Chương 34: Ngoại truyện Vé vào cổng
Hôm nay Lê Thư Dương dọn dẹp đồ cũ, tìm được một chiếc túi giấy.
Trong túi để bộ đồ không biết từ khi nào, Lê Thư Dương cho là Kiều An đã quên mất nên mang vào tủ treo.
Thế nhưng lấy đồ ra thì thấy có hai tấm vé xem ca nhạc.
Thời gian buổi biểu diễn để trên vé đã là 4 - 5 năm trước, không hiểu tại sao mà hai tấm vé bị quên ở đây. Cuống vé vẫn còn nguyên chưa bị xé, vẫn chưa dùng đến.
Hắn treo đồ xong thì cầm vé đi tìm Kiều An.
- An bé ngoan ơi, em mua cái này hả?
Lê Thư Dương tự đặt cho Kiều An không biết bao nhiêu biệt danh, gọi mãi cả ngày không hết.
An bé con, An út cưng, An bé ngoan, vợ yêu An An,...
Cả ngày hắn chỉ biết gọi biệt danh linh tinh với nói mấy câu yêu đương sến súa không ngừng. Có lúc còn ép Kiều An phải hùa theo cùng hắn.
Lúc đầu Kiều An cũng xấu hổ không nói được. Nhưng mãi rồi cũng chai lì, thỉnh thoảng còn gọi chồng ơi chồng à kích thích Lê tiên sinh.
- Mua... Mua gì cơ?
Kiều An đang chạy trên máy chạy bộ, anh thở hổn hển trả lời:
- Anh cầm vé... Vé gì đấy?
- Làm gì mà chạy mệt thế? Đi mấy bước là được rồi.
Đối với chuyện giảm béo của Kiều An Lê Thư Dương rất là khó hiểu. Vất vả lắm mới nuôi lên được tí thịt, giảm cái gì mà giảm?
- Em mới chạy có mười phút.
Kiều An rất là không vừa lòng với Lê Thư Dương đấy nhé, hắn chính là chướng ngại vật trên con đường giảm béo của anh. Đêm qua Lê Thư Dương dám dẫn anh ra ngoài ăn hải sản, còn dám nói văn vẻ cái gì mà hải sản không béo. Kết quả sáng nay bước lên cân đã tòi ra thêm hơn nửa kí.
*gốc là 1 pound rưỡi .
- Tí cân nặng này của em đi vệ sinh cái là chả còn gì đâu.
Lê Thư Dương không nghĩ giống Kiều An, hắn rất thích chiếc cằm tròn tròn của anh lúc trước. Rảnh rỗi lại ôm mặt người ta xoa nắn làm Kiều An tức chết đi được.
Kiều An tận tình khuyên:
- Anh hai à, đàn ông qua 35 không thể buông thả dáng vóc được đâu. Bất cẩn chút thôi là khủng hoảng ngay.
Anh cảm thấy rất là lo lắng đấy.
Lê Thư Dương giờ tự gây dựng sự nghiệp đã là ông chủ, công việc làm ăn phát triển không ngừng, đã vừa có bản kính lại còn vừa đẹp trai, vậy nên người xun xoe quanh hắn không ít. Kiều An không thể cho người khác có cơ hội. Anh phải là ánh sáng chói mắt nhất bên người Lê tiên sinh.
- Em đang ám chỉ gì anh đấy à?
Lê Thư Dương 39 tuổi nhướn mày. Hắn bước tới tắt máy chạy bộ của Kiều An trực tiếp ôm người lên.
- Dạo này sao lại hay cười thế? Tiểu Ngụy cấp dưới của em muốn dây dưa với em đúng không?
Lê Thư Dương điên cuồng ghen.
Kiều An vốn đã ưa nhìn, nay được hắn chăm sóc tốt lại càng cuốn hút hơn. Mấy tên ranh con ngoài kia bắt đầu đào góc tường nhà hắn rồi, điên tiết lên được.
*Đào góc tường: tìm cách xen vào giữa hai người.
Kiều An muốn gạt cánh tay ôm hông mình ra nhưng không được:
- Anh nói linh tinh gì đấy? Người em toàn là mồ hôi thôi anh đừng có ôm!
Lê Thư Dương hoàn toàn không thèm để ý.
- Lúc nãy anh dọn đồ cũng ra đầy mồ hôi. Vừa đúng lúc.
- Em còn chưa tập xong mà!
- Tắm xong lại tập - Lê Thư Dương hứng thú bừng bừng - Hai người cùng vận động giảm mỡ càng tốt.
Hai người cười cười nói nói đùa giỡn vào đến phòng ngủ. Hai tấm vé bị bỏ quên trên bàn trà không ai để ý.
Thôi thì để lần sau đi xem là được.
Bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần làm rồi hihi.
Trong túi để bộ đồ không biết từ khi nào, Lê Thư Dương cho là Kiều An đã quên mất nên mang vào tủ treo.
Thế nhưng lấy đồ ra thì thấy có hai tấm vé xem ca nhạc.
Thời gian buổi biểu diễn để trên vé đã là 4 - 5 năm trước, không hiểu tại sao mà hai tấm vé bị quên ở đây. Cuống vé vẫn còn nguyên chưa bị xé, vẫn chưa dùng đến.
Hắn treo đồ xong thì cầm vé đi tìm Kiều An.
- An bé ngoan ơi, em mua cái này hả?
Lê Thư Dương tự đặt cho Kiều An không biết bao nhiêu biệt danh, gọi mãi cả ngày không hết.
An bé con, An út cưng, An bé ngoan, vợ yêu An An,...
Cả ngày hắn chỉ biết gọi biệt danh linh tinh với nói mấy câu yêu đương sến súa không ngừng. Có lúc còn ép Kiều An phải hùa theo cùng hắn.
Lúc đầu Kiều An cũng xấu hổ không nói được. Nhưng mãi rồi cũng chai lì, thỉnh thoảng còn gọi chồng ơi chồng à kích thích Lê tiên sinh.
- Mua... Mua gì cơ?
Kiều An đang chạy trên máy chạy bộ, anh thở hổn hển trả lời:
- Anh cầm vé... Vé gì đấy?
- Làm gì mà chạy mệt thế? Đi mấy bước là được rồi.
Đối với chuyện giảm béo của Kiều An Lê Thư Dương rất là khó hiểu. Vất vả lắm mới nuôi lên được tí thịt, giảm cái gì mà giảm?
- Em mới chạy có mười phút.
Kiều An rất là không vừa lòng với Lê Thư Dương đấy nhé, hắn chính là chướng ngại vật trên con đường giảm béo của anh. Đêm qua Lê Thư Dương dám dẫn anh ra ngoài ăn hải sản, còn dám nói văn vẻ cái gì mà hải sản không béo. Kết quả sáng nay bước lên cân đã tòi ra thêm hơn nửa kí.
*gốc là 1 pound rưỡi .
- Tí cân nặng này của em đi vệ sinh cái là chả còn gì đâu.
Lê Thư Dương không nghĩ giống Kiều An, hắn rất thích chiếc cằm tròn tròn của anh lúc trước. Rảnh rỗi lại ôm mặt người ta xoa nắn làm Kiều An tức chết đi được.
Kiều An tận tình khuyên:
- Anh hai à, đàn ông qua 35 không thể buông thả dáng vóc được đâu. Bất cẩn chút thôi là khủng hoảng ngay.
Anh cảm thấy rất là lo lắng đấy.
Lê Thư Dương giờ tự gây dựng sự nghiệp đã là ông chủ, công việc làm ăn phát triển không ngừng, đã vừa có bản kính lại còn vừa đẹp trai, vậy nên người xun xoe quanh hắn không ít. Kiều An không thể cho người khác có cơ hội. Anh phải là ánh sáng chói mắt nhất bên người Lê tiên sinh.
- Em đang ám chỉ gì anh đấy à?
Lê Thư Dương 39 tuổi nhướn mày. Hắn bước tới tắt máy chạy bộ của Kiều An trực tiếp ôm người lên.
- Dạo này sao lại hay cười thế? Tiểu Ngụy cấp dưới của em muốn dây dưa với em đúng không?
Lê Thư Dương điên cuồng ghen.
Kiều An vốn đã ưa nhìn, nay được hắn chăm sóc tốt lại càng cuốn hút hơn. Mấy tên ranh con ngoài kia bắt đầu đào góc tường nhà hắn rồi, điên tiết lên được.
*Đào góc tường: tìm cách xen vào giữa hai người.
Kiều An muốn gạt cánh tay ôm hông mình ra nhưng không được:
- Anh nói linh tinh gì đấy? Người em toàn là mồ hôi thôi anh đừng có ôm!
Lê Thư Dương hoàn toàn không thèm để ý.
- Lúc nãy anh dọn đồ cũng ra đầy mồ hôi. Vừa đúng lúc.
- Em còn chưa tập xong mà!
- Tắm xong lại tập - Lê Thư Dương hứng thú bừng bừng - Hai người cùng vận động giảm mỡ càng tốt.
Hai người cười cười nói nói đùa giỡn vào đến phòng ngủ. Hai tấm vé bị bỏ quên trên bàn trà không ai để ý.
Thôi thì để lần sau đi xem là được.
Bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần làm rồi hihi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất