Chương 31
Năm mới đến anh em chúng tôi tề tựu bên nhau.
Nhà họ Nhạc hằng năm đều tổ chức tiệc, họ hàng thân thích lần lượt đến thăm. Trước đây tôi sẽ chọn cách tránh đi, bởi dù sao bản thân cũng là người ngoài mà năm nay em trai ép bằng được tôi mặt bộ đồ do nó chọn, nói rằng nó cần phải thử xem mắt nhìn của mình có chuẩn không.
"Đâu phải anh không có đồ, sao phải mặc mới?"
Thằng nhóc sờ tôi rồi nói: "Của em chọn làm sao giống được, mặc vào nhanh đi!"
Được rồi, vào dịp này cũng không thể ăn mặc quá bình thường làm mất mặt nó được. Tôi không chỉ nhận đồ mà còn tranh thủ thời gian ra ngoài để làm kiểu tóc mới, khi xuất hiện trước mặt thằng nhóc lần nữa, ánh mắt nó nhìn tôi không dời đi đâu được.
“Đẹp trai đúng không?” Thói quen làm màu của tôi vẫn mãi không bỏ, còn làm bộ làm tịch vuốt tóc một cái.
Thằng nhóc với vẻ sùng bái mà liên tục gật đầu, rồi nó giống như chú bạch tuộc con nhảy lên ôm cổ tôi, nói: "Không, không được, anh vẫn nên mặc lại đồ mình đi. Tóc có chỗ rối, để em gỡ cho."
"Gì?" Trong tôi tràn ngập sự khó tin.
Nó chợt quay mặt, "vô tình" sao đó mà làm quần áo tôi bị ướt một mảng lớn, tôi nhìn vết nước loang ra mà không còn từ gì để nói, cảm thấy mình đúng là tự đề cao bản thân, không thể hiểu nỗi suy nghĩ của mấy đứa nhóc trong tuổi dậy thì.
Kết quả là tôi không mặc bộ đồ mới ấy ở tiệc năm mới, tôi cất nó sâu trong tủ, mười ngày sau lôi ra mặt lúc sinh nhật của em trai. Trái ngược với vẻ điềm tỉnh và chỉn chu trong tiệc mừng năm mới, giờ nó thỏa thích ăn uống sau giơ tay lên ra vẻ cực hài lòng về việc mình đã làm, "Sinh nhật em mới là quan trọng nhất! Anh chỉ có thể mặc cho em xem!"
"Thằng ích kỷ!" Tôi uống một hớp rượu, "Trai đẹp là tài sản của muôn người, phải chia sẻ cho người khác biết chưa!"
Nó lắc đầu nguầy nguậy, "Anh là đồ tự luyến!"
"Anh nói sự thật!" Bản thân nói ra thì vẫn thấy hơi xấu hổ tôi bèn ho vài tiếng, "Chẳng qua anh không quá đẹp, chỉ thường thường thôi."
Nhóc em mười lăm tuổi đi qua nói với tôi: "Không không, anh em đẹp trai mà." Nó chỉ vào mặt mình hỏi: "Em đẹp trai không?"
Tôi nói chắc nịch: “Anh bạn nhỏ đây rất đẹp!”
Thằng nhóc vui đến mức ngã vào lòng tôi, tôi chộp lấy nó chơi trò cù lét, quậy banh tiệc sinh nhật, đồ mặc cũng nhăn theo. Cuối cùng tôi nhìn chằm chằm mặt thằng nhóc, khó có lúc nhìn kỹ mặt nó, tôi lần đầu phát hiện nó đã lớn thành thế này rồi.
Đường nét vẫn ngây ngô nhưng đã chậm rãi nẩy nở, hơi thở tươi trẻ tràn đầy nhựa sống của tuổi thiếu niên lan tỏa trên từng hình dáng gương mặt, môi hồng răng trắng, là loại hình chuyên mê hoặc các cô gái trẻ!
Tôi có chút vui mừng mà nghĩ rằng chắc hẳn các cô nhóc theo đuổi nó không ít, có cô nàng nào nhìn thiếu niên tươi đẹp mà không động lòng chứ?
Thậm chí tôi còn muốn đi thăm dò một chút, nhìn xem em trai có nhân duyên thế nào trong lớp học.
Có lẽ do quan tâm đến vết thương của nó, ông Nhạc đã kéo kỳ nghỉ đông ra dài hơn mấy ngày. Trong lúc đó tôi lại khác, giáo viên hướng dẫn hỏi thăm tình hình tôi thế nào sau khi trả lời mọi thứ đều ổn thì cúp máy, tôi cảm thấy có hơi ngứa tay ngứa chân.
Học lâu rồi thì sẽ có hậu di chứng, lúc làm bài thì kêu la oán thán mấy ngày không làm thì ngứa ngáy khó chịu.
Em trai nằm ngửa ra, trông rất hứng thú khi nhìn tôi tính toán dữ liệu, lâu lâu hỏi một câu tôi trả lời một câu. Tôi hỏi lại thì nó chột dạ cười, "Một cái cũng không hiểu …"
Hiểu mới lạ đó, nó mới cấp hai mà.
Nó hỏi lại tôi: "Anh thích làm cái này lắm à?"
"Đừng có vu oan cho anh, ai lại đi thích mấy thứ này?" Tôi nghiêm túc trịnh trọng cầm mấy tờ giấy đầy những số là số lên lắc lắc, nói: "Tính muốn điên rồi đây này, anh mà thích thì anh bệnh chắc."
Nó ngoẹo đầu, "Vậy sao anh còn làm?"
Tôi cứng họng nói sang chuyện khác: "Trẻ con thì đừng hỏi nhiều."
Nó ngoan ngoãn trượt khỏi người tôi rồi sang ngồi ghế bên cạnh. Sau cuộc nói chuyện vừa nãy tôi cũng phân tâm, một hồi lâu sau nó mới nói: "Anh, em không phải trẻ con." Không đợi tôi trả lời nó liền kê ghế lại gần, cầm tay tôi, “Anh, anh đi học lại đi. Rất nhiều lần em thấy anh ngồi viết gì đó, có phải tiến độ bị chậm không? Em đã không sao rồi, anh có thể … Có thể học xong rồi về với em."
Giọng em trai tôi rất nhẹ, nói đến cuối hơi thở đã không còn ổn định. Tôi hỏi: "Muốn đuổi anh đi như vậy sao?"
"Không phải đuổi anh đi." Nó nghiêng người nằm lên bàn, "Em chỉ không muốn thấy anh muốn làm... nhưng lại vì em mà không làm được."
Tôi im lặng không biết nên nói gì.
Em trai đưa tay xoa mặt tôi, "Chỉ là em thật sự muốn đến thăm nơi anh ở, nhiều lúc không đi được … Anh dẫn em đi, được không anh?"
Nhà họ Nhạc hằng năm đều tổ chức tiệc, họ hàng thân thích lần lượt đến thăm. Trước đây tôi sẽ chọn cách tránh đi, bởi dù sao bản thân cũng là người ngoài mà năm nay em trai ép bằng được tôi mặt bộ đồ do nó chọn, nói rằng nó cần phải thử xem mắt nhìn của mình có chuẩn không.
"Đâu phải anh không có đồ, sao phải mặc mới?"
Thằng nhóc sờ tôi rồi nói: "Của em chọn làm sao giống được, mặc vào nhanh đi!"
Được rồi, vào dịp này cũng không thể ăn mặc quá bình thường làm mất mặt nó được. Tôi không chỉ nhận đồ mà còn tranh thủ thời gian ra ngoài để làm kiểu tóc mới, khi xuất hiện trước mặt thằng nhóc lần nữa, ánh mắt nó nhìn tôi không dời đi đâu được.
“Đẹp trai đúng không?” Thói quen làm màu của tôi vẫn mãi không bỏ, còn làm bộ làm tịch vuốt tóc một cái.
Thằng nhóc với vẻ sùng bái mà liên tục gật đầu, rồi nó giống như chú bạch tuộc con nhảy lên ôm cổ tôi, nói: "Không, không được, anh vẫn nên mặc lại đồ mình đi. Tóc có chỗ rối, để em gỡ cho."
"Gì?" Trong tôi tràn ngập sự khó tin.
Nó chợt quay mặt, "vô tình" sao đó mà làm quần áo tôi bị ướt một mảng lớn, tôi nhìn vết nước loang ra mà không còn từ gì để nói, cảm thấy mình đúng là tự đề cao bản thân, không thể hiểu nỗi suy nghĩ của mấy đứa nhóc trong tuổi dậy thì.
Kết quả là tôi không mặc bộ đồ mới ấy ở tiệc năm mới, tôi cất nó sâu trong tủ, mười ngày sau lôi ra mặt lúc sinh nhật của em trai. Trái ngược với vẻ điềm tỉnh và chỉn chu trong tiệc mừng năm mới, giờ nó thỏa thích ăn uống sau giơ tay lên ra vẻ cực hài lòng về việc mình đã làm, "Sinh nhật em mới là quan trọng nhất! Anh chỉ có thể mặc cho em xem!"
"Thằng ích kỷ!" Tôi uống một hớp rượu, "Trai đẹp là tài sản của muôn người, phải chia sẻ cho người khác biết chưa!"
Nó lắc đầu nguầy nguậy, "Anh là đồ tự luyến!"
"Anh nói sự thật!" Bản thân nói ra thì vẫn thấy hơi xấu hổ tôi bèn ho vài tiếng, "Chẳng qua anh không quá đẹp, chỉ thường thường thôi."
Nhóc em mười lăm tuổi đi qua nói với tôi: "Không không, anh em đẹp trai mà." Nó chỉ vào mặt mình hỏi: "Em đẹp trai không?"
Tôi nói chắc nịch: “Anh bạn nhỏ đây rất đẹp!”
Thằng nhóc vui đến mức ngã vào lòng tôi, tôi chộp lấy nó chơi trò cù lét, quậy banh tiệc sinh nhật, đồ mặc cũng nhăn theo. Cuối cùng tôi nhìn chằm chằm mặt thằng nhóc, khó có lúc nhìn kỹ mặt nó, tôi lần đầu phát hiện nó đã lớn thành thế này rồi.
Đường nét vẫn ngây ngô nhưng đã chậm rãi nẩy nở, hơi thở tươi trẻ tràn đầy nhựa sống của tuổi thiếu niên lan tỏa trên từng hình dáng gương mặt, môi hồng răng trắng, là loại hình chuyên mê hoặc các cô gái trẻ!
Tôi có chút vui mừng mà nghĩ rằng chắc hẳn các cô nhóc theo đuổi nó không ít, có cô nàng nào nhìn thiếu niên tươi đẹp mà không động lòng chứ?
Thậm chí tôi còn muốn đi thăm dò một chút, nhìn xem em trai có nhân duyên thế nào trong lớp học.
Có lẽ do quan tâm đến vết thương của nó, ông Nhạc đã kéo kỳ nghỉ đông ra dài hơn mấy ngày. Trong lúc đó tôi lại khác, giáo viên hướng dẫn hỏi thăm tình hình tôi thế nào sau khi trả lời mọi thứ đều ổn thì cúp máy, tôi cảm thấy có hơi ngứa tay ngứa chân.
Học lâu rồi thì sẽ có hậu di chứng, lúc làm bài thì kêu la oán thán mấy ngày không làm thì ngứa ngáy khó chịu.
Em trai nằm ngửa ra, trông rất hứng thú khi nhìn tôi tính toán dữ liệu, lâu lâu hỏi một câu tôi trả lời một câu. Tôi hỏi lại thì nó chột dạ cười, "Một cái cũng không hiểu …"
Hiểu mới lạ đó, nó mới cấp hai mà.
Nó hỏi lại tôi: "Anh thích làm cái này lắm à?"
"Đừng có vu oan cho anh, ai lại đi thích mấy thứ này?" Tôi nghiêm túc trịnh trọng cầm mấy tờ giấy đầy những số là số lên lắc lắc, nói: "Tính muốn điên rồi đây này, anh mà thích thì anh bệnh chắc."
Nó ngoẹo đầu, "Vậy sao anh còn làm?"
Tôi cứng họng nói sang chuyện khác: "Trẻ con thì đừng hỏi nhiều."
Nó ngoan ngoãn trượt khỏi người tôi rồi sang ngồi ghế bên cạnh. Sau cuộc nói chuyện vừa nãy tôi cũng phân tâm, một hồi lâu sau nó mới nói: "Anh, em không phải trẻ con." Không đợi tôi trả lời nó liền kê ghế lại gần, cầm tay tôi, “Anh, anh đi học lại đi. Rất nhiều lần em thấy anh ngồi viết gì đó, có phải tiến độ bị chậm không? Em đã không sao rồi, anh có thể … Có thể học xong rồi về với em."
Giọng em trai tôi rất nhẹ, nói đến cuối hơi thở đã không còn ổn định. Tôi hỏi: "Muốn đuổi anh đi như vậy sao?"
"Không phải đuổi anh đi." Nó nghiêng người nằm lên bàn, "Em chỉ không muốn thấy anh muốn làm... nhưng lại vì em mà không làm được."
Tôi im lặng không biết nên nói gì.
Em trai đưa tay xoa mặt tôi, "Chỉ là em thật sự muốn đến thăm nơi anh ở, nhiều lúc không đi được … Anh dẫn em đi, được không anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất