săn tùy ý vứt bẫy lên đất, đợi con mồi tự mình chạy tới.
Thân hình cao lớn của Trần Phong dừng lại một chút, hắn hơi khom lưng đi tới, bỏ giày xuống kế bên chân Lương Bạch Ngọc.
Lương Bạch Ngọc cũng không lau chân, không quan tâm tới cát dính dưới lòng bàn chân, thẳng thừng mang vào, "Không biết cảm giác ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi là như thế nào nhỉ."
"Bình thường thôi." Trần Phong nói.
"Tôi không tin." Lương Bạch Ngọc ôm lấy cánh tay săn chắc của hắn, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, "Chú đi với tôi đi."
Trần Phong khẽ nhíu mày.
"Hay chú tính làm đồ ăn sáng?" Lương Bạch Ngọc nói, "Vậy tôi đi một mình đây."
Nói xong, anh thả tay hắn ra rồi bước đi, không dừng lại thêm nữa.
Thế giới này rất rộng, không có cách nào có thể ngăn bước chân anh, cũng không có ai có thể giữ anh lại, anh cũng sẽ không vì ai mà dừng bước.
Trần Phong hơi lúng túng mím chặt môi, hắn cúi đầu gãi mái tóc ngắn ngủn mấy lần rồi quay người trở về nhà.
.
Khi tới số tuổi nhất định, người ta thường hay tối thức không nổi, sáng ngủ không xong.
Trời vừa sáng, Trần Phú Quý đã tỉnh giấc, đi rửa mặt dưới sự giúp đỡ của con trai, ngồi xuống ghế tựa ở nhà chính húp cháo.
Trần Phú Quý thấy trên bàn chỉ có hai cái chén, ông hỏi: "Người đâu? Đi rồi?"
"Chưa." Trần Phong chỉ nói một chữ rồi không nói gì thêm.
Trần Phú Quý vừa nuốt cháo xuống bụng, hiện tại lại muốn phun ra.
Trần Phong nhanh chóng cầm thau lại, không ngại bẩn, còn vỗ lưng cho ông.
Trần Phong không nghi ngờ về sự hiếu thảo của con trai, ông rất vui và tự hào về điều đó, hắn chăm sóc ông rất chu đáo.
Người ta thường hay nói không nên được voi đòi tiên, nhưng ông vẫn hy vọng rằng con trai mau chóng kết hôn với Omega rồi sinh ít nhất 2 đứa, cả nhà hạnh phúc.
Trần Phú Quý nắm lấy khuyên tai của con trai, mạnh mẽ giật ra.
Một luồng tin tức tố bất định tỏa ra ngoài, vô cùng mỏng manh.
Trần Phú Quý cảm nhận được, ông cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ cần còn tin tức tố, thì bản năng với Omega vẫn tồn tại.
Trần Phú Quý vuốt nhẹ khuyên tai, khi vợ chồng ông ly hôn, con trai chưa phân hóa đã đi theo người mẹ Alpha của nó.
Lúc Trần Phong quay về, dường như đã trải qua nỗi đau khổ gì đó, lột một lớp da trở thành con người khác.
Tuy Trần Phú Quý hỏi rất nhiều lần nhưng vẫn không biết con trai ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ông tin chắc rằng, với hình thể của con trai, tin tức tố yếu ớt như vậy không phải do phân hóa thành cấp thấp, mà là tuyến thể gặp vấn đề bệnh trạng nào đó nên không thể tự động phóng thích. Sau này con trai mình chỉ cần tiếp xúc nhiều với Omega sẽ tốt lên thôi. Sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục.
"Vấn đề của mày không giống với người ta, đeo khuyên tai hay không cũng không quan trọng." Trần Phú Quý nói xong, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không còn sức lực nói chuyện nữa, nhờ con trai dìu vào trong nằm nghỉ.
.
Trần Phong đem theo hai cái bánh tới đỉnh núi tìm Lương Bạch Ngọc.
Lương Bạch Ngọc đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, xé một miếng bánh nhỏ đưa lên môi, rất tao nhã và tinh tế, nuốt rất khẽ Giống như được bồi dưỡng từ bé, khi lớn lên đã thành thói quen từ trong xương.
Dù anh bị bệnh tật làm hao mòn, phải uống thuốc nhiều nhưng anh không có rầu rĩ, mệt mỏi, chán chường, mà ngược lại, anh luôn giữ nụ cười trên môi, khuôn mặt tươi tắn khiến người ta đôi lúc quên mất anh là người bệnh nặng.
Không chỉ có cảm xúc, mà trạng thái của anh cũng rất tốt, giống như hiện tại, môi anh hồng hào, sắc mặt hồng hào.
Một cảm giác quái dị không phù hợp ngụ trên người anh.
Trần Phong trầm mặc nhìn anh hồi lâu, để rổ và bình nước xuống đất, một mình đi tới rừng thông gần đó.
"Tôi uống nước của chú nhé." Lương Bạch Ngọc hô với Trần Phong, vừa dứt lời là vặn nắp ra, ngửa đầu ra sau, để bình nước cách đầu môi khỏi 2cm.
Uống nước xong, Lương Bạch Ngọc nằm xuống tắm nắng, để mặc tóc dài tứ tung, lười nhác mở rộng tứ chi.
Bên dưới ngọn núi có tiếng pháo trúc lúc ẩn lúc hiện.
Là nhà họ Lưu đang đưa tang.
Buổi sáng bỏ quan tài xuống nước, nhấc lên đi một vòng trong thôn rồi mới đưa lên núi. Đây là một trong những tập tục của thôn, để người chết có thể nhìn thấy nhà, nhìn thế giới này.
Không lâu sau, tiếng kèn bị gió đưa vào trong tai Lương Bạch Ngọc, anh cau mày: "Ồn quá."
"Hay là tìm người chính trực chơi thôi."
Lương Bạch Ngọc ngồi dậy, nắm mấy lọn tóc lẩm bẩm đi vào rừng.
.
Trần Phong đã cởϊ áσ khoác rằn ri ra, bên trong mặc một chiếc áo mỏng màu xanh đen, mồ hôi trên lưng thấm ướt tạo thành một mảng để lộ ra cơ bắp cường tráng, hắn cầm một cây cào bằng tre, thỉnh thoảng gom mấy lá thông khô dưới đất lại một chỗ.
"Nhà họ Lưu đưa tang sắp tới đây rồi." Lương Bạch Ngọc đứng cạnh đống lá thông khô, dẫm lên chúng, "Chắc lát nữa tôi sẽ tới đó đưa tang nhỉ?"
Trần Phong cào lá thông dưới đất: "Cậu sẽ không đi."
"Bậy rồi." Lương Bạch Ngọc bày ra vẻ tủi thân do bị hiểu lầm, "Dù Lưu Khoan khi còn sống có như thế nào đi chăng nữa thì người chết vẫn là lớn nhất, tôi cũng coi như là đồng hương của anh, về tình về lý gì cũng nên đưa tiễn một đoạn đường."
"Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hai vợ chồng già nhà họ Lưu chắc phải xót xa lắm, thật tội nghiệp." Lương Bạch Ngọc khẽ nói.
Trần Phong cào lá thông dưới chân Lương Bạch Ngọc rồi đặt chiếc cào tre xuống, dùng sức nhổ mấy chiếc gai ở trong móng tay ra, vài giọt máu rơi xuống. Có một giọt bám lên quần của Lương Bạch Ngọc.
Lương Bạch Ngọc đưa tay lau, đột nhiên có ý đồ khác, giơ ngón tay trước mũi ngửi một cái, lúc nâng mí mắt lên phát hiện người đàn ông chính trực đang nhìn anh, hai tai đỏ bừng.
"Chú không nói cho tôi biết tin tức tố của chú mà." Lương Bạch Ngọc nhún vai, cong mắt cười, "Tôi tò mò quá chừng."
Trên mặt Trần Phong lộ vẻ xấu hổ, hắn cầm cây cào tre lên, đi tới cách đó không xa, mạch máu nổi lên trên mu bàn tay hắn, mang dáng vẻ của một người đàn ông cường tráng.
"Hạt dẻ sắp chín rồi."
Lương Bạch Ngọc nghĩ tới cây dẻ trên đường đi, không đầu không đuôi nói ra một câu, vừa mới dứt lời, giây sau đã nghe tiếng kêu của Dương Minh.
Dương Minh không có đi một mình mình, phía sau là Dương Linh Linh, cậu mặc kệ chị gái, phóng như tên lửa tới chỗ Lương Bạch Ngọc, hoa cỏ trên đường đều gặp họa.
Trần Phong kéo Lương Bạch Ngọc qua một bên.
Dương Minh không kịp thắng lại, đụng đầu lên một cái cây gần đó, nổi lên một cục u tròn vo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất