Chương 18: Tiếc nuối là viên kẹo đường
Lê tiên sinh không hiểu được nụ cười của Kiều An. Sao lại vừa chua chát vừa ngọt ngào thế kia?
Hắn hỏi:
- Em biết tôi ở nước ngoài... Vậy chuyện của tôi em đều biết chứ?
Kiều An không hiểu ý Lê Thư Dương là sao nhưng vẫn vô thức gật đầu.
- Đúng, em có nghe người khác nhắc tới.
Sắc mặt Lê Thư Dương tái nhợt. Hắn ngừng thở, tim cũng như thắt lại.
Em nói rằng em biết, nhưng em có biết...
Tôi từng cầu xin em quay lại với tôi.
Không phải Lê Thư Dương thuận buồm xuôi gió từ những ngày đầu tiên.
Lúc mới chia tay với Kiều An, trong tay hắn gần như không có tiền. Mà lúc đó công việc của Lê Thư Dương cũng không suôn sẻ, hắn bị mọi người xa lánh kì thị, trong cơn tức giận Lê Thư Dương đã xin nghỉ việc.
Sau đó, hắn chọn đi du học, dựa vào học bổng mình xin được để sang bên kia đại dương.
Tất cả bắt đầu lại từ số 0.
Lê Thư Dương đã phải nỗ lực rất nhiều để có được một chỗ đứng vững chắc cho bản thân. Hắn bận tối mắt giữa công việc và học tập. Để được công nhận, ngày nào Lê Thư Dương cũng mệt đến kiệt sức, thường xuyên mất ăn mất ngủ. Thời gian và nỗ lực hắn bỏ ra để chứng minh năng lực đều gấp đôi người khác.
Nhưng cuối cùng, công việc quá tải đã khiến cơ thể hắn tổn thương.
Thậm chí Lê Thư Dương còn không để ý cơ thể mình không khỏe.
Hắn bị vỡ ruột thừa nhưng vẫn cắn răng chịu đựng làm việc tiếp, cuối cùng gục ngã ngay trên bàn làm việc.
Con người ta khi bị bệnh mới dám cho mình có cơ hội để yếu đuối. Cỗ máy làm việc vĩnh cửu Lê Thư Dương buộc phải cho bản thân cơ hội để thở.
Hắn nằm trên giường bệnh ở nước ngoài, ngước nhìn từng giọt nước tí tách rơi trong ống truyền dịch, cuối cùng cũng có thì giờ để nhớ đến người cũ.
Lê Thư Dương cố gắng liên lạc với hoàng tử bé đã vứt bỏ mình.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói.
Hắn muốn nói - bây giờ mình tốt hơn trước rất nhiều. Hắn có thể kiếm được nhiều tiền, có thể mua cho Kiều An rất nhiều thứ mà trước kia hắn không mua nổi.
Hắn muốn nói rằng - hắn không còn là một thằng nhóc nghèo nữa. Công việc của hắn ngày càng thuận lợi, hắn sẽ làm việc chăm chỉ hơn nữa, sẽ cho Kiều An một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hắn muốn nói rằng - bấy lâu nay hắn đã làm việc rất chăm chỉ. Hắn nỗ lực tiến tới, vậy thì có thể đến gần Kiều An hơn đúng không? Liệu hắn có cơ hội theo đuổi Kiều An thêm lần nữa không? Liệu Kiều An có thể quay lại với hắn không?
Nhưng tiếc thay, mọi nỗ lực liên lạc của Lê Thư Dương đều vô ích.
Hắn chỉ có thể nhìn mọi hy vọng của mình vụt tắt. Hắn dần tốt hơn, mạnh mẽ hơn, và dần dần quen với việc không có hoa hồng nhỏ bên mình.
- Có chuyện gì sao?
Kiều An hơi bối rối, không biết tại sao đột nhiên sắc mặt Lê Thư Dương trở nên khó coi. Anh vô thức xoắn ngón tay, vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Nhưng Lê tiên sinh chỉ cười cười. Hắn không muốn phơi bày nỗi khổ của mình trước mặt Kiều An và than phiền về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Hắn cố gắng hết sức để mỉm cười, nhẹ nhàng nói về quá khứ từng khiến tim mình đau nhói.
- Sau khi ra nước ngoài không lâu, thật ra tôi cũng thử gọi điện và nhắn tin cho em. Nhưng hình như em đã đổi số điện thoại nên không liên lạc được.
- Em...
Kiều An tròn mắt ngạc nhiên. Anh hoàn toàn không biết chuyện đó. Tiếc nuối lập tức kéo đến nhấn chìm trái tim anh. Kiều An cảm thấy như thể anh đột ngột từ trên trời rơi xuống, sắp không thở nổi.
Anh buồn bã lắc đầu giải thích:
- Lúc đó điện thoại bị hỏng nên em đã đổi cái khác.
- Điện thoại của con đâu?
- Mẹ không biết.
Kiều An chỉ để điện thoại ở nhà một ngày mà lúc đi làm về đã không tìm thấy nó đâu.
Anh lục tung mọi thứ, điên cuồng tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy. Kiều An tuyệt vọng đến mức cổ họng nghẹn thắt lại, anh nhìn chằm chằm vào mẹ mình, đôi mắt đỏ hoe.
- Mẹ... có phải mẹ bán nó rồi không? Có phải không?
Anh luôn giữ điện thoại bên mình, vì sợ bị mất trộm anh còn đeo nó trện người.
Những bức ảnh của anh và Lê tiên sinh, những kỷ niệm duy nhất còn lại đều ở trong đó.
Nhưng bây giờ, món đồ duy nhất đó anh cũng đã đánh mất.
Mẹ anh đã ăn cắp và bán thứ quan trọng nhất của con trai mình chỉ vì một buổi hẹn hò, để có một bộ quần áo tương đối tươm tất chuẩn bị cho một mối quan hệ mới. Vậy mà bà còn chống chế bằng mọi cách, không chịu thừa nhận sai lầm của mình.
- Mẹ không biết chiếc điện thoại đó quan trọng với con như thế nào sao? Mẹ không có tiền thì con cho mẹ được mà! Mẹ đang làm gì cái vậy hả?
Suốt đêm Kiều An chẳng thể nào ngủ được. Anh cứ cho rằng mình còn có thể giữ lại một chút kỉ niệm với Lê Thư Dương. Anh thật vô dụng.
Giờ đến kỉ niệm cũng không giữ nổi.
Khi đó, Kiều An thậm chí còn chẳng biết đến việc có thể lấy lại số điện thoại cũ, vậy nên anh đã đăng ký số mới. Từ đây, dây tơ hồng giữa anh và Lê Thư Dương đứt đoạn.
Kiều An chớp chớp mắt, mím chặt môi.
- Chắc lúc đó em đổi số rồi nên không liên lạc được.
Lê tiên sinh chủ động liên lạc với anh, anh vui lắm.
Nhưng sau khi lớp đường bọc ngoài tan hết, bên trong chỉ còn lại đắng chát.
- Thật là...
Tiếc quá.
05.6.22
Hết chương 17
Học sinh được nghỉ hè rồi mà tôi vẫn còn một chồng hồ sơ huhu ai kíu toiiiiiiii
Toi mún đi chơi, toi mún được ngủ thẳng cẳng chứ không phải dậy sớm đi họp. Ngày nào cũng họp
Hắn hỏi:
- Em biết tôi ở nước ngoài... Vậy chuyện của tôi em đều biết chứ?
Kiều An không hiểu ý Lê Thư Dương là sao nhưng vẫn vô thức gật đầu.
- Đúng, em có nghe người khác nhắc tới.
Sắc mặt Lê Thư Dương tái nhợt. Hắn ngừng thở, tim cũng như thắt lại.
Em nói rằng em biết, nhưng em có biết...
Tôi từng cầu xin em quay lại với tôi.
Không phải Lê Thư Dương thuận buồm xuôi gió từ những ngày đầu tiên.
Lúc mới chia tay với Kiều An, trong tay hắn gần như không có tiền. Mà lúc đó công việc của Lê Thư Dương cũng không suôn sẻ, hắn bị mọi người xa lánh kì thị, trong cơn tức giận Lê Thư Dương đã xin nghỉ việc.
Sau đó, hắn chọn đi du học, dựa vào học bổng mình xin được để sang bên kia đại dương.
Tất cả bắt đầu lại từ số 0.
Lê Thư Dương đã phải nỗ lực rất nhiều để có được một chỗ đứng vững chắc cho bản thân. Hắn bận tối mắt giữa công việc và học tập. Để được công nhận, ngày nào Lê Thư Dương cũng mệt đến kiệt sức, thường xuyên mất ăn mất ngủ. Thời gian và nỗ lực hắn bỏ ra để chứng minh năng lực đều gấp đôi người khác.
Nhưng cuối cùng, công việc quá tải đã khiến cơ thể hắn tổn thương.
Thậm chí Lê Thư Dương còn không để ý cơ thể mình không khỏe.
Hắn bị vỡ ruột thừa nhưng vẫn cắn răng chịu đựng làm việc tiếp, cuối cùng gục ngã ngay trên bàn làm việc.
Con người ta khi bị bệnh mới dám cho mình có cơ hội để yếu đuối. Cỗ máy làm việc vĩnh cửu Lê Thư Dương buộc phải cho bản thân cơ hội để thở.
Hắn nằm trên giường bệnh ở nước ngoài, ngước nhìn từng giọt nước tí tách rơi trong ống truyền dịch, cuối cùng cũng có thì giờ để nhớ đến người cũ.
Lê Thư Dương cố gắng liên lạc với hoàng tử bé đã vứt bỏ mình.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói.
Hắn muốn nói - bây giờ mình tốt hơn trước rất nhiều. Hắn có thể kiếm được nhiều tiền, có thể mua cho Kiều An rất nhiều thứ mà trước kia hắn không mua nổi.
Hắn muốn nói rằng - hắn không còn là một thằng nhóc nghèo nữa. Công việc của hắn ngày càng thuận lợi, hắn sẽ làm việc chăm chỉ hơn nữa, sẽ cho Kiều An một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hắn muốn nói rằng - bấy lâu nay hắn đã làm việc rất chăm chỉ. Hắn nỗ lực tiến tới, vậy thì có thể đến gần Kiều An hơn đúng không? Liệu hắn có cơ hội theo đuổi Kiều An thêm lần nữa không? Liệu Kiều An có thể quay lại với hắn không?
Nhưng tiếc thay, mọi nỗ lực liên lạc của Lê Thư Dương đều vô ích.
Hắn chỉ có thể nhìn mọi hy vọng của mình vụt tắt. Hắn dần tốt hơn, mạnh mẽ hơn, và dần dần quen với việc không có hoa hồng nhỏ bên mình.
- Có chuyện gì sao?
Kiều An hơi bối rối, không biết tại sao đột nhiên sắc mặt Lê Thư Dương trở nên khó coi. Anh vô thức xoắn ngón tay, vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Nhưng Lê tiên sinh chỉ cười cười. Hắn không muốn phơi bày nỗi khổ của mình trước mặt Kiều An và than phiền về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Hắn cố gắng hết sức để mỉm cười, nhẹ nhàng nói về quá khứ từng khiến tim mình đau nhói.
- Sau khi ra nước ngoài không lâu, thật ra tôi cũng thử gọi điện và nhắn tin cho em. Nhưng hình như em đã đổi số điện thoại nên không liên lạc được.
- Em...
Kiều An tròn mắt ngạc nhiên. Anh hoàn toàn không biết chuyện đó. Tiếc nuối lập tức kéo đến nhấn chìm trái tim anh. Kiều An cảm thấy như thể anh đột ngột từ trên trời rơi xuống, sắp không thở nổi.
Anh buồn bã lắc đầu giải thích:
- Lúc đó điện thoại bị hỏng nên em đã đổi cái khác.
- Điện thoại của con đâu?
- Mẹ không biết.
Kiều An chỉ để điện thoại ở nhà một ngày mà lúc đi làm về đã không tìm thấy nó đâu.
Anh lục tung mọi thứ, điên cuồng tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy. Kiều An tuyệt vọng đến mức cổ họng nghẹn thắt lại, anh nhìn chằm chằm vào mẹ mình, đôi mắt đỏ hoe.
- Mẹ... có phải mẹ bán nó rồi không? Có phải không?
Anh luôn giữ điện thoại bên mình, vì sợ bị mất trộm anh còn đeo nó trện người.
Những bức ảnh của anh và Lê tiên sinh, những kỷ niệm duy nhất còn lại đều ở trong đó.
Nhưng bây giờ, món đồ duy nhất đó anh cũng đã đánh mất.
Mẹ anh đã ăn cắp và bán thứ quan trọng nhất của con trai mình chỉ vì một buổi hẹn hò, để có một bộ quần áo tương đối tươm tất chuẩn bị cho một mối quan hệ mới. Vậy mà bà còn chống chế bằng mọi cách, không chịu thừa nhận sai lầm của mình.
- Mẹ không biết chiếc điện thoại đó quan trọng với con như thế nào sao? Mẹ không có tiền thì con cho mẹ được mà! Mẹ đang làm gì cái vậy hả?
Suốt đêm Kiều An chẳng thể nào ngủ được. Anh cứ cho rằng mình còn có thể giữ lại một chút kỉ niệm với Lê Thư Dương. Anh thật vô dụng.
Giờ đến kỉ niệm cũng không giữ nổi.
Khi đó, Kiều An thậm chí còn chẳng biết đến việc có thể lấy lại số điện thoại cũ, vậy nên anh đã đăng ký số mới. Từ đây, dây tơ hồng giữa anh và Lê Thư Dương đứt đoạn.
Kiều An chớp chớp mắt, mím chặt môi.
- Chắc lúc đó em đổi số rồi nên không liên lạc được.
Lê tiên sinh chủ động liên lạc với anh, anh vui lắm.
Nhưng sau khi lớp đường bọc ngoài tan hết, bên trong chỉ còn lại đắng chát.
- Thật là...
Tiếc quá.
05.6.22
Hết chương 17
Học sinh được nghỉ hè rồi mà tôi vẫn còn một chồng hồ sơ huhu ai kíu toiiiiiiii
Toi mún đi chơi, toi mún được ngủ thẳng cẳng chứ không phải dậy sớm đi họp. Ngày nào cũng họp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất