Chương 20: Anh đi rồi, nhà em cũng không còn nữa
Kiều An có một đêm ngon giấc với gấu vải trong tay, nhưng Lê tiên sinh thì trằn trọc suốt đêm không thể ngủ được.
Hắn phát hiện ra hoàng tử bé bây giờ có rất nhiều bí mật mà hắn không hề biết.
Quá khứ mà Lê Thư Dương bỏ lỡ đã bị Kiều An của hôm nay giấu kín trong lòng.
Lê Thư Dương thực sự cảm thấy hối hận, hắn phát hiện mình sợ bỏ lỡ Kiều An.
Nhưng liệu họ có nên ở bên nhau? Suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu hắn đến tận khi bình minh ló dạng.
Hắn cũng không biết.
Kiều An không biết vướng bận trong lòng Lê Thư Dương. Tinh thần anh rất tốt sau một đêm ngon giấc, anh theo Lê Thư Dương đến công ty đối tác xử lí nốt công việc còn lại.
Anh im lặng nghe Lê Thư Dương nói chuyện với đối tác.
- Vất vả cho Tổng giám đốc Lê quá, để anh phải đến đây một chuyến.
Người phụ trách của công ty kia bắt tay với họ, nhưng Kiều An thì hơi choáng váng.
Vấn đề ở đây không quan trọng lắm, cũng không đáng để tổng giám đốc phải đích thân tới nhưng Lê Thư Dương vẫn vội vàng chạy tới mặc cho trời mưa to.
Tim Kiều An đột nhiên đập nhanh, vậy anh có thể tự mình đa tình chút không?
Có lẽ Lê tiên sinh đặc biệt đến đây vì anh đó.
Suy đoán bất ngờ ập đến như chiếc kẹo bông mềm mại tan vào tim Kiều An. Suốt cả ngày, anh như bước trên bông, thậm chí bữa trưa còn ăn nhiều hơn mọi khi nửa bát cơm.
Kiều An không dám hỏi, chỉ dám trộm vui vẻ một mình.
Cuối cùng cơn mưa cũng dần tạnh, Kiều An đặt vé trở về vào ngày hôm sau.
Đêm nay anh lại ở cùng Lê Thư Dương một đêm trong phòng khách sạn này.
Kiều An quỳ trên nệm thu dọn hành lý, Lê Thư Dương thỉnh thoảng liếc anh một cái, cuối cùng lên tiếng:
- Em đi công tác... sao không liên lạc với gia đình?
Ánh mắt hắn vẫn dừng trên người Kiều An đang gấp quần áo, Kiều An xoay lưng về phía hắn, người anh gầy đến vô lý. Trong ấn tượng của Lê Thư Dương, người này hầu như chưa từng làm việc gì, ngay cả việc gấp quần áo cũng rất hiếm. Lê Thư Dương nhìn Kiều An, vừa nghe hết câu hỏi của hắn anh không khỏi sững người. Lê Thư Dương khẽ cau mày, hắn không biết bây giờ Kiều An thật sự có người yêu mới hay không, mặc dù thỉnh thoảng anh cũng tuyên bố đã có bạn đời nhưng Lê Thư Dương cảm thấy không phải như vậy.
Bởi trong trí nhớ của Lê Thư Dương, Kiều An vô cùng dính người yêu. Mấy năm trước bên nhau, gần như có thể nói là Kiều An không tách rời hắn.
Thức dậy muốn hôn một cái, trước khi ra ngoài phải ôm ôm, về nhà cũng dính vào một chỗ.
Thỉnh thoảng Lê Thư Dương đi công tác xa thì Kiều An nhất định phải liên lạc mỗi ngày. Thời điểm đó không có gọi video, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, vậy nên lúc đó tiền hóa đơn hàng tháng của họ không hề nhỏ.
Cho dù Kiều An đã thay đổi thế nào trong những năm qua Lê Thư Dương cũng tin rằng anh không thể thay đổi cả những thói quen nhỏ của mình.
- Hả?
Kiều An đáp lại nhưng không trả lời ngay lập tức. Anh gấp bộ đồ cuối cùng trên tay cho vào ba lô.
Anh đứng dậy cầm lấy hai lon bia trên bàn nhỏ, lắc lắc nó.
Kiều An mỉm cười.
- Bởi vì, em không có nhà nữa.
Không có nhà cũng không có anh.
Hắn phát hiện ra hoàng tử bé bây giờ có rất nhiều bí mật mà hắn không hề biết.
Quá khứ mà Lê Thư Dương bỏ lỡ đã bị Kiều An của hôm nay giấu kín trong lòng.
Lê Thư Dương thực sự cảm thấy hối hận, hắn phát hiện mình sợ bỏ lỡ Kiều An.
Nhưng liệu họ có nên ở bên nhau? Suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu hắn đến tận khi bình minh ló dạng.
Hắn cũng không biết.
Kiều An không biết vướng bận trong lòng Lê Thư Dương. Tinh thần anh rất tốt sau một đêm ngon giấc, anh theo Lê Thư Dương đến công ty đối tác xử lí nốt công việc còn lại.
Anh im lặng nghe Lê Thư Dương nói chuyện với đối tác.
- Vất vả cho Tổng giám đốc Lê quá, để anh phải đến đây một chuyến.
Người phụ trách của công ty kia bắt tay với họ, nhưng Kiều An thì hơi choáng váng.
Vấn đề ở đây không quan trọng lắm, cũng không đáng để tổng giám đốc phải đích thân tới nhưng Lê Thư Dương vẫn vội vàng chạy tới mặc cho trời mưa to.
Tim Kiều An đột nhiên đập nhanh, vậy anh có thể tự mình đa tình chút không?
Có lẽ Lê tiên sinh đặc biệt đến đây vì anh đó.
Suy đoán bất ngờ ập đến như chiếc kẹo bông mềm mại tan vào tim Kiều An. Suốt cả ngày, anh như bước trên bông, thậm chí bữa trưa còn ăn nhiều hơn mọi khi nửa bát cơm.
Kiều An không dám hỏi, chỉ dám trộm vui vẻ một mình.
Cuối cùng cơn mưa cũng dần tạnh, Kiều An đặt vé trở về vào ngày hôm sau.
Đêm nay anh lại ở cùng Lê Thư Dương một đêm trong phòng khách sạn này.
Kiều An quỳ trên nệm thu dọn hành lý, Lê Thư Dương thỉnh thoảng liếc anh một cái, cuối cùng lên tiếng:
- Em đi công tác... sao không liên lạc với gia đình?
Ánh mắt hắn vẫn dừng trên người Kiều An đang gấp quần áo, Kiều An xoay lưng về phía hắn, người anh gầy đến vô lý. Trong ấn tượng của Lê Thư Dương, người này hầu như chưa từng làm việc gì, ngay cả việc gấp quần áo cũng rất hiếm. Lê Thư Dương nhìn Kiều An, vừa nghe hết câu hỏi của hắn anh không khỏi sững người. Lê Thư Dương khẽ cau mày, hắn không biết bây giờ Kiều An thật sự có người yêu mới hay không, mặc dù thỉnh thoảng anh cũng tuyên bố đã có bạn đời nhưng Lê Thư Dương cảm thấy không phải như vậy.
Bởi trong trí nhớ của Lê Thư Dương, Kiều An vô cùng dính người yêu. Mấy năm trước bên nhau, gần như có thể nói là Kiều An không tách rời hắn.
Thức dậy muốn hôn một cái, trước khi ra ngoài phải ôm ôm, về nhà cũng dính vào một chỗ.
Thỉnh thoảng Lê Thư Dương đi công tác xa thì Kiều An nhất định phải liên lạc mỗi ngày. Thời điểm đó không có gọi video, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, vậy nên lúc đó tiền hóa đơn hàng tháng của họ không hề nhỏ.
Cho dù Kiều An đã thay đổi thế nào trong những năm qua Lê Thư Dương cũng tin rằng anh không thể thay đổi cả những thói quen nhỏ của mình.
- Hả?
Kiều An đáp lại nhưng không trả lời ngay lập tức. Anh gấp bộ đồ cuối cùng trên tay cho vào ba lô.
Anh đứng dậy cầm lấy hai lon bia trên bàn nhỏ, lắc lắc nó.
Kiều An mỉm cười.
- Bởi vì, em không có nhà nữa.
Không có nhà cũng không có anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất