[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu
Chương 17: CỰU VẪN
Trong căn phòng chật hẹp, nhỏ bé này tràn ngập hương thơm khiến người ta say lòng, kèm theo đó là tiếng rên rỉ, ngâm nga khe khẽ, mềm mại. Ngụy Vô Tiện quỳ trên mặt đất, khom lưng, lắc mông, Lam Vong Cơ nắm lấy chân hắn giang rộng ra, kéo mông hắn về phía trước người mình, bản thân thì quỳ ở giữa đùi hắn, đem dương v*t của mình đâm vào trong huyệt động của Ngụy Vô Tiện.
Nơi hai người tương liên gắn kết vô cùng chặt chẽ, dương v*t đâm vào đến tận gốc rễ, một chút khe hở cũng không có, một phát đỉnh vào sâu trong cung khang của Ngụy Vô Tiện, ở nơi ôn nhu mà mềm mại kia, cảm nhận nhiệt độ thân mật nhất từ cơ thể của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cảm nhận vô cùng rõ ràng thứ mà Lam Vong Cơ cắm vào trong cơ thể mình. Thứ đó vừa cứng vừa thô, không ngừng run lên, co giật trong cung khang của hắn, bụng dưới của hắn cũng theo đó run lên không ngừng. Tính khí giữa hai chân hắn vẫn run bần bật, lỗ chuông hoàn toàn không đóng lại được, tí táp rỉ ra thanh dịch.
Trên người Ngụy Vô Tiện tràn đầy dấu vết bị Lam Vong Cơ gặm cắn, nông sâu khác nhau, cũ mới xen kẽ, hết lớp này đến lớp khác, bởi vì lửa nóng thiêu đốt của cơn động tình này mà cả người hắn tắm đầy mồ hôi. Dâm dịch, bạch trọc từ nơi giao hợp giữa hai người tí táp rỉ ra, thấm ướt thêm một tầng lên người Ngụy Vô Tiện. Cao trào lại tới nữa, hắn mất tự chủ, bắn đầy lên người Lam Vong Cơ, phun đến rối tinh rối mù.
Đục dịch màu trắng sữa treo trên bụng dưới Lam Vong Cơ, men theo đường cong cơ bắp của y chậm rãi trượt xuống dưới. Giữa hai chân y, vì tình dịch hắn phun ra mà vô cùng ướt át, bóng nhuận, đến cả lông nhục cũng dính đầy bọt nước, mỗi lần da thịt đập vào nhau lại mang theo một xúc cảm ẩm ướt lạnh lẽo.
Từng chút một, tiếng nước nhóp nhép phốc xuy ra vào, bụng dưới của hắn cũng theo tiết tấu ấy từng đợt run lên, từng trận co rụt lại, hậu huyệt khóa lại gắt gao. Lam Vong Cơ bị hắn hút đến thở hổn hển, cảm giác ở bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện thật quá mức tuyệt vời, làm y không kiềm được mà sinh ra xúc động chiếm hữu điên cuồng, dù cả người Ngụy Vô Tiện đã xụi lơ không chút khí lực, nhưng y vẫn ra sức ôm chặt hắn, vòng tay khóa chặt lấy thắt lưng hắn, ra sức chạy nước rút bên trong Ngụy Vô Tiện.
Huyệt khẩu bị mài đến muốn nát vụn, thịt ruột mềm mịn lộ ra huyết hồng, nhưng vẫn cố chấp liếm mút cự vật thô to của Lam Vong Cơ. Bị y thô bạo cắm vào rút nhiều lần như vậy, huyệt động của hắn sớm đã không chịu nổi, vừa trướng vừa tê, theo động tác của Lam Vong Cơ co rút lại, nuốt vào đến tận gốc rễ của y, lại bị túi nang ướt át của Lam Vong Cơ từng nhịp vỗ vào, kích thích Ngụy Vô Tiện sướng đến run lên, lắc eo đòi hỏi nhiều hơn.
Khoái cảm tê dại chạy khắp thân thể, hắn ngẩng đầu lên, khàn khàn kêu to: "A! A... Ahhh".
Lam Vong Cơ biết hắn lại sắp tới cao trào, vậy nên y càng ra sức dùng dương v*t nghiền vào điểm mẫn cảm của hắn, cho hắn kích thích càng lớn hơn. Ngụy Vô Tiện không ngừng dùng sức co rút lại, dương v*t ở trong cung khang của hắn khuấy động liên tục, va chạm kịch liệt, thứ giữa hai chân hắn hưng phấn dựng thẳng lên, khoái cảm vọt tới đỉnh, hai người song song cùng nhau phóng thích.
Đến khi Lam Vong Cơ ở trong cơ thể hắn tiết ra hết những giọt tinh hoa cuối cùng, y mới chịu rút ra. Không còn sự chống đỡ của y, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn vô lực, trực tiếp ngã xuống đất, thở hổn hển không ngừng. Tình triều đã hoãn lại một chút, hắn cũng không liều mạng quấn lấy y nữa. Lam Vong Cơ sợ hắn bị lạnh, vội lấy áo khoác ngoài của mình, đệm xuống dưới người hắn. Ngụy Vô Tiện dùng một chất giọng yếu ớt, thều thào cự tuyệt: "Không cần, sẽ dơ mất."
Không nói đến việc trên người hắn bây giờ toàn là mồ hôi, chỉ nói đến việc mấy thứ trong hậu huyệt đến giờ vẫn chảy ròng ròng, hắn đã không chịu nổi rồi. Lam Vong Cơ trước giờ luôn thích sạch sẽ, cái áo này mà để lót cho hắn nằm rồi, vậy thì chỉ có thể bỏ đi thôi, tuyệt đối không được! Nhưng Lam Vong Cơ lại không nói một lời, nhất định muốn hắn nằm lên, Ngụy Vô Tiện cũng không còn khí lực để phản kháng, chỉ đành thuận theo y.
Cũng đúng thôi, cả người Lam Vong Cơ đều bị hắn làm cho dơ thành như vầy rồi, y còn để ý đến một bộ quần áo này hay sao? Trên người hắn đều dính nhớp ướt át, cũng không biết là mồ hôi của ai, dâm dịch của ai, nhưng hầu như đều là thủy dịch trong suốt nhớp dính, rất rõ ràng, đây chính là tinh thủy của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy Lam Vong Cơ là một người sạch sẽ, tinh khiết, không nhiễm chút bụi trần, hoàn toàn không thích tiếp xúc với người khác. Một người như vậy, lại có thể mặc hắn vấy bẩn, không hề để tâm mấy thứ loạn thất bát tao mà hắn bắn đầy lên người y. Không hiều sao một Lam Vong Cơ như vậy lại khiến cho Ngụy Vô Tiện vui vẻ, đắc ý vô cùng.
Hắn lớn mật, vụng trộm thầm nghĩ, chỉ có mình hắn mới có thể làm như vậy, người khác thì không được.
Lam Vong Cơ đúng thật là không hề để tâm, chỉ đứng dậy thấm ướt khăn, đi tới lau người cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện bây giờ lười chết đi được, duỗi thắt lưng, xoay người sang một bên, nói: "Ngươi lau làm gì, chút nữa tình triều tới, lại phải làm nữa thôi."
Tuy Ngụy Vô Tiện đã bị làm đến kiệt sức rồi, nhưng thứ giữa hai chân vẫn rất có tinh thần, hắn lúc này mới hiểu được, Vũ Lộ kỳ của Khôn Trạch đáng sợ cỡ nào. Cảm thấy cơ thể này khao khát đến không có điểm dừng, tình triều sẽ từng đợt từng đợt ập tới như sóng trào, thỉnh thoảng có hạ nhiệt đôi chút, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
Hắn cần Càn Nguyên, khát vọng Càn Nguyên, cho dù tâm trí hắn không muốn, nhưng thân thể hắn tự nguyện dâng hiến, không cách nào kháng cự lại được.
Lam Vong Cơ vẫn nhất quyết lau cho hắn, Ngụy Vô Tiện chống trả không lại, chỉ đành thở dài than thở, sự chênh lệch giữa Càn Nguyên và Khôn Trạch thật sự quá nhiều, chỉ xét về thể lực thôi cũng đã một trời một vực rồi.
Hắn và Lam Vong Cơ tranh chấp với nhau lâu như vậy, vẫn không phân thắng bại. Vậy mà sau khi tới thế giới xui xẻo này, đường đường là Di Lăng lão tổ như hắn, thế mà lại bị Hàm Quang Quân nhỏ tuổi dùng một "cây gậy" đánh bại. Cũng may hai người bây giờ vẫn còn nhỏ, tương lai ngày sau vẫn chưa biết được, bằng không Ngụy Vô Tiện thật không biết giấu mặt vào đâu.
Nhưng nhìn lại bản thân mình đã thảm thành như vầy, rồi lại nhìn sang Lam Vong Cơ vẫn còn khỏe mạnh ung dung bay nhảy như thế, Ngụy Vô Tiện cảm thấy giận vô cùng. Nếu Lam Vong Cơ đã thích động như vậy, vậy thì để y động cho đủ đi, hắn nói: "Lam Trạm, ta muốn uống nước."
Tuy là đang lên giọng sai bảo người khác, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn có chút thấp thỏm. Giọng nói của hắn vì kêu la mà đã khàn đi, cổ họng khô khốc, vừa mở miệng nói liền cảm thấy có chút đau, ho khan hai tiếng. Hắn đã thảm thành như vậy rồi, chắc Lam Vong Cơ cũng không đến mức không thèm để ý tới hắn nhỉ.
Lam Vong Cơ yên lặng rót cho hắn một ly nước, Ngụy Vô Tiện vẫn nằm ở đó không nhúc nhích gì, nói: "Ta không dậy nổi."
Lam Vong Cơ lại yên lặng cầm ly nước đút cho hắn uống. Ngụy Vô Tiện nghĩ, tuy đúng là mệt thật, nhưng có cơ hội tùy ý sai khiến Lam Vong Cơ thế này, tính ra cũng không quá thiệt thòi. Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhưng lại không có lực, uống được hai ngụm thì bị sặc, ho liên tục không ngừng.
Lam Vong Cơ nhìn người đang ho sặc sụa kia. Bởi vì còn đang trong Vũ Lộ kỳ, tình triều sẽ không hoàn toàn rút đi, cả người hắn đều lộ ra sắc ửng hồng nhàn nhạt, hai điểm hoa mai đỏ nở rộ trước ngực, vô cùng dễ thấy, bị y chơi đến vừa sưng vừa lớn, theo nhịp ho của Ngụy Vô Tiện mà phập phồng lên xuống trước ngực. Tuy đã sớm nhìn qua, sờ qua, thậm chí, khi Ngụy Vô Tiện ý loạn tình mê cũng đã để y tùy ý liếm mút, tinh tế nhay cắn trên mỗi tấc da thịt mà không chút phản kháng, nhưng trong những giây phút thường nhật này, Lam Vong Cơ vẫn không dám nhìn nhiều.
Hương sen thanh ngọt đã nhập vào tim, thấm vào lòng, không thể xua đi, không thể quên được, đã nếm qua rồi, thì càng làm cho người ta khao khát, thèm muốn.
Ánh mắt y vẫn lặng lẽ tránh né, nghĩ một chút, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, muốn ta giúp ngươi không?"
"Vậy quá tốt rồi!" Ngụy Vô Tiện thật không gượng nổi nữa. Sau khi được cho phép, Lam Vong Cơ liền ôm hắn lên, để Ngụy Vô Tiện cả người mềm nhũn tựa vào trong ngực y. Cánh môi ướt át đột nhiên áp sát tới, đôi mắt Ngụy Vô Tiện hơi mở to, Lam Vong Cơ cạy mở đôi môi của hắn, đem nước mang hơi thở đàn hương trong miệng mình truyền vào miệng Ngụy Vô Tiện.
Hắn vô cùng kinh ngạc, người của Cô Tô Lam thị giúp người khác uống nước như vậy sao? Đôi con ngươi thiển sắc lưu ly khẽ chớp động trước mặt hắn trong khoảng cách rất gần, làm Ngụy Vô Tiện quên mất mình đang muốn nói gì. Hắn rất tự nhiên nuốt xuống ngụm nước kia, nước trà mang theo hương thơm độc đáo của Lam Vong Cơ, lướt qua cổ họng, lộ ra hương vị ngọt ngào.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình mệt đến hồ đồ rồi, không phân biệt được đây là tỉnh hay mơ. Nếu là mơ, sao lại cảm nhận rõ ràng độ nóng trên gò má mình vậy chứ? Nếu là tỉnh, vì sao mình lại không có chút ý định phản kháng nào vậy?
Lam Vong Cơ lại ngậm một ngụm nước khác truyền vào miệng hắn, lần này Ngụy Vô Tiện tự động hé miệng, tiếp nhận phần ngọt ngào kia, vài ngụm qua lại như vậy, một chén nước đã nhanh chóng uống hết. Lam Vong Cơ vuốt ve vệt nước còn vương lại bên môi hắn, hỏi: "Còn muốn?"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy chắc mình đang mơ rồi, gật gật đầu, nhìn Lam Vong Cơ xoay người đi rót một chén nước khác, rồi lại ngồi xuống ôm hắn vào lòng. Hắn cũng không nói là mình muốn uống nước nữa.
Lam Vong Cơ tham luyến hương sen của hắn, Ngụy Vô Tiện không muốn rời khỏi hương đàn hương của y, vậy nên dứt khoát hôn nhau trong làn nước ướt át ấy.
Ngụy Vô Tiện nghiêng người ngồi trên đùi y, xoay người ôm lấy cổ y. Lam Vong Cơ ôm lấy gương mặt hắn, dùng ngón cái nhẹ nhàng gạt đi vệt nước chảy ra sau nụ hôn vừa rồi, ngón tay có một lớp chai mỏng thô ráp của y ma sát lên khóe môi hơi cong của hắn, rồi lần vào bên trong, thăm dò khoang miệng ẩm ướt của hắn, đùa nghịch một chút cái lưỡi giảo hoạt kia, cuối cùng y cúi xuống, hôn hắn một cái thật sâu.
Cái kiểu hôn khiến người ta hít thở không thông này sao thật quen thuộc. Trong đầu Ngụy Vô Tiện hiện lên một ít hình ảnh vụn vặt, hắn đã từng trải qua cảm giác này rồi, nụ hôn đầu tiên của hắn. Lúc ấy Ngụy Vô Tiện bịt mắt, không nhìn thấy đối phương, nhưng đôi môi run rẩy của người ấy, xúc cảm nóng rực trên đầu lưỡi của người ấy, hắn vẫn nhớ rõ.
Ngụy Vô Tiện thừa dịp khoảng nghỉ giữa những lần hôn, thở dốc một cái, nghiêng mặt đi, né tránh đôi môi của Lam Vong Cơ, nói: "Lam, Lam Trạm...."
Nhưng, những gì hắn muốn nói lại nghẹn lại giữa họng. Chuyện này thật quá hoang đường! Ở thế giới ban đầu của Ngụy Vô Tiện, mối quan hệ giữa hắn và Lam Vong Cơ như nước với lửa. Từ sau khi biết hắn tu quỷ đạo, đôi mắt thanh triệt như ánh trăng chăm chú nhìn hắn bên bờ tường đêm ấy, đã không còn sáng trong như năm đó nữa.
Lam Vong Cơ làm sao có thể đánh úp, cưỡng hôn hắn được chứ?
Hắn không thể tin được mà nhìn Lam Vong Cơ đang ở trước mắt mình. Đôi con ngươi nhạt màu lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt thiếu niên còn hiện vẻ non nớt, nhưng thấp thoáng cùng hình bóng của Lam Vong Cơ năm đó in chồng lên nhau.
Bỗng nhiên hai má Ngụy Vô Tiện đỏ bừng lên, hắn chạm vào khuôn mặt nóng rực của mình, hoàn toàn không dám nhìn y, trong lòng điên cuồng hét lớn: Ngụy Vô Tiện ơi là Ngụy Vô Tiện! Ngươi đúng thật là mất trí rồi!
Lam Vong Cơ không hiểu hắn đang làm gì, cảm thấy Ngụy Vô Tiện có chút kỳ lạ, nhưng y hôn còn chưa thỏa mãn. Người này vừa rồi rõ ràng cũng rất xúc động, vậy mà bỗng nhiên lại phân tâm thế này. Sự mất tập trung của hắn làm cho Lam Vong Cơ có chút bất mãn, nhìn thấy quả anh đào hồng diễm nũng nịu trước ngực hắn, Lam Vong Cơ há miệng cắn xuống một cái.
Lam Vong Cơ đã từng cắn hắn như vậy. Y luôn thích đem núm vú của Ngụy Vô Tiện day nhéo thành đủ hình dạng, mút mát nhay cắn, khiến nó vừa sưng vừa lớn như quả anh đào chín mọng. Lần này y cắn có chút tàn ác như muốn trả thù, rồi lại liếm nhẹ một cái như thương tiếc, Ngụy Vô Tiện vì đau mà hoàn hồn, liền "Ưm" lên, phát ra tiếng rên rỉ hưởng thụ.
Lam Vong Cơ vốn chỉ muốn hắn chú tâm lại vào việc chính, nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy quá sướng. Khi Lam Vong Cơ nhả ra, tự hắn lại ưỡn ngực mình lên, dùng núm vú của mình chạm vào môi Lam Vong Cơ, hạt anh đào nhỏ cố gắng chen vào giữa hai môi Lam Vong Cơ.
Tâm người này không có ở đây, nhưng thân thể lại rất thành thật. Lam Vong Cơ có chút giận dỗi, lại cắn một ngụm lên ngực hắn, gọi: "Ngụy Anh."
Cơn đau khiến hắn phục hồi tinh thần, thấy mình suy nghĩ càng ngày càng lệch hướng, mặt hắn càng đỏ hơn, nhưng vừa nhìn vào gương mặt của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại không khống chế được ý nghĩ kia của mình.
Thấy hắn ngẩn người, Lam Vong Cơ lại nhíu mày. Biết hắn thích, nên y dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực hắn, làm cơ thể hắn dịu lại. Ngụy Vô Tiện cũng không kháng cự, hay nói đúng hơn là có chút hưởng thụ, tựa đầu vào vai y, sờ vào bàn tay đang làm loạn ở trước ngực mình của Lam Vong Cơ, tùy ý nhéo nhéo.
Lam Vong Cơ bây giờ có chút xấu tính, sẽ thừa dịp hắn ý loạn tình mê thế này, lặng lẽ chạm lên trán hắn một cái, thấy Ngụy Vô Tiện vẫn không có phản ứng gì, y càng lớn mật hơn vừa chạm vừa xoa, còn sờ đông, sờ tây một chút nữa.
Nhưng thật ra Ngụy Vô Tiện vẫn còn rất tỉnh táo. Hai người bọn họ không một mảnh vải che thân, ôm sát vào nhau, Lam Vong Cơ còn ôn nhu với hắn như vậy, trong lòng hắn vang lên tiếng nói khích lệ, đây không phải là ảo giác, không phải là mơ! Vừa rồi, Lam Vong Cơ đã hôn hắn, hôn xong rồi còn hôn thêm cái nữa!
Không phải chứ, tiểu cũ kỹ đáng yêu đến vậy sao? Đây là muốn lấy mạng của người khác đây mà!
Cho rằng hắn lại tiếp tục mất tập trung, Lam Vong Cơ lại gọi một tiếng: "Ngụy Anh."
Nghe ra một chút bất mãn trong giọng nói kia khiến Ngụy Vô Tiện suy nghĩ xa hơn. Thật giống nhau như đúc, mà cũng đúng thôi, dù ở thế giới nào, Lam Vong Cơ vẫn luôn là Lam Vong Cơ mà, so với Lam Vong Cơ đang cùng hắn làm tình thế này, Lam Vong Cơ kia hôn hắn có một cái thì có là gì đâu chứ?
Hắn cảm thấy, sau khi tới cái thế giới điên cuồng này rồi, hình như mình cũng càng ngày càng điên theo bọn họ. Ngụy Vô Tiện nâng đôi mắt sáng ngời lấp lánh ánh nước của mình lên, ỷ vào chuyện động tình trong Vũ Lộ kỳ mà che giấu gương mặt đỏ bất thường của mình, thăm dò hỏi y: "Lam Trạm, ngươi, lúc hôn người khác, lúc nào cũng như vậy sao?"
Mấy lời này khiến hàng lông mày của Lam Vong Cơ nhíu chặt lại, Ngụy Vô Tiện lại hỏi tiếp: "Luôn, là như vậy sao... làm cho đối phương, chân đều nhũn ra hết á?"
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mới nói: "Ta lại chưa từng hôn qua, làm sao biết được."
Ngụy Vô Tiện hắn cũng là lần đầu tiên của Lam Vong Cơ à? Ngụy Vô Tiện nhìn cánh môi mỏng của y, bởi vì nụ hôn vừa rồi mà lấp lánh ánh nước sáng ngời, khiến cho trái tim Ngụy Vô Tiện càng thêm lâng lâng. Lam Vong Cơ khó hiểu hỏi: "Vì sao, hỏi như vậy?"
Ngụy Vô Tiện khi cao hứng liền rất dễ đắc ý vênh váo, mà đắc ý vênh váo lên rồi thì cái gì cũng nhịn không được mà phải nói với Lam Vong Cơ. Hắn nói: "Trước đây ta từng hôn qua một người, cảm giác thật sự rất giống"
Lam Vong Cơ mặt đều lạnh hẳn đi, nói: "Ngươi cùng người khác..."
Ngụy Vô Tiện vội vàng giải thích: "Không phải, là ở thế giới cũ của ta, không phải ở đây, mấy ngày trước với ngươi chính là lần đầu tiên của ta."
Sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn không có thay đổi gì lớn lắm, mặc cho trước kia bị Ngụy Vô Tiện trêu chọc, hắn bị mắng đến thế nào, Ngụy Vô Tiện cũng biết đó chẳng qua chỉ là hư hỏa, hắn hoàn toàn không sợ chút nào. Nhưng lúc này đây, hình như từ trong ánh mắt của y, Ngụy Vô Tiện có thể thấy được hàn ý thật sự.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên cúi xuống hôn Ngụy Vô tiện, cắn lên môi hắn, cắn vô cùng tàn nhẫn, cắn mạnh đến mức Ngụy Vô Tiện đau quá phải lập tức kêu to một tiếng, miệng há ra, bị Lam Vong Cơ nhân cơ hội xâm nhập, hung hăng quét qua hàm răng của hắn, mút lưỡi của hắn không cho hắn động đậy, bá đạo đến mức làm cho hắn chỉ có thể dùng tiếng mũi hừ hừ rên rỉ kháng nghị, lời muốn nói toàn bộ đều bị chặn ngang trong miệng.
Lam Vong Cơ dùng hai tay nắm lấy eo hắn, nhấc lên cao một chút, dương v*t chọc vào huyệt khẩu của hắn vài cái, liền lập tức đè cả người hắn xuống, trực tiếp xâm nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể hắn.
Tốc độ và lực đạo rơi xuống đều quá nhanh, dương v*t nhanh chóng cào qua huyệt nhục của hắn. Ngụy Vô Tiện vốn còn chưa thoát khỏi dư vị của đợt cao trào vừa rồi, vẫn còn mẫn cảm đến cực điểm, vừa bị cắm vào thì một cơn sóng kích thích dày vò dồn dập kéo đến, bụng dưới lại bắt đầu co rút từng trận.
Lam Vong Cơ trằn trượt đâm thọc trong cung khang của hắn, đỉnh đến bụng hắn phải nhô lên thành hình dạng của Lam Vong Cơ, không chút lưu tình thô bạo đâm vào, chỉ vài cái liền bức Ngụy Vô Tiện đến rơi lệ đầy mặt: "A, Lam, Lam Trạm, mạnh, mạnh quá, đừng, đừng như vậy!"
Vị trí nghiêng người đâm vào từ bên hông khiến y xâm nhập càng sâu hơn, tựa hồ chạm tới một nơi mới lạ nào đó. Huyệt động vẫn còn đang tê dại, Lam Vong Cơ lại thô bạo cuồng liệt đâm vào bên trong, cảm giác hưng phấn mang theo đau đớn kia khuếch tán trong cơ thể, rất nhanh lại mang đến cho hắn một khoái cảm mới lạ khác, giọng nói của hắn run rẩy kịch liệt:"A! Ôi, ôi! A, đừng! Ta... còn, còn chưa......"
Tình triều tiếp theo của hắn vẫn chưa đến, bây giờ hắn vẫn đang rất tỉnh táo. Nhưng hình như bây giờ đến phiên Lam Vong Cơ mất tỉnh táo rồi, y không hề để ý đến tiếng khóc la thảm thiết của hắn, đè hắn ngã xuống đất, để cho hắn nằm nghiêng trên mặt đất, ôm lấy hai chân hắn, làm cho huyệt khẩu trốn trong khe hở kia hoàn toàn không cách nào che giấu được nữa, trực tiếp đối mặt với dương v*t của y.
Huyệt khẩu bị chơi đến sưng đỏ bất kham, bây giờ đã bị làm tới thành một cái lỗ nhỏ không khép lại được. Vì thay đổi tư thế mà dâm dịch bên trong chảy ra ngoài, rưng rưng nhỏ xuống trọc dịch trắng đục. Lam Vong Cơ mím môi, thắt lưng sử lực, đầu khấc cắm vào, cúi người một phát đâm đến tận cùng, bắt đầu thọc rút không ngừng.
Lực đạo quá lớn, khiến Ngụy Vô Tiện bị kích thích đến nói không ra hơi, ngắt quãng giải thích: "Không, không phải, Lam Trạm! Ôi, ôi! A!...... A, nhẹ một chút... Aaa!"
Lam Vong Cơ căn bản không hề muốn nghe hắn nói. Ngụy Vô Tiện vừa mở miệng là y liền tăng tốc độ và lực đạo, đồng thời áp sát lên người hắn, cúi đầu hôn hắn, chặn miệng hắn lại. Ngụy Vô Tiện cảm thấy xương cốt của mình sắp bị y bẻ gãy rồi, nghiêng đầu qua một bên, cố gắng nói: "Nghe này, Lam Trạm, đó là... A, a! Này! Ta cảm thấy, người đó chính là..."
Ngụy Vô Tiện vẫn cứ trốn tránh, làm cho Lam Vong Cơ càng thêm bất mãn, đuổi theo môi hắn chặn lại, sau đó hung ác cắn lấy môi hắn, quấn lấy lưỡi hắn, thật sự không cho hắn nói một lời nào.
Tiểu cổ hủ thật sự quá nhỏ mọn, tính tình quá nóng nảy rồi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, cố chấp hung hăng trừng phạt hắn.
Ngụy Vô Tiện chỉ có thể ở trong lòng hét lớn: Mẹ nó, ta cảm thấy người đó chính là ngươi!
Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ bảy, Ngụy Vô Tiện thua đến không còn manh giáp, nhưng hắn thề với bản thân mình rằng, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ thắng! Thắng triệt để, thắng đến Lam Vong Cơ không còn cái quần lót để mặc luôn!!!!!!!
Nơi hai người tương liên gắn kết vô cùng chặt chẽ, dương v*t đâm vào đến tận gốc rễ, một chút khe hở cũng không có, một phát đỉnh vào sâu trong cung khang của Ngụy Vô Tiện, ở nơi ôn nhu mà mềm mại kia, cảm nhận nhiệt độ thân mật nhất từ cơ thể của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cảm nhận vô cùng rõ ràng thứ mà Lam Vong Cơ cắm vào trong cơ thể mình. Thứ đó vừa cứng vừa thô, không ngừng run lên, co giật trong cung khang của hắn, bụng dưới của hắn cũng theo đó run lên không ngừng. Tính khí giữa hai chân hắn vẫn run bần bật, lỗ chuông hoàn toàn không đóng lại được, tí táp rỉ ra thanh dịch.
Trên người Ngụy Vô Tiện tràn đầy dấu vết bị Lam Vong Cơ gặm cắn, nông sâu khác nhau, cũ mới xen kẽ, hết lớp này đến lớp khác, bởi vì lửa nóng thiêu đốt của cơn động tình này mà cả người hắn tắm đầy mồ hôi. Dâm dịch, bạch trọc từ nơi giao hợp giữa hai người tí táp rỉ ra, thấm ướt thêm một tầng lên người Ngụy Vô Tiện. Cao trào lại tới nữa, hắn mất tự chủ, bắn đầy lên người Lam Vong Cơ, phun đến rối tinh rối mù.
Đục dịch màu trắng sữa treo trên bụng dưới Lam Vong Cơ, men theo đường cong cơ bắp của y chậm rãi trượt xuống dưới. Giữa hai chân y, vì tình dịch hắn phun ra mà vô cùng ướt át, bóng nhuận, đến cả lông nhục cũng dính đầy bọt nước, mỗi lần da thịt đập vào nhau lại mang theo một xúc cảm ẩm ướt lạnh lẽo.
Từng chút một, tiếng nước nhóp nhép phốc xuy ra vào, bụng dưới của hắn cũng theo tiết tấu ấy từng đợt run lên, từng trận co rụt lại, hậu huyệt khóa lại gắt gao. Lam Vong Cơ bị hắn hút đến thở hổn hển, cảm giác ở bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện thật quá mức tuyệt vời, làm y không kiềm được mà sinh ra xúc động chiếm hữu điên cuồng, dù cả người Ngụy Vô Tiện đã xụi lơ không chút khí lực, nhưng y vẫn ra sức ôm chặt hắn, vòng tay khóa chặt lấy thắt lưng hắn, ra sức chạy nước rút bên trong Ngụy Vô Tiện.
Huyệt khẩu bị mài đến muốn nát vụn, thịt ruột mềm mịn lộ ra huyết hồng, nhưng vẫn cố chấp liếm mút cự vật thô to của Lam Vong Cơ. Bị y thô bạo cắm vào rút nhiều lần như vậy, huyệt động của hắn sớm đã không chịu nổi, vừa trướng vừa tê, theo động tác của Lam Vong Cơ co rút lại, nuốt vào đến tận gốc rễ của y, lại bị túi nang ướt át của Lam Vong Cơ từng nhịp vỗ vào, kích thích Ngụy Vô Tiện sướng đến run lên, lắc eo đòi hỏi nhiều hơn.
Khoái cảm tê dại chạy khắp thân thể, hắn ngẩng đầu lên, khàn khàn kêu to: "A! A... Ahhh".
Lam Vong Cơ biết hắn lại sắp tới cao trào, vậy nên y càng ra sức dùng dương v*t nghiền vào điểm mẫn cảm của hắn, cho hắn kích thích càng lớn hơn. Ngụy Vô Tiện không ngừng dùng sức co rút lại, dương v*t ở trong cung khang của hắn khuấy động liên tục, va chạm kịch liệt, thứ giữa hai chân hắn hưng phấn dựng thẳng lên, khoái cảm vọt tới đỉnh, hai người song song cùng nhau phóng thích.
Đến khi Lam Vong Cơ ở trong cơ thể hắn tiết ra hết những giọt tinh hoa cuối cùng, y mới chịu rút ra. Không còn sự chống đỡ của y, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn vô lực, trực tiếp ngã xuống đất, thở hổn hển không ngừng. Tình triều đã hoãn lại một chút, hắn cũng không liều mạng quấn lấy y nữa. Lam Vong Cơ sợ hắn bị lạnh, vội lấy áo khoác ngoài của mình, đệm xuống dưới người hắn. Ngụy Vô Tiện dùng một chất giọng yếu ớt, thều thào cự tuyệt: "Không cần, sẽ dơ mất."
Không nói đến việc trên người hắn bây giờ toàn là mồ hôi, chỉ nói đến việc mấy thứ trong hậu huyệt đến giờ vẫn chảy ròng ròng, hắn đã không chịu nổi rồi. Lam Vong Cơ trước giờ luôn thích sạch sẽ, cái áo này mà để lót cho hắn nằm rồi, vậy thì chỉ có thể bỏ đi thôi, tuyệt đối không được! Nhưng Lam Vong Cơ lại không nói một lời, nhất định muốn hắn nằm lên, Ngụy Vô Tiện cũng không còn khí lực để phản kháng, chỉ đành thuận theo y.
Cũng đúng thôi, cả người Lam Vong Cơ đều bị hắn làm cho dơ thành như vầy rồi, y còn để ý đến một bộ quần áo này hay sao? Trên người hắn đều dính nhớp ướt át, cũng không biết là mồ hôi của ai, dâm dịch của ai, nhưng hầu như đều là thủy dịch trong suốt nhớp dính, rất rõ ràng, đây chính là tinh thủy của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy Lam Vong Cơ là một người sạch sẽ, tinh khiết, không nhiễm chút bụi trần, hoàn toàn không thích tiếp xúc với người khác. Một người như vậy, lại có thể mặc hắn vấy bẩn, không hề để tâm mấy thứ loạn thất bát tao mà hắn bắn đầy lên người y. Không hiều sao một Lam Vong Cơ như vậy lại khiến cho Ngụy Vô Tiện vui vẻ, đắc ý vô cùng.
Hắn lớn mật, vụng trộm thầm nghĩ, chỉ có mình hắn mới có thể làm như vậy, người khác thì không được.
Lam Vong Cơ đúng thật là không hề để tâm, chỉ đứng dậy thấm ướt khăn, đi tới lau người cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện bây giờ lười chết đi được, duỗi thắt lưng, xoay người sang một bên, nói: "Ngươi lau làm gì, chút nữa tình triều tới, lại phải làm nữa thôi."
Tuy Ngụy Vô Tiện đã bị làm đến kiệt sức rồi, nhưng thứ giữa hai chân vẫn rất có tinh thần, hắn lúc này mới hiểu được, Vũ Lộ kỳ của Khôn Trạch đáng sợ cỡ nào. Cảm thấy cơ thể này khao khát đến không có điểm dừng, tình triều sẽ từng đợt từng đợt ập tới như sóng trào, thỉnh thoảng có hạ nhiệt đôi chút, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
Hắn cần Càn Nguyên, khát vọng Càn Nguyên, cho dù tâm trí hắn không muốn, nhưng thân thể hắn tự nguyện dâng hiến, không cách nào kháng cự lại được.
Lam Vong Cơ vẫn nhất quyết lau cho hắn, Ngụy Vô Tiện chống trả không lại, chỉ đành thở dài than thở, sự chênh lệch giữa Càn Nguyên và Khôn Trạch thật sự quá nhiều, chỉ xét về thể lực thôi cũng đã một trời một vực rồi.
Hắn và Lam Vong Cơ tranh chấp với nhau lâu như vậy, vẫn không phân thắng bại. Vậy mà sau khi tới thế giới xui xẻo này, đường đường là Di Lăng lão tổ như hắn, thế mà lại bị Hàm Quang Quân nhỏ tuổi dùng một "cây gậy" đánh bại. Cũng may hai người bây giờ vẫn còn nhỏ, tương lai ngày sau vẫn chưa biết được, bằng không Ngụy Vô Tiện thật không biết giấu mặt vào đâu.
Nhưng nhìn lại bản thân mình đã thảm thành như vầy, rồi lại nhìn sang Lam Vong Cơ vẫn còn khỏe mạnh ung dung bay nhảy như thế, Ngụy Vô Tiện cảm thấy giận vô cùng. Nếu Lam Vong Cơ đã thích động như vậy, vậy thì để y động cho đủ đi, hắn nói: "Lam Trạm, ta muốn uống nước."
Tuy là đang lên giọng sai bảo người khác, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn có chút thấp thỏm. Giọng nói của hắn vì kêu la mà đã khàn đi, cổ họng khô khốc, vừa mở miệng nói liền cảm thấy có chút đau, ho khan hai tiếng. Hắn đã thảm thành như vậy rồi, chắc Lam Vong Cơ cũng không đến mức không thèm để ý tới hắn nhỉ.
Lam Vong Cơ yên lặng rót cho hắn một ly nước, Ngụy Vô Tiện vẫn nằm ở đó không nhúc nhích gì, nói: "Ta không dậy nổi."
Lam Vong Cơ lại yên lặng cầm ly nước đút cho hắn uống. Ngụy Vô Tiện nghĩ, tuy đúng là mệt thật, nhưng có cơ hội tùy ý sai khiến Lam Vong Cơ thế này, tính ra cũng không quá thiệt thòi. Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhưng lại không có lực, uống được hai ngụm thì bị sặc, ho liên tục không ngừng.
Lam Vong Cơ nhìn người đang ho sặc sụa kia. Bởi vì còn đang trong Vũ Lộ kỳ, tình triều sẽ không hoàn toàn rút đi, cả người hắn đều lộ ra sắc ửng hồng nhàn nhạt, hai điểm hoa mai đỏ nở rộ trước ngực, vô cùng dễ thấy, bị y chơi đến vừa sưng vừa lớn, theo nhịp ho của Ngụy Vô Tiện mà phập phồng lên xuống trước ngực. Tuy đã sớm nhìn qua, sờ qua, thậm chí, khi Ngụy Vô Tiện ý loạn tình mê cũng đã để y tùy ý liếm mút, tinh tế nhay cắn trên mỗi tấc da thịt mà không chút phản kháng, nhưng trong những giây phút thường nhật này, Lam Vong Cơ vẫn không dám nhìn nhiều.
Hương sen thanh ngọt đã nhập vào tim, thấm vào lòng, không thể xua đi, không thể quên được, đã nếm qua rồi, thì càng làm cho người ta khao khát, thèm muốn.
Ánh mắt y vẫn lặng lẽ tránh né, nghĩ một chút, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, muốn ta giúp ngươi không?"
"Vậy quá tốt rồi!" Ngụy Vô Tiện thật không gượng nổi nữa. Sau khi được cho phép, Lam Vong Cơ liền ôm hắn lên, để Ngụy Vô Tiện cả người mềm nhũn tựa vào trong ngực y. Cánh môi ướt át đột nhiên áp sát tới, đôi mắt Ngụy Vô Tiện hơi mở to, Lam Vong Cơ cạy mở đôi môi của hắn, đem nước mang hơi thở đàn hương trong miệng mình truyền vào miệng Ngụy Vô Tiện.
Hắn vô cùng kinh ngạc, người của Cô Tô Lam thị giúp người khác uống nước như vậy sao? Đôi con ngươi thiển sắc lưu ly khẽ chớp động trước mặt hắn trong khoảng cách rất gần, làm Ngụy Vô Tiện quên mất mình đang muốn nói gì. Hắn rất tự nhiên nuốt xuống ngụm nước kia, nước trà mang theo hương thơm độc đáo của Lam Vong Cơ, lướt qua cổ họng, lộ ra hương vị ngọt ngào.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình mệt đến hồ đồ rồi, không phân biệt được đây là tỉnh hay mơ. Nếu là mơ, sao lại cảm nhận rõ ràng độ nóng trên gò má mình vậy chứ? Nếu là tỉnh, vì sao mình lại không có chút ý định phản kháng nào vậy?
Lam Vong Cơ lại ngậm một ngụm nước khác truyền vào miệng hắn, lần này Ngụy Vô Tiện tự động hé miệng, tiếp nhận phần ngọt ngào kia, vài ngụm qua lại như vậy, một chén nước đã nhanh chóng uống hết. Lam Vong Cơ vuốt ve vệt nước còn vương lại bên môi hắn, hỏi: "Còn muốn?"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy chắc mình đang mơ rồi, gật gật đầu, nhìn Lam Vong Cơ xoay người đi rót một chén nước khác, rồi lại ngồi xuống ôm hắn vào lòng. Hắn cũng không nói là mình muốn uống nước nữa.
Lam Vong Cơ tham luyến hương sen của hắn, Ngụy Vô Tiện không muốn rời khỏi hương đàn hương của y, vậy nên dứt khoát hôn nhau trong làn nước ướt át ấy.
Ngụy Vô Tiện nghiêng người ngồi trên đùi y, xoay người ôm lấy cổ y. Lam Vong Cơ ôm lấy gương mặt hắn, dùng ngón cái nhẹ nhàng gạt đi vệt nước chảy ra sau nụ hôn vừa rồi, ngón tay có một lớp chai mỏng thô ráp của y ma sát lên khóe môi hơi cong của hắn, rồi lần vào bên trong, thăm dò khoang miệng ẩm ướt của hắn, đùa nghịch một chút cái lưỡi giảo hoạt kia, cuối cùng y cúi xuống, hôn hắn một cái thật sâu.
Cái kiểu hôn khiến người ta hít thở không thông này sao thật quen thuộc. Trong đầu Ngụy Vô Tiện hiện lên một ít hình ảnh vụn vặt, hắn đã từng trải qua cảm giác này rồi, nụ hôn đầu tiên của hắn. Lúc ấy Ngụy Vô Tiện bịt mắt, không nhìn thấy đối phương, nhưng đôi môi run rẩy của người ấy, xúc cảm nóng rực trên đầu lưỡi của người ấy, hắn vẫn nhớ rõ.
Ngụy Vô Tiện thừa dịp khoảng nghỉ giữa những lần hôn, thở dốc một cái, nghiêng mặt đi, né tránh đôi môi của Lam Vong Cơ, nói: "Lam, Lam Trạm...."
Nhưng, những gì hắn muốn nói lại nghẹn lại giữa họng. Chuyện này thật quá hoang đường! Ở thế giới ban đầu của Ngụy Vô Tiện, mối quan hệ giữa hắn và Lam Vong Cơ như nước với lửa. Từ sau khi biết hắn tu quỷ đạo, đôi mắt thanh triệt như ánh trăng chăm chú nhìn hắn bên bờ tường đêm ấy, đã không còn sáng trong như năm đó nữa.
Lam Vong Cơ làm sao có thể đánh úp, cưỡng hôn hắn được chứ?
Hắn không thể tin được mà nhìn Lam Vong Cơ đang ở trước mắt mình. Đôi con ngươi nhạt màu lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt thiếu niên còn hiện vẻ non nớt, nhưng thấp thoáng cùng hình bóng của Lam Vong Cơ năm đó in chồng lên nhau.
Bỗng nhiên hai má Ngụy Vô Tiện đỏ bừng lên, hắn chạm vào khuôn mặt nóng rực của mình, hoàn toàn không dám nhìn y, trong lòng điên cuồng hét lớn: Ngụy Vô Tiện ơi là Ngụy Vô Tiện! Ngươi đúng thật là mất trí rồi!
Lam Vong Cơ không hiểu hắn đang làm gì, cảm thấy Ngụy Vô Tiện có chút kỳ lạ, nhưng y hôn còn chưa thỏa mãn. Người này vừa rồi rõ ràng cũng rất xúc động, vậy mà bỗng nhiên lại phân tâm thế này. Sự mất tập trung của hắn làm cho Lam Vong Cơ có chút bất mãn, nhìn thấy quả anh đào hồng diễm nũng nịu trước ngực hắn, Lam Vong Cơ há miệng cắn xuống một cái.
Lam Vong Cơ đã từng cắn hắn như vậy. Y luôn thích đem núm vú của Ngụy Vô Tiện day nhéo thành đủ hình dạng, mút mát nhay cắn, khiến nó vừa sưng vừa lớn như quả anh đào chín mọng. Lần này y cắn có chút tàn ác như muốn trả thù, rồi lại liếm nhẹ một cái như thương tiếc, Ngụy Vô Tiện vì đau mà hoàn hồn, liền "Ưm" lên, phát ra tiếng rên rỉ hưởng thụ.
Lam Vong Cơ vốn chỉ muốn hắn chú tâm lại vào việc chính, nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy quá sướng. Khi Lam Vong Cơ nhả ra, tự hắn lại ưỡn ngực mình lên, dùng núm vú của mình chạm vào môi Lam Vong Cơ, hạt anh đào nhỏ cố gắng chen vào giữa hai môi Lam Vong Cơ.
Tâm người này không có ở đây, nhưng thân thể lại rất thành thật. Lam Vong Cơ có chút giận dỗi, lại cắn một ngụm lên ngực hắn, gọi: "Ngụy Anh."
Cơn đau khiến hắn phục hồi tinh thần, thấy mình suy nghĩ càng ngày càng lệch hướng, mặt hắn càng đỏ hơn, nhưng vừa nhìn vào gương mặt của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại không khống chế được ý nghĩ kia của mình.
Thấy hắn ngẩn người, Lam Vong Cơ lại nhíu mày. Biết hắn thích, nên y dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực hắn, làm cơ thể hắn dịu lại. Ngụy Vô Tiện cũng không kháng cự, hay nói đúng hơn là có chút hưởng thụ, tựa đầu vào vai y, sờ vào bàn tay đang làm loạn ở trước ngực mình của Lam Vong Cơ, tùy ý nhéo nhéo.
Lam Vong Cơ bây giờ có chút xấu tính, sẽ thừa dịp hắn ý loạn tình mê thế này, lặng lẽ chạm lên trán hắn một cái, thấy Ngụy Vô Tiện vẫn không có phản ứng gì, y càng lớn mật hơn vừa chạm vừa xoa, còn sờ đông, sờ tây một chút nữa.
Nhưng thật ra Ngụy Vô Tiện vẫn còn rất tỉnh táo. Hai người bọn họ không một mảnh vải che thân, ôm sát vào nhau, Lam Vong Cơ còn ôn nhu với hắn như vậy, trong lòng hắn vang lên tiếng nói khích lệ, đây không phải là ảo giác, không phải là mơ! Vừa rồi, Lam Vong Cơ đã hôn hắn, hôn xong rồi còn hôn thêm cái nữa!
Không phải chứ, tiểu cũ kỹ đáng yêu đến vậy sao? Đây là muốn lấy mạng của người khác đây mà!
Cho rằng hắn lại tiếp tục mất tập trung, Lam Vong Cơ lại gọi một tiếng: "Ngụy Anh."
Nghe ra một chút bất mãn trong giọng nói kia khiến Ngụy Vô Tiện suy nghĩ xa hơn. Thật giống nhau như đúc, mà cũng đúng thôi, dù ở thế giới nào, Lam Vong Cơ vẫn luôn là Lam Vong Cơ mà, so với Lam Vong Cơ đang cùng hắn làm tình thế này, Lam Vong Cơ kia hôn hắn có một cái thì có là gì đâu chứ?
Hắn cảm thấy, sau khi tới cái thế giới điên cuồng này rồi, hình như mình cũng càng ngày càng điên theo bọn họ. Ngụy Vô Tiện nâng đôi mắt sáng ngời lấp lánh ánh nước của mình lên, ỷ vào chuyện động tình trong Vũ Lộ kỳ mà che giấu gương mặt đỏ bất thường của mình, thăm dò hỏi y: "Lam Trạm, ngươi, lúc hôn người khác, lúc nào cũng như vậy sao?"
Mấy lời này khiến hàng lông mày của Lam Vong Cơ nhíu chặt lại, Ngụy Vô Tiện lại hỏi tiếp: "Luôn, là như vậy sao... làm cho đối phương, chân đều nhũn ra hết á?"
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mới nói: "Ta lại chưa từng hôn qua, làm sao biết được."
Ngụy Vô Tiện hắn cũng là lần đầu tiên của Lam Vong Cơ à? Ngụy Vô Tiện nhìn cánh môi mỏng của y, bởi vì nụ hôn vừa rồi mà lấp lánh ánh nước sáng ngời, khiến cho trái tim Ngụy Vô Tiện càng thêm lâng lâng. Lam Vong Cơ khó hiểu hỏi: "Vì sao, hỏi như vậy?"
Ngụy Vô Tiện khi cao hứng liền rất dễ đắc ý vênh váo, mà đắc ý vênh váo lên rồi thì cái gì cũng nhịn không được mà phải nói với Lam Vong Cơ. Hắn nói: "Trước đây ta từng hôn qua một người, cảm giác thật sự rất giống"
Lam Vong Cơ mặt đều lạnh hẳn đi, nói: "Ngươi cùng người khác..."
Ngụy Vô Tiện vội vàng giải thích: "Không phải, là ở thế giới cũ của ta, không phải ở đây, mấy ngày trước với ngươi chính là lần đầu tiên của ta."
Sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn không có thay đổi gì lớn lắm, mặc cho trước kia bị Ngụy Vô Tiện trêu chọc, hắn bị mắng đến thế nào, Ngụy Vô Tiện cũng biết đó chẳng qua chỉ là hư hỏa, hắn hoàn toàn không sợ chút nào. Nhưng lúc này đây, hình như từ trong ánh mắt của y, Ngụy Vô Tiện có thể thấy được hàn ý thật sự.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên cúi xuống hôn Ngụy Vô tiện, cắn lên môi hắn, cắn vô cùng tàn nhẫn, cắn mạnh đến mức Ngụy Vô Tiện đau quá phải lập tức kêu to một tiếng, miệng há ra, bị Lam Vong Cơ nhân cơ hội xâm nhập, hung hăng quét qua hàm răng của hắn, mút lưỡi của hắn không cho hắn động đậy, bá đạo đến mức làm cho hắn chỉ có thể dùng tiếng mũi hừ hừ rên rỉ kháng nghị, lời muốn nói toàn bộ đều bị chặn ngang trong miệng.
Lam Vong Cơ dùng hai tay nắm lấy eo hắn, nhấc lên cao một chút, dương v*t chọc vào huyệt khẩu của hắn vài cái, liền lập tức đè cả người hắn xuống, trực tiếp xâm nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể hắn.
Tốc độ và lực đạo rơi xuống đều quá nhanh, dương v*t nhanh chóng cào qua huyệt nhục của hắn. Ngụy Vô Tiện vốn còn chưa thoát khỏi dư vị của đợt cao trào vừa rồi, vẫn còn mẫn cảm đến cực điểm, vừa bị cắm vào thì một cơn sóng kích thích dày vò dồn dập kéo đến, bụng dưới lại bắt đầu co rút từng trận.
Lam Vong Cơ trằn trượt đâm thọc trong cung khang của hắn, đỉnh đến bụng hắn phải nhô lên thành hình dạng của Lam Vong Cơ, không chút lưu tình thô bạo đâm vào, chỉ vài cái liền bức Ngụy Vô Tiện đến rơi lệ đầy mặt: "A, Lam, Lam Trạm, mạnh, mạnh quá, đừng, đừng như vậy!"
Vị trí nghiêng người đâm vào từ bên hông khiến y xâm nhập càng sâu hơn, tựa hồ chạm tới một nơi mới lạ nào đó. Huyệt động vẫn còn đang tê dại, Lam Vong Cơ lại thô bạo cuồng liệt đâm vào bên trong, cảm giác hưng phấn mang theo đau đớn kia khuếch tán trong cơ thể, rất nhanh lại mang đến cho hắn một khoái cảm mới lạ khác, giọng nói của hắn run rẩy kịch liệt:"A! Ôi, ôi! A, đừng! Ta... còn, còn chưa......"
Tình triều tiếp theo của hắn vẫn chưa đến, bây giờ hắn vẫn đang rất tỉnh táo. Nhưng hình như bây giờ đến phiên Lam Vong Cơ mất tỉnh táo rồi, y không hề để ý đến tiếng khóc la thảm thiết của hắn, đè hắn ngã xuống đất, để cho hắn nằm nghiêng trên mặt đất, ôm lấy hai chân hắn, làm cho huyệt khẩu trốn trong khe hở kia hoàn toàn không cách nào che giấu được nữa, trực tiếp đối mặt với dương v*t của y.
Huyệt khẩu bị chơi đến sưng đỏ bất kham, bây giờ đã bị làm tới thành một cái lỗ nhỏ không khép lại được. Vì thay đổi tư thế mà dâm dịch bên trong chảy ra ngoài, rưng rưng nhỏ xuống trọc dịch trắng đục. Lam Vong Cơ mím môi, thắt lưng sử lực, đầu khấc cắm vào, cúi người một phát đâm đến tận cùng, bắt đầu thọc rút không ngừng.
Lực đạo quá lớn, khiến Ngụy Vô Tiện bị kích thích đến nói không ra hơi, ngắt quãng giải thích: "Không, không phải, Lam Trạm! Ôi, ôi! A!...... A, nhẹ một chút... Aaa!"
Lam Vong Cơ căn bản không hề muốn nghe hắn nói. Ngụy Vô Tiện vừa mở miệng là y liền tăng tốc độ và lực đạo, đồng thời áp sát lên người hắn, cúi đầu hôn hắn, chặn miệng hắn lại. Ngụy Vô Tiện cảm thấy xương cốt của mình sắp bị y bẻ gãy rồi, nghiêng đầu qua một bên, cố gắng nói: "Nghe này, Lam Trạm, đó là... A, a! Này! Ta cảm thấy, người đó chính là..."
Ngụy Vô Tiện vẫn cứ trốn tránh, làm cho Lam Vong Cơ càng thêm bất mãn, đuổi theo môi hắn chặn lại, sau đó hung ác cắn lấy môi hắn, quấn lấy lưỡi hắn, thật sự không cho hắn nói một lời nào.
Tiểu cổ hủ thật sự quá nhỏ mọn, tính tình quá nóng nảy rồi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, cố chấp hung hăng trừng phạt hắn.
Ngụy Vô Tiện chỉ có thể ở trong lòng hét lớn: Mẹ nó, ta cảm thấy người đó chính là ngươi!
Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ bảy, Ngụy Vô Tiện thua đến không còn manh giáp, nhưng hắn thề với bản thân mình rằng, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ thắng! Thắng triệt để, thắng đến Lam Vong Cơ không còn cái quần lót để mặc luôn!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất