Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc
Chương 14
45.
Người hầu dọn dẹp gian phòng bừa bộn rồi ôm đống chăn bám đầy mùi xạ hương đi qua hành lang, vô tình nhìn vào ngôi đình cạnh hồ sen thì trông thấy thiếu niên quấn voan đỏ bị công tử đặt ngồi trên lan can.
Nói là quấn voan đỏ nhưng mảnh vải kia chỉ đủ che đi chỗ bí ẩn của thiếu niên. Người hầu nấp sau cây cột hành lang lén lút nhìn về phía thiếu niên kia.
Bên hông thiếu niên còn đeo chuông nhỏ, mỗi lần công tử vùi đầu cắn cổ thiếu niên thì chuông nhỏ lại rung lên leng keng.
Đỏ rực và trắng tinh.
Ngây thơ và sắc dục.
Hắn đang nhìn say mê thì sau gáy đột nhiên lạnh toát, vừa quay đầu liền đối mặt với một đôi mắt đen thẫm.
Người kia lạnh lùng nhìn hắn rồi trầm giọng nói: "Nếu ngươi không cần cái mạng này nữa thì cứ la lên đi."
Người hầu hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy.
Người kia nói: "Cút."
Người hầu cũng không dám nhìn kỹ bộ dạng người kia mà lập tức ôm chăn chạy té khói.
46.
Ta chống cằm ngồi đung đưa trên xích đu ở sân sau Phó phủ.
Sở thích của Phó Ngọc rất kỳ quái, cứ bắt ta phải mặc áo rách quần manh cho y ngắm. Y phục kia vừa nhẹ vừa mỏng, tuy có thể che khuất chỗ kín nhưng vẫn mơ hồ lộ ra chỗ bí ẩn khiến người xấu hổ.
Y luôn miệng khen ta mặc y phục này đẹp mắt, còn vạch lớp vải mỏng kia sang một bên rồi chọc dương căn vào trong người ta.
Mặc dù ta không cảm thấy bị y làm vậy có vấn đề gì nhưng cũng chẳng muốn bị đám người hầu kia nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Phó Ngọc lắc lắc chuông nhỏ bên hông ta rồi cười nói: "Kiêm Minh huynh, ta đã bảo bọn họ nếu dám nhìn trộm ngươi thì đừng trách ta móc mắt bọn họ ra......"
Ta nói: "Thật ác độc."
So với người trong Ma giáo của ta còn ác hơn.
Phó Ngọc chớp mắt: "Ta chỉ đùa thôi mà, nếu Kiêm Minh huynh không thích thì lần sau làm chuyện này ta sẽ không cho bọn họ đến nữa."
Ta gật đầu xong mới thấy không đúng chỗ nào.
Sao còn có lần sau nữa chứ?
47.
Khi ta bị Nhậm huynh đài quấn trong chăn vác ra khỏi phủ của Phó Ngọc thì trong lòng vẫn còn mờ mịt.
Huynh đài đem ta vào một gian phòng nhỏ nào đó rồi cẩn thận ngửi người ta như chó đánh hơi, sau đó cau mày lẩm bẩm: "Tên Phó Ngọc kia học cùng một sư môn chế độc với ta đấy."
Dứt lời hắn lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược đưa cho ta rồi nói: "Đây là Thanh Minh Đan. Ngươi uống đi."
Ta nói: "Độc lần trước ngươi chưa giải cho ta mà lần này còn muốn hạ dược nữa à?"
Huynh đài nói: "Với đầu óc này của ngươi có muốn học hành cũng vô vọng thôi, Thanh Minh Đan sẽ giúp ngươi thông minh hơn."
Ta nói: "Ngươi đang mắng ta ngốc đấy à?"
Huynh đài nói: "Haizz, ta nói bảy ngày sau sẽ tới tìm ngươi, đến phủ minh chủ không tìm được, vào phủ Phó công tử mới gặp. Đồ ngốc, ngươi đang tính toán gì thế hả?"
Ta nói: "Tính là tính cái gì? Ta chưa học qua bàn tính."
Nhìn vẻ mặt hắn cứ như ta không có thuốc nào chữa được, thế là không nhắc đến minh chủ và Phó Ngọc nữa mà dạy ta học thuộc Thục Đạo Nan.
Trước kia ta không biết chữ, chỉ hiểu được mấy chữ viết trên bảng gỗ của sạp hàng rong...... Bắt ta học thuộc lòng thật sự là quá khó.
Chờ ta vất vả học hồi lâu, Nhậm Tầm mới lên tiếng hỏi ta: "Câu cuối là gì?"
Ta nói: "Cẩm thành dù yên vui, không bằng sớm về nhà."
Nhậm Tầm nói: "Ngươi nhớ mỗi câu này cũng được."
Ta nghĩ nát óc cũng không hiểu hắn có ý gì, đang nhíu mày trầm tư thì chợt nghe hắn nói: "Quần áo ngươi đang mặc không đẹp lắm, ta đã đặt may một bộ theo kiểu lúc trước của ngươi, lát nữa ngươi mặc vào đi."
Người hầu dọn dẹp gian phòng bừa bộn rồi ôm đống chăn bám đầy mùi xạ hương đi qua hành lang, vô tình nhìn vào ngôi đình cạnh hồ sen thì trông thấy thiếu niên quấn voan đỏ bị công tử đặt ngồi trên lan can.
Nói là quấn voan đỏ nhưng mảnh vải kia chỉ đủ che đi chỗ bí ẩn của thiếu niên. Người hầu nấp sau cây cột hành lang lén lút nhìn về phía thiếu niên kia.
Bên hông thiếu niên còn đeo chuông nhỏ, mỗi lần công tử vùi đầu cắn cổ thiếu niên thì chuông nhỏ lại rung lên leng keng.
Đỏ rực và trắng tinh.
Ngây thơ và sắc dục.
Hắn đang nhìn say mê thì sau gáy đột nhiên lạnh toát, vừa quay đầu liền đối mặt với một đôi mắt đen thẫm.
Người kia lạnh lùng nhìn hắn rồi trầm giọng nói: "Nếu ngươi không cần cái mạng này nữa thì cứ la lên đi."
Người hầu hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy.
Người kia nói: "Cút."
Người hầu cũng không dám nhìn kỹ bộ dạng người kia mà lập tức ôm chăn chạy té khói.
46.
Ta chống cằm ngồi đung đưa trên xích đu ở sân sau Phó phủ.
Sở thích của Phó Ngọc rất kỳ quái, cứ bắt ta phải mặc áo rách quần manh cho y ngắm. Y phục kia vừa nhẹ vừa mỏng, tuy có thể che khuất chỗ kín nhưng vẫn mơ hồ lộ ra chỗ bí ẩn khiến người xấu hổ.
Y luôn miệng khen ta mặc y phục này đẹp mắt, còn vạch lớp vải mỏng kia sang một bên rồi chọc dương căn vào trong người ta.
Mặc dù ta không cảm thấy bị y làm vậy có vấn đề gì nhưng cũng chẳng muốn bị đám người hầu kia nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Phó Ngọc lắc lắc chuông nhỏ bên hông ta rồi cười nói: "Kiêm Minh huynh, ta đã bảo bọn họ nếu dám nhìn trộm ngươi thì đừng trách ta móc mắt bọn họ ra......"
Ta nói: "Thật ác độc."
So với người trong Ma giáo của ta còn ác hơn.
Phó Ngọc chớp mắt: "Ta chỉ đùa thôi mà, nếu Kiêm Minh huynh không thích thì lần sau làm chuyện này ta sẽ không cho bọn họ đến nữa."
Ta gật đầu xong mới thấy không đúng chỗ nào.
Sao còn có lần sau nữa chứ?
47.
Khi ta bị Nhậm huynh đài quấn trong chăn vác ra khỏi phủ của Phó Ngọc thì trong lòng vẫn còn mờ mịt.
Huynh đài đem ta vào một gian phòng nhỏ nào đó rồi cẩn thận ngửi người ta như chó đánh hơi, sau đó cau mày lẩm bẩm: "Tên Phó Ngọc kia học cùng một sư môn chế độc với ta đấy."
Dứt lời hắn lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược đưa cho ta rồi nói: "Đây là Thanh Minh Đan. Ngươi uống đi."
Ta nói: "Độc lần trước ngươi chưa giải cho ta mà lần này còn muốn hạ dược nữa à?"
Huynh đài nói: "Với đầu óc này của ngươi có muốn học hành cũng vô vọng thôi, Thanh Minh Đan sẽ giúp ngươi thông minh hơn."
Ta nói: "Ngươi đang mắng ta ngốc đấy à?"
Huynh đài nói: "Haizz, ta nói bảy ngày sau sẽ tới tìm ngươi, đến phủ minh chủ không tìm được, vào phủ Phó công tử mới gặp. Đồ ngốc, ngươi đang tính toán gì thế hả?"
Ta nói: "Tính là tính cái gì? Ta chưa học qua bàn tính."
Nhìn vẻ mặt hắn cứ như ta không có thuốc nào chữa được, thế là không nhắc đến minh chủ và Phó Ngọc nữa mà dạy ta học thuộc Thục Đạo Nan.
Trước kia ta không biết chữ, chỉ hiểu được mấy chữ viết trên bảng gỗ của sạp hàng rong...... Bắt ta học thuộc lòng thật sự là quá khó.
Chờ ta vất vả học hồi lâu, Nhậm Tầm mới lên tiếng hỏi ta: "Câu cuối là gì?"
Ta nói: "Cẩm thành dù yên vui, không bằng sớm về nhà."
Nhậm Tầm nói: "Ngươi nhớ mỗi câu này cũng được."
Ta nghĩ nát óc cũng không hiểu hắn có ý gì, đang nhíu mày trầm tư thì chợt nghe hắn nói: "Quần áo ngươi đang mặc không đẹp lắm, ta đã đặt may một bộ theo kiểu lúc trước của ngươi, lát nữa ngươi mặc vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất