Chương 19: Ngọc trai cũng từng là cát sỏi tầm thường
Sủi cảo trong nồi điện nhỏ nhanh chóng bị ăn sạch. Sau khi ăn xong, bọn họ ngầm hiểu ý không nhắc tới chuyện trước đó, hai người cứ thế ngồi yên, cố gắng xóa hết những chuyện đã qua.
Nhưng day dứt suốt ngần ấy năm, cả Lê Thư Dương và Kiều An đều không biết phải làm cách nào để giảm bớt xấu hổ lúc này, nhất thời không ai nói nên lời.
Ánh mắt của Kiều An thỉnh thoảng rơi vào chiếc nồi điện nhỏ trống không, thỉnh thoảng dừng lại trên góc chăn bông gọn gàng, và trộm dừng trên khuôn mặt của Lê tiên sinh.
Nhẹ nhàng lướt qua như một cánh bướm, không dám dừng lại.
- Em...
- Chuyện kia...
Họ nói cùng lúc rồi cũng đồng thời dừng lại, Kiều An nói lí nhí:
- Anh muốn đi nghỉ ngơi à?
Kiều An bối rối hỏi rồi vội vàng đứng dậy:
- Em no quá nên chưa ngủ được. Nếu phiền anh thì em ra ngoài đi dạo chút.
- Tôi cũng không ngủ được.
Lê Thư Dương cau mày, mưa giông ngoài cửa sổ vẫn không nhỏ bớt, hắn không muốn Kiều An ra ngoài đi dạo trong thời tiết này. Lê Thư Dương cũng biết giữa hai người lúng túng cỡ nào, hắn hắng giọng, cố gắng tìm một chủ đề không quá xấu hổ:
- Lần này công việc thế nào?
- Bước đầu đã thương lượng xong…
Kiều An thở phào nhẹ nhõm, nhắc tới công việc anh như khoác lên mình một lớp áo giáp, không còn ngượng ngùng như trước nữa.
Lê tiên sinh nghe anh trình bày rõ ràng công việc, dung mạo của Kiều An lúc trước dần hợp lại với người trước mặt.
Hoàng tử bé ngày nào giờ đã trở nên mạnh mẽ, trưởng thành và cuốn hút hơn.
Cát sỏi phải qua trăm ngàn lần đánh bóng mài giũa mới có thể thành ngọc trai. Vậy Kiều An thì sao?
Lê Thư Dương không đành lòng đoán những gì người trước mặt mình đã trải qua.
Kiều An giờ đây thuận lợi mọi bề, nói năng trôi chảy, làm việc đáng tin, gọn gàng ngăn nắp. So với người kiêu căng ngây ngô trong quá khứ tựa như một trời một vực.
Ánh mắt Lê Thư Dương dừng trên tay Kiều An. Nhớ lại cảm giác thô ráp khi vô tình chạm vào bàn tay ấy trái tim hắn chùng xuống.
- Lê tiên sinh.
Kiều An cắt ngang sự phân tâm của hắn:
- Em nói vậy đã đủ rõ chưa? Có cần nói thêm không?
Lời Kiều An nói câu nào cũng lịch sự, phải phép. Anh đã không còn là cậu chàng phiền toái khó chịu của ngày xưa nữa rồi.
- Không, tôi hiểu rồi.
Lê Thư Dương kiềm chế biểu cảm của mình, che giấu hết thảy sự dịu dàng trong mắt và cả những nghi ngờ về anh.
Mấy năm nay, lần đầu tiên Kiều An có một giấc ngủ sâu như vậy. Lê tiên sinh của anh và anh hít thở cùng hít bầu không khí trong một căn phòng, khoảng cách giữa hai người còn chưa đến 1 mét. Thậm chí Kiều An còn muốn cảm ơn khách sạn đủ nhỏ để mang họ đến gần nhau hơn.
Kiều An vẫn còn nhớ đêm đầu tiên sau khi Lê Thư Dương rời khỏi anh, anh nằm một mình trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, chiếc chăn lớn hai người không thể chờ được một chủ nhân khác của nó trở lại. Trong tủ đồ khổng lồ của anh có rất nhiều quần áo mà Lê Thư Dương không lấy đi, trong phòng tắm còn có khăn tắm và bàn chải đánh răng của hắn, nhưng Lê tiên sinh thì lại không còn ở bên anh.
Sau này khi gia đình phá sản, tài sản tiêu tán, Kiều An chật vật đứng lên từ nghèo túng, tuy đã trải qua rất nhiều nhưng thỉnh thoảng anh vẫn mơ thấy Lê Thư Dương. Đôi khi thấy người kia bỏ đi trong mơ còn anh thì tỉnh dậy bật khóc.
Đôi khi trong giấc mơ người kia quay về, anh cũng lại tỉnh dậy và khóc.
Vật đổi sao dời, giờ đây lại một lần nữa Kiều An được ở gần Lê tiên sinh như thế. Vốn tưởng rằng mình sẽ hưng phấn đến mức không ngủ được, nhưng trong phòng có Lê tiên sinh dường như không khí cũng khiến người yên lòng hẳn.
Kiều An ngủ rất sâu, đến nỗi chưa kịp có thời gian mơ một giấc mơ chóng vánh thì ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã vén bức màn mây.
Anh không hề hay biết, có người lặng lẽ trông chừng cho anh đến nửa đêm cũng không nhắm mắt.
Trong những năm Lê Thư Dương rời đi, hoàng tử bé đã lên bước ngai vàng.
Mà lúc này, Lê Thư Dương muốn tìm vị vua của hắn trong khu rừng mù sương để dâng cho đức vua chiếc vòng nguyệt quế được bện từ bụi gai.
Nhưng day dứt suốt ngần ấy năm, cả Lê Thư Dương và Kiều An đều không biết phải làm cách nào để giảm bớt xấu hổ lúc này, nhất thời không ai nói nên lời.
Ánh mắt của Kiều An thỉnh thoảng rơi vào chiếc nồi điện nhỏ trống không, thỉnh thoảng dừng lại trên góc chăn bông gọn gàng, và trộm dừng trên khuôn mặt của Lê tiên sinh.
Nhẹ nhàng lướt qua như một cánh bướm, không dám dừng lại.
- Em...
- Chuyện kia...
Họ nói cùng lúc rồi cũng đồng thời dừng lại, Kiều An nói lí nhí:
- Anh muốn đi nghỉ ngơi à?
Kiều An bối rối hỏi rồi vội vàng đứng dậy:
- Em no quá nên chưa ngủ được. Nếu phiền anh thì em ra ngoài đi dạo chút.
- Tôi cũng không ngủ được.
Lê Thư Dương cau mày, mưa giông ngoài cửa sổ vẫn không nhỏ bớt, hắn không muốn Kiều An ra ngoài đi dạo trong thời tiết này. Lê Thư Dương cũng biết giữa hai người lúng túng cỡ nào, hắn hắng giọng, cố gắng tìm một chủ đề không quá xấu hổ:
- Lần này công việc thế nào?
- Bước đầu đã thương lượng xong…
Kiều An thở phào nhẹ nhõm, nhắc tới công việc anh như khoác lên mình một lớp áo giáp, không còn ngượng ngùng như trước nữa.
Lê tiên sinh nghe anh trình bày rõ ràng công việc, dung mạo của Kiều An lúc trước dần hợp lại với người trước mặt.
Hoàng tử bé ngày nào giờ đã trở nên mạnh mẽ, trưởng thành và cuốn hút hơn.
Cát sỏi phải qua trăm ngàn lần đánh bóng mài giũa mới có thể thành ngọc trai. Vậy Kiều An thì sao?
Lê Thư Dương không đành lòng đoán những gì người trước mặt mình đã trải qua.
Kiều An giờ đây thuận lợi mọi bề, nói năng trôi chảy, làm việc đáng tin, gọn gàng ngăn nắp. So với người kiêu căng ngây ngô trong quá khứ tựa như một trời một vực.
Ánh mắt Lê Thư Dương dừng trên tay Kiều An. Nhớ lại cảm giác thô ráp khi vô tình chạm vào bàn tay ấy trái tim hắn chùng xuống.
- Lê tiên sinh.
Kiều An cắt ngang sự phân tâm của hắn:
- Em nói vậy đã đủ rõ chưa? Có cần nói thêm không?
Lời Kiều An nói câu nào cũng lịch sự, phải phép. Anh đã không còn là cậu chàng phiền toái khó chịu của ngày xưa nữa rồi.
- Không, tôi hiểu rồi.
Lê Thư Dương kiềm chế biểu cảm của mình, che giấu hết thảy sự dịu dàng trong mắt và cả những nghi ngờ về anh.
Mấy năm nay, lần đầu tiên Kiều An có một giấc ngủ sâu như vậy. Lê tiên sinh của anh và anh hít thở cùng hít bầu không khí trong một căn phòng, khoảng cách giữa hai người còn chưa đến 1 mét. Thậm chí Kiều An còn muốn cảm ơn khách sạn đủ nhỏ để mang họ đến gần nhau hơn.
Kiều An vẫn còn nhớ đêm đầu tiên sau khi Lê Thư Dương rời khỏi anh, anh nằm một mình trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, chiếc chăn lớn hai người không thể chờ được một chủ nhân khác của nó trở lại. Trong tủ đồ khổng lồ của anh có rất nhiều quần áo mà Lê Thư Dương không lấy đi, trong phòng tắm còn có khăn tắm và bàn chải đánh răng của hắn, nhưng Lê tiên sinh thì lại không còn ở bên anh.
Sau này khi gia đình phá sản, tài sản tiêu tán, Kiều An chật vật đứng lên từ nghèo túng, tuy đã trải qua rất nhiều nhưng thỉnh thoảng anh vẫn mơ thấy Lê Thư Dương. Đôi khi thấy người kia bỏ đi trong mơ còn anh thì tỉnh dậy bật khóc.
Đôi khi trong giấc mơ người kia quay về, anh cũng lại tỉnh dậy và khóc.
Vật đổi sao dời, giờ đây lại một lần nữa Kiều An được ở gần Lê tiên sinh như thế. Vốn tưởng rằng mình sẽ hưng phấn đến mức không ngủ được, nhưng trong phòng có Lê tiên sinh dường như không khí cũng khiến người yên lòng hẳn.
Kiều An ngủ rất sâu, đến nỗi chưa kịp có thời gian mơ một giấc mơ chóng vánh thì ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã vén bức màn mây.
Anh không hề hay biết, có người lặng lẽ trông chừng cho anh đến nửa đêm cũng không nhắm mắt.
Trong những năm Lê Thư Dương rời đi, hoàng tử bé đã lên bước ngai vàng.
Mà lúc này, Lê Thư Dương muốn tìm vị vua của hắn trong khu rừng mù sương để dâng cho đức vua chiếc vòng nguyệt quế được bện từ bụi gai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất