Chương 5
Từ lần đi ăn đó tôi và em trai đều nhớ đến hương vị món ăn ở Wallace. Sau đợt kiểm tra cuối kỳ tôi còn phải học bù, bởi vì sang năm ba mọi thứ đều phải thắt chặt hơn. Em trai thì nghỉ học rồi, nhưng buổi sáng vẫn thức dậy cùng tôi ăn bữa sáng.
Ăn xong, trước khi đi học tôi nghiêm túc mà nói với em trai: "Chờ anh học xong với không vướng làm thêm thì sẽ dẫn em đi ăn."
Nó gật đầu với tôi.
Em tôi sinh ngày 23 tháng 1. Bởi vì mỗi năm lười tính ngày, chúng tôi bèn quyết địch ăn sinh nhật theo ngày Tây luôn. Sau khi làm thêm xong tôi sẽ nhận được tiền vừa hay ăn sinh nhật với em trai luôn, một công đôi việc.
Cũng không biết năm nay ông ba tôi có đưa tiền mua quần áo năm mới hay không, nhưng dù có cho thì tôi cũng không mua. Một thằng con trai thiếu vài ba bộ quần áo cũng không sao, giữ tiền lại cho những lúc cần kíp.
Nhưng ổng càng lúc càng keo kiệt, đến nay vẫn chưa cho tôi tiền.
Tết Nguyên Đán năm trước ba có đưa tôi về quê gặp họ hàng, bởi thành tích học tập của tôi làm ông nở phồng mũi nên Đêm Giao Thừa ông phá lệ mà cho tôi 50 tệ. Chẳng qua sau khi em trai ra đời thì ổng cũng ít khi về nhà, vậy nên tôi lỡ mất mấy lần được cho tiền.
Tối Tết Âm Lịch hôm đó ông trở về, chúng tôi có thêm đồ ăn. Tôi làm một bàn thức ăn, bởi vì đây là Tất Niên mà. Hôm ấy em trai tôi khó có lúc ăn điềm đạm lại, không dám làm bừa, ba tôi ngồi ở vị trí chủ, ăn cơm còn phát ra tiếng sau khi ăn xong thì cầm rượu lên, ngồi uống đến hơn phân nửa thì đột nhiên rót cho tôi một ly.
Ông nói năng một cách cộc lốc: "Mày đến tuổi rồi, uống với ba mày một ly."
Cái thứ rượu vàng khè ấy nhìn đến là ghê người, nhưng tôi vẫn cầm lên uống sạch. Ông cười ha ha, rót tiếp cho tôi, "Uống tiếp!"
Em trai ngồi một bên vùi đầu lùa cơm. Nhìn chai rượu thấy đáy, ông liền đá chân ghế thằng nhóc một cái, cái đá đó làm nó giật mình, giống như con thỏ mà nhảy khỏi ghế.
"Lấy cho tao thêm một chai nữa!"
Thằng nhóc vội chạy đến lấy nhưng bị tôi giằng lại, tôi cong lưng nói với nó: "Về phòng đi." Nó ăn cơm còn chưa kịp lau miệng, đành vội vàng chạy về phòng.
Ông liền hét lên: "Mẹ nó cái thứ chết tiệt này, rụt đầu rụt đuôi, nhìn là thấy ngứa mắt!"
Tôi nhíu mày: "Ông mắng nó làm gì?"
Rồi ổng bỗng nhiên cười, nói: "Con trai, mày biết tại sao tao ghét nó không?"
Người điên nghĩ gì làm sao một người bình thường như tôi biết được, tôi lắc đầu.
Ông cầm bình rượu sau đó trực tiếp đổ xuống miệng mình, say khướt nói rằng: "Mày coi nó có chỗ nào giống tao? Ha ha ha."
Tôi mắng ổng là ông già điên khùng trong lòng, ngoài miệng thì nói sang chuyện khác.
Tửu lượng của ổng không tốt, uống xong bốn chai thì nằm lăn quay, còn tôi thì bình thường, lúc đi đường vẫn ngon lành. Tôi kéo ông ba lên giường mà mệt như trâu như ngựa, sau đó không kịp tắm rửa nữa, trực tiếp lên giường ngủ luôn.
Em trai mặc áo ngủ màu vàng, nó còn thức nên bò từ đầu giường bên kia qua.
Tôi nói: "Anh ngủ một lát đã."
Thằng nhóc ghé vào cạnh tôi, không rên một tiếng. Tôi ngủ một lúc, lúc sau thì nghe nó nói nhỏ gì đó.
"Lớn tiếng chút." Tôi che mắt, "Tai anh không tốt, em không phải không biết."
Tầm mắt nó dừng trên mặt tôi, nói: "Em ghét mùi rượu, ghét như với ba."
"Anh cũng ghét." Tôi nói, "Kinh muốn chết, làm anh muốn ói."
Nói tới cái này tôi như muốn ói thật. Nhưng tôi lại không thể ra khỏi phòng, bèn kêu nó mở cửa thông gió rồi lấy cái bao nilon, tôi đứng ở cửa mà ói luôn. Em trai thì đứng sau lưng, nhón chân xoa lưng tôi, một cái rồi một cái, rất có quy luật.
“Con mẹ nó, chờ anh lớn rồi anh nhất định sẽ cho ổng uống nước ớt, uống tới khi phun mới thôi." Tôi mắng.
Em trai gật đầu đồng ý, "Anh nói phải!"
Sau khi ói xong, em trai lại mở to mắt hỏi tôi: "Anh, sau này có thể đừng uống không?"
Mắt nó trong thấy đáy, nhìn đến mức tôi không thể nào nói dối được. Tôi xoa mặt nó, trả lời: "Anh sẽ cố."
Em trai nói: "Không cần cố mà... "
"Vậy thì làm sao giờ?" Tôi cười nhạo, "Không thì em đi uống với ổng?"
Nó lúng túng mà cắn môi, trông phát sầu. Tôi lại nằm lên giường, em trai thò mặt qua, nó rung đùi đắc ý nói: "Vậy về sau em thay anh uống! Sau này anh cũng đừng uống nữa!"
Thằng nhóc này nói gì đấy, sao tôi lại có thằng em ngu thế nhỉ?
Ăn xong, trước khi đi học tôi nghiêm túc mà nói với em trai: "Chờ anh học xong với không vướng làm thêm thì sẽ dẫn em đi ăn."
Nó gật đầu với tôi.
Em tôi sinh ngày 23 tháng 1. Bởi vì mỗi năm lười tính ngày, chúng tôi bèn quyết địch ăn sinh nhật theo ngày Tây luôn. Sau khi làm thêm xong tôi sẽ nhận được tiền vừa hay ăn sinh nhật với em trai luôn, một công đôi việc.
Cũng không biết năm nay ông ba tôi có đưa tiền mua quần áo năm mới hay không, nhưng dù có cho thì tôi cũng không mua. Một thằng con trai thiếu vài ba bộ quần áo cũng không sao, giữ tiền lại cho những lúc cần kíp.
Nhưng ổng càng lúc càng keo kiệt, đến nay vẫn chưa cho tôi tiền.
Tết Nguyên Đán năm trước ba có đưa tôi về quê gặp họ hàng, bởi thành tích học tập của tôi làm ông nở phồng mũi nên Đêm Giao Thừa ông phá lệ mà cho tôi 50 tệ. Chẳng qua sau khi em trai ra đời thì ổng cũng ít khi về nhà, vậy nên tôi lỡ mất mấy lần được cho tiền.
Tối Tết Âm Lịch hôm đó ông trở về, chúng tôi có thêm đồ ăn. Tôi làm một bàn thức ăn, bởi vì đây là Tất Niên mà. Hôm ấy em trai tôi khó có lúc ăn điềm đạm lại, không dám làm bừa, ba tôi ngồi ở vị trí chủ, ăn cơm còn phát ra tiếng sau khi ăn xong thì cầm rượu lên, ngồi uống đến hơn phân nửa thì đột nhiên rót cho tôi một ly.
Ông nói năng một cách cộc lốc: "Mày đến tuổi rồi, uống với ba mày một ly."
Cái thứ rượu vàng khè ấy nhìn đến là ghê người, nhưng tôi vẫn cầm lên uống sạch. Ông cười ha ha, rót tiếp cho tôi, "Uống tiếp!"
Em trai ngồi một bên vùi đầu lùa cơm. Nhìn chai rượu thấy đáy, ông liền đá chân ghế thằng nhóc một cái, cái đá đó làm nó giật mình, giống như con thỏ mà nhảy khỏi ghế.
"Lấy cho tao thêm một chai nữa!"
Thằng nhóc vội chạy đến lấy nhưng bị tôi giằng lại, tôi cong lưng nói với nó: "Về phòng đi." Nó ăn cơm còn chưa kịp lau miệng, đành vội vàng chạy về phòng.
Ông liền hét lên: "Mẹ nó cái thứ chết tiệt này, rụt đầu rụt đuôi, nhìn là thấy ngứa mắt!"
Tôi nhíu mày: "Ông mắng nó làm gì?"
Rồi ổng bỗng nhiên cười, nói: "Con trai, mày biết tại sao tao ghét nó không?"
Người điên nghĩ gì làm sao một người bình thường như tôi biết được, tôi lắc đầu.
Ông cầm bình rượu sau đó trực tiếp đổ xuống miệng mình, say khướt nói rằng: "Mày coi nó có chỗ nào giống tao? Ha ha ha."
Tôi mắng ổng là ông già điên khùng trong lòng, ngoài miệng thì nói sang chuyện khác.
Tửu lượng của ổng không tốt, uống xong bốn chai thì nằm lăn quay, còn tôi thì bình thường, lúc đi đường vẫn ngon lành. Tôi kéo ông ba lên giường mà mệt như trâu như ngựa, sau đó không kịp tắm rửa nữa, trực tiếp lên giường ngủ luôn.
Em trai mặc áo ngủ màu vàng, nó còn thức nên bò từ đầu giường bên kia qua.
Tôi nói: "Anh ngủ một lát đã."
Thằng nhóc ghé vào cạnh tôi, không rên một tiếng. Tôi ngủ một lúc, lúc sau thì nghe nó nói nhỏ gì đó.
"Lớn tiếng chút." Tôi che mắt, "Tai anh không tốt, em không phải không biết."
Tầm mắt nó dừng trên mặt tôi, nói: "Em ghét mùi rượu, ghét như với ba."
"Anh cũng ghét." Tôi nói, "Kinh muốn chết, làm anh muốn ói."
Nói tới cái này tôi như muốn ói thật. Nhưng tôi lại không thể ra khỏi phòng, bèn kêu nó mở cửa thông gió rồi lấy cái bao nilon, tôi đứng ở cửa mà ói luôn. Em trai thì đứng sau lưng, nhón chân xoa lưng tôi, một cái rồi một cái, rất có quy luật.
“Con mẹ nó, chờ anh lớn rồi anh nhất định sẽ cho ổng uống nước ớt, uống tới khi phun mới thôi." Tôi mắng.
Em trai gật đầu đồng ý, "Anh nói phải!"
Sau khi ói xong, em trai lại mở to mắt hỏi tôi: "Anh, sau này có thể đừng uống không?"
Mắt nó trong thấy đáy, nhìn đến mức tôi không thể nào nói dối được. Tôi xoa mặt nó, trả lời: "Anh sẽ cố."
Em trai nói: "Không cần cố mà... "
"Vậy thì làm sao giờ?" Tôi cười nhạo, "Không thì em đi uống với ổng?"
Nó lúng túng mà cắn môi, trông phát sầu. Tôi lại nằm lên giường, em trai thò mặt qua, nó rung đùi đắc ý nói: "Vậy về sau em thay anh uống! Sau này anh cũng đừng uống nữa!"
Thằng nhóc này nói gì đấy, sao tôi lại có thằng em ngu thế nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất