Chương 33: Rơi xuống nước
Không có ai trong thôn biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ Trương. Nhưng có một số thôn dân đang làm ruộng bắt gặp chị xuống núi với tướng đi con con vịt, trên đùi toàn là máu.
Chuyện này không phải chưa từng xuất hiện, không có gì mới mẻ.
Cái thôn sâu trong ngọn núi sừng sững này chỉ có một con sông lớn hướng ra ngoài, Omega mà bị làm hại thì chính là lỗi của Omega, là do bản thân không khống chế được pheromone nên mới khiến Alpha mất lý trí.
Nếu người bị hại là Beta cũng cũng là do tự mình tìm lấy, không có pheromone thì ai mà thèm đụng, chắc chắn là năn nỉ, dụ dỗ người ta.
Còn nếu nạn nhân là Alpha thì tên đó là thứ phế vật, tốt nhất nên đóng cửa giấu nhẹm đi, chứ nói ra là người ta cười rụng cả răng.
Vì thế mẹ Trương gặp chuyện đó không trở thành đề tài nóng hổi để thôn dân bàn luận.
Mẹ Trương ở trong nhà mấy ngày rồi mới đi ra, lúc bình thường chị cũng vậy, cả ngày lẫn đêm đều cứ đi đi lại lại từ trong nhà ra ngoài sân, không biết trong đầu đang nhớ cái gì mà cái miệng như điên như dại, đôi khi cười khanh khách mấy tiếng, không biết chị vấp ngã ở cục đá nào, hay bị cành cây nào quẹt phải mà mấy cái vết thương không được xử lý trở thành mủ bốc ra mùi hôi thối.
Dù không điên dại như góa phụ Chu nhưng mặt mày cũng hốc hác khó coi, có khi còn hù dọa người khác.
Cử chỉ thần kinh phối hợp với gương mặt xấu xí, vì thế từ "Chị dâu", "Con dâu nhà Trương", "Mẹ tiểu Trương" trở thành "Bà điên".
Cái chuyện cha Trương bị thằng con cắn chết, thằng con chạy trốn té bể não chìm xuống sông hay là chuyện xui xẻo nhà họ Lưu này nọ tính tới giờ cũng đã hơn một hai tháng, người nào đồng cảm cũng đều bị củi dầu gạo muối tẩy não, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi tám chuyện.
Nếu trôi qua cỡ vài năm, mười năm hay hai mươi năm nữa thì tới lúc đó những thứ không được năm tháng cuốn đi sẽ trở thành tin đồn.
Giống như cái chuyện nhà họ Lương từng hại người rồi tự sát.
Nhưng thôn dân cũng không hẳn là không quan tâm tới chuyện nhà Trương nhà Lưu nữa, bọn họ vẫn ôm thành kiến với Lương Bạch Ngọc như trước, khỏi phải nói, bọn họ vô cùng giận dữ, bất bình, cứ làm như người bị hại là người thân của họ vậy.
Tình làng nghĩa xóm, nương tựa giúp đỡ lẫn nhau gì đó cũng nhanh chóng biến mất.
Người bị xúi giục, người chẳng hiểu sự tình, thù hận theo gió thế mà kéo dài rất lâu.
.
Trận tuyết đầu tiên trong năm đổ xuống vào hai tuần sau, rất nhỏ, còn kèm theo mưa gió. Bông tuyết bay cả nửa ngày, đáp xuống đất là tan ngay, giống như chưa từng đặt chân tới.
Lương Bạch Ngọc nằm bên cửa sổ vô cùng thất vọng, anh gối đầu bên song cửa sổ lạnh như băng, mưa gió thổi khiến anh dần thiếp đi, đợi một trận tuyết. Trong tay anh là một trong hai viên kẹo dẻo cuối cùng.
Vào chạng vạng tối, tới giờ tan học, Thái Tiểu Tịnh đi ngang qua nhà họ Lương, hoảng hốt chạy đến trước cửa sổ kêu.
Lương Bạch Ngọc bị đánh thức, mí mắt dính những hạt mưa nhỏ khẽ giật, lười biếng kéo giọng: "Đừng kêu nữa, anh đang ngủ thôi mà."
"Vậy thì anh vô phòng ngủ đi chứ, nằm ở đây lạnh lắm đó, bị cảm một cái là mũi không thông được, khó chịu lắm, rồi lỡ đâu bị sốt nữa thì khổ thêm, mùa đông ở chỗ khám bệnh không có nhiều thuốc đâu..." Thái Tiểu Tịnh lải nhải.
Lương Bạch Ngọc hơi cau mày lại: "Dài dòng."
Thái Tiểu Tịnh nhanh chóng im lặng, không dám lên tiếng nữa, mắc công chọc cho anh trai lớn mất hứng, anh mà mất hứng thì nhóc cũng cảm thấy như mình mắc phải một lỗi lầm lớn.
Tóc dài của cô nhóc bị người nhà cắt thành tóc ngắn, là cái kiểu tóc mà úp chén lên đầu rồi tỉa theo vành chén làm thành cái đầu nấm, tóc nhóc vẫn như rơm rạ, không đầy đủ dưỡng chất, nhưng ngũ quan của nhóc đã nảy nở một ít, khuôn mặt bầu bĩnh đã lộ ra được cái cằm nhọn, có thể nhìn ra được dáng vẻ của một mỹ nhân trong tương lai, ánh mắt trong veo tràn đầy sức sống, tựa như một chồi non được mùa xuân ủ ấm, mỗi ngày đều thay đổi hình dáng, không có giới hạn.
Hơi thở căng tràn sức trẻ được gió thổi vào trong cửa sổ.
Lương Bạch Ngọc nhấc mí mắt ngẩng đầu lên: "Hôm nay học gì đó?"
Thái Tiểu Tịnh gục mặt xuống: "Sao tự dưng hỏi cái này?"
"Anh hỏi thăm chút thôi mà, sắp nghỉ đông rồi đúng không?" Lương Bạch Ngọc đưa tay ra, chạm vào mặt trên của cây dù dính đầy nước mưa, "Có thi chứ?"
"Thi cuối kỳ." Thái Tiểu Tịnh rầu rĩ nói, "Đầu em muốn nổ tung rồi. Em mà không vào đạt hạng ba là mẹ em sẽ đánh sưng chân em mất, dùng khăn lông đánh đó."
"Muốn đạt hạng 3 à? Mục tiêu cao vậy sao." Lương Bạch Ngọc cau mày, "Ba em đâu, sao không ngăn mẹ em lại?"
Ánh mắt Thái Tiểu Tịnh mơ hồ: "Ba em...không về nhà được, bận làm việc rồi."
Khả năng nói dối vô cùng tệ.
Lương Bạch Ngọc nắm lấy bàn tay của cô nhóc, giọt nước trên đầu ngón tay rơi xuống: "Vậy bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày học về em tới chỗ anh đọc cho anh một bài văn đi, coi như là ôn tập, được không?"
Thái Tiểu Tịnh ngẩn ngơ, vội vàng nói: "Bây giờ em đọc luôn ạ, hôm nay học gì em cũng đọc hết!"
"Đáng khen đó." Lương Bạch Ngọc nói, "Giỏi quá."
Thái Tiểu Tịnh vừa mắc cỡ vừa vui vẻ, một tay nhóc cầm dù, một tay nắm quai cặp, mắt nhìn vào đôi ủng cao su, cất giọng đọc bài văn đã học thuộc.
Rất ung dung, phát âm cũng rất tốt, là một đứa trẻ chăm chỉ chịu học, trên người nhóc có ánh sáng của hy vọng, sớm muộn gì cũng có một ngày chỉ dẫn nhóc bước ra khỏi cái nơi phong kiến này.
Người bên kia cửa sổ thì lại ngủ.
"Dạo gần đây cứ ngủ suốt..." Thái Tiểu Tịnh lẩm bẩm, loay hoay lấy chiếc dù che cửa sổ lại, đỡ được rất nhiều mưa gió, sau đó nhóc giơ cặp lên đầu bước đi trong mưa.
Là một cô bé hiền lành.
.
Tháng 12 âm lịch, đứa nhỏ trong nhà thì đếm ngón tay tính xem còn bao nhiêu ngày nữa là được ăn Tết, đứa lớn hơn chút thì phải phụ giúp việc nhà.
Dương Linh Linh xách hai thùng phân để ra bón cho lúa mì, Triệu Văn Kiêu giúp cô một tay.
Mấy bà cô trong vườn rau thấy hai người đi tới thì ngay lập tức eo hết mỏi, lưng hết đau, chân cũng chẳng còn run, phấn khích tụ tập lại một chỗ.
"Đẹp đôi ghê ta."
"Cái thằng hồ ly kia mà không xía vào thì không chừng cuối năm nay ông chủ Triệu với cô giáo Dương cưới nhau rồi."
"Rồi chuyện của ông chủ Kiêu với em trai cô giáo Dương thì sao, không qua lại nữa à?"
"Chắc là không ưng rồi, cô chị vẫn hợp với ý hơn."
"..."
"Ê mấy bà, dạo gần đây cái đứa họ Lương cứ thui thủi ở trong nhà chẳng bước ra ngoài, hai vài ngày trở trời rồi, không chừng là không qua khỏi cái tết này đâu."
"Sáng nay tôi thấy nó nè, da dẻ vẫn hồng hào lắm."
"Quỷ yêu gì ấy, tôi nghi nó ở ngoài học ba cái trò tà đạo để hút tuổi thọ người lắm."
"..."
Người trong cuộc Lương Bạch Ngọc đang ở trong nhà bếp thẫn thờ, trước mắt anh là một cái thùng gạo gần như đã cạn, cùng lắm chỉ còn một nắm gạo.
"Phải đi mua rồi, phiền thật." Lương Bạch Ngọc bất đắc dĩ ra khỏi cửa.
Lương Bạch Ngọc giẫm lên gò đất nhỏ, nói với cái đuôi phía sau: "Bạn nhỏ đừng theo anh nữa, không về nhà kẻo cha mẹ đánh đòn đấy."
Đứa bé ba tuổi ngửa đầu nhìn anh, giọng nói giòn giã: "Mẹ tui nói anh dụ dỗ cha tui."
Lương Bạch Ngọc cười phì: "Anh với cha nhóc chưa từng nói chuyện với nhau nữa là."
Thằng bé ngây thơ chớp mắt, sau đó lưu loát mắng một câu thô tục rất khó nghe: "Thằng điếm."
Vừa dứt câu, nó bỏ nhánh cây xuống gần mương, nắm lấy một cục bùn quăng vào Lương Bạch Ngọc.
"Bọn trẻ bây giờ thật là..." Lương Bạch Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười lau cục bùn đó đi, đưa ngón tay dính đầy mùi hôi lên, nhắm mắt lại ngửi, cảm giác vẫn như vậy.
Lương Bạch Ngọc lắc đầu bước đi tiếp: "Có mỗi cô nhóc tiểu Tịnh là đáng yêu."
.
Chừng nửa tiếng sau, bên cạnh con mương trước vườn rau không ít người đang tụ tập.
Bởi vì có người rơi xuống nước.
Chính là đối tượng bị chỉ trích trong thôn, Lương Bạch Ngọc.
Mấy người bận rộn trong vườn rau cũng đều chứng kiến được chuyện này, bọn họ nói với những người khác rằng chính góa phụ Chu chỉ ngón tay xuống mượng, không biết nói cái gì mà Lương Bạch Ngọc bước về phía trước một chút. Tiếp theo đó, góa phụ Chu lập tức đẩy anh xuống.
Mọi người châu đầu ghé tai nhau.
Góa phụ Chu cười lớn quơ quào hai tay, tóc bù xù che mắt: "Bắt cá! Rất nhiều cá! Bắt cá bắt cá!"
Có người chê bà hôi nên đá bà một cái, bị người khác ngăn lại: "Bà ngu này vừa làm chuyện tốt đó."
Dương Minh nghe tin xong muốn chạy xuống, bị mẹ cậu cho cái bạt tai choáng váng mặt mày, đầu óc trống rỗng, ánh mắt tan rã nhìn về Alpha vóc dáng cao to cách đó không xa, Trong nháy mắt đứng lên chạy lại.
"Cứu anh ấy đi!" Dương Minh hét với Triệu Văn Kiêu, "Xuống dưới đó cứu anh Bạch Ngọc của tôi mau lên!"
Có vẻ Triệu Văn Kiêu vừa mới vội vã xuống giường chạy tới, không mặc áo khoác âu phục, chỉ có áo len sọc và sơ mi, dây nịt da trên lưng quần còn chưa cài.
"Không biết bơi..."
Triệu Văn Kiêu nắm dây nịt, nghe giọng nói của mình, "Tôi không biết bơi."
Dương Linh Linh đứng bên cạnh hung hăng quát thằng em trai đang muốn xơi tái Triệu Văn Kiêu: "Đừng có la lối nữa, mày không nghe anh ấy nói hả, ảnh không biết bơi!"
Con mương này rất dễ chết chìm, bình thường chẳng có ai ra đây rửa rau giặt áo, cùng lắm chỉ là múc nước nấu ăn, tưới cây tưới đất, hoặc là rửa cái thùng phân.
Hiện tại bên con mương có rất nhiều người đang đứng, ánh mắt đều hướng về gợn sóng dưới đó càng ngày càng nhỏ.
"Y biết bơi không?"
"Nhà họ Lương đâu phải con vịt, chắc gì đã biết bơi."
"Hơn nữa trời cũng lạnh như thế này, dù biết bơi thì xuống dưới đó một hồi cũng lạnh cóng."
"Nãy giờ y ở dưới cũng lâu rồi đó, có khi chết mất rồi."
"Chết chắc luôn."
"..."
Ngoài thôn có sông, trong thôn thì có vài con mương lớn nhỏ, cũng nhiều người biết bơi. Nhưng thời tiết giá lạnh, người rơi xuống nước cũng chẳng phải người nhà bọn họ. Cho dù nhớ thương thân thể Lương Bạch Ngọc cũng không muốn gánh phiền toái.
Triệu Văn Kiêu bất động nhìn mặt nước, tay siết chặt dây nịt, siết ra vết đỏ, cuối cùng y cũng bước tới.
Đột nhiên có một cánh tay níu lại.
Dương Linh Linh nghiêm mặt khuyên: "Đừng làm chuyện dại dột, anh đâu có biết bơi, xuống đó chỉ tự hại mình."
Góa phụ Chu ngồi bên đường dùng ngón tay cuốn lấy tóc, đầu hướng xuống mương, trong miệng vẫn thì thào, không ngừng lặp đi lặp lại.
——Ngọc
Người gần bà nghe thấy, thuận miệng hỏi: "Đang kêu "Cá" hay là... "Ngọc" thế?"
"Chắc là cá rồi, dù sao bả cũng ngu mấy năm nay." Người bên cạnh cười cợt, "Vừa rồi bả kêu bắt cá um sùm mà, không nghe thấy hả, dưới đó nhiều cá lắm, Lương Bạch Ngọc xuống dưới là ăn no."
"Để lâu nữa xác chết có phù không..." Trong đám đông có người còn chưa dứt câu, bỗng dưới mương vang lên một tiếng động.
"Ào ào—"
Một người từ đầu mương bên kia vườn rau ngoi lên.
Mặt trắng, môi nhuốm máu.
Anh quay đầu, ho ra máu chảy xuống cằm, đôi mắt đỏ thẳm, mái tóc đen ướt nhẹp ôm vào cổ, buông xuống xương quai xanh.
Dòng nước lạnh lẽo giữa tháng mười hai chấn động mạnh, anh bước lên bờ, chậm chạp tới gần mấy thôn dân kia.
Tựa như một con thủy quái chui lên từ địa ngục, trả giá bằng linh hồn để tìm người trả thù.
———————
Chú thích:
Cá (鱼) với Ngọc (玉) đều có pinyin là yu
Chuyện này không phải chưa từng xuất hiện, không có gì mới mẻ.
Cái thôn sâu trong ngọn núi sừng sững này chỉ có một con sông lớn hướng ra ngoài, Omega mà bị làm hại thì chính là lỗi của Omega, là do bản thân không khống chế được pheromone nên mới khiến Alpha mất lý trí.
Nếu người bị hại là Beta cũng cũng là do tự mình tìm lấy, không có pheromone thì ai mà thèm đụng, chắc chắn là năn nỉ, dụ dỗ người ta.
Còn nếu nạn nhân là Alpha thì tên đó là thứ phế vật, tốt nhất nên đóng cửa giấu nhẹm đi, chứ nói ra là người ta cười rụng cả răng.
Vì thế mẹ Trương gặp chuyện đó không trở thành đề tài nóng hổi để thôn dân bàn luận.
Mẹ Trương ở trong nhà mấy ngày rồi mới đi ra, lúc bình thường chị cũng vậy, cả ngày lẫn đêm đều cứ đi đi lại lại từ trong nhà ra ngoài sân, không biết trong đầu đang nhớ cái gì mà cái miệng như điên như dại, đôi khi cười khanh khách mấy tiếng, không biết chị vấp ngã ở cục đá nào, hay bị cành cây nào quẹt phải mà mấy cái vết thương không được xử lý trở thành mủ bốc ra mùi hôi thối.
Dù không điên dại như góa phụ Chu nhưng mặt mày cũng hốc hác khó coi, có khi còn hù dọa người khác.
Cử chỉ thần kinh phối hợp với gương mặt xấu xí, vì thế từ "Chị dâu", "Con dâu nhà Trương", "Mẹ tiểu Trương" trở thành "Bà điên".
Cái chuyện cha Trương bị thằng con cắn chết, thằng con chạy trốn té bể não chìm xuống sông hay là chuyện xui xẻo nhà họ Lưu này nọ tính tới giờ cũng đã hơn một hai tháng, người nào đồng cảm cũng đều bị củi dầu gạo muối tẩy não, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi tám chuyện.
Nếu trôi qua cỡ vài năm, mười năm hay hai mươi năm nữa thì tới lúc đó những thứ không được năm tháng cuốn đi sẽ trở thành tin đồn.
Giống như cái chuyện nhà họ Lương từng hại người rồi tự sát.
Nhưng thôn dân cũng không hẳn là không quan tâm tới chuyện nhà Trương nhà Lưu nữa, bọn họ vẫn ôm thành kiến với Lương Bạch Ngọc như trước, khỏi phải nói, bọn họ vô cùng giận dữ, bất bình, cứ làm như người bị hại là người thân của họ vậy.
Tình làng nghĩa xóm, nương tựa giúp đỡ lẫn nhau gì đó cũng nhanh chóng biến mất.
Người bị xúi giục, người chẳng hiểu sự tình, thù hận theo gió thế mà kéo dài rất lâu.
.
Trận tuyết đầu tiên trong năm đổ xuống vào hai tuần sau, rất nhỏ, còn kèm theo mưa gió. Bông tuyết bay cả nửa ngày, đáp xuống đất là tan ngay, giống như chưa từng đặt chân tới.
Lương Bạch Ngọc nằm bên cửa sổ vô cùng thất vọng, anh gối đầu bên song cửa sổ lạnh như băng, mưa gió thổi khiến anh dần thiếp đi, đợi một trận tuyết. Trong tay anh là một trong hai viên kẹo dẻo cuối cùng.
Vào chạng vạng tối, tới giờ tan học, Thái Tiểu Tịnh đi ngang qua nhà họ Lương, hoảng hốt chạy đến trước cửa sổ kêu.
Lương Bạch Ngọc bị đánh thức, mí mắt dính những hạt mưa nhỏ khẽ giật, lười biếng kéo giọng: "Đừng kêu nữa, anh đang ngủ thôi mà."
"Vậy thì anh vô phòng ngủ đi chứ, nằm ở đây lạnh lắm đó, bị cảm một cái là mũi không thông được, khó chịu lắm, rồi lỡ đâu bị sốt nữa thì khổ thêm, mùa đông ở chỗ khám bệnh không có nhiều thuốc đâu..." Thái Tiểu Tịnh lải nhải.
Lương Bạch Ngọc hơi cau mày lại: "Dài dòng."
Thái Tiểu Tịnh nhanh chóng im lặng, không dám lên tiếng nữa, mắc công chọc cho anh trai lớn mất hứng, anh mà mất hứng thì nhóc cũng cảm thấy như mình mắc phải một lỗi lầm lớn.
Tóc dài của cô nhóc bị người nhà cắt thành tóc ngắn, là cái kiểu tóc mà úp chén lên đầu rồi tỉa theo vành chén làm thành cái đầu nấm, tóc nhóc vẫn như rơm rạ, không đầy đủ dưỡng chất, nhưng ngũ quan của nhóc đã nảy nở một ít, khuôn mặt bầu bĩnh đã lộ ra được cái cằm nhọn, có thể nhìn ra được dáng vẻ của một mỹ nhân trong tương lai, ánh mắt trong veo tràn đầy sức sống, tựa như một chồi non được mùa xuân ủ ấm, mỗi ngày đều thay đổi hình dáng, không có giới hạn.
Hơi thở căng tràn sức trẻ được gió thổi vào trong cửa sổ.
Lương Bạch Ngọc nhấc mí mắt ngẩng đầu lên: "Hôm nay học gì đó?"
Thái Tiểu Tịnh gục mặt xuống: "Sao tự dưng hỏi cái này?"
"Anh hỏi thăm chút thôi mà, sắp nghỉ đông rồi đúng không?" Lương Bạch Ngọc đưa tay ra, chạm vào mặt trên của cây dù dính đầy nước mưa, "Có thi chứ?"
"Thi cuối kỳ." Thái Tiểu Tịnh rầu rĩ nói, "Đầu em muốn nổ tung rồi. Em mà không vào đạt hạng ba là mẹ em sẽ đánh sưng chân em mất, dùng khăn lông đánh đó."
"Muốn đạt hạng 3 à? Mục tiêu cao vậy sao." Lương Bạch Ngọc cau mày, "Ba em đâu, sao không ngăn mẹ em lại?"
Ánh mắt Thái Tiểu Tịnh mơ hồ: "Ba em...không về nhà được, bận làm việc rồi."
Khả năng nói dối vô cùng tệ.
Lương Bạch Ngọc nắm lấy bàn tay của cô nhóc, giọt nước trên đầu ngón tay rơi xuống: "Vậy bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày học về em tới chỗ anh đọc cho anh một bài văn đi, coi như là ôn tập, được không?"
Thái Tiểu Tịnh ngẩn ngơ, vội vàng nói: "Bây giờ em đọc luôn ạ, hôm nay học gì em cũng đọc hết!"
"Đáng khen đó." Lương Bạch Ngọc nói, "Giỏi quá."
Thái Tiểu Tịnh vừa mắc cỡ vừa vui vẻ, một tay nhóc cầm dù, một tay nắm quai cặp, mắt nhìn vào đôi ủng cao su, cất giọng đọc bài văn đã học thuộc.
Rất ung dung, phát âm cũng rất tốt, là một đứa trẻ chăm chỉ chịu học, trên người nhóc có ánh sáng của hy vọng, sớm muộn gì cũng có một ngày chỉ dẫn nhóc bước ra khỏi cái nơi phong kiến này.
Người bên kia cửa sổ thì lại ngủ.
"Dạo gần đây cứ ngủ suốt..." Thái Tiểu Tịnh lẩm bẩm, loay hoay lấy chiếc dù che cửa sổ lại, đỡ được rất nhiều mưa gió, sau đó nhóc giơ cặp lên đầu bước đi trong mưa.
Là một cô bé hiền lành.
.
Tháng 12 âm lịch, đứa nhỏ trong nhà thì đếm ngón tay tính xem còn bao nhiêu ngày nữa là được ăn Tết, đứa lớn hơn chút thì phải phụ giúp việc nhà.
Dương Linh Linh xách hai thùng phân để ra bón cho lúa mì, Triệu Văn Kiêu giúp cô một tay.
Mấy bà cô trong vườn rau thấy hai người đi tới thì ngay lập tức eo hết mỏi, lưng hết đau, chân cũng chẳng còn run, phấn khích tụ tập lại một chỗ.
"Đẹp đôi ghê ta."
"Cái thằng hồ ly kia mà không xía vào thì không chừng cuối năm nay ông chủ Triệu với cô giáo Dương cưới nhau rồi."
"Rồi chuyện của ông chủ Kiêu với em trai cô giáo Dương thì sao, không qua lại nữa à?"
"Chắc là không ưng rồi, cô chị vẫn hợp với ý hơn."
"..."
"Ê mấy bà, dạo gần đây cái đứa họ Lương cứ thui thủi ở trong nhà chẳng bước ra ngoài, hai vài ngày trở trời rồi, không chừng là không qua khỏi cái tết này đâu."
"Sáng nay tôi thấy nó nè, da dẻ vẫn hồng hào lắm."
"Quỷ yêu gì ấy, tôi nghi nó ở ngoài học ba cái trò tà đạo để hút tuổi thọ người lắm."
"..."
Người trong cuộc Lương Bạch Ngọc đang ở trong nhà bếp thẫn thờ, trước mắt anh là một cái thùng gạo gần như đã cạn, cùng lắm chỉ còn một nắm gạo.
"Phải đi mua rồi, phiền thật." Lương Bạch Ngọc bất đắc dĩ ra khỏi cửa.
Lương Bạch Ngọc giẫm lên gò đất nhỏ, nói với cái đuôi phía sau: "Bạn nhỏ đừng theo anh nữa, không về nhà kẻo cha mẹ đánh đòn đấy."
Đứa bé ba tuổi ngửa đầu nhìn anh, giọng nói giòn giã: "Mẹ tui nói anh dụ dỗ cha tui."
Lương Bạch Ngọc cười phì: "Anh với cha nhóc chưa từng nói chuyện với nhau nữa là."
Thằng bé ngây thơ chớp mắt, sau đó lưu loát mắng một câu thô tục rất khó nghe: "Thằng điếm."
Vừa dứt câu, nó bỏ nhánh cây xuống gần mương, nắm lấy một cục bùn quăng vào Lương Bạch Ngọc.
"Bọn trẻ bây giờ thật là..." Lương Bạch Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười lau cục bùn đó đi, đưa ngón tay dính đầy mùi hôi lên, nhắm mắt lại ngửi, cảm giác vẫn như vậy.
Lương Bạch Ngọc lắc đầu bước đi tiếp: "Có mỗi cô nhóc tiểu Tịnh là đáng yêu."
.
Chừng nửa tiếng sau, bên cạnh con mương trước vườn rau không ít người đang tụ tập.
Bởi vì có người rơi xuống nước.
Chính là đối tượng bị chỉ trích trong thôn, Lương Bạch Ngọc.
Mấy người bận rộn trong vườn rau cũng đều chứng kiến được chuyện này, bọn họ nói với những người khác rằng chính góa phụ Chu chỉ ngón tay xuống mượng, không biết nói cái gì mà Lương Bạch Ngọc bước về phía trước một chút. Tiếp theo đó, góa phụ Chu lập tức đẩy anh xuống.
Mọi người châu đầu ghé tai nhau.
Góa phụ Chu cười lớn quơ quào hai tay, tóc bù xù che mắt: "Bắt cá! Rất nhiều cá! Bắt cá bắt cá!"
Có người chê bà hôi nên đá bà một cái, bị người khác ngăn lại: "Bà ngu này vừa làm chuyện tốt đó."
Dương Minh nghe tin xong muốn chạy xuống, bị mẹ cậu cho cái bạt tai choáng váng mặt mày, đầu óc trống rỗng, ánh mắt tan rã nhìn về Alpha vóc dáng cao to cách đó không xa, Trong nháy mắt đứng lên chạy lại.
"Cứu anh ấy đi!" Dương Minh hét với Triệu Văn Kiêu, "Xuống dưới đó cứu anh Bạch Ngọc của tôi mau lên!"
Có vẻ Triệu Văn Kiêu vừa mới vội vã xuống giường chạy tới, không mặc áo khoác âu phục, chỉ có áo len sọc và sơ mi, dây nịt da trên lưng quần còn chưa cài.
"Không biết bơi..."
Triệu Văn Kiêu nắm dây nịt, nghe giọng nói của mình, "Tôi không biết bơi."
Dương Linh Linh đứng bên cạnh hung hăng quát thằng em trai đang muốn xơi tái Triệu Văn Kiêu: "Đừng có la lối nữa, mày không nghe anh ấy nói hả, ảnh không biết bơi!"
Con mương này rất dễ chết chìm, bình thường chẳng có ai ra đây rửa rau giặt áo, cùng lắm chỉ là múc nước nấu ăn, tưới cây tưới đất, hoặc là rửa cái thùng phân.
Hiện tại bên con mương có rất nhiều người đang đứng, ánh mắt đều hướng về gợn sóng dưới đó càng ngày càng nhỏ.
"Y biết bơi không?"
"Nhà họ Lương đâu phải con vịt, chắc gì đã biết bơi."
"Hơn nữa trời cũng lạnh như thế này, dù biết bơi thì xuống dưới đó một hồi cũng lạnh cóng."
"Nãy giờ y ở dưới cũng lâu rồi đó, có khi chết mất rồi."
"Chết chắc luôn."
"..."
Ngoài thôn có sông, trong thôn thì có vài con mương lớn nhỏ, cũng nhiều người biết bơi. Nhưng thời tiết giá lạnh, người rơi xuống nước cũng chẳng phải người nhà bọn họ. Cho dù nhớ thương thân thể Lương Bạch Ngọc cũng không muốn gánh phiền toái.
Triệu Văn Kiêu bất động nhìn mặt nước, tay siết chặt dây nịt, siết ra vết đỏ, cuối cùng y cũng bước tới.
Đột nhiên có một cánh tay níu lại.
Dương Linh Linh nghiêm mặt khuyên: "Đừng làm chuyện dại dột, anh đâu có biết bơi, xuống đó chỉ tự hại mình."
Góa phụ Chu ngồi bên đường dùng ngón tay cuốn lấy tóc, đầu hướng xuống mương, trong miệng vẫn thì thào, không ngừng lặp đi lặp lại.
——Ngọc
Người gần bà nghe thấy, thuận miệng hỏi: "Đang kêu "Cá" hay là... "Ngọc" thế?"
"Chắc là cá rồi, dù sao bả cũng ngu mấy năm nay." Người bên cạnh cười cợt, "Vừa rồi bả kêu bắt cá um sùm mà, không nghe thấy hả, dưới đó nhiều cá lắm, Lương Bạch Ngọc xuống dưới là ăn no."
"Để lâu nữa xác chết có phù không..." Trong đám đông có người còn chưa dứt câu, bỗng dưới mương vang lên một tiếng động.
"Ào ào—"
Một người từ đầu mương bên kia vườn rau ngoi lên.
Mặt trắng, môi nhuốm máu.
Anh quay đầu, ho ra máu chảy xuống cằm, đôi mắt đỏ thẳm, mái tóc đen ướt nhẹp ôm vào cổ, buông xuống xương quai xanh.
Dòng nước lạnh lẽo giữa tháng mười hai chấn động mạnh, anh bước lên bờ, chậm chạp tới gần mấy thôn dân kia.
Tựa như một con thủy quái chui lên từ địa ngục, trả giá bằng linh hồn để tìm người trả thù.
———————
Chú thích:
Cá (鱼) với Ngọc (玉) đều có pinyin là yu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất