[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 10: Sơ tấn

Trước Sau
初汛: Sơ tấn: trận lũ đầu tiên. Ý chỉ Vũ Lộ kỳ (kỳ mưa móc) đầu tiên của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cả người mềm nhũn nằm sấp trên người Lam Vong Cơ. Y muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị khí tức ngọt ngào kia câu dẫn hồn phách, vây khốn tại chỗ, không tài nào cử động được.

Cũng như Khôn Trạch có ham muốn tình dục mãnh liệt trong Vũ Lộ kỳ, Càn Nguyên cũng có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt theo bản năng. Một Ngụy Vô Tiện như thế trước mặt y, Lam Vong Cơ quả thật cầm lòng không được, muốn đem người "tử hình" ngay tại chỗ. Y cố nén tâm tình xúc động kia lại, nhìn dòng suối bên cạnh, nói: "Ngụy Anh, xuống nước bình tĩnh một chút.". truyện tiên hiệp hay

Thật là một nam nhân không hiểu phong tình mà. Ngụy Vô Tiện vốn chẳng còn bao nhiêu kiên nhẫn, nghe được câu vừa rồi lại càng thêm nóng nảy, cũng lười nghe am Vong Cơ nói nhảm thêm nữa, dứt khoát ngồi hẳn lên người y. Hắn vốn đang ngủ, bị tình nhiệt kia làm cho tỉnh giấc, vậy nên trên người chỉ khoác lên một bộ trung y cực mỏng, khiến cho hai điểm nào đó trước ngực vì động tình mà đứng thẳng lên, để lộ rõ ràng qua lớp vải mỏng kia, thật là một quang cảnh kiều diễm khiến người ta mơ tưởng vô hạn.

Lam Vong Cơ quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn. Hai tay Ngụy Vô Tiện quàng lên vai y, mông cọ qua cọ lại giữa hai chân Lam Vong Cơ, đến khi cảm nhận được một vật cứng rắn chạm vào giữa đùi ướt át của mình, Ngụy Vô Tiện mới vui vẻ rên rỉ một cách thỏa mãn: "Ưm..."

Tiếng rên kia mang theo hơi thở yếu ớt, nóng rực, phà lên cổ Lam Vong Cơ, khiến cả người y run lên, thứ cứng rắn bên dưới cũng run lên theo.

Ngụy Vô Tiện lắc lư thắt lưng của mình, cọ vào nơi cứng rắn ấy, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Lam Trạm, thì ra ngươi cũng muốn nha."

Lam Vong Cơ mím môi, nói không nên lời. Cơ thể con người là một cái gì đó rất trung thực, không giấu được gì. Tựa như lúc trước, y rõ ràng không muốn để ý gì đến Ngụy Vô Tiện, nhưng cuối cùng lại nhịn không được mà đối tốt với hắn. Hiện bây giờ, hắn câu nhân hoặc chúng đến vậy, sao Lam Vong Cơ có thể không có cảm giác gì được chứ?

Nhưng một tia lý trí còn sót lại không cho phép y làm gì quá phận, vì vậy đành nhẹ nhàng từ chối: "Ngụy Anh, ta..."

Y vừa mở miệng, một một mùi đàn hương ngào ngạt tràn ra ngoài, Ngụy Vô Tiện căn bản không cách nào kháng cự lại được, theo bản năng dựa sát vào mặt y, hít sâu một hơi, dùng một thanh âm gần như là vô lực gọi y: "Lam Trạm, ta không biết ta đang bị gì nữa. Ngươi giúp ta đi, giúp ta đi mà!"

Ngữ khí khàn khàn, đúng là câu hồn dẫn phách người khác. Ngụy Vô Tiện chưa từng đau khổ mà cầu xin y như vậy, làm trái tim của Lam Vong Cơ cũng mềm nhũn theo. Y rũ mắt, thật không dám nhìn hắn nữa. Giữa hai người là một tấm áo ngoài trắng tinh mà Ngụy Vô Tiện vừa quấn quanh người. Lớp vải mềm mịn vốn trắng như tuyết không chút tỳ vết kia, nay lại phủ đầy vết ố màu trắng sữa, khiến Lam Vong Cơ nhớ lại quang cảnh vừa rồi khi trở về, Ngụy Vô Tiện ôm lấy quần áo của y mà thủ dâm, còn mất hồn mà gọi tên y.

Trong mắt Ngụy Vô Tiện hình như nóng lên một chút. Hắn đảo mắt qua lại, đôi môi hơi cong, đỏ rực lên vì nóng. Cánh môi Ngụy Vô Tiện hơi run lên, lại nhẹ giọng gọi y: "Lam Trạm, nghe lời, giúp ta đi mà...."

Hương sen thanh ngọt phà vào mặt y. Trong lòng Lam Vong Cơ như có một biển hoa nở rộ, giữa muôn vàn cành hoa rực rỡ ấy chính là khuôn mặt tươi cười không thể xóa nhòa của Ngụy Vô Tiện.

Nhưng Ngụy Vô Tiện đang ngồi trước mắt y thì lại khác hẳn. Đuôi mắt hoa đào ửng hồng, miệng thở hổn hển, bày ra một loại tư thái mê người. Có lẽ, bởi vì đây là lần đầu có Vũ Lộ kỳ, Ngụy Vô Tiện thật sự không tài nào kiềm được bản năng ham muốn của mình, Lam Vong Cơ rất muốn nói cho hắn biết: Ngụy Anh, ngươi không tỉnh táo.

Ngụy Vô Tiện lại tự mình lẩm bẩm: "Đến như vậy rồi mà cũng không trêu được ngươi à? Có lý nào, có lý nào như vậy chứ?". Đăm chiêu suy nghĩ một hồi, Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Lam Trạm, chẳng lẽ, ngươi không biết làm thế nào sao?"

Cũng đúng thôi. Lam Vong Cơ là người ngay cả Xuân Cung Đồ cũng chưa từng xem, làm sao mà y biết được phải làm như thế nào chứ? Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai y, nói: "Lam Trạm, ngươi cũng thật là. Lần đó bị ta nói đến vậy rồi mà ngươi vẫn không chịu tìm sách để đọc à? Sao ngươi lại thành thật như vậy chứ? A ha ha ha ha ha!"

Cái tiếng cười thanh thúy sảng khoái này, giống hệt như ngày hôm đó, rõ ràng Lam Vong Cơ đã đem cửa sổ đóng chặt lại, nhưng căn bản là ngăn không được tiếng cười như chuông của hắn len lỏi vào tai, xâm nhập vào tim y. Ngụy Vô Tiện luôn có thể dễ dàng đem mọi quy tắc mà Lam Vong Cơ luôn tuân thủ hóa thành hư không.

Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ kéo tay hắn lại, trầm giọng nói: "Xem ra, ngươi vẫn còn rất tỉnh táo."

Hương đàn hương thanh lãnh bùng nổ dữ dội. Lam Vong Cơ nghiêng người, hôn lên đôi môi cứ thích trêu ghẹo kia, đem tất cả lời nói, hơi thở ẩm ướt của hắn cuốn vào trong miệng mình.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện ngã xuống tấm đệm trên đất, hung hăng cắn lên môi hắn. Đầu lưỡi y xâm nhập, ở trong khoang miệng hắn khuấy đảo không ngừng, mút lấy vị ngọt như mật kia, đem cỗ hương sen thanh ngọt câu người ấy cuốn hết vào trong miệng mà nuốt vào, cố gắng dùng nó để làm dịu bớt trái tim đã sớm khô nóng y.

Ngụy Vô Tiện mờ mịt rên rỉ qua kẽ môi: "Ưm a, ưm..."

Hắn cũng không có kinh nghiệm gì trong việc thân mật này cả. Mỗi lần bị hôn, đều là bị đối đãi thô bạo như thế. Ngụy Vô Tiện bị người ta hôn đến thở không ra hơi, cảm nhận được rõ ràng Lam Vong Cơ đang hoành hành trong miệng hắn như thế nào. Y cuốn lấy lưỡi của hắn khiến hắn vô pháp trốn tránh, ma sát mặt lưỡi của hắn, mang theo từng đợt ngứa ngáy râm ran lan tỏa khắp cơ thể.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như mình đã từng trải qua cảm giác này ở đâu đó rồi, nhưng hắn bị tín hương nồng đậm của Lam Vong Cơ hun đến choáng váng cả đầu, không nghĩ được gì nữa. Cả người hắn nóng vô cùng, đôi tay mang theo lớp chai mỏng kia của y du tẩu khắp nơi trên cơ thể của hắn. Mỗi một nơi bị Lam Vong Cơ sờ qua đều nóng đến bốc lửa, đem cảm giác khó nhịn không tên kia của Ngụy Vô Tiện bức tới đỉnh điểm.

Bụng dưới của Ngụy Vô Tiện co rút liên hồi, bên trong chỉ cảm thấy thật trống rỗng. Rõ ràng hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, nhưng trong lòng hắn lại rõ hơn ai hết, hắn cần, cần một thứ gì đó, tiến vào bên trong, lấp đầy sự trống trải trong cơ thể mình.

Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy áo ngoài của y, nâng mông mình lên cao, chạm vào nơi đã bị đội lên thành một cái lều nhỏ giữa hai chân Lam Vong Cơ, hướng về chỗ kia cọ cọ qua lại. Hắn không biết gì cả, chỉ dựa theo bản năng của mình mà cầu xin thương xót từ người đối diện.

Đôi môi của Ngụy Vô Tiện bị hôn đến ướt đẫm, đôi mắt ướt át mờ mịt, mông lung nhìn vào đôi con ngươi thanh thiển, đẹp mắt của Lam Vong Cơ. Càng xoáy sâu vào đôi mắt lưu ly ấy, tim hắn càng nhảy nhót điên cuồng hơn. Đột nhiên, môi dưới truyền tới cảm giác đau đớn, hắn mới hơi hoàn hồn lại. Lam Vong Cơ cắn hắn một cái, lúc này mới hài lòng mà buông ra.

(Tui thấy tác giả viết chỗ này sai sai nhỉ. Hôn nhau thì thường là nhắm mắt chứ, hôn nhau mà đôi bên mở mắt trừng nhau, thấy hơi đáng sợ á!)



Ngụy Vô Tiện nhớ đến cảm giác vừa rồi, đang muốn mở miệng nói: "Lam Trạm, ngươi...", nhưng Lam Vong Cơ hiển nhiên không còn chút bình tĩnh hay kiên nhẫn nào nữa, hai tay y nắm lấy chân hắn, đè lại banh rộng ra, làm cho nơi phong tình bí ẩn giữa hai chân Ngụy Vô Tiện nở rộ trước mắt y.

Ngụy Vô Tiện phân hóa thành Khôn Trạch ở độ tuổi còn khá nhỏ, chỗ nào đó tất nhiên không thể so với một Càn Nguyên như Lam Vong Cơ. Đầu khấc dựng thẳng, tròn trịa nhỏ nhắn, mang chút màu hồng phấn nộn đáng yêu, Lam Vong Cơ vừa đưa tay búng nhẹ vào, thân thể hắn lập tức run lên. Ngụy Vô Tiện nhận ra được Lam Vong Cơ sắp làm gì mình, trong lòng khẩn trương lên, liền muốn khép đầu gối lại, co người về một bên. không cho y xem nữa.

Trong cái thời điểm mấu chốt quan trọng này, biểu hiện kia của Ngụy Vô Tiện khiến Lam Vong Cơ vô cùng bất mãn. Vì thế, y vội vàng cởi quần, dùng sức vặn chân hắn rộng ra, nâng thắt lưng mình lên. Lam Vong Cơ thấy rõ ràng mọi thứ tư mật nhất của Ngụy Vô Tiện, từ thấy khe mông lấp lánh ánh nước, đến tiểu huyệt khẩu còn đang khép chặt kia. d*m thủy sớm đã tràn ra ướt đẫm một vùng, không ngừng tí táp nhỏ ra bên ngoài.

Ngón tay Lam Vong Cơ lướt nhẹ qua khe hở đang e thẹn mấp máy kia, sau đó đem dương v*t của mình hướng về phía huyệt khẩu của Ngụy Vô Tiện, nặng nề chạm vào cửa động vài cái.

Mạch đập trên dương v*t run lên, chấn động huyệt khẩu nóng bỏng của Ngụy Vô Tiện. Hắn biết Lam Vong Cơ sẽ xuống tay với chỗ kia của hắn. Sự xấu hổ làm cho Ngụy Vô Tiện tỉnh táo lại một chút. Hắn liếc mắt nhìn xuống, thấy vật kia của Lam Vong Cơ hoàn toàn khác xa so với kích thước của một thiếu niên, giật mình kinh hô thành tiếng: "Lam Trạm! Chỗ đó, chỗ đó của ta không phải để làm mấy chuyện này. Ngươi, của ngươi lớn như vậy, làm sao có thể vào được chứ?"

Vừa nghe mấy lời ngây ngô này của hắn, Lam Vong Cơ liền biết, Ngụy Vô Tiện không hề xem cuốn sách mà y đưa cho rồi. Khẽ thở dài một hơi, Lam Vong Cơ thay bằng ngón tay của mình, đâm nhẹ, len vào hậu huyệt của hắn, đào sâu vào bên trong. Ngụy Vô Tiện chỉ mới cảm nhận được một chút cử động từ ngón tay của y trong cơ thể mà cả người đã nổi lên một cơn thỏa mãn khó nhịn, huyệt động chảy ra ngày càng nhiều nước, thấm ướt cả bàn tay của Lam Vong Cơ.

Những ngón tay thon dài của y mò mẫm bên trong cơ thể của Ngụy Vô Tiện, khiến cả người hắn run lên, một cảm giác kỳ quái nào đó bắt đầu chạy loạn khắp thân thể, hắn sợ hãi kinh hô: "A! Cái, cái gì vậy? A, aa!"

Lam Vong Cơ nói cho hắn biết: "Lúc Khôn Trạch động tình, nơi này sẽ hạ xuống, có thể dung nạp Càn Nguyên đi vào."

Vừa dứt lời, không đợi Ngụy Vô Tiện từ trong kinh ngạc thoát ra, Lam Vong Cơ đã rút ngón tay của mình ra ngoài, thay bằng thạc vật to lớn của mình, hướng về phía huyệt khẩu đang run rẩy của Ngụy Vô Tiện, thẳng lưng đâm vào.

"Á! Áaa! Ahhhhhhh...." Ngụy Vô Tiện thét to lên. Thật ra không phải do đau đớn gì cả, chỗ đó của Khôn Trạch, trời sinh chính là để chứa đựng vật ấy của Càn Nguyên. Nhưng mà suy cho cùng, Ngụy Vô Tiện vẫn là thân non tơ chưa trải sự đời, đột nhiên nghênh đón một vật xa lạ vào cơ thể, sẽ khó tránh khỏi đau xót. Nhưng so với đau đớn, khoái cảm xa lạ không tài nào khống chế được mà Càn Nguyên ban cho càng khiến Ngụy Vô Tiện khó nhịn, mất khống chế hơn.

dương v*t của Lam Vong Cơ đâm xuyên qua thân thể hắn, gân xanh nổi lên cạ vào thành ruột non mềm, đâm vào huyệt tâm không ngừng. Lam Vong Cơ vòng tay xuống nắm lấy hông hắn giữ chặt, ra sức thao lộng, rút ra đâm vào.

Lần đầu hoan ái, thành ruột của hắn vẫn còn rất chật hẹp, gắt gao bao bọc lấy thạc vật của Lam Vong Cơ, gần như muốn đúc thành hình dạng của y bên trong cơ thể mình. Ngụy Vô Tiện đều có thể cảm thụ một cách rõ ràng, từ hình dạng cho đến gân xanh lồi lõm của vật đó, ra ra vào vào, từng chút, từng chút một cà vào vách huyệt, tiến sâu hơn vào bên trong, như một minh chứng đanh thép, một lời tuyên cáo không thể rõ ràng hơn được nữa, rằng, Lam Vong Cơ đang ở trong cơ thể của Ngụy Vô Tiện hắn, tìm kiếm một nơi nào đó mà chính hắn cũng không hiểu.

Huyệt khẩu hưng phấn mà co rút lại, khóa chặt lấy dương v*t của Lam Vong Cơ. Khoái cảm mãnh liệt theo đó mà dâng lên, làm cho cả người Ngụy Vô Tiện đều nhũn cả ra, thân thể nóng bỏng ướt đẫm từng tầng mồ hôi, kéo theo đó là từng tầng hương sen ngày càng nồng đậm lan tỏa trong không khí. Lam Vong Cơ bị hương thơm ấy hun đến chịu không nổi, thở dốc một hơi. Đủ loại dục vọng, ham muốn của y với Ngụy Vô Tiện bộc phát như sóng trào, không cách nào thu lại được nữa.

Lam Vong Cơ ra sức thúc mạnh, ép mở hoa huy*t đang khép chặt kia, cả người hung hăng dập mạnh vào mông Ngụy Vô Tiện, kèm theo đó là tiếng nước nhóp nhép, tiếng thân thể va đập ba ba vào nhau, cùng tiếng tim đập như trống trận của hai người.

Ngụy Vô Tiện trong cơn mê tình, bị Lam Vong Cơ đâm đến ô ô a a kêu loạn xạ. Huyệt thịt mềm mại bị thạc vật cứng rắn của Lam Vong Cơ mài tới cọ lui, mang theo khoái cảm sung sướng không nói nên lời. Nhưng như thế vẫn không đủ, cơ thể hắn nói cho hắn biết, như thế vẫn chưa đủ. Có một thứ gì đó đang thôi thúc hắn, kêu gào hắn, hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn thế này nữa.

"Lam Trạm... ưm... aaa...Lam Trạm, nhanh, nhanh nữa lên..."

Hắn thậm chí còn không biết mình đang thúc giục cái gì nữa, chỉ là chịu không nổi cái cảm giác cơ khát trống rỗng này. Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà bật khóc, nức nở cầu xin Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đỡ hắn dậy, để Ngụy Vô Tiện ngồi lên hai đùi y, vững vàng ôm lấy hắn. Y dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt kia, rồi bỗng nhiên vịn lấy thắt lưng của Ngụy Vô Tiện, đè mạnh cả người hắn xuống, còn y thì dùng lực, đâm thẳng dương v*t lên trên.

Y thật mạnh đâm thẳng vào, chạm đến một độ sâu chưa từng có, kích thích hưng phấn chưa từng có, khiến cả người Ngụy Vô Tiện đều tê dại, run rẩy cất tiếng: "A! Ô, ôi! Cái gì vậy?"

Lam Vong Cơ không trả lời, mà là từng chút từng chút, đâm vào chỗ mẫn cảm kia, kích thích hưng phấn đến mức khiến Ngụy Vô Tiện vặn vẹo không yên, phải dựa cả vào người Lam Vong Cơ mới không bị ngã xuống.

Có chút đau, nhưng bị đánh vào nơi đó khiến hắn sảng khoái hơn bất kỳ nơi nào khác. Ngụy Vô Tiện cũng biết, tất cả mọi khao khát của hắn đều từ nơi đó mà ra: "Lam Trạm, nơi đó, Ưhm.... Ô, ô! A!!!"

Ngụy Vô Tiện không biết cách để khống chế nơi đó của Khôn Trạch, nên Lam Vong Cơ chỉ đành từng chút từng chút mà cạy mở cửa cung khang của hắn. Một khe hở vừa hé, dương v*t liền dùng sức mà tiến vào, cường thế vùi vào trong cung khang.

Ngụy Vô Tiện ngửa đầu ra sau, hét lên ầm ĩ: "Ô... Ô! A... A... A... Đau, đau quá!"

Ngày thường Ngụy Vô Tiện luôn là một người nhanh mồm dẻo miệng, luyên thuyên không ngừng. Thế mà bây giờ, hắn ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, hưng phấn đến độ há to miệng, nước bọt dọc theo bờ môi nhỏ xuống, ướt cả vùng cổ, bị ánh lửa chiếu lên óng ánh.

Lam Vong Cơ thu lại hết thảy biểu tình phóng đãng của tiểu đạo lữ trước mặt mình, thấy rõ một khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng đang hỗn loạn giãy giụa trong tình triều mãnh liệt, hổn hển thở dốc ngâm nga khóc kêu, vang lên từng thanh âm ngọt ngào. Lam Vong Cơ ngẩng đầu cắn vào cằm hắn, hạ thân dùng lực, tăng tốc độ đâm rút bên trong cơ thể hắn, chiếm hữu nơi trọng yếu nhất của Ngụy Vô Tiện.

Cung khang Khôn Trạch vốn dĩ đã vô cùng mẫn cảm, dương v*t của Lam Vong Cơ đâm vào bên trong lại tùy ý khuấy động, khoái cảm tê dại nhanh chóng tăng lên, lan khắp cơ thể. Chính là cái cảm giác này, cái cảm giác bị Lam Vong Cơ xâm nhập và chiếm hữu khiến cả thể xác và tinh thần của Ngụy Vô Tiện đều thỏa mãn sung sướng.

Vậy nên hắn liền tự mình vặn vẹo eo mông, phối hợp với động tác Lam Vong Cơ, khiến bọn họ càng khăng khít hơn, hòa quyện tương giao.



Ngụy Vô Tiện cũng không thèm quan tâm hiện giờ mình còn tỉnh táo hay không nữa. Có lẽ, ngay từ giây phút đầu tiên khi thấy Lam Vong Cơ trở về, hắn đã không còn thanh tỉnh nữa. Ngụy Vô Tiện chỉ biết, thứ mình đang khao khát, chính là Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, a, chính là chỗ đó, ưm a! Đâm vào chỗ đó của ta đi!"

Hắn muốn Lam Vong Cơ đi vào bên trong hắn, thật sâu thật sâu, lưu lại dấu ấn ở nơi quan trọng nhất của mình. Ngụy Vô Tiện siết chặt lấy hoa huy*t, vách ruột bên trong co thắt, thịt mềm nóng bỏng bao bọc dương v*t Lam Vong Cơ, cẩn thận liếm mút, hầu hạ thứ khiến hắn dục tiên dục tử kia.

Lam Vong Cơ nhíu mày, cúi người xuống, đôi con ngươi thanh thiển lóe lên chút ý vị khác lạ, dùng thanh âm trầm thấp hơn ngày thường, nói: "Ngụy Anh, đừng kích thích ta nữa."

Bỗng nhiên, trời đất đảo ngược, Ngụy Vô Tiện bị y dùng một tay ấn xuống đất, tay còn lại nâng chân hắn cao lên, lực đạo đâm rút bên trong cơ thể hắn càng thêm mãnh liệt.

Nơi giao hợp giữa hai người bị tình dịch thấm ướt một mảng lớn, dương v*t của Lam Vong Cơ nhờ có tình dịch kia mà ra vào thông suốt dễ dàng, thịt huyệt mềm mại bị mài đến đỏ rục, lúc dương v*t rút ra thì một ít thịt huyệt còn bị lật ra ngoài, rồi lại theo động tác đâm vào mà bị đẩy lại vào bên trong. Ngụy Vô Tiện sướng đến tê dại, cong lưng lên, đồ vật giữa hai chân hắn dựng thẳng lên, lỗ sáo tí táp chảy ra thanh dịch.

Nhưng Khôn Trạch không thể thỏa mãn chỉ nhờ việc xuất tinh ở phía trước được. Hắn nhìn thấy bụng mình hơi hơi căng ra, đội lên thành hình dạng của thứ đang cật lực cắm rút bên trong hắn. Ngụy Vô Tiện vươn tay sờ lên điểm gồ lên trên bụng, cảm nhận được vật kia đang run lên. Ngụy Vô Tiện biết, Lam Vong Cơ có thứ hắn muốn, vì vậy thấp giọng rên rỉ: "Lam Trạm! Lam Trạm! A... bắn ra đi...cho ta...cho ta..."

Hắn theo bản năng khóa chặt huyệt khẩu lại. Lam Vong Cơ thở dốc, dương v*t ở trong cơ thể run lên, dòng chất lỏng nóng bỏng rót hết vào cung khang. Lam Vong Cơ vẫn chưa thành kết, lập tức rút ra ngoài.

Cả người Ngụy Vô Tiện mềm nhũn xụi lơ, hai chân co quắp, cuộn tròn trên mặt đất. Giữa hai chân, dâm dịch cùng tình dịch theo động tác rút ra của Lam Vong Cơ mà chảy xuống, dẫn đến một trận ngứa ngáy khó nhịn. Ngụy Vô Tiện đưa tay sờ sờ ở hậu huyệt của mình, chất lỏng nhớp dính quấn lấy trên đầu ngón tay. Hắn giơ tay lên nhìn một chút, chính là mùi vị đàn hương mà hắn khát khao, vậy nên Ngụy Vô Tiện liền vươn đầu lưỡi ra, liếm lên những giọt tinh dịch còn vương trên tay ấy.

Lam Vong Cơ vô cùng kinh ngạc trước hành động của Ngụy Vô Tiện. Còn chưa kịp hoàn hồn lại, Ngụy Vô Tiện đã đứng lên, leo lên người y. Hắn tách hai chân ra quỳ lên trên người y, hậu huyệt vừa bị nhồi đầy bạch trọc của hắn tí táp nhỏ xuống thành dòng, kéo thành sợi dài, chảy hết lên người Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười, vặn vẹo eo nhỏ của mình về phía y.

Có gì đó không ổn rồi. Mặc dù không thành kết trong cung khang để ngăn tinh dịch chảy ra ngoài, nhưng y cũng đã bắn vào trong cung khang của Ngụy Vô Tiện. Có khí tức Càn Nguyên rót vào, Ngụy Vô Tiện đáng lý ra đã có thể tạm thời áp chế được Vũ Lộ kỳ rồi chứ? Nhưng bây giờ người này, cả người vẫn nóng như cũ, hai mắt mê ly, chỉ sợ càng mất khống chế hơn so với trước đây.

Lam Vong Cơ biết, có một dạng Khôn Trạch, thể chất không dễ thụ thai, nên theo bản năng sẽ càng khát cầu giao hợp cùng Càn Nguyên hơn trong Vũ Lộ kỳ, để tăng khả năng thụ thai của bản thân. Vậy nên, Ngụy Vô Tiện mới có biểu hiện nhiệt tình như thế trong Vũ Lộ kỳ.

Thấy y không động đậy gì, Ngụy Vô Tiện liền tự mình đi tìm dương v*t của y, nắm trong tay tùy ý sờ sờ, sau đó đặt lên huyệt khẩu ướt át của mình. Hắn thực tủy biết vị, đã nếm được cảm giác khoái hoạt mất hồn khi hoan ái, trong lòng càng gấp không nhịn được. dương v*t kia của y ướt át trơn trượt, hắn nắm không được, nhưng cũng may vật đó của Lam Vong Cơ cũng chưa quá mềm, nên Ngụy Vô Tiện cứ thế trực tiếp ngồi xuống, nuốt vào.

"Ah! Ahhhhh!" Hắn đau đớn mà hét lên: "Đau quá! Lam Trạm! Đau quá, đau quá!"

Hắn mới chỉ là lần thứ hai mà thôi, sao có thể làm loạn như vậy được chứ? Ngụy Vô Tiện không chỉ tự làm mình đau, mà còn vì đâu mà khẩn trương mà co rút hậu huyệt, kẹp chặt đến mức làm Lam Vong Cơ khó chịu mà rên lên: "Ngụy Anh! Đừng lộn xộn".

Ngụy Vô Tiện trực tiếp khóc lên: "Ô ô ô, Lam Trạm, cứu ta, cứu ta với!"

Biết hắn đang không được tỉnh táo, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa đầu hắn, ngữ khí dịu dàng hẳn đi: "Được. "

Cũng vì biết Ngụy Vô Tiện đang không tỉnh táo, nên Lam Vong Cơ mới dám ôn nhu như vậy.

Ngụy Vô Tiện rưng rưng nước mắt, gật gật đầu. Một Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đúng thật là khó thấy được, Lam Vong Cơ thật có chút luyến tiếc, nhưng y cũng không chịu nổi khi thấy hắn khổ sở, đáng thương như vậy. Vì thế, y thở dài, vén vạt áo của hắn lên, để khuôn ngực trắng nõn của hắn lộ ra bên ngoài. Hai điểm trước ngực hồng hào bắt mắt, vì động tình mà sưng cứng lên, run rẩy trước ngực, như quả chín đỏ mọng, vẫy tay mời gọi người khác đến ngắt lấy.

Lam Vong Cơ cúi đầu, ngậm quả anh đào kia vào trong miệng mà mút mát. Đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng liếm láp cho hắn. Thân thể Khôn Trạch vốn mẫn cảm, kích thích như vậy có thể khiến hắn thả lỏng phần nào.

Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện được liếm mút một lát liền thả lỏng lại. Hắn chưa từng nghĩ rằng, ngực nam nhân khi bị liếm mút cũng sẽ thoải mái như vậy. Ngụy Vô Tiện rụt bả vai lại, ưỡn ngực, dâng hai hạt thù du của mình đưa vào trong miệng Lam Vong Cơ. Đầu nhũ được y mút mát trở nên vừa đỏ vừa sưng, Lam Vong Cơ dùng răng cắn một cái, thân thể Ngụy Vô Tiện run lên, bụng dưới như vỡ đê, một cơn sóng tình dịch tuôn trào ra ngoài.

Tất cả mọi xúc cảm hiện giờ đều hội tụ vào bụng dưới của Ngụy Vô Tiện, một mực tra tấn hắn. Thạc vật của Lam Vong Cơ tuy đã cắm vào bên trong nhưng lại không động đậy gì cả. Ngụy Vô Tiện nghe lời Lam Vong Cơ nên không dám lộn xộn, kìm nén đến mức ngay cả ngón tay nắm nắm lấy bả vai Lam Vong Cơ cũng phát run. Bên trong Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy vô cùng, hắn nâng đôi mắt khóc đến đỏ hoe lên, đáng thương nhìn y, nhỏ nhẹ mềm mại hỏi: "Lam Trạm, ta không đau nữa, ngươi có thể động một chút không vậy?"

Bỗng nhiên hắn cảm thấy, thứ đang chôn trong cơ thể mình hình như trướng lớn thêm một vòng. Ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện liền bị ấn chặt, tiếp nhận thế công mãnh liệt của Lam Vong Cơ. Hắn rốt cuộc cũng không còn hơi sức nào để nói thêm gì nữa, chỉ có thể chịu đựng Lam Vong Cơ đùa bỡn, hoành hành trong cơ thể mình, phát ra từng đợt thở dốc.

Cho dù Ngụy Vô Tiện không tỉnh táo nữa, nhưng hắn cũng biết mình nhìn nhầm rồi. Lam Vong Cơ dùng hành động toàn thân của y để nói cho hắn biết, y có chỗ nào là tiểu cổ hủ không biết phong tình đâu chứ, hết thảy đều là gạt người, gạt người hết!

Ngụy Vô Tiện thật muốn hét lên cho cả thế giới nghe: "Là giả, cái vỏ khắc kỷ cổ hủ kia đều là lừa người hết."

Trong mông lung mờ mịt, Ngụy Vô Tiện lại nhìn thấy đôi mắt lưu ly thiển sắc kia. Hắn chăm chú nhìn y, không chớp mắt, như bị thôi miên mê hoặc, cả người như đắm chìm vào màu sắc thanh thuần đó. Ngụy Vô Tiện đột nhiên không còn muốn nói gì cả, ngẩng đầu lên, học theo động tác Lam Vong Cơ, đem môi mình dán lên, say đắm hôn lấy người trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau