Chương 25: Tình yêu là gánh nặng
Lê tiên sinh khiến Kiều An mơ một giấc mơ.
Trong mơ, anh được đặt trên một đám mây mềm mại, những tia sáng mặt trời nhẹ nhàng rơi trên người anh.
Kiều An đã từng có những giấc mơ như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng tiếc là những mảnh pha lê hạnh phúc ấy đã bị anh tự tay cầm búa đập vỡ tan tành.
Hôm nay anh dậy rất sớm, bầu trời bên ngoài còn chưa sáng, chỉ có một màu trắng xám nhàn nhạt.
Kiều An đã hết cơn buồn ngủ, anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, nửa nằm trên giường.
Người bên cạnh vẫn đang ngủ say, đã nhiều năm Kiều An không được thấy dáng vẻ Lê Thư Dương say ngủ.
Lê Thư Dương vẫn thích vùi mình trong chăn bông như trước, đầu cũng bị trùm kín. Trước kia Kiều An cứ nhắc hắn mãi, còn bây giờ anh lại cảm thấy luyến tiếc. Anh thấy buồn cười nhưng lại không cười nổi, chỉ có thể lặng lẽ giúp Lê tiên sinh chỉnh chăn cho dễ thở hơn chút. Kiều An lặng lẽ nhìn Lê tiên sinh hồi lâu, cố gắng nhớ kĩ từng đường nét trên khuôn mặt người ấy, đếm đến từng sợi lông mi. Trời sáng lên từng chút một, ánh sáng nhẹ nhàng dừng trên gương mặt Lê Thư Dương, thật nhu hòa, ấm áp.
Kiều An bất chợt mỉm cười.
Lê tiên sinh là người tốt nhất, vì vậy hắn xứng đáng có được người tốt nhất và tình yêu tốt nhất, nhưng tiếc là Kiều An không xứng.
Kiều An cảm thấy mình thật sự quá đáng khinh, rõ ràng vẫn chưa quên được người này, nhưng lại không có dũng khí đối mặt với tình cảm của bản thân.
Anh sợ Lê Thư Dương quay lại chỉ vì thương hại mình, đó không phải là tình cảm mà anh muốn. Vết sẹo năm xưa lúc họ xa nhau vẫn còn ở đó mãi không cách nào xóa bỏ, dù miễn cưỡng tái hợp cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Anh phải thừa nhận mình là kẻ thất bại, không dám tiến về phía trước.
Kiều An cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Lê tiên sinh, dâng lên trọn trái tim mình.
Sau đó anh nhẹ nhàng thu dọn hành lý rồi lẳng lặng bỏ đi như một tên trộm.
Anh đổi vé vội vàng rồi lên chuyến tàu cao tốc chạy không ngừng về thành phố. Kiều An nóng lòng muốn quay lại công ty xin nghỉ phép, thậm chí còn xem xét đến chuyện nhảy việc.
Tuy nhiên, anh không còn là vị thiếu gia có thể tùy ý làm bậy nữa, không thể đơn giản từ bỏ công việc mà anh đã nỗ lực nhiều năm như vậy.
Kiều An ôm gối ngồi trên sô pha. Đột nhiên anh cảm thấy hơi hối hận, đúng ra hôm qua anh không nên uống lon bia kia, nhỉ?
Nhưng trong tiếc nuối vẫn có một chút ngọt ngào. Như kẹo bông gòn, vị ngọt ít ỏi đọng lại đầu lưỡi trước khi hòa tan trong nước rồi biến mất. Anh không nỡ ném nó đi.
Vậy nên Kiều An đóng hết rèm cửa, trốn trong ngôi nhà nhỏ của mình, như đà điều vùi đầu xuống cát.
- Haizzz...
Kiều An bất chợt thở dài, nhất định Lê tiên sinh sẽ giận khi thấy anh bỏ đi vô tình như thế.
Anh lại thấy hối hận nữa rồi, sao mà mình vô dụng quá đi.
Trong mơ, anh được đặt trên một đám mây mềm mại, những tia sáng mặt trời nhẹ nhàng rơi trên người anh.
Kiều An đã từng có những giấc mơ như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng tiếc là những mảnh pha lê hạnh phúc ấy đã bị anh tự tay cầm búa đập vỡ tan tành.
Hôm nay anh dậy rất sớm, bầu trời bên ngoài còn chưa sáng, chỉ có một màu trắng xám nhàn nhạt.
Kiều An đã hết cơn buồn ngủ, anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, nửa nằm trên giường.
Người bên cạnh vẫn đang ngủ say, đã nhiều năm Kiều An không được thấy dáng vẻ Lê Thư Dương say ngủ.
Lê Thư Dương vẫn thích vùi mình trong chăn bông như trước, đầu cũng bị trùm kín. Trước kia Kiều An cứ nhắc hắn mãi, còn bây giờ anh lại cảm thấy luyến tiếc. Anh thấy buồn cười nhưng lại không cười nổi, chỉ có thể lặng lẽ giúp Lê tiên sinh chỉnh chăn cho dễ thở hơn chút. Kiều An lặng lẽ nhìn Lê tiên sinh hồi lâu, cố gắng nhớ kĩ từng đường nét trên khuôn mặt người ấy, đếm đến từng sợi lông mi. Trời sáng lên từng chút một, ánh sáng nhẹ nhàng dừng trên gương mặt Lê Thư Dương, thật nhu hòa, ấm áp.
Kiều An bất chợt mỉm cười.
Lê tiên sinh là người tốt nhất, vì vậy hắn xứng đáng có được người tốt nhất và tình yêu tốt nhất, nhưng tiếc là Kiều An không xứng.
Kiều An cảm thấy mình thật sự quá đáng khinh, rõ ràng vẫn chưa quên được người này, nhưng lại không có dũng khí đối mặt với tình cảm của bản thân.
Anh sợ Lê Thư Dương quay lại chỉ vì thương hại mình, đó không phải là tình cảm mà anh muốn. Vết sẹo năm xưa lúc họ xa nhau vẫn còn ở đó mãi không cách nào xóa bỏ, dù miễn cưỡng tái hợp cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Anh phải thừa nhận mình là kẻ thất bại, không dám tiến về phía trước.
Kiều An cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Lê tiên sinh, dâng lên trọn trái tim mình.
Sau đó anh nhẹ nhàng thu dọn hành lý rồi lẳng lặng bỏ đi như một tên trộm.
Anh đổi vé vội vàng rồi lên chuyến tàu cao tốc chạy không ngừng về thành phố. Kiều An nóng lòng muốn quay lại công ty xin nghỉ phép, thậm chí còn xem xét đến chuyện nhảy việc.
Tuy nhiên, anh không còn là vị thiếu gia có thể tùy ý làm bậy nữa, không thể đơn giản từ bỏ công việc mà anh đã nỗ lực nhiều năm như vậy.
Kiều An ôm gối ngồi trên sô pha. Đột nhiên anh cảm thấy hơi hối hận, đúng ra hôm qua anh không nên uống lon bia kia, nhỉ?
Nhưng trong tiếc nuối vẫn có một chút ngọt ngào. Như kẹo bông gòn, vị ngọt ít ỏi đọng lại đầu lưỡi trước khi hòa tan trong nước rồi biến mất. Anh không nỡ ném nó đi.
Vậy nên Kiều An đóng hết rèm cửa, trốn trong ngôi nhà nhỏ của mình, như đà điều vùi đầu xuống cát.
- Haizzz...
Kiều An bất chợt thở dài, nhất định Lê tiên sinh sẽ giận khi thấy anh bỏ đi vô tình như thế.
Anh lại thấy hối hận nữa rồi, sao mà mình vô dụng quá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất