Chương 27: Gõ cửa trái tim
Hôm nay trời tối rất sớm, Kiều An ngây người ở nhà khô héo một ngày mới từ từ hồi phục tinh thần.
Sáng sớm anh đi tàu cao tốc về rồi vội vàng đến công ty xin nghỉ phép, sau đó chạy về nhà.
Nghiêm túc mà nói, cả ngày hôm nay anh không có một bữa ăn đàng hoàng. Ban đầu do trong lòng nhiều phiền muộn nên Kiều An không thấy đói, nhưng sau một ngày dài cái bụng trống rỗng cuối cùng cũng bắt đầu biểu tình. Anh hơi khó chịu nhưng không còn sức để đứng lên. Chuyện đêm qua đã vượt quá suy đoán của Kiều An, sau một hồi hoang mang bối rối, cả thể xác lẫn tinh thần Kiều An đều kiệt quệ.
Bây giờ Kiều An mới nhận ra mình thực sự không còn là chàng trai trẻ có thể tùy hứng như xưa. Những năm qua đã dằn vặt anh quá nhiều, cơ thể bị vắt kiệt không biết phải cẩn thận chăm sóc bao lâu mới tốt lên được.
Đầu óc Kiều An choáng váng, bất chợt anh suy nghĩ lung tung, liệu mình có chết sớm không? Vậy thì ngay cả cơ hội lén lút ở bên Lê tiên sinh cũng không có.
Kiều An cảm thấy trái tim mình giống như một tờ giấy, bị thấm nước rồi vo nát từng chút một.
Anh vừa sợ vừa lo, nếu mình thật sự chết, liệu Lê tiên sinh có buồn không?
Kiều An không biết, anh muốn biết lắm chứ.
Đầu Kiều An căng cứng, đau nhức như có mũi khoan đang xoay bên thái dương, nhưng cơ thể anh nóng bừng, không còn chút sức lực. Kiều An cảm thấy mình như bước trên mây, anh mò mẫm chân cao chân thấp đứng dậy nhưng thậm chí chẳng có sức để leo được lên giường.
- Mình mệt quá… Gấu ơi - Anh leo lên giường muốn ôm gấu vải nhưng lại mò vào khoảng trống - Gấu ơi?
Đầu Kiều An xoay mòng mòng, mấy năm qua gấu vải luôn bên anh không rời. Đột nhiên không tìm thấy nó khiến trái tim vốn đã thắt chặt của anh càng thêm đau đớn.
Anh chịu đựng cơn đau đầu và cố gắng nhớ lại, mơ hồ nhớ ra rằng tối hôm qua gấu vải nằm bên gối, tại sao...
Đột nhiên Kiều An đơ người. Biết rồi! Chắc chắn gấu vải đã bị anh bỏ quên ở khách sạn.
Thậm chí gấu vải Kiều An cũng không giữ được.
Chua xót từ trong lòng dâng lên tận hốc mắt, anh vô dụng quá mà.
.
Lê Thư Dương không ngờ bây giờ Kiều An lại sống gần nhà hắn như vậy.
Kiều An ở khu dân cư đối diện, chỉ cách một con đường.
Mọi người nói xem có đáng giận không cơ chứ?
Từ khi chia tay họ mất liên lạc hoàn toàn. Dù phải chịu bao nhiêu đau khổ Kiều An cũng tự mình nuốt xuống, từ tiểu thiếu gia cáu kỉnh khó chiều lăn lộn đến mức cả người không còn được mấy lạng thịt.
Gặp lại nhau một câu mềm mỏng cũng không nói được. Lúc nào cũng đối xử với mình bằng dáng vẻ cứng nhắc cấp dưới cấp trên xử lí công việc. Bức tường phòng vệ của anh vừa cao lại vừa chắc.
Cuối cùng cũng có cơ hội quay lại với nhau thế mà người này hay lắm, bỏ chạy không nói một lời. Kiều An bỏ trốn như không cần cả công việc khiến Lê Thư Dương sợ hãi đến mức về nhà cất hành lí cũng không dám mà đã vội vã đi tìm người. Chỉ sợ vừa không để ý là người nhát gan kia lại chuồn mất.
Bọn họ đã xa nhau lâu như vậy, còn được bao nhiêu thời gian để lãng phí nữa đâu.
Lê Thư Dương nghĩ vậy. Hắn đứng ở cửa, vươn tay bấm chuông.
Hắn muốn đánh thức tình yêu đang ngủ quên của ai đó.
Sáng sớm anh đi tàu cao tốc về rồi vội vàng đến công ty xin nghỉ phép, sau đó chạy về nhà.
Nghiêm túc mà nói, cả ngày hôm nay anh không có một bữa ăn đàng hoàng. Ban đầu do trong lòng nhiều phiền muộn nên Kiều An không thấy đói, nhưng sau một ngày dài cái bụng trống rỗng cuối cùng cũng bắt đầu biểu tình. Anh hơi khó chịu nhưng không còn sức để đứng lên. Chuyện đêm qua đã vượt quá suy đoán của Kiều An, sau một hồi hoang mang bối rối, cả thể xác lẫn tinh thần Kiều An đều kiệt quệ.
Bây giờ Kiều An mới nhận ra mình thực sự không còn là chàng trai trẻ có thể tùy hứng như xưa. Những năm qua đã dằn vặt anh quá nhiều, cơ thể bị vắt kiệt không biết phải cẩn thận chăm sóc bao lâu mới tốt lên được.
Đầu óc Kiều An choáng váng, bất chợt anh suy nghĩ lung tung, liệu mình có chết sớm không? Vậy thì ngay cả cơ hội lén lút ở bên Lê tiên sinh cũng không có.
Kiều An cảm thấy trái tim mình giống như một tờ giấy, bị thấm nước rồi vo nát từng chút một.
Anh vừa sợ vừa lo, nếu mình thật sự chết, liệu Lê tiên sinh có buồn không?
Kiều An không biết, anh muốn biết lắm chứ.
Đầu Kiều An căng cứng, đau nhức như có mũi khoan đang xoay bên thái dương, nhưng cơ thể anh nóng bừng, không còn chút sức lực. Kiều An cảm thấy mình như bước trên mây, anh mò mẫm chân cao chân thấp đứng dậy nhưng thậm chí chẳng có sức để leo được lên giường.
- Mình mệt quá… Gấu ơi - Anh leo lên giường muốn ôm gấu vải nhưng lại mò vào khoảng trống - Gấu ơi?
Đầu Kiều An xoay mòng mòng, mấy năm qua gấu vải luôn bên anh không rời. Đột nhiên không tìm thấy nó khiến trái tim vốn đã thắt chặt của anh càng thêm đau đớn.
Anh chịu đựng cơn đau đầu và cố gắng nhớ lại, mơ hồ nhớ ra rằng tối hôm qua gấu vải nằm bên gối, tại sao...
Đột nhiên Kiều An đơ người. Biết rồi! Chắc chắn gấu vải đã bị anh bỏ quên ở khách sạn.
Thậm chí gấu vải Kiều An cũng không giữ được.
Chua xót từ trong lòng dâng lên tận hốc mắt, anh vô dụng quá mà.
.
Lê Thư Dương không ngờ bây giờ Kiều An lại sống gần nhà hắn như vậy.
Kiều An ở khu dân cư đối diện, chỉ cách một con đường.
Mọi người nói xem có đáng giận không cơ chứ?
Từ khi chia tay họ mất liên lạc hoàn toàn. Dù phải chịu bao nhiêu đau khổ Kiều An cũng tự mình nuốt xuống, từ tiểu thiếu gia cáu kỉnh khó chiều lăn lộn đến mức cả người không còn được mấy lạng thịt.
Gặp lại nhau một câu mềm mỏng cũng không nói được. Lúc nào cũng đối xử với mình bằng dáng vẻ cứng nhắc cấp dưới cấp trên xử lí công việc. Bức tường phòng vệ của anh vừa cao lại vừa chắc.
Cuối cùng cũng có cơ hội quay lại với nhau thế mà người này hay lắm, bỏ chạy không nói một lời. Kiều An bỏ trốn như không cần cả công việc khiến Lê Thư Dương sợ hãi đến mức về nhà cất hành lí cũng không dám mà đã vội vã đi tìm người. Chỉ sợ vừa không để ý là người nhát gan kia lại chuồn mất.
Bọn họ đã xa nhau lâu như vậy, còn được bao nhiêu thời gian để lãng phí nữa đâu.
Lê Thư Dương nghĩ vậy. Hắn đứng ở cửa, vươn tay bấm chuông.
Hắn muốn đánh thức tình yêu đang ngủ quên của ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất