Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 174: Về ngay
Hai người lẳng lặng bên nhau hồi lâu, Lăng Phượng Tiêu vọng phương xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Sơ nói: “Tim của huynh có sao không?”
Lăng Phượng Tiêu: “Kỳ thật có sao.”
Lâm Sơ: “Nói rõ hơn đi.”
“Nơi nào nhiều người, oán khí nặng nề, ta sẽ không thoải mái,” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, “Hôm nay mất bình tĩnh ở đại doanh, cũng vì nguyên nhân này. E rằng từ giờ phải ở bên em nhiều hơn.”
Bên hắn nhiều hơn, cũng không sao cả.
Lâm Sơ nói: “Được.”
Lăng Phượng Tiêu liền ôm hắn: “Sao ta lại cảm thấy sau một chuyến đi Bắc Hạ, em tốt với ta hơn nhỉ.”
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu, kỳ thật bản thân hắn chẳng thấy có gì thay đổi cả.
Nhắc đến Bắc Hạ, không khỏi nhớ tới Đại Vu, nhớ tới Đại Vu, lại không khỏi lại nhớ tới tám quyển tuyệt thế bí tịch.
Lâm Sơ nói: “Thanh Minh Ma Tôn muốn ta thiêu hủy, ngày ấy Trần công tử trên Tiên giới cũng bảo không thể để tám quyển bí tịch rơi vào tay đồ đệ bất chính, nhưng Đại Vu trước khi chết lại bảo ta đừng thiêu chúng, mà giữ lấy, còn bảo ……Tương lai ắt sẽ có ngày dùng đến.”
Hắn lấy ra 3 quyển bí tịch Đại Vu để lại cho hắn.
Trên mặt sách cổ bị tàn phá, khí vận lưu chuyển, ẩn hiện uy thế thiên địa.
“Mỗi quyền bí tịch đều khai phá một bí ẩn của Thiên Đạo, tề tụ bên nhau, chính là toàn bộ Thiên Đạo, nếu thật sự gom đủ, có lẽ sẽ có khả năng đảo ngược trời đất.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Nếu quả thật như thế, chung quy vẫn là mối họa, không bằng nghe sư phụ em, thiêu tất, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Hắn giữ lại 3 quyển bí tịch này, kỳ thực còn có một nguyên nhân khác.
Xưa kia Đại Vu muốn hắn gom đủ tám quyển bí tịch, nguyên do là Phượng Hoàng Huyết chảy trong người Lăng Phượng Tiêu, phượng hoàng chính là thần thú tiên thiên, cần khí vận Thiên Đạo tẩm bổ, giờ đây khí mạch đoạn tuyệt, nhân gian cùng Thiên Đạo chia cắt, phượng hoàng không được Thiên Đạo nuôi dưỡng nữa, sẽ dần dần suy vong, mà gom đủ tám quyển bí tịch, có thể cứu y một mạng.
Sự tình Phượng Hoàng huyết đó là sự thật, Hoàng Hậu cũng từng nói, trừ phi Lăng Phượng Tiêu lên làm Nhân hoàng, mới có thể thoát khỏi suy vong.
Khi đó hắn không chọn lựa thiêu rụi bí tịch, mà giữ lại, chính là bởi vì, nếu như một ngày Nam Hạ Bắc Hạ đại chiến, Nam Hạ thua cuộc, Lăng Phượng Tiêu không thể lên làm Nhân hoàng, thì hắn gom đủ tám quyển bí tịch, có lẽ còn có cơ hội cứu vãn.
Nhưng hiện giờ Đại Vu đã chết, Bắc Hạ mất hết hy vọng, tám quyển bí tịch này có lẽ sẽ không cần dùng nữa.
—— còn về mấy lời nói kia của Đại Vu, tương lai ắt sẽ dùng tới gì đó, không thể dễ dàng tin được.
Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng đạt thành nhất trí với Lăng Phượng Tiêu, đốt.
Bắt đầu từ 3 quyển bí tịch này trước, điểm khởi linh hỏa.
Linh hỏa màu trắng, thoạt nhìn không mấy hút mắt, kỳ thật nhiệt độ rất cao, dù cho hồ băng hàn tuyết ngàn năm, cũng có thể trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Nhưng 3 quyển bí tịch này bị ngọn lửa liếm láp, thế nhưng không chút sứt mẻ, một chút dấu vết thiêu rụi cũng không có.
Lăng Phượng Tiêu nhẹ di một tiếng, tiếp nhận bí tịch, dùng chân hỏa bỏng cháy.
Chân hoả Phượng hoàng gia, nóng rực sắc bén, so với linh hoả của Lâm Sơ lợi hại hơn nhiều, nhưng bất luận bỏng cháy thế nào, 3 quyển bí tịch vẫn cứ lù lù bất động, tựa như chỉ bị gió nhẹ thổi qua.
Lăng Phượng Tiêu nhíu mày, suy tư một lúc, nói: “Chẳng lẽ là khí vận?”
Lâm Sơ: “Huh?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Mặt ngoài của bí tịch tuyệt thế, có khí vận phi phàm, cùng Thiên Đạo nhất mạch tương thừa, mà tu vi chúng ta tuy cao, nhưng luận khí vận lại vô pháp sánh với Thiên đạo, cho nên không thể thiêu huỷ.”
Lâm Sơ cảm thấy lời y nói rất hợp lý.
Vậy nên làm sao bây giờ?
Hắn liền đáp: “Nếu như vậy, trên đời cũng không còn cách nào có thể tổn hại bí tịch.”
“Không hẳn.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Hậu sơn Phượng Hoàng, dưới đài rèn đao, có lửa tiên thiên. Hồi còn nhỏ ta nghe trưởng bối sơn trang kể về truyền thuyết thượng cổ, kể rằng vùng đất Lương Châu, thời Mãng Hoang tên là ‘Ốc Dã’, ngọn núi nơi sơn trang toạ lạc, chính là vùng đất phượng hoàng cư ngụ thời thượng cổ, mà ngọn lửa tiên thiên dưới đài rèn đao, chính là ngọn lửa mà phượng hoàng dùng để niết bàn.”
Phượng hoàng là thần thú tiên thiên, tương quan mật thiết với Thiên Đạo, cho nên lửa mà phượng hoàng niết bàn, quả thật không giống bình thường.
Lăng Phượng Tiêu nói tiếp: “Tuy rằng chỉ là truyền thuyết, nhưng huyết mạch Phượng Hoàng Sơn Trang xác thật khác với thường nhân, mà ngọn lửa kia đúng là rất đặc biệt, ta nghĩ, có lẽ sẽ có hiệu quả.”
Lâm Sơ gật đầu: “Thế chúng ta chọn ngày đi sơn trang?”
“Ừm.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Đài rèn đao chính là một trong ba cấm địa của sơn trang, chỉ có các thế hệ Phượng Hoàng trang chủ mới có thể bước vào, trước tiên ta gửi thư cho mẫu thân đã.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Lăng Phượng Tiêu cũng không câu nệ, lập tức lấy giấy bút ra, đặt lên bức tường gạch, bắt đầu viết thư —— y chưa nhắc đến chuyện thiêu huỷ bí tịch, chỉ bảo trong tay có một kiện tà vật, không làm gì được, e rằng chỉ có lửa tiên thiên trong đài rèn đao mới có thể chế phục, rất mong mẫu thân chấp thuận.
Viết xong, triệu linh bồ câu, linh bồ câu cất cánh bay về phương nam, một lúc sau, đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Tuy cấm địa không dễ dàng tiến vào, nhưng mẫu thân thâm minh đại nghĩa, chắc chắn chấp thuận.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng.
Phượng Hoàng Sơn Trang nghĩa cử thu nhận các bé gái mồ côi khắp thiên hạ, danh vọng trên giang hồ rất cao, vì vậy Phượng Hoàng trang chủ tuy rằng nghiêm khắc, ít khi nói cười, nhưng ai cũng biết nàng là một người thiện tâm.
Nỗi tâm sự được trút bỏ, trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Liếc mắt một cái Lâm Sơ lại thấy Lăng Phượng Tiêu chơi đùa với bộ ngực của mình.
—— cũng may người này vẫn biết giữ chút mặt mũi, bày một kết giới bao quanh ngăn cách tầm mắt người khác.
Sau đó, y liền lôi một cái gương đồng cao bằng nửa người từ túi gấm giới tử ra, bắt đầu soi gương nhào nặn cơ thể mình.
Chỉ thấy sương máu lúc ẩn lúc hiện, ngực Đại tiểu thư cũng theo đó biến lớn biến nhỏ, lúc thì siêu bự, lúc thì siêu bé.
Lăng Phượng Tiêu trầm ngâm nhìn mình trong gương, như suy tư gì đó: “Quả thực thuận mắt hơn màn hình phẳng.”
Lại nhăn nhăn mày: “Nhưng cứ thấy quái quái.”
Lâm Sơ mặt vô biểu tình nhìn bầu trời.
Phi lễ chớ nhìn, hắn là một người đứng đắn.
Sau đó chợt nghe Lăng Phượng Tiêu nói: “Không biết có cản trở tốc độ xuất đao không nhỉ.”
Lâm Sơ: “Lúc huynh xuất đao có thể thu nhỏ lại.”
“Hợp lý.” Lăng Phượng Tiêu nói.
Sau đó, người này bắt đầu nghiền ngẫm vấn đề lớn hay nhỏ.
Đại tiểu thư đứng trước mặt Lâm Sơ: “Em xem, như thế này đẹp, hay là ……”
Sương máu biến đổi, Đại tiểu thư tiếp tục hỏi: “Như thế này đẹp?”
Lâm Sơ: “?”
Đôi mắt huynh là kính hiển vi à?
Có gì khác nhau sao?
Hắn thành thật nói: “Ta không nhìn ra.”
Lăng Phượng Tiêu rất là bất mãn: “Nữ tử trên đời này ít nhiều cũng có chênh lệch, mức độ chênh lệch lại có cao có thấp, ngoại hình khác nhau, dẫn đến khí chất cũng khác nhau, chẳng lẽ thường ngày em không chú ý sao?”
“Không.” Lâm Sơ nói: “Ta không tự nhiên đi nhìn ngực cô nương làm gì cả.”
“Vậy em đang châm chọc ta đi nhìn ngực cô nương?” Lăng Phượng Tiêu biện bạch cho mình: “Ta chính là chính nhân quân tử, chưa bao giờ đi nhìn……”
Nói được một nửa, khí thế vụt tắt: “Chỉ là trong sơn trang, xung quanh đều là nữ hài tử, mưa dầm thấm đất, biết một ít.”
Dứt lời, rũ rũ mắt, ngực cũng biến mất, trở lại màn hình phẳng vốn có, sau đó nhìn nhìn gương, lại biến trở về Tiêu Thiều, ngập ngừng bước đến bên cạnh hắn, kéo kéo tay: “Ta chỉ thích nhìn em thôi.”
Lâm Sơ lẳng lặng xem y diễn kịch.
Phảng phất như trở về thời hiện đại, sư phụ hắn giấu một cái TV trong phòng, suốt ngày chiếu mấy cảnh yêu đương sến súa gì đó.
Nhìn nhau một hồi lâu, Tiêu Thiều rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bật cười.
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu.
Hắn hỏi: “Vì sao Tiêu Thiều tốt tính hơn Đại tiểu thư?”
Tiêu Thiều từ sau lưng ôm lấy hắn, hỏi lại: “Em không đoán ra sao?”
Lâm Sơ lắc đầu.
“Đại tiểu thư lúc ở trước mặt em, từng mất bình tĩnh sao?”
“Đã từng.” Lâm Sơ không chút do dự.
Tiêu Thiều trầm mặc.
Lâm Sơ nhanh chóng sửa miệng: “Ta nhớ lầm, không có.”
Tiêu Thiều tựa hồ nhìn thấu hết thảy, ác ý mà siết chặt eo hắn, sau đó nói: “Nếu Tiêu Thiều xuất hiện trước mặt người ngoài, tình tình có lẽ cũng không tốt đâu.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ.
Tiêu Thiều chưa bao giờ xuất hiện trong mắt người ngoài, chỉ khi nào ở bên hắn, hơn nữa còn phải đảm bảo không có người khác mới có thể gặp được.
Mà thời điểm ở bên hắn, bất luận là Đại tiểu thư, hay là Tiêu Thiều, quả thật đều rất tâm bình khí hòa.
Lâm Sơ biết nguyên nhân sâu xa của chuyện này, cá mặn có thể lây bệnh, mặc dù tu vi cá nóc của y có tinh thâm đến đâu, cuối cùng vẫn bị lây nhiễm hơi thở tâm bình khí hòa của cá mặn mà thôi.
Bất quá, chỉ nghe Tiêu Thiều chuyển chủ đề: “Nhưng Lăng Phượng Tiêu là nam hài tử, từ nhỏ lại phải ăn mặc như một cô nương, tự nhiên cảm thấy khó chịu, dần dà, tình tình liền hỏng rồi.”
Lâm Sơ: “Cũng đúng.”
Tiêu Thiều đột nhiên trầm mặc.
Lâm Sơ có chút nghi hoặc, xoay người nhìn y.
Chợt thấy Tiêu Thiều có phần ngơ ngẩn.
Lâm Sơ: “Làm sao vậy?”
“Ta……” Tiêu Thiều cau mày, ngập ngừng lặp lại những gì mình vừa nói: “Lăng Phượng Tiêu…… thật ra là nam tử, nhưng mà từ nhỏ đã phải ăn mặc như một cô nương……”
Bấy giờ, Lâm Sơ mới ý thức được vấn đề.
Tiêu Thiều cư nhiên có thể nói ra chuyện này.
Sự tình nữ trang, chẳng phải bị Chân Ngôn Chú phong bế, vĩnh viễn không thể nói ra sao?
Tiêu Thiều dùng ngón tay xé rách áo trên bụng trái, quần áo cũng không phải thực thể, nơi bị xé rách hóa thành sương máu.
Mà bên dưới vết rách, phía trên làn da, trống không một mảnh!
Lâm Sơ nhớ rõ, nơi này, từng khắc một Chân Ngôn Chú.
Biến mất khi nào?
Tiêu Thiều: “Thân thể ta bị oán khí trọng tố, thoát khỏi ấn chú sao?”
Một lát sau, lại nói: “Nhưng Chân Ngôn Chú khảm vào thần hồn, không nên như vậy.”
Vô luận thế nào, hiện tại chú ấn đã biến mất rồi.
Mà chú ấn biến mất, cũng có nghĩa, những bí mật tưởng chừng như vĩnh viễn không thể nói ra đó, có thể nói ra.
“Nó…… có như thế nào?” Lâm Sơ hỏi.
“Là mẫu hậu khắc.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói, “Việc này nói ra thì rất dài.”
Tuy bảo nói ra thì rất dài, nhưng y đã đem nó tóm gọn lại.
“Ngày xưa…… hồi ta tám chín tuổi, còn từng nghĩ rằng mẫu hậu thiên vị Tiêu Linh Dương, không muốn ta kế thừa ngôi vị, nhưng tuổi tác lớn dần, biết được mẫu hậu đoan trang thục đức, đối xử với ta, đối xử với Tiêu Linh Dương, tuyệt không thiên vị. Bởi vậy sẽ chỉ còn một lời giải thích, Phượng Hoàng Sơn Trang uy thế như mặt trời ban trưa, nhưng đứng giữa giang hồ với triều đình, cũng như đi trên băng mỏng, thế hệ dòng chính phượng hoàng hiện tại không có con. Cho nên ta suy đoán, vì để sơn trang thịnh vượng lâu dài, đành phải để ta về làm nữ nhi.”
Y dừng một chút, nói: “Hài đồng tuổi nhỏ, chỉ sợ không thể bảo vệ bí mật, từ khi ra đời, mẫu hậu đã tự tay khắc hạ Chân ngôn chú vào ta, sau đó giao cho mẫu thân giáo dưỡng, từ nay về sau, thế gian chỉ có mẫu thân, mẫu hậu cùng chính ta biết mình là ai.”
Lâm Sơ không nói gì.
Tiêu Thiều cũng nhíu mày lại, không biết suy nghĩ gì.
Rốt cuộc vì sao Tiêu Thiều phải giả nữ trang, Lâm Sơ biết.
Chỉ là sự tình thế gian, đôi khi không biết lại tốt hơn là biết.
Trong lòng hai người đều có nỗi lòng riêng, nhất thời không ai nói gì, lặng im một hồi, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại từ cổng thành xa xa truyền đến.
Tiêu Thiều lại lần nữa biến thành huyễn thân Lăng Phượng Tiêu, triệt hạ kết giới, vọng về phương nam.
Chỉ thấy một đội binh sĩ phi như bay vào, bên dưới áo giáp, lại là áo gai màu trắng.
Người dẫn đầu quỳ trước đại doanh, hô, cầu kiến Phượng Dương điện hạ.
Lăng Phượng Tiêu nhảy xuống thành, hướng đại doanh, đi đến trước mặt gã.
Lâm Sơ cảm giác được, bàn tay đang nắm tay hắn của Lăng Phượng Tiêu, thực lạnh, còn hơi hơi dùng sức, tựa như…… có chút bất an.
Chỉ thấy giáp sĩ kia lấy một bức cẩm thư in hoa văn phượng hoàng, trình lên Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu mở thư.
Trên cẩm thư, chỉ viết ngắn ngủn hai dòng.
Chữ viết uyển lệ đoan trang, nhưng ngầm chứa ý vị sắc bén túc sát.
Giấy trắng mực đen, lụa trắng cũng chẳng phải việc vui mừng gì, mà nội dung trên đó, lại càng thêm bất tường hơn.
Bệ hạ bệnh tình nguy kịch.
Về ngay!
Lâm Sơ nói: “Tim của huynh có sao không?”
Lăng Phượng Tiêu: “Kỳ thật có sao.”
Lâm Sơ: “Nói rõ hơn đi.”
“Nơi nào nhiều người, oán khí nặng nề, ta sẽ không thoải mái,” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, “Hôm nay mất bình tĩnh ở đại doanh, cũng vì nguyên nhân này. E rằng từ giờ phải ở bên em nhiều hơn.”
Bên hắn nhiều hơn, cũng không sao cả.
Lâm Sơ nói: “Được.”
Lăng Phượng Tiêu liền ôm hắn: “Sao ta lại cảm thấy sau một chuyến đi Bắc Hạ, em tốt với ta hơn nhỉ.”
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu, kỳ thật bản thân hắn chẳng thấy có gì thay đổi cả.
Nhắc đến Bắc Hạ, không khỏi nhớ tới Đại Vu, nhớ tới Đại Vu, lại không khỏi lại nhớ tới tám quyển tuyệt thế bí tịch.
Lâm Sơ nói: “Thanh Minh Ma Tôn muốn ta thiêu hủy, ngày ấy Trần công tử trên Tiên giới cũng bảo không thể để tám quyển bí tịch rơi vào tay đồ đệ bất chính, nhưng Đại Vu trước khi chết lại bảo ta đừng thiêu chúng, mà giữ lấy, còn bảo ……Tương lai ắt sẽ có ngày dùng đến.”
Hắn lấy ra 3 quyển bí tịch Đại Vu để lại cho hắn.
Trên mặt sách cổ bị tàn phá, khí vận lưu chuyển, ẩn hiện uy thế thiên địa.
“Mỗi quyền bí tịch đều khai phá một bí ẩn của Thiên Đạo, tề tụ bên nhau, chính là toàn bộ Thiên Đạo, nếu thật sự gom đủ, có lẽ sẽ có khả năng đảo ngược trời đất.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Nếu quả thật như thế, chung quy vẫn là mối họa, không bằng nghe sư phụ em, thiêu tất, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Hắn giữ lại 3 quyển bí tịch này, kỳ thực còn có một nguyên nhân khác.
Xưa kia Đại Vu muốn hắn gom đủ tám quyển bí tịch, nguyên do là Phượng Hoàng Huyết chảy trong người Lăng Phượng Tiêu, phượng hoàng chính là thần thú tiên thiên, cần khí vận Thiên Đạo tẩm bổ, giờ đây khí mạch đoạn tuyệt, nhân gian cùng Thiên Đạo chia cắt, phượng hoàng không được Thiên Đạo nuôi dưỡng nữa, sẽ dần dần suy vong, mà gom đủ tám quyển bí tịch, có thể cứu y một mạng.
Sự tình Phượng Hoàng huyết đó là sự thật, Hoàng Hậu cũng từng nói, trừ phi Lăng Phượng Tiêu lên làm Nhân hoàng, mới có thể thoát khỏi suy vong.
Khi đó hắn không chọn lựa thiêu rụi bí tịch, mà giữ lại, chính là bởi vì, nếu như một ngày Nam Hạ Bắc Hạ đại chiến, Nam Hạ thua cuộc, Lăng Phượng Tiêu không thể lên làm Nhân hoàng, thì hắn gom đủ tám quyển bí tịch, có lẽ còn có cơ hội cứu vãn.
Nhưng hiện giờ Đại Vu đã chết, Bắc Hạ mất hết hy vọng, tám quyển bí tịch này có lẽ sẽ không cần dùng nữa.
—— còn về mấy lời nói kia của Đại Vu, tương lai ắt sẽ dùng tới gì đó, không thể dễ dàng tin được.
Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng đạt thành nhất trí với Lăng Phượng Tiêu, đốt.
Bắt đầu từ 3 quyển bí tịch này trước, điểm khởi linh hỏa.
Linh hỏa màu trắng, thoạt nhìn không mấy hút mắt, kỳ thật nhiệt độ rất cao, dù cho hồ băng hàn tuyết ngàn năm, cũng có thể trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Nhưng 3 quyển bí tịch này bị ngọn lửa liếm láp, thế nhưng không chút sứt mẻ, một chút dấu vết thiêu rụi cũng không có.
Lăng Phượng Tiêu nhẹ di một tiếng, tiếp nhận bí tịch, dùng chân hỏa bỏng cháy.
Chân hoả Phượng hoàng gia, nóng rực sắc bén, so với linh hoả của Lâm Sơ lợi hại hơn nhiều, nhưng bất luận bỏng cháy thế nào, 3 quyển bí tịch vẫn cứ lù lù bất động, tựa như chỉ bị gió nhẹ thổi qua.
Lăng Phượng Tiêu nhíu mày, suy tư một lúc, nói: “Chẳng lẽ là khí vận?”
Lâm Sơ: “Huh?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Mặt ngoài của bí tịch tuyệt thế, có khí vận phi phàm, cùng Thiên Đạo nhất mạch tương thừa, mà tu vi chúng ta tuy cao, nhưng luận khí vận lại vô pháp sánh với Thiên đạo, cho nên không thể thiêu huỷ.”
Lâm Sơ cảm thấy lời y nói rất hợp lý.
Vậy nên làm sao bây giờ?
Hắn liền đáp: “Nếu như vậy, trên đời cũng không còn cách nào có thể tổn hại bí tịch.”
“Không hẳn.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Hậu sơn Phượng Hoàng, dưới đài rèn đao, có lửa tiên thiên. Hồi còn nhỏ ta nghe trưởng bối sơn trang kể về truyền thuyết thượng cổ, kể rằng vùng đất Lương Châu, thời Mãng Hoang tên là ‘Ốc Dã’, ngọn núi nơi sơn trang toạ lạc, chính là vùng đất phượng hoàng cư ngụ thời thượng cổ, mà ngọn lửa tiên thiên dưới đài rèn đao, chính là ngọn lửa mà phượng hoàng dùng để niết bàn.”
Phượng hoàng là thần thú tiên thiên, tương quan mật thiết với Thiên Đạo, cho nên lửa mà phượng hoàng niết bàn, quả thật không giống bình thường.
Lăng Phượng Tiêu nói tiếp: “Tuy rằng chỉ là truyền thuyết, nhưng huyết mạch Phượng Hoàng Sơn Trang xác thật khác với thường nhân, mà ngọn lửa kia đúng là rất đặc biệt, ta nghĩ, có lẽ sẽ có hiệu quả.”
Lâm Sơ gật đầu: “Thế chúng ta chọn ngày đi sơn trang?”
“Ừm.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Đài rèn đao chính là một trong ba cấm địa của sơn trang, chỉ có các thế hệ Phượng Hoàng trang chủ mới có thể bước vào, trước tiên ta gửi thư cho mẫu thân đã.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Lăng Phượng Tiêu cũng không câu nệ, lập tức lấy giấy bút ra, đặt lên bức tường gạch, bắt đầu viết thư —— y chưa nhắc đến chuyện thiêu huỷ bí tịch, chỉ bảo trong tay có một kiện tà vật, không làm gì được, e rằng chỉ có lửa tiên thiên trong đài rèn đao mới có thể chế phục, rất mong mẫu thân chấp thuận.
Viết xong, triệu linh bồ câu, linh bồ câu cất cánh bay về phương nam, một lúc sau, đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Tuy cấm địa không dễ dàng tiến vào, nhưng mẫu thân thâm minh đại nghĩa, chắc chắn chấp thuận.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng.
Phượng Hoàng Sơn Trang nghĩa cử thu nhận các bé gái mồ côi khắp thiên hạ, danh vọng trên giang hồ rất cao, vì vậy Phượng Hoàng trang chủ tuy rằng nghiêm khắc, ít khi nói cười, nhưng ai cũng biết nàng là một người thiện tâm.
Nỗi tâm sự được trút bỏ, trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Liếc mắt một cái Lâm Sơ lại thấy Lăng Phượng Tiêu chơi đùa với bộ ngực của mình.
—— cũng may người này vẫn biết giữ chút mặt mũi, bày một kết giới bao quanh ngăn cách tầm mắt người khác.
Sau đó, y liền lôi một cái gương đồng cao bằng nửa người từ túi gấm giới tử ra, bắt đầu soi gương nhào nặn cơ thể mình.
Chỉ thấy sương máu lúc ẩn lúc hiện, ngực Đại tiểu thư cũng theo đó biến lớn biến nhỏ, lúc thì siêu bự, lúc thì siêu bé.
Lăng Phượng Tiêu trầm ngâm nhìn mình trong gương, như suy tư gì đó: “Quả thực thuận mắt hơn màn hình phẳng.”
Lại nhăn nhăn mày: “Nhưng cứ thấy quái quái.”
Lâm Sơ mặt vô biểu tình nhìn bầu trời.
Phi lễ chớ nhìn, hắn là một người đứng đắn.
Sau đó chợt nghe Lăng Phượng Tiêu nói: “Không biết có cản trở tốc độ xuất đao không nhỉ.”
Lâm Sơ: “Lúc huynh xuất đao có thể thu nhỏ lại.”
“Hợp lý.” Lăng Phượng Tiêu nói.
Sau đó, người này bắt đầu nghiền ngẫm vấn đề lớn hay nhỏ.
Đại tiểu thư đứng trước mặt Lâm Sơ: “Em xem, như thế này đẹp, hay là ……”
Sương máu biến đổi, Đại tiểu thư tiếp tục hỏi: “Như thế này đẹp?”
Lâm Sơ: “?”
Đôi mắt huynh là kính hiển vi à?
Có gì khác nhau sao?
Hắn thành thật nói: “Ta không nhìn ra.”
Lăng Phượng Tiêu rất là bất mãn: “Nữ tử trên đời này ít nhiều cũng có chênh lệch, mức độ chênh lệch lại có cao có thấp, ngoại hình khác nhau, dẫn đến khí chất cũng khác nhau, chẳng lẽ thường ngày em không chú ý sao?”
“Không.” Lâm Sơ nói: “Ta không tự nhiên đi nhìn ngực cô nương làm gì cả.”
“Vậy em đang châm chọc ta đi nhìn ngực cô nương?” Lăng Phượng Tiêu biện bạch cho mình: “Ta chính là chính nhân quân tử, chưa bao giờ đi nhìn……”
Nói được một nửa, khí thế vụt tắt: “Chỉ là trong sơn trang, xung quanh đều là nữ hài tử, mưa dầm thấm đất, biết một ít.”
Dứt lời, rũ rũ mắt, ngực cũng biến mất, trở lại màn hình phẳng vốn có, sau đó nhìn nhìn gương, lại biến trở về Tiêu Thiều, ngập ngừng bước đến bên cạnh hắn, kéo kéo tay: “Ta chỉ thích nhìn em thôi.”
Lâm Sơ lẳng lặng xem y diễn kịch.
Phảng phất như trở về thời hiện đại, sư phụ hắn giấu một cái TV trong phòng, suốt ngày chiếu mấy cảnh yêu đương sến súa gì đó.
Nhìn nhau một hồi lâu, Tiêu Thiều rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bật cười.
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu.
Hắn hỏi: “Vì sao Tiêu Thiều tốt tính hơn Đại tiểu thư?”
Tiêu Thiều từ sau lưng ôm lấy hắn, hỏi lại: “Em không đoán ra sao?”
Lâm Sơ lắc đầu.
“Đại tiểu thư lúc ở trước mặt em, từng mất bình tĩnh sao?”
“Đã từng.” Lâm Sơ không chút do dự.
Tiêu Thiều trầm mặc.
Lâm Sơ nhanh chóng sửa miệng: “Ta nhớ lầm, không có.”
Tiêu Thiều tựa hồ nhìn thấu hết thảy, ác ý mà siết chặt eo hắn, sau đó nói: “Nếu Tiêu Thiều xuất hiện trước mặt người ngoài, tình tình có lẽ cũng không tốt đâu.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ.
Tiêu Thiều chưa bao giờ xuất hiện trong mắt người ngoài, chỉ khi nào ở bên hắn, hơn nữa còn phải đảm bảo không có người khác mới có thể gặp được.
Mà thời điểm ở bên hắn, bất luận là Đại tiểu thư, hay là Tiêu Thiều, quả thật đều rất tâm bình khí hòa.
Lâm Sơ biết nguyên nhân sâu xa của chuyện này, cá mặn có thể lây bệnh, mặc dù tu vi cá nóc của y có tinh thâm đến đâu, cuối cùng vẫn bị lây nhiễm hơi thở tâm bình khí hòa của cá mặn mà thôi.
Bất quá, chỉ nghe Tiêu Thiều chuyển chủ đề: “Nhưng Lăng Phượng Tiêu là nam hài tử, từ nhỏ lại phải ăn mặc như một cô nương, tự nhiên cảm thấy khó chịu, dần dà, tình tình liền hỏng rồi.”
Lâm Sơ: “Cũng đúng.”
Tiêu Thiều đột nhiên trầm mặc.
Lâm Sơ có chút nghi hoặc, xoay người nhìn y.
Chợt thấy Tiêu Thiều có phần ngơ ngẩn.
Lâm Sơ: “Làm sao vậy?”
“Ta……” Tiêu Thiều cau mày, ngập ngừng lặp lại những gì mình vừa nói: “Lăng Phượng Tiêu…… thật ra là nam tử, nhưng mà từ nhỏ đã phải ăn mặc như một cô nương……”
Bấy giờ, Lâm Sơ mới ý thức được vấn đề.
Tiêu Thiều cư nhiên có thể nói ra chuyện này.
Sự tình nữ trang, chẳng phải bị Chân Ngôn Chú phong bế, vĩnh viễn không thể nói ra sao?
Tiêu Thiều dùng ngón tay xé rách áo trên bụng trái, quần áo cũng không phải thực thể, nơi bị xé rách hóa thành sương máu.
Mà bên dưới vết rách, phía trên làn da, trống không một mảnh!
Lâm Sơ nhớ rõ, nơi này, từng khắc một Chân Ngôn Chú.
Biến mất khi nào?
Tiêu Thiều: “Thân thể ta bị oán khí trọng tố, thoát khỏi ấn chú sao?”
Một lát sau, lại nói: “Nhưng Chân Ngôn Chú khảm vào thần hồn, không nên như vậy.”
Vô luận thế nào, hiện tại chú ấn đã biến mất rồi.
Mà chú ấn biến mất, cũng có nghĩa, những bí mật tưởng chừng như vĩnh viễn không thể nói ra đó, có thể nói ra.
“Nó…… có như thế nào?” Lâm Sơ hỏi.
“Là mẫu hậu khắc.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói, “Việc này nói ra thì rất dài.”
Tuy bảo nói ra thì rất dài, nhưng y đã đem nó tóm gọn lại.
“Ngày xưa…… hồi ta tám chín tuổi, còn từng nghĩ rằng mẫu hậu thiên vị Tiêu Linh Dương, không muốn ta kế thừa ngôi vị, nhưng tuổi tác lớn dần, biết được mẫu hậu đoan trang thục đức, đối xử với ta, đối xử với Tiêu Linh Dương, tuyệt không thiên vị. Bởi vậy sẽ chỉ còn một lời giải thích, Phượng Hoàng Sơn Trang uy thế như mặt trời ban trưa, nhưng đứng giữa giang hồ với triều đình, cũng như đi trên băng mỏng, thế hệ dòng chính phượng hoàng hiện tại không có con. Cho nên ta suy đoán, vì để sơn trang thịnh vượng lâu dài, đành phải để ta về làm nữ nhi.”
Y dừng một chút, nói: “Hài đồng tuổi nhỏ, chỉ sợ không thể bảo vệ bí mật, từ khi ra đời, mẫu hậu đã tự tay khắc hạ Chân ngôn chú vào ta, sau đó giao cho mẫu thân giáo dưỡng, từ nay về sau, thế gian chỉ có mẫu thân, mẫu hậu cùng chính ta biết mình là ai.”
Lâm Sơ không nói gì.
Tiêu Thiều cũng nhíu mày lại, không biết suy nghĩ gì.
Rốt cuộc vì sao Tiêu Thiều phải giả nữ trang, Lâm Sơ biết.
Chỉ là sự tình thế gian, đôi khi không biết lại tốt hơn là biết.
Trong lòng hai người đều có nỗi lòng riêng, nhất thời không ai nói gì, lặng im một hồi, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại từ cổng thành xa xa truyền đến.
Tiêu Thiều lại lần nữa biến thành huyễn thân Lăng Phượng Tiêu, triệt hạ kết giới, vọng về phương nam.
Chỉ thấy một đội binh sĩ phi như bay vào, bên dưới áo giáp, lại là áo gai màu trắng.
Người dẫn đầu quỳ trước đại doanh, hô, cầu kiến Phượng Dương điện hạ.
Lăng Phượng Tiêu nhảy xuống thành, hướng đại doanh, đi đến trước mặt gã.
Lâm Sơ cảm giác được, bàn tay đang nắm tay hắn của Lăng Phượng Tiêu, thực lạnh, còn hơi hơi dùng sức, tựa như…… có chút bất an.
Chỉ thấy giáp sĩ kia lấy một bức cẩm thư in hoa văn phượng hoàng, trình lên Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu mở thư.
Trên cẩm thư, chỉ viết ngắn ngủn hai dòng.
Chữ viết uyển lệ đoan trang, nhưng ngầm chứa ý vị sắc bén túc sát.
Giấy trắng mực đen, lụa trắng cũng chẳng phải việc vui mừng gì, mà nội dung trên đó, lại càng thêm bất tường hơn.
Bệ hạ bệnh tình nguy kịch.
Về ngay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất