Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết

Chương 22: Quỳ xuống xin tôi

Trước Sau
Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả

Mark ngẩng đầu nhìn về phái Tạ Tử Thanh, một mặt chính nghĩa, “Cậu muốn thế nào?”

Tạ Tử Thanh ý cười lạnh lùng, anh đang định nói chuyện, đột nhiên trong đầu chợt loé, anh nhớ ra trong truyện gốc có một tình tiết thế này.

Đó là sau khi Angusgail nhập học mấy tháng, trong một lần thi đấu sát hạch, tuy rằng y bẩm sinh tinh thần lực lẫn thể lực đều là A, nhưng vai chính mãi mãi sẽ là vai chính, cuối cùng y vẫn thắng trận đấu kia, làm cho tất cả mọi người được mở mang tầm mắt, bởi vậy cũng bị một số kẻ khác ghi hận. Những người kia thông đồng với tên Mark này, động tay động chân lên cơ giáp của vai chính.

Cuối cùng, khi vai chính dùng bộ cơ giáp kia, bị cán bộ trường kiểm tra ra là sử dụng vũ khí bất hợp pháp.

Cứ như vậy, vai chính không chỉ bị trường học ghi tội xử phạt, còn bởi vì đánh cược trước trận đấu mà phải quỳ trên thao trường ba ngày ba đêm.

Chuyện này khiến tất cả mọi người đều hiểu lầm y, lầm tưởng y là một tên tiểu nhân bỉ ổi thi đấu gian lận. Bởi vậy khi vai chính bị bắt nạt, rất nhiều người thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí có một số người còn bỏ đá xuống giếng, vỗ tay kêu sướng.

Vai chính sau đó trưởng thành thành nhân cách phản xã hội, chuyện này cũng có thể xem như mồi dẫn lửa.

Ánh mắt Tạ Tử Thanh nhìn Mark càng lúc càng lạnh, chính kẻ này trong truyện gốc vu oan vai chính gian lận, giờ cũng cáo anh gian lận, trên đời sao lại có thể có kẻ xấu xa đến vậy chứ, anh trước sau vẫn nghĩ không ra.

Tôi muốn thế nào ư? Tạ Tử Thanh nghĩ, các cậu thích xem người quỳ đến như vậy, vậy tôi cho các cậu quỳ đủ.

Nghĩ như vậy, lòng anh thực sự lại có một cảm giác sung sướng quỷ dị.

Tạ Tử Thanh quay đầu nhìn về phía giám thị, “Thưa cô, pháp luật đế quốc có quy định, vu khống xúc phạm người khác, tuỳ vào mức độ nghiêm trọng của tình tiết, có thể xử phạt giam giữ không định kỳ ba đến mười năm tháng, em nhớ không sai đi?”

Giáo viên giám thị đẩy mắt kính một cái: “Không sai, vu khống người khác, trộm cướp, làm hư hại của công, thực hiện hành vi gian lận, có thể xử tù ngắn hạn sáu tháng.”

Tạ Tử Thanh nói tiếp: “Nếu em nhớ không sai, trong pháp luật đế quốc còn có một điều, nếu như người trong cuộc không hài lòng với kết quả phán định, song phương có thể tự giải quyết riêng.”

Mark xem thường nhìn Tạ Tử Thanh, trong lòng chắc ăn là anh làm sai, cuối cùng sắp chết nên giãy giụa, cậu ta thiếu kiên nhẫn nói: “Muốn nói gì thì nói mau đi, đừng chậm trễ thời gian của bọn tôi.”

Tạ Tử Thanh nghe vậy liếc cậu ta một cái, lắc lắc cái vòng tay nah đang đeo, “Nói như vậy là cậu đồng ý?”

“Bớt nói nhảm.”

“Cậu đồng ý là tốt rồi.” Nụ cười trên mặt Tạ Tử Thanh càng lúc càng rõ, một câu chắc nịch: “Nếu như tôi chứng minh được tôi không gian lận, vậy cậu phải cởi đồ quỳ trên quảng trường, nói một ngàn câu “Mark vu khống Tạ Tử Thanh gian lận, Mark là một tên khốn nạn”.”

Chính trong truyện, đám người kia đã dùng cách này nhục mạ vai chính. Tạ Tử Thanh cảm thấy trong ngực như đang kìm nén một nọn lửa, lại không có cách phát tiết ra ngoài.

“Cậu đừng có quá đáng như vậy.” Levi hai mắt rưng rức nước mắt.Tạ Tử Thanh nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, “Nếu như tôi thật sự làm sai, này đối với cậu ta có tổn thất gì đâu? Còn nếu tôi không gian lận, vậy rốt cuộc là ai quá đáng trước?”



Levi không nghĩ người thoạt nhìn tốt tính như Tạ Tử Thanh khi nói chuyện lại có thể hùng hổ doạ người đến thế, nhất thời có chút lúng túng.

“Nếu có thằng nào oan uổng bà (1) đây gian lận, bà không chỉ muốn nó trần truồng quỳ xuống, bà đây nhất định phải đánh toác cái đầu chó của nó!” Một nam sinh nói.

“Điều kiện tiên quyết là cậu ta thật sự bị oan đi.” Một người khác nói.

“Tớ nói, yêu cầu này đâu có quá đáng, cái khác miễn bàn.”

“Ngẫm lại, nếu như tớ bị người ta vu gian lận, tớ e mình còn tức đến độ lấy mẹ cái máy khoan cắt đục thủng não nó.”

“Suy nghĩ của mấy cậu ác quá đấy, ha ha..”

Sắc mặt Mark không tốt lắm, cậu ta kéo Levi về phía sau, trầm giọng nói: “Lời cậu tôi đáp ứng là được rồi, đừng liên luỵ Levi.”

Tạ Tử Thanh không quan tâm nhún nhún vai, quay đầu nói với giám thị: “Thưa cô, cô xem, cậu ta đã đồng ý, lỡ cậu ta có bội ước, cô phải làm chứng cho em đó.”

Câu cuối còn có chút giọng điệu làm nũng khiến giám thị nhớ lại đứa cháu trai gần bằng tuổi anh của mình, sắc mặt hơi hơi nhu hoà nói, “Được.”

Mark lạnh mắt nhìn anh, thúc giục: “Nếu cậu muốn chúng minh gian lận, vậy còn không mau làm đi.”

Tạ Tử Thanh không để ý tới cậu ta, tầm mắt chậm rãi nhìn một vòn trong phòng thi, cuối cùng dừng lại trên cơ giáp của một nữ sinh, bộ cơ giáp này đã bị tháo mất một nửa, còn sót lại nửa kia là toàn vẹn, Tạ Tử Thanh đi tới, đứng trước cơ giáp bên cạnh nữ sinh nói: “Tớ dùng cơ giáp của cậu một chút có được không?”

“A?” Nữ sinh sửng sốt một chút, sau đó nói: “Được, cậu cứ dùng đi.”

Tạ Tử Thanh cười nói: “Cảm ơn.”

Anh một bên kiểm tra cơ giáp, vừa nói: “Cậu biết không? Loại cơ giáp này, một năm trước đã bị cưỡng chế đình chỉ tiêu thụ, cậu biết tại sao không?”

Nữ sinh bên cạnh ngơ ngác lắc lắc đầu, rất thành thực hỏi: “Tại sao?”

Nhóm thí sinh vây xem cũng một mặt khó hiểu.

“Bởi vì máy chế tạo những cơ giáp này có một số vấn đề nhỏ, cho nên nó…”

Tạ Tử Thanh thao tác rất nhanh dỡ một cái linh kiện xuống, trong phút chốc, giống như vừa nãy vậy, mọi phần trên hai chân cơ giáp, toàn bộ chia lìa.

“Nó hỏng rồi.” Anh nói.

(Đẳng cấp cơ giáp cấp một và hai quá thấp, nhu cầu nhiều, dùng nhân lực thì không có cách nào đáp ứng được, cho nên phải dùng máy móc sản xuất số lượng lớn.)

“Các cậu còn gì muốn nói không?”



Tạ Tử Thanh xoay người nhìn Mark cùng Levi, trên mặt tuy rằng có nét cười nhưng trong ánh mắt lại lạnh tanh.

Tạ Tử Thanh vẫn đang tức giận.

Mark lần này triệt để đổi sắc, cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm chồn cơ giáp rách nát, trong đầu đều là không thể tin tưởng, còn có tuyệt cọng. Đột nhiên, cậu ta ngẩng đầu trừng mắt về phía Tạ Tử Thanh: “Cái này không thể nào!”

Nụ cười trên mặt Tạ Tử Thanh vụt mất, “Cậu muốn chơi xấu? Nhưng mà đáng tiếc là, tôi có ghi âm lại.”

Cuộc đối thoại quen thuộc truyền tới từ vòng tay của Tạ Tử Thanh.

“Dựa vào cái gì mà cậu phải đi xin lỗi nó? Nó gian lận, nó phải xin lỗi cậu mới đúng!!!”

“Thôi Mark, chúng ta tiếp tục ra làm bài kiểm tra đi.”

“Không! Cậu chịu thiệt được nhưng tối thì không!! Dựa vào cái gì chúng ta nghiêm túc làm bài, lại để cái loại gian lận như nó đỗ!! Tôi không phục!”



“Cậu ta gian lận ——”



“Nói như thế nghĩa là cậu đồng ý?”

“Bớt nói nhảm.”



Tạ Tử Thanh nhấc mắt nhìn về phái Mark, đột nhiên nở nụ cười.

“Cậu không chối được đâu.”

Mark trở nên hoảng hốt, tại sao, cậu ta rõ ràng có thể ngay từ đầu có thể chứng mình mình gian lận, nhưng cậu ta…

Mark đột nhiên tỉnh ngộ, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày cố ý!”

Tạ Tử Thanh tỏ vẻ đầy kinh ngạc, “Tại sao cậu lại nghĩ thế?”Anh chợt nhận ra nói: “Tôi biết rồi, cậu là muốn nói, tôi cố ý hãm hại cậu, để cậu phải đồng ý với trừng phạt kia?”

Hết chương 22(1) Các cậu không đọc nhầm đâu, chính xác lời này là của một nam sinh đấy, trong QT ghi là lão nương đấy. Chết cười Bún, ban đầu Bún còn tưởng đây là một nữ hán tử cho đến khi đọc đến hai chữ nam sinh. =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau