Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 135: Lấy chồng theo chồng

Trước Sau
Sau đó, lão đạo sĩ đanh mặt lại: “Chỉ thấy nương tử ngươi ôm ngươi, không thấy ngươi ôm nương tử, thật kỳ quái. Người trẻ tuổi phải biết đối xử thật tốt với nương tử của mình chứ.”

Lâm Sơ đáp một tiếng, sau đó duỗi tay ôm lấy bả vai Lăng Phượng Tiêu.

Lăng Phượng Tiêu giải vây giúp hắn: “Tính tình hắn chính là như vậy.”

Lão đạo sĩ hừ một tiếng, lúc này mới buông tha hắn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi: “Không biết A Thúy có còn trên đời này không.”

Lại nói: “Ta bước vào Toàn Chân Giáo tu đạo, không thể cưới A Thúy được nữa. Mà nếu ta cưới A Thúy, thì cũng không thể bước vào Toàn Chân Giáo tu đạo được nữa. Liệu ta có thể vừa tu đạo, vừa cưới được A Thúy không a.”

Vừa tu đạo, vừa cưới được A Thúy, kết quả sẽ như thế nào?

Hoặc lựa chọn không tu đạo, cùng A Thúy ở bên nhau, hoặc lựa chọn tiếp tục tu đạo, rời xa A Thúy.

Lựa chọn cái gì, lão đạo sĩ mặc dù không nói, nhưng bọn họ đã biết.

Chẳng biết tại sao, Lâm Sơ lại nhìn sang Lăng Phượng Tiêu.

Đã là Đạo Vô Tình, lại cùng Lăng Phượng Tiêu ở bên nhau, kết quả liệu sẽ ra sao?

Lăng Phượng Tiêu nói: “Cháo ngon lắm.”

Sau đó lập tức múc cháo, uống cháo, lại nghe lão đạo sĩ kể chuyện vân du trời nam biển bắc, tan cuộc, đi ngủ.

Hai người nằm xuống, Lăng Phượng Tiêu vẫn ôm lấy hắn, nhắm mắt lại.

Lâm Sơ cũng ôm lại y, đặt tay lên eo y.

Thiên địa tĩnh lặng, nhất thời bên tai chỉ còn tiếng hít thở đều đều của Lăng Phượng Tiêu.

Lâm Sơ cũng nhắm mắt lại.

Một đêm vô mộng.

Sáng hôm sau, hai người từ biệt lão đạo sĩ.

Tối hôm qua lão đạo sĩ từng nói, chia ly trên đời này, tựa như cá du sông nhập nước, một khi chia xa, đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Thiên địa rộng lớn, duyên phận giữa họ và lão đạo sĩ, có lẽ cũng đã tẫn tại cái đêm đàm đạo sưởi ấm hôm qua rồi, cả đời này sẽ chẳng bao giờ tái kiến nữa.

Mà hắn và những người khác thì sao?

Lâm Sơ không biết.

Một đường vô cùng bình yên, đoàn người thẳng tiến về hướng nam, phương nam mùa xuân đến sớm, biên cảnh vẫn là gió bắc thét gào, mà xung quanh Thượng Lăng sơn đã là cảnh tượng trăm hoa đua nở.

Đến chân núi, đại tế tửu Thượng Lăng Giản đích thân xuống nghênh đón.

Lăng Phượng Tiêu chắc chắn sẽ phải giải thích tường tận những chuyện đã xảy ra trước đó với đại tế tửu.

Nhưng y không nói Lâm Sơ chính là đệ tử Kiếm Các, mà chỉ là bảo hắn là độ kiếp tu vi.

Thượng Lăng Giản nghe Lăng Phượng Tiêu tường thuật xong, quay sang vái chào Lâm Sơ: “Đạo hữu có thể đao kiếm hợp bích với Phượng Dương điện hạ, đánh lui Đại Vu, chắc chắn không phải hạng người tầm thường.”

Lâm Sơ đáp, quá khen.



Thượng Lăng Giản lại hỏi: “Không biết sư thừa đạo hữu nơi đâu?”

Lâm Sơ đáp: “Sư phụ chỉ truyền kiếm pháp cho ta, không nói môn phái.”

Đây là lý do thoái thác mà hôm qua hắn bàn bạc với Lăng Phượng Tiêu.

Lúc ấy, Lăng Phượng Tiêu bảo, Bắc Hạ quả thật mưu mô khó lường, Nam Hạ cũng không phải nơi yên ả, em có công pháp 《 Trường Tương Tư 》, không thể đảm bảo sẽ không thu hút thèm muốn của kẻ khác.

Hiện tại hắn đang là tu vi độ kiếp, cũng chẳng sợ kẻ khác thèm muốn, nhưng châu chấu đá xe, dù sao vẫn có chút phiền phức.

Lâm Sơ nói, chắc là không giấu được đâu.

Kiếm pháp cụ thể của Kiếm Các, nếu kẻ đó chưa từng gặp qua, có thể sẽ tạm thời không nhận ra, nhưng nếu kẻ đó đã từng cẩn thận nghiền ngẫm, chắc chắn sẽ nhận ra được một vài chiêu thức, kiếm ý, phong cách độc nhất vô nhị trong đó.

Lăng Phượng Tiêu nói, ta biết, chỉ là không muốn em bị cuốn vào phân tranh nội chiến. Nếu có thể trì hoãn một thời gian, ta sẽ thu xếp thêm.

Lâm Sơ nghĩ, hắn vẫn là quá mức đơn thuần rồi.

Quả thật, có lẽ sẽ có mấy kẻ trộm cắp mơ ước công pháp tuyệt thế, nhưng chủ yếu nhìn trộm, vẫn là đến từ các đại môn phái, thậm chí là cả vương triều. Ý tứ Lăng Phượng Tiêu là, rất có thể hắn sẽ bị cuốn vào phân tranh giữa các thế lực.

Thế lực phân tranh, Lâm Sơ đương nhiên không muốn bị cuốn vào.

Nhưng tục ngữ có câu, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, thế nên, cưới gà thì phải đi theo gà, cưới chó cũng phải đi theo chó.

Mặc dù quan hệ giữa hắn và Tiêu Thiều không biết là gả hay cưới, nhưng vẫn phải đi theo y.

Hắn không biết cục diện chính trị Nam Hạ và tiên đạo có bao nhiêu mạch nước ngầm mãnh liệt phân tranh, nhưng hắn biết chắc chắn một ngày nào đó Đại tiểu thư sẽ là trung tâm của những phân tranh này, và cũng trực tiếp tham dự.

—— tuy hắn không rõ nội tình, cũng không cần biết những người này đến tột cùng muốn làm cái gì, bất quá, chỉ cần phối hợp Lăng Phượng Tiêu là tốt rồi.

Thượng Lăng Giản nghe xong câu “Ta không biết môn phái của ta”, cũng không biết là có tin hay không, nhưng trên mặt vẫn cứ hòa khí lễ nghĩa: “Tôn sư chắc là thế ngoại cao nhân, không biết…… hiện giờ đang ở nơi nào?”

Lăng Phượng Tiêu nói: “Sư phụ hắn là tiên quân không hỏi thế sự, có chút sâu xa với Phượng Hoàng Sơn Trang, mười lăm năm trước đã vân du tứ hải, chẳng biết đi đâu.”

Thượng Lăng Giản: “Thì ra là thế.”

Sau đó, cũng không hỏi mấy chuyện liên quan đến sư phụ Lâm Sơ nữa.

Lâm Sơ cảm thấy, hẳn là Thượng Lăng Giản muốn mượn sức sư phụ hắn, cũng chính là Đào Nguyên Quân.

Dù sao đối với phân tranh nam bắc, thêm một vị cao nhân, cũng là nhiều thêm một phần thắng.

Nhưng thứ nhất Lăng Phượng Tiêu nói rằng Đào Nguyên Quân không hỏi thế sự, cho nên chắc chắn sẽ không mượn được sức mạnh của y, thứ hai lại lôi Phượng Hoàng Sơn Trang ra, Thượng Lăng Giản cho dù có muốn thăm dò chuyện này, cũng không biết thăm dò từ đâu.

Nói chuyện với Thượng Lăng Giản xong, hai người liền quay về nơi ở.

Biển trúc Bích Ngọc Thiên vẫn còn đó, thậm chí còn mới chớm nở mấy búp măng đầu xuân, một trận gió thổi tới, lá trúc sàn sạt rung động, ngỡ như đã qua mấy đời.

Kiến trúc ở Kinh Phong Tế Vũ Uyển vẫn không có gì đổi thay, chỉ là bọn hắn vừa tiến đến, đã thấy một bóng dáng xanh ngắt bổ nhào tới trước mặt hai người.

“Lâm huynh, Đại tiểu thư!”

Chính là Việt Nhược Hạc.

Việt Nhược Hạc thập phần kích động, kích động đến mức khiến tên giang tinh luôn mạch lạc rõ ràng bỗng nhiên nói năng lộn xộn, nhưng mà ý tứ vẫn rất rõ ràng.



Ngày đó Lăng Phượng Tiêu bọc hậu, để Lâm Sơ và Việt Nhược Hạc đi trước, sau đó Lâm Sơ quay lại, để Việt Nhược Hạc đi trước, Việt Nhược Hạc biết rằng bản thân mang theo mẫu vật huyết độc và 《 Vạn Vật Trong Ta 》, trách nhiệm trọng đại, lập tức ngự phong chạy gấp, một đường trở về Nam Hạ, không gặp phải nguy hiểm gì. Sau khi trở lại Học Cung, gã giao huyết độc cho Thuật Viện, bí tịch thì mang về nhà, lập tức phái người lẻn vào Bắc Hạ âm thầm tra xét tung tích hai người, nhưng tìm mãi vẫn không thấy, vô cùng lo lắng.

Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Tại sao không vào mộng cảnh hỏi?”

Việt Nhược Hạc: “Hai người các ngươi đâu có tên họ trong mộng cảnh.”

Lâm Sơ: “……”

Hai người trong mộng cảnh, một người là Chiết Trúc, một người là Tiêu Thiều, nếu Việt Nhược Hạc có thể tìm thấy bọn họ trong mộng cảnh, vậy mới là có quỷ.

Lăng Phượng Tiêu cũng hơi xấu hổ, chuyển chủ đề khác, hỏi Việt Nhược Hạc bí tịch làm sao mà bị mất trộm.

Hóa ra là vào lễ mừng Việt lão tiền bối vũ hóa, tất cả con cháu Như Mộng Đường trên dưới tề tựu, các đại môn phái cũng phái người chúc mừng, việc trông coi bí tịch có hơi lỏng lẻo, liền bị kẻ hèn dùng thủ đoạn cao siêu trộm mất.

Như Mộng Đường tìm kiếm khắp nơi, sai người thám thính, nhưng vẫn không thấy dấu vết bí tịch nhà mình, lại nghe phong thanh chợ đen bán đấu giá một quyển công pháp tuyệt thế hư hư thực thực 《 Trường Tương Tư 》.

Tuyệt thế công pháp chỉ có mấy quyển, một quyển vừa mới mất trộm, một quyển khác đã bị rao bán, nào có chuyện trùng hợp như vậy?

Nhưng mà tin tức truyền tới Như Mộng Đường bên này, đã có chút muộn màng, thời điểm Việt Nhược Hạc đuổi tới chợ đen, công pháp đã bị bán đi mất rồi —— vì thế gã liền lẻn vào vương đô Bắc Hạ tìm kiếm manh mối, mới gặp được hai người Lâm Sơ Lăng Phượng Tiêu.

Dứt lời, Việt Nhược Hạc nói: “Tuy ta đã lấy được bí tịch về, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này quá mức kỳ quặc.”

Lăng Phượng Tiêu: “Đúng vậy.”

Sau đó y nhìn sang Lâm Sơ: “Em nghĩ thế nào?”

Nghĩ thế nào ư?

Ngoại trừ kỳ quặc ra, còn nghĩ được như thế nào nữa?

Kẻ hèn nọ dùng thủ đoạn cao siêu như vậy, tại sao không tự nuốt nó vào bụng đi, còn rao bán trên chợ đen làm gì?

Nếu để cầu tài, bán thì cứ bán thôi, tại sao còn phải mượn danh nghĩa 《 Trường Tương Tư 》 ?

Lâm Sơ nói: “Có người muốn dẫn Kiếm Các ra.”

Lăng Phượng Tiêu gật đầu.

Lâm Sơ cau mày.

Trước tiên là lấy trộm 《 Vạn Vật Trong Ta 》, mỗi công pháp tuyệt thế đều có khí vận đặc thù, có thể phân biệt được, tin tức Như Mộng Đường bị mất bí tịch trấn phái được bịt kín mít như vậy, không ai biết, cho nên ai ai cũng đều cho rằng, đó là 《 Trường Tương Tư 》.

Mà người muốn mua 《 Trường Tương Tư 》 …… ngoại trừ các thế lực Nam Hạ Bắc Hạ, còn có một thế lực nữa, chính là Kiếm Các!

Mà Bắc Hạ, từ rất nhiều năm trước, đã có tâm tư với Kiếm Các.

Vậy thì…… hắn và Lăng Phượng Tiêu, có tính là đã bị dẫn ra không?

Lâm Sơ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Hắn nhìn nhìn Lăng Phượng Tiêu, chợt thấy người này cũng đang nhíu mày lại, cho nên mọi chuyện lại càng không đơn giản.

Lăng Phượng Tiêu kéo hắn trở về phòng mình.

Lúc Lâm Sơ lướt qua Việt Nhược Hạc, chợt thấy gã đang trợn mắt há hốc mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau