Chương 43
Nụ cười treo trên khuôn mặt Dương Thường Tân trở nên cứng ngắc, mấy lần muốn kéo khóe miệng lên cũng không thành công.
Ngay lúc này, Triệu Văn Kiêu nói với Lương Bạch Ngọc: "Anh xuống bếp xem nồi canh chút." Sau đó thân mật xoa tóc anh, "Ăn cơm hết đi, không được phép chừa lại đâu đấy."
Triệu Văn Kiêu mở cửa gian nhà chính ra, một luồng gió rét cuốn theo tuyết khắp nơi ùa vào.
"Ách xì—" Lương Bạch Ngọc hắt hơi một cái.
Triệu Văn Kiêu vội vàng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Đèn trong gian nhà chính là đèn mới, ánh đèn rất sáng, ba người, một ngồi, một đứng, một ngồi.
Dương Thường Tân thả lỏng không ít, Triệu Văn Kiêu đã đi rồi, chỉ còn lại mỗi mình Lương Bạch Ngọc. Không giống với cậu, cậu có đồng bọn.
Hơn nửa Triệu Văn Kiêu đang đặc biệt trao cơ hội cho cậu, trong chốc lát sẽ không quay lại.
Nghĩ tới đây, Dương Thường Tân âm thầm quan sát chó điên, phát hiện hắn vẫn đang nhìn chằm chằm Lương Bạch Ngọc một cách quang minh chính đại, không hề che giấu.
Dương Thường Tân kiềm chế kích động đang làm loạn trong lòng, lần nữa nói chuyện với Lương Bạch Ngọc, cậu vờ như không nghe được câu nói kia của đối phương, tự mình bắt chuyện.
"Bạch Ngọc, anh mặc mỏng quá rồi." Dương Thường Tân thân thiết nói, "Sao Văn Kiêu không nhắc anh mặc nhiều vào."
Lương Bạch Ngọc tựa lưng vào ghế, ngón tay cuốn sợi tóc.
Dương Thường Tân không nhận được hồi đáp bèn đến gần hai bước, loạng choạng ngồi xuống ghế của Triệu Văn Kiêu, nhìn gò má không có chút tì vết nào của Lương Bạch Ngọc.
Đây chính là tầm nhìn của Triệu Văn Kiêu khi ngắm Lương Bạch Ngọc.
Có thể khiến người khác ngắm quanh năm.
Tầm mắt Dương Thường Tân rơi vào đuôi mắt rủ xuống đầy vẻ phong tình quyến rũ của Lương Bạch Ngọc, dời xuống chút nữa, lại quan sát đường cong đầy đặn trên ngũ quan thêm một lần.
Một Beta sao lại có điều kiện như vậy.
Cậu suy nghĩ một chút, có loại điều kiện này, thế mà lại phân hóa thành Beta.
May mắn thật đấy.
Dương Thường Tân lại ngắm eo và đùi của Lương Bạch Ngọc, cậu có thể xác định, tin vịt của thôn dân không đúng, Lương Bạch Ngọc trước khi trở về thôn không phải là MB phổ thông.
Lương Bạch Ngọc chính là vật nuôi được người có tiền nâng niu.
Người giàu có rất nhiều thú vui, ai mà biết Lương Bạch Ngọc là dạng thú cưng gì. Thế mà có thể nuôi ra được da thịt không hề có một chỗ nào chê.
Dương Thường Tân đặt hai tay dưới đáy bàn, ngón tay luồn vào trong tay áo, sờ lên cánh tay gầy gò nhỏ nhắn của mình, vết thương trên đó không liên quan gì tới Lương Bạch Ngọc, thế nhưng cậu lại sinh ra lòng căm hận đố kỵ.
Tại sao Omega dẫn dụ hình khan hiếm như cậu mà lại thua Lương Bạch Ngọc thảm như thế.
Lương Bạch Ngọc bây giờ còn có Triệu Văn Kiêu yêu thương.
Giữa bọn họ rõ ràng chưa từng ngủ với nhau. Kể từ khi Triệu Văn Kiêu chọn anh, thì không có khả năng nào y cho rằng thân thể của Beta nhạt nhẽo, không có hứng thú, đơn giản chỉ là y không thể cưỡng ép anh mà thôi.
Còn cậu, chỉ có một con chó điên gϊếŧ người không chớp mắt!
Dương Thường Tân dịu dàng nói: "Không ngờ có ngày anh sẽ trở lại đây đấy. Bạch Ngọc, anh không nhớ về tôi một chút nào thật sao?"
Lương Bạch Ngọc đang ngửa đầu nhìn trần nhà thì bỗng nhiên dời mắt qua cậu.
Bọn họ đối diện ánh mắt với nhau.
Dương Thường Tân ngừng thở, cơ mặt bởi vì đột ngột đông cứng mà trở nên rất khó coi.
"Đúng vậy, không nhớ chút nào hết." Lương Bạch Ngọc cong môi cười, khẽ nâng chiếc cằm thanh tú lên.
Dương Thường Tân cười cười, cảm thán: "Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi."
Lương Bạch Ngọc tiếp tục hướng mặt lên trần nhà.
"Anh vẫn như lúc trước, khi còn bé cũng rất trắng." Chữ cuối cùng vừa được phun ra thì Lương Bạch Ngọc lại nhìn cậu, trong mắt tựa như cất giấu ngọn núi trong đêm khuyam vừa thâm sâu vừa lạnh lẽo, cậu không được tự nhiên hỏi, "Sao vậy?"
Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm: "Tiểu Triệu luôn nói hồi trước tôi rất đen."
Sau lưng Dương Thường Tân đổ mồ hôi lạnh, cậu lúng túng gãi mặt: "Cũng có thể do tôi nhớ nhầm."
"Ò..." Lương Bạch Ngọc dường như chỉ thaun65 miệng hỏi một chút, không tính kéo dài đề tài này.
Dương Thường Tân nuốt nước bọt, rồi lại nhìn gò má Lương Bạch Ngọc dưới ánh đèn.
Cha mẹ Lương Bạch Ngọc vì muốn cho anh bình an lớn lên, cũng vì để cho anh có thể chơi chung với người khác nên lúc nào cũng bôi một loại thảo dược trên mặt anh, chứ thật ra hồi còn nhỏ anh cũng rất rất trắng, cũng rất tinh xảo, tựa như một con búp bê có thể bị người khác đánh cắp bất cứ lúc nào.
Bí mật này cậu biết, Triệu Văn Kiêu cũng biết.
Triệu Văn Kiêu nói Lương Bạch Ngọc đen là đang thử thăm dò anh, nhìn dáng vẻ không có gì bất thường.
"Bạch Ngọc, từ lúc về thôn tới giờ anh từng lên núi chưa?" Dương Thường Tân hỏi.
"Rồi á." Lương Bạch Ngọc cầm đũa lên, nhanh chóng ăn thức ăn đã nguội, dầu mỡ nhiều khiến trong dạ dày anh dâng lên cảm giác khó chịu.
"Vậy anh có vào sâu trong núi chứ?" Lương Bạch Ngọc không buông tha quan sát biểu tình Lương Bạch Ngọc có biến hoá hay không. Năm đó sau khi bị cậu và Triệu Văn Kiêu chơi một vố, anh chưa từng vào lại núi, chỉ cần đến chân núi thôi đã sợ tới nỗi vừa khóc vừa la.
"Hửm?" Lương Bạch Ngọc miễn cưỡng cười nhìn cậu, lộ ra ý trêu đùa.
Dương Thường Tân nhìn đến ngây người.
Ngay lúc đó, cậu lập tức bị một luồng sức mạnh kéo lên, ấn xuống nền xi măng, trước ngực va đập vào băng ghế.
Chẳng phải đã bị Lương Bạch Ngọc hấp dẫn rồi sao, tại sao vẫn còn nổi điên với cậu?!
Dương Thường Tân lớn tiếng thét lên cầu xin Alpha đừng hành hạ mình ở đây, mấy giây sau lại không nhịn được đón lấy.
Pheromone trong không khí vừa nóng vừa dính vừa nhớp nháp.
Trong lúc Dương Thường Tân làm chó cái thì Lương Bạch Ngọc khoanh tay, cứ như vậy mà nhìn cậu.
.
Sự hỗn loạn trong gian nhà chính chấm dứt khi Triệu Văn Kiêu bưng canh quay về.
Alpha kia lấy điếu thuốc trên mép nhấn xuống gáy Dương Thường Tân đang hấp hối.
Mặc dù không đụng phải tuyến thể nhưng vẫn kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn tới cậu, nước mắt rơi xuống không ngừng được.
"Làm gì vậy..." Triệu Văn Kiêu tránh bẩn thỉu dưới đất đặt canh lên bàn, kêu chàng trai đang bất động, "Bạch Ngọc?"
Lương Bạch Ngọc dường như rất giật mình, hiện tại mới phản ứng được, "A?"
"Được rồi, em lên lầu đi, đợi chút nữa anh múc canh đem lên cho em." Triệu Văn Kiêu dìu anh đứng dậy.
"Có cần phải đưa tới trạm xá không?" Lương Bạch Ngọc chỉ Dương Thường Tân hiện tại như miếng thịt vụn đang treo lên băng ghế, muốn nói rồi lại thôi, trong mắt là thành ý lo âu thật lòng, còn có một chút tự trách do không kịp thời ngăn cản.
"Đừng để ý, để anh." Triệu Văn Kiêu khẽ vuốt đôi lần cái eo mềm mại của anh, vỗ một cái, đẩy anh lên cầu thang.
.
Tiếng bước chân lên lầu đã khuất, Triệu Văn Kiêu mới nhìn tới Dương Thường Tân: "Nói chuyện một chút?"
Hoàn toàn không có ý hỏi cậu gặp phải chuyện gì, cũng không muốn đưa tay giúp đỡ.
Dương Thường Tân không bò dậy nổi, bèn dứt khoát không động đậy: "Anh ta quên thật rồi, có vẻ là mất trí nhớ, trốn tránh không muốn đối mặt với chuyện kia."
Triệu Văn Kiêu nói: "Trước khi cậu rời thôn thì đừng gặp em ấy nữa."
Trong lòng Dương Thường Tân a a hai tiếng, y đang sợ cậu nói những điều không nên nói, mắc công Lương Bạch Ngọc lại nhớ ra.
"Được." Dương Thường Tân lập tức đồng ý: "Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng xuất hiện trước mặt anh ta."
"Ngoài ra, nếu anh coi trọng anh ta thì cũng đừng để anh ta đến gặp cha tôi." Dương Thường Tân nói, "Cha tôi với anh ta chẳng thân chẳng thiết, không cần phải qua lại."
Triệu Văn Kiêu múc một muỗng canh vào trong chén của anh, chan lên cơm còn chưa ăn xong.
Sau đó bưng chén lên ăn, không chê chút nào.
Ngày mai là Tết.
Ngày mốt Lương Bạch Ngọc sẽ rời thôn cùng với y.
Chỉ còn một ngày nữa.
"Anh qua lại với anh ta, không sợ ngày nào đó anh ta nhớ lại rồi thọt cho anh một dao sao?"
Dương Thường Tân dưới đất nói ra một câu như vậy, mặt Triệu Văn Kiêu vẫn không đổi sắc: "Chuyện này chẳng liên quan tới cậu, không cần cậu bận tâm."
"Chẳng lẽ anh cho rằng cho dù sau này anh ta có nhớ lại tất cả thì cũng có thể dựa vào tình cảm với anh mà tha thứ ư?" Dương Thường Tân nói, "Nhưng theo tôi thì chỉ có ánh mắt của anh ta là đa đình thôi, nhìn cứt gà cũng tràn đầy tình cảm."
"Bốp"
Băng ghế bị một lực đá văng ra.
Dương Thường Tân không còn chỗ để dựa vào nên ngã thẳng xuống, răng va vào trong miệng, đau tới mức cậu không kêu ra tiếng. Lý do cậu không giữ mồm giữ miệng trước mặt đối tác âm dương quái khí này không phải là vì thèm muốn hữu tình của y, mà là cảm thấy số mạng thật buồn cười.
Lương Bạch Ngọc có biết cái người bên cạnh anh này đã từng tiểu lên đầy người anh hay không.
.
Trong phòng ở lầu hai, Lương Bạch Ngọc đứng trước cửa sổ, tay siết chặt chiếc đồng hồ cũ, lòng bàn tay anh đỏ lên.
"Chậc"
Lương Bạch Ngọc bỏ tay vào trong túi quần, tay bên kia lấy lọ thuốc ra.
Một lọ cuối cùng.
Anh chậm rãi mở nắp, lấy ra hai viên.
"Tuyết vẫn còn rơi à." Lương Bạch Ngọc nỉ non, "Không biết ngày mai trời có trong hay không."
"Tùy duyên đi, tùy duyên, có mặt trời thì phơi, không thì thôi."
Lương Bạch Ngọc đưa thuốc lên mép, khựng lại một chút, bỏ lại một viên vào trong lọ, chỉ uống một viên.
"Đắng quá." Lương Bạch Ngọc cau mày nuốt xuống viên thuốc đã bị anh nhai nát, mùi máu tanh cũng dâng lên, anh nằm trên cửa sổ nhìn ra xa.
Xa xa là đỉnh núi đã bị bóng đêm bao phủ.
Thế giới trước mắt bỗng chói lên, Lương Bạch Ngọc thở hổn hển, anh vịn cửa sổ từ từ ngồi xuống đất, nhắm mắt tựa lưng lên vách tường, màu đỏ thắm trên môi rất nhanh đã bị rút đi.
Trong núi, Trần Phong đang nấu nước ở nhà bếp, đột nhiên mắt phải nháy một cái, hắn nhìn ánh lửa trong bếp lò, hai phút sau hắn dùng kẹp gấp củi ra, vội vàng đứng lên đi ra ngoài.
Bông tuyết bay trong màn đêm mang vẻ đẹp an tĩnh.
Trần Phong không có cách nào khống chế nỗi lo âu.
Mùa đông này tuyết rơi quá nhiều, quá dày, chôn cả ngọn núi, chẳng biết khi nào tuyết mới tan, hắn cũng rất phiền lòng, chưa từng ghét cái màu trắng này đến như vậy.
Trần Phong đi về phòng lấy một cây đèn pin, hắn nhấn nút thì phát hiện đã hết pin, bèn đi tới phòng cha để lấy một cây khác.
Trần Phú Quý vẫn chưa ngủ, ông híp mắt, thông qua khe hở nhìn con trai tiều tụy không ra hình dáng cứ như đã bị yêu quái hút cạn dương khí: "Lại xuống núi?"
Lúc nói ra lời nay thì trong lòng Trần Phú Quý cũng đã có đáp án.
"Chẳng phải mày mới xuống núi hồi hôm qua sao?" Trần Phú Quý đã không còn sức để nổi giận, nói chuyện cũng rất yếu ớt, ông không muốn nhắc tới thằng con nhà họ Lương kia, cả cái họ Lương cũng không muốn nhắc.
Trần Phong lục đèn pin trong ngăn kéo, hôm qua lúc xuống núi chạm phải Dương Linh Linh mới biết được chuyện của góa phụ Chu với Dương Đại Dũng, bọn họ nói chuyện mấy câu, sau đó hắn kêu cô chờ một chút, còn mình thì về nấu trứng gà đường đỏ để cô đưa cho người kia.
Tối hôm qua hắn không chợp mắt, sáng nay xuống núi hỏi một người nào đó trong thôn, biết rằng không có chuyện gì phát sinh.
Đã sắp tới 30 Tết rồi.
Hắn chỉ hy vọng người kia có thể khỏe mạnh, ăn cơm đêm Giao Thừa, nghênh đón một năm mới, nghênh đón mùa xuân, đợi hoa đỗ quyên nở đỏ rực trên núi.
Hiện tại mí mắt Trần Phong giật liên tục, hắn đi tới mép giường, hai gò má hóp đen sạm được, đôi mắt trống rỗng đầy tơ máu: "Cha, cha cất đèn pin ở đâu?"
Trần Phú Quý nói: "Bên ngoài tuyết đang rơi, tuyết trong núi cũng đã đến đầu gối, đợi trời sáng rồi hẳn xuống, tối thui thì chạy cái gì cho được." Ông vừa mở miệng ra thì đã bị con trai đẩy vào bên trong, gối hoa cũ vừa được giặt bị lật lên, lộ ra đèn pin màu đỏ.
"Con sẽ về sớm." Trần Phong bỏ đèn pin vào trong túi, quay đầu bước đi.
Hắn vừa đi tới cửa, một tiếng "Ầm" vang lên sau lưng, hắn xoay người, nhìn thấy cha từ trên giường té xuống.
Trần Phong hung hăng xoa mặt, sải chân quay lại.
Ngay lúc này, Triệu Văn Kiêu nói với Lương Bạch Ngọc: "Anh xuống bếp xem nồi canh chút." Sau đó thân mật xoa tóc anh, "Ăn cơm hết đi, không được phép chừa lại đâu đấy."
Triệu Văn Kiêu mở cửa gian nhà chính ra, một luồng gió rét cuốn theo tuyết khắp nơi ùa vào.
"Ách xì—" Lương Bạch Ngọc hắt hơi một cái.
Triệu Văn Kiêu vội vàng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Đèn trong gian nhà chính là đèn mới, ánh đèn rất sáng, ba người, một ngồi, một đứng, một ngồi.
Dương Thường Tân thả lỏng không ít, Triệu Văn Kiêu đã đi rồi, chỉ còn lại mỗi mình Lương Bạch Ngọc. Không giống với cậu, cậu có đồng bọn.
Hơn nửa Triệu Văn Kiêu đang đặc biệt trao cơ hội cho cậu, trong chốc lát sẽ không quay lại.
Nghĩ tới đây, Dương Thường Tân âm thầm quan sát chó điên, phát hiện hắn vẫn đang nhìn chằm chằm Lương Bạch Ngọc một cách quang minh chính đại, không hề che giấu.
Dương Thường Tân kiềm chế kích động đang làm loạn trong lòng, lần nữa nói chuyện với Lương Bạch Ngọc, cậu vờ như không nghe được câu nói kia của đối phương, tự mình bắt chuyện.
"Bạch Ngọc, anh mặc mỏng quá rồi." Dương Thường Tân thân thiết nói, "Sao Văn Kiêu không nhắc anh mặc nhiều vào."
Lương Bạch Ngọc tựa lưng vào ghế, ngón tay cuốn sợi tóc.
Dương Thường Tân không nhận được hồi đáp bèn đến gần hai bước, loạng choạng ngồi xuống ghế của Triệu Văn Kiêu, nhìn gò má không có chút tì vết nào của Lương Bạch Ngọc.
Đây chính là tầm nhìn của Triệu Văn Kiêu khi ngắm Lương Bạch Ngọc.
Có thể khiến người khác ngắm quanh năm.
Tầm mắt Dương Thường Tân rơi vào đuôi mắt rủ xuống đầy vẻ phong tình quyến rũ của Lương Bạch Ngọc, dời xuống chút nữa, lại quan sát đường cong đầy đặn trên ngũ quan thêm một lần.
Một Beta sao lại có điều kiện như vậy.
Cậu suy nghĩ một chút, có loại điều kiện này, thế mà lại phân hóa thành Beta.
May mắn thật đấy.
Dương Thường Tân lại ngắm eo và đùi của Lương Bạch Ngọc, cậu có thể xác định, tin vịt của thôn dân không đúng, Lương Bạch Ngọc trước khi trở về thôn không phải là MB phổ thông.
Lương Bạch Ngọc chính là vật nuôi được người có tiền nâng niu.
Người giàu có rất nhiều thú vui, ai mà biết Lương Bạch Ngọc là dạng thú cưng gì. Thế mà có thể nuôi ra được da thịt không hề có một chỗ nào chê.
Dương Thường Tân đặt hai tay dưới đáy bàn, ngón tay luồn vào trong tay áo, sờ lên cánh tay gầy gò nhỏ nhắn của mình, vết thương trên đó không liên quan gì tới Lương Bạch Ngọc, thế nhưng cậu lại sinh ra lòng căm hận đố kỵ.
Tại sao Omega dẫn dụ hình khan hiếm như cậu mà lại thua Lương Bạch Ngọc thảm như thế.
Lương Bạch Ngọc bây giờ còn có Triệu Văn Kiêu yêu thương.
Giữa bọn họ rõ ràng chưa từng ngủ với nhau. Kể từ khi Triệu Văn Kiêu chọn anh, thì không có khả năng nào y cho rằng thân thể của Beta nhạt nhẽo, không có hứng thú, đơn giản chỉ là y không thể cưỡng ép anh mà thôi.
Còn cậu, chỉ có một con chó điên gϊếŧ người không chớp mắt!
Dương Thường Tân dịu dàng nói: "Không ngờ có ngày anh sẽ trở lại đây đấy. Bạch Ngọc, anh không nhớ về tôi một chút nào thật sao?"
Lương Bạch Ngọc đang ngửa đầu nhìn trần nhà thì bỗng nhiên dời mắt qua cậu.
Bọn họ đối diện ánh mắt với nhau.
Dương Thường Tân ngừng thở, cơ mặt bởi vì đột ngột đông cứng mà trở nên rất khó coi.
"Đúng vậy, không nhớ chút nào hết." Lương Bạch Ngọc cong môi cười, khẽ nâng chiếc cằm thanh tú lên.
Dương Thường Tân cười cười, cảm thán: "Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi."
Lương Bạch Ngọc tiếp tục hướng mặt lên trần nhà.
"Anh vẫn như lúc trước, khi còn bé cũng rất trắng." Chữ cuối cùng vừa được phun ra thì Lương Bạch Ngọc lại nhìn cậu, trong mắt tựa như cất giấu ngọn núi trong đêm khuyam vừa thâm sâu vừa lạnh lẽo, cậu không được tự nhiên hỏi, "Sao vậy?"
Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm: "Tiểu Triệu luôn nói hồi trước tôi rất đen."
Sau lưng Dương Thường Tân đổ mồ hôi lạnh, cậu lúng túng gãi mặt: "Cũng có thể do tôi nhớ nhầm."
"Ò..." Lương Bạch Ngọc dường như chỉ thaun65 miệng hỏi một chút, không tính kéo dài đề tài này.
Dương Thường Tân nuốt nước bọt, rồi lại nhìn gò má Lương Bạch Ngọc dưới ánh đèn.
Cha mẹ Lương Bạch Ngọc vì muốn cho anh bình an lớn lên, cũng vì để cho anh có thể chơi chung với người khác nên lúc nào cũng bôi một loại thảo dược trên mặt anh, chứ thật ra hồi còn nhỏ anh cũng rất rất trắng, cũng rất tinh xảo, tựa như một con búp bê có thể bị người khác đánh cắp bất cứ lúc nào.
Bí mật này cậu biết, Triệu Văn Kiêu cũng biết.
Triệu Văn Kiêu nói Lương Bạch Ngọc đen là đang thử thăm dò anh, nhìn dáng vẻ không có gì bất thường.
"Bạch Ngọc, từ lúc về thôn tới giờ anh từng lên núi chưa?" Dương Thường Tân hỏi.
"Rồi á." Lương Bạch Ngọc cầm đũa lên, nhanh chóng ăn thức ăn đã nguội, dầu mỡ nhiều khiến trong dạ dày anh dâng lên cảm giác khó chịu.
"Vậy anh có vào sâu trong núi chứ?" Lương Bạch Ngọc không buông tha quan sát biểu tình Lương Bạch Ngọc có biến hoá hay không. Năm đó sau khi bị cậu và Triệu Văn Kiêu chơi một vố, anh chưa từng vào lại núi, chỉ cần đến chân núi thôi đã sợ tới nỗi vừa khóc vừa la.
"Hửm?" Lương Bạch Ngọc miễn cưỡng cười nhìn cậu, lộ ra ý trêu đùa.
Dương Thường Tân nhìn đến ngây người.
Ngay lúc đó, cậu lập tức bị một luồng sức mạnh kéo lên, ấn xuống nền xi măng, trước ngực va đập vào băng ghế.
Chẳng phải đã bị Lương Bạch Ngọc hấp dẫn rồi sao, tại sao vẫn còn nổi điên với cậu?!
Dương Thường Tân lớn tiếng thét lên cầu xin Alpha đừng hành hạ mình ở đây, mấy giây sau lại không nhịn được đón lấy.
Pheromone trong không khí vừa nóng vừa dính vừa nhớp nháp.
Trong lúc Dương Thường Tân làm chó cái thì Lương Bạch Ngọc khoanh tay, cứ như vậy mà nhìn cậu.
.
Sự hỗn loạn trong gian nhà chính chấm dứt khi Triệu Văn Kiêu bưng canh quay về.
Alpha kia lấy điếu thuốc trên mép nhấn xuống gáy Dương Thường Tân đang hấp hối.
Mặc dù không đụng phải tuyến thể nhưng vẫn kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn tới cậu, nước mắt rơi xuống không ngừng được.
"Làm gì vậy..." Triệu Văn Kiêu tránh bẩn thỉu dưới đất đặt canh lên bàn, kêu chàng trai đang bất động, "Bạch Ngọc?"
Lương Bạch Ngọc dường như rất giật mình, hiện tại mới phản ứng được, "A?"
"Được rồi, em lên lầu đi, đợi chút nữa anh múc canh đem lên cho em." Triệu Văn Kiêu dìu anh đứng dậy.
"Có cần phải đưa tới trạm xá không?" Lương Bạch Ngọc chỉ Dương Thường Tân hiện tại như miếng thịt vụn đang treo lên băng ghế, muốn nói rồi lại thôi, trong mắt là thành ý lo âu thật lòng, còn có một chút tự trách do không kịp thời ngăn cản.
"Đừng để ý, để anh." Triệu Văn Kiêu khẽ vuốt đôi lần cái eo mềm mại của anh, vỗ một cái, đẩy anh lên cầu thang.
.
Tiếng bước chân lên lầu đã khuất, Triệu Văn Kiêu mới nhìn tới Dương Thường Tân: "Nói chuyện một chút?"
Hoàn toàn không có ý hỏi cậu gặp phải chuyện gì, cũng không muốn đưa tay giúp đỡ.
Dương Thường Tân không bò dậy nổi, bèn dứt khoát không động đậy: "Anh ta quên thật rồi, có vẻ là mất trí nhớ, trốn tránh không muốn đối mặt với chuyện kia."
Triệu Văn Kiêu nói: "Trước khi cậu rời thôn thì đừng gặp em ấy nữa."
Trong lòng Dương Thường Tân a a hai tiếng, y đang sợ cậu nói những điều không nên nói, mắc công Lương Bạch Ngọc lại nhớ ra.
"Được." Dương Thường Tân lập tức đồng ý: "Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng xuất hiện trước mặt anh ta."
"Ngoài ra, nếu anh coi trọng anh ta thì cũng đừng để anh ta đến gặp cha tôi." Dương Thường Tân nói, "Cha tôi với anh ta chẳng thân chẳng thiết, không cần phải qua lại."
Triệu Văn Kiêu múc một muỗng canh vào trong chén của anh, chan lên cơm còn chưa ăn xong.
Sau đó bưng chén lên ăn, không chê chút nào.
Ngày mai là Tết.
Ngày mốt Lương Bạch Ngọc sẽ rời thôn cùng với y.
Chỉ còn một ngày nữa.
"Anh qua lại với anh ta, không sợ ngày nào đó anh ta nhớ lại rồi thọt cho anh một dao sao?"
Dương Thường Tân dưới đất nói ra một câu như vậy, mặt Triệu Văn Kiêu vẫn không đổi sắc: "Chuyện này chẳng liên quan tới cậu, không cần cậu bận tâm."
"Chẳng lẽ anh cho rằng cho dù sau này anh ta có nhớ lại tất cả thì cũng có thể dựa vào tình cảm với anh mà tha thứ ư?" Dương Thường Tân nói, "Nhưng theo tôi thì chỉ có ánh mắt của anh ta là đa đình thôi, nhìn cứt gà cũng tràn đầy tình cảm."
"Bốp"
Băng ghế bị một lực đá văng ra.
Dương Thường Tân không còn chỗ để dựa vào nên ngã thẳng xuống, răng va vào trong miệng, đau tới mức cậu không kêu ra tiếng. Lý do cậu không giữ mồm giữ miệng trước mặt đối tác âm dương quái khí này không phải là vì thèm muốn hữu tình của y, mà là cảm thấy số mạng thật buồn cười.
Lương Bạch Ngọc có biết cái người bên cạnh anh này đã từng tiểu lên đầy người anh hay không.
.
Trong phòng ở lầu hai, Lương Bạch Ngọc đứng trước cửa sổ, tay siết chặt chiếc đồng hồ cũ, lòng bàn tay anh đỏ lên.
"Chậc"
Lương Bạch Ngọc bỏ tay vào trong túi quần, tay bên kia lấy lọ thuốc ra.
Một lọ cuối cùng.
Anh chậm rãi mở nắp, lấy ra hai viên.
"Tuyết vẫn còn rơi à." Lương Bạch Ngọc nỉ non, "Không biết ngày mai trời có trong hay không."
"Tùy duyên đi, tùy duyên, có mặt trời thì phơi, không thì thôi."
Lương Bạch Ngọc đưa thuốc lên mép, khựng lại một chút, bỏ lại một viên vào trong lọ, chỉ uống một viên.
"Đắng quá." Lương Bạch Ngọc cau mày nuốt xuống viên thuốc đã bị anh nhai nát, mùi máu tanh cũng dâng lên, anh nằm trên cửa sổ nhìn ra xa.
Xa xa là đỉnh núi đã bị bóng đêm bao phủ.
Thế giới trước mắt bỗng chói lên, Lương Bạch Ngọc thở hổn hển, anh vịn cửa sổ từ từ ngồi xuống đất, nhắm mắt tựa lưng lên vách tường, màu đỏ thắm trên môi rất nhanh đã bị rút đi.
Trong núi, Trần Phong đang nấu nước ở nhà bếp, đột nhiên mắt phải nháy một cái, hắn nhìn ánh lửa trong bếp lò, hai phút sau hắn dùng kẹp gấp củi ra, vội vàng đứng lên đi ra ngoài.
Bông tuyết bay trong màn đêm mang vẻ đẹp an tĩnh.
Trần Phong không có cách nào khống chế nỗi lo âu.
Mùa đông này tuyết rơi quá nhiều, quá dày, chôn cả ngọn núi, chẳng biết khi nào tuyết mới tan, hắn cũng rất phiền lòng, chưa từng ghét cái màu trắng này đến như vậy.
Trần Phong đi về phòng lấy một cây đèn pin, hắn nhấn nút thì phát hiện đã hết pin, bèn đi tới phòng cha để lấy một cây khác.
Trần Phú Quý vẫn chưa ngủ, ông híp mắt, thông qua khe hở nhìn con trai tiều tụy không ra hình dáng cứ như đã bị yêu quái hút cạn dương khí: "Lại xuống núi?"
Lúc nói ra lời nay thì trong lòng Trần Phú Quý cũng đã có đáp án.
"Chẳng phải mày mới xuống núi hồi hôm qua sao?" Trần Phú Quý đã không còn sức để nổi giận, nói chuyện cũng rất yếu ớt, ông không muốn nhắc tới thằng con nhà họ Lương kia, cả cái họ Lương cũng không muốn nhắc.
Trần Phong lục đèn pin trong ngăn kéo, hôm qua lúc xuống núi chạm phải Dương Linh Linh mới biết được chuyện của góa phụ Chu với Dương Đại Dũng, bọn họ nói chuyện mấy câu, sau đó hắn kêu cô chờ một chút, còn mình thì về nấu trứng gà đường đỏ để cô đưa cho người kia.
Tối hôm qua hắn không chợp mắt, sáng nay xuống núi hỏi một người nào đó trong thôn, biết rằng không có chuyện gì phát sinh.
Đã sắp tới 30 Tết rồi.
Hắn chỉ hy vọng người kia có thể khỏe mạnh, ăn cơm đêm Giao Thừa, nghênh đón một năm mới, nghênh đón mùa xuân, đợi hoa đỗ quyên nở đỏ rực trên núi.
Hiện tại mí mắt Trần Phong giật liên tục, hắn đi tới mép giường, hai gò má hóp đen sạm được, đôi mắt trống rỗng đầy tơ máu: "Cha, cha cất đèn pin ở đâu?"
Trần Phú Quý nói: "Bên ngoài tuyết đang rơi, tuyết trong núi cũng đã đến đầu gối, đợi trời sáng rồi hẳn xuống, tối thui thì chạy cái gì cho được." Ông vừa mở miệng ra thì đã bị con trai đẩy vào bên trong, gối hoa cũ vừa được giặt bị lật lên, lộ ra đèn pin màu đỏ.
"Con sẽ về sớm." Trần Phong bỏ đèn pin vào trong túi, quay đầu bước đi.
Hắn vừa đi tới cửa, một tiếng "Ầm" vang lên sau lưng, hắn xoay người, nhìn thấy cha từ trên giường té xuống.
Trần Phong hung hăng xoa mặt, sải chân quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất