Chương 12
Nhà có tiền luôn có khí thế riêng biệt, vừa nãy tôi còn nói em trai đừng sợ mà khi ở riêng với ông lão này tôi cũng không khác gì nó, không biết nên nói cái gì.
"Cậu hẳn là có rất nhiều thắc mắc trong chuyện này." Ông nói không nhanh không chậm, "Bây giờ cậu có thể hỏi tôi."
Điện thoại của tôi bị hỏng lâu rồi, trừ gọi điện thoại và nhắn tin thì mấy chức năng khác đều không dùng được. Nhưng tối hôm qua tôi vẫn dùng nó để tìm hiểu một số thứ.
Tôi hỏi: "Ba ruột của em tôi còn có người con nào khác không? Tại sao đột nhiên lại quyết định mang nó về?"
Mấy nhà giàu trong tiểu thuyết không phải sẽ có những cái này sao, mấy đứa con vì tài sản thừa kế sẽ tranh đoạt gì đó, ba mẹ vì muốn giúp con cái nên mang mấy đứa con ngoài giá thú về để làm lá chắn bảo vệ con cái. Em trai ngu như vậy, nó mới học tiểu học, nếu có chuyện này thì nó sẽ bị nhai đến không còn một mẫu xương mất.
Ông thẳng thắn, "Sau khi trở lại nhà họ Nhạc, Tiểu Trăn sẽ là người thừa kế duy nhất."
Tôi nghe mà mông lung, "… Ông có ý gì?"
Ông lão thở dài, nói với tôi về tai nạn máy bay hai tháng trước. Lúc ấy bạn bè tôi nói về chuyện này suốt, nhưng khi đó tôi còn đang suy nghĩ xem làm sao để mua đồ ngon cho em trai, căn bản không để ý nhiều.
"Con trai tôi, tức ba ruột của em trai cậu và cả gia đình của nó bao gồm vợ và hai đứa con, toàn bộ đều ở trên máy bay." Ông nói, "Cậu hiểu chưa?"
Trước đó căn bản tôi không hề nghĩ đến khả năng này, hơi cứng lưỡi, sắp xếp một chút từ ngữ của mình, cuối cùng chỉ có thể nói: "Nén bi thương."
Ông lắc đầu, ngồi xuống đối diện tôi, tôi cũng ngồi xuống theo.
Ông lại nói: "Tôi cũng không quanh co lòng vòng. Ngày mai sẽ có báo cáo kiểm tra DNA, tôi cũng đã ủy thác người đi xử lý chuyện người giám hộ của Tiểu Trăn. Hy vọng cậu có thể về khuyên nhủ ba mình ký hợp đồng, bởi vì dù ba cậu không ký kết quả cũng sẽ không thay đổi, người chỉ có thể tốn công vô ích.”
Chuyện này tôi hiểu, người nghèo vẫn luôn thua trước người giàu.
Tôi gật đầu, ông tiếp tục nói: "Về thân phận của Tiểu Trăn, nó sẽ là đứa cháu trai ngoài ý muốn bị lừa bắt mất, việc tìm về được nó là may mắn lớn nhất sau khi gia đình con trai tôi qua đời."
Tôi cũng gật đầu. Cho em trai một thân phận danh chính ngôn thuận, so với con trai của người thứ ba còn tốt hơn nhiều.
Ông lão tay nắm gậy nhìn thẳng tôi, "Sau khi các thủ tục hoàn tất tôi sẽ dẫn thằng bé về thành phố D nhận tổ quy tông. Một thằng nhóc tuổi này chuyện hiểu được không nhiều, tôi mong cậu dạy nó từ đầu để phòng ngừa thằng bé có mâu thuẫn tâm lý, hy vọng cậu có thể chuẩn bị cho nó trước khi đi thật tốt."
"Từ từ, các người lúc trước chưa từng nói nó rời nơi này." Tôi lập tức nóng nảy.
"Bây giờ nói."
Tôi cắn chặt răng, "Nhanh như vậy đã dẫn nó đi thì quá nóng vội, tốt xấu cũng nên cho nó một thời gian …"
"Chỗ tôi có chuyện khác, không chờ được lâu như vậy." Ông lão nói, "Nhưng nếu đồng ý cậu cũng có thể đi cùng. Bảy năm đó đều là cậu nuôi thằng bé, tôi thật sự cảm ơn cậu. Cậu muốn cái gì thì nói, tôi đều có thể cho cậu."
Lòng tôi hụt hẫng, cương một hồi lâu. Ông lão lại đứng dậy vỗ bả vai tôi. Tôi nói: "Để tôi suy nghĩ một chút."
Lúc sau dù ông có nói gì với em trai thì tôi vẫn luôn thất thần, không nghiêm túc nghe.
Em trai lúc đầu vẫn luôn nắm ngón tay tôi nhưng có lẽ sức mạnh huyết thống quá lớn, lúc nói chuyện với ông lão cũng không còn sợ như trước, không câu nệ như lúc ban đầu, thậm chí còn thử gọi "ông nội".
Khi đi về, thằng nhóc vẫn chọn theo tôi.
Một lần nữa đi vào cái nơi thấp bé này, tôi nhìn bốn vách tường xung quanh, cũ kỹ và sập xệ, so sánh với ngôi biệt thự cao cấp kia nơi này không khác gì ổ chó.
Nơi đó rộng rãi xa hoa thoải mái, nghe nói chỉ là một căn nhà lâu rồi không ở, nhà tổ nói vậy so với nó còn khoa trương hơn. Mà nơi này không chỉ cũ nát, vào đông có gió lùa lạnh lẽo, còn có một người ba thích uống rượu thêm khuynh hướng bạo lực gia đình.
Tôi cảm thấy nó không nên ở lại đây.
Tôi ngồi xổm xuống nâng khuôn mặt bị gió từ ngoài vào thổi lạnh của nó hỏi: "Em thích nơi mình vừa đến không?"
Thằng nhóc ngu ngốc còn gật đầu.
"Ông của em sẽ dẫn em đến một nơi còn tốt hơn nữa, cho em học ở trường mới, thầy cô mới, em sẽ học được rất nhiều thứ hay ho." Ngón tay của tôi vuốt ve mặt nó, "Sẽ cho em rất nhiều rất nhiều tiền, em sẽ còn nhiều tiền hơn cả anh. Chờ em trưởng thành, em sẽ trở nên lợi hại hơn nữa."
Em trai ngây thơ mờ mịt, "Còn anh thì sao?"
Tôi cười rộ lên: "Nếu em chịu về đó, anh của em cũng sẽ được cho một số tiền rất lớn, không cần làm thêm, mỗi ngày ăn KFC đến ói mới thôi."
Nó không biết đây là tốt hay xấu, trực giác cho là chuyện tốt, gật đầu thật mạnh.
Tôi để trán mình lên trán em trai, ngừng một hồi lâu lại nói: "Em phải ngoan. Ông em sẽ đưa em đi nhìn ngắm thế giới, nơi đó so với chỗ dột nát này thì tốt hơn nhiều, phỏng chừng trong mấy năm thôi em sẽ trở nên ưu tú hơn cả anh."
Bản năng nó mách bảo có điều bất an liền hỏi tôi: "Anh không đi với em sao?"
Qua ba ngày nữa tôi phải đến trường học bù. Học kỳ sau của năm cuối sắp bắt đầu rồi, ở thời khắc mấu chốt này tôi căn bản không thể đi đâu được.
Vì thế tôi vỗ mặt em trai ra vẻ mình không quan tâm, "Em cũng lớn rồi, cũng tự học cho mình đi thôi. Em không phải nói muốn làm một người đàn ông lợi hại đội trời đạp đất hơn anh sao, em quên rồi à?"
"Cậu hẳn là có rất nhiều thắc mắc trong chuyện này." Ông nói không nhanh không chậm, "Bây giờ cậu có thể hỏi tôi."
Điện thoại của tôi bị hỏng lâu rồi, trừ gọi điện thoại và nhắn tin thì mấy chức năng khác đều không dùng được. Nhưng tối hôm qua tôi vẫn dùng nó để tìm hiểu một số thứ.
Tôi hỏi: "Ba ruột của em tôi còn có người con nào khác không? Tại sao đột nhiên lại quyết định mang nó về?"
Mấy nhà giàu trong tiểu thuyết không phải sẽ có những cái này sao, mấy đứa con vì tài sản thừa kế sẽ tranh đoạt gì đó, ba mẹ vì muốn giúp con cái nên mang mấy đứa con ngoài giá thú về để làm lá chắn bảo vệ con cái. Em trai ngu như vậy, nó mới học tiểu học, nếu có chuyện này thì nó sẽ bị nhai đến không còn một mẫu xương mất.
Ông thẳng thắn, "Sau khi trở lại nhà họ Nhạc, Tiểu Trăn sẽ là người thừa kế duy nhất."
Tôi nghe mà mông lung, "… Ông có ý gì?"
Ông lão thở dài, nói với tôi về tai nạn máy bay hai tháng trước. Lúc ấy bạn bè tôi nói về chuyện này suốt, nhưng khi đó tôi còn đang suy nghĩ xem làm sao để mua đồ ngon cho em trai, căn bản không để ý nhiều.
"Con trai tôi, tức ba ruột của em trai cậu và cả gia đình của nó bao gồm vợ và hai đứa con, toàn bộ đều ở trên máy bay." Ông nói, "Cậu hiểu chưa?"
Trước đó căn bản tôi không hề nghĩ đến khả năng này, hơi cứng lưỡi, sắp xếp một chút từ ngữ của mình, cuối cùng chỉ có thể nói: "Nén bi thương."
Ông lắc đầu, ngồi xuống đối diện tôi, tôi cũng ngồi xuống theo.
Ông lại nói: "Tôi cũng không quanh co lòng vòng. Ngày mai sẽ có báo cáo kiểm tra DNA, tôi cũng đã ủy thác người đi xử lý chuyện người giám hộ của Tiểu Trăn. Hy vọng cậu có thể về khuyên nhủ ba mình ký hợp đồng, bởi vì dù ba cậu không ký kết quả cũng sẽ không thay đổi, người chỉ có thể tốn công vô ích.”
Chuyện này tôi hiểu, người nghèo vẫn luôn thua trước người giàu.
Tôi gật đầu, ông tiếp tục nói: "Về thân phận của Tiểu Trăn, nó sẽ là đứa cháu trai ngoài ý muốn bị lừa bắt mất, việc tìm về được nó là may mắn lớn nhất sau khi gia đình con trai tôi qua đời."
Tôi cũng gật đầu. Cho em trai một thân phận danh chính ngôn thuận, so với con trai của người thứ ba còn tốt hơn nhiều.
Ông lão tay nắm gậy nhìn thẳng tôi, "Sau khi các thủ tục hoàn tất tôi sẽ dẫn thằng bé về thành phố D nhận tổ quy tông. Một thằng nhóc tuổi này chuyện hiểu được không nhiều, tôi mong cậu dạy nó từ đầu để phòng ngừa thằng bé có mâu thuẫn tâm lý, hy vọng cậu có thể chuẩn bị cho nó trước khi đi thật tốt."
"Từ từ, các người lúc trước chưa từng nói nó rời nơi này." Tôi lập tức nóng nảy.
"Bây giờ nói."
Tôi cắn chặt răng, "Nhanh như vậy đã dẫn nó đi thì quá nóng vội, tốt xấu cũng nên cho nó một thời gian …"
"Chỗ tôi có chuyện khác, không chờ được lâu như vậy." Ông lão nói, "Nhưng nếu đồng ý cậu cũng có thể đi cùng. Bảy năm đó đều là cậu nuôi thằng bé, tôi thật sự cảm ơn cậu. Cậu muốn cái gì thì nói, tôi đều có thể cho cậu."
Lòng tôi hụt hẫng, cương một hồi lâu. Ông lão lại đứng dậy vỗ bả vai tôi. Tôi nói: "Để tôi suy nghĩ một chút."
Lúc sau dù ông có nói gì với em trai thì tôi vẫn luôn thất thần, không nghiêm túc nghe.
Em trai lúc đầu vẫn luôn nắm ngón tay tôi nhưng có lẽ sức mạnh huyết thống quá lớn, lúc nói chuyện với ông lão cũng không còn sợ như trước, không câu nệ như lúc ban đầu, thậm chí còn thử gọi "ông nội".
Khi đi về, thằng nhóc vẫn chọn theo tôi.
Một lần nữa đi vào cái nơi thấp bé này, tôi nhìn bốn vách tường xung quanh, cũ kỹ và sập xệ, so sánh với ngôi biệt thự cao cấp kia nơi này không khác gì ổ chó.
Nơi đó rộng rãi xa hoa thoải mái, nghe nói chỉ là một căn nhà lâu rồi không ở, nhà tổ nói vậy so với nó còn khoa trương hơn. Mà nơi này không chỉ cũ nát, vào đông có gió lùa lạnh lẽo, còn có một người ba thích uống rượu thêm khuynh hướng bạo lực gia đình.
Tôi cảm thấy nó không nên ở lại đây.
Tôi ngồi xổm xuống nâng khuôn mặt bị gió từ ngoài vào thổi lạnh của nó hỏi: "Em thích nơi mình vừa đến không?"
Thằng nhóc ngu ngốc còn gật đầu.
"Ông của em sẽ dẫn em đến một nơi còn tốt hơn nữa, cho em học ở trường mới, thầy cô mới, em sẽ học được rất nhiều thứ hay ho." Ngón tay của tôi vuốt ve mặt nó, "Sẽ cho em rất nhiều rất nhiều tiền, em sẽ còn nhiều tiền hơn cả anh. Chờ em trưởng thành, em sẽ trở nên lợi hại hơn nữa."
Em trai ngây thơ mờ mịt, "Còn anh thì sao?"
Tôi cười rộ lên: "Nếu em chịu về đó, anh của em cũng sẽ được cho một số tiền rất lớn, không cần làm thêm, mỗi ngày ăn KFC đến ói mới thôi."
Nó không biết đây là tốt hay xấu, trực giác cho là chuyện tốt, gật đầu thật mạnh.
Tôi để trán mình lên trán em trai, ngừng một hồi lâu lại nói: "Em phải ngoan. Ông em sẽ đưa em đi nhìn ngắm thế giới, nơi đó so với chỗ dột nát này thì tốt hơn nhiều, phỏng chừng trong mấy năm thôi em sẽ trở nên ưu tú hơn cả anh."
Bản năng nó mách bảo có điều bất an liền hỏi tôi: "Anh không đi với em sao?"
Qua ba ngày nữa tôi phải đến trường học bù. Học kỳ sau của năm cuối sắp bắt đầu rồi, ở thời khắc mấu chốt này tôi căn bản không thể đi đâu được.
Vì thế tôi vỗ mặt em trai ra vẻ mình không quan tâm, "Em cũng lớn rồi, cũng tự học cho mình đi thôi. Em không phải nói muốn làm một người đàn ông lợi hại đội trời đạp đất hơn anh sao, em quên rồi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất