[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu
Chương 12: BIẾN HÓA
Ngụy Vô Tiện dù đang đau mông mỏi lưng nhưng vẫn ráng dùng tốc độ nhanh nhất có thể để ngự kiếm. Hắn chẳng còn tâm trí nào mà hoa thức ngự kiếm hay có tâm tâm tình lượn qua lượn lại ngắm nhìn khung cảnh tươi đẹp bên dưới, chỉ thầm nghĩ làm sao để có thể đến thị trấn nhanh nhất để mua thuốc. Lam Vong Cơ thì vĩnh viễn thần kỳ như vậy, dù Ngụy Vô Tiện có ngự kiếm như thế nào, hắn đều có thể duy trì khoảng cách không gần không xa, vững vàng đi theo phía sau hắn.
Cuối cùng, họ cũng đã đến được thị trấn trước khi mặt trời lặn. Lam Vong Cơ trước tiên dẫn hắn đến một khách điếm thuê một gian phòng, sau đó dặn hắn ở trong phòng chờ, tự mình y sẽ đi ra ngoài mua thuốc. Y cũng biết Ngụy Vô Tiện đang rất sốt ruột, vậy nên rất nhanh, y đã mang Thanh Tâm Đan cứu mạng của Ngụy Vô Tiện trở về.
Ngụy Vô Tiện một hơi nuốt tận mấy viên, ngay cả nước cũng không kịp uống. Lam Vong Cơ thấy vậy nên đưa cho hắn một ly nước, sau khi hắn ừng ực một hơi uống sạch, vội vàng nói: "Ta, ta vội làm chút chuyện."
Chuyện khiến hắn vội vàng như vậy, đương nhiên chỉ có chuyện đó mà thôi. Ngụy Vô Tiện chạy ào vào phía sau bình phong, rồi lại lập tức lại chạy ra ngoài, lẩm bẩm: "Quên mất, phải gọi tiểu nhị lấy nước. "
Nhìn hắn hoảng đến lục thần vô chủ mà cuống hết lên, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói một tiếng: "Ta đã gọi rồi."
六神无主 Lục thần vô chủ: Hoang mang lo sợ không làm chủ được tinh thần. Theo Đạo gia, lục thần của cơ thể con người gồm tim, gan, phổi, thận, tùy, mật.
Y chính là luôn chu đáo như vậy. Quả nhiên một hồi sau, tiểu nhị liền gõ cửa phòng, mang nước ấm đến cho bọn họ, đợi tiểu nhị rời khỏi, Ngụy Vô Tiện lập tức lại chạy vào sau bình phong. Một lúc sau, hắn lại chạy ra ngoài một lần nữa.
Không phải là bộ dáng nhảy nhót vui vẻ như bình thường, cũng không phải dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm khi đã giải quyết xong rắc rối, Ngụy Vô Tiện đứng ở đó, ánh mắt bối rối đảo qua đảo lại, sau đó lại gãi gãi mặt, không dám nhìn thẳng vào Lam Vong Cơ: "Lam, Lam Trạm, ta, ta không biết phải...phải làm... làm thế nào..."
Thân thể Khôn Trạch, vì khóa tinh dịch Càn Nguyên ở bên trong, cửa cung khang sẽ tự động đóng lại. Ngụy Vô Tiện là người mới, căn bản không biết nên mở ra như thế nào, vậy nên hắn không thể tự mình đào mấy thứ trong đó ra ngoài.
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Thả lỏng."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, thả lỏng cái rắm á. Nơi đó chặt như vậy, dù có là ngón tay của mình hay là của Lam Vong Cơ, cũng không chen vào nơi đó nổi huống chi là nới lỏng ra được. Vừa rồi hắn chỉ vừa chạm nhẹ vào huyệt khẩu thì một cơn đau rát từ nơi đó lập tức xông thẳng lên tới tận não, đau đến nỗi hắn không dám đụng tới nữa. Hắn nghi ngờ, không biết có phải tối qua nơi đó đã bị Lam Vong Cơ đâm tới hỏng rồi hay không.
Nhưng mấy lời oán giận này, hắn lại không thể nói ra miệng được, chỉ có thể ở trong lòng lẩm bẩm một mình. Tiểu cũ kỹ này, nhìn vẻ ngoài thì lạnh lùng cấm dục, vậy mà thứ đó lại lớn như vậy dọa người như vậy. Ở tuổi này mà đã có kích thước khủng đến vậy rồi, sau này còn lớn hơn nữa thì làm sao hắn sống tiếp được đây? Với vẻ mặt vô cùng bất mãn, hắn nói: "Ta thả lỏng rồi."
Lam Vong Cơ không trả lời, ngón tay cuộn lại trong tay áo rộng, một lúc lâu sau, hỏi: "Ta tới giúp ngươi?"
Đây thực sự là một sự lựa chọn khó nhằn giữa một phần trăm là sẽ chết và chín mươi phần trăm cũng sẽ chết. Không lấy ra, khả năng mang thai sẽ rất cao. Muốn lấy ra, thì phải để Lam Vong Cơ giúp hắn.
Nhưng con cái là lộc trời ban, không nên tùy tiện tới nhân gian một cách không rõ ràng như vậy. Cho dù Lam Vong Cơ không trách cứ hành vi phóng túng tối qua của hắn, vẫn nguyện ý tiếp nhận, thì Ngụy Vô Tiện cũng chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để làm cha của một đứa nhỏ.
Hắn cắn răng nói: "Được, ngươi giúp ta."
Hương đàn hương chợt đến gần, Lam Vong Cơ đi về phía hắn. Do dự một lúc, Lam Vong Cơ duỗi tay về phía lưng quần của hắn, vừa định giúp hắn cởi quần thì Ngụy Vô Tiện kinh hoảng, nhảy dựng lên, đè lại cạp quần mình, liều mạng kéo lên: "Làm, làm gì vậy?"
Hắn la lên rồi mới nghĩ đến, không cởi quần, sao mà Lam Vong Cơ giúp hắn đây chứ? Chậc một tiếng, hắn nói: "Ta, ta tự cởi được."
Lam Vong Cơ cũng tùy hắn, xoay người quay về ghế ngồi. Đợi hồi lâu rồi mà vẫn chưa thấy Ngụy Vô Tiện ra ngoài, y mở miệng gọi: "Ngươi xong chưa?"
Đến thì đến, ai sợ ai chứ? Những thứ nên xem hay không nên xem, nên đụng hay không nên đụng thì tối hôm qua cũng đã bị Lam Vong Cơ sờ qua hết một lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng mất miếng thịt nào. Tim của Ngụy Vô Tiện đập lệch một nhịp, mạnh mẽ dứt khoát cởi quần, dùng chân đạp ra, vòng ra bình phong đi về phía Lam Vong Cơ đang ngồi.
Thật ra cũng không nhìn thấy, vạt áo rất dài, che gần hết nửa người dưới trần trụi của hắn, chỉ hở hai bên do tà áo xẻ cao, theo mỗi bước đi, đôi chân dài của hắn lại lấp ló, như ẩn như hiện.
Lam Vong Cơ nắm lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, dẫn hắn tách rộng hai chân ra, quỳ xuống trên người mình. Bàn tay của y từ một bên đùi trắng nõn trượt vào, mò lên phía trên sờ soạng, vuốt ve cặp mông đầy đặn của hắn, rồi cẩn thận dò xét trong khe hở. Vừa đụng phải nơi đó, Ngụy Vô Tiện đã thét lên một tiếng chói tai: "A!"
Lam Vong Cơ hơi cau mày, Ngụy Vô Tiện giải thích: "Không phải, ta, ta... đau quá...."
Lam Vong Cơ không nói gì, lấy ra một cái hộp sứ nhỏ. Vừa mở hộp thì một mùi thảo dược nồng đậm tỏa ra ngoài, y lấy ra một ít cao dược, sờ lên tiểu huyệt khẩu của Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng bôi lên.
Một cảm giác mát lạnh từ huyệt khẩu truyền ra, quả thật hữu dụng, làm cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy thoải mái hơn không ít. Hắn cảm thấy tò mò liền hỏi: "Ừm... Lam Trạm, đây là cái gì vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Thuốc trị thương."
Còn có thuốc trị thương thoải mái như vậy à. Hắn lại lẩm bẩm nói: "Lam Trạm, nếu đã có loại thuốc tốt đến vậy, trước đó sớm cho ta là được rồi."
Nếu có, Lam Vong Cơ nhất định đã cho hắn dùng rồi. Thuốc này là vừa rồi khi đi mua Thanh Tâm Đan, y đã tiện thể mua luôn cho Ngụy Vô Tiện. Thấy bộ dáng đi đứng lảo đảo vừa rồi của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ lo rằng đêm qua đã làm hắn bị thương, nên nhớ thương mà mua cho hắn.
Nhưng y cũng không nói cho hắn biết gì về tâm ý của mình, chỉ chăm chú bôi thuốc lên huyệt khẩu, nhẹ nhàng nắn bóp nơi ấy. Cảm thấy cả người Ngụy Vô Tiện dần dần mềm xuống, Lam Vong Cơ liền mượn thuốc mỡ làm chất bôi trơn, đem ngón tay ấn vào trong huyệt động.
Bên trong huyệt động là nơi cực kỳ mẫn cảm. Vừa cảm nhận được có dị vật xâm lấn, hoa huy*t liền lập tức co rút lại, khẽ run lên, thành ruột mềm mại bao bọc ngón tay, truyền nhiệt độ nóng rực của cơ thể Ngụy Vô Tiện lên đầu ngón tay bên trong ấy.
Quá chặt, Lam Vong Cơ sợ sẽ chạm vào vết thương của hắn nên không dám động mạnh: "Ngụy Anh, thả lỏng một chút. "
Hai tay Ngụy Vô Tiện đặt trên vai y, bởi vì căng thẳng mà gắt gao túm chặt lấy y phục của y, không muốn nhìn y, cúi thấp đầu lắc lắc.
Lam Vong Cơ thở dài một tiếng, tay kia luồn vào trong vạt áo hắn, vừa đụng tới, Ngụy Vô Tiện vội vàng che ngực lại: "Làm, làm gì nữa vậy?"
Thấy hắn thập phần cảnh giác, Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Dùng phương pháp khác để giúp ngươi thả lỏng."
Cái phương pháp này, Ngụy Vô Tiện cũng biết, đêm qua cũng đã thử rồi. Tuy Lam Vong Cơ không nói rõ, hắn cũng đã hiểu, nên ngập ngừng nói: "Để ta tự cởi."
Hắn nới lỏng thắt lưng của mình ra một chút, kéo vạt áo sang hai bên. Lồng ngực hắn vốn trắng nõn không tỳ vết, vậy mà bây giờ lại tràn đầy dấu vết đỏ tím sau một cuộc hoan ái mãnh liệt.
Rõ ràng thủ phạm gây ra chuyện này chính là người trước mắt mình, vậy mà hết lần này tới lần khác mình còn muốn cởi ra cho người ta xem. Ngụy Vô Tiện thậm chí còn cảm thấy xấu hổ hơn cả lúc hoan ái trong rừng hồi tối qua, cả mặt đỏ bừng lên, hắn nghiêng đầu đi, không dám nhìn Lam Vong Cơ dù chỉ một chút.
Ngụy Vô Tiện thật muốn đào một cái lỗ, chui xuống đó luôn ngay bây giờ cho rồi.
Từng đợt hơi thở nóng ẩm áp sát lại gần, Lam Vong Cơ cúi đầu, há miệng ngậm lấy hạt anh đào trước ngực hắn. Đầu lưỡi Lam Vong Cơ linh hoạt trơn trượt, nhẹ nhàng liếm lên hạt anh đào ấy. Đôi môi y mềm mại mút lấy đầu v* của hắn, vốn bởi vì yêu thương đêm qua mà núm vú ấy vẫn còn sưng, vậy nên bây giò nó cực kỳ mẫn cảm, chỉ mút vài cái thì đã lập tức cứng lại, đầu lưỡi Lam Vong Cơ theo đó cuộn vào, nó liền nảy lên dựng thằng.
"Ưm a... Ưm... Theo động tác liếm láp của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện thoải mái thở dốc, ngâm nga thỏa mãn. Thân thể thả lỏng lại, lực đạo co rút huyệt khẩu cũng mềm dần theo, ngón tay Lam Vong Cơ cũng bắt đầu động đậy.
Quá thoải mái, Ngụy Vô Tiện không tài nào chống lại được loại khoái cảm này, ngay cả núm vú bên không được sủng ái kia cũng hạnh phúc mà vểnh lên cao, phập phồng lên xuống theo nhịp thở của hắn. Thân thể dần dần bị Lam Vong Cơ khai mở, ngón tay thon dài thăm dò trong hậu huyệt, chạm vào điểm mẫn cảm của hắn, thân thể Ngụy Vô Tiện run lên: "A! A!"
Lam Vong Cơ tăng thêm lực đạo, ấn mạnh vào điểm mẫn cảm kia, buộc hắn phải mở cung khang ra. Thân thể Ngụy Vô Tiện phản ứng vô cùng mãnh liệt, không nhịn được mà rơi lệ. Lại là loại cảm giác kích thích mãnh liệt này, nó lại giống như đêm qua, ở trong thân thể hắn chạy loạn. Bàn tay nắm lấy đầu vai Lam Vong Cơ vì dùng sức túm chặt mà đều trắng bệch ra, hắn hô to: "Lam Trạm! Đừng! Đừng chạm vào chỗ đó nữa! Chỗ đó...chỗ đó! A... AAA!"
Bạch trọc trắng đục bắt đầu len qua khe hở chảy ra ngoài, Lam Vong Cơ thấy vậy càng kích thích cung khang của hắn, khiến nó mở rộng ra hơn nữa. Đầu ngón tay y nhẹ nhàng ma sát trên khối thịt mềm ở cửa cung khang, an ủi hắn: "Ngụy Anh, đừng nghĩ về nó. Cứ thả lỏng". Nhưng Ngụy Vô Tiện không thể ngăn bản thân không nghĩ về nó được. Nghe được giọng nói trầm thấp từ tính kia của Lam Vong Cơ, hắn càng chịu không nổi, hắn lại càng không cách nào kiểm soát được phản ứng của cơ thể mình. Ngụy Vô Tiện thật lòng vô cùng muốn bỏ chạy, không muốn để cho Lam Vong Cơ phát hiện ra biểu cảm hiện giờ của mình, nhưng ngón tay của người ta còn cắm ở trong mông của mình, hắn căn bản không có chỗ nào để trốn, chỉ đành bóp nghẹn tiếng rên đầy nhục dục kia ở trong cổ họng, phát ra tiếng khóc ấm ức nho nhỏ.
Tiếng khóc nhỏ như mèo kêu này càng khiến Lam Vong Cơ để ý hơn, kéo người đang úp mặt trước ngực mình ra, lo lắng nhìn hắn. Vạt áo dài phủ xuống che khuất thân dưới, nhưng cũng không che được lều trại bị đội lên cao cao ở giữa chân hắn. Lỗ chuông rỉ ra thanh dịch, thấm ướt một mảnh vải áo trên cái lều cao cao ấy.
Bị Lam Vong Cơ nhìn thấy, khuôn mặt tuấn tú của Ngụy Vô Tiện đỏ bừng lên, đuôi mắt hoa đào đỏ ửng lấp lánh ánh nước, đôi mắt chớp chớp né tránh, hàng mi khẽ run lên, tựa như có vô số cánh hoa, từng cánh từng cánh quét qua trái tim Lam Vong Cơ.
Giọng nói của Ngụy Vô Tiện đã mềm như nước, nhưng hắn lại muốn nói ra lời cường ngạnh: "Không được nhìn!"
Ngụy Vô Tiện không biết rằng, hắn biết càng như thế, càng làm cho người ta cảm thấy hắn đáng yêu không chịu được. Càng không cho nhìn, Lam Vong Cơ lại càng muốn xem.
Lam Vong Cơ đột nhiên xốc vạt áo của hắn lên, để cho thứ đứng thẳng giữa hai chân hắn bại lộ trước mắt. Y vừa vươn tay nắm lấy vật nhỏ đang chật vật đáng thương ấy, Ngụy Vô Tiện liền lập tức hét lớn: "A! A, A! Đừng! Buông ta ra!"
Lam Vong Cơ mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy gì, vẫn nắm chặt dương v*t của hắn trong tay. Ngón tay y thon dài, đầu ngón tay phủ một lớp kén mỏng, lúc xoa nắn đùa bỡn cho hắn thì lớp kén ấy cọ vào lớp da thịt mềm mại mẫn cảm, khiến Ngụy Vô Tiện càng cảm thấy kích thích hơn. Y cúi đầu, cắn vào trái anh đào hồng diễm trước ngực Ngụy Vô Tiện, nhưng lại không dịu dàng như vừa rồi, lúc này Lam Vong Cơ cắn vô cùng hung ác, hàm răng nhay qua nhay lại nhũ nhục của hắn mà gặm nhấm, dùng sức hút, phát ra tiếng nước chậc chậc.
Ngón tay chôn ở trong hậu huyệt cũng bắt đầu thế công, hung hăng ấn lên khối thịt mềm mẫn cảm của hắn. Dưới thế công mãnh liệt cùng lúc tại ba chỗ như thế, Ngụy Vô Tiện làm sao chống cự nổi chứ? Hắn ôm lấy đầu Lam Vong Cơ, không ngừng hổn hển thở dốc, khoái cảm mãnh liệt hội tụ, muốn lên đỉnh rồi, hắn vội hô to: "Lam Trạm! Buông ta ra!"
Lam Vong Cơ không động đậy, Ngụy Vô Tiện run rẩy thở dốc: "Buông ta ra, Lam Trạm...". Bất đắc dĩ, hắn đành phải nói thật: "Không được, ta muốn, muốn ra rồi...ưm, a...."
Chỉ thấy Lam Vong Cơ đang vùi đầu trước ngực hắn ngước mắt lên, con ngươi thanh thiển nhìn chằm chằm vào hắn, môi mỏng hơi mở ra, núm vú bị hắn hút đến sưng đỏ đứng thẳng giữa hai môi của y. Trước khi rời đi, y còn dùng đầu lưỡi đỏ tươi của mình ép lên hạt anh đào kia, lưu luyến liếm một cái thật mạnh.
Hắn "A!" lên một tiếng, nhiệt lưu phóng thích hết vào trong tay Lam Vong Cơ. Lúc cao trào, Ngụy Vô Tiện luôn theo thói quen ngẩng đầu lên, biểu tình nhẹ nhàng thống khoái, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, "Haaa..."
dương v*t hắn vẫn còn đang run rẩy, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt mấy cái, vuốt hết ra những giọt tinh hoa cuối cùng, tất cả đều rỉ hết vào bàn tay của y. Ngụy Vô Tiện dần hoàn hồn lại, lập tức ý thức được mình đang trong tình cảnh xấu hổ đến mức nào. Muốn chạy, nhưng chân hắn bây giờ muốn nhũn hết ra rồi, chạy không nổi. Muốn trốn, nhưng bây giờ hắn lại bị nhốt trong long ngực của Lam Vong Cơ, căn bản thoát không được.
Không còn cách nào khác, Ngụy Vô Tiện đành vùi đầu lên vai Lam Vong Cơ giả chết, làm như nếu hắn không nhìn Lam Vong Cơ, thì Lam Vong Cơ sẽ không nhìn thấy hắn vậy.
Lam Vong Cơ nghiêng đầu đi qua, cánh môi nhẹ nhàng lướt qua bên tóc của hắn. Ngụy Vô Linh bây giờ đang xấu hổ muốn chết, căn bản không để ý đến hành động nhỏ này của y. Chỉ có lúc này, Lam Vong Cơ mới dám lớn mật hơn một chút, hôn nhẹ lên thái dương của hắn.
Lam Vong Cơ ôm lấy một Ngụy Vô Tiện đang tự lừa mình dối người, vòng qua sau bình phong, đặt hắn vào trong thùng nước nóng, rồi sau đó tự mình lui ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện ngâm mình trong thùng tắm, không còn Lam Vong Cơ, hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cái bóng trên bình phong bên cạnh. Trên bình phong hắt lên ánh sáng của ngọn nến bên ngoài, thấy rõ bóng dáng Lam Vong Cơ vừa sang chậu nước bên cạnh rửa tay, thong thả dùng khăn lau khô, rồi lại đi sang một bên thay quần áo.
Cho dù chỉ là một cái bóng, ánh mắt Ngụy Vô Tiện vẫn luôn dõi theo y, một chút cũng chưa từng rời khỏi.
Nhìn thật lâu thật lâu, mãi đến khi bóng dáng của Lam Vong Cơ đã khuất xa, Ngụy Vô Tiện mới chìm vào trong thùng tắm
Một lát sau, hắn vốc nước nóng lên rửa mặt vài lần, nhưng cảm giác nóng bỏng trên hai gò má vẫn không hề giảm, càng rửa càng nóng.
Aaaaaa, Ngụy Vô Tiện, ngươi cũng điên theo bọn họ rồi sao????
Ngụy Vô Tiện chỉ nhìn thấy cái bóng của Lam Vong Cơ qua tấm bình phong nên không hề biết tiên quân thanh lãnh bên ngoài, đã sớm đã không còn tự tại như xưa. Lam Vong Cơ sau khi lau người thay y phục, sắc mặt trông vẫn như thường, nhưng hai tai lại đỏ đến sung huyết, trong ánh mắt cũng có chút đờ đẫn không dễ để người khác phát hiện. Mọi hành động của y đều chậm hơn bình thường rất nhiều, trong lòng lại bắt đầu niệm gia quy, nhưng y vẫn không bình tĩnh lại được, đọc đến đâu cũng không biết nữa.
Hai người cách nhau một mặt bình phong, một trong một ngoài, mỗi người đều ôm tâm tư riêng, nhưng duy nhất giống nhau chính là: hai người đều nhìn quanh bốn phía, thấy không có người, liền len lén trộm nghĩ trong lòng: Lam Trạm/ Ngụy Anh vừa rồi, thật quá quyến rũ...
May mà Ngụy Vô Tiện còn trẻ, tố chất thân thể tốt, sau khi đại náo một trận như vậy, hắn cũng chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là đã khỏe mạnh nhảy nhót khắp nơi, trở lại thành một trang hảo hán.
Sau khi uống Thanh Tâm Đan, hắn cảm thấy rất tốt. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ vô cùng ăn ý, không hề đề cập đến chuyện hoang đường ngày hôm đó nữa, rất nhanh, hắn đem chuyện Vũ Lộ kỳ đó quăng ra sau đầu không còn nhớ gì.
Vậy nên hắn cũng không muốn ăn cháo do Lam Vong Cơ chuẩn bị nữa, một hai nhất định phải kéo Lam Vong Cơ xuống lầu ăn cơm. Thời gian Vũ Lộ kỳ tiêu hao rất nhiều sức lực, hắn cũng đã ăn cháo hơn một ngày, hiện tại nguyên khí cũng đã hồi phục, đương nhiên phải bồi bổ đàng hoàng rồi. Nhưng bây giờ hắn không có tiền, lúc thấy đồ ăn tiểu nhị dọn ra chỉ có hai ba đĩa rau xanh, Ngụy Vô Tiện liền chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn về người đối diện, Lam Vong Cơ gần như bại trận ngay lập tức, nói: "Gọi thoải mái đi."
Tiểu cũ kỹ đã hào phóng đến vậy, Ngụy Vô Tiện hắn dĩ nhiên phải để cho y có cơ hội rải tiền rồi. Món nào trong thực đơn chưa từng ăn hay chưa từng nghe, hắn đều gọi lên hết. Cả một bàn đều là thịt cá đỏ rực, rượu rót đầy chung. Hắn điên cuồng hạ đũa xuống, Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, uống nước, nhắc nhở hắn: "Vũ Lộ kỳ chưa hết, không nên ăn quá cay."
Ngụy Vô Tiện thờ ơ nói: "Không sao, không sao, ta đã uống Thanh Tâm đan, cảm thấy rất tốt. Hơn nữa, cái này mà tính là cay à? Đối với Vân Mộng mà nói, đây chỉ xem như là món ăn bình thường mà thôi". Nói xong, hắn cười với Lam Vong Cơ, đem hai đĩa rau xào chuyển qua trước mặt y: "Nhìn đi, ta còn cố ý gọi cho ngươi hai đĩa rau xào chế biến bằng công thức bí mật, đảm bảo ngon miệng, ta vẫn rất quan tâm đến Lam nhị công tử của chúng ta mà..."
Rau xanh xào chính là rau xanh xào, làm gì có công thức bí mật nào cơ chứ, cả một bàn đỏ rực cay nồng bao phủ lấy hai điểm xanh, tỷ lệ này nhìn vào có chút đáng thương. Nhưng Lam Vong Cơ cũng không phản bác lại mấy lời hươu vượn của hắn, yên lặng ăn hai đĩa rau của mình. Ngụy Vô Tiện ăn được vài chén, hứng thú liền nổi lên, lại đi trêu chọc y: "A, Lam Trạm, ngươi từng ăn cay bao giờ chưa?"
Lam Vong Cơ nói: "Ăn không nói."
"Được, ngươi không nói, vậy nghe ta nói." Ngụy Vô Tiện gắp một miếng thịt lắc qua lắc lại trước mặt y: "Ngươi ở nhà đều ăn vỏ cây rễ cỏ, bây giờ ra ngoài rồi thì thử chút đồ mặn đi. Nào đến đây".
Miếng thịt bóng nhẫy, dính đầy dầu ớt, bị Ngụy Vô Tiện đưa tới sát bên môi y, khóe môi hắn hơi cong lên, gọi y một tiếng: "Lam Trạm..."
Bị hơi thở của hắn câu hồn, Lam Vong Cơ vừa nghe hắn nói "thứ này ngon lắm nha..." thì môi mỏng khẽ run lên. Lúc vừa định mở miệng cắn miếng thịt bên môi thì đột nhiên Ngụy Vô Tiện thu tay lại, đem miếng thịt kia nhét vào miệng mình, "Ngon thật đó. Nhưng mà Lam nhị công tử chưa từng ăn cay, vẫn không tự tiện khiêu chiến những món thế này. Bị cay đến khóc ra ở đây, mất mặt lắm đó nha ha ha ha ha!"
Lại là cái giọng điệu trêu chọc người khác này! Lam Vong Cơ nhất thời bị mê hoặc nên mới có thể bị hắn lừa, nhưng y lại không giỏi tranh cãi với người khác, chỉ đành trừng mắt nhìn hắn một cái.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn, dù sao ở trên giường bị người ta khi dễ thảm như vậy, bây giờ đòi lại một chút tiện nghi này cũng không tính là quá đáng. Sau khi cười cợt nuốt xuống miếng thịt kia rồi, hắn lại hạ đũa muốn gắp miếng thịt khác, nhưng phát hiện sao miếng thịt này lại nặng như vậy, gắp không nổi. Nhìn lại mới thấy đũa Lam Vong Cơ cùng đũa của hắn rơi vào cùng một miếng thịt.
Hắn nhanh chóng rút đũa về, đổi sang một miếng thịt khác. Ai ngờ Lam Vong Cơ cũng gắp theo, liên tiếp mấy miếng, hai người cầm đũa đấu tới đấu lui, sức lực ngang nhau, không ai chiếm được thế thượng phong của ai, cũng không ai có thể gắp thêm miếng thịt nào nữa.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi ăn chay mà, tranh thịt với ta làm gì, mau buông ra."
Lam Vong Cơ lạnh lùng lên tiếng: "Ta để lại cho heo ăn."
Lại qua mấy chiêu, xem ra tiểu cũ kỹ thật sự tức giận rồi, không cho hắn ăn nữa. Ngụy Vô Tiện bĩu môi, buông đũa xuống, nói: "Được rồi, dù sao cũng là tiền của ngươi mua, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không ăn nữa". Sau đó hắn liền mở vò rượu: "Vậy ta uống rượu, đừng nói với ta heo nhà ngươi còn biết uống rượu, ta không tin. Không được cướp rượu với ta."
Lam Vong Cơ không nói gì nữa, cũng buông đũa xuống. Từ đó, bàn thức ăn kia cũng không ai động qua. Ngụy Vô Tiện tính tình cương ngạnh, người ta không cho hắn ăn, hắn cũng không mặt dày đi ăn. Hắn mặc kệ chuyện bản thân rõ ràng là người gây sự trước với Lam Vong Cơ, hứ một tiếng, chăm chú uống rượu.
"Ngụy Anh." Là Lam Vong Cơ gọi hắn. Ngụy Vô Tiện không kiên nhẫn nói: "Sao?"
Vừa mở miệng, liền có thứ nhét vào trong miệng hắn. Oa, là thịt, tươi ngon mọng nước, hắn nhai hai cái, cũng không nhổ ra, nói: "Chẳng phải muốn cho heo ăn sao?"
Vừa mở miệng nói, Lam Vong Cơ lại nhét cho hắn một miếng thịt nữa, sau đó gật gật đầu: "Ừm. "
Ngụy Vô Tiện rất nhanh đã phản ứng lại: "Ngươi nói ai là heo hả?"
Nhưng mấy món này thật sự không tệ, trong lúc nói chuyện lại nhai vài cái, hắn càng không muốn nhả ra nữa. Lam Vong Cơ lại gọi tiểu nhị tới, nói: "Mấy món này, thêm một phần."
Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Còn có cá, chân gà! Cũng thêm một phần. "
Heo thì heo, trời cao đất rộng, ăn no là chuyện lớn nhất. Thời gian sống gian khổ ở Loạn Táng Cương khiến hắn hối hận không thôi những lần tiêu pha, lãng phí thức ăn ở tửu lâu khi trước. Hắn thề sẽ không bao giờ gây khó dễ với đồ ăn ngon nữa.
Nam tử hán đại trượng phu, có thể co có thể duỗi, bụng no rồi mới có sức đi đối phó với tiểu cổ hủ được chứ. Ngụy Vô Tiện thừa nhận, hắn là một người ngang ngạnh cứng đầu, ngoại trừ khi ở trước mặt Lam Vong Cơ.
Đến một nơi mới, đương nhiên Ngụy Vô Tiện phải ra ngoài đi dạo. Hắn vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, đang muốn đi thỉnh giáo bà chủ xem có chỗ nào thú vị không thì thấy bà chủ đang nói chuyện với một vị cô nương. Vị cô nương ấy đưa lưng về phía hắn, không biết đang thảo luận về cái gì mà song phương đều có chút kích động. Chợt nghe bà chủ nói: "... Nhưng bây giờ chúng ta đi đâu tìm một đôi vợ chồng vừa trẻ, thân thủ lại tốt đây? "
Cô nương kia nói: "Nếu không như thế, đến cả ta cũng không cách nào cứu được nữa."
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút mới thốt lên: "Ôn Tình?"
Cô nương phía trước quay đầu lại, một thân váy dài màu be, thái dương văn đỏ rực thêu ở tà áo, lông mày nhướng cao, anh khí mười phần, nói: "Ngươi biết ta?"
À, Ôn Tình ở thế giới này còn chưa quen biết Ngụy Vô Tiện. Hắn vội vàng nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Nhìn ánh mắt hoài nghi của nàng hướng về phía mình, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ta và đệ đệ của ngươi, Ôn Ninh là bằng hữu."
Ôn Tình đánh giá hắn một phen, lại nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, sau đó nói với bà chủ: "Tìm được rồi, tiểu phu phu trẻ tuổi lại lợi hại. "
Cuối cùng, họ cũng đã đến được thị trấn trước khi mặt trời lặn. Lam Vong Cơ trước tiên dẫn hắn đến một khách điếm thuê một gian phòng, sau đó dặn hắn ở trong phòng chờ, tự mình y sẽ đi ra ngoài mua thuốc. Y cũng biết Ngụy Vô Tiện đang rất sốt ruột, vậy nên rất nhanh, y đã mang Thanh Tâm Đan cứu mạng của Ngụy Vô Tiện trở về.
Ngụy Vô Tiện một hơi nuốt tận mấy viên, ngay cả nước cũng không kịp uống. Lam Vong Cơ thấy vậy nên đưa cho hắn một ly nước, sau khi hắn ừng ực một hơi uống sạch, vội vàng nói: "Ta, ta vội làm chút chuyện."
Chuyện khiến hắn vội vàng như vậy, đương nhiên chỉ có chuyện đó mà thôi. Ngụy Vô Tiện chạy ào vào phía sau bình phong, rồi lại lập tức lại chạy ra ngoài, lẩm bẩm: "Quên mất, phải gọi tiểu nhị lấy nước. "
Nhìn hắn hoảng đến lục thần vô chủ mà cuống hết lên, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói một tiếng: "Ta đã gọi rồi."
六神无主 Lục thần vô chủ: Hoang mang lo sợ không làm chủ được tinh thần. Theo Đạo gia, lục thần của cơ thể con người gồm tim, gan, phổi, thận, tùy, mật.
Y chính là luôn chu đáo như vậy. Quả nhiên một hồi sau, tiểu nhị liền gõ cửa phòng, mang nước ấm đến cho bọn họ, đợi tiểu nhị rời khỏi, Ngụy Vô Tiện lập tức lại chạy vào sau bình phong. Một lúc sau, hắn lại chạy ra ngoài một lần nữa.
Không phải là bộ dáng nhảy nhót vui vẻ như bình thường, cũng không phải dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm khi đã giải quyết xong rắc rối, Ngụy Vô Tiện đứng ở đó, ánh mắt bối rối đảo qua đảo lại, sau đó lại gãi gãi mặt, không dám nhìn thẳng vào Lam Vong Cơ: "Lam, Lam Trạm, ta, ta không biết phải...phải làm... làm thế nào..."
Thân thể Khôn Trạch, vì khóa tinh dịch Càn Nguyên ở bên trong, cửa cung khang sẽ tự động đóng lại. Ngụy Vô Tiện là người mới, căn bản không biết nên mở ra như thế nào, vậy nên hắn không thể tự mình đào mấy thứ trong đó ra ngoài.
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Thả lỏng."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, thả lỏng cái rắm á. Nơi đó chặt như vậy, dù có là ngón tay của mình hay là của Lam Vong Cơ, cũng không chen vào nơi đó nổi huống chi là nới lỏng ra được. Vừa rồi hắn chỉ vừa chạm nhẹ vào huyệt khẩu thì một cơn đau rát từ nơi đó lập tức xông thẳng lên tới tận não, đau đến nỗi hắn không dám đụng tới nữa. Hắn nghi ngờ, không biết có phải tối qua nơi đó đã bị Lam Vong Cơ đâm tới hỏng rồi hay không.
Nhưng mấy lời oán giận này, hắn lại không thể nói ra miệng được, chỉ có thể ở trong lòng lẩm bẩm một mình. Tiểu cũ kỹ này, nhìn vẻ ngoài thì lạnh lùng cấm dục, vậy mà thứ đó lại lớn như vậy dọa người như vậy. Ở tuổi này mà đã có kích thước khủng đến vậy rồi, sau này còn lớn hơn nữa thì làm sao hắn sống tiếp được đây? Với vẻ mặt vô cùng bất mãn, hắn nói: "Ta thả lỏng rồi."
Lam Vong Cơ không trả lời, ngón tay cuộn lại trong tay áo rộng, một lúc lâu sau, hỏi: "Ta tới giúp ngươi?"
Đây thực sự là một sự lựa chọn khó nhằn giữa một phần trăm là sẽ chết và chín mươi phần trăm cũng sẽ chết. Không lấy ra, khả năng mang thai sẽ rất cao. Muốn lấy ra, thì phải để Lam Vong Cơ giúp hắn.
Nhưng con cái là lộc trời ban, không nên tùy tiện tới nhân gian một cách không rõ ràng như vậy. Cho dù Lam Vong Cơ không trách cứ hành vi phóng túng tối qua của hắn, vẫn nguyện ý tiếp nhận, thì Ngụy Vô Tiện cũng chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để làm cha của một đứa nhỏ.
Hắn cắn răng nói: "Được, ngươi giúp ta."
Hương đàn hương chợt đến gần, Lam Vong Cơ đi về phía hắn. Do dự một lúc, Lam Vong Cơ duỗi tay về phía lưng quần của hắn, vừa định giúp hắn cởi quần thì Ngụy Vô Tiện kinh hoảng, nhảy dựng lên, đè lại cạp quần mình, liều mạng kéo lên: "Làm, làm gì vậy?"
Hắn la lên rồi mới nghĩ đến, không cởi quần, sao mà Lam Vong Cơ giúp hắn đây chứ? Chậc một tiếng, hắn nói: "Ta, ta tự cởi được."
Lam Vong Cơ cũng tùy hắn, xoay người quay về ghế ngồi. Đợi hồi lâu rồi mà vẫn chưa thấy Ngụy Vô Tiện ra ngoài, y mở miệng gọi: "Ngươi xong chưa?"
Đến thì đến, ai sợ ai chứ? Những thứ nên xem hay không nên xem, nên đụng hay không nên đụng thì tối hôm qua cũng đã bị Lam Vong Cơ sờ qua hết một lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng mất miếng thịt nào. Tim của Ngụy Vô Tiện đập lệch một nhịp, mạnh mẽ dứt khoát cởi quần, dùng chân đạp ra, vòng ra bình phong đi về phía Lam Vong Cơ đang ngồi.
Thật ra cũng không nhìn thấy, vạt áo rất dài, che gần hết nửa người dưới trần trụi của hắn, chỉ hở hai bên do tà áo xẻ cao, theo mỗi bước đi, đôi chân dài của hắn lại lấp ló, như ẩn như hiện.
Lam Vong Cơ nắm lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, dẫn hắn tách rộng hai chân ra, quỳ xuống trên người mình. Bàn tay của y từ một bên đùi trắng nõn trượt vào, mò lên phía trên sờ soạng, vuốt ve cặp mông đầy đặn của hắn, rồi cẩn thận dò xét trong khe hở. Vừa đụng phải nơi đó, Ngụy Vô Tiện đã thét lên một tiếng chói tai: "A!"
Lam Vong Cơ hơi cau mày, Ngụy Vô Tiện giải thích: "Không phải, ta, ta... đau quá...."
Lam Vong Cơ không nói gì, lấy ra một cái hộp sứ nhỏ. Vừa mở hộp thì một mùi thảo dược nồng đậm tỏa ra ngoài, y lấy ra một ít cao dược, sờ lên tiểu huyệt khẩu của Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng bôi lên.
Một cảm giác mát lạnh từ huyệt khẩu truyền ra, quả thật hữu dụng, làm cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy thoải mái hơn không ít. Hắn cảm thấy tò mò liền hỏi: "Ừm... Lam Trạm, đây là cái gì vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Thuốc trị thương."
Còn có thuốc trị thương thoải mái như vậy à. Hắn lại lẩm bẩm nói: "Lam Trạm, nếu đã có loại thuốc tốt đến vậy, trước đó sớm cho ta là được rồi."
Nếu có, Lam Vong Cơ nhất định đã cho hắn dùng rồi. Thuốc này là vừa rồi khi đi mua Thanh Tâm Đan, y đã tiện thể mua luôn cho Ngụy Vô Tiện. Thấy bộ dáng đi đứng lảo đảo vừa rồi của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ lo rằng đêm qua đã làm hắn bị thương, nên nhớ thương mà mua cho hắn.
Nhưng y cũng không nói cho hắn biết gì về tâm ý của mình, chỉ chăm chú bôi thuốc lên huyệt khẩu, nhẹ nhàng nắn bóp nơi ấy. Cảm thấy cả người Ngụy Vô Tiện dần dần mềm xuống, Lam Vong Cơ liền mượn thuốc mỡ làm chất bôi trơn, đem ngón tay ấn vào trong huyệt động.
Bên trong huyệt động là nơi cực kỳ mẫn cảm. Vừa cảm nhận được có dị vật xâm lấn, hoa huy*t liền lập tức co rút lại, khẽ run lên, thành ruột mềm mại bao bọc ngón tay, truyền nhiệt độ nóng rực của cơ thể Ngụy Vô Tiện lên đầu ngón tay bên trong ấy.
Quá chặt, Lam Vong Cơ sợ sẽ chạm vào vết thương của hắn nên không dám động mạnh: "Ngụy Anh, thả lỏng một chút. "
Hai tay Ngụy Vô Tiện đặt trên vai y, bởi vì căng thẳng mà gắt gao túm chặt lấy y phục của y, không muốn nhìn y, cúi thấp đầu lắc lắc.
Lam Vong Cơ thở dài một tiếng, tay kia luồn vào trong vạt áo hắn, vừa đụng tới, Ngụy Vô Tiện vội vàng che ngực lại: "Làm, làm gì nữa vậy?"
Thấy hắn thập phần cảnh giác, Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Dùng phương pháp khác để giúp ngươi thả lỏng."
Cái phương pháp này, Ngụy Vô Tiện cũng biết, đêm qua cũng đã thử rồi. Tuy Lam Vong Cơ không nói rõ, hắn cũng đã hiểu, nên ngập ngừng nói: "Để ta tự cởi."
Hắn nới lỏng thắt lưng của mình ra một chút, kéo vạt áo sang hai bên. Lồng ngực hắn vốn trắng nõn không tỳ vết, vậy mà bây giờ lại tràn đầy dấu vết đỏ tím sau một cuộc hoan ái mãnh liệt.
Rõ ràng thủ phạm gây ra chuyện này chính là người trước mắt mình, vậy mà hết lần này tới lần khác mình còn muốn cởi ra cho người ta xem. Ngụy Vô Tiện thậm chí còn cảm thấy xấu hổ hơn cả lúc hoan ái trong rừng hồi tối qua, cả mặt đỏ bừng lên, hắn nghiêng đầu đi, không dám nhìn Lam Vong Cơ dù chỉ một chút.
Ngụy Vô Tiện thật muốn đào một cái lỗ, chui xuống đó luôn ngay bây giờ cho rồi.
Từng đợt hơi thở nóng ẩm áp sát lại gần, Lam Vong Cơ cúi đầu, há miệng ngậm lấy hạt anh đào trước ngực hắn. Đầu lưỡi Lam Vong Cơ linh hoạt trơn trượt, nhẹ nhàng liếm lên hạt anh đào ấy. Đôi môi y mềm mại mút lấy đầu v* của hắn, vốn bởi vì yêu thương đêm qua mà núm vú ấy vẫn còn sưng, vậy nên bây giò nó cực kỳ mẫn cảm, chỉ mút vài cái thì đã lập tức cứng lại, đầu lưỡi Lam Vong Cơ theo đó cuộn vào, nó liền nảy lên dựng thằng.
"Ưm a... Ưm... Theo động tác liếm láp của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện thoải mái thở dốc, ngâm nga thỏa mãn. Thân thể thả lỏng lại, lực đạo co rút huyệt khẩu cũng mềm dần theo, ngón tay Lam Vong Cơ cũng bắt đầu động đậy.
Quá thoải mái, Ngụy Vô Tiện không tài nào chống lại được loại khoái cảm này, ngay cả núm vú bên không được sủng ái kia cũng hạnh phúc mà vểnh lên cao, phập phồng lên xuống theo nhịp thở của hắn. Thân thể dần dần bị Lam Vong Cơ khai mở, ngón tay thon dài thăm dò trong hậu huyệt, chạm vào điểm mẫn cảm của hắn, thân thể Ngụy Vô Tiện run lên: "A! A!"
Lam Vong Cơ tăng thêm lực đạo, ấn mạnh vào điểm mẫn cảm kia, buộc hắn phải mở cung khang ra. Thân thể Ngụy Vô Tiện phản ứng vô cùng mãnh liệt, không nhịn được mà rơi lệ. Lại là loại cảm giác kích thích mãnh liệt này, nó lại giống như đêm qua, ở trong thân thể hắn chạy loạn. Bàn tay nắm lấy đầu vai Lam Vong Cơ vì dùng sức túm chặt mà đều trắng bệch ra, hắn hô to: "Lam Trạm! Đừng! Đừng chạm vào chỗ đó nữa! Chỗ đó...chỗ đó! A... AAA!"
Bạch trọc trắng đục bắt đầu len qua khe hở chảy ra ngoài, Lam Vong Cơ thấy vậy càng kích thích cung khang của hắn, khiến nó mở rộng ra hơn nữa. Đầu ngón tay y nhẹ nhàng ma sát trên khối thịt mềm ở cửa cung khang, an ủi hắn: "Ngụy Anh, đừng nghĩ về nó. Cứ thả lỏng". Nhưng Ngụy Vô Tiện không thể ngăn bản thân không nghĩ về nó được. Nghe được giọng nói trầm thấp từ tính kia của Lam Vong Cơ, hắn càng chịu không nổi, hắn lại càng không cách nào kiểm soát được phản ứng của cơ thể mình. Ngụy Vô Tiện thật lòng vô cùng muốn bỏ chạy, không muốn để cho Lam Vong Cơ phát hiện ra biểu cảm hiện giờ của mình, nhưng ngón tay của người ta còn cắm ở trong mông của mình, hắn căn bản không có chỗ nào để trốn, chỉ đành bóp nghẹn tiếng rên đầy nhục dục kia ở trong cổ họng, phát ra tiếng khóc ấm ức nho nhỏ.
Tiếng khóc nhỏ như mèo kêu này càng khiến Lam Vong Cơ để ý hơn, kéo người đang úp mặt trước ngực mình ra, lo lắng nhìn hắn. Vạt áo dài phủ xuống che khuất thân dưới, nhưng cũng không che được lều trại bị đội lên cao cao ở giữa chân hắn. Lỗ chuông rỉ ra thanh dịch, thấm ướt một mảnh vải áo trên cái lều cao cao ấy.
Bị Lam Vong Cơ nhìn thấy, khuôn mặt tuấn tú của Ngụy Vô Tiện đỏ bừng lên, đuôi mắt hoa đào đỏ ửng lấp lánh ánh nước, đôi mắt chớp chớp né tránh, hàng mi khẽ run lên, tựa như có vô số cánh hoa, từng cánh từng cánh quét qua trái tim Lam Vong Cơ.
Giọng nói của Ngụy Vô Tiện đã mềm như nước, nhưng hắn lại muốn nói ra lời cường ngạnh: "Không được nhìn!"
Ngụy Vô Tiện không biết rằng, hắn biết càng như thế, càng làm cho người ta cảm thấy hắn đáng yêu không chịu được. Càng không cho nhìn, Lam Vong Cơ lại càng muốn xem.
Lam Vong Cơ đột nhiên xốc vạt áo của hắn lên, để cho thứ đứng thẳng giữa hai chân hắn bại lộ trước mắt. Y vừa vươn tay nắm lấy vật nhỏ đang chật vật đáng thương ấy, Ngụy Vô Tiện liền lập tức hét lớn: "A! A, A! Đừng! Buông ta ra!"
Lam Vong Cơ mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy gì, vẫn nắm chặt dương v*t của hắn trong tay. Ngón tay y thon dài, đầu ngón tay phủ một lớp kén mỏng, lúc xoa nắn đùa bỡn cho hắn thì lớp kén ấy cọ vào lớp da thịt mềm mại mẫn cảm, khiến Ngụy Vô Tiện càng cảm thấy kích thích hơn. Y cúi đầu, cắn vào trái anh đào hồng diễm trước ngực Ngụy Vô Tiện, nhưng lại không dịu dàng như vừa rồi, lúc này Lam Vong Cơ cắn vô cùng hung ác, hàm răng nhay qua nhay lại nhũ nhục của hắn mà gặm nhấm, dùng sức hút, phát ra tiếng nước chậc chậc.
Ngón tay chôn ở trong hậu huyệt cũng bắt đầu thế công, hung hăng ấn lên khối thịt mềm mẫn cảm của hắn. Dưới thế công mãnh liệt cùng lúc tại ba chỗ như thế, Ngụy Vô Tiện làm sao chống cự nổi chứ? Hắn ôm lấy đầu Lam Vong Cơ, không ngừng hổn hển thở dốc, khoái cảm mãnh liệt hội tụ, muốn lên đỉnh rồi, hắn vội hô to: "Lam Trạm! Buông ta ra!"
Lam Vong Cơ không động đậy, Ngụy Vô Tiện run rẩy thở dốc: "Buông ta ra, Lam Trạm...". Bất đắc dĩ, hắn đành phải nói thật: "Không được, ta muốn, muốn ra rồi...ưm, a...."
Chỉ thấy Lam Vong Cơ đang vùi đầu trước ngực hắn ngước mắt lên, con ngươi thanh thiển nhìn chằm chằm vào hắn, môi mỏng hơi mở ra, núm vú bị hắn hút đến sưng đỏ đứng thẳng giữa hai môi của y. Trước khi rời đi, y còn dùng đầu lưỡi đỏ tươi của mình ép lên hạt anh đào kia, lưu luyến liếm một cái thật mạnh.
Hắn "A!" lên một tiếng, nhiệt lưu phóng thích hết vào trong tay Lam Vong Cơ. Lúc cao trào, Ngụy Vô Tiện luôn theo thói quen ngẩng đầu lên, biểu tình nhẹ nhàng thống khoái, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, "Haaa..."
dương v*t hắn vẫn còn đang run rẩy, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt mấy cái, vuốt hết ra những giọt tinh hoa cuối cùng, tất cả đều rỉ hết vào bàn tay của y. Ngụy Vô Tiện dần hoàn hồn lại, lập tức ý thức được mình đang trong tình cảnh xấu hổ đến mức nào. Muốn chạy, nhưng chân hắn bây giờ muốn nhũn hết ra rồi, chạy không nổi. Muốn trốn, nhưng bây giờ hắn lại bị nhốt trong long ngực của Lam Vong Cơ, căn bản thoát không được.
Không còn cách nào khác, Ngụy Vô Tiện đành vùi đầu lên vai Lam Vong Cơ giả chết, làm như nếu hắn không nhìn Lam Vong Cơ, thì Lam Vong Cơ sẽ không nhìn thấy hắn vậy.
Lam Vong Cơ nghiêng đầu đi qua, cánh môi nhẹ nhàng lướt qua bên tóc của hắn. Ngụy Vô Linh bây giờ đang xấu hổ muốn chết, căn bản không để ý đến hành động nhỏ này của y. Chỉ có lúc này, Lam Vong Cơ mới dám lớn mật hơn một chút, hôn nhẹ lên thái dương của hắn.
Lam Vong Cơ ôm lấy một Ngụy Vô Tiện đang tự lừa mình dối người, vòng qua sau bình phong, đặt hắn vào trong thùng nước nóng, rồi sau đó tự mình lui ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện ngâm mình trong thùng tắm, không còn Lam Vong Cơ, hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cái bóng trên bình phong bên cạnh. Trên bình phong hắt lên ánh sáng của ngọn nến bên ngoài, thấy rõ bóng dáng Lam Vong Cơ vừa sang chậu nước bên cạnh rửa tay, thong thả dùng khăn lau khô, rồi lại đi sang một bên thay quần áo.
Cho dù chỉ là một cái bóng, ánh mắt Ngụy Vô Tiện vẫn luôn dõi theo y, một chút cũng chưa từng rời khỏi.
Nhìn thật lâu thật lâu, mãi đến khi bóng dáng của Lam Vong Cơ đã khuất xa, Ngụy Vô Tiện mới chìm vào trong thùng tắm
Một lát sau, hắn vốc nước nóng lên rửa mặt vài lần, nhưng cảm giác nóng bỏng trên hai gò má vẫn không hề giảm, càng rửa càng nóng.
Aaaaaa, Ngụy Vô Tiện, ngươi cũng điên theo bọn họ rồi sao????
Ngụy Vô Tiện chỉ nhìn thấy cái bóng của Lam Vong Cơ qua tấm bình phong nên không hề biết tiên quân thanh lãnh bên ngoài, đã sớm đã không còn tự tại như xưa. Lam Vong Cơ sau khi lau người thay y phục, sắc mặt trông vẫn như thường, nhưng hai tai lại đỏ đến sung huyết, trong ánh mắt cũng có chút đờ đẫn không dễ để người khác phát hiện. Mọi hành động của y đều chậm hơn bình thường rất nhiều, trong lòng lại bắt đầu niệm gia quy, nhưng y vẫn không bình tĩnh lại được, đọc đến đâu cũng không biết nữa.
Hai người cách nhau một mặt bình phong, một trong một ngoài, mỗi người đều ôm tâm tư riêng, nhưng duy nhất giống nhau chính là: hai người đều nhìn quanh bốn phía, thấy không có người, liền len lén trộm nghĩ trong lòng: Lam Trạm/ Ngụy Anh vừa rồi, thật quá quyến rũ...
May mà Ngụy Vô Tiện còn trẻ, tố chất thân thể tốt, sau khi đại náo một trận như vậy, hắn cũng chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là đã khỏe mạnh nhảy nhót khắp nơi, trở lại thành một trang hảo hán.
Sau khi uống Thanh Tâm Đan, hắn cảm thấy rất tốt. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ vô cùng ăn ý, không hề đề cập đến chuyện hoang đường ngày hôm đó nữa, rất nhanh, hắn đem chuyện Vũ Lộ kỳ đó quăng ra sau đầu không còn nhớ gì.
Vậy nên hắn cũng không muốn ăn cháo do Lam Vong Cơ chuẩn bị nữa, một hai nhất định phải kéo Lam Vong Cơ xuống lầu ăn cơm. Thời gian Vũ Lộ kỳ tiêu hao rất nhiều sức lực, hắn cũng đã ăn cháo hơn một ngày, hiện tại nguyên khí cũng đã hồi phục, đương nhiên phải bồi bổ đàng hoàng rồi. Nhưng bây giờ hắn không có tiền, lúc thấy đồ ăn tiểu nhị dọn ra chỉ có hai ba đĩa rau xanh, Ngụy Vô Tiện liền chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn về người đối diện, Lam Vong Cơ gần như bại trận ngay lập tức, nói: "Gọi thoải mái đi."
Tiểu cũ kỹ đã hào phóng đến vậy, Ngụy Vô Tiện hắn dĩ nhiên phải để cho y có cơ hội rải tiền rồi. Món nào trong thực đơn chưa từng ăn hay chưa từng nghe, hắn đều gọi lên hết. Cả một bàn đều là thịt cá đỏ rực, rượu rót đầy chung. Hắn điên cuồng hạ đũa xuống, Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, uống nước, nhắc nhở hắn: "Vũ Lộ kỳ chưa hết, không nên ăn quá cay."
Ngụy Vô Tiện thờ ơ nói: "Không sao, không sao, ta đã uống Thanh Tâm đan, cảm thấy rất tốt. Hơn nữa, cái này mà tính là cay à? Đối với Vân Mộng mà nói, đây chỉ xem như là món ăn bình thường mà thôi". Nói xong, hắn cười với Lam Vong Cơ, đem hai đĩa rau xào chuyển qua trước mặt y: "Nhìn đi, ta còn cố ý gọi cho ngươi hai đĩa rau xào chế biến bằng công thức bí mật, đảm bảo ngon miệng, ta vẫn rất quan tâm đến Lam nhị công tử của chúng ta mà..."
Rau xanh xào chính là rau xanh xào, làm gì có công thức bí mật nào cơ chứ, cả một bàn đỏ rực cay nồng bao phủ lấy hai điểm xanh, tỷ lệ này nhìn vào có chút đáng thương. Nhưng Lam Vong Cơ cũng không phản bác lại mấy lời hươu vượn của hắn, yên lặng ăn hai đĩa rau của mình. Ngụy Vô Tiện ăn được vài chén, hứng thú liền nổi lên, lại đi trêu chọc y: "A, Lam Trạm, ngươi từng ăn cay bao giờ chưa?"
Lam Vong Cơ nói: "Ăn không nói."
"Được, ngươi không nói, vậy nghe ta nói." Ngụy Vô Tiện gắp một miếng thịt lắc qua lắc lại trước mặt y: "Ngươi ở nhà đều ăn vỏ cây rễ cỏ, bây giờ ra ngoài rồi thì thử chút đồ mặn đi. Nào đến đây".
Miếng thịt bóng nhẫy, dính đầy dầu ớt, bị Ngụy Vô Tiện đưa tới sát bên môi y, khóe môi hắn hơi cong lên, gọi y một tiếng: "Lam Trạm..."
Bị hơi thở của hắn câu hồn, Lam Vong Cơ vừa nghe hắn nói "thứ này ngon lắm nha..." thì môi mỏng khẽ run lên. Lúc vừa định mở miệng cắn miếng thịt bên môi thì đột nhiên Ngụy Vô Tiện thu tay lại, đem miếng thịt kia nhét vào miệng mình, "Ngon thật đó. Nhưng mà Lam nhị công tử chưa từng ăn cay, vẫn không tự tiện khiêu chiến những món thế này. Bị cay đến khóc ra ở đây, mất mặt lắm đó nha ha ha ha ha!"
Lại là cái giọng điệu trêu chọc người khác này! Lam Vong Cơ nhất thời bị mê hoặc nên mới có thể bị hắn lừa, nhưng y lại không giỏi tranh cãi với người khác, chỉ đành trừng mắt nhìn hắn một cái.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn, dù sao ở trên giường bị người ta khi dễ thảm như vậy, bây giờ đòi lại một chút tiện nghi này cũng không tính là quá đáng. Sau khi cười cợt nuốt xuống miếng thịt kia rồi, hắn lại hạ đũa muốn gắp miếng thịt khác, nhưng phát hiện sao miếng thịt này lại nặng như vậy, gắp không nổi. Nhìn lại mới thấy đũa Lam Vong Cơ cùng đũa của hắn rơi vào cùng một miếng thịt.
Hắn nhanh chóng rút đũa về, đổi sang một miếng thịt khác. Ai ngờ Lam Vong Cơ cũng gắp theo, liên tiếp mấy miếng, hai người cầm đũa đấu tới đấu lui, sức lực ngang nhau, không ai chiếm được thế thượng phong của ai, cũng không ai có thể gắp thêm miếng thịt nào nữa.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi ăn chay mà, tranh thịt với ta làm gì, mau buông ra."
Lam Vong Cơ lạnh lùng lên tiếng: "Ta để lại cho heo ăn."
Lại qua mấy chiêu, xem ra tiểu cũ kỹ thật sự tức giận rồi, không cho hắn ăn nữa. Ngụy Vô Tiện bĩu môi, buông đũa xuống, nói: "Được rồi, dù sao cũng là tiền của ngươi mua, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không ăn nữa". Sau đó hắn liền mở vò rượu: "Vậy ta uống rượu, đừng nói với ta heo nhà ngươi còn biết uống rượu, ta không tin. Không được cướp rượu với ta."
Lam Vong Cơ không nói gì nữa, cũng buông đũa xuống. Từ đó, bàn thức ăn kia cũng không ai động qua. Ngụy Vô Tiện tính tình cương ngạnh, người ta không cho hắn ăn, hắn cũng không mặt dày đi ăn. Hắn mặc kệ chuyện bản thân rõ ràng là người gây sự trước với Lam Vong Cơ, hứ một tiếng, chăm chú uống rượu.
"Ngụy Anh." Là Lam Vong Cơ gọi hắn. Ngụy Vô Tiện không kiên nhẫn nói: "Sao?"
Vừa mở miệng, liền có thứ nhét vào trong miệng hắn. Oa, là thịt, tươi ngon mọng nước, hắn nhai hai cái, cũng không nhổ ra, nói: "Chẳng phải muốn cho heo ăn sao?"
Vừa mở miệng nói, Lam Vong Cơ lại nhét cho hắn một miếng thịt nữa, sau đó gật gật đầu: "Ừm. "
Ngụy Vô Tiện rất nhanh đã phản ứng lại: "Ngươi nói ai là heo hả?"
Nhưng mấy món này thật sự không tệ, trong lúc nói chuyện lại nhai vài cái, hắn càng không muốn nhả ra nữa. Lam Vong Cơ lại gọi tiểu nhị tới, nói: "Mấy món này, thêm một phần."
Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Còn có cá, chân gà! Cũng thêm một phần. "
Heo thì heo, trời cao đất rộng, ăn no là chuyện lớn nhất. Thời gian sống gian khổ ở Loạn Táng Cương khiến hắn hối hận không thôi những lần tiêu pha, lãng phí thức ăn ở tửu lâu khi trước. Hắn thề sẽ không bao giờ gây khó dễ với đồ ăn ngon nữa.
Nam tử hán đại trượng phu, có thể co có thể duỗi, bụng no rồi mới có sức đi đối phó với tiểu cổ hủ được chứ. Ngụy Vô Tiện thừa nhận, hắn là một người ngang ngạnh cứng đầu, ngoại trừ khi ở trước mặt Lam Vong Cơ.
Đến một nơi mới, đương nhiên Ngụy Vô Tiện phải ra ngoài đi dạo. Hắn vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, đang muốn đi thỉnh giáo bà chủ xem có chỗ nào thú vị không thì thấy bà chủ đang nói chuyện với một vị cô nương. Vị cô nương ấy đưa lưng về phía hắn, không biết đang thảo luận về cái gì mà song phương đều có chút kích động. Chợt nghe bà chủ nói: "... Nhưng bây giờ chúng ta đi đâu tìm một đôi vợ chồng vừa trẻ, thân thủ lại tốt đây? "
Cô nương kia nói: "Nếu không như thế, đến cả ta cũng không cách nào cứu được nữa."
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút mới thốt lên: "Ôn Tình?"
Cô nương phía trước quay đầu lại, một thân váy dài màu be, thái dương văn đỏ rực thêu ở tà áo, lông mày nhướng cao, anh khí mười phần, nói: "Ngươi biết ta?"
À, Ôn Tình ở thế giới này còn chưa quen biết Ngụy Vô Tiện. Hắn vội vàng nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Nhìn ánh mắt hoài nghi của nàng hướng về phía mình, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ta và đệ đệ của ngươi, Ôn Ninh là bằng hữu."
Ôn Tình đánh giá hắn một phen, lại nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, sau đó nói với bà chủ: "Tìm được rồi, tiểu phu phu trẻ tuổi lại lợi hại. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất