Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 42: Lại trúng chiêu

Trước Sau
Thân thể của Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy chợt lạnh lẽo. Chỗ nên lộ hay không nên lộ, toàn bộ đều đã bị bại lộ hoàn toàn. Sắc mặt nam nhân vô cùng khó coi. Đồng thời, y cũng thật sự sợ hãi, là lo sợ về một mặt khác, y cũng thật sự rất bối rối hoang mang…

Y vì sao liền xui xẻo như vậy. Sau khi xuyên vào thế giới này, dụ dỗ nam nhân đi theo thì không nói đi, còn dụ dỗ cả nhi tử muốn y. Về hai điều trước với y mà nói cũng đã muốn đủ khiến y khó mà có thể tiếp nhận rồi. Nhưng lúc này, đến quái vậy mà y cũng dụ dỗ được.

Ngươi nói xem. Nếu phải chờ chi y cũng dụ dỗ đi mà dụ dỗ được bà cô, bà mợ hay bà thím gì đó, thì tâm hồn bị tổn thương kia của y cũng có thể có được chút an ủi. Nhưng muốn chết tốt lại không thể chết, y đến dụ dỗ quái vật đến làm thì chúng nó cũng đều là công a,  không cần phải như vậy đâu a…

Đây là không phải nói cho y biết từ đây về sau,  y cùng với phụ nữ gồm bà mợ, bà cô, bà thím cùng thiếu nữ, tiểu thư khuê các gì đó, đều là cách xa vạn dặm sao…

Mục đích của quái vật này rất rõ ràng, chính là muốn thân thể của Ly Hận Thiên. Ly Hận Thiên bị điếu ở không trung. Quần áo không còn cách nào khác cởi bỏ hoàn toàn, cho nên chúng nó chỉ mở ra ở phía trước. Lúc này, Ly Hận Thiên mới phát hiện ra, quần áo của y đã bị kẻ khác thay đổi. Bộ quần áo y đang mặc trên người cùng với kiểu dáng bộ quần áo lần trước y thấy được khi núp trong tán cây ngày đó là giống nhau. Y xem xét nhìn lại không khác lắm, chỉ là xem kiểu dáng này, quần áo của y hẳn là hỉ phục của nam…

Quỷ Vương cưới vợ, còn biết phân biệt nam nữ…

Ly Hận Thiên nghĩ việc bày vẻ tỉ mỉ như này để lam gì, dù gì bây giờ quần cũng đã bị cởi bỏ xuống. Trên thân y chỉ còn lại một áo khoác ngoài thoạt nhìn khá là đáng giá. Y không có thói quen ở trước mặt người khác mà lõa – thể, đặc biệt lại là ở chỗ có từng cơn gió âm lãnh liên tiếp thổi đến mà lại còn có một đám quái vật đang vây xem thân thể trần như nhộng của y.

– Đáng chết, các ngươi bắt lầm người rồi a. Ta không phải là mỹ nữ, cũng không phải là suất ca*. Ta chỉ là một lão nam nhân. Ta còn có một đám nhi tử. Làm ơn đi, các ngươi nhìn cho kĩ càng một chút. Ta có nào mà giống với những yêu cầu của các ngươi muốn đâu a.

Ngay đang lúc đám quái vật định kéo lấy chân y, rốt cục Ly Hận Thiên nhịn không nổi nữa nên kêu la phát ra. Âm thanh có điểm run rẩy, âm lượng cũng không quá lớn. Bất quá y nói lời lẽ từ ngữ có trật tự như vậy lại vô cùng rõ ràng, không có mang một bộ dạng nói năng đến mức lộn xộn.

Chính là có chút danh không chính ngôn không thuận.

Ly Hận Thiên kêu la cũng kêu la rồi. Đám quái vật này lại giống như là, coi như không có nghe thấy lời y nói. Bọn nó vẫn như trước mà làm tiếp việc chúng đang dở dang. Bọn nó đem hai chân của Ly Hận Thiên kéo lên cao. Khí lực của quái vật rất lớn. Mặc kệ Ly Hận Thiên giãy dụa ra sao, hai chân y đều đã bị giữ chặt lại không chút nào nhúc nhích nào. Y cố sức mà liều mạng vặn vẹo thân thể. Xiềng xích cũng bởi vậy mà kịch liệt đánh vào nhau đến phát ra tiếng thanh thúy. Âm thanh hòa cùng với tiếng nói của Ly Hận Thiên tạo thành tiết tấu được phát ra cực đại ở trong phòng.

Trong đó có một tên quái vật bắt đầu  mở ra vạt áo của Ly Hận Thiên, cái đầu trẻ con lớn đến dị dạng của tên kia dựa, chạm vào cái gáy của Ly Hận Thiên. Y thấy thực may mắn là trên thân chúng nó cũng không có chất lỏng dính nhớp gì cả, trái lại thực bóng loáng, nhưng cũng thực lạnh lẽo. Xúc cảm kia tựa như cá đông lạnh được mới mang ra từ tủ lạnh.

Mấy đôi tay dị dạng ở trên thân Ly Hận Thiên mà sờ soạng. Ly Hận Thiên không biết bọn nó đang sờ cái gì. Tuy rằng ở trên thân thể y không khó chịu, nhưng tâm lý cũng không thể chấp nhận được. Ly Hận Thiên vừa nhìn thấy mấy cái mặt kia giống như khí cầu bị phồng to lên, liền nhịn không được mà buồn nôn. Y xem như cầu xin muốn được buông tha mà nói đến thập phần nhập tâm mà giọng nói cũng mất khống chế mà cao lên. Nhưng đột ngột, y lại ngưng lại. Y không hề vô nghĩa. Bởi vì y biết, y nói tiếp cũng chỉ là vô ích.

Chúng nó sờ khá là cẩn thận, sờ đến từng nơi từng chỗ đều không có bỏ sót. Nhưng sau khi Ly Hận Thiên tĩnh tâm lại, y đột nhiên cảm thấy chúng nó không giống như là đối với y nổi lên cái ý niệm bậy bạ gì cả, trái lại hình như là đang kiểm tra tìm kiếm cái gì đó…

Loại phán đoán này thẳng đến khi bọn nó đưa chân y kéo thành một cái tư thế thẳng tắp. Một tên quái vật cầm lấy cái nam căn kia của y mà cẩn thận lật tới lui mà xem xét, coi như đã chiếm được chứng cứ xác thực…

Tử mệnh* lại bị cầm ở trong tay của kẻ khác thật sự không phải là chuyện vui đùa vui vẻ gì, đặc biệt tên kia còn soi xét từng chi tiết một còn chưa nhìn xong nữa. Đồng thời trong lúc đó, xúc cảm lạnh lẽo kia linh hoạt mà mò xuống đến chỗ giữa mông y, ngón tay dị dạng chính là để ngay nơi bí mật lại vô cùng mềm mại kia mà tách ra…

Ngón tay thực lạnh, thực linh hoạt. Ly Hận Thiên biết, nó muốn đi vào, quả thực không cần tốn sức nhiều…

Y cũng biết, nếu nó thật sự mà đi vào, bản thân y nhất định sẽ phát điên…

Ly Hận Thiên lại muốn cố sức giãy dụa một lần cuối cùng. Y mặc kệ bản thân có thể giãy nổi hay không. Y chỉ biết là y không thể cứ để như vậy mà ngồi chờ chết. Thế giới này không có kỳ tích, nhưng ngay bây giờ y lại muốn chờ đợi kỳ tích xuất hiện…

Y bị vây khốn trong tình cảnh rất xấu. Tay bị treo, chân bị nắm. Tỉ lệ có thể trốn thoát trong loại tình huống này thật sự rất thấp. Ngay tại thời điểm, Ly Hận Thiên chuẩn bị phát lực. Y đột nhiên nghe thấy một âm thanh đặc biệt…

“Ba!”

Không biết là ai, lại vỗ tay một cái lập tức phát ra một tiếng vang.

Cùng lúc này, động tác của đám quái vật vây xung quanh y liền dừng lại. Ly Hận Thiên một lần nữa chân thật mà được thả lỏng toàn thân bởi lệnh tha bổng đột ngột này. Y có cảm giác giống như được sống sót sau tai nạn. Nhưng tâm y còn không chưa buông xuống hẳn, ngay khi vừa nghĩ xong liền lại căng thẳng…

Quái vật phân về hai bên xếp gọn thành hàng. Từ phía sau thân thể quá mức to lớn của chúng nó, liền dần dần mà xuất hiện rõ ràng một kẻ mặc một thân hồng bào. Người nọ là từ lúc nào mà đã ở nơi đó. Từ đầu đến cuối, Ly Hận Thiên đều không biết. Y đến âm thanh kỳ quái gì đó cũng không có nghe thấy, người nọ giống như là một người từ trong hư vô mà xuất hiện.

Người nọ mặc trường bào* cổ cao, không thắt đai lưng. Y bào rất dài được ủi rất phẳng phiu tay áo rũ xuống lớp áo hơi gồ lên, có vẻ dáng người hắn thập phần cao to.

Kiểu dáng của quần áo mặc trên thân người nọ, có hai vạt áo đối xứng nhau trên bề mặt vải có thêu hoa văn kì quái như sơ đồ gì đó. Theo sự hiểu biết của Ly Hận Thiên thì hình thêu đó, y cũng không biết là gì. Hoặc là nói, cho tới sau khi đến thế giới này đến nay y cũng chưa từng qua sơ đồ hình vẽ kỳ quái như vậy.

Giống như là tiểu quỷ được vẽ trên trang giấy kinh nói về phật vậy.



Tóm lại khá là kỳ quái.

Hắn tiến đến, tựa vào mặt tường xanh lá ở phía đối diện y. Trên đỉnh đầu hắn là ngọn đuốc đang cháy sáng chiếu vào thân người, đem chiếc bóng của hắn hắt ra kéo dài ra phía sau in lên trên mặt tường phía sau…

Người hắn hắt ra chiếc bóng đó, vậy hắn là người.

Hắn xuất hiện cũng không khiến Ly Hận Thiên cảm giác được có một chút thoải mái nào. Trái lại là trong nháy mắt, y như bị một loại cảm giác cường liệt áp bách bao phủ lên thân thể. Sự tồn tại của tên nam nhân mặc hồng bào kia, khiến cho không khí đều trở nên thật khẩn trương…

Ly Hận Thiên ngạc nhiên mà nhìn hắn. Ánh sáng từ ngọn đuốc đang đốt không tính là mạnh. Nhưng vẫn thấy rõ bề ngoài của một người đều không phải là việc gì khó. Chỉ là Ly Hận Thiên nhìn không thấy rõ mặt hắn. Y vẫn chỉ có thể nhìn thấy cánh môi của người nọ có đường nét viền cong tuyệt đẹp. Hắn còn có chiếc cằm nhọn nhọn, bởi vì mặt người nọ, lúc này vẫn đang mang mặt nạ…

Mặt nạ mang màu sắc đỏ tươi, cùng với màu quần áo của hắn như cùng hoà vào nhau. Nhan sắc của nam nhân mang mặt nạ này, khiến kẻ khác nhìn vào đáy lòng liền sẽ trở nên hoảng sợ.

Đặc biệt lại đang ở một nơi kinh khủng như vậy.

– Hắn không phải tân nương, hắn là người khách mà ta mời đến.

Nam nhân mang mặt nạ nhếch môi,  liền lộ ra một mạt tươi cười mang theo tia nghiền ngẫm. Hắn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Ly Hận Thiên, đối với đám quái vật này thực tùy tiện  mà phân phó một câu. Nhưng trong lời nói của hắn lại mang theo ý tứ uy nghiêm không thể chống đối.

Nam nhân mang mặt nạ cách Ly Hận Thiên không xa, khoảng cách không tới một trượng*. Tiếng nói của hắn phát ra vốn y nên phải nghe được rõ ràng mới đúng, nhưng thực tế y lại nghe được rất mơ hồ, rời rạc, không hợp lại thành bất kì tượng âm nào, giống như là từ ở các nơi khác nhau cùng lúc phát ra, cũng giống như là ở một nơi rất xa vang vọng lại.

Ly Hận Thiên nghe không ra bản âm lẫn lời nói hoàn chỉnh của người nọ, ngay cả giọng nói của chủ nhân là nam hay là nữ, y cũng đều nghe không rõ. Thậm chí y còn đang hoài nghi lỗ tai của chính mình, có phải đã sinh ra ảo giác mà nghe lầm hay không…

– Hắn là của ta, các ngươi có thể rời đi rồi.

Người nọ vừa nói xong, liền hướng về phía Ly Hận Thiên đi tới. Nam nhân đeo mặt nạ không biết là cái tài năng gì, không có để lộ ra đôi mắt cùng với chiếc mũi gần như bị che lấp chỉ chừa lại lỗ mũi nhỏ để hô hấp. Ly Hận Thiên có thể nhìn thấy, toàn bộ đều chỉ có một mảng màu đỏ như bừng cháy lên. Nhưng chỉ như vậy, Ly Hận Thiên vẫn là có thể cảm giác ra, kia nam nhân mang mặt nạ vẫn đang chăm chăm nhìn y, hơn nữa từ ngay lúc đầu, hắn liền đứng ở tại nơi đó mà luôn nhìn y.

Trong tầm mắt vô hình đó, khiến y càng thêm bất an.

So với đám quái vật kia, người mang mặt nạ trước mắt y này, càng khiến cho y cảm thấy đáng sợ hơn rất nhiều.

Bọn quái vật kia không biết từ khi nào thì đã rời đi mất. Ly Hận Thiên lại vẫn  không phát hiện ra một chút nào. Y giống như bị kẻ khác cố định lại thân thể, y vẫn bị treo đứng lên, không nhúc nhích mà nhìn chăm chú người nọ. Thậm chí y đã quên mất rằng, hoàn cảnh lúc này của y, thân thể y vẫn còn đang ở tình trạng xích – lõa…

Hắn càng ngày càng tiến đến gần. Ly Hận Thiên đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khát khô khó nhịn, giống như là qua rất nhiều ngày rồi y chưa từng được uống nước. Y dùng sức mà nuốt nước miếng xuống thấm cổ họng khô khốc. Y không có chỗ để chạy trốn. Ngay sau khi nam nhân đeo mặt nạ đang đứng ở trước mặt y, cái cảm giác áp bách cường liệt kia càng mạnh mẽ lan tràn khiến cho Ly Hận Thiên càng hít thở không thông…

Trong lúc này khoảng cách giữa hai người họ lập tức liền ngắn lại, thậm chí không đến hai thước*.

Ngay bây giờ Ly Hận Thiên cảm thấy hắn đang quan sát mà đánh giá y. Tuy rằng y không thấy ánh mắt của hắn, bởi nam nhân đeo mặt nạ vẫn đang cúi đầu xuống nên khiến cho y có loại cảm giác này. Y thậm chí còn có thể cảm giác được, thời gian mà tầm mắt người nọ dừng ở trước ngực cùng bụng y là lâu nhất…

Sau đó, môi hắn lại lộ cái loại tươi cười mang ý tứ nghiền ngẫm.

Giống như, đang đợi chờ thời cơ để làm thịt con mồi là Ly Hận Thiên.

Hắn cảm thấy phản ứng của y khá là thú vị.

Ly Hận Thiên không thể kềm chế nổi nữa mà đánh một cái rùng mình, toàn thân y nổi một lớp da gà tràn đầy. Nam nhân đeo mặt nạ đang chăm chú nhìn y này, khiến y hận không thể tự làm bản thân mình biến mất khỏi đây được, y thật sự sợ hãi…

– Ngươi… Chính là Quỷ Vương?

Đầu óc của Ly Hận Thiên hoàn toàn trống rỗng. Qua một lúc rất lâu sau đó, y mới từ trong nỗi sợ hãi khôn cùng kia mà dứt ra, ổn định thần kinh căng thẳng được một chút. Y nhìn đến nam nhân một thân y phục màu hồng trước mắt mình, mà kiên trì hỏi một câu.

Y không thể lựa chọn. Tất cả quyền quyết định đều nằm trong tay đối phương. Dù đã biết như vậy nhưng y vẫn run rẩy, sợ hãi. Cho nên chuyện gì sẽ xảy ra, trước sau gì cũng vẫn sẽ xảy ra. Nếu đã như vậy, bây giờ còn không bằng tự y mà cố gắng nên khiến cho bản thân mình cần phải tỉnh táo lại, mặc dù có thể sẽ chết, nhưng cũng sẽ không đến mức yếu ớt khó coi như vậy.

Nếu không chết, nhưng trước hành động như vậy của đối phương cũng sẽ dễ dàng khiến cho y tự đem chính bản thân mà hù dọa, sợ đến chết.



Ly Hận Thiên nghĩ, thử cố gắng ổn định lại tâm trạng khẩn trương cao độ cùng với từ từ hồi phục lại thần kinh đang bị căng thẳng của bản thân mình. Y tự ra lệnh cho chính bản thân mình cần phải nên tỉnh táo lại.

Có lẽ là không nghĩ tới, Ly Hận Thiên lại có thể thốt ra câu hỏi như vậy. Sau khi y vừa hỏi xong, nam nhân mặc một thân y phục màu hồng lập tức phụt ra một tiếng “phù” liền bật cười không dứt, giống như là hắn vừa nghe được chuyện gì buồn cười ghê gớm lắm vậy. Hắn cười lại khiến cho Ly Hận Thiên mao cốt tủng nhiên*. Loại tình huống này, y hỏi vậy vốn rất bình thường. Đối phương lại cười đến dữ dội như vậy, chắc chắn là chuẩn bị có chuyện không tốt đẹp gì. Nếu không phải là sắp đột ngột nổi bão, thì cũng chính là tính tình đã có biến đổi lớn a…

Ly Hận Thiên đột nhiên cảm thấy, y cách cái chết không xa.

Bất quá Ly Hận Thiên đợi qua một lúc rất lâu sau đó, đối phương cũng không có hành động gì. Chính là hắn vừa cười xong, nghiền ngẫm một chút lại hỏi.

– Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết, ta là ai sao?

Khóe miệng người nọ vẫn còn vương lại chút ý cười chưa tan. Hắn giống như muốn bắt lấy nâng cằm nam nhân lên, bất quá tay vừa đến nửa đường lại đột ngột dời đi phương hướng, sửa lại mà đặt xuống trên vai nam nhân. Ánh mắt của hắn liền bắt lấy nhìn từ vạt áo của nam nhân, từ tốn thưởng thức dần đi lên trên.

Tầm mắt người nọ vừa rời đi, Ly Hận Thiên lập tức cảm thấy thoải mái không ít.

Cảm giác được Ly Hận Thiên lắc lắc đầu. Người nọ hình như cũng không nghĩ là sẽ nói nhảm tiếp. Hắn cười, một lần nữa mà đem gương mặt của của mình chuyển hướng nhìn về phía Ly Hận Thiên. Y vừa mới có một chút thoải mái liền nhất thời lại bị cảm giác áp bách thay thế. Trong tầm nhìn vô hình của cặp mắt kia khiến cho Ly Hận Thiên thật khó chịu, không yên lòng, đứng ngồi không yên…

– Muốn biết hay không, ta cho ngươi một chút gợi ý a… Ân, Ly Hận Thiên.

Nhất thời, Ly Hận Thiên toàn thân cương cứng, đến hô hấp cũng nhất thời đồng loạt mà ngừng lại. Mắt của y hoàn toàn trợn tròn…

Y không nghĩ tới, người nọ lại biết y.

Tin tức này đối với y mà nói là vừa vui vừa buồn. Vui là bởi vì thì ra, hai người họ có quen biết nhau. Buồn bởi vì là nếu đối phương đem y trói lại treo ở trong này, chỉ sợ là mối quan hẹ của hai người họ không tốt hơn bao nhiêu a…

Hơn nữa,  hắn lại đeo theo mặt nạ. Vô cùng hiển nhiên là hắn không nghĩ muốn cho Ly Hận Thiên biết hắn là ai a.

Nhưng hắn lại hỏi y như vậy, giống như là hắn hẳn biết đối phương hiểu biết rõ ràng thân phận của hắn…

Y đã gặp qua người nọ sao. Y liền đem mười đầu ngón tay ra mà đếm lại những người y đã gặp qua, hoặc là những ai mà thân thể này từ ngày xưa khi y chưa xuyên vào đã quen biết trước. Nhưng là thông tin của y về những người quen biết thân thể này quá ít, liền đếm a đếm a, suy nghĩ muốn nổ đầu.  Y cũng không nghĩ ra được kết quả…

Ly Hận Thiên không có do dự nào mà liền gật đầu. Toàn bộ thông tin đều trống rỗng như vậy từ đầu đến cuối làm sao mà y suy đoán ra được, y cần một chút gợi ý nha.

Y muốn biết thân phận của đối phương.

Người nọ vừa cười, tay hắn men theo vạt áo của Ly Hận Thiên di chuyển tới khuôn ngực xích – lõa của y. Hắn nghiêng đầu như đang ở trong trạng thái tự hỏi, hắn hình như lại đang suy nghĩ gì đó, muốn giúp cho Ly Hận Thiên có một gợi ý thật tốt. Giây lát tiếp theo, người nọ hình như đã có quyết định. Mặt nạ màu đỏ kia một lần nữa đối diện với Ly Hận Thiên, chống lại ánh nhìn chăm chú của y. Hắn liền cười nói,

– Cha, ngươi cảm thấy, danh hiệu Quỷ Vương, xứng đáng đặt ở trên người của ta sao?

-CHÚ THÍCH:

*Suất ca: cùng nghĩa với soái ca, là chàng trai đẹp hoặc người đàn ông đẹp xuất chúng.

*Tử mệnh: cùng nghĩa với từ điểm yếu, điểm chết.

*Trường bào: là áo khoác ngoài có vạt áo dài.

*Một trượng:  1 trượng = 2 bộ = 3,33 m

( 1 bộ = 5 xích = 1,66 m)

*Hai thước: 1 thước = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm.  [ 1 thốn (1 tấc) = 10 phân = 3,33 cm]

*Mao cốt tủng nhiên: Cực kì kinh hãi; khiếp đảm rùng rợn đến mức lông tóc cũng dựng đứng, xương cốt liền nhũn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau