[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu
Chương 19: Khả Năng
Ngụy Vô Tiện cũng học theo nàng, nghiêng đầu, che người phía sau vô cùng kín mít, chắn đi ánh nhìn của nàng: "Thì ra ngươi là xà yêu à. "
Xà yêu làm thế nào cũng không thấy được tiên sư đẹp trai trong lòng mình, vậy nên đành tử bỏ, thật ra chỉ cần nhìn đẹp trai là nàng thấy thích thôi, không nhất định phải là người nào cả. Thật ra Ngụy Vô Tiện cũng rất đẹp trai, nàng nhìn cũng rất thích mắt, đã thỏa mãn trong lòng rồi, chẳng qua nàng thấy tiểu tử áo đen này thật thú vị, nên mới cố tình trêu chọc hắn, nàng nói: "Đúng vậy nha, nếu giả bao đổi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Với công phu mèo cào của ngươi mà là đạo hạnh hai trăm năm sao? Ta thấy hai mươi năm còn chưa tới nữa là."
Xà yêu không phục, nói: "Tiểu tử thúi nhà ngươi, các ngươi muốn là hơn trăm năm huyết tinh xà yêu, tuổi tác thì liên quan gì đến công phu rách nát này của ta chứ?"
Nàng nói đúng là sự thật, Ôn Tình tỏ vẻ đồng ý, Lam Vong Cơ hiếm khi mở miệng, hỏi nàng một câu: "Ngươi thật sự nguyện ý?"
Xà Yêu nói: "Ta khi dễ nhà bọn họ nhiều năm như vậy, xem như đây là quà bồi thường cho nhà họ đi. Chút máu này đối với ta mà nói chẳng có gì đáng ngại cả." Nói xong, nàng bỗng nhiên lại tràn đầy sùng bái nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Tiên sư đẹp trai! Lại đây! Lấy máu cho ta đi!"
Vừa thấy Lam Vong Cơ định đáp lời nàng, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy trong lòng buồn bực. Đừng nói là cầm tay giúp nàng lấy máu, y vừa mở miệng là một ngọn lửa giận bừng bừng trào lên trong lồng ngực hắn. Ngụy Vô Tiện liền chen ngang, tiếp tục khẩu chiến với xà yêu: "Được, ta tới lấy cho ngươi, cam đoan chỉ một nhát, liền lấy đủ máu. "
Xà yêu hét lớn: "Ta không cần ngươi, ta muốn tiên sư đẹp trai làm cho ta, tiên sư đẹp trai vừa nhìn là biết đao pháp tốt hơn ngươi gấp trăm lần rồi."
Xà yêu này rất biết náo loạn, một mình cũng có thể nháo tới mức này, một hai phải dựa vào người của Lam Vong Cơ, nhưng nàng không biết ở chỗ này, Lam Vong Cơ nói không tính, Ngụy Vô Tiện nói cũng không tính. Bỗng nhiên nàng cảm nhận được một luồng khí lạnh lặng lẽ đến gần, vừa ngẩng đầu liền thấy một gương mặt tươi cười thật lớn đập vào mặt mình, làm nàng sợ tới mức hét toáng lên.
Là Ôn Tình. Nàng cầm tiểu đao, xoay qua xoay lại trước mặt xà yêu, cười nói: "Việc lấy máu, vẫn nên giao cho ta thì tốt hơn. Ta đảm bảo với ngươi, ở đây, đao pháp của ta là tốt nhất."
Xà Yêu trời sinh nhiệt độ cơ thể thấp hơn nhiều so với con người, nhưng cảm quan lại vô cùng nhạy bén, nàng cảm nhận vô cùng rõ ràng nhiệt độ không khí quanh mình đã thấp hơn rất nhiều, vậy nên sợ tới mức mặt đều trắng bệch ra.
Ngụy Vô Tiện ở một bên cười to: "Ha ha ha ha ha, đúng vậy, Ôn Tình ở đây đúng là giỏi nhất, để nàng chậm rãi lấy máu cho ngươi!"
Nói xong hắn liền kéo tay áo Lam Vong Cơ chạy đi, còn quay đầu nói với y: "Lam Trạm, chúng ta mau chạy thôi, đao của Ôn Tình không phải là chuyện đùa đâu, đáng sợ lắm đó."
Đối với việc Ngụy Vô Tiện ngăn cản y nói chuyện với Xà Yêu, trong lòng Lam Vong Cơ cảm thấy có chút vui vẻ. Kệ hành động này của Ngụy Vô Tiện xuất phát từ mục đích gì, dù sao Ngụy Vô Tiện người này luôn có tâm lý tranh đấu hơn thua một cách kỳ quái, nhưng tóm lại, hình như hắn cũng có chút để ý đến y.
Lam Vong Cơ chính là như vậy, Ngụy Vô Tiện chỉ cần có chút biểu hiện gì có thể nói lên là hắn có tình ý với y, thì tất cả những chuyện không vui mà hắn gây ra, Lam Vong Cơ đều có thể vứt ra sau đầu hết.
Dây buộc tóc màu đỏ theo từng bước chân phất phơ qua lại, mái tóc đen dài được cột thành đuôi ngựa cao cao tung bay trong gió, vài ngọn tóc nghịch ngợm khẽ phất qua gương mặt của Lam Vong Cơ, khiến trái tim y cũng bay bay theo từng lọn tóc ấy.
Thế nên, khi Ngụy Vô Tiện đang tắm rửa sau bình phong thì đột nhiên hô to: "Lam Trạm, Lam, Lam Trạm!", thì trái tim y vẫn còn bay bay, không hề suy nghĩ nhiều, theo bản năng liền đi vào.
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện ngâm mình trong nước, chỉ để lộ từ phần bả vai trở lên, vậy nên dấu răng bên cổ thấy vô cùng rõ ràng. Ngụy Vô Tiện dường như cũng không nhận ta, mang theo nó tung tăng bay nhảy khắp nơi ở bên ngoài. Đây là một chút tư tâm, tham lam của Lam Vong Cơ, nếu đã không thể kết khế, y cũng phải lưu lại một ấn ký nào đó, để người khác biết, Ngụy Vô Tiện chỉ thuộc về Lam Vong Cơ y mà thôi.
Y đương nhiên chỉ dám trộm làm chút chuyện xấu đó sau lưng Ngụy Vô Tiện mà thôi, nhưng tình cảnh bây giờ lại giống như hắn đang bức y đối mặt với chuyện xấu mà mình đã làm vậy. Lam nhị công tử từ nhỏ đến lớn đều hành sự quang minh lỗi lạc, cũng chưa từng làm chuyện xấu mà bị bắt tại trận, vậy nên bản thân y tự cảm thấy vô cùng thẹn thùng, xấu hổ đối với những việc mình đã làm, vành tai giấu sau những sợi tóc, vốn trắng nõn, hiện giờ đều đã đỏ hết cả lên.
Cũng may hơi nước dày đặc, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa phát hiện ra, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi, cái đó của ngươi...vẫn còn lưu lại ở bên trong của ta sao?"
Hỏi mấy chuyện như vầy, dù da mặt dày như Ngụy Vô Tiện vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng. Nhưng biết sao được, lúc làm đến cuối cùng, hắn đã hôn mê bất tỉnh, nào biết sau đó Lam Vong Cơ có bắn vào hay không chứ, chỉ có thể căng cái mặt già này ra mà hỏi thôi.
Người được hỏi kỳ thật lại càng ngượng ngùng hơn, hai mắt đã không còn dám nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện nữa. Lam Vong Cơ đành nói:
"Không biết Vũ Lộ kỳ của ngươi có hết hay chưa, cho nên..."
Cho nên, tất nhiên là bắn hết vào bên trong rồi chứ gì? Ngụy Vô Tiện trong lòng mắng to cái thân thể Khôn Trạch không biết cố gắng này một phen, vậy là phải làm chuyện đó một lần nữa thật sao? Hắn nắm lấy thành thùng tắm, hơi hơi giương mắt, gian nan mở miệng, nói: "Vậy, ngươi, ngươi giúp ta lấy mấy thứ đó ra đi."
Tuy đây không phải là lần đầu tiên hai người làm chuyện này, nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy so với lần đầu, lần này lại càng thẹn thùng hơn. Khi Lam Vong Cơ xuyên qua làn hơi nước, càng lúc càng tiến lại gần thùng tắm, trái tim hắn theo mỗi bước chân của y, càng lúc càng đập nhanh hơn, xấu hổ đến mức cả người đều đỏ hết cả lên. Không hiểu sao hắn lại nói ra một câu: "Nước có chút nóng."
Lam Vong Cơ kéo hắn đứng dậy, đáp: "Nóng một chút cũng tốt, tránh bị cảm lạnh."
Đang là mùa hè, nước có thể nóng bao nhiêu chứ, lại càng có thể dễ bị cảm lạnh đến mức nào, nhưng hai người vô cùng ăn ý, không hề bóc trần mấy câu vô nghĩa vừa rồi, không dám nhìn nhau, vậy nên không hề nhìn thấy đối phương đỏ mặt, đỏ vành tai như thế nào, chỉ có nhiệt độ không khí càng lúc càng tăng đang không ngừng lan tràn giữa hai người.
Hai người lại thầm nghĩ: Nước quả thật có chút nóng...
Lam Vong Cơ là một người cực kỳ thông minh, làm một lần, là có thể ghi nhớ toàn bộ sở thích cùng phương pháp giúp Ngụy Vô Tiện thả lỏng cơ thể, vậy nên cứ y theo lần trước, làm lại cách cũ chứ không hề dùng phương pháp khác.
Khi ngón tay mang theo dòng nước ấm đi vào, thân thể Ngụy Vô Tiện hơi run lên, hắn liền cúi đầu, chôn mặt vào trước ngực của Lam Vong Cơ. Thật ra vóc dáng hai người xem xem như nhau, Lam Vong Cơ cũng chỉ cao hơn hắn một chút mà thôi, nhưng người này lại vô cùng biết cách trốn, vô cùng vừa vặn thoải mái rụt người vào trước ngực y, khiến Lam Vong Cơ có thể dễ dàng nhìn thấy đỉnh đầu đáng yêu của hắn.
Ngụy Vô Tiện tóc dài thả xuống, trên đỉnh đầu có một chỏm tóc ngịch ngợm hơi cong lên, nhìn vào liền cảm thấy vô cùng dễ thương. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn lên đỉnh tóc của hắn, thân thể Ngụy Vô Tiện cũng run lên theo. Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, thả lỏng một chút."
Không phải hắn không muốn thả lỏng, mà là làm không được. Ngụy Vô Tiện cảm thấy chuyện này thật thần kỳ, chỉ hai ngón tay mà thôi, sao lại thoải mái đến vậy chứ, thân thể hắn dần dần được Lam Vong Cơ làm cho dịu lại, nhưng khi nước nóng theo huyệt khẩu bị khai mở kia mà vỗ vào, một cơn nóng rát đau đớn lại ập tới, hắn bị nóng mà căng thẳng co rút lại.
Bây giờ nghe được giọng nói của Lam Vong Cơ, lại càng khiến hắn thêm khẩn trương hơn.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Không được, nước nóng làm ta thấy đau. "
Vũ Lộ kỳ của Khôn Trạch đã qua, hậu huyệt cũng sẽ không chảy nhiều thủy dịch như trước nữa, không có thủy dịch bôi trơn, Lam Vong Cơ không dám mạo muội đi vào. Thấy y không nói gì, cũng không tiếp tục động, làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy đôi khi Lam Vong Cơ đặc biệt thông minh, có đôi khi lại cảm thấy y đặc biệt ngốc, ám chỉ như vậy mà nghe cũng không hiểu, hắn đành phải nói: "Ngươi, không phải ngươi còn có cách khác sao?"
Cái phương pháp đó, nói thật, Ngụy Vô Tiện còn rất hưởng thụ nó nữa kìa. Một tay Lam Vong Cơ vừa sờ lên ngực hắn, hắn liền "Ưm...", rên lên một tiếng.
Lam Vong Cơ vuốt ve đầu nhũ của hắn, hỏi: "Nơi này, có đau không?"
Quả thật có đau, lúc đó Lam Vong Cơ chơi hai đầu nhũ của hắn đến ra hoa như vậy, sao có thể không đau được cơ chứ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình đã dùng toàn bộ tiềm lực của cơ thể mình để chống đỡ được cho tới bây giờ. Hắn la lên: "Á! Đau, nhẹ, nhẹ một chút. "
Chỉ vừa nhay nhẹ thôi mà hắn đã chịu không nổi, sợ là phương pháp này không dùng được nữa rồi. Ngụy Vô Tiện đau đớn ngẩng đầu lên nhìn y, trong mắt dâng lên một tầng nước mỏng, nói: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Không thể để nó ở lại bên trong, lỡ như... ta không muốn."
Đôi môi nhỏ nhắn của hắn hơi mím lại vì nhịn đau, cánh môi lại run lên, khóe môi hơi cong lên tự nhiên, lúc nào cũng hiện lên ý cười, luôn luôn đẹp như vậy, mà cảm giác hôn lên trên đó, quả thật là mỹ vị nhân gian, đáng để Lam Vong Cơ liều mạng nếm thử một lần.
Cũng là mỹ vị mà y tuyệt không bao giờ chia sẻ cho người nào khác.
Bỗng nhiên y cảm thấy có chút tức giận, liền cúi xuống hôn lên cánh môi khiến người ta vừa yêu vừa hận kia, hung ác mà gặm cắn lên đôi môi đó. Ngụy Vô Tiện trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị y hôn đến phát đau, vì thế cố gắng nghiêng đầu lấy hơi, ấp úng nói: "Lam Trạm, ngươi làm gì vậy? Ưm, ưm! A!"
Ngón tay cắm trong hậu huyệt tiếp tục khuấy động, làm cho cả người Ngụy Vô Tiện đều mềm nhũn xuống. Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn hắn, cắn lên đầu lưỡi của hắn, mút vào môi dưới của hắn, Ngụy Vô Tiện không tài nào kháng cự lại được, ở trong ngực y phát run, thanh âm yếu ớt hừ hừ rên rỉ, mà Lam Vong Cơ chỉ nói: "Phương thức thả lỏng thứ hai."
Bởi vì Ngụy Vô Tiện đã bị y dùng miệng chặn lại, cái gì cũng nói không được, thế nên chỉ đành dùng chính thân thể của mình đi trải nghiệm các loại phương thức thả lỏng mới của Lam Vong Cơ mà thôi.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, Ngụy Vô Tiện kiệt sức đến không dậy nổi, trực tiếp ngã xuống giường, chuyên tâm nghỉ ngơi lấy lại sức sau đợt vận động quá mức trong Vũ Lộ kỳ vừa rồi. Đợi đến khi hắn nghỉ đủ rồi, vừa xuống giường đã nghe được tin từ Ôn Tình, Phương Nghệ đã tỉnh, biết được những chuyện đã phát sinh gần đây nên muốn gặp bọn họ cùng với xà yêu kia để nói lời cảm tạ.
Suốt quãng đường đi, xà yêu kia đều an tĩnh không nói gì, thật hiếm thấy nàng cùng Ngụy Vô Tiện chạm mặt mà không đấu võ mồm với nhau như bây giờ, đến cả bước chân cũng lộ ra chút khẩn trương, mà còn bởi vì bị dây trói tiên cột lại, nên động tác của nàng càng thêm đặc biệt buồn cười.
Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền bật cười: "Một lão yêu hơn hai trăm tuổi đầu như ngươi, chỉ đi gặp người ta thôi sao lại khẩn trương thành như vầy rồi?"
Xà Yêu nói: "Ngươi thì biết cái gì, ta, ta cũng coi như đã quấy rầy người ta lâu như vậy, chắc hắn coi ta là yêu quái xấu rồi"
Ngụy Vô Tiện ha ha cười thành tiếng: "Chắc với không chắc gì nữa chứ, người ta chắc chắn coi ngươi là yêu quái xấu rồi, quấy rầy tổ tiên người ta nhiều đời đến vậy mà. "
Cái miệng Ngụy Vô Tiện chính là như vậy, luôn thích chọc ghẹo người khác, qua lại mấy câu, hai người lại náo nhiệt ầm ĩ đi đấu võ mồm với nhau rồi. Vừa gặp Phương Nghệ, Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thán, quả thật là vẻ đẹp điển hình của một mỹ nam tử, hơn nữa, vì nằm lâu trên giường bệnh, cả người hắn càng hiện ra một loại mỹ cảm mảnh mai yếu ớt.
Không hổ là gia đình giàu có, người cũng rất hữu lễ. Sau khi Phương Nghệ cảm tạ Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, hắn nhìn qua xà yêu đang trốn sau lưng Ngụy Vô Tiện, khẽ cười nói: "Vị cô nương này chính là vị Xà Yêu tiểu thư kia, đúng không?"
Xà yêu nghe vậy nhưng vẫn không chịu đứng ra, tiếp tục trốn sau lưng Ngụy Vô Tiện. Không hổ là có cùng huyết thống với người đó, giọng nói của Phương Nghệ làm cho nàng vô cùng hoài niệm. Nàng không kiềm lòng được, dè dặt lộ ra nửa khuôn mặt nhìn người vừa gọi mình.
Phương Nghệ lại nói: "Nghe nói là đã nàng cứu ta, sao hai vị tiên sư còn muốn trói nàng vậy?"
Ngụy Vô Tiện liền nói: "Nàng đúng hay sai, tốt hay xấu, chúng ta còn chưa có nhận định chắc chắn, chỉ sợ nàng cứu ngươi là đang có mưu kế gì khác. Vạn nhất nàng trở mặt muốn tổn thương ngươi thì toi. Vậy nên chúng ta phải trói nàng lại để đảm bảo an toàn."
Xà Yêu nghe vậy liền cảm thấy có chút tức giận: "Ta nguyện ý phối hợp với các ngươi đến vậy rồi mà tiểu tử ngươi còn không tin ta."
Thật ra cũng không phải là không tin, toàn bộ quá trình chữa trị cho Phương Nghệ, nàng đều vô cùng phối hợp, nhưng nàng đã bị trói rồi mà còn thèm muốn đến độ chảy hết cả nước miếng lên người Lam Vong Cơ, nếu mà để nàng tự do, chẳng phải là sẽ ôm lấy người Lam Vong Cơ, ăn vạ không buông sao? Không được, tuyệt đối không được! Vì không muốn nhìn thấy viễn cảnh đó nên Ngụy Vô Tiện quyết định trói nàng lại trước, chờ nàng cùng Phương Nghệ giải quyết xong mọi khúc mắc nợ nần rồi tính sau.
Ai ngờ Phương Nghệ nghe vậy lại nở nụ cười, có lẽ sức khỏe đã khôi phục lại rất nhiều rồi, tiếng cười nghe rất có lực, lại trầm ấm nhẹ nhàng: "Ta tin nàng, Xà Yêu tiểu thư đáng yêu như vậy, nhất định không phải là yêu quái xấu."
Bỗng nhiên ánh mắt xà yêu như sáng lên, tản mát ra một loại ánh sáng sùng bái vô ngần, tiến lại gần Phương Nghệ: "Phương gia tiểu tử! Ngươi đẹp trai thật nha!"
*******************
"Thật không ngờ, cuối cùng nàng vẫn trở lại Phương gia."
Lòng vòng nhiều năm như vậy, xà yêu kia vẫn trở về, Ngụy Vô Tiện trong lòng không khỏi cảm thán, lại nói: "Nhưng cũng may, Phương Nghệ có vẻ sẽ không nhốt nàng ta trong tầng hầm nữa, để cho nàng có một cuộc sống tự do tự tại, tùy tâm sở dục, điều này thật ra rất tốt."
Lam Vong Cơ nói: "Chẳng phải ngươi không thích nàng sao?"
Lúc trước, nói Ngụy Vô Tiện thích xà yêu kia là Lam Vong Cơ, bây giờ, nói hắn không thích xà yêu kia cũng là Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ thật không thông hiểu nhân tâm chút nào cả, suy nghĩ kỳ quái, hoàn toàn không hề nhận ra thái độ của mình với mọi chuyện chuyển biến nhanh đến thế nào.
Hắn nói: "Cũng không phải là không thích. Ta chỉ là cảm thấy nàng rất đáng thương, bị người của Phương gia cầm tù lâu như vậy. Hy vọng Phương Nghệ không vô tình vô nghĩa như tổ tiên của hắn. "
Lam Vong Cơ nghe vậy thì dừng bước, Ngụy Vô Tiện không chú ý tới đã đi lên phía trước vài bước, nhận ra y không ở bên cạnh nên quay người lại gọi: "Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi lâu, nói: "Ngươi cảm thấy, tổ tiên Phương gia cầm tù nàng sao?"
Cùng một chuyện như nhau, nhưng Lam Vong Cơ vẫn có thể tìm được góc độ khác với hắn để nhìn nhận sự việc. Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất hứng thú, liền hỏi: "Bằng không thì sao? Lam Trạm, ngươi nghĩ thế nào?"
"Tổ tiên Phương gia..." Lam Vong Cơ dừng một chút, rồi mới nói: "Có lẽ là đang bảo vệ nàng."
Bởi vì nàng thật sự vô cùng ngốc nghếch. Lần đầu tiên xuống núi, chỉ vì thấy đẹp mà đã một mực chạy theo người ta, cũng không biết người ta là tốt hay xấu, có đang muốn lợi dụng hay làm hại mình không? Tổ tiên Phương gia từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh rất khốn khổ, nhất định đã sớm nhìn thấu cái gọi là thế thái nhân tình, nếm trải qua nhiều ác ý nhân gian. Nếu chuyện nàng là yêu quái bị người khác phát hiện, nếu chuyện nàng có khả năng tụ tài bị phát hiện, nhất định sẽ gây ra chấn động không nhỏ.
Đối phó yêu vật, không phân thiện ác, bao vây tru sát là chuyện thường tình. Đối xử vật bất phàm có thể thu lợi, lột da cắt thịt, gặm nhấm gân cốt, lợi dụng nó đến tận giọt máu cuối cùng, cũng là chuyện thường tình.
Mà mình chỉ là một dân thường không chút năng lực, lấy gì để bảo vệ nàng, có thể bảo vệ nàng được bao lâu đây? Nếu mình không còn nữa, vậy nàng sẽ đi đâu về đâu? Vì thế cho nên,...
"Mang về, giấu đi."
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của y, theo gió mà truyền đến, làm đuôi mạt ngạch trắng như tuyết của y khẽ đung đưa qua lại, phất qua gương mặt của Ngụy Vô Tiện. Hai mắt Ngụy Vô Tiện có chút mông lung, cảm thấy đôi mắt thanh thiển kia của Lam Vong Cơ hình như lóe lên một chút ánh sáng khác lạ. Trong lòng Ngụy Vô Tiện khẽ động, hỏi: "Lam Trạm, vậy ngươi cho rằng, thế nào mới gọi là yêu?"
Là như tổ tiên Phương gia, mang người giấu đi, không muốn nàng chịu chút thương tổn nào, hay như Phương Nghệ như vậy, mặc nàng tung hoành giữa trời cao biển rộng, tùy tâm tự do, ngao du bốn phương?
Lam Vong Cơ trầm mặc, y không trả lời được.
Thế giới này rất yên bình, không có những chuyện khiến hắn âu lo suy nghĩ, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn nhắc lại những chuyện ở thế giới kia. Sau khi tới nơi này, mỗi ngày của hắn đều vui vẻ vô cùng, thế cho nên hắn cho rằng, mình đã có thể quên hết mọi chuyện.
Nhưng nhìn vào đôi mắt lưu ly nhạt màu có chút rối rắm kia của Lam Vong Cơ, hắn mới phát hiện, có một số việc, không phải cứ muốn quên là có thể quên được.
Hắn nói: "Lam Trạm, nếu sau này, ta cũng rơi vào tình cảnh như vậy, thì ngươi..."
Lam Vong Cơ gắt gao nhíu mày nhìn hắn, cái ánh nhìn này khiến trái tim Ngụy Vô Tiện đột nhiên trĩu nặng, hắn bỗng nhiên không muốn biết đáp án nữa, liền chuyển đề tài: "Ta chỉ là dem mình ra so sánh một chút, chỉ là giả dụ thôi, ngươi không cần thất vọng như vậy."
Lam Vong Cơ vẫn cau mày, tựa hồ có chút phiền não: "Ta cũng không phải là thất vọng, chỉ là, ta đang suy nghĩ. "
Y vẫn luôn cho rằng, mang về, giấu đi chính là biểu đạt tốt nhất của tình yêu, nhưng khi bị Ngụy Vô Tiện bất ngờ hỏi như vậy, y liền rối rắm, hơn nữa y cũng là một người thành thật, nếu Ngụy Vô Tiện đã hỏi, y nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ.
"Ta cũng không biết, nhưng..." Đôi mắt thiển sắc lưu ly chợt lóe, không phải là vẻ nhíu mày mê man suy nghĩ, mà là vẻ mặt nghiêm túc, như đã hạ quyết tâm, Lam Vong Cơ nói: "Nhưng nếu Ngụy Anh không muốn như vậy, ta nhất định có thể tìm được phương pháp khác."
Lam Vong Cơ chỉ là đang thành thật trả lời câu hỏi của hắn mà thôi, nhưng mỗi câu mỗi từ của y lại giống như gió một cơn gió mát giữa mùa hè, mang theo hương đàn hương nhàn nhạt đặc thù của y, thổi tan hết sương đen mịt mù đang tích tụ trong lòng hắn. Đúng vậy, tình yêu không chỉ giới hạn trong một hình thức, Lam Vong Cơ nhất định sẽ có một phương pháp tốt hơn.
Dù sao, một người tốt như Lam Vong Cơ, có thể có được tình yêu của y, nhất định cũng là một người vô cùng tốt.
Hắn cười một chút, nói: "Lam Trạm, chỉ là suy nghĩ một vấn đề mà thôi, ánh mắt của ngươi có cần đáng sợ đến vậy không? Ta cứ tưởng là ngươi đang giận ta đấy chứ."
Thấy người trước mắt mình, lúc thì trầm mặc, lúc thì cười hì hì, Lam Vong Cơ thật không biết đường nào mà lần. Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì y đã bị Ngụy Vô Tiện tới kéo tay áo giục y đi, thanh âm tràn đầy vui sướng nhẹ nhàng: "Ngươi có biết là ngươi rất khó đoán hay không? Về sau nghĩ gì thì cứ việc nói thẳng với ta, bằng không để ta hiểu lầm ngươi, để ngươi tức giận mãi thì không tốt lắm đâu."
Lam Vong Cơ lúc nào cũng mang gương mặt lạnh lùng, không cảm xúc, đúng thật là không dễ đoán. Thế giới kia có quá nhiều chuyện đã xảy ra, khiến hắn sống quá vội vàng, không còn tâm sức đâu mà đi dò đoán, nhưng ở nơi này, cuộc sống của hắn bỗng nhiên chậm lại, khiến hắn có rất nhiều thời gian suy nghĩ.
Hắn nghĩ, trong nhiều lần cãi vã như vậy, có khi nào Lam Vong Cơ thật không hề tức giận hắn, mà chỉ là đang suy nghĩ, tìm một phương pháp tốt hơn để giải quyết hay không?
Có khi nào, Lam Vong Cơ thật ra không hề chán ghét hắn, cũng chưa từng thất vọng về Ngụy Vô Tiện hắn, đúng không?
Xà yêu làm thế nào cũng không thấy được tiên sư đẹp trai trong lòng mình, vậy nên đành tử bỏ, thật ra chỉ cần nhìn đẹp trai là nàng thấy thích thôi, không nhất định phải là người nào cả. Thật ra Ngụy Vô Tiện cũng rất đẹp trai, nàng nhìn cũng rất thích mắt, đã thỏa mãn trong lòng rồi, chẳng qua nàng thấy tiểu tử áo đen này thật thú vị, nên mới cố tình trêu chọc hắn, nàng nói: "Đúng vậy nha, nếu giả bao đổi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Với công phu mèo cào của ngươi mà là đạo hạnh hai trăm năm sao? Ta thấy hai mươi năm còn chưa tới nữa là."
Xà yêu không phục, nói: "Tiểu tử thúi nhà ngươi, các ngươi muốn là hơn trăm năm huyết tinh xà yêu, tuổi tác thì liên quan gì đến công phu rách nát này của ta chứ?"
Nàng nói đúng là sự thật, Ôn Tình tỏ vẻ đồng ý, Lam Vong Cơ hiếm khi mở miệng, hỏi nàng một câu: "Ngươi thật sự nguyện ý?"
Xà Yêu nói: "Ta khi dễ nhà bọn họ nhiều năm như vậy, xem như đây là quà bồi thường cho nhà họ đi. Chút máu này đối với ta mà nói chẳng có gì đáng ngại cả." Nói xong, nàng bỗng nhiên lại tràn đầy sùng bái nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Tiên sư đẹp trai! Lại đây! Lấy máu cho ta đi!"
Vừa thấy Lam Vong Cơ định đáp lời nàng, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy trong lòng buồn bực. Đừng nói là cầm tay giúp nàng lấy máu, y vừa mở miệng là một ngọn lửa giận bừng bừng trào lên trong lồng ngực hắn. Ngụy Vô Tiện liền chen ngang, tiếp tục khẩu chiến với xà yêu: "Được, ta tới lấy cho ngươi, cam đoan chỉ một nhát, liền lấy đủ máu. "
Xà yêu hét lớn: "Ta không cần ngươi, ta muốn tiên sư đẹp trai làm cho ta, tiên sư đẹp trai vừa nhìn là biết đao pháp tốt hơn ngươi gấp trăm lần rồi."
Xà yêu này rất biết náo loạn, một mình cũng có thể nháo tới mức này, một hai phải dựa vào người của Lam Vong Cơ, nhưng nàng không biết ở chỗ này, Lam Vong Cơ nói không tính, Ngụy Vô Tiện nói cũng không tính. Bỗng nhiên nàng cảm nhận được một luồng khí lạnh lặng lẽ đến gần, vừa ngẩng đầu liền thấy một gương mặt tươi cười thật lớn đập vào mặt mình, làm nàng sợ tới mức hét toáng lên.
Là Ôn Tình. Nàng cầm tiểu đao, xoay qua xoay lại trước mặt xà yêu, cười nói: "Việc lấy máu, vẫn nên giao cho ta thì tốt hơn. Ta đảm bảo với ngươi, ở đây, đao pháp của ta là tốt nhất."
Xà Yêu trời sinh nhiệt độ cơ thể thấp hơn nhiều so với con người, nhưng cảm quan lại vô cùng nhạy bén, nàng cảm nhận vô cùng rõ ràng nhiệt độ không khí quanh mình đã thấp hơn rất nhiều, vậy nên sợ tới mức mặt đều trắng bệch ra.
Ngụy Vô Tiện ở một bên cười to: "Ha ha ha ha ha, đúng vậy, Ôn Tình ở đây đúng là giỏi nhất, để nàng chậm rãi lấy máu cho ngươi!"
Nói xong hắn liền kéo tay áo Lam Vong Cơ chạy đi, còn quay đầu nói với y: "Lam Trạm, chúng ta mau chạy thôi, đao của Ôn Tình không phải là chuyện đùa đâu, đáng sợ lắm đó."
Đối với việc Ngụy Vô Tiện ngăn cản y nói chuyện với Xà Yêu, trong lòng Lam Vong Cơ cảm thấy có chút vui vẻ. Kệ hành động này của Ngụy Vô Tiện xuất phát từ mục đích gì, dù sao Ngụy Vô Tiện người này luôn có tâm lý tranh đấu hơn thua một cách kỳ quái, nhưng tóm lại, hình như hắn cũng có chút để ý đến y.
Lam Vong Cơ chính là như vậy, Ngụy Vô Tiện chỉ cần có chút biểu hiện gì có thể nói lên là hắn có tình ý với y, thì tất cả những chuyện không vui mà hắn gây ra, Lam Vong Cơ đều có thể vứt ra sau đầu hết.
Dây buộc tóc màu đỏ theo từng bước chân phất phơ qua lại, mái tóc đen dài được cột thành đuôi ngựa cao cao tung bay trong gió, vài ngọn tóc nghịch ngợm khẽ phất qua gương mặt của Lam Vong Cơ, khiến trái tim y cũng bay bay theo từng lọn tóc ấy.
Thế nên, khi Ngụy Vô Tiện đang tắm rửa sau bình phong thì đột nhiên hô to: "Lam Trạm, Lam, Lam Trạm!", thì trái tim y vẫn còn bay bay, không hề suy nghĩ nhiều, theo bản năng liền đi vào.
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện ngâm mình trong nước, chỉ để lộ từ phần bả vai trở lên, vậy nên dấu răng bên cổ thấy vô cùng rõ ràng. Ngụy Vô Tiện dường như cũng không nhận ta, mang theo nó tung tăng bay nhảy khắp nơi ở bên ngoài. Đây là một chút tư tâm, tham lam của Lam Vong Cơ, nếu đã không thể kết khế, y cũng phải lưu lại một ấn ký nào đó, để người khác biết, Ngụy Vô Tiện chỉ thuộc về Lam Vong Cơ y mà thôi.
Y đương nhiên chỉ dám trộm làm chút chuyện xấu đó sau lưng Ngụy Vô Tiện mà thôi, nhưng tình cảnh bây giờ lại giống như hắn đang bức y đối mặt với chuyện xấu mà mình đã làm vậy. Lam nhị công tử từ nhỏ đến lớn đều hành sự quang minh lỗi lạc, cũng chưa từng làm chuyện xấu mà bị bắt tại trận, vậy nên bản thân y tự cảm thấy vô cùng thẹn thùng, xấu hổ đối với những việc mình đã làm, vành tai giấu sau những sợi tóc, vốn trắng nõn, hiện giờ đều đã đỏ hết cả lên.
Cũng may hơi nước dày đặc, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa phát hiện ra, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi, cái đó của ngươi...vẫn còn lưu lại ở bên trong của ta sao?"
Hỏi mấy chuyện như vầy, dù da mặt dày như Ngụy Vô Tiện vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng. Nhưng biết sao được, lúc làm đến cuối cùng, hắn đã hôn mê bất tỉnh, nào biết sau đó Lam Vong Cơ có bắn vào hay không chứ, chỉ có thể căng cái mặt già này ra mà hỏi thôi.
Người được hỏi kỳ thật lại càng ngượng ngùng hơn, hai mắt đã không còn dám nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện nữa. Lam Vong Cơ đành nói:
"Không biết Vũ Lộ kỳ của ngươi có hết hay chưa, cho nên..."
Cho nên, tất nhiên là bắn hết vào bên trong rồi chứ gì? Ngụy Vô Tiện trong lòng mắng to cái thân thể Khôn Trạch không biết cố gắng này một phen, vậy là phải làm chuyện đó một lần nữa thật sao? Hắn nắm lấy thành thùng tắm, hơi hơi giương mắt, gian nan mở miệng, nói: "Vậy, ngươi, ngươi giúp ta lấy mấy thứ đó ra đi."
Tuy đây không phải là lần đầu tiên hai người làm chuyện này, nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy so với lần đầu, lần này lại càng thẹn thùng hơn. Khi Lam Vong Cơ xuyên qua làn hơi nước, càng lúc càng tiến lại gần thùng tắm, trái tim hắn theo mỗi bước chân của y, càng lúc càng đập nhanh hơn, xấu hổ đến mức cả người đều đỏ hết cả lên. Không hiểu sao hắn lại nói ra một câu: "Nước có chút nóng."
Lam Vong Cơ kéo hắn đứng dậy, đáp: "Nóng một chút cũng tốt, tránh bị cảm lạnh."
Đang là mùa hè, nước có thể nóng bao nhiêu chứ, lại càng có thể dễ bị cảm lạnh đến mức nào, nhưng hai người vô cùng ăn ý, không hề bóc trần mấy câu vô nghĩa vừa rồi, không dám nhìn nhau, vậy nên không hề nhìn thấy đối phương đỏ mặt, đỏ vành tai như thế nào, chỉ có nhiệt độ không khí càng lúc càng tăng đang không ngừng lan tràn giữa hai người.
Hai người lại thầm nghĩ: Nước quả thật có chút nóng...
Lam Vong Cơ là một người cực kỳ thông minh, làm một lần, là có thể ghi nhớ toàn bộ sở thích cùng phương pháp giúp Ngụy Vô Tiện thả lỏng cơ thể, vậy nên cứ y theo lần trước, làm lại cách cũ chứ không hề dùng phương pháp khác.
Khi ngón tay mang theo dòng nước ấm đi vào, thân thể Ngụy Vô Tiện hơi run lên, hắn liền cúi đầu, chôn mặt vào trước ngực của Lam Vong Cơ. Thật ra vóc dáng hai người xem xem như nhau, Lam Vong Cơ cũng chỉ cao hơn hắn một chút mà thôi, nhưng người này lại vô cùng biết cách trốn, vô cùng vừa vặn thoải mái rụt người vào trước ngực y, khiến Lam Vong Cơ có thể dễ dàng nhìn thấy đỉnh đầu đáng yêu của hắn.
Ngụy Vô Tiện tóc dài thả xuống, trên đỉnh đầu có một chỏm tóc ngịch ngợm hơi cong lên, nhìn vào liền cảm thấy vô cùng dễ thương. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn lên đỉnh tóc của hắn, thân thể Ngụy Vô Tiện cũng run lên theo. Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, thả lỏng một chút."
Không phải hắn không muốn thả lỏng, mà là làm không được. Ngụy Vô Tiện cảm thấy chuyện này thật thần kỳ, chỉ hai ngón tay mà thôi, sao lại thoải mái đến vậy chứ, thân thể hắn dần dần được Lam Vong Cơ làm cho dịu lại, nhưng khi nước nóng theo huyệt khẩu bị khai mở kia mà vỗ vào, một cơn nóng rát đau đớn lại ập tới, hắn bị nóng mà căng thẳng co rút lại.
Bây giờ nghe được giọng nói của Lam Vong Cơ, lại càng khiến hắn thêm khẩn trương hơn.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Không được, nước nóng làm ta thấy đau. "
Vũ Lộ kỳ của Khôn Trạch đã qua, hậu huyệt cũng sẽ không chảy nhiều thủy dịch như trước nữa, không có thủy dịch bôi trơn, Lam Vong Cơ không dám mạo muội đi vào. Thấy y không nói gì, cũng không tiếp tục động, làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy đôi khi Lam Vong Cơ đặc biệt thông minh, có đôi khi lại cảm thấy y đặc biệt ngốc, ám chỉ như vậy mà nghe cũng không hiểu, hắn đành phải nói: "Ngươi, không phải ngươi còn có cách khác sao?"
Cái phương pháp đó, nói thật, Ngụy Vô Tiện còn rất hưởng thụ nó nữa kìa. Một tay Lam Vong Cơ vừa sờ lên ngực hắn, hắn liền "Ưm...", rên lên một tiếng.
Lam Vong Cơ vuốt ve đầu nhũ của hắn, hỏi: "Nơi này, có đau không?"
Quả thật có đau, lúc đó Lam Vong Cơ chơi hai đầu nhũ của hắn đến ra hoa như vậy, sao có thể không đau được cơ chứ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình đã dùng toàn bộ tiềm lực của cơ thể mình để chống đỡ được cho tới bây giờ. Hắn la lên: "Á! Đau, nhẹ, nhẹ một chút. "
Chỉ vừa nhay nhẹ thôi mà hắn đã chịu không nổi, sợ là phương pháp này không dùng được nữa rồi. Ngụy Vô Tiện đau đớn ngẩng đầu lên nhìn y, trong mắt dâng lên một tầng nước mỏng, nói: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Không thể để nó ở lại bên trong, lỡ như... ta không muốn."
Đôi môi nhỏ nhắn của hắn hơi mím lại vì nhịn đau, cánh môi lại run lên, khóe môi hơi cong lên tự nhiên, lúc nào cũng hiện lên ý cười, luôn luôn đẹp như vậy, mà cảm giác hôn lên trên đó, quả thật là mỹ vị nhân gian, đáng để Lam Vong Cơ liều mạng nếm thử một lần.
Cũng là mỹ vị mà y tuyệt không bao giờ chia sẻ cho người nào khác.
Bỗng nhiên y cảm thấy có chút tức giận, liền cúi xuống hôn lên cánh môi khiến người ta vừa yêu vừa hận kia, hung ác mà gặm cắn lên đôi môi đó. Ngụy Vô Tiện trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị y hôn đến phát đau, vì thế cố gắng nghiêng đầu lấy hơi, ấp úng nói: "Lam Trạm, ngươi làm gì vậy? Ưm, ưm! A!"
Ngón tay cắm trong hậu huyệt tiếp tục khuấy động, làm cho cả người Ngụy Vô Tiện đều mềm nhũn xuống. Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn hắn, cắn lên đầu lưỡi của hắn, mút vào môi dưới của hắn, Ngụy Vô Tiện không tài nào kháng cự lại được, ở trong ngực y phát run, thanh âm yếu ớt hừ hừ rên rỉ, mà Lam Vong Cơ chỉ nói: "Phương thức thả lỏng thứ hai."
Bởi vì Ngụy Vô Tiện đã bị y dùng miệng chặn lại, cái gì cũng nói không được, thế nên chỉ đành dùng chính thân thể của mình đi trải nghiệm các loại phương thức thả lỏng mới của Lam Vong Cơ mà thôi.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, Ngụy Vô Tiện kiệt sức đến không dậy nổi, trực tiếp ngã xuống giường, chuyên tâm nghỉ ngơi lấy lại sức sau đợt vận động quá mức trong Vũ Lộ kỳ vừa rồi. Đợi đến khi hắn nghỉ đủ rồi, vừa xuống giường đã nghe được tin từ Ôn Tình, Phương Nghệ đã tỉnh, biết được những chuyện đã phát sinh gần đây nên muốn gặp bọn họ cùng với xà yêu kia để nói lời cảm tạ.
Suốt quãng đường đi, xà yêu kia đều an tĩnh không nói gì, thật hiếm thấy nàng cùng Ngụy Vô Tiện chạm mặt mà không đấu võ mồm với nhau như bây giờ, đến cả bước chân cũng lộ ra chút khẩn trương, mà còn bởi vì bị dây trói tiên cột lại, nên động tác của nàng càng thêm đặc biệt buồn cười.
Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền bật cười: "Một lão yêu hơn hai trăm tuổi đầu như ngươi, chỉ đi gặp người ta thôi sao lại khẩn trương thành như vầy rồi?"
Xà Yêu nói: "Ngươi thì biết cái gì, ta, ta cũng coi như đã quấy rầy người ta lâu như vậy, chắc hắn coi ta là yêu quái xấu rồi"
Ngụy Vô Tiện ha ha cười thành tiếng: "Chắc với không chắc gì nữa chứ, người ta chắc chắn coi ngươi là yêu quái xấu rồi, quấy rầy tổ tiên người ta nhiều đời đến vậy mà. "
Cái miệng Ngụy Vô Tiện chính là như vậy, luôn thích chọc ghẹo người khác, qua lại mấy câu, hai người lại náo nhiệt ầm ĩ đi đấu võ mồm với nhau rồi. Vừa gặp Phương Nghệ, Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thán, quả thật là vẻ đẹp điển hình của một mỹ nam tử, hơn nữa, vì nằm lâu trên giường bệnh, cả người hắn càng hiện ra một loại mỹ cảm mảnh mai yếu ớt.
Không hổ là gia đình giàu có, người cũng rất hữu lễ. Sau khi Phương Nghệ cảm tạ Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, hắn nhìn qua xà yêu đang trốn sau lưng Ngụy Vô Tiện, khẽ cười nói: "Vị cô nương này chính là vị Xà Yêu tiểu thư kia, đúng không?"
Xà yêu nghe vậy nhưng vẫn không chịu đứng ra, tiếp tục trốn sau lưng Ngụy Vô Tiện. Không hổ là có cùng huyết thống với người đó, giọng nói của Phương Nghệ làm cho nàng vô cùng hoài niệm. Nàng không kiềm lòng được, dè dặt lộ ra nửa khuôn mặt nhìn người vừa gọi mình.
Phương Nghệ lại nói: "Nghe nói là đã nàng cứu ta, sao hai vị tiên sư còn muốn trói nàng vậy?"
Ngụy Vô Tiện liền nói: "Nàng đúng hay sai, tốt hay xấu, chúng ta còn chưa có nhận định chắc chắn, chỉ sợ nàng cứu ngươi là đang có mưu kế gì khác. Vạn nhất nàng trở mặt muốn tổn thương ngươi thì toi. Vậy nên chúng ta phải trói nàng lại để đảm bảo an toàn."
Xà Yêu nghe vậy liền cảm thấy có chút tức giận: "Ta nguyện ý phối hợp với các ngươi đến vậy rồi mà tiểu tử ngươi còn không tin ta."
Thật ra cũng không phải là không tin, toàn bộ quá trình chữa trị cho Phương Nghệ, nàng đều vô cùng phối hợp, nhưng nàng đã bị trói rồi mà còn thèm muốn đến độ chảy hết cả nước miếng lên người Lam Vong Cơ, nếu mà để nàng tự do, chẳng phải là sẽ ôm lấy người Lam Vong Cơ, ăn vạ không buông sao? Không được, tuyệt đối không được! Vì không muốn nhìn thấy viễn cảnh đó nên Ngụy Vô Tiện quyết định trói nàng lại trước, chờ nàng cùng Phương Nghệ giải quyết xong mọi khúc mắc nợ nần rồi tính sau.
Ai ngờ Phương Nghệ nghe vậy lại nở nụ cười, có lẽ sức khỏe đã khôi phục lại rất nhiều rồi, tiếng cười nghe rất có lực, lại trầm ấm nhẹ nhàng: "Ta tin nàng, Xà Yêu tiểu thư đáng yêu như vậy, nhất định không phải là yêu quái xấu."
Bỗng nhiên ánh mắt xà yêu như sáng lên, tản mát ra một loại ánh sáng sùng bái vô ngần, tiến lại gần Phương Nghệ: "Phương gia tiểu tử! Ngươi đẹp trai thật nha!"
*******************
"Thật không ngờ, cuối cùng nàng vẫn trở lại Phương gia."
Lòng vòng nhiều năm như vậy, xà yêu kia vẫn trở về, Ngụy Vô Tiện trong lòng không khỏi cảm thán, lại nói: "Nhưng cũng may, Phương Nghệ có vẻ sẽ không nhốt nàng ta trong tầng hầm nữa, để cho nàng có một cuộc sống tự do tự tại, tùy tâm sở dục, điều này thật ra rất tốt."
Lam Vong Cơ nói: "Chẳng phải ngươi không thích nàng sao?"
Lúc trước, nói Ngụy Vô Tiện thích xà yêu kia là Lam Vong Cơ, bây giờ, nói hắn không thích xà yêu kia cũng là Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ thật không thông hiểu nhân tâm chút nào cả, suy nghĩ kỳ quái, hoàn toàn không hề nhận ra thái độ của mình với mọi chuyện chuyển biến nhanh đến thế nào.
Hắn nói: "Cũng không phải là không thích. Ta chỉ là cảm thấy nàng rất đáng thương, bị người của Phương gia cầm tù lâu như vậy. Hy vọng Phương Nghệ không vô tình vô nghĩa như tổ tiên của hắn. "
Lam Vong Cơ nghe vậy thì dừng bước, Ngụy Vô Tiện không chú ý tới đã đi lên phía trước vài bước, nhận ra y không ở bên cạnh nên quay người lại gọi: "Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi lâu, nói: "Ngươi cảm thấy, tổ tiên Phương gia cầm tù nàng sao?"
Cùng một chuyện như nhau, nhưng Lam Vong Cơ vẫn có thể tìm được góc độ khác với hắn để nhìn nhận sự việc. Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất hứng thú, liền hỏi: "Bằng không thì sao? Lam Trạm, ngươi nghĩ thế nào?"
"Tổ tiên Phương gia..." Lam Vong Cơ dừng một chút, rồi mới nói: "Có lẽ là đang bảo vệ nàng."
Bởi vì nàng thật sự vô cùng ngốc nghếch. Lần đầu tiên xuống núi, chỉ vì thấy đẹp mà đã một mực chạy theo người ta, cũng không biết người ta là tốt hay xấu, có đang muốn lợi dụng hay làm hại mình không? Tổ tiên Phương gia từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh rất khốn khổ, nhất định đã sớm nhìn thấu cái gọi là thế thái nhân tình, nếm trải qua nhiều ác ý nhân gian. Nếu chuyện nàng là yêu quái bị người khác phát hiện, nếu chuyện nàng có khả năng tụ tài bị phát hiện, nhất định sẽ gây ra chấn động không nhỏ.
Đối phó yêu vật, không phân thiện ác, bao vây tru sát là chuyện thường tình. Đối xử vật bất phàm có thể thu lợi, lột da cắt thịt, gặm nhấm gân cốt, lợi dụng nó đến tận giọt máu cuối cùng, cũng là chuyện thường tình.
Mà mình chỉ là một dân thường không chút năng lực, lấy gì để bảo vệ nàng, có thể bảo vệ nàng được bao lâu đây? Nếu mình không còn nữa, vậy nàng sẽ đi đâu về đâu? Vì thế cho nên,...
"Mang về, giấu đi."
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của y, theo gió mà truyền đến, làm đuôi mạt ngạch trắng như tuyết của y khẽ đung đưa qua lại, phất qua gương mặt của Ngụy Vô Tiện. Hai mắt Ngụy Vô Tiện có chút mông lung, cảm thấy đôi mắt thanh thiển kia của Lam Vong Cơ hình như lóe lên một chút ánh sáng khác lạ. Trong lòng Ngụy Vô Tiện khẽ động, hỏi: "Lam Trạm, vậy ngươi cho rằng, thế nào mới gọi là yêu?"
Là như tổ tiên Phương gia, mang người giấu đi, không muốn nàng chịu chút thương tổn nào, hay như Phương Nghệ như vậy, mặc nàng tung hoành giữa trời cao biển rộng, tùy tâm tự do, ngao du bốn phương?
Lam Vong Cơ trầm mặc, y không trả lời được.
Thế giới này rất yên bình, không có những chuyện khiến hắn âu lo suy nghĩ, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn nhắc lại những chuyện ở thế giới kia. Sau khi tới nơi này, mỗi ngày của hắn đều vui vẻ vô cùng, thế cho nên hắn cho rằng, mình đã có thể quên hết mọi chuyện.
Nhưng nhìn vào đôi mắt lưu ly nhạt màu có chút rối rắm kia của Lam Vong Cơ, hắn mới phát hiện, có một số việc, không phải cứ muốn quên là có thể quên được.
Hắn nói: "Lam Trạm, nếu sau này, ta cũng rơi vào tình cảnh như vậy, thì ngươi..."
Lam Vong Cơ gắt gao nhíu mày nhìn hắn, cái ánh nhìn này khiến trái tim Ngụy Vô Tiện đột nhiên trĩu nặng, hắn bỗng nhiên không muốn biết đáp án nữa, liền chuyển đề tài: "Ta chỉ là dem mình ra so sánh một chút, chỉ là giả dụ thôi, ngươi không cần thất vọng như vậy."
Lam Vong Cơ vẫn cau mày, tựa hồ có chút phiền não: "Ta cũng không phải là thất vọng, chỉ là, ta đang suy nghĩ. "
Y vẫn luôn cho rằng, mang về, giấu đi chính là biểu đạt tốt nhất của tình yêu, nhưng khi bị Ngụy Vô Tiện bất ngờ hỏi như vậy, y liền rối rắm, hơn nữa y cũng là một người thành thật, nếu Ngụy Vô Tiện đã hỏi, y nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ.
"Ta cũng không biết, nhưng..." Đôi mắt thiển sắc lưu ly chợt lóe, không phải là vẻ nhíu mày mê man suy nghĩ, mà là vẻ mặt nghiêm túc, như đã hạ quyết tâm, Lam Vong Cơ nói: "Nhưng nếu Ngụy Anh không muốn như vậy, ta nhất định có thể tìm được phương pháp khác."
Lam Vong Cơ chỉ là đang thành thật trả lời câu hỏi của hắn mà thôi, nhưng mỗi câu mỗi từ của y lại giống như gió một cơn gió mát giữa mùa hè, mang theo hương đàn hương nhàn nhạt đặc thù của y, thổi tan hết sương đen mịt mù đang tích tụ trong lòng hắn. Đúng vậy, tình yêu không chỉ giới hạn trong một hình thức, Lam Vong Cơ nhất định sẽ có một phương pháp tốt hơn.
Dù sao, một người tốt như Lam Vong Cơ, có thể có được tình yêu của y, nhất định cũng là một người vô cùng tốt.
Hắn cười một chút, nói: "Lam Trạm, chỉ là suy nghĩ một vấn đề mà thôi, ánh mắt của ngươi có cần đáng sợ đến vậy không? Ta cứ tưởng là ngươi đang giận ta đấy chứ."
Thấy người trước mắt mình, lúc thì trầm mặc, lúc thì cười hì hì, Lam Vong Cơ thật không biết đường nào mà lần. Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì y đã bị Ngụy Vô Tiện tới kéo tay áo giục y đi, thanh âm tràn đầy vui sướng nhẹ nhàng: "Ngươi có biết là ngươi rất khó đoán hay không? Về sau nghĩ gì thì cứ việc nói thẳng với ta, bằng không để ta hiểu lầm ngươi, để ngươi tức giận mãi thì không tốt lắm đâu."
Lam Vong Cơ lúc nào cũng mang gương mặt lạnh lùng, không cảm xúc, đúng thật là không dễ đoán. Thế giới kia có quá nhiều chuyện đã xảy ra, khiến hắn sống quá vội vàng, không còn tâm sức đâu mà đi dò đoán, nhưng ở nơi này, cuộc sống của hắn bỗng nhiên chậm lại, khiến hắn có rất nhiều thời gian suy nghĩ.
Hắn nghĩ, trong nhiều lần cãi vã như vậy, có khi nào Lam Vong Cơ thật không hề tức giận hắn, mà chỉ là đang suy nghĩ, tìm một phương pháp tốt hơn để giải quyết hay không?
Có khi nào, Lam Vong Cơ thật ra không hề chán ghét hắn, cũng chưa từng thất vọng về Ngụy Vô Tiện hắn, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất