Chương 31: Anh thích em
- Anh chỉ yêu và muốn làm những chuyện vui vẻ với em thôi.
Lê Thư Dương dễ dàng nói ra điều này, nhưng phải mất ba phút Kiều An mới hiểu được.
Lê Thư Dương cũng yên lặng ngồi cạnh chờ anh chậm rãi suy nghĩ, không nói lời nào.
Tuy nhiên, Kiều An lại cảm thấy não mình vẫn chưa hết nóng, thậm chí còn bối rối hơn.
Anh không nhịn được đẩy lồng ngực Lê Thư Dương vội vàng mắng:
- Anh ở đây nói xàm gì đấy? Anh muốn gì? Em đã thế này rồi anh còn nói thích em? Đầu anh bị đụng hỏng rồi à?
Kiều An hoàn toàn không thể tin được điều đó, phản ứng đầu tiên của anh là phủ nhận.
Ngay cả bản thân anh cũng không dám hi vọng xa vời vào mối quan hệ này, tại sao bây giờ Lê Thư Dương vẫn tỏ tình với anh.
Kiều An sốt ruột đến mức bật khóc. Không hiểu nổi, Lê Thư Dương có ngốc không vậy?
Rõ ràng hắn đã phải chịu quá nhiều, bị anh giày vò đến thế, khổ sở đến thế.
Vất vả lắm mới chạy được khỏi hang quỷ của mình, công thành danh toại, áo gấm về làng, có cuộc sống mới, chẳng phải nên tìm một người yêu chu đáo và dịu dàng sao?
Thân phận của họ giờ đã bị đánh tráo. Người ngày xưa lên voi bây giờ xuống chó, nghèo túng, bần cùng. Không phải Lê Thư Dương nên vui vẻ sao? Sao hắn không hả hê mà còn nói rằng thích mình?
Mười ngàn ý nghĩ trong đầu Kiều An cứ như vậy bám chặt lấy cổ họng anh, khiến anh không nói nên lời. Thậm chí nuốt ngụm nước bọt cũng khó khăn, chỉ có thể để lại những vết nhăn nhúm khó coi trên chăn bông.
Lê tiên sinh bật cười, đôi vai chùng xuống có vẻ rất thư thái.
Hắn đến gần hơn một chút, cười còn có cả nếp nhăn.
- Đồng ý hay không đồng ý thì em cũng lên tiếng đi. Nếu đồng ý, thì mình viết tiếp chuyện xưa. Nếu không đồng ý...
Kiều An nghe thế thì ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng anh lại không nhận ra rằng cả người mình đang căng thẳng, bại lộ hoàn toàn sự yếu ớt.
- Nếu em không đồng ý, anh sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng không ngừng nghỉ để theo đuổi em.
Mãi cho đến khi Lê Thư Dương nói xong câu cuối Kiều An mới dần dần bình tĩnh lại như con mèo bị nắm cổ được buông ra.
Nhưng anh vẫn không tin được, vẫn muốn mắng hắn.
- Anh thật sự bị ngốc đấy à? Bị em dằn vặt đến mức nào anh còn thấy chưa đủ à? Lê Thư Dương! Anh bây giờ đã khác rồi! Giờ anh có tất cả, chỉ cần anh muốn là anh có thể tìm được người tốt hơn em gấp mười lần, trăm lần, nghìn lần, thậm chí gấp vạn lần.
Kiều An trừng mắt nhìn hắn, muốn cạy đầu của người đàn ông này ra xem não hắn kì lạ kiểu gì.
Kiều An thì sốt ruột muốn chết mà Lê Thư Dương vẫn còn tâm trạng đùa:
- Nếu trong mắt em anh tốt như vậy thì sao anh ngoắc tay một cái em không nhào đến ôm lấy mà còn đẩy anh đi?
Lê Thư Dương đưa tay gạt nước mắt trên má Kiều An nhưng bàn tay lại bị anh đánh một cái rõ mạnh.
- Anh còn đùa với em, sao anh lại như thế...
Kiều An tủi thân không thể nhịn được, trong lòng hỗn loạn không biết là cảm giác gì:
- Lúc trước em tệ như thế, nếu gia đình không xảy ra chuyện làm sao em biết sửa đổi. Em biết mình tệ hại thế nào mà... Vậy nên bao nhiêu năm qua em nhớ anh đến mức nào em cũng không dám liên lạc lại với anh. Em thấy mình không xứng được ở bên anh nữa. Thế mà bây giờ anh lại nói anh theo đuổi em...
Kiều An nghẹn lời không thể mắng tiếp nữa, không biết ai mới là kẻ điên.
- Mẹ nó! Điên rồi!
Anh thậm chí còn không biết nên mắng ai, chỉ có thể lầu bầu nhắc mãi:
- Người khác mà biết anh thành công rồi lại quay về với em thì anh sẽ bị chê cười chết mất anh biết không... Rõ ràng anh nên dằn vặt em một trận, cho dù em có khóc lóc van xin quay lại thì anh cũng phải mặt lạnh như băng không đồng ý. Sau đó đập tiền vào mặt em nói rằng anh không còn là thằng nhóc nghèo khổ trèo cao lúc trước. Anh nhìn xem, bây giờ em mới là đứa nghèo hèn kiết xác. Anh nên dằn vặt nên chà đạp em, anh nên nói lời đay nghiến mới đúng. Anh tốt với em như thế làm gì...
Giọng nói của Kiều An càng ngày càng nhỏ, đầu càng lúc càng cúi thấp. Kiều An thấy mình quá mất mặt, nhưng tay lại không nghe lời níu lấy vạt áo Lê tiên sinh.
Anh thực sự xấu xa, tệ đến mức biết mình là hố lửa mà vẫn hy vọng Lê tiên sinh sẽ lại nhảy vào.
- Tại sao anh lại tốt với em như vậy?
Có thể họ đã phải xa nhau vì nhiều lý do, nhưng tình yêu chưa bao giờ mất đi và dừng lại, nên chia ly cũng là để đoàn tụ vào một thời điểm thích hợp hơn. Giờ họ đã đủ trưởng thành để yêu.
Lê Thư Dương ôm hoàng tử bé nghèo túng của mình vào lòng.
- Bởi vì thích em đó!
Lê Thư Dương dễ dàng nói ra điều này, nhưng phải mất ba phút Kiều An mới hiểu được.
Lê Thư Dương cũng yên lặng ngồi cạnh chờ anh chậm rãi suy nghĩ, không nói lời nào.
Tuy nhiên, Kiều An lại cảm thấy não mình vẫn chưa hết nóng, thậm chí còn bối rối hơn.
Anh không nhịn được đẩy lồng ngực Lê Thư Dương vội vàng mắng:
- Anh ở đây nói xàm gì đấy? Anh muốn gì? Em đã thế này rồi anh còn nói thích em? Đầu anh bị đụng hỏng rồi à?
Kiều An hoàn toàn không thể tin được điều đó, phản ứng đầu tiên của anh là phủ nhận.
Ngay cả bản thân anh cũng không dám hi vọng xa vời vào mối quan hệ này, tại sao bây giờ Lê Thư Dương vẫn tỏ tình với anh.
Kiều An sốt ruột đến mức bật khóc. Không hiểu nổi, Lê Thư Dương có ngốc không vậy?
Rõ ràng hắn đã phải chịu quá nhiều, bị anh giày vò đến thế, khổ sở đến thế.
Vất vả lắm mới chạy được khỏi hang quỷ của mình, công thành danh toại, áo gấm về làng, có cuộc sống mới, chẳng phải nên tìm một người yêu chu đáo và dịu dàng sao?
Thân phận của họ giờ đã bị đánh tráo. Người ngày xưa lên voi bây giờ xuống chó, nghèo túng, bần cùng. Không phải Lê Thư Dương nên vui vẻ sao? Sao hắn không hả hê mà còn nói rằng thích mình?
Mười ngàn ý nghĩ trong đầu Kiều An cứ như vậy bám chặt lấy cổ họng anh, khiến anh không nói nên lời. Thậm chí nuốt ngụm nước bọt cũng khó khăn, chỉ có thể để lại những vết nhăn nhúm khó coi trên chăn bông.
Lê tiên sinh bật cười, đôi vai chùng xuống có vẻ rất thư thái.
Hắn đến gần hơn một chút, cười còn có cả nếp nhăn.
- Đồng ý hay không đồng ý thì em cũng lên tiếng đi. Nếu đồng ý, thì mình viết tiếp chuyện xưa. Nếu không đồng ý...
Kiều An nghe thế thì ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng anh lại không nhận ra rằng cả người mình đang căng thẳng, bại lộ hoàn toàn sự yếu ớt.
- Nếu em không đồng ý, anh sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng không ngừng nghỉ để theo đuổi em.
Mãi cho đến khi Lê Thư Dương nói xong câu cuối Kiều An mới dần dần bình tĩnh lại như con mèo bị nắm cổ được buông ra.
Nhưng anh vẫn không tin được, vẫn muốn mắng hắn.
- Anh thật sự bị ngốc đấy à? Bị em dằn vặt đến mức nào anh còn thấy chưa đủ à? Lê Thư Dương! Anh bây giờ đã khác rồi! Giờ anh có tất cả, chỉ cần anh muốn là anh có thể tìm được người tốt hơn em gấp mười lần, trăm lần, nghìn lần, thậm chí gấp vạn lần.
Kiều An trừng mắt nhìn hắn, muốn cạy đầu của người đàn ông này ra xem não hắn kì lạ kiểu gì.
Kiều An thì sốt ruột muốn chết mà Lê Thư Dương vẫn còn tâm trạng đùa:
- Nếu trong mắt em anh tốt như vậy thì sao anh ngoắc tay một cái em không nhào đến ôm lấy mà còn đẩy anh đi?
Lê Thư Dương đưa tay gạt nước mắt trên má Kiều An nhưng bàn tay lại bị anh đánh một cái rõ mạnh.
- Anh còn đùa với em, sao anh lại như thế...
Kiều An tủi thân không thể nhịn được, trong lòng hỗn loạn không biết là cảm giác gì:
- Lúc trước em tệ như thế, nếu gia đình không xảy ra chuyện làm sao em biết sửa đổi. Em biết mình tệ hại thế nào mà... Vậy nên bao nhiêu năm qua em nhớ anh đến mức nào em cũng không dám liên lạc lại với anh. Em thấy mình không xứng được ở bên anh nữa. Thế mà bây giờ anh lại nói anh theo đuổi em...
Kiều An nghẹn lời không thể mắng tiếp nữa, không biết ai mới là kẻ điên.
- Mẹ nó! Điên rồi!
Anh thậm chí còn không biết nên mắng ai, chỉ có thể lầu bầu nhắc mãi:
- Người khác mà biết anh thành công rồi lại quay về với em thì anh sẽ bị chê cười chết mất anh biết không... Rõ ràng anh nên dằn vặt em một trận, cho dù em có khóc lóc van xin quay lại thì anh cũng phải mặt lạnh như băng không đồng ý. Sau đó đập tiền vào mặt em nói rằng anh không còn là thằng nhóc nghèo khổ trèo cao lúc trước. Anh nhìn xem, bây giờ em mới là đứa nghèo hèn kiết xác. Anh nên dằn vặt nên chà đạp em, anh nên nói lời đay nghiến mới đúng. Anh tốt với em như thế làm gì...
Giọng nói của Kiều An càng ngày càng nhỏ, đầu càng lúc càng cúi thấp. Kiều An thấy mình quá mất mặt, nhưng tay lại không nghe lời níu lấy vạt áo Lê tiên sinh.
Anh thực sự xấu xa, tệ đến mức biết mình là hố lửa mà vẫn hy vọng Lê tiên sinh sẽ lại nhảy vào.
- Tại sao anh lại tốt với em như vậy?
Có thể họ đã phải xa nhau vì nhiều lý do, nhưng tình yêu chưa bao giờ mất đi và dừng lại, nên chia ly cũng là để đoàn tụ vào một thời điểm thích hợp hơn. Giờ họ đã đủ trưởng thành để yêu.
Lê Thư Dương ôm hoàng tử bé nghèo túng của mình vào lòng.
- Bởi vì thích em đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất