Chương 19: Thế giới bi thảm
Ly Hận Thiên bị quăng ngã xuống giường liền hoa mắt đầu óc choáng váng. Y lấy tay xoa trán, đang định chống người muốn đứng lên. Đột ngột, Mộc Nhai liền ngồi xuống giường, chồm nửa thân trên đến khóa chặt lên người y.
Dự cảm không tốt của Ly Hận Thiên lập tức ứng nghiệm.
Rõ ràng Mộc Nhai bá đạo không cho y có thời gian để mở miệng nói tiếp, hắn liền dùng tay mà lập tức lột bỏ quần áo của Ly Hận Thiên đang mặc. Ly Hận Thiên không có cách gì để thoát ra. Y chỉ có thể vừa giãy dụa tránh né, vừa bắt lấy cánh tay đang hành động kia của Mộc Nhai, y dùng hết sức đẩy cánh tay đó ra khỏi người không để hắn đạt được mục đích.
Bọn họ ở trên giường hỗn loạn lột bỏ xé rách quần áo.
Khí lực của Ly Hận Thiên so với Mộc Nhai quả thật quá kém xa nhau. Y đang ở thế hạ phong. Bất quá y chung quy cũng là nam nhân, lẽ nào mà nhanh như vậy đã hao hết khí lực. Tay của Ly Hận Thiên đang bắt lấy cánh tay của Mộc Nhai vẫn gắt gao giữ chặt. Do động tác của Mộc Nhai quá mức thô lỗ, hai bên lại đang giằng co kịch liệt nên thỉnh thoảng đầu y lại bị đụng vào ván gỗ được khắc họa hoa lan ở đầu giường. Lưng y do muốn bật người dậy nhưng lại bị hắn mạnh bạo đè xuống nên bị đập liên tiếp xuống trên ván giường, khiến y sắp đau vừa đau lưng lại vừa muốn sốc hông.
Dù người y bị đau đến thế nào nhưng tay y nhất quyết kiên trì không buông ra khỏi cánh tay có ý đồ xấu xa kia. Giằng co lâu như vậy, Mộc Nhai vẫn không thể đạt được mục đích ban đầu của bản thân.
– Mẹ nó!
Mộc Nhai bị y giằng co đến phiền, hắn cáu gắt vừa phả ra một hơi thở giận dữ vào vừa chửi ra lại nâng bàn tay còn lại, lên định giáng xuống khuôn mặt đối diện mình. Bất quá, mắt hắn vừa thấy một bên khuôn mặt kia đã bắt sưng to lên. Ngược lại, bàn tay hắn đang giơ lên đột ngột lại hạ xuống bắt lấy cần cổ y. Hắn hung hăng dùng lực đem các khớp ngón tay siết chặt cái cổ kia, giống như phải đem Ly Hận Thiên bóp chết mới hả giận.
– Ngươi mới đi ra ngoài một chuyến mà tính tình mẹ nó… Gần đây nhất Ly Lạc có phải không dạy dỗ ngươi? Nên khiến cho ngươi đã quên thân phận của ngươi? Chó má, còn mẹ nó học được phản kháng! Ngươi xem hôm nay ta như thế nào thu thập ngươi!
Bây giờ, Mộc Nhai không phải hù dọa suông y, cũng không có ý tứ sẽ buông tha y. Hắn thật sự dồn càng ngày càng nhiều sức mà siết chặt.
Hô hấp của Ly Hận Thiên càng ngày càng thêm khó khăn. Tay y vẫn đang giữ chặt cánh tay kia của Mộc Nhai dần dần mất sức mà buông xuống. Môi của nam nhân bắt đầu tím tái, trên gương mặt cũng bắt đầu tái nhợt nhiễm lên một tầng màu xanh. Ngay khi y sắp muốn không thể thở được mà ngất đi, Mộc Nhai lại đột ngột buông cổ y ra.
Mộc Nhai lại cau có mà mắng một tiếng. hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người không biết tốt xấu kia. Hắn ngăn không được phiền táo mà phủi vạt áo thẳng thớm lạn. Trong đầu hắn không nghĩ mới gặp lại mà đã đối xử mạnh bạo như vậy đối với Ly Hận Thiên, chính là y muốn tự tìm khiến hắn tức giận mà xuống tay.
Bằng không, nếu y vẫn giống như trước đây. Tính tình ngoan ngoãn vâng lời mặc những bộ quần áo mà hắn đã chuẩn bị cho. Hắn sai khiến y làm cái gì thì hắn không cãi lời hay phản kháng mà liền làm cái đó, thì mắc gì cần phải chịu khổ như bây giờ?
Mộc Nhai đã không thể nhớ rõ. Một lần cuối cùng mà dạy dỗ Ly Hận Thiên đã là khi nào, hắn cũng cũng đã quên. Bởi Ly Hận Thiên đã quá lâu không có phản kháng hay chống đối gì nữa. Giống như một sủng vật ôn thuần chỉ vâng lệnh của chủ nhân mà ngoan ngoãn thực hiện.
Trước mỗi lần ôm Ly Hận Thiên, Mộc Nhai đều sẽ giúp y chuẩn bị tiền diễn trước. Hắn không phải tốt bụng mà sợ nam nhân sẽ bị thương, mà là hắn rất không thích cảm giác khô sáp khi đi vào kia. Nhưng ngay lúc này đây, hắn lại muốn dạy dỗ một chút để cho y không còn dám ngỗ nghịch với hắn nữa.
Mộc Nhai kéo quần của nam nhân xuống. Ly Hận Thiên không còn sót một chút khí lực nào, y giống một rối gỗ bài khai mặc kệ động tác của người kia trên người mình muốn làm gì thì lam. Trong nháy mắt, quần đã bị lôi kéo tụt xuống hoàn toàn được thoát ra khỏi chân y, tiếp theo chiếc quần kia lại được hắn ném đại trên giường…
Ánh mắt của Mộc Nhai khi nhìn thấy cặp chân trắng nõn của nam nhân trắng lập tức tối sầm lại. Hình như biểu tình tựa hồ cũng đã dịu đi, hắn nhanh chóng lột bỏ áo này nọ vướng víu chướng mắt còn mặc trên người Ly Hận Thiên đều ném xuống dưới đất. Hắn cảm thấy, thân thể của nam nhân thật sự là cực kì xinh đẹp……
– Mặc kệ đã bị bao nhiêu người thượng qua, thân thể này của ngươi vĩnh viễn vẫn mê người như vậy. Chậc chậc~ cảm giác của ngươi so với tiểu quan với nam sủng được bồi dưỡng từ nhỏ kia có chút tốt hơn nhiều. Như ngươi với số tuổi này, còn có thể bảo dưỡng được như vậy. Ly Hận Thiên, ngươi nói xem ngươi không phải trời sinh ra để bị nam nhân thượng thì là cái gì nha?
Thân thể của Ly Hận Thiên không thể động đậy được, nhưng ý thức của y vẫn còn. Y có thể nghe được từng câu mà Mộc Nhai nói. Y không thể tưởng tượng được, cái gương mặt luôn luôn nở nụ cười của thanh niên trước mặt này, so với Ly Lạc trước còn có cảm giác đáng sợ hơn ma quỷ. Mộc Nhai này càng làm cho y cảm thấy kinh hãi…
Tính tình hắn biến đổi vô thường, cố tình làm bậy. Bây giờ y ở trong mắt hắn, cuối cùng cũng chỉ là một món đồ chơi. Nếu nghe như theo lời hắn nói, thì thân thể y đây trước đến tận bây giờ chỉ là sủng vật…
Nếu bọn hắn cao hứng, vui vẻ thì y chỉ được thưởng một chút cử chỉ tốt đẹp đồ ăn ngon. Nếu bọn hắn không vui, bọn hắn cũng tùy tiện mà xuống tay không nương tình cho một trận đòn roi khốn đốn…
Ánh mắt của Ly Hận Thiên hoàn toàn trống rỗng mà hướng mắt nhìn lên phía trên. Y là cha của bọn hắn nhưng mà ở nơi này hình như không có ai quan tâm đến danh phận này của y. Trong mắt của bọn hắn, có lẽ y vốn chỉ là một đồ vật để làm ấm giường hoặc là một công cụ tình dục để an ủi, để bọn hắn có thể phát tiết trong những lúc tịch mịch mà thôi…
Phụ thân, chỉ là một cái danh để kêu mà thôi.
Hư danh.
– Thời điểm ngươi không ở đây, ta đi kĩ viện bao vài tên nam kỹ nhìn có vẻ non nớt ngây ngô. Nhưng là, cảm giác của ta làm với bọn họ lại không tốt như làm với ngươi. Cảm giác trên bàn tay này của ta dù chỉ cần sờ vào ngươi thôi cũng khiến của ta đứng lên, mà đứng lên rồi dù chỉ được sờ tiếp trên người ngươi thôi cũng vẫn làm ta cảm thấy thoải mái muốn chết… Ly Hận Thiên, ngươi nên lấy làm vinh dự đi. Bởi ngươi khiến cho mọi nam nhân đều cam tâm tình nguyện mà chết ở trên người ngươi….
Tay của Mộc Nhai yêu thích không buông vuốt ve sờ mó làn da trên thân thể của Ly Hận Thiên. Bàn tay kia men theo đầu gối tiếp theo chạm đến đùi trong của y. Hắn đẩy hai chân y chậm rãi tách ra. Hắn nhìn vào nơi bí mật kia của nam nhân đang ẩn trong tối, từng chút từng chút mà bài khai ở trước mặt hắn…
Đáy mắt của Mộc Nhai nhất thời lại thâm thúy sâu thêm vài phần.
Mộc Nhai không phủ nhận việc hắn thích ôm nam nhân này. Hắn với Ly Lạc cùng nhau làm đồng lõa mà thông dâm nam nhân này. Nhưng so với Ly Lạc, số lần hắn chiếm lấy nam nhân nhiều hơn Ly Lạc rất nhiều.
Hắn chính là thích thân thể của nam nhân. Đương nhiên, chỉ là những lúc nam nhân này ở dưới thân hắn mà thừa hoan.
Hắn thích nhìn y bị chính hắn cưỡi ở trên y, đặt y ở dưới thân hắn. Bộ dáng, vẻ mặt khuất nhục. Nam nhân này chưa bao giờ kêu, nhưng có một số lần vô ý thức mà phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Hắn nghe thôi cũng đã thật sự khiến huyết mạch của hắn sôi trào.
Hắn càng thích xem nam nhân này mặc quần áo nữ nhân.
Dáng người của Ly Hận Thiên vốn rất tốt. Ở số tuổi này, đại đa số cơ nhục của nam nhân đều bắt đầu lỏng lẽo, thân thể có dấu hiệu mập phệ ra. Nhưng Ly Hận Thiên lại khác. Làn da vẫn như trước mà bóng loáng, thậm chí làn da này so với của nữ nhân còn muốn tốt hơn. Càng ngạc nhiên là, độ đàn hồi của da thịt vẫn chắc nịch…
Khi Ly Hận Thiên mặc quần lụa mỏng của nữ nhân. Lớp lụa vải mỏng như xuyên thấu, làm như có như không hiện lên đôi chân thon dài phía trong quần. Hắn sẽ đem quần áo này xốc lên, làm hắn dục vọng dâng treo mà lấy bàn tay mình men theo đường cong của eo y, mà hung hăng yêu thương y…
Đỉnh điểm của tình thú là hắn lột bỏ quần áo ngoài của y mà ném xuống dưới. Hắn chỉ để y mặc duy nhất một cái yếm ở trên người. Nam nhân này da mang màu như dương chi bạch ngọc, thực thích hợp với sắc hồng tiên diễm…
Mộc Nhai không chỉ thường xuyên muốn y giả trang mặc như nữ nhân mà còn trang điểm cho y như nữ nhân. Hắn giúp y búi sơ sài tóc lên, điểm trên môi y chút son. Mặc dù Ly Hận Thiên bị trang điểm thành như vậy nhưng lại không nhìn thấy y trở nên xấu xí hay ghê tởm mà càng xinh đẹp hơn. Khiến cho Mộc Nhai cảm thấy, nam nhân này trang điểm như vậy mới thích hợp…
Hôm nay tâm tình Mộc Nhai tốt, cũng không quan tâm tới Ly Hận Thiên có nguyện ý hay không. Hắn đã dùng sức mà lôi kéo y thì đi ngay vào trong phủ. Sau khhi y tắm rửa cả hai bước vào phòng, hắn liền muốn y phải mặc quần áo nữ nhân, tiếp theo sẽ khiến cho hắn hưng trí bừng bừng mà sẽ lập tức trực tiếp sẽ xốc váy nam nhân lên…
Nhưng căn bản nam nhân này chẳng biết phân biệt tốt xấu khiến cho mọi chuyện hắn suy tính đều không đạt được.
Hôm nay, hắn vì chuyện vui vẻ này mà chuẩn bị cho y mặc quần lụa mỏng màu đỏ kia. Sau đó hắn sẽ ôm y, thượng y trên bậc cửa sổ hắn cả ngày hôm nay. Nhưng là, nam nhân này lại cư nhiên lớn gan không nghe theo lệnh hắn, cũng không chịu phối hợp…
Điều này khiến cho hắn thực không vui.
– Ly Hận Thiên, sau lần xuất hành này trở về người hình như càng trở nên rất thú vị…
Tay của Mộc Nhai đang cởi đai lưng ra vẫn bỗng dừng lại. Tay hắn dùng lực bắt lấy cằm của nam nhân, hắn cười lạnh nhìn nam nhân tiếp theo lại mang thần tình thong thả, con ngươi mắt liền nhìn y chăm chú nghiền ngẫm lại tiếp tục nói.
– Ngươi với Ly Lạc đã xảy ra chuyện gì? Hắn cư nhiên lại nói đỡ giúp ngươi…
Không bằng ở dĩ vãng, đừng nói là bao nhiêu bạt tay, nếu nói Ly Tiêu Sơn đem Ly Hận Thiên đánh chết đi thì Ly Lạc cũng không quan tâm mà liếc mắt nhìn một cái, đến một chút biểu hiện mặt nhăn mày nhíu cũng không hiện lên. Nhưng hôm nay, Ly Lạc hành động rất bất thường.
Đừng nghĩ rằng hắn không nhìn ra. Khi Ly Lạc xuống ngựa, là cố ý che chở ở trước mặt của Ly Hận Thiên, về phần tiếp theo câu nói kia vờ như bỗng nhiên nhớ tới mà thốt ra, cũng là muốn không để lại dấu vết mà ẩn ý giúp Ly Hận Thiên giải thích…
Ly Lạc bị thương là không liên quan đến Ly Hận Thiên, là do hắn ta vô ý mà chạm phải sẵn tay thanh lí luôn diễm phụ thôn kia.
Hắn suy nghĩ như thế nào cũng không biết được. Khi nào mà Ly Lạc lại bắt đầu quan tâm Ly Hận Thiên…
– Lá gan của ngươi to ra cùng với Ly Lạc là có liên quan sao? Không cần nói cho ta biết, đến bây giờ ngươi còn ôm thiên chân ý tưởng gì đó. Chẳng lẽ ngươi không biết, lúc này đây đại ca lại mang theo ngươi rời đế đô đi, là làm cái gì mới đi, sao?
Ly Hận Thiên đúng thật là y không biết. Bởi y xuyên vào, giữa đường lại ‘gặp được’ Ly Lạc. Trước kia, bọn hắn với chủ nhân cũ của thân thể này dây dưa ân ân oán oán gì đó, thì linh hồn như y là một người dân bình thường đi làm công ăn lương thì như thế nào mà biết được nha…
Hơi thở của Ly Hận Thiên chậm rãi ổn định. Khí lực cũng dần dần quay trở lại thân thể của y. Y không biết thân thể này có phải chăng cũng đã quen thuộc với việc bị Mộc Nhai ngược đãi. Chính vì thế mà thân thể của y rất nhanh đã khôi phục. Đương nhiên y cũng không biết bị siết cổ đến muốn sắp hôn mê sâu thì cần bao lâu mới có thể khôi phục lại bình thường, mà lúc trước y cũng chưa từng một lần mà trải nghiệm qua.
– Ngươi muốn nghe hay không để ta nói cho ngươi biết một chút? Ngươi biết rõ đại ca có bao nhiêu chán ghét thân thể của ngươi…
Mộc Nhai ở bên tai nam nhân nhè nhẹ thổi khí. Hắn tươi cười, mang ý tứ như lưu manh muốn sỉ nhục y. Nhưng ánh mắt lại không cười, mang tia giận dữ vô cùng, ai nhìn thấy cũng phải ghê sợ…
– Như vậy đi. Bây giờ, ngươi tốt nhất nên hầu hạ ta vừa lòng. Ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi biết. Hoặc là, ngươi để ta ‘ăn’ ngươi một lần, ta liền giải đáp một vấn đề ngươi muốn biết. Cha, ngươi nói xem, như vậy được không…
Ly Hận Thiên rất muốn đánh người, nhưng lúc này khi Mộc Nhai đã chen vào giữa hai chân của y. Cái kia của thanh niên tinh thần bừng bừng chỉa thẳng đến nơi nọ của y. Tuy rằng thân thể này vốn đã cùng với bọn hắn đã làm vô số lần. Nhưng lúc này khi đối diện với việc này ở hiện tại Ly Hận Thiên mà nói, trong tiềm thức đang tỉnh táo của y thì đây dù gì cũng là lần bị thượng đầu tiên…
Khi y xuất hiện trong thân thể này là đang cùng với Ly Lạc làm một hồi kia, nhưng lúc đó đã làm đến một nửa. Hiện tại lại chẳng phải là cố ý muốn cho y hảo hảo ‘ hưởng thụ ‘ cảm giác bị nam nhân thượng từ đầu đến cuối quá trình này hay sao. Chuyện này đối với Ly Hận Thiên mà nói, quả thực là một cơn ác mộng kéo dài…
Ly Hận Thiên muốn mở miệng nói một chút. Nhưng y phát giác ra dù miệng y có cố gắng khép rồi hết sức muốn phát ra âm thanh gì đó đều không thể. Nguyên bản trong ánh mắt y đang vô thần bây giờ lại hiện lên tia nôn nóng, y không phải sợ chết. Khí lực lúc này lại không có khôi phục lại mạnh như ban đầu, tuy là vậy nhưng bây giờ y vẫn là muốn phản kháng lại hành động kia của Mộc Nhai…
Nhưng là, y không có sức lực nhiều, căn bản y không thể ngăn cản được hành động tiếp theo của Mộc Nhai.
Hoặc, dù y có phản kháng với sự tình bị siết cổ như trên, thì y cũng chỉ sẽ khiến Mộc Nhai đối xử với y càng thêm thô bạo.
Thanh niên kia đang dùng ngón tay đặt lên nơi đó của y tiếp theo xoa gì đó lên. Sau đó hắn dừng lại một chút khiến y nghĩ hắn đã dừng lại, thì đột ngột cái gì đó cứng rắn lại nóng hổi đẩy vào mà từng chút tham tiến vào sâu bên trong…
Cảm giác bị xâm phạm này khiến da đầu Ly Hận Thiên run lên, y thật sự không muốn làm cái sự tình ghê tởm này. Nhưng thân thể y yếu ớt vô lực để ngăn cản, Ly Hận Thiên tuyệt vọng quay đầu cố ý tránh né việc sắp xảy ra, y không muốn nhìn thấy, vẻ mặt mang theo tràn ngập ý tứ khuất nhục…
Một bên mặt đang sưng của y đang cúi thấp xuống. Hình như bên má trong của y có gì đó động đậy. Nguyên lai là do Ly Hận Thiên đang tận lực cắn răng chịu đựng mong mau qua hồi sỉ nhục này…
Y thực phẫn nộ.
Y rất chán ghét loại quan hệ này, càng chán ghét thân thể của chính mình lại yếu đuối nhu nhược như vậy không thể phản kháng một chút nào.
Hiển nhiên, Mộc Nhai không nghĩ tới Ly Hận Thiên sẽ làm ra loại phản ứng này. Đáy mắt của hắn rõ ràng khó có được mà lóe lên một tia kinh ngạc. Hắn nắm tóc của Ly Hận Thiên đang xả tán toạn trên giường, cố y giữ chặt kéo tóc y thật mạnh bạo. Hắn kiên quyết muốn y phải mở miệng kêu. Nhưng y lại cắn chặt hơn, hắn lại kéo tóc giữ chặt lại cái đầu kia, khiến mặt đối mặt. Ánh mắt của y quật cường nhìn hắn. Mộc Nhai châm chọc cười nói.
– Như thế nào? Ly Hận Thiên, kiên cường sao? Lần này như thế nào lại không khóc?
Thời điểm, mỗi lần hắn đi vào thời điểm, Ly Hận Thiên đều sẽ khóc.
Có lẽ, bởi vì đối mặt với loại quan hệ bất đắc dĩ khó hình dung này. Cũng có lẽ, bởi vì thân y là phụ thân nhưng lại bị nhi tử mình đối đãi như thế này. Ly Hận Thiên rất thống khổ nên mới khóc. Trái lại, vô ý lại làm Mộc Nhai kích thích hơn mà làm không biết mệt.
Đồng thời, hắn cũng rất thích ngắm nam nhân này rơi nước mắt.
Nhưng lúc này đây, nam nhân này dù là khi hắn đã đi vào, đang luật động cưỡi trên người y. Y vẫn là ánh mắt không cam lòng mà hung hăng thà nhắm hai mắt lại, cắn chặt khớp hàm không kêu khóc.
Lần này, Ly Hận Thiên trở về lại mang theo thay đổi quá lớn.
Điều này làm cho Mộc Nhai, càng ngày càng rất hiếu kì lại thấy y bắt đầu thú vị.
Ly Hận Thiên giương mắt ý chí quật cường lại loé lên tia căm tức mà nhìn thẳng đối với mắt Mộc Nhai. Y không phát ra một âm thanh nào, nhưng y mở miệng. Hai cánh môi khép mở hợp lai tách ra, không tiếng động mà phản bác: ” – Như thế nào? Ta khóc thì ngươi liền không làm tiếp sao?”
– Ai ui! Ly Hận Thiên, ngươi thật đúng là…
– Nhị gia, lão gia gọi ngài đi theo người vào triều.
Lời kia của Mộc Nhai đang nói chưa xong đã bị tiếng của kẻ khác vang lên đánh gãy. Ánh mắt của Mộc Nhai liếc nhìn đến cửa mang theo cảm giác rét lạnh đến thấu xương. Lão tử này canh giờ vào triều lại nhất định muốn đi cùng hắn. Chắc do chuyện Ly Lạc trừ bỏ diễm phụ thôn kia, lão là muốn đi tìm Hoàng Thượng tranh công…
Mộc Nhai không nghĩ sẽ quan tâm tới. Nhưng hắn biết, lần này hắn không đi. Lần sau, lão tử kia chắc chắn lại tự mình tìm đến, hắn có trốn được lần này cũng không thoát lần sau.
Tâm tình của Mộc Nhai đang cực kì khó chịu mà buông nam nhân ra. Động tác của hắn rất mạnh, nam nhân là bị ném xuống trên ván giường lăn lốc. Mộc Nhai sửa sang lại quần áo chỉnh tề, tâm tình của hắn càng ngày càng đi xuống…
Nếu như vừa rồi ngay từ đầu người nam nhân trước mặt này không phản kháng, thì hiện tại hắn cũng vui vẻ được một nửa đường rồi. Dù thế nào thì hôm nay cũng có thể thượng y được một hồi, như thế thì tâm tình hắn đã tốt hơn nhiều rồi…
– Ngươi chờ ở đó cho ta! Xem ta trở về làm sao để dạy dỗ lại ngươi.
Mộc Nhai nghĩ xong càng giận dữ mà nghiến răng nghiến lợi mà nói. Sau đó, bóng dáng của hắn đi thẳng một mạch ra cửa, đầu cũng không quay lại mà cứ vậy ly khai.
Ly Hận Thiên thấy hắn đã đi khuất liền thở phào nhẹ nhõm. Y có loại cảm giác như được sống sót sau tai nạn vậy. Nhưng y còn chưa yên tâm được bao lâu, thì nghe tiếng khi nãy của kẻ nọ vẫn đang ở ngoài cửa lại vang lên nói thêm một câu…
– Lão gia lệnh ngươi đi đến từ đường, quỳ gối ở đó tự ăn năn, ba ngày.
Trong phòng này, bây giờ chỉ còn lại một mình y. Ly Hận Thiên biết, kính ngữ gì đó đều bị kẻ nọ đều tỉnh lược đi. Đây là nói chính y phải đi chịu phạt rồi a.
Dự cảm không tốt của Ly Hận Thiên lập tức ứng nghiệm.
Rõ ràng Mộc Nhai bá đạo không cho y có thời gian để mở miệng nói tiếp, hắn liền dùng tay mà lập tức lột bỏ quần áo của Ly Hận Thiên đang mặc. Ly Hận Thiên không có cách gì để thoát ra. Y chỉ có thể vừa giãy dụa tránh né, vừa bắt lấy cánh tay đang hành động kia của Mộc Nhai, y dùng hết sức đẩy cánh tay đó ra khỏi người không để hắn đạt được mục đích.
Bọn họ ở trên giường hỗn loạn lột bỏ xé rách quần áo.
Khí lực của Ly Hận Thiên so với Mộc Nhai quả thật quá kém xa nhau. Y đang ở thế hạ phong. Bất quá y chung quy cũng là nam nhân, lẽ nào mà nhanh như vậy đã hao hết khí lực. Tay của Ly Hận Thiên đang bắt lấy cánh tay của Mộc Nhai vẫn gắt gao giữ chặt. Do động tác của Mộc Nhai quá mức thô lỗ, hai bên lại đang giằng co kịch liệt nên thỉnh thoảng đầu y lại bị đụng vào ván gỗ được khắc họa hoa lan ở đầu giường. Lưng y do muốn bật người dậy nhưng lại bị hắn mạnh bạo đè xuống nên bị đập liên tiếp xuống trên ván giường, khiến y sắp đau vừa đau lưng lại vừa muốn sốc hông.
Dù người y bị đau đến thế nào nhưng tay y nhất quyết kiên trì không buông ra khỏi cánh tay có ý đồ xấu xa kia. Giằng co lâu như vậy, Mộc Nhai vẫn không thể đạt được mục đích ban đầu của bản thân.
– Mẹ nó!
Mộc Nhai bị y giằng co đến phiền, hắn cáu gắt vừa phả ra một hơi thở giận dữ vào vừa chửi ra lại nâng bàn tay còn lại, lên định giáng xuống khuôn mặt đối diện mình. Bất quá, mắt hắn vừa thấy một bên khuôn mặt kia đã bắt sưng to lên. Ngược lại, bàn tay hắn đang giơ lên đột ngột lại hạ xuống bắt lấy cần cổ y. Hắn hung hăng dùng lực đem các khớp ngón tay siết chặt cái cổ kia, giống như phải đem Ly Hận Thiên bóp chết mới hả giận.
– Ngươi mới đi ra ngoài một chuyến mà tính tình mẹ nó… Gần đây nhất Ly Lạc có phải không dạy dỗ ngươi? Nên khiến cho ngươi đã quên thân phận của ngươi? Chó má, còn mẹ nó học được phản kháng! Ngươi xem hôm nay ta như thế nào thu thập ngươi!
Bây giờ, Mộc Nhai không phải hù dọa suông y, cũng không có ý tứ sẽ buông tha y. Hắn thật sự dồn càng ngày càng nhiều sức mà siết chặt.
Hô hấp của Ly Hận Thiên càng ngày càng thêm khó khăn. Tay y vẫn đang giữ chặt cánh tay kia của Mộc Nhai dần dần mất sức mà buông xuống. Môi của nam nhân bắt đầu tím tái, trên gương mặt cũng bắt đầu tái nhợt nhiễm lên một tầng màu xanh. Ngay khi y sắp muốn không thể thở được mà ngất đi, Mộc Nhai lại đột ngột buông cổ y ra.
Mộc Nhai lại cau có mà mắng một tiếng. hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người không biết tốt xấu kia. Hắn ngăn không được phiền táo mà phủi vạt áo thẳng thớm lạn. Trong đầu hắn không nghĩ mới gặp lại mà đã đối xử mạnh bạo như vậy đối với Ly Hận Thiên, chính là y muốn tự tìm khiến hắn tức giận mà xuống tay.
Bằng không, nếu y vẫn giống như trước đây. Tính tình ngoan ngoãn vâng lời mặc những bộ quần áo mà hắn đã chuẩn bị cho. Hắn sai khiến y làm cái gì thì hắn không cãi lời hay phản kháng mà liền làm cái đó, thì mắc gì cần phải chịu khổ như bây giờ?
Mộc Nhai đã không thể nhớ rõ. Một lần cuối cùng mà dạy dỗ Ly Hận Thiên đã là khi nào, hắn cũng cũng đã quên. Bởi Ly Hận Thiên đã quá lâu không có phản kháng hay chống đối gì nữa. Giống như một sủng vật ôn thuần chỉ vâng lệnh của chủ nhân mà ngoan ngoãn thực hiện.
Trước mỗi lần ôm Ly Hận Thiên, Mộc Nhai đều sẽ giúp y chuẩn bị tiền diễn trước. Hắn không phải tốt bụng mà sợ nam nhân sẽ bị thương, mà là hắn rất không thích cảm giác khô sáp khi đi vào kia. Nhưng ngay lúc này đây, hắn lại muốn dạy dỗ một chút để cho y không còn dám ngỗ nghịch với hắn nữa.
Mộc Nhai kéo quần của nam nhân xuống. Ly Hận Thiên không còn sót một chút khí lực nào, y giống một rối gỗ bài khai mặc kệ động tác của người kia trên người mình muốn làm gì thì lam. Trong nháy mắt, quần đã bị lôi kéo tụt xuống hoàn toàn được thoát ra khỏi chân y, tiếp theo chiếc quần kia lại được hắn ném đại trên giường…
Ánh mắt của Mộc Nhai khi nhìn thấy cặp chân trắng nõn của nam nhân trắng lập tức tối sầm lại. Hình như biểu tình tựa hồ cũng đã dịu đi, hắn nhanh chóng lột bỏ áo này nọ vướng víu chướng mắt còn mặc trên người Ly Hận Thiên đều ném xuống dưới đất. Hắn cảm thấy, thân thể của nam nhân thật sự là cực kì xinh đẹp……
– Mặc kệ đã bị bao nhiêu người thượng qua, thân thể này của ngươi vĩnh viễn vẫn mê người như vậy. Chậc chậc~ cảm giác của ngươi so với tiểu quan với nam sủng được bồi dưỡng từ nhỏ kia có chút tốt hơn nhiều. Như ngươi với số tuổi này, còn có thể bảo dưỡng được như vậy. Ly Hận Thiên, ngươi nói xem ngươi không phải trời sinh ra để bị nam nhân thượng thì là cái gì nha?
Thân thể của Ly Hận Thiên không thể động đậy được, nhưng ý thức của y vẫn còn. Y có thể nghe được từng câu mà Mộc Nhai nói. Y không thể tưởng tượng được, cái gương mặt luôn luôn nở nụ cười của thanh niên trước mặt này, so với Ly Lạc trước còn có cảm giác đáng sợ hơn ma quỷ. Mộc Nhai này càng làm cho y cảm thấy kinh hãi…
Tính tình hắn biến đổi vô thường, cố tình làm bậy. Bây giờ y ở trong mắt hắn, cuối cùng cũng chỉ là một món đồ chơi. Nếu nghe như theo lời hắn nói, thì thân thể y đây trước đến tận bây giờ chỉ là sủng vật…
Nếu bọn hắn cao hứng, vui vẻ thì y chỉ được thưởng một chút cử chỉ tốt đẹp đồ ăn ngon. Nếu bọn hắn không vui, bọn hắn cũng tùy tiện mà xuống tay không nương tình cho một trận đòn roi khốn đốn…
Ánh mắt của Ly Hận Thiên hoàn toàn trống rỗng mà hướng mắt nhìn lên phía trên. Y là cha của bọn hắn nhưng mà ở nơi này hình như không có ai quan tâm đến danh phận này của y. Trong mắt của bọn hắn, có lẽ y vốn chỉ là một đồ vật để làm ấm giường hoặc là một công cụ tình dục để an ủi, để bọn hắn có thể phát tiết trong những lúc tịch mịch mà thôi…
Phụ thân, chỉ là một cái danh để kêu mà thôi.
Hư danh.
– Thời điểm ngươi không ở đây, ta đi kĩ viện bao vài tên nam kỹ nhìn có vẻ non nớt ngây ngô. Nhưng là, cảm giác của ta làm với bọn họ lại không tốt như làm với ngươi. Cảm giác trên bàn tay này của ta dù chỉ cần sờ vào ngươi thôi cũng khiến của ta đứng lên, mà đứng lên rồi dù chỉ được sờ tiếp trên người ngươi thôi cũng vẫn làm ta cảm thấy thoải mái muốn chết… Ly Hận Thiên, ngươi nên lấy làm vinh dự đi. Bởi ngươi khiến cho mọi nam nhân đều cam tâm tình nguyện mà chết ở trên người ngươi….
Tay của Mộc Nhai yêu thích không buông vuốt ve sờ mó làn da trên thân thể của Ly Hận Thiên. Bàn tay kia men theo đầu gối tiếp theo chạm đến đùi trong của y. Hắn đẩy hai chân y chậm rãi tách ra. Hắn nhìn vào nơi bí mật kia của nam nhân đang ẩn trong tối, từng chút từng chút mà bài khai ở trước mặt hắn…
Đáy mắt của Mộc Nhai nhất thời lại thâm thúy sâu thêm vài phần.
Mộc Nhai không phủ nhận việc hắn thích ôm nam nhân này. Hắn với Ly Lạc cùng nhau làm đồng lõa mà thông dâm nam nhân này. Nhưng so với Ly Lạc, số lần hắn chiếm lấy nam nhân nhiều hơn Ly Lạc rất nhiều.
Hắn chính là thích thân thể của nam nhân. Đương nhiên, chỉ là những lúc nam nhân này ở dưới thân hắn mà thừa hoan.
Hắn thích nhìn y bị chính hắn cưỡi ở trên y, đặt y ở dưới thân hắn. Bộ dáng, vẻ mặt khuất nhục. Nam nhân này chưa bao giờ kêu, nhưng có một số lần vô ý thức mà phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Hắn nghe thôi cũng đã thật sự khiến huyết mạch của hắn sôi trào.
Hắn càng thích xem nam nhân này mặc quần áo nữ nhân.
Dáng người của Ly Hận Thiên vốn rất tốt. Ở số tuổi này, đại đa số cơ nhục của nam nhân đều bắt đầu lỏng lẽo, thân thể có dấu hiệu mập phệ ra. Nhưng Ly Hận Thiên lại khác. Làn da vẫn như trước mà bóng loáng, thậm chí làn da này so với của nữ nhân còn muốn tốt hơn. Càng ngạc nhiên là, độ đàn hồi của da thịt vẫn chắc nịch…
Khi Ly Hận Thiên mặc quần lụa mỏng của nữ nhân. Lớp lụa vải mỏng như xuyên thấu, làm như có như không hiện lên đôi chân thon dài phía trong quần. Hắn sẽ đem quần áo này xốc lên, làm hắn dục vọng dâng treo mà lấy bàn tay mình men theo đường cong của eo y, mà hung hăng yêu thương y…
Đỉnh điểm của tình thú là hắn lột bỏ quần áo ngoài của y mà ném xuống dưới. Hắn chỉ để y mặc duy nhất một cái yếm ở trên người. Nam nhân này da mang màu như dương chi bạch ngọc, thực thích hợp với sắc hồng tiên diễm…
Mộc Nhai không chỉ thường xuyên muốn y giả trang mặc như nữ nhân mà còn trang điểm cho y như nữ nhân. Hắn giúp y búi sơ sài tóc lên, điểm trên môi y chút son. Mặc dù Ly Hận Thiên bị trang điểm thành như vậy nhưng lại không nhìn thấy y trở nên xấu xí hay ghê tởm mà càng xinh đẹp hơn. Khiến cho Mộc Nhai cảm thấy, nam nhân này trang điểm như vậy mới thích hợp…
Hôm nay tâm tình Mộc Nhai tốt, cũng không quan tâm tới Ly Hận Thiên có nguyện ý hay không. Hắn đã dùng sức mà lôi kéo y thì đi ngay vào trong phủ. Sau khhi y tắm rửa cả hai bước vào phòng, hắn liền muốn y phải mặc quần áo nữ nhân, tiếp theo sẽ khiến cho hắn hưng trí bừng bừng mà sẽ lập tức trực tiếp sẽ xốc váy nam nhân lên…
Nhưng căn bản nam nhân này chẳng biết phân biệt tốt xấu khiến cho mọi chuyện hắn suy tính đều không đạt được.
Hôm nay, hắn vì chuyện vui vẻ này mà chuẩn bị cho y mặc quần lụa mỏng màu đỏ kia. Sau đó hắn sẽ ôm y, thượng y trên bậc cửa sổ hắn cả ngày hôm nay. Nhưng là, nam nhân này lại cư nhiên lớn gan không nghe theo lệnh hắn, cũng không chịu phối hợp…
Điều này khiến cho hắn thực không vui.
– Ly Hận Thiên, sau lần xuất hành này trở về người hình như càng trở nên rất thú vị…
Tay của Mộc Nhai đang cởi đai lưng ra vẫn bỗng dừng lại. Tay hắn dùng lực bắt lấy cằm của nam nhân, hắn cười lạnh nhìn nam nhân tiếp theo lại mang thần tình thong thả, con ngươi mắt liền nhìn y chăm chú nghiền ngẫm lại tiếp tục nói.
– Ngươi với Ly Lạc đã xảy ra chuyện gì? Hắn cư nhiên lại nói đỡ giúp ngươi…
Không bằng ở dĩ vãng, đừng nói là bao nhiêu bạt tay, nếu nói Ly Tiêu Sơn đem Ly Hận Thiên đánh chết đi thì Ly Lạc cũng không quan tâm mà liếc mắt nhìn một cái, đến một chút biểu hiện mặt nhăn mày nhíu cũng không hiện lên. Nhưng hôm nay, Ly Lạc hành động rất bất thường.
Đừng nghĩ rằng hắn không nhìn ra. Khi Ly Lạc xuống ngựa, là cố ý che chở ở trước mặt của Ly Hận Thiên, về phần tiếp theo câu nói kia vờ như bỗng nhiên nhớ tới mà thốt ra, cũng là muốn không để lại dấu vết mà ẩn ý giúp Ly Hận Thiên giải thích…
Ly Lạc bị thương là không liên quan đến Ly Hận Thiên, là do hắn ta vô ý mà chạm phải sẵn tay thanh lí luôn diễm phụ thôn kia.
Hắn suy nghĩ như thế nào cũng không biết được. Khi nào mà Ly Lạc lại bắt đầu quan tâm Ly Hận Thiên…
– Lá gan của ngươi to ra cùng với Ly Lạc là có liên quan sao? Không cần nói cho ta biết, đến bây giờ ngươi còn ôm thiên chân ý tưởng gì đó. Chẳng lẽ ngươi không biết, lúc này đây đại ca lại mang theo ngươi rời đế đô đi, là làm cái gì mới đi, sao?
Ly Hận Thiên đúng thật là y không biết. Bởi y xuyên vào, giữa đường lại ‘gặp được’ Ly Lạc. Trước kia, bọn hắn với chủ nhân cũ của thân thể này dây dưa ân ân oán oán gì đó, thì linh hồn như y là một người dân bình thường đi làm công ăn lương thì như thế nào mà biết được nha…
Hơi thở của Ly Hận Thiên chậm rãi ổn định. Khí lực cũng dần dần quay trở lại thân thể của y. Y không biết thân thể này có phải chăng cũng đã quen thuộc với việc bị Mộc Nhai ngược đãi. Chính vì thế mà thân thể của y rất nhanh đã khôi phục. Đương nhiên y cũng không biết bị siết cổ đến muốn sắp hôn mê sâu thì cần bao lâu mới có thể khôi phục lại bình thường, mà lúc trước y cũng chưa từng một lần mà trải nghiệm qua.
– Ngươi muốn nghe hay không để ta nói cho ngươi biết một chút? Ngươi biết rõ đại ca có bao nhiêu chán ghét thân thể của ngươi…
Mộc Nhai ở bên tai nam nhân nhè nhẹ thổi khí. Hắn tươi cười, mang ý tứ như lưu manh muốn sỉ nhục y. Nhưng ánh mắt lại không cười, mang tia giận dữ vô cùng, ai nhìn thấy cũng phải ghê sợ…
– Như vậy đi. Bây giờ, ngươi tốt nhất nên hầu hạ ta vừa lòng. Ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi biết. Hoặc là, ngươi để ta ‘ăn’ ngươi một lần, ta liền giải đáp một vấn đề ngươi muốn biết. Cha, ngươi nói xem, như vậy được không…
Ly Hận Thiên rất muốn đánh người, nhưng lúc này khi Mộc Nhai đã chen vào giữa hai chân của y. Cái kia của thanh niên tinh thần bừng bừng chỉa thẳng đến nơi nọ của y. Tuy rằng thân thể này vốn đã cùng với bọn hắn đã làm vô số lần. Nhưng lúc này khi đối diện với việc này ở hiện tại Ly Hận Thiên mà nói, trong tiềm thức đang tỉnh táo của y thì đây dù gì cũng là lần bị thượng đầu tiên…
Khi y xuất hiện trong thân thể này là đang cùng với Ly Lạc làm một hồi kia, nhưng lúc đó đã làm đến một nửa. Hiện tại lại chẳng phải là cố ý muốn cho y hảo hảo ‘ hưởng thụ ‘ cảm giác bị nam nhân thượng từ đầu đến cuối quá trình này hay sao. Chuyện này đối với Ly Hận Thiên mà nói, quả thực là một cơn ác mộng kéo dài…
Ly Hận Thiên muốn mở miệng nói một chút. Nhưng y phát giác ra dù miệng y có cố gắng khép rồi hết sức muốn phát ra âm thanh gì đó đều không thể. Nguyên bản trong ánh mắt y đang vô thần bây giờ lại hiện lên tia nôn nóng, y không phải sợ chết. Khí lực lúc này lại không có khôi phục lại mạnh như ban đầu, tuy là vậy nhưng bây giờ y vẫn là muốn phản kháng lại hành động kia của Mộc Nhai…
Nhưng là, y không có sức lực nhiều, căn bản y không thể ngăn cản được hành động tiếp theo của Mộc Nhai.
Hoặc, dù y có phản kháng với sự tình bị siết cổ như trên, thì y cũng chỉ sẽ khiến Mộc Nhai đối xử với y càng thêm thô bạo.
Thanh niên kia đang dùng ngón tay đặt lên nơi đó của y tiếp theo xoa gì đó lên. Sau đó hắn dừng lại một chút khiến y nghĩ hắn đã dừng lại, thì đột ngột cái gì đó cứng rắn lại nóng hổi đẩy vào mà từng chút tham tiến vào sâu bên trong…
Cảm giác bị xâm phạm này khiến da đầu Ly Hận Thiên run lên, y thật sự không muốn làm cái sự tình ghê tởm này. Nhưng thân thể y yếu ớt vô lực để ngăn cản, Ly Hận Thiên tuyệt vọng quay đầu cố ý tránh né việc sắp xảy ra, y không muốn nhìn thấy, vẻ mặt mang theo tràn ngập ý tứ khuất nhục…
Một bên mặt đang sưng của y đang cúi thấp xuống. Hình như bên má trong của y có gì đó động đậy. Nguyên lai là do Ly Hận Thiên đang tận lực cắn răng chịu đựng mong mau qua hồi sỉ nhục này…
Y thực phẫn nộ.
Y rất chán ghét loại quan hệ này, càng chán ghét thân thể của chính mình lại yếu đuối nhu nhược như vậy không thể phản kháng một chút nào.
Hiển nhiên, Mộc Nhai không nghĩ tới Ly Hận Thiên sẽ làm ra loại phản ứng này. Đáy mắt của hắn rõ ràng khó có được mà lóe lên một tia kinh ngạc. Hắn nắm tóc của Ly Hận Thiên đang xả tán toạn trên giường, cố y giữ chặt kéo tóc y thật mạnh bạo. Hắn kiên quyết muốn y phải mở miệng kêu. Nhưng y lại cắn chặt hơn, hắn lại kéo tóc giữ chặt lại cái đầu kia, khiến mặt đối mặt. Ánh mắt của y quật cường nhìn hắn. Mộc Nhai châm chọc cười nói.
– Như thế nào? Ly Hận Thiên, kiên cường sao? Lần này như thế nào lại không khóc?
Thời điểm, mỗi lần hắn đi vào thời điểm, Ly Hận Thiên đều sẽ khóc.
Có lẽ, bởi vì đối mặt với loại quan hệ bất đắc dĩ khó hình dung này. Cũng có lẽ, bởi vì thân y là phụ thân nhưng lại bị nhi tử mình đối đãi như thế này. Ly Hận Thiên rất thống khổ nên mới khóc. Trái lại, vô ý lại làm Mộc Nhai kích thích hơn mà làm không biết mệt.
Đồng thời, hắn cũng rất thích ngắm nam nhân này rơi nước mắt.
Nhưng lúc này đây, nam nhân này dù là khi hắn đã đi vào, đang luật động cưỡi trên người y. Y vẫn là ánh mắt không cam lòng mà hung hăng thà nhắm hai mắt lại, cắn chặt khớp hàm không kêu khóc.
Lần này, Ly Hận Thiên trở về lại mang theo thay đổi quá lớn.
Điều này làm cho Mộc Nhai, càng ngày càng rất hiếu kì lại thấy y bắt đầu thú vị.
Ly Hận Thiên giương mắt ý chí quật cường lại loé lên tia căm tức mà nhìn thẳng đối với mắt Mộc Nhai. Y không phát ra một âm thanh nào, nhưng y mở miệng. Hai cánh môi khép mở hợp lai tách ra, không tiếng động mà phản bác: ” – Như thế nào? Ta khóc thì ngươi liền không làm tiếp sao?”
– Ai ui! Ly Hận Thiên, ngươi thật đúng là…
– Nhị gia, lão gia gọi ngài đi theo người vào triều.
Lời kia của Mộc Nhai đang nói chưa xong đã bị tiếng của kẻ khác vang lên đánh gãy. Ánh mắt của Mộc Nhai liếc nhìn đến cửa mang theo cảm giác rét lạnh đến thấu xương. Lão tử này canh giờ vào triều lại nhất định muốn đi cùng hắn. Chắc do chuyện Ly Lạc trừ bỏ diễm phụ thôn kia, lão là muốn đi tìm Hoàng Thượng tranh công…
Mộc Nhai không nghĩ sẽ quan tâm tới. Nhưng hắn biết, lần này hắn không đi. Lần sau, lão tử kia chắc chắn lại tự mình tìm đến, hắn có trốn được lần này cũng không thoát lần sau.
Tâm tình của Mộc Nhai đang cực kì khó chịu mà buông nam nhân ra. Động tác của hắn rất mạnh, nam nhân là bị ném xuống trên ván giường lăn lốc. Mộc Nhai sửa sang lại quần áo chỉnh tề, tâm tình của hắn càng ngày càng đi xuống…
Nếu như vừa rồi ngay từ đầu người nam nhân trước mặt này không phản kháng, thì hiện tại hắn cũng vui vẻ được một nửa đường rồi. Dù thế nào thì hôm nay cũng có thể thượng y được một hồi, như thế thì tâm tình hắn đã tốt hơn nhiều rồi…
– Ngươi chờ ở đó cho ta! Xem ta trở về làm sao để dạy dỗ lại ngươi.
Mộc Nhai nghĩ xong càng giận dữ mà nghiến răng nghiến lợi mà nói. Sau đó, bóng dáng của hắn đi thẳng một mạch ra cửa, đầu cũng không quay lại mà cứ vậy ly khai.
Ly Hận Thiên thấy hắn đã đi khuất liền thở phào nhẹ nhõm. Y có loại cảm giác như được sống sót sau tai nạn vậy. Nhưng y còn chưa yên tâm được bao lâu, thì nghe tiếng khi nãy của kẻ nọ vẫn đang ở ngoài cửa lại vang lên nói thêm một câu…
– Lão gia lệnh ngươi đi đến từ đường, quỳ gối ở đó tự ăn năn, ba ngày.
Trong phòng này, bây giờ chỉ còn lại một mình y. Ly Hận Thiên biết, kính ngữ gì đó đều bị kẻ nọ đều tỉnh lược đi. Đây là nói chính y phải đi chịu phạt rồi a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất