[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu
Chương 16: Tình động
Ngụy Vô Tiện nghĩ, con yêu quái này, ngay cả một chút động tác nhỏ khi ăn cơm giữa bọn họ đã chịu không nổi rồi, nếu tận mắt nhìn hai người động tình thân mật, chắc chắn sẽ ngay lập tức xông vào ngăn cản, vậy thì bọn họ sẽ nhân cơ hội đó tóm gọn yêu quái, thoát thân ra ngoài, cho nên, hắn mới cùng Lam Vong Cơ dựng lên màn kịch vừa rồi.
Cái khó ở đây là yêu quái này vẫn luôn nghe lén nhìn trộm hai người, Để tránh lộ kế hoạch nên Ngụy Vô Tiện không tiện nói rõ, vừa rồi là cố ý kích thích Lam Vong Cơ, may mà Lam Vong Cơ hiểu hắn, không cần hắn nhiều lời cũng có thể hiểu được ý đồ của mình, vì thế, y thuận nước đẩy thuyền, theo lời hắn mà phối hợp.
Quả nhiên, nữ yêu quái này sụp bẫy vọt vào, bị bọn họ bắt giữ, chỉ là không ngờ nàng luôn mạnh miệng tỏ ra mình nguy hiểm, nhưng thật ra lại quá yếu bóng vía, mới dọa chút thôi đã lăn ra xỉu. Nhưng cho dù nàng ngất đi rồi, thì chỉ cần chờ nàng tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện tự có biện pháp bắt nàng mở kết giới ra.
Mọi chuyện lẽ ra đã diễn ra theo đúng kế hoạch của Ngụy Vô Tiện, thật không ngờ lại bị Vũ Lộ kỳ này phá tan tất cả.
Ngụy Vô Tiện thầm đếm lại một chút, nói: "Không thể nào, đã sáu ngày rồi, sao ta còn..."
Lam Vong Cơ từng nói qua, bình thường Vũ Lộ kỳ sẽ kéo dài từ là ba đến năm ngày. Nhưng hắn lại nghĩ, cũng như việc Giang Yếm Ly đau bụng mỗi tháng, mấy chuyện như vầy sao mà chính xác được. Đôi khi bảy tám ngày cũng có, khi cơ thể không khỏe, mười ngày nửa tháng cũng không phải không thể. Giang Yếm Ly còn bởi vì vậy mà thỉnh mấy đại phu qua thăm khám, bốc thuốc điều trị.
Lam Vong Cơ nói: " Ngụy Anh, thuốc. "
Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Có mang." Đừng hoảng, đừng hoảng, may mà mình vẫn có mang theo thuốc. Hắn sờ vào vạt áo trước ngực, lấy ra một bình thuốc nhỏ, mở nắp đổ ra lòng bàn tay, sau đó lắc hai cái, ba cái, bốn cái, điên cuồng lắc lắc...... vậy mà trên tay vẫn như cũ không có gì, hắn bắt đầu luống cuống: "Lam Trạm, hình như, hết thuốc rồi. "
Y lấy cái bình trong tay Ngụy Vô Tiện qua xem, đúng là không còn gì. Lam Vong Cơ thập phần bất đắc dĩ nói: "Không phải đã cho ngươi mấy bình sao?"
Đúng là Lam Vong Cơ mua cho hắn mấy bình lận, nhưng hắn lại không mang theo. Thấy Lam Vong Cơ cau mày nhìn mình, Ngụy Vô Tiện nói: "Ta, ta ra ngoài bắt yêu, mang theo nhiều chai lọ như vậy làm gì?" Lam Vong Cơ vẫn như cũ nhìn Ngụy Vô Tiện, hắn lại nói: "Chẳng phải lần này ra ngoài ngươi cũng chỉ mang vật dụng để bắt yêu thôi sao? Mấy thứ khác ngươi đều để lại quán trọ mà!"
Lam Vong Cơ nói không lại hắn, đành trầm mặc im lặng. Theo làn tín hương ngày càng nồng đậm ngọt ngào lan tỏa khắp gian phòng, hơi thở của Ngụy Vô Tiện càng lúc càng nặng nề, Lam Vong Cơ cũng bị làn tín hương này hun đến không chịu nổi, y đỡ trán, xoa xoa hai thái dương đang nhảy lên thình thịch của mình, nhắm hai mắt lại.
Ngụy Vô Tiện cả người nhũn ra, ngã ngồi xuống giường. Nhìn thấy tấm áo khoác ngoài trắng như tuyết trên giường đang tản ra mùi hương thơm ngọt dễ chịu, hương thơm kia thật quá mức mê người, làm cho trái tim hắn nhảy loạn điên cuồng, bất giác hắn ngả người xuống nằm lên giường, đem tấm áo kia vùi vào trước ngực, xoa xoa lên cơ thể mình.
Trong ngực phát ra từng luồng ngứa ngáy khó nhịn, Ngụy Vô Tiện cách lớp quần áo điên cuồng xoa nắn, nhưng hắn biết, chỉ vậy vẫn không đủ, hắn muốn nhiều hơn như thế. Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, trong miệng lẩm bẩm rên rỉ: "Ưm... Lam Trạm, Lam Trạm..."
Chỉ tín hương ngọt ngào mê người kia thôi cũng đã khiến Lam Vong Cơ tiêu hết toàn bộ nghị lực kiềm chế của mình. Ấy thế mà Ngụy Vô Tiện còn liên tục ngâm nga, kêu tên y liên tục, khi thì mềm mại, khi rên rỉ thảm thiết, lăn lộn khó nhịn, thật không khỏi khiến người khác lo lắng, thương tiếc, khiến y không kiềm được mở mắt liếc nhìn. Vừa nhìn thoáng qua, y liền hối hận.
Ngụy Vô Tiện gương mặt ửng hồng, tự lôi kéo vạt áo của mình ra, xiêm y đã cởi hơn nửa. Một tay cầm quần áo của y xoa xoa vào trước ngực mình, một tay lại vuốt ve hạ thân, dùng ánh mắt gần như là si mê để nhìn y. Tầm mắt vừa giao nhau, hắn liền vươn cái lưỡi đỏ tươi ra, liếm liếm khóe miệng: "Lam Trạm, lại đây đi. Dù sao cũng là thiên tính, ngươi cũng không cưỡng lại được. Thay vì ngồi đó nhẫn nhịn khổ sở, chi bằng cùng ta tiêu dao khoái hoạt một phen, được không?"
Đôi mắt thiển sắc lưu ly kia trợn lên trừng hắn, Ngụy Vô Tiện lại một chút cũng không sợ, trái lại còn nhẹ nhàng cười rộ lên: "Lam nhị công tử, đừng trừng ta. Ngươi biết không, mỗi lần ngươi trừng ta, ta đều sẽ nhớ tới lúc ngươi hung hăng đâm vào bên trong ta đó. "
Rốt cuộc, Lam Vong Cơ cũng thả tay xuống, phá lệ mở miệng trả lời cho câu nói mời gọi trắng trợn, dâm lãng vừa rồi của hắn: "Đây là tự ngươi nói."
Dứt lời, y lấy túi càn khôn ra, đem yêu quái ngất xỉu trên mặt đất thu vào trong túi, tháo Tị Trần bên hông xuống, cùng túi càn khôn đặt lên mặt bàn. Lúc y tới bên giường, Ngụy Vô Tiện đã ngồi dậy, cởi áo mình ra, vươn tay về phía y.
Lam Vong Cơ còn nhanh hơn so với động tác của hắn, chống một đầu gối lên giường, nắm lấy cánh tay hắn, kéo Ngụy Vô Tiện đến trước người mình. Đôi con ngươi của Ngụy Vô Tiện lấp lánh hàm chứa ý cười, trong nháy mắt, hai người lao vào hôn nhau.
Cả người Ngụy Vô Tiện rất nóng, hơi thở cũng rất nóng, nhưng hình như vẫn không nóng bằng nụ hôn này. Lưỡi của Lam Vong Cơ đưa vào trong miệng hắn, mang theo cảm giác nóng rực, đầu lưỡi ma sát vào từng khối thịt mềm mại trong miệng hắn, quấn chặt lấy đầu lưỡi của hắn, liên tục mài lên mặt lưỡi hắn, khiến hắn cảm thấy khuôn miệng tê dại, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không có bất kỳ ý nghĩ kháng cự nào, ngược lại hắn còn cực kỳ nhiệt tình đáp lại.
"Ưm!", một tiếng rên nho nhỏ phát ra từ khóe miệng hắn, là Lam Vong Cơ cắn lên đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện một cái, sau đó cuốn cái lưỡi của hắn vào trong miệng mình, tinh tế liếm mút. Hai cái lưỡi lăn qua lộn lại khuấy động, nước bọt trong miệng tất nhiên là không ngăn lại được, cũng không phân biệt được là của ai với ai, từ khóe miệng tràn ra, tí táp theo cổ trượt xuống dưới.
Bọn họ cũng không bận tâm đến điều này, dục vọng xúc động ở hạ thân càng làm cho hai người không thể nhịn được mà dán sát vào nhau, vật giữa hai chân hung hăng va chạm, Ngụy Vô Tiện cọ về phía y, Lam Vong Cơ liền đỉnh về phía hắn. Hai người đều cảm nhận được, không ai hơn ai, đều đã vừa cương vừa cứng.
Chỉ là ma sát cách một lớp quần thôi mà Ngụy Vô Tiện đã bị y cọ đến phát run từng trận, phía trước rỉ ra thanh dịch, phía sau càng là lũ lụt lan tràn, còn vô cùng ngứa ngáy, ngứa đến trong lòng khó chịu. Bây giờ Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn Lam Vong Cơ đi vào bên trong, giải tỏa cơn khát trong người hắn.
Hắn tranh thủ khoảng nghỉ ngắn ngủi giữa các lần hôn môi, thở hổn hển lên tiếng: "Ha, ha... Lam, Lam Trạm.....", vừa nói hắn vừa vuốt ve giữa hai chân Lam Vong Cơ, xoa xoa thứ có thể làm cho hắn dục tiên dục tử kia, tiếp tục nói: "Nhanh, cho ta."
Lam Vong Cơ biết, Ngụy Vô Tiện lại không ổn rồi. Đây là Ngụy Vô Tiện đã bị khuất phục dưới bản năng trong Vũ Lộ kỳ, vốn đã mê muội trong dục vọng, hơn nữa đã thực tủy biết vị, vậy nên bây giờ lại càng là nhiệt tình phóng đãng hơn rất nhiều lần. Lam Vong Cơ còn chưa kịp làm gì, Ngụy Vô Tiện đã lộ liễu sờ lên dương v*t của y, mời gọi y một cách trắng trợn.
Nhưng, một Ngụy Vô Tiện như vậy, ai có thể cự tuyệt được chứ?
Lam Vong Cơ lại hôn hắn lần nữa, lần này càng kịch liệt hơn, không cho hắn chút không gian để thở nào, tay y lần xuống dưới kéo quần hắn xuống, Ngụy Vô Tiện cong đầu gối phối hợp với y, sột soạt vài cái đã bị cởi sạch. Mà bàn tay của hắn cũng ra sức sờ lấy thứ kia, theo mạch đập trên dương v*t của Lam Vong Cơ, từng nhịp từng nhịp run lên.
Đến khi Lam Vong Cơ buông môi hắn ra, một sợi tơ bạc thật dài nhiễu xuống, treo lên bên cổ của hắn. Ngụy Vô Tiện giơ tay cuộn sợi tơ đó lại, đưa lên môi, liếm liếm đầu ngón tay của mình.
Đầu lưỡi đỏ tươi cuộn lại, hắn mỉm cười: "Mùi vị này, không ngon bằng thứ lần trước. "
Nhớ tới đêm đó, Ngụy Vô Tiện bị y làm cho cả người đều dính nhớp tinh dịch hoan ái, hơi thở của Lam Vong Cơ liền trở nên gấp gáp. Ngụy Vô Tiện quỳ ở mép giường, áp sát vào lồng ngực y, đưa tay mò vào trong vạt áo, sờ được cơ ngực rắn chắc của y, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng lên làn da nóng bỏng ấy, dùng một chất giọng mềm mại đầy dụ hoặc, thỏ thẻ vào tai y: "Lam Trạm, cho ta nếm thử đi."
Lam Vong Cơ đẩy tay hắn ra, Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, lại thấy y cởi thắt lưng, thoát áo, để lộ cơ thể trắng nõn cân đối, cơ bắp săn chắc kia. Nội tâm Ngụy Vô Tiện càng xúc động, cơ thể càng kêu gào đói khát.
Y cũng nhanh chóng cởi quần ra, theo quần dài trượt xuống, thứ giữa chân Lam Vong Cơ càng hiện ra rõ ràng, cao cao đứng thẳng, hiên ngang ở bụng dưới, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt thanh lãnh, toát ra vẻ cấm dục kia của y chút nào. Thứ đó vừa dài vừa thô, hiện giờ cương đến gân xanh nổi hết cả lên, chuyển thành màu đỏ tím. Rõ ràng là nhìn dữ tợn như vậy, nhưng lại làm cho Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không dời mắt đi đâu được.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ véo một cái trên ngực hắn, Ngụy Vô Tiện "A!" lên một tiếng, mới hoàn hồn lại.
Lam Vong Cơ cúi đầu, ở bên tai hắn, thấp giọng nói: "Chuyên tâm."
Ngụy Vô Tiện cũng không có không chuyên tâm, chẳng qua là "tâm" của hắn, toàn bộ đều đặt ở trên người Lam Vong Cơ hết cả rồi.
Đó chinh là "tình động".
Nhưng cho dù đã nhận ra được rồi, hắn cũng không kéo trái tim của mình lại được, ngược lại, cảm giác động tình lại càng thêm mãnh liệt. Cái này thật không trách hắn được, hắn chỉ cảm thấy, mẹ nó, nam nhân này đẹp mắt chết đi được!
Lúc mặc quần áo đã đẹp rồi, cởi sạch ra lại càng đẹp hơn, e rằng cũng chỉ có Lam Vong Cơ mà thôi. Đổi lại, nếu là một người nào khác dám triển lãm "tiểu đệ" của mình, lắc qua lắc lại trước mặt Ngụy Vô Tiện thế này, nhất định hắn sẽ làm cho tên đó đoạn tử tuyệt tôn. Nhưng khi Lam Vong Cơ một tay nắm dương v*t của mình, cả người dần áp sát lại gần, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy có một lực hấp dẫn cực lớn, khiến hắn không dứt ra khỏi người y được.
Lam Vong Cơ nắm lấy vật giữa hai chân hắn, ma sát qua lại, không ngừng kích thích hắn. Lập tức thắt lưng của Ngụy Vô Tiện mềm nhũn ra, nhưng lại bị khuỷu tay Lam Vong Cơ khóa lại, tay kia của y vươn xuống huyệt khẩu ẩn giấu giữa khe hở của hai mông hắn, chậm rãi dò xét.
Chỗ kia đã sớm đợi không được, chảy nước đến ướt hết một vùng giữa đùi. Ngón tay y chỉ vừa chạm nhẹ vào, huyệt khẩu liền đói khát run rẩy, gấp gáp mút lấy đầu ngón tay của y. Lam Vong Cơ trực tiếp dùng hai ngón tay tiến vào, sờ qua huyệt khẩu của hắn, nhẹ nhàng cắm vài cái vào trong huyệt động, hỏi hắn: "Còn đau không?"
Ngụy Vô Tiện làm gì còn có tâm tư bận tâm về vết thương lần trước, hắn thở hổn hển: "A...không đau, sướng..."
Hắn thật sự sảng khoái vô cùng. Tuy trong hậu huyệt chỉ là ngón tay mà thôi, nhưng phía trước của hắn lại đang cọ xát với dương v*t của Lam Vong Cơ, gân xanh nổi lên ma sát tới lui, lại bởi vì kích thước của hắn nhỏ hơn y một chút, cho nên hắn chính là bị Lam Vong Cơ đè ra mà cọ, sướng đến mức hắn rất nhanh đã phun ra rồi.
Ngụy Vô Tiện dựa lên vai Lam Vong Cơ phát run lên, hậu huyệt co lại thật chặt, trong miệng lẩm bẩm cầu xin Lam Vong Cơ cho hắn thứ hắn muốn: "Lam Trạm, tiến vào, làm ta càng sảng khoái hơn đi. "
Lam Vong Cơ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, đột nhiên nhấc bổng hắn lên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy như trời đất đảo lộn, hắn bị Lam Vong Cơ đẩy ngã trên giường, nhưng bởi vì giường quá nhỏ, chỉ có nửa người của hắn là nằm trên giường. Nửa người dưới của hắn, từ xương sườn trở xuống hoàn toàn lơ lửng, loại cảm giác này khiến cho Ngụy Vô Tiện có chút bối rối, cả người cũng khẩn trương theo. Lam Vong Cơ nắm lấy hai chân hắn, dùng sức banh rộng ra, hướng về phía tiểu huyệt phấn nộn đang không ngừng phun tình dịch kia, cẩn thận chen vào.
Đầu khấc mượt mà tách mở huyệt khẩu của hắn ra, cọ qua thịt ruột mềm mại của hắn, trực tiếp đâm vào huyệt tâm. Ngụy Vô Tiện kêu lên một tiếng thảm thiết, còn chưa kịp lấy hơi lại, liền bị làm đến rên lên từng tiếng mang theo hơi thở mềm mại, theo tốc độ đâm rút càng ngày càng nhanh của Lam Vong Cơ mà rên rỉ, ừ ừ a a kêu loạn. Hậu huyệt bị nam nhân bên trên mạnh mẽ xâm lược, bị vật cứng thô to bá đạo xỏ xuyên, hung hăng đâm thọc, mông bị va đập đến vang lên ba ba.
Ngụy Vô Tiện thật sự chịu không nổi nữa: "A! A, A! Lam Trạm, nhẹ một chút, Á! Chậm, chậm chút đi.... Ôi, ôi! A!"
Thân thể hắn lắc lư theo nhịp nhấp của y, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng run rẩy. Lam Vong Cơ đỉnh một cái thật sâu, nơi hai người giao hợp dán sát vào nhau, y còn động thắt lưng, để cho dương v*t hơi cong trời sinh của mình xoay chuyển góc độ ở trong hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện càng thấy vô cùng kích thích, cảm giác tê dại từ trong huyệt động rung chuyển lan tràn, xông thẳng lên đỉnh. Lam Vong Cơ lại đâm thọc không ngừng nghỉ, liên tục lặp lại động tác, chỉ mới đâm vào vài cái thôi, Ngụy Vô Tiện đã chịu không nổi rồi, giữa hai chân run rẩy phun ra trọc dịch.
Thật ra Lam Vong Cơ cũng không có kỹ xảo gì đặc biệt cả, chỉ là ỷ vào thiên phú dị bẩm của mình, cùng thái độ "cứng rắn" khi đứng trước Ngụy Vô Tiện, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến hắn cởi giáp đầu hàng, hoàn toàn không thể kháng cự lại khoái cảm mà Lam Vong Cơ ban cho, để mặc nó hoành hành ngang dọc trong thân thể. Ngụy Vô Tiện cong người lên, hai chân giật nảy, khóc la không ngừng, nhưng lại vẫn lắc mông nghênh đón động tác của Lam Vong Cơ.
"Ô, a... Lam Trạm, kêu ngươi làm ta sảng khoái, chứ không phải kêu ngươi lấy mạng của ta..."
Tình triều của Ngụy Vô Tiện dâng trào không ngừng, khuôn mặt đỏ bừng, khóc đến nước mắt lưng tròng, nước mắt cùng nước miếng trộn lẫn vào nhau, từng giọt rơi xuống. Biểu hiện này mà nói không sảng khoái, thật không có sức thuyết phục chút nào.
Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, dẫn hắn xuống tự sờ lấy nơi đang tương liên giữa hai người. Huyệt khẩu ban đầu là thịt non phấn hồng, vì để nuốt vào cự vật của y mà bị căng đến mở rộng hết cỡ, màu sắc phấn hồng vốn có, dưới thế công mãnh liệt của y bị mài đến chín rục đỏ rực. Lam Vong Cơ thả chậm tốc độ, thong thả đâm rút, để cho đầu ngón tay của Ngụy Vô Tiện chạm vào huyệt khẩu bị căng đến trơn nhẵn của mình, cảm nhận được tình dịch của mình tuôn ra, cảm nhận được độ nóng của thịt mềm bị lật ra khi y rút ra, còn có, vì sự đâm thọc ra vào của Lam Vong Cơ mà đói khát run lên, tham lam liếm mút.
Sảng khoái hay khó chịu, thích hay không thích, Lam Vong Cơ muốn chính Ngụy Vô Tiện tự mình cảm nhận. Không cần hắn phải nói, thân thể của Ngụy Vô Tiện vô cùng thành thật, thành thật hơn cái miệng hắn rất nhiều, là câu trả lời không thể rõ ràng hơn được nữa.
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn y, sắc đỏ trên mặt căng thêm đậm màu, đôi mắt hoa đào nhuộm sương lấp lánh sáng rỡ, làm cho Lam Vong Cơ nhớ tới mùa xuân ở Giang Nam, trong thiên địa xám xịt mây mù, chỉ có hoa đào bị mưa đánh là rõ ràng chói mắt.
Giống như thế giới của y, chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ lại khôi phục tốc độ cũ, lần này không chút lưu tình, điên cuồng tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, cưỡng ép cạy mở cửa cung khang của hắn ra, xâm chiếm nơi trọng yếu nhất, chiếm giữ hết thảy mọi thứ của hắn. Ngụy Vô Tiện bị loại công kích cường thế này của y làm cho bất lực hoàn toàn, thân thể bị làm đến càng thêm mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, ngay cả tiếng khóc la cũng càng ngày càng lãng đãng, tràn đầy vui sướng.
Trong mông lung, hắn lại nhìn vào đôi mắt lưu ly nhạt màu kia, hắn thích nhìn chằm chằm vào y, thích nhìn y ngẩng cổ lên, thích biểu tình thỏa mãn khi cao trào của y. Ánh trăng sáng trong trên bầu trời cao kia cũng có ngày bị nhuốm màu dục vọng nồng đậm, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ đẹp mắt, khó trách mãi không quên được. Hắn giơ tay lên, chạm vào gương mặt của y, Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, ở trong lòng bàn tay ấy, hạ xuống một nụ hôn dịu dàng.
Khi cao trao, hậu huyệt tất nhiên sẽ co rút lại, Lam Vong Cơ lại thích dùng sức đẩy bên trong thân thể hắn ra, dương v*t nóng bỏng tựa như sắt thép, đâm vào thịt huyệt mềm mại, đẩy ra hình dạng của chính mình, khiến Ngụy Vô Tiện khóa chặt lấy y. Lam Vong Cơ dùng sức hết lần này đến lần khác, hai người làm vô cùng kịch liệt, chiếc giường nhỏ hẹp kia "kẽo kẹt, kẽo kẹt" phát ra từng âm thanh đáng thương, nhưng không có ai để ý đến "lời than khóc đáng thương" từ chiếc giường ấy, vậy nên kết quả là...
"Rầm!", một tiếng động lớn đột nhiên vang lên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cả người mất đi trọng lượng, cũng may Lam Vong Cơ nhanh tay ôm hắn lại, bằng không hắn đã cùng cái giường đáng thương kia đổ sụp, rơi xuống đất rồi.
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực, hoảng sợ, gắt gao ôm lấy cổ y: "Sao, làm sao vậy?"
Lại nhìn về cái giường đã đồng hành cùng hắn hai ngày qua giờ đây đã trở thành một đống gỗ đổ nát, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ra, bọn họ đem giường làm cho sập luôn rồi, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi làm sập giường của người ta rồi."
(Hahaha, tui nghe văng vẳng đâu đây tiếng la khóc của yêu quái tỷ tỷ kia: "Đền giường cho lão nương!!!!!!!!")
Lam Vong Cơ nhéo vào mông hắn một cái, đứng lên ôm hắn dậy, dương v*t lại trượt vào, nương theo tư thế của Ngụy Vô Tiện, hoàn toàn đâm vào trong cùng, Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu run rẩy, "A! A, a! Ưm... chỗ đó, chỗ đó.... A..."
Lam Vong Cơ ở bên tai hắn, nói: "Trách ta?"
Nếu là Ngụy Vô Tiện của bình thường, nhất định sẽ cùng y cãi đến cùng. Đúng, là hắn câu dẫn trước, nhưng hắn nào ngờ Lam Vong Cơ sẽ hung hãn đến vậy đâu. Xem ra về sau, bọn họ chỉ có thể làm tình trên mặt đất thôi, bằng không, người ta làm tình thì phí sức, hai người bọn họ làm tình thì lại phí giường.
Nhưng bây giờ hắn bị Lam Vong Cơ làm cho đến lục thần vô chủ, làm gì còn sức lực đi đấu võ mồm với y chứ. Ngụy Vô Tiện cắn cắn môi dưới, hai chân quấn chặt lên thắt lưng của Lam Vong Cơ, lắc lư lên xuống, làm cho Lam Vong Cơ ra vào dễ dàng hơn.
Tư thế này có thể tiến vào độ sâu chưa từng có, nhưng cái cảm giác không trọng lượng khiến Ngụy Vô Tiện vô thức hoảng loạn, huyệt thịt co rút chặt hơn, cảm quan cũng rõ ràng hơn, phản ứng cũng mãnh liệt hơn. Ngụy Vô Tiện đã như vậy rồi thì Lam Vong Cơ cũng không khá hơn là bao, y chịu thêm một tầng kích thích không nhỏ từ hắn, cũng khó có thể kiên trì thêm được nữa. Y thở hổn hển vài hơi, xông vào sâu trong cung khang của Ngụy Vô Tiện, rót đầy tinh dịch của mình vào bên trong.
Khi Lam Vong Cơ rút ra, trọc dịch không ngừng nhỏ xuống, làm cho mặt đất dưới chân đầy những vệt màu trắng sữa. Tuy rằng đã bắn vào bên trong, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không khóa được cửa cung khang, triệu chứng của Vũ Lộ kỳ vẫn không hết. Lam Vong Cơ hôn lên khóe môi hắn, hỏi: "Ngụy Anh, cảm thấy thế nào?"
Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ y, ngửi thấy tín hương từ hơi thở khi y mở miệng hỏi, hắn hé miệng, ngậm lấy cánh môi, hút lấy hơi thở mang hương thơm mê người từ y, hừ hừ lẩm bẩm nói: "Muốn, Lam Trạm, ta còn muốn..."
Ngụy Vô Tiện bị làm đến giọng nói cũng mang theo vài phần nức nở, khiến người nghe không khỏi sinh lòng thương tiếc. Lam Vong Cơ xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Được. "
Lam Vong Cơ ôm hắn nằm xuống mặt đất, đem hai chân Ngụy Vô Tiện banh rộng ra, đâm vào bên trong hắn. Y cũng không lấy thứ vừa bắn vào trong cơ thể Ngụy Vô Tiện ra, sau khi ra vào vài cái lại, cự vật của y lại càng trướng lớn hơn một chút. Ngụy Vô Tiện cảm thụ được chấn động trong cơ thể mình, cả người run lên, rên rỉ thở dốc vài hơi, lại bắt đầu khóc, nói: "Lam Trạm, tư thế kia làm mệt đến vậy, ngươi không cần nghỉ ngơi chút nào sao?"
Trận làm tình vừa rồi, sướng thì sướng thật, nhưng mệt cũng mệt vô cùng. Ngụy Vô Tiện gần như đã dựa hết vào cả người y rồi mà thắt lưng và chân vẫn mềm đến vô lực như vậy, thế mà người này vẫn còn sức lực đến vậy, tinh thần tốt vô cùng, thứ trong cơ thể hắn cũng không có xu hướng mềm đi chút nào.
Thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn lấp lánh đầy vẻ ngây thơ đang chăm chú nhìn mình, Lam Vong Cơ cúi xuống hôn lên đuôi mắt phiếm hồng của hắn một cái, đáp: "Không sao."
Ngụy Vô Tiện thật muốn nói, "không sao" dùng trong trường hợp này được à?! Nhưng khoái cảm lại lần nữa xâm nhập như lũ quét, tất cả lời muốn nói đều trở thanh tiếng nũng nịu thở dốc mê người.
Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ bảy, tân thủ Khôn Trạch Ngụy Vô Tiện, đối đầu với kinh nghiệm Càn Nguyên Lam Vong Cơ, chỉ mới bắt đầu thôi.
Cái khó ở đây là yêu quái này vẫn luôn nghe lén nhìn trộm hai người, Để tránh lộ kế hoạch nên Ngụy Vô Tiện không tiện nói rõ, vừa rồi là cố ý kích thích Lam Vong Cơ, may mà Lam Vong Cơ hiểu hắn, không cần hắn nhiều lời cũng có thể hiểu được ý đồ của mình, vì thế, y thuận nước đẩy thuyền, theo lời hắn mà phối hợp.
Quả nhiên, nữ yêu quái này sụp bẫy vọt vào, bị bọn họ bắt giữ, chỉ là không ngờ nàng luôn mạnh miệng tỏ ra mình nguy hiểm, nhưng thật ra lại quá yếu bóng vía, mới dọa chút thôi đã lăn ra xỉu. Nhưng cho dù nàng ngất đi rồi, thì chỉ cần chờ nàng tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện tự có biện pháp bắt nàng mở kết giới ra.
Mọi chuyện lẽ ra đã diễn ra theo đúng kế hoạch của Ngụy Vô Tiện, thật không ngờ lại bị Vũ Lộ kỳ này phá tan tất cả.
Ngụy Vô Tiện thầm đếm lại một chút, nói: "Không thể nào, đã sáu ngày rồi, sao ta còn..."
Lam Vong Cơ từng nói qua, bình thường Vũ Lộ kỳ sẽ kéo dài từ là ba đến năm ngày. Nhưng hắn lại nghĩ, cũng như việc Giang Yếm Ly đau bụng mỗi tháng, mấy chuyện như vầy sao mà chính xác được. Đôi khi bảy tám ngày cũng có, khi cơ thể không khỏe, mười ngày nửa tháng cũng không phải không thể. Giang Yếm Ly còn bởi vì vậy mà thỉnh mấy đại phu qua thăm khám, bốc thuốc điều trị.
Lam Vong Cơ nói: " Ngụy Anh, thuốc. "
Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Có mang." Đừng hoảng, đừng hoảng, may mà mình vẫn có mang theo thuốc. Hắn sờ vào vạt áo trước ngực, lấy ra một bình thuốc nhỏ, mở nắp đổ ra lòng bàn tay, sau đó lắc hai cái, ba cái, bốn cái, điên cuồng lắc lắc...... vậy mà trên tay vẫn như cũ không có gì, hắn bắt đầu luống cuống: "Lam Trạm, hình như, hết thuốc rồi. "
Y lấy cái bình trong tay Ngụy Vô Tiện qua xem, đúng là không còn gì. Lam Vong Cơ thập phần bất đắc dĩ nói: "Không phải đã cho ngươi mấy bình sao?"
Đúng là Lam Vong Cơ mua cho hắn mấy bình lận, nhưng hắn lại không mang theo. Thấy Lam Vong Cơ cau mày nhìn mình, Ngụy Vô Tiện nói: "Ta, ta ra ngoài bắt yêu, mang theo nhiều chai lọ như vậy làm gì?" Lam Vong Cơ vẫn như cũ nhìn Ngụy Vô Tiện, hắn lại nói: "Chẳng phải lần này ra ngoài ngươi cũng chỉ mang vật dụng để bắt yêu thôi sao? Mấy thứ khác ngươi đều để lại quán trọ mà!"
Lam Vong Cơ nói không lại hắn, đành trầm mặc im lặng. Theo làn tín hương ngày càng nồng đậm ngọt ngào lan tỏa khắp gian phòng, hơi thở của Ngụy Vô Tiện càng lúc càng nặng nề, Lam Vong Cơ cũng bị làn tín hương này hun đến không chịu nổi, y đỡ trán, xoa xoa hai thái dương đang nhảy lên thình thịch của mình, nhắm hai mắt lại.
Ngụy Vô Tiện cả người nhũn ra, ngã ngồi xuống giường. Nhìn thấy tấm áo khoác ngoài trắng như tuyết trên giường đang tản ra mùi hương thơm ngọt dễ chịu, hương thơm kia thật quá mức mê người, làm cho trái tim hắn nhảy loạn điên cuồng, bất giác hắn ngả người xuống nằm lên giường, đem tấm áo kia vùi vào trước ngực, xoa xoa lên cơ thể mình.
Trong ngực phát ra từng luồng ngứa ngáy khó nhịn, Ngụy Vô Tiện cách lớp quần áo điên cuồng xoa nắn, nhưng hắn biết, chỉ vậy vẫn không đủ, hắn muốn nhiều hơn như thế. Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, trong miệng lẩm bẩm rên rỉ: "Ưm... Lam Trạm, Lam Trạm..."
Chỉ tín hương ngọt ngào mê người kia thôi cũng đã khiến Lam Vong Cơ tiêu hết toàn bộ nghị lực kiềm chế của mình. Ấy thế mà Ngụy Vô Tiện còn liên tục ngâm nga, kêu tên y liên tục, khi thì mềm mại, khi rên rỉ thảm thiết, lăn lộn khó nhịn, thật không khỏi khiến người khác lo lắng, thương tiếc, khiến y không kiềm được mở mắt liếc nhìn. Vừa nhìn thoáng qua, y liền hối hận.
Ngụy Vô Tiện gương mặt ửng hồng, tự lôi kéo vạt áo của mình ra, xiêm y đã cởi hơn nửa. Một tay cầm quần áo của y xoa xoa vào trước ngực mình, một tay lại vuốt ve hạ thân, dùng ánh mắt gần như là si mê để nhìn y. Tầm mắt vừa giao nhau, hắn liền vươn cái lưỡi đỏ tươi ra, liếm liếm khóe miệng: "Lam Trạm, lại đây đi. Dù sao cũng là thiên tính, ngươi cũng không cưỡng lại được. Thay vì ngồi đó nhẫn nhịn khổ sở, chi bằng cùng ta tiêu dao khoái hoạt một phen, được không?"
Đôi mắt thiển sắc lưu ly kia trợn lên trừng hắn, Ngụy Vô Tiện lại một chút cũng không sợ, trái lại còn nhẹ nhàng cười rộ lên: "Lam nhị công tử, đừng trừng ta. Ngươi biết không, mỗi lần ngươi trừng ta, ta đều sẽ nhớ tới lúc ngươi hung hăng đâm vào bên trong ta đó. "
Rốt cuộc, Lam Vong Cơ cũng thả tay xuống, phá lệ mở miệng trả lời cho câu nói mời gọi trắng trợn, dâm lãng vừa rồi của hắn: "Đây là tự ngươi nói."
Dứt lời, y lấy túi càn khôn ra, đem yêu quái ngất xỉu trên mặt đất thu vào trong túi, tháo Tị Trần bên hông xuống, cùng túi càn khôn đặt lên mặt bàn. Lúc y tới bên giường, Ngụy Vô Tiện đã ngồi dậy, cởi áo mình ra, vươn tay về phía y.
Lam Vong Cơ còn nhanh hơn so với động tác của hắn, chống một đầu gối lên giường, nắm lấy cánh tay hắn, kéo Ngụy Vô Tiện đến trước người mình. Đôi con ngươi của Ngụy Vô Tiện lấp lánh hàm chứa ý cười, trong nháy mắt, hai người lao vào hôn nhau.
Cả người Ngụy Vô Tiện rất nóng, hơi thở cũng rất nóng, nhưng hình như vẫn không nóng bằng nụ hôn này. Lưỡi của Lam Vong Cơ đưa vào trong miệng hắn, mang theo cảm giác nóng rực, đầu lưỡi ma sát vào từng khối thịt mềm mại trong miệng hắn, quấn chặt lấy đầu lưỡi của hắn, liên tục mài lên mặt lưỡi hắn, khiến hắn cảm thấy khuôn miệng tê dại, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không có bất kỳ ý nghĩ kháng cự nào, ngược lại hắn còn cực kỳ nhiệt tình đáp lại.
"Ưm!", một tiếng rên nho nhỏ phát ra từ khóe miệng hắn, là Lam Vong Cơ cắn lên đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện một cái, sau đó cuốn cái lưỡi của hắn vào trong miệng mình, tinh tế liếm mút. Hai cái lưỡi lăn qua lộn lại khuấy động, nước bọt trong miệng tất nhiên là không ngăn lại được, cũng không phân biệt được là của ai với ai, từ khóe miệng tràn ra, tí táp theo cổ trượt xuống dưới.
Bọn họ cũng không bận tâm đến điều này, dục vọng xúc động ở hạ thân càng làm cho hai người không thể nhịn được mà dán sát vào nhau, vật giữa hai chân hung hăng va chạm, Ngụy Vô Tiện cọ về phía y, Lam Vong Cơ liền đỉnh về phía hắn. Hai người đều cảm nhận được, không ai hơn ai, đều đã vừa cương vừa cứng.
Chỉ là ma sát cách một lớp quần thôi mà Ngụy Vô Tiện đã bị y cọ đến phát run từng trận, phía trước rỉ ra thanh dịch, phía sau càng là lũ lụt lan tràn, còn vô cùng ngứa ngáy, ngứa đến trong lòng khó chịu. Bây giờ Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn Lam Vong Cơ đi vào bên trong, giải tỏa cơn khát trong người hắn.
Hắn tranh thủ khoảng nghỉ ngắn ngủi giữa các lần hôn môi, thở hổn hển lên tiếng: "Ha, ha... Lam, Lam Trạm.....", vừa nói hắn vừa vuốt ve giữa hai chân Lam Vong Cơ, xoa xoa thứ có thể làm cho hắn dục tiên dục tử kia, tiếp tục nói: "Nhanh, cho ta."
Lam Vong Cơ biết, Ngụy Vô Tiện lại không ổn rồi. Đây là Ngụy Vô Tiện đã bị khuất phục dưới bản năng trong Vũ Lộ kỳ, vốn đã mê muội trong dục vọng, hơn nữa đã thực tủy biết vị, vậy nên bây giờ lại càng là nhiệt tình phóng đãng hơn rất nhiều lần. Lam Vong Cơ còn chưa kịp làm gì, Ngụy Vô Tiện đã lộ liễu sờ lên dương v*t của y, mời gọi y một cách trắng trợn.
Nhưng, một Ngụy Vô Tiện như vậy, ai có thể cự tuyệt được chứ?
Lam Vong Cơ lại hôn hắn lần nữa, lần này càng kịch liệt hơn, không cho hắn chút không gian để thở nào, tay y lần xuống dưới kéo quần hắn xuống, Ngụy Vô Tiện cong đầu gối phối hợp với y, sột soạt vài cái đã bị cởi sạch. Mà bàn tay của hắn cũng ra sức sờ lấy thứ kia, theo mạch đập trên dương v*t của Lam Vong Cơ, từng nhịp từng nhịp run lên.
Đến khi Lam Vong Cơ buông môi hắn ra, một sợi tơ bạc thật dài nhiễu xuống, treo lên bên cổ của hắn. Ngụy Vô Tiện giơ tay cuộn sợi tơ đó lại, đưa lên môi, liếm liếm đầu ngón tay của mình.
Đầu lưỡi đỏ tươi cuộn lại, hắn mỉm cười: "Mùi vị này, không ngon bằng thứ lần trước. "
Nhớ tới đêm đó, Ngụy Vô Tiện bị y làm cho cả người đều dính nhớp tinh dịch hoan ái, hơi thở của Lam Vong Cơ liền trở nên gấp gáp. Ngụy Vô Tiện quỳ ở mép giường, áp sát vào lồng ngực y, đưa tay mò vào trong vạt áo, sờ được cơ ngực rắn chắc của y, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng lên làn da nóng bỏng ấy, dùng một chất giọng mềm mại đầy dụ hoặc, thỏ thẻ vào tai y: "Lam Trạm, cho ta nếm thử đi."
Lam Vong Cơ đẩy tay hắn ra, Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, lại thấy y cởi thắt lưng, thoát áo, để lộ cơ thể trắng nõn cân đối, cơ bắp săn chắc kia. Nội tâm Ngụy Vô Tiện càng xúc động, cơ thể càng kêu gào đói khát.
Y cũng nhanh chóng cởi quần ra, theo quần dài trượt xuống, thứ giữa chân Lam Vong Cơ càng hiện ra rõ ràng, cao cao đứng thẳng, hiên ngang ở bụng dưới, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt thanh lãnh, toát ra vẻ cấm dục kia của y chút nào. Thứ đó vừa dài vừa thô, hiện giờ cương đến gân xanh nổi hết cả lên, chuyển thành màu đỏ tím. Rõ ràng là nhìn dữ tợn như vậy, nhưng lại làm cho Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không dời mắt đi đâu được.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ véo một cái trên ngực hắn, Ngụy Vô Tiện "A!" lên một tiếng, mới hoàn hồn lại.
Lam Vong Cơ cúi đầu, ở bên tai hắn, thấp giọng nói: "Chuyên tâm."
Ngụy Vô Tiện cũng không có không chuyên tâm, chẳng qua là "tâm" của hắn, toàn bộ đều đặt ở trên người Lam Vong Cơ hết cả rồi.
Đó chinh là "tình động".
Nhưng cho dù đã nhận ra được rồi, hắn cũng không kéo trái tim của mình lại được, ngược lại, cảm giác động tình lại càng thêm mãnh liệt. Cái này thật không trách hắn được, hắn chỉ cảm thấy, mẹ nó, nam nhân này đẹp mắt chết đi được!
Lúc mặc quần áo đã đẹp rồi, cởi sạch ra lại càng đẹp hơn, e rằng cũng chỉ có Lam Vong Cơ mà thôi. Đổi lại, nếu là một người nào khác dám triển lãm "tiểu đệ" của mình, lắc qua lắc lại trước mặt Ngụy Vô Tiện thế này, nhất định hắn sẽ làm cho tên đó đoạn tử tuyệt tôn. Nhưng khi Lam Vong Cơ một tay nắm dương v*t của mình, cả người dần áp sát lại gần, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy có một lực hấp dẫn cực lớn, khiến hắn không dứt ra khỏi người y được.
Lam Vong Cơ nắm lấy vật giữa hai chân hắn, ma sát qua lại, không ngừng kích thích hắn. Lập tức thắt lưng của Ngụy Vô Tiện mềm nhũn ra, nhưng lại bị khuỷu tay Lam Vong Cơ khóa lại, tay kia của y vươn xuống huyệt khẩu ẩn giấu giữa khe hở của hai mông hắn, chậm rãi dò xét.
Chỗ kia đã sớm đợi không được, chảy nước đến ướt hết một vùng giữa đùi. Ngón tay y chỉ vừa chạm nhẹ vào, huyệt khẩu liền đói khát run rẩy, gấp gáp mút lấy đầu ngón tay của y. Lam Vong Cơ trực tiếp dùng hai ngón tay tiến vào, sờ qua huyệt khẩu của hắn, nhẹ nhàng cắm vài cái vào trong huyệt động, hỏi hắn: "Còn đau không?"
Ngụy Vô Tiện làm gì còn có tâm tư bận tâm về vết thương lần trước, hắn thở hổn hển: "A...không đau, sướng..."
Hắn thật sự sảng khoái vô cùng. Tuy trong hậu huyệt chỉ là ngón tay mà thôi, nhưng phía trước của hắn lại đang cọ xát với dương v*t của Lam Vong Cơ, gân xanh nổi lên ma sát tới lui, lại bởi vì kích thước của hắn nhỏ hơn y một chút, cho nên hắn chính là bị Lam Vong Cơ đè ra mà cọ, sướng đến mức hắn rất nhanh đã phun ra rồi.
Ngụy Vô Tiện dựa lên vai Lam Vong Cơ phát run lên, hậu huyệt co lại thật chặt, trong miệng lẩm bẩm cầu xin Lam Vong Cơ cho hắn thứ hắn muốn: "Lam Trạm, tiến vào, làm ta càng sảng khoái hơn đi. "
Lam Vong Cơ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, đột nhiên nhấc bổng hắn lên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy như trời đất đảo lộn, hắn bị Lam Vong Cơ đẩy ngã trên giường, nhưng bởi vì giường quá nhỏ, chỉ có nửa người của hắn là nằm trên giường. Nửa người dưới của hắn, từ xương sườn trở xuống hoàn toàn lơ lửng, loại cảm giác này khiến cho Ngụy Vô Tiện có chút bối rối, cả người cũng khẩn trương theo. Lam Vong Cơ nắm lấy hai chân hắn, dùng sức banh rộng ra, hướng về phía tiểu huyệt phấn nộn đang không ngừng phun tình dịch kia, cẩn thận chen vào.
Đầu khấc mượt mà tách mở huyệt khẩu của hắn ra, cọ qua thịt ruột mềm mại của hắn, trực tiếp đâm vào huyệt tâm. Ngụy Vô Tiện kêu lên một tiếng thảm thiết, còn chưa kịp lấy hơi lại, liền bị làm đến rên lên từng tiếng mang theo hơi thở mềm mại, theo tốc độ đâm rút càng ngày càng nhanh của Lam Vong Cơ mà rên rỉ, ừ ừ a a kêu loạn. Hậu huyệt bị nam nhân bên trên mạnh mẽ xâm lược, bị vật cứng thô to bá đạo xỏ xuyên, hung hăng đâm thọc, mông bị va đập đến vang lên ba ba.
Ngụy Vô Tiện thật sự chịu không nổi nữa: "A! A, A! Lam Trạm, nhẹ một chút, Á! Chậm, chậm chút đi.... Ôi, ôi! A!"
Thân thể hắn lắc lư theo nhịp nhấp của y, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng run rẩy. Lam Vong Cơ đỉnh một cái thật sâu, nơi hai người giao hợp dán sát vào nhau, y còn động thắt lưng, để cho dương v*t hơi cong trời sinh của mình xoay chuyển góc độ ở trong hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện càng thấy vô cùng kích thích, cảm giác tê dại từ trong huyệt động rung chuyển lan tràn, xông thẳng lên đỉnh. Lam Vong Cơ lại đâm thọc không ngừng nghỉ, liên tục lặp lại động tác, chỉ mới đâm vào vài cái thôi, Ngụy Vô Tiện đã chịu không nổi rồi, giữa hai chân run rẩy phun ra trọc dịch.
Thật ra Lam Vong Cơ cũng không có kỹ xảo gì đặc biệt cả, chỉ là ỷ vào thiên phú dị bẩm của mình, cùng thái độ "cứng rắn" khi đứng trước Ngụy Vô Tiện, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến hắn cởi giáp đầu hàng, hoàn toàn không thể kháng cự lại khoái cảm mà Lam Vong Cơ ban cho, để mặc nó hoành hành ngang dọc trong thân thể. Ngụy Vô Tiện cong người lên, hai chân giật nảy, khóc la không ngừng, nhưng lại vẫn lắc mông nghênh đón động tác của Lam Vong Cơ.
"Ô, a... Lam Trạm, kêu ngươi làm ta sảng khoái, chứ không phải kêu ngươi lấy mạng của ta..."
Tình triều của Ngụy Vô Tiện dâng trào không ngừng, khuôn mặt đỏ bừng, khóc đến nước mắt lưng tròng, nước mắt cùng nước miếng trộn lẫn vào nhau, từng giọt rơi xuống. Biểu hiện này mà nói không sảng khoái, thật không có sức thuyết phục chút nào.
Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, dẫn hắn xuống tự sờ lấy nơi đang tương liên giữa hai người. Huyệt khẩu ban đầu là thịt non phấn hồng, vì để nuốt vào cự vật của y mà bị căng đến mở rộng hết cỡ, màu sắc phấn hồng vốn có, dưới thế công mãnh liệt của y bị mài đến chín rục đỏ rực. Lam Vong Cơ thả chậm tốc độ, thong thả đâm rút, để cho đầu ngón tay của Ngụy Vô Tiện chạm vào huyệt khẩu bị căng đến trơn nhẵn của mình, cảm nhận được tình dịch của mình tuôn ra, cảm nhận được độ nóng của thịt mềm bị lật ra khi y rút ra, còn có, vì sự đâm thọc ra vào của Lam Vong Cơ mà đói khát run lên, tham lam liếm mút.
Sảng khoái hay khó chịu, thích hay không thích, Lam Vong Cơ muốn chính Ngụy Vô Tiện tự mình cảm nhận. Không cần hắn phải nói, thân thể của Ngụy Vô Tiện vô cùng thành thật, thành thật hơn cái miệng hắn rất nhiều, là câu trả lời không thể rõ ràng hơn được nữa.
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn y, sắc đỏ trên mặt căng thêm đậm màu, đôi mắt hoa đào nhuộm sương lấp lánh sáng rỡ, làm cho Lam Vong Cơ nhớ tới mùa xuân ở Giang Nam, trong thiên địa xám xịt mây mù, chỉ có hoa đào bị mưa đánh là rõ ràng chói mắt.
Giống như thế giới của y, chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ lại khôi phục tốc độ cũ, lần này không chút lưu tình, điên cuồng tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, cưỡng ép cạy mở cửa cung khang của hắn ra, xâm chiếm nơi trọng yếu nhất, chiếm giữ hết thảy mọi thứ của hắn. Ngụy Vô Tiện bị loại công kích cường thế này của y làm cho bất lực hoàn toàn, thân thể bị làm đến càng thêm mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, ngay cả tiếng khóc la cũng càng ngày càng lãng đãng, tràn đầy vui sướng.
Trong mông lung, hắn lại nhìn vào đôi mắt lưu ly nhạt màu kia, hắn thích nhìn chằm chằm vào y, thích nhìn y ngẩng cổ lên, thích biểu tình thỏa mãn khi cao trào của y. Ánh trăng sáng trong trên bầu trời cao kia cũng có ngày bị nhuốm màu dục vọng nồng đậm, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ đẹp mắt, khó trách mãi không quên được. Hắn giơ tay lên, chạm vào gương mặt của y, Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, ở trong lòng bàn tay ấy, hạ xuống một nụ hôn dịu dàng.
Khi cao trao, hậu huyệt tất nhiên sẽ co rút lại, Lam Vong Cơ lại thích dùng sức đẩy bên trong thân thể hắn ra, dương v*t nóng bỏng tựa như sắt thép, đâm vào thịt huyệt mềm mại, đẩy ra hình dạng của chính mình, khiến Ngụy Vô Tiện khóa chặt lấy y. Lam Vong Cơ dùng sức hết lần này đến lần khác, hai người làm vô cùng kịch liệt, chiếc giường nhỏ hẹp kia "kẽo kẹt, kẽo kẹt" phát ra từng âm thanh đáng thương, nhưng không có ai để ý đến "lời than khóc đáng thương" từ chiếc giường ấy, vậy nên kết quả là...
"Rầm!", một tiếng động lớn đột nhiên vang lên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cả người mất đi trọng lượng, cũng may Lam Vong Cơ nhanh tay ôm hắn lại, bằng không hắn đã cùng cái giường đáng thương kia đổ sụp, rơi xuống đất rồi.
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực, hoảng sợ, gắt gao ôm lấy cổ y: "Sao, làm sao vậy?"
Lại nhìn về cái giường đã đồng hành cùng hắn hai ngày qua giờ đây đã trở thành một đống gỗ đổ nát, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ra, bọn họ đem giường làm cho sập luôn rồi, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi làm sập giường của người ta rồi."
(Hahaha, tui nghe văng vẳng đâu đây tiếng la khóc của yêu quái tỷ tỷ kia: "Đền giường cho lão nương!!!!!!!!")
Lam Vong Cơ nhéo vào mông hắn một cái, đứng lên ôm hắn dậy, dương v*t lại trượt vào, nương theo tư thế của Ngụy Vô Tiện, hoàn toàn đâm vào trong cùng, Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu run rẩy, "A! A, a! Ưm... chỗ đó, chỗ đó.... A..."
Lam Vong Cơ ở bên tai hắn, nói: "Trách ta?"
Nếu là Ngụy Vô Tiện của bình thường, nhất định sẽ cùng y cãi đến cùng. Đúng, là hắn câu dẫn trước, nhưng hắn nào ngờ Lam Vong Cơ sẽ hung hãn đến vậy đâu. Xem ra về sau, bọn họ chỉ có thể làm tình trên mặt đất thôi, bằng không, người ta làm tình thì phí sức, hai người bọn họ làm tình thì lại phí giường.
Nhưng bây giờ hắn bị Lam Vong Cơ làm cho đến lục thần vô chủ, làm gì còn sức lực đi đấu võ mồm với y chứ. Ngụy Vô Tiện cắn cắn môi dưới, hai chân quấn chặt lên thắt lưng của Lam Vong Cơ, lắc lư lên xuống, làm cho Lam Vong Cơ ra vào dễ dàng hơn.
Tư thế này có thể tiến vào độ sâu chưa từng có, nhưng cái cảm giác không trọng lượng khiến Ngụy Vô Tiện vô thức hoảng loạn, huyệt thịt co rút chặt hơn, cảm quan cũng rõ ràng hơn, phản ứng cũng mãnh liệt hơn. Ngụy Vô Tiện đã như vậy rồi thì Lam Vong Cơ cũng không khá hơn là bao, y chịu thêm một tầng kích thích không nhỏ từ hắn, cũng khó có thể kiên trì thêm được nữa. Y thở hổn hển vài hơi, xông vào sâu trong cung khang của Ngụy Vô Tiện, rót đầy tinh dịch của mình vào bên trong.
Khi Lam Vong Cơ rút ra, trọc dịch không ngừng nhỏ xuống, làm cho mặt đất dưới chân đầy những vệt màu trắng sữa. Tuy rằng đã bắn vào bên trong, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không khóa được cửa cung khang, triệu chứng của Vũ Lộ kỳ vẫn không hết. Lam Vong Cơ hôn lên khóe môi hắn, hỏi: "Ngụy Anh, cảm thấy thế nào?"
Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ y, ngửi thấy tín hương từ hơi thở khi y mở miệng hỏi, hắn hé miệng, ngậm lấy cánh môi, hút lấy hơi thở mang hương thơm mê người từ y, hừ hừ lẩm bẩm nói: "Muốn, Lam Trạm, ta còn muốn..."
Ngụy Vô Tiện bị làm đến giọng nói cũng mang theo vài phần nức nở, khiến người nghe không khỏi sinh lòng thương tiếc. Lam Vong Cơ xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Được. "
Lam Vong Cơ ôm hắn nằm xuống mặt đất, đem hai chân Ngụy Vô Tiện banh rộng ra, đâm vào bên trong hắn. Y cũng không lấy thứ vừa bắn vào trong cơ thể Ngụy Vô Tiện ra, sau khi ra vào vài cái lại, cự vật của y lại càng trướng lớn hơn một chút. Ngụy Vô Tiện cảm thụ được chấn động trong cơ thể mình, cả người run lên, rên rỉ thở dốc vài hơi, lại bắt đầu khóc, nói: "Lam Trạm, tư thế kia làm mệt đến vậy, ngươi không cần nghỉ ngơi chút nào sao?"
Trận làm tình vừa rồi, sướng thì sướng thật, nhưng mệt cũng mệt vô cùng. Ngụy Vô Tiện gần như đã dựa hết vào cả người y rồi mà thắt lưng và chân vẫn mềm đến vô lực như vậy, thế mà người này vẫn còn sức lực đến vậy, tinh thần tốt vô cùng, thứ trong cơ thể hắn cũng không có xu hướng mềm đi chút nào.
Thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn lấp lánh đầy vẻ ngây thơ đang chăm chú nhìn mình, Lam Vong Cơ cúi xuống hôn lên đuôi mắt phiếm hồng của hắn một cái, đáp: "Không sao."
Ngụy Vô Tiện thật muốn nói, "không sao" dùng trong trường hợp này được à?! Nhưng khoái cảm lại lần nữa xâm nhập như lũ quét, tất cả lời muốn nói đều trở thanh tiếng nũng nịu thở dốc mê người.
Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ bảy, tân thủ Khôn Trạch Ngụy Vô Tiện, đối đầu với kinh nghiệm Càn Nguyên Lam Vong Cơ, chỉ mới bắt đầu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất