[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 18: Chuyện xưa

Trước Sau
Cơ duyên là một thứ rất thần kỳ. Nếu không tới thế giới này, có lẽ cả đời Ngụy Vô Tiện cũng không ngờ rằng, hắn và Lam Vong Cơ phân thắng bại với nhau, không phải tỷ thí trên sân thượng võ, mà là ở trên giường.

Không, cũng không thể nói là ở trên giường, là trên mặt đất mới đúng.

Lam Vong Cơ ngồi trên mặt đất, Ngụy Vô Tiện dang rộng hai chân, quỳ gối, đưa lưng về phía y. Hai bàn tay y mạnh mẽ ôm lấy ngực hắn, dùng sức nâng hắn lên xuống. Ngụy Vô Tiện gian nan nuốt vào cự vật kia, hơi ngửa cổ ra sau, thở hổn hển không ngừng.

Lam Vong Cơ hôn lên gáy hắn, hít vào hương thơm mê người của Ngụy Vô Tiện. Y chỉ nhẹ nhàng cắn lên vùng da trắng nõn, mịn màng sau gáy kia, nhay nhẹ một cái thôi, nhưng chỗ ấy cực độ mẫn cảm, chỉ khẽ chạm chút thôi, cũng đủ khiến Ngụy Vô Tiện mềm nhũn cả người. Bản thân Ngụy Vô Tiện hiếm khi chạm vào nơi đó, những người khác lại càng không có cơ hội chạm vào, hắn thật không biết, sau gáy cũng sẽ mẫn cảm như vậy, quay đầu lại, nói: "Ha, Lam Trạm, nơi, nơi đó... lạ quá, ưm... a......"

Ngụy Vô Tiện còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ lại đâm một cái thật mạnh vào bên trong, cắt đứt cơ hội nói tiếp của hắn. Sau đó, y dùng sức cắn một cái thật mạnh vào cổ Ngụy Vô Tiện, hắn kêu to lên một tiếng, cả người run rẩy, khoái cảm trong cơ thể bị đẩy lên tới đỉnh điểm, kết quả là, khi bên trong còn đang ngậm lấy dương v*t của Lam Vong Cơ, hắn đã bị làm đến hôn mê bất tỉnh.

(Xin đính chính, Trạm là trai ngoan, tuyệt đối sẽ không kết khế khi Tiện chưa đồng ý đâu. Cú cắn này chỉ là đánh dấu tạm thời mà thôi!)

Ngụy Vô Tiện ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại lần nữa, cả người đã được tắm rửa sạch sẽ, Lam Vong Cơ còn mặc lại xiêm y cho hắn. Bởi vì giường đã bị làm cho sập, Lam Vong Cơ cởi ra hai kiện xiêm y của mình để lót cho hắn nằm, lại lấy hắc y vừa cởi ra khi loạn tình ban nãy, đắp lên người hắn. Cũng may là Cô Tô Lam thị kia cổ hủ nhiều lễ nghĩa, dù đang là mùa hè cũng nghiêm chỉnh mặc ba tầng trong ba tầng ngoài, vậy nên dù Lam Vong Cơ cho hắn nhiều xiêm y như vậy, nhưng chính mình còn có thể giữ lại hai kiện mặc trên người.

Lam Vong Cơ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, ngồi đến nghiêm chỉnh ung dung, đôi mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng, khí chất thanh lãnh, lạnh lùng như tiên nhân, vẫn như trước, khiến người ta cảm thấy khó lòng tiếp cận. Cơ duyên thật thần kỳ, nếu không tới thế giới này, Ngụy Vô Tiện sao có cơ hội biết được, Lam Vong Cơ lại "mạnh" đến mức vô lý thế này chứ?

Y đơn giản là quá mạnh! Quá mạnh! Quá mạnh! Chuyện quan trọng, hắn phải ở trong lòng điên cuồng gào thét ba lần.

Như thể cảm nhận được hắn đã tỉnh, Lam Vong Cơ đảo mắt lại, đưa tay sờ lên trán của hắn. Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ta bị làm sao vậy?"

Xác nhận nhiệt độ không còn gì đáng ngại, Lam Vong Cơ nói: "Đã hạ sốt, Vũ Lộ kỳ đã qua rồi."

Ngụy Vô Tiện thật muốn khóc. Vũ Lộ Kỳ bây giờ qua rồi thì còn có ích gì nữa chứ, hắn đã bị người ta làm cho thành phế nhân, vừa động một cái, cái thắt lưng kia của hắn giống như đang muốn trả thù cho hành vi phóng túng vừa rồi của chủ nhân, đau đến thấu xương, thấu tận tâm can.

Lam Vong Cơ nhân lúc thăm dò nhiệt độ cơ thể hắn, thuận tiện vuốt ve trán của Ngụy Vô Tiện, thật lâu không muốn rời tay, nhẹ giọng hỏi: "Ngụy Anh, không sao chứ?"

Tâm tình Ngụy Vô Tiện bây giờ còn phức tạp hơn so với hồi bị ném xuống Loạn Táng Cương. Dù sao trong hoàn cảnh đó, hắn không còn gì khác ngoài căm hận và mong muốn trả thù, nhưng bây giờ, đối mặt với một Lam Vong Cơ nhỏ nhẹ quan tâm, ánh mắt hắn lại thoáng né tránh.

Bây giờ Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy, không xong rồi, hận không nổi...

Ngụy Vô Tiện ơi là Ngụy Vô Tiện, đến cái rắm cũng bị người ta đâm thủng rồi, sao ngươi còn cảm thấy người ta đáng yêu như vầy được chứ? Từ đáng yêu là từ có thể dùng cho người đã đánh ngươi tan tác thành thế này sao? Nhưng dù nhìn tới nhìn lui thế nào đi nữa, hắn đều cảm thấy Lam Vong Cơ đáng yêu chết đi được!

Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân mình thật sự kỳ lạ, không hiểu sao khi gặp được Lam Vong Cơ, hắn như không còn là chính mình nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lam Vong Cơ, nghĩ, đại khái chắc là do vẻ ngoài đẹp mắt của y gây ra.

Lam Vong Cơ chính là người đầu tiên mà hắn vừa liếc nhìn, liền cảm thấy người này đặc biệt tuấn tú, càng nhìn càng thấy, vừa lòng thuận mắt.

Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn mất, ở cùng một chỗ với Lam Vong Cơ trong một căn phòng nhỏ như thế này, cúi đầu ngẩng đầu đều nhìn thấy y, mãn nhãn mãn ý đều là Lam Vong Cơ, hắn chỉ biết, cứ thế kéo dài thì hắn sẽ tiêu rồi. Ngụy Vô Tiện cố gắng đứng dậy, nói: "Không thành vấn đề, Lam Trạm, đem yêu quái kia ra đi, phải mau trở về thôi."

Lam Vong Cơ cũng đồng tình, y cũng đang chờ hắn tỉnh lại. Y đem yêu quái trong túi Càn Khôn đổ ra đất, yêu quái kia đã sớm tỉnh lại, nhưng bị nhốt trong túi Càn Khôn, bị ngăn cách với ngoại giới, kêu trời trời không ứng, kêu đất đất không nghe, lần này vừa nhìn thấy ánh sáng, còn đang lăn trên mặt đất, nàng liền bắt đầu kêu to: "Hai tên tiểu tử thúi các ngươi! Dám đối xử với cô nãi nãi ta như vậy! Cẩn thận ta sẽ... ta sẽ..."

Lời chửi rủa vừa ra được một nửa thì nghẹn lại, nàng nhìn thấy cái giường đáng thương ngày nào của mình, giờ đây đã thành một đống gỗ vụn, trực tiếp đổi thành khóc lên: "Oa a a a a, giường của ta! Hai tên khốn! Các ngươi làm gì trong phòng của người ta vậy? Ô ô ô ô oa!"

Nói thật, quá ồn ào! Ngụy Vô Tiện sống nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng gặp qua yêu quái nào có thể ầm ĩ như nàng. Thấy Lam Vong Cơ cũng bị tiếng khóc của nàng dọa đến có chút bối rối liền biết, y cũng chưa từng gặp qua yêu quái như thế này bao giờ.

Ngụy Vô Tiện đành phải an ủi nàng một chút: "Người bình tĩnh trước đã, một cái giường thôi mà, chúng ta bồi thường cho ngươi là được."



Yêu quái kia nghe được bồi thường, tiếng khóc nhỏ đi một chút, nhưng nhìn hai người bọn họ một hồi, lại bắt đầu khóc lên: "Bồi thường giường cho ta thì có ích lợi gì chứ, phòng của ta không còn thuần khiết nữa rồi, ô ô ô ô oa a!"

Ngụy Vô Tiện còn muốn an ủi: "Yêu quái tỷ tỷ, tỷ cũng đừng..."

Chỉ nghe nàng vừa khóc, vừa lẩm bẩm: "Ô ô ô, mùi tín hương nồng đậm như vậy, còn có giường bị sụp, các ngươi đã làm cái gì còn cần nói sao, chính là làm chuyện xấu còn không chịu thừa nhận, ta không nghe!"

Nàng nói đều là sự thật, Ngụy Vô Tiện cũng nói không nổi nữa, đành phải xấu hổ gãi gãi mặt, nói: "Chẳng phải là vì ngươi bắt chúng ta sao?"

"Ai bảo các ngươi giả trang thành người nhà họ Phương?" Nói đến đây, yêu quái kia lại càng tức giận, nàng nói: "Hai người các ngươi tuyệt đối không ai họ Phương cả, tiểu tử Phương gia không tệ như các ngươi."

Nàng dây dưa với nhiều thế hệ của Phương gia như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện như thế này, đúng là tự bê đá đập vào chân mình. Nàng lại bắt đầu rơi lệ, nhưng không còn khóc lớn, chỉ thấp giọng nức nở: "Các ngươi là người tu tiên, vậy nên, cuối cùng Phương gia cũng muốn đối phó ta rồi sao? "

Giọng diệu này của nàng còn thảm hơn nhiều so với ban nãy, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc nhau một cái, Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện liền ngồi xổm xuống trước mặt yêu quái, nói: "Yêu quái tỷ tỷ, ta thấy tỷ không giống yêu quái xấu, tỷ đây là sao vậy? Tỷ nói với ta thử đi, rồi thả hai người chúng ta ra, nói không chừng ta thấy tỷ đáng yêu, cũng sẽ thả tỷ đi luôn. "

Ngụy Vô Tiện cũng không phải thuận miệng nói bậy, yêu quái này thật không quá mạnh, lại còn có chút ngây thơ khờ khạo, mà trên hết, nàng thật sự không có chút sát khí nào, cũng không có khí tức tà ác âm lãnh, nhiều lúc hắn thổi Trần Tình còn làm cho người ta cảm giác yêu tà hơn nàng nhiều.

Nàng nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: "Ta là lương yêu (yêu quái tốt), không được sao? Ta cũng chưa bao giờ giết ai cả."

Sau đó, nàng bắt đầu kể về quá khứ của mình.

Nàng là động vật tu luyện thành tinh, sau khi huyễn hóa thành hình người, liền xuống núi chơi, ngẫu nhiên gặp được tổ tiên Phương gia. Nam nhân kia thật sự quá đẹp trai, khiến nàng thích chết đi được, nên liền tìm cách mê hoặc hắn, muốn hắn thành thân với nàng. Nàng có khả năng trấn nhà hút tiền tài, nhưng đổi lại, nàng không thể rời khỏi nơi này. Vì không để cho người khác phát hiện ra sự tồn tại của nàng, hơn nữa, môi trường sống của nàng phải âm u, lạnh lẽo, nên vị tổ tiên của Phương gia xây cho nàng một tầng hầm, đã rất nhiều năm trôi qua, nàng vẫn ở đó, chỉ có chàng tổ tiên Phương gia kia mới vào thăm nàng.

Nhưng tuổi thọ của con người rất ngắn, vì để gia tộc tiếp tục phồn vinh, tổ tiên Phương gia làm một thỏa thuận với nàng, từ nay về sau, tất cả những người thừa kế của Phương gia, đều phải thành thân với nàng, đổi lại, hắn yêu cầu nàng không được rời đi.

Đây chính là bí mật của sự phồn vinh của gia tộc nhà họ Phương, chỉ có người thừa kế của mỗi một đời mới biết được bí mật này, vậy nên Phương gia vẫn luôn có một chủ mẫu giấu mặt, gả cho tất cả các gia chủ của Phương gia, những người khác dù có được sủng ái đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể mang thân phận thiếp thất. Mà vị yêu quái này, nhiều năm như vậy, vẫn luôn giấu mình trong tầng hầm âm lãnh, tuân theo ước định này, canh giữ cái nhà này.

Cho đến một thế hệ nọ của Phương gia, một kẻ ngốc xuất hiện. Kẻ ngốc thà này thà từ bỏ phồn vinh của gia tộc cũng không chấp nhận noi bước theo cha ông. Hắn mở cửa tầng hầm cho nàng và kêu nàng rời đi. Nàng chưa bao giờ gặp một kẻ ngốc như vậy, vì thế vào ngày hắn thành thân, nàng đã bắt cóc hắn cùng cô gái mà hắn thương đi, nàng cũng làm rất nhiều chuyện xấu, tìm cách để buộc họ chia tay, nhưng kẻ ngốc đó chỉ nói: "Xin lỗi."

Bởi vì tên ngốc đó quá ngốc, nàng cũng mất hứng không vui nữa, cảm thấy bắt hai người này ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, vậy nên qua mấy ngày, nàng liền thả người đi. Nhưng sau này, mỗi một thế hệ mới thừa kế Phương gia, đều bị nàng bắt tới chơi một thời gian.

Yêu quái kia nói: "Ta chỉ bắt người tới chơi thôi, không làm ai bị thương đổ máu, không ra tay hạ sát ai, tội của ta không lớn mà."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Không phải ngươi đã giết vị gia chủ cố chấp không chịu lấy vợ kia của Phương gia sao?"

Yêu quái nói: "Nói nhảm, là tin đồn thôi! Ta thấy hắn quá vô dụng, tuổi đã lớn rồi và vẫn không chịu thành thân, ta cũng lười bắt hắn, chỉ đánh hắn một trận mà thôi. " Thấy Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ không tin, nàng lại nói: "Những gì ta nói đều là thật mà. Mấy năm nay ta chỉ lo yêu đương, chảy nước miếng ngắm soái ca thôi, ta căn bản không hề rèn luyện thân thủ, nào có năng lực đi giết người cơ chứ?"

Lời nàng nói quả thật không sai, ngoại trừ kết giới này ra, thân thủ của nàng thật sự không tốt lắm. Sợ Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tin, nàng nhìn Lam Vong Cơ một chút, sau đó quay qua nói với Ngụy Vô Tiện: "Thì ngươi ngẫm lại mình xem, bên cạnh ngươi có một đại soái ca như vậy, người còn có tâm tư đi tu luyện sao?"

Ngụy Vô Tiện thấy mấy lời này rất có lý, sắc đẹp hại người, còn hại không ít người, hắn mấy ngày nay không phải là đã tự thân chứng thực rồi sao? Bỗng nhiên tìm được người đồng bệnh tương lân với mình, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng hơn với nàng: "Vậy nhiều năm như vậy rồi mà ngươi cũng không buông tha cho Phương gia, là có ý gì vậy?"

Yêu quái kia rũ mắt xuống, nói: "Nếu không như thế, vậy ta cùng bọn họ, chẳng phải là không còn liên hệ gì với nhau nữa rồi sao?"

Nàng vừa xuống núi liền gặp người kia, không biết mệt mỏi chạy theo hắn. Nàng cũng biết nhân yêu khác biệt, thậm chí nàng cũng không ngại việc hắn cưới thê tử nhân loại, bảo vệ hậu đại của hắn, chỉ cần trong dòng máu của bọn họ còn có khí tức của người đó, nàng liền nguyện đời đời thủ hộ tới cùng. Cho dù người đó không còn nữa, rồi rất nhiều năm sau lại xuất hiện tên ngốc có dáng vô cùng giống người kia, nói lời đoạn tình, cắt đứt trách nhiệm với nàng, nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn không thực sự muốn rời đi.

Vừa dứt lời, nàng lại bắt đầu rưng rưng, giọng nói cũng nhỏ đi: "Người của Phương gia, mời các ngươi đến tiêu diệt ta, đúng không?"



Ngụy Vô Tiện sợ nhất là con gái khóc, vội vàng an ủi, nói: "Bọn họ không hiểu ngươi. Bên ngoài đồn ngươi đáng sợ như vậy, mấy người đó sợ ngươi cũng là đương nhiên, ngươi đừng khóc nữa."

Dù là yêu quái, nhưng nàng ấy cũng là cô nương gia, đã khóc rồi sao dễ nín ngay được, ngay cả Ngụy Vô Tiện luôn thích trêu hoa ghẹo bướm cũng bó tay không có cách nào. Hắn dựa người về phía Lam Vong Cơ, hỏi: "Lam Trạm, làm sao bây giờ?"

Ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng bó tay, làm sao Lam Vong Cơ có biện pháp nào chứ, hắn chính là muốn trêu chọc y một chút thôi. Thấy Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn mình, hắn liền cười cười: "À, vừa rồi ta cũng hỏi đủ rồi, cũng nên đến phiên ngươi xuất lực chứ, cho công bằng, đúng không?"

Ngụy Vô Tiện đã thua ở trên giường, tất nhiên ở những phương diện khác phải đòi lại cho đủ. Hắn chính là thích nhìn một Lam Vong Cơ thành thục không gì không thể làm được, phải phiền não, rối rắm, không biết làm gì, quả thật hắn nhìn mãi không chán, càng nhìn càng thấy vui vẻ.

Lam Vong Cơ lại liếc hắn một cái, sau đó nói: "Ngươi cùng chúng ta đi Phương gia, thị phi ân oán, chính ngươi đi giải thích với hắn."

Yêu quái rưng rưng nước mắt, lại nói: "Vậy các ngươi, có thể thả ta hay không? Ta còn trẻ, tuy đã thành thân mấy lần, nhưng ta vẫn chưa hưởng thụ được gì, ta còn muốn hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, thú vui khuê phòng nữa..."

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói: "Nếu không làm ác, tất nhiên sẽ không bắt ngươi."

Ánh mắt yêu quái nhìn Lam Vong Cơ lập tức thay đổi, nàng bày ra một vẻ mặt sùng bái, ngữ khí cũng vui vẻ hẳn lên: "Tiên sư, ngươi thật đẹp trai, ta rất hâm mộ ngươi. "

Ngụy Vô Tiện lập tức chắn trước người Lam Vong Cơ, chen vào giữa tầm mắt giữa y và nàng, nói: "Yêu quái tỷ tỷ, sao tỷ lại như vậy chứ? Ta an ủi tỷ nửa ngày, vậy mà tỷ lại quay qua khen mỗi y là sao?"

Yêu quái kia nghiêng đầu, nhất định phải rướn người đi nhìn Lam Vong Cơ đang bị chắn phía sau hắn: "Tiểu tử ngươi nhìn xấu như vậy, không phải gu của ta, tránh qua một bên, đừng cản trở ta nhìn vị tiên sư đẹp trai này. "

Chẳng phải vì không muốn để cho nàng nhìn nên Ngụy Vô Tiện mới chen vào sao. Vậy nên, nàng nhích người qua phải, hắn bước qua bên phải, nàng rướn người qua trái, hắn lại xoay người qua trái, một người một yêu, tranh qua đấu lại, vô cùng có tinh thần.

Lam Vong Cơ đứng phía sau hắn, cũng không ngăn cản, chỉ nhìn về phía sườn cổ của Ngụy Vô Tiện, nơi có dấu răng còn ửng đỏ mà cổ áo không cách che lại được, đôi mắt thanh thiển lưu ly như có như không khẽ lóe lên.

Hai người mang theo yêu quái trở về khách điếm, Ôn Tình thấy bọn họ biến mất mấy ngày rốt cuộc cũng bình an trở về, thở phào một hơi.

Sau khi nghe hai người kể rõ đầu đuôi, Ôn Tình nói: "Chuyện nhà của Phương gia thì để bọn họ tự giải quyết với nhau đi, nhưng mà, tình trạng bây giờ của Phương Nghệ không được tốt lắm, ý thức đã mơ hồ, chỉ sợ nhất thời không tỉnh lại ngay được." Nàng nhìn yêu quái còn bị trói vào trên ghế kia, lại nói: "Nàng có đáng tin không? Có cần tìm một nơi nhốt lại cho an toàn không?"

Hai người cũng chỉ mới quen biết yêu quái này, mấy lời vừa rồi cũng chỉ là lời nói một chiều của nàng mà thôi, Vong Tiện hai người cũng không tiện định đoạt tốt xấu, đúng sai thế nào. Vậy nên Ngụy Vô Tiện lái sang chuyện khác: "Ôn Tình, bệnh của Phương Nghệ, ngươi không có cách chữa trị nào khác sao?"

Thấy hắn dùng loại ngữ khí đương nhiên, chắc chắn như vậy, Ôn Tình cảm thấy có chút kỳ lạ. Nàng không quen biết Ngụy Vô Tiện, vậy mà hắn lại tin tưởng y thuật của nàng đến vậy sao? Nghĩ đến việc y thuật của mình đã cao minh đến mức truyền xa tới bên ngoài như vậy, Ôn Tình cảm thấy có chút vui vẻ, cũng không hỏi nhiều, nói: "Cách thì ta có, nhưng lại không có dược dẫn."

"Dược dẫn?" Trước kia Ngụy Vô Tiện cũng thường xuyên nghe nàng nói một chút về mấy vấn đề y thuật, hắn cũng theo thói quen mà hỏi tới.

Ôn Tình nói: "Bệnh này của hắn khá phiền toái, ta cần xà huyết hơn trăm năm làm thuốc dẫn cho hắn. Phiền toái chính là rắn sống hơn trăm năm vốn đã khó tìm, mà hắn còn phải dùng thuốc trong thời gian dài, ta đi đâu tìm nhiều xà tinh trăm tuổi như vậy đây? "

Quả là một vấn đề nan giải, cho dù tìm được, người ta chưa chắc chịu giúp mình, nếu người ta đã không muốn, cũng không thể cưỡng ép đi lấy máu của người ta.

Ba người đứng đó trầm tư, vị ngồi trên ghế nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Tiên sư đẹp trai, nhìn ta một chút."

Lam Vong Cơ còn chưa nhìn, Ngụy Vô Tiện lại tiến lên đứng ngăn giữa hai người: "Ngươi muốn làm gì? Chúng ta không rảnh để ý đến ngươi. "

Từ sau khi một người một yêu so đấu trong không gian phong bế kia, giữa hai người vô hình trung khơi dậy hai thế đối lập, gần như là thủy hỏa bất dung, tranh đấu gay gắt, ngay cả yêu quái tỷ tỷ, Ngụy Vô Tiện cũng không kêu nữa.

Yêu quái kia nói: "Tiểu tử ngươi keo kiệt quá đi, ta cứ nhìn Càn Nguyên của ngươi đấy, ngươi làm gì được ta nào?" Nói xong nàng nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua người Ngụy Vô Tiện, tiếp tục nói với Lam Vong Cơ đang đứng phía sau: "Tiên sư đẹp trai, ta nè, hơn hai trăm năm, xà yêu, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau