Chương 62: Bị phát hiện
Ly Hận Thiên rốt cục hiểu được một cái đạo lý. Dù là hệ tiêu hoá đường ruột có tốt đến cỡ đi, thì khi ăn quá nhiều thì chắc chắn cũng sẽ có kết quả vô cùng không tốt. Ly Hận Thiên đã dùng thân thể của mình đã chứng minh một chút về điều này rồi a.
Bất quá đúng lúc này mà bị tiêu chảy, Ly Hận Thiên vẫn chưa quên nhiệm vụ quang trọng của mình. Sáng sớm, nam nhân dùng đôi chân mềm nhũn như hai cọng bún thiu mà cóa sức chống thân thể của y chạy đến chỗ của Khâm Mặc. Nhưng điều y không nghĩ tới là, hạ nhân nói cho y hay, suốt đêm Khâm Mặc đều đi vắng không về đây…
Vậy nếu tối hôm qua y không bị tiêu chảy, trực tiếp mà chạy lại đây, thì cũng không gặp được người của Khâm Mặc.
Trước khi ăn bữa cơm đoàn viên, Khâm Mặc cũng đã chuẩn bị sắp xếp hành lí tốt cả. Lúc ấy sau khi tàn tiệc đến khi xuất phát, Khâm Mặc chỉ việc cầm lấy hành lí mà đi thôi.
Ly Hận Thiên liền ngốc lăng lăng mà đứng ở trước cửa phòng của Khâm Mặc như vậy. Y hoàn toàn không biết phải nên đi nơi nào nữa. Khâm Mặc cứ vậy mà đi, khiến tâm y vốn đang bị treo lơ lửng lại càng vì không có hỏi được đáp án mà càng không thể buông xuống được. Nếu là canh giờ này của ngày hôm qua này, Ly Hận Thiên làm gì có nhiều thứ phải suy nghĩ phiền não như vậy. Nhưng lúc này, trong đầu của y là vô số vấn đề xoay tròn. Trong đó vấn đề luôn lặp lại nhiều nhất, chính là liệu Khâm Mặc có còn trở về đây nữa hay không đây…
Lần này hắn đi ra ngoài, lại là vì cái gì?
Bởi vì trận này Mộc Nhai bọn hắn định sẵn sẽ phải đi Đông Vạn, nên hắn mới cần phải đi trước một bước là để chuẩn bị sao…
Hay là, lần này chỉ là do y đa tâm nghi ngờ suy nghĩ bậy bạ, kỳ thật Khâm Mặc chỉ là ra ngoài mà đi bàn chuyện buôn bán…
Ly Hận Thiên thực ảo não. Y tự hận bản thân lại không biết được gì thêm không hiểu rõ chuyện gì cả. Còn có y càng không hiểu cách nắm bắt lấy thời gian chắc chắn. Cơ hội trước giờ đều có nhiều như vậy, y liền ngốc nghếch mà lần lượt bỏ qua, thật lãng phí mà.
Ngày hôm qua đã bị ép buộc cả một đêm. Thân thể Ly Hận Thiên có chút mềm oặt đi rồi, không còn sức để quay về phòng mình nữa, nên tiếp theo là y được hạ nhân của Nhiễm Mặc cư đưa trở về. Y phải dừng lại đó nghỉ ngơi một hồi lâu mới có thể quay về, hơn nữa thân thể vốn đã không thoải mái. Khi Ly Hận Thiên rời khỏi đó, cơ thể y đã muốn vô tri vô giác luôn rồi. Bất quá nhất thời không có gì trở ngại, ăn dược cầm tả thì tốt lên rồi.
Cuối cùng thân thể y cũng đã tốt lại. Nhưng suy nghĩ kia của Ly Hận Thiên lại trở thành tâm bệnh. Y cơ hồ mỗi ngày đều đều chạy đến Nhiễm Mặc cư nhìn qua một lần. Y có nhìn thấy Phúc bá cũng liền hỏi lão về tin tức của Khâm Mặc, hỏi hắn khi nào thì trở về. Hành động quái dị này của Ly Hận Thiên khiến cho không ít kẻ hầu chú ý. Bất quá, tuy Ly phủ không thể so với hoàng cung, nhưng vẫn có chút luật lệ giống nhau. Nếu muốn ở nơi thế gia quyền quý này mà tường an vô sự sống sót, sẽ hiểu được quy tắc ngầm là luôn giả câm vờ điếc.
Tuy rằng hiếu kì với sự thay đổi của Ly Hận Thiên, phần lớn những kẻ đó đều lựa chọn trầm mặc, chỉ có khi có thời gian rảnh rang bốn phía không ai mới bàn tán vài câu, nhưng lại sợ phiền phức dính tới trên thân, ai cũng không dám nghị luận gì nhiều hơn.
Cứ như vậy, Khâm Mặc đi gần nửa tháng.
Trong lúc này, tâm tình của Ly Hận Thiên cũng đã điều chỉnh không khác máy. Từ ban đầu luôn thấp thỏm lo âu, đến bây giờ thì y chỉ im lặng mà chờ đợi Khâm Mặc trở về. Đúng lúc này thì một đống phiền phức to đùng lại kéo tới trên người Ly Hận Thiên. Sắp tới đây của y vĩnh viễn sẽ không còn yên tĩnh nữa, bất quá chỉ là thời gian này y trải qua thật yên ổn tính đến ngay lúc này.
Hôm nay, y mới từ Nhiễm Mặc cư trở về, liền phát hiện cửa phòng của mình đang mở ra. Y nghĩ rằng là do nha hoàn quên đóng cửa, cũng không nghĩ đến. Khi y vừa vào cửa, đã nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Mộc Nhai…
Ly Hận Thiên liền đứng ngay ở cửa mà nhúc nhích từng chút. Y không muốn đi vào. Y thậm chí còn có loại xúc động muốn quay đầu bước đi ra khỏi đây ngay lập tức. Y không muốn một mình mà ở cùng với Mộc Nhai chung một chỗ. Mỗi lần hai người họ cùng ở một chỗ ở bất kì thời điểm nào cũng không phát sinh cái chuyện tốt nào cả.
Đặc biệt nhất là tình huống mà khi tâm tình của Mộc Nhai đang không tốt, ví dụ như là lúc này.
Dù có là ngàn vạn lần không muốn, bất quá nam nhân chỉ có thể kiên trì mà dùng phương thức đánh nhau mà tiếp đón hắn vậy. Nhưng trong chốc lát khi y cúi đầu lơ đãng liếc nhìn, tầm mắt y vào chạm phải thứ gì đó, khiến tâm nam nhân liền nhất thời lộp bộp rớt xuống…
Chiếc hộp được bọc vải nhung màu xám, mặt trên có vẽ hoa mẫu đơn ở dưới sáng ban ngày nở rộ rực rỡ mĩ lệ. Hình ảnh kia càng khiến cho nam nhân hoảng sợ đến mức choáng váng một trận. Chiếc hộp kia rõ ràng đã được y cất giấu cẩn thận rồi mà. Nhưng vì sao lại đang ở trong tay của Mộc Nhai a…
Hắn làm sao mà lại tìm được…
Ly Hận Thiên không cần hỏi cũng biết, Mộc Nhai đã thấy được vật nọ ở bên trong rồi.
Cái này sự thật, y hết đường chối cãi rồi.
Ly Hận Thiên không biết Mộc Nhai sẽ thấy y ra sao. Y cũng không biết bị nhi tử mình phát hiện ở chính trong phòng ngủ của mình lại cất giấu cái loại đồ vật nọ thì nên làm sao để đối diện. Y thầm muốn đem chiếc hộp đó cướp về, tiếp theo kêu người tới hủy thi diệt tích. Nhưng lúc này y thật sự lại không có dũng khí mà bước tới gần Mộc Nhai. Y càng không nắm chắc được là có thể đem chiếc hộp cướp được tới tay không nữa.
Ngay khi cánh mũi y vì căng thẳng mà thấm ra mồ hôi lạnh thì đúng lúc này, khuôn mặt âm trầm của Mộc Nha quay đầu lại nhìn về phía y. Ánh mắt u ám ánh đó khiến linh cảm cảnh báo trong lòng của Ly Hận Thiên rung lên mãnh liệt. Cùng lúc này, Mộc Nhai đập bàn mà đứng lên…
Ly Hận Thiên một chữ còn chưa phát ra khỏi miệng. Thân thể y đã bị Mộc Nhai kéo ra khỏi phòng. Mộc Nhai đi rất nhanh. Một đường đi này, từ đầu đến cuối Ly Hận Thiên toàn là bị vấp té. Đừng nói là muốn mở miệng giải thích. Y có mấy lần thiếu chút nữa té ngã sấp mặt, bộ dáng thất tha thất thểu bước thấp bước cao cố sức đuổi kịp kẻ đang lôi mình đi. Mộc Nhai cũng không để ý đến y, vẫn như cũ mà bắt lấy nắm chặt cánh tay nam nhân mà tiếp tục lôi y đi phía trước. Bộ dạng này của hắn liền đã hiện rõ ý tứ nếu nam nhân có té nằm trên mặt đất, cũng sẽ không ngăn cản được bước đi của hắn.
Hắn đã muốn kéo y đem đi đâu thì hắn vẫn sẽ cứ lôi đi thôi.
Ly Hận Thiên bị Mộc Nhai kéo đi qua hơn phân nửa Ly phủ. Hạ nhân ven đường bắt gặp hai người cũng đều rất thức thời mà cúi đầu, e sợ chỉ mong bản thân họ chân bước nhanh lên một chút mà rời khỏi đây càng mau càng tốt. Ly Hận Thiên cũng bất chấp hình tượng của mình. Y miễn cưỡng mà đuổi kịp bước đi của Mộc Nhai, cố sức cố định thân thể vững chãi không để y phải chật vật mà té ngã lần nữa. Không qua bao nhiêu lâu, bảng tên Mạt Nhai cư liền xuất hiện trong tầm mắt ở cách đó không xa. Nhìn ba chữ cứng cáp hữu lực kia, khiến tâm nam nhân lạnh đi nửa nhịp.
Đây là chỗ của Mộc Nhai, còn đáng sợ hơn cả đẩy y vào đầm rồng hang hổ. Y lúc này đã xác định sẵn, bản thân mình đã đi vào đây thì y nhất định chết đặc biệt lẫy lừng.
Nhưng y bị kéo, đi đường đều rất miễn cưỡng. Đừng nói là giãy. Xem như lúc Ly Hận Thiên đã vắt hết óc nghĩ ra cách để thoát thân thì Mộc Nhai đang đi ở phía trước đột ngột dừng lại. Không hề báo trước liền ngay lập tức mà đứng lại. Do quán tính nên mặt nam nhân thiếu chút nữa đã đập xuống mặt đất…
Rõ ràng kẻ xuất lực là Mộc Nhai, nhưng Ly Hận Thiên lại là người thở hồng hộc mệt nhọc. Y giống như là vừa mới chạy mấy ngàn thước vậy, rất là cố hết sức. Mộc Nhai liền lạnh lẽo như một khối băng thẳng tắp mà nhìn về nam nhân đang dùng tay vỗ về ngực cố gắng ổn định hô hấp. Qua một lúc lâu sau, hắn mới cứng rắn hỏi một câu,
– Ổn chưa?
Ly Hận Thiên xuất phát từ bản năng mà gật đầu. Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, y đã bị Mộc Nhai dùng sức mà ôm lấy. Thân thể của hai người không có trọng lực cùng điểm tựa cứ như vậy mà ngã về phía bên cạnh. Nam nhân kinh hô mà ôm lấy Mộc Nhai, liền tiếp theo đó thân thể của cả hai va vào thân cây bên cạnh…
Tuy rằng không phải là bị quăng tới, nhưng bị cái này đập vào người cũng không nhẹ. Cánh tay của Ly Hận Thiên thiếu chút nữa bị đập đến lệch vị trí. Y “ui” một tiếng liền đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa định trách cứ Mộc Nhai lỗ mãng, chân y đã bị Mộc Nhai kéo đưa lên…
Cái cây lại không giống như cây cối bình thường khác. Thân cây không thẳng tắp, mà là gấp khúc. Nhìn từ rất xa thì sẽ thấy như đang mô phỏng lại khung cảnh nào đó ở trên một chậu cây cực to vậy. Trong vườn này không có gì cả, chỉ thuần một màu xanh lá của thực vật. Ở phía trên thảm xanh này chỉ đặt mấy cục đá to linh tinh, như là tùy tiện phóng. Nhưng trong mấy cái đó có thạch đầu lại có hình dáng tựa như cái bàn để đồ, bất quá ngay từ đầu cũng nhìn không ra chúng nó được sử dụng như thế nào, có tác dụng gì, cũng lại chỉ giống như là ngăn trở cần thiết mà thôi.
Xem ra, Mộc Nhai đã định đem nơi này biến thành bộ dáng của một hòn non bộ trồng cây cực lớn rồi.
Vị trí mà thân cây nghiêng xuống vừa vặn ngay trên mặt bàn kia, lại có khoảng cách không xa lắm.
Thân thể của Ly Hận Thiên liền nằm trên đó, phía sau lưng y tựa vào trên thân cây gấp khúc. Mộc Nhai đứng ở giữa hai chân y, bắt buộc y bám lên trên eo hắn.
Mộc Nhai đặt y như vậy, tay hắn vẫn cầm chiếc hộp kia mà ném tới trên mặt bàn, giống như lần trước tay hắn liền sờ soạng lấy quần của nam nhân. Bất quá hôm nay hắn không có tâm trạng mà lột bỏ từng thứ một. Sau khi nghe được âm thanh tiếng vải vóc bị xé rách, quần của Ly Hận Thiên đã muốn tứ phân ngũ liệt, nhìn không ra hình dáng lành lặn là như thế nào nữa.
Trong nháy mắt, vải vóc bị tung đi mà bay lên, Ly Hận Thiên một cước đá vào ngực của Mộc Nhai. Bất quá y còn chưa kịp dùng lực, Mộc Nhai đã bắt được mắt cá chân của y, dùng hung hăng mà dùng lực đem chân của y tách ra. Hành động này của hắn cơ hồ khiến chân nam nhân bị kéo thành thẳng tắp. Ly Hận Thiên còn nghe được cả tiếng xương cốt ‘sá ba’ vang lên hai tiếng. Y cảm thấy lần này bị Mộc Nhai từ ở giữa mà bị xé rách ra không phải là quần, mà là chính y…
Mộc Nhai còn muốn xé nát áo của y. Bất quá hắn vừa mở ra vạt áo của nam nhân, hai bên liền dễ dàng bung ra mở rộng. Lười lãng phí khí lực, Mộc Nhai trực tiếp liền cắn trên cổ nam nhân, giống như dã thú đang phát cuồng mà hung hăng cắn xé…
Da thịt ở trên thân của chiếc cổ y đã bắt đầu bị cắn đến rách ra rồi. Ly Hận Thiên đẩy mạnh đầu vai của hắn ra nhưng đều vô dụng. Y chỉ cảm thấy thân thể của Mộc Nhai thật cứng rắn. Y đã dùng tay thử đủ kiểu hết lực mà đẩy nhưng hắn giống như một tảng đá nặng vậy, đem Ly Hận Thiên giam lại ở giữa thân thể hắn và thân cây…
Nam nhân đẩy mãi không ra. Y rõ ràng còn đánh Mộc Nhai mấy cái thật mạnh. Bất quá mấy quyền này đánh vào trên người Mộc Nhai chẳng những không có một chút hiệu quả, ngược lại khiến Mộc Nhai bắt lấy cánh tay đang náo loạn của nam nhân nắm lấy ấn ở trên đỉnh đầu…
Làn da của Ly Hận Thiên rất đẹp, non mịn bóng loáng. Mộc Nhai lại thô lỗ mà ấn một cái. Cổ tay y lập tức bị vỏ cây in lên liền xuất hiện vài vệt hồng ngân. Y cố để không bị đau hơn nữa. Những ngón tay Mộc Nhai liền xuyên vào mái tóc của y, hung hăng nắm tóc kéo lên, dây vải buộc tóc liền lỏng lẽo bị tuột ra, bung xả mái tóc đen nhánh dài từ đỉnh đầu rủ xuống. Đầu nam nhân bị ép buộc mà nâng lên, lộ ra cổ y cùng với chiếc cằm nhọn nhọn của y…
Mộc Nhai giống như nổi điên mà cắn y. Mỗi một nơi trên da thịt của thân thể y mà hắn có thể thấy được, hắn đều không buông tha. Hô hấp của y dồn dập cùng với cảm giác ướt át linh hoạt dính dấp đầy trên cổ, nam nhân vội vàng khẩn cầu nhưng động tác cuồng dã kia lại càng không dừng lại..
Nam nhân bắt đầu muốn rụt cổ lại. Nhưng lúc này mái tóc của y lại bị Mộc Nhai nắm trong tay. Da trên đầu của y đã bị hắn túm tới nhấc lên kéo căng cả một mảng. Nam nhân đã tránh né, cũng chịu đựng đến cực hạn rồi. Y không có cách nào lại tránh tiếp được. Đến lay động đầu, y cũng chỉ có thể là làm ra một dao động rất nhỏ…
Cảm giác xa lạ, khiến y xuất phát từ bản năng mà sợ hãi. Thân thể của nam nhân cấp bách run rẩy, nổi lên tầng tầng da gà giống như lớp lớp thủy triều mà dâng lên…
Không khí này, thân thể này của y vốn bị điều giáo rất tốt, nên đối với loại kích thích này, khí lực vốn có của y dần suy kiệt đi giống như là mới vừa bị đánh vậy.
Trên người nam nhân, nơi nơi đều là dấu răng của Mộc Nhai, ngay cả ở trên cằm cũng có một nửa vòng tròn dấu răng đều đặn. Mộc Nhai cắn đủ để liền hơi kéo giãn khoảng cách với y. Bàn tay đang nắm lấy tóc nam nhân liền trượt theo mái tóc dài mềm mượt kia mà trực tiếp xuống tới phía dưới. Hắn dùng lực giữ chặt lấy eo nam nhân, khiến thân thể y bị nâng lên…
Một bàn tay còn lại của hắn vẫn như cũ mà ấn giữ chặt lát hai cổ tay của nam nhân, hắn không cho y có bất kì cử động giãy dụa mà thoát ra được.
– Ly Hận Thiên, ngươi không phải vốn là thiếu làm hay sao? Cái này của ta sẽ làm ngươi thỏa mãn.
Mộc Nhai âm trầm mà cười gằn hai tiếng. Đai lưng của hắn không biết từ khi nào thì đã giải khai, quần kia cũng đã bị Ly Hận Thiên giằng co mà đã nhanh chóng rớt xuống. Nam nhân chỉ là đang giãy dụa, nhưng y lại không biết mình đã vô tình giúp Mộc Nhai một phen.
Mộc Nhai đến quá trình thoát quần cũng đều đã được tỉnh lược bớt.
– Đừng gấp gáp, cái này của ta đến giúp ngươi đây.
Quần của Mộc Nhai vẫn còn mắc lại ở trên xương hông của hắn. Hắn nhẹ nhàng lay động một chút, quần trên người liền theo chân mà trượt đi xuống đất. Nam căn cứng rắn của hắn trực tiếp để trước cúc huyệt của nam nhân. Mộc Nhai cảm giác được người ở dưới thân lại bắt đầu uổng phí khí lực mà phản kháng…
Hắn giữ chặt lại nam nhân mà để tìm đúng vị trí. Ngay trong lúc hắn đang chuẩn bị thẳng tiến vào giữa nơi đó, hắn còn nghe được giọng của nam nhân vang lên nói “không cần”. Mộc Nhai ngạo mạn gợi lên khóe miệng. Hắn đỡ lấy eo nam nhân, hắn động thân mạnh mẽ đâm sâu vào, phía dưới của y liền trầm xuống…
Trời xanh, mây trắng, trên đỉnh đầu là tán cây màu xanh lục…
Đây đang là ở ngoài trời.
Bất quá đúng lúc này mà bị tiêu chảy, Ly Hận Thiên vẫn chưa quên nhiệm vụ quang trọng của mình. Sáng sớm, nam nhân dùng đôi chân mềm nhũn như hai cọng bún thiu mà cóa sức chống thân thể của y chạy đến chỗ của Khâm Mặc. Nhưng điều y không nghĩ tới là, hạ nhân nói cho y hay, suốt đêm Khâm Mặc đều đi vắng không về đây…
Vậy nếu tối hôm qua y không bị tiêu chảy, trực tiếp mà chạy lại đây, thì cũng không gặp được người của Khâm Mặc.
Trước khi ăn bữa cơm đoàn viên, Khâm Mặc cũng đã chuẩn bị sắp xếp hành lí tốt cả. Lúc ấy sau khi tàn tiệc đến khi xuất phát, Khâm Mặc chỉ việc cầm lấy hành lí mà đi thôi.
Ly Hận Thiên liền ngốc lăng lăng mà đứng ở trước cửa phòng của Khâm Mặc như vậy. Y hoàn toàn không biết phải nên đi nơi nào nữa. Khâm Mặc cứ vậy mà đi, khiến tâm y vốn đang bị treo lơ lửng lại càng vì không có hỏi được đáp án mà càng không thể buông xuống được. Nếu là canh giờ này của ngày hôm qua này, Ly Hận Thiên làm gì có nhiều thứ phải suy nghĩ phiền não như vậy. Nhưng lúc này, trong đầu của y là vô số vấn đề xoay tròn. Trong đó vấn đề luôn lặp lại nhiều nhất, chính là liệu Khâm Mặc có còn trở về đây nữa hay không đây…
Lần này hắn đi ra ngoài, lại là vì cái gì?
Bởi vì trận này Mộc Nhai bọn hắn định sẵn sẽ phải đi Đông Vạn, nên hắn mới cần phải đi trước một bước là để chuẩn bị sao…
Hay là, lần này chỉ là do y đa tâm nghi ngờ suy nghĩ bậy bạ, kỳ thật Khâm Mặc chỉ là ra ngoài mà đi bàn chuyện buôn bán…
Ly Hận Thiên thực ảo não. Y tự hận bản thân lại không biết được gì thêm không hiểu rõ chuyện gì cả. Còn có y càng không hiểu cách nắm bắt lấy thời gian chắc chắn. Cơ hội trước giờ đều có nhiều như vậy, y liền ngốc nghếch mà lần lượt bỏ qua, thật lãng phí mà.
Ngày hôm qua đã bị ép buộc cả một đêm. Thân thể Ly Hận Thiên có chút mềm oặt đi rồi, không còn sức để quay về phòng mình nữa, nên tiếp theo là y được hạ nhân của Nhiễm Mặc cư đưa trở về. Y phải dừng lại đó nghỉ ngơi một hồi lâu mới có thể quay về, hơn nữa thân thể vốn đã không thoải mái. Khi Ly Hận Thiên rời khỏi đó, cơ thể y đã muốn vô tri vô giác luôn rồi. Bất quá nhất thời không có gì trở ngại, ăn dược cầm tả thì tốt lên rồi.
Cuối cùng thân thể y cũng đã tốt lại. Nhưng suy nghĩ kia của Ly Hận Thiên lại trở thành tâm bệnh. Y cơ hồ mỗi ngày đều đều chạy đến Nhiễm Mặc cư nhìn qua một lần. Y có nhìn thấy Phúc bá cũng liền hỏi lão về tin tức của Khâm Mặc, hỏi hắn khi nào thì trở về. Hành động quái dị này của Ly Hận Thiên khiến cho không ít kẻ hầu chú ý. Bất quá, tuy Ly phủ không thể so với hoàng cung, nhưng vẫn có chút luật lệ giống nhau. Nếu muốn ở nơi thế gia quyền quý này mà tường an vô sự sống sót, sẽ hiểu được quy tắc ngầm là luôn giả câm vờ điếc.
Tuy rằng hiếu kì với sự thay đổi của Ly Hận Thiên, phần lớn những kẻ đó đều lựa chọn trầm mặc, chỉ có khi có thời gian rảnh rang bốn phía không ai mới bàn tán vài câu, nhưng lại sợ phiền phức dính tới trên thân, ai cũng không dám nghị luận gì nhiều hơn.
Cứ như vậy, Khâm Mặc đi gần nửa tháng.
Trong lúc này, tâm tình của Ly Hận Thiên cũng đã điều chỉnh không khác máy. Từ ban đầu luôn thấp thỏm lo âu, đến bây giờ thì y chỉ im lặng mà chờ đợi Khâm Mặc trở về. Đúng lúc này thì một đống phiền phức to đùng lại kéo tới trên người Ly Hận Thiên. Sắp tới đây của y vĩnh viễn sẽ không còn yên tĩnh nữa, bất quá chỉ là thời gian này y trải qua thật yên ổn tính đến ngay lúc này.
Hôm nay, y mới từ Nhiễm Mặc cư trở về, liền phát hiện cửa phòng của mình đang mở ra. Y nghĩ rằng là do nha hoàn quên đóng cửa, cũng không nghĩ đến. Khi y vừa vào cửa, đã nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Mộc Nhai…
Ly Hận Thiên liền đứng ngay ở cửa mà nhúc nhích từng chút. Y không muốn đi vào. Y thậm chí còn có loại xúc động muốn quay đầu bước đi ra khỏi đây ngay lập tức. Y không muốn một mình mà ở cùng với Mộc Nhai chung một chỗ. Mỗi lần hai người họ cùng ở một chỗ ở bất kì thời điểm nào cũng không phát sinh cái chuyện tốt nào cả.
Đặc biệt nhất là tình huống mà khi tâm tình của Mộc Nhai đang không tốt, ví dụ như là lúc này.
Dù có là ngàn vạn lần không muốn, bất quá nam nhân chỉ có thể kiên trì mà dùng phương thức đánh nhau mà tiếp đón hắn vậy. Nhưng trong chốc lát khi y cúi đầu lơ đãng liếc nhìn, tầm mắt y vào chạm phải thứ gì đó, khiến tâm nam nhân liền nhất thời lộp bộp rớt xuống…
Chiếc hộp được bọc vải nhung màu xám, mặt trên có vẽ hoa mẫu đơn ở dưới sáng ban ngày nở rộ rực rỡ mĩ lệ. Hình ảnh kia càng khiến cho nam nhân hoảng sợ đến mức choáng váng một trận. Chiếc hộp kia rõ ràng đã được y cất giấu cẩn thận rồi mà. Nhưng vì sao lại đang ở trong tay của Mộc Nhai a…
Hắn làm sao mà lại tìm được…
Ly Hận Thiên không cần hỏi cũng biết, Mộc Nhai đã thấy được vật nọ ở bên trong rồi.
Cái này sự thật, y hết đường chối cãi rồi.
Ly Hận Thiên không biết Mộc Nhai sẽ thấy y ra sao. Y cũng không biết bị nhi tử mình phát hiện ở chính trong phòng ngủ của mình lại cất giấu cái loại đồ vật nọ thì nên làm sao để đối diện. Y thầm muốn đem chiếc hộp đó cướp về, tiếp theo kêu người tới hủy thi diệt tích. Nhưng lúc này y thật sự lại không có dũng khí mà bước tới gần Mộc Nhai. Y càng không nắm chắc được là có thể đem chiếc hộp cướp được tới tay không nữa.
Ngay khi cánh mũi y vì căng thẳng mà thấm ra mồ hôi lạnh thì đúng lúc này, khuôn mặt âm trầm của Mộc Nha quay đầu lại nhìn về phía y. Ánh mắt u ám ánh đó khiến linh cảm cảnh báo trong lòng của Ly Hận Thiên rung lên mãnh liệt. Cùng lúc này, Mộc Nhai đập bàn mà đứng lên…
Ly Hận Thiên một chữ còn chưa phát ra khỏi miệng. Thân thể y đã bị Mộc Nhai kéo ra khỏi phòng. Mộc Nhai đi rất nhanh. Một đường đi này, từ đầu đến cuối Ly Hận Thiên toàn là bị vấp té. Đừng nói là muốn mở miệng giải thích. Y có mấy lần thiếu chút nữa té ngã sấp mặt, bộ dáng thất tha thất thểu bước thấp bước cao cố sức đuổi kịp kẻ đang lôi mình đi. Mộc Nhai cũng không để ý đến y, vẫn như cũ mà bắt lấy nắm chặt cánh tay nam nhân mà tiếp tục lôi y đi phía trước. Bộ dạng này của hắn liền đã hiện rõ ý tứ nếu nam nhân có té nằm trên mặt đất, cũng sẽ không ngăn cản được bước đi của hắn.
Hắn đã muốn kéo y đem đi đâu thì hắn vẫn sẽ cứ lôi đi thôi.
Ly Hận Thiên bị Mộc Nhai kéo đi qua hơn phân nửa Ly phủ. Hạ nhân ven đường bắt gặp hai người cũng đều rất thức thời mà cúi đầu, e sợ chỉ mong bản thân họ chân bước nhanh lên một chút mà rời khỏi đây càng mau càng tốt. Ly Hận Thiên cũng bất chấp hình tượng của mình. Y miễn cưỡng mà đuổi kịp bước đi của Mộc Nhai, cố sức cố định thân thể vững chãi không để y phải chật vật mà té ngã lần nữa. Không qua bao nhiêu lâu, bảng tên Mạt Nhai cư liền xuất hiện trong tầm mắt ở cách đó không xa. Nhìn ba chữ cứng cáp hữu lực kia, khiến tâm nam nhân lạnh đi nửa nhịp.
Đây là chỗ của Mộc Nhai, còn đáng sợ hơn cả đẩy y vào đầm rồng hang hổ. Y lúc này đã xác định sẵn, bản thân mình đã đi vào đây thì y nhất định chết đặc biệt lẫy lừng.
Nhưng y bị kéo, đi đường đều rất miễn cưỡng. Đừng nói là giãy. Xem như lúc Ly Hận Thiên đã vắt hết óc nghĩ ra cách để thoát thân thì Mộc Nhai đang đi ở phía trước đột ngột dừng lại. Không hề báo trước liền ngay lập tức mà đứng lại. Do quán tính nên mặt nam nhân thiếu chút nữa đã đập xuống mặt đất…
Rõ ràng kẻ xuất lực là Mộc Nhai, nhưng Ly Hận Thiên lại là người thở hồng hộc mệt nhọc. Y giống như là vừa mới chạy mấy ngàn thước vậy, rất là cố hết sức. Mộc Nhai liền lạnh lẽo như một khối băng thẳng tắp mà nhìn về nam nhân đang dùng tay vỗ về ngực cố gắng ổn định hô hấp. Qua một lúc lâu sau, hắn mới cứng rắn hỏi một câu,
– Ổn chưa?
Ly Hận Thiên xuất phát từ bản năng mà gật đầu. Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, y đã bị Mộc Nhai dùng sức mà ôm lấy. Thân thể của hai người không có trọng lực cùng điểm tựa cứ như vậy mà ngã về phía bên cạnh. Nam nhân kinh hô mà ôm lấy Mộc Nhai, liền tiếp theo đó thân thể của cả hai va vào thân cây bên cạnh…
Tuy rằng không phải là bị quăng tới, nhưng bị cái này đập vào người cũng không nhẹ. Cánh tay của Ly Hận Thiên thiếu chút nữa bị đập đến lệch vị trí. Y “ui” một tiếng liền đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa định trách cứ Mộc Nhai lỗ mãng, chân y đã bị Mộc Nhai kéo đưa lên…
Cái cây lại không giống như cây cối bình thường khác. Thân cây không thẳng tắp, mà là gấp khúc. Nhìn từ rất xa thì sẽ thấy như đang mô phỏng lại khung cảnh nào đó ở trên một chậu cây cực to vậy. Trong vườn này không có gì cả, chỉ thuần một màu xanh lá của thực vật. Ở phía trên thảm xanh này chỉ đặt mấy cục đá to linh tinh, như là tùy tiện phóng. Nhưng trong mấy cái đó có thạch đầu lại có hình dáng tựa như cái bàn để đồ, bất quá ngay từ đầu cũng nhìn không ra chúng nó được sử dụng như thế nào, có tác dụng gì, cũng lại chỉ giống như là ngăn trở cần thiết mà thôi.
Xem ra, Mộc Nhai đã định đem nơi này biến thành bộ dáng của một hòn non bộ trồng cây cực lớn rồi.
Vị trí mà thân cây nghiêng xuống vừa vặn ngay trên mặt bàn kia, lại có khoảng cách không xa lắm.
Thân thể của Ly Hận Thiên liền nằm trên đó, phía sau lưng y tựa vào trên thân cây gấp khúc. Mộc Nhai đứng ở giữa hai chân y, bắt buộc y bám lên trên eo hắn.
Mộc Nhai đặt y như vậy, tay hắn vẫn cầm chiếc hộp kia mà ném tới trên mặt bàn, giống như lần trước tay hắn liền sờ soạng lấy quần của nam nhân. Bất quá hôm nay hắn không có tâm trạng mà lột bỏ từng thứ một. Sau khi nghe được âm thanh tiếng vải vóc bị xé rách, quần của Ly Hận Thiên đã muốn tứ phân ngũ liệt, nhìn không ra hình dáng lành lặn là như thế nào nữa.
Trong nháy mắt, vải vóc bị tung đi mà bay lên, Ly Hận Thiên một cước đá vào ngực của Mộc Nhai. Bất quá y còn chưa kịp dùng lực, Mộc Nhai đã bắt được mắt cá chân của y, dùng hung hăng mà dùng lực đem chân của y tách ra. Hành động này của hắn cơ hồ khiến chân nam nhân bị kéo thành thẳng tắp. Ly Hận Thiên còn nghe được cả tiếng xương cốt ‘sá ba’ vang lên hai tiếng. Y cảm thấy lần này bị Mộc Nhai từ ở giữa mà bị xé rách ra không phải là quần, mà là chính y…
Mộc Nhai còn muốn xé nát áo của y. Bất quá hắn vừa mở ra vạt áo của nam nhân, hai bên liền dễ dàng bung ra mở rộng. Lười lãng phí khí lực, Mộc Nhai trực tiếp liền cắn trên cổ nam nhân, giống như dã thú đang phát cuồng mà hung hăng cắn xé…
Da thịt ở trên thân của chiếc cổ y đã bắt đầu bị cắn đến rách ra rồi. Ly Hận Thiên đẩy mạnh đầu vai của hắn ra nhưng đều vô dụng. Y chỉ cảm thấy thân thể của Mộc Nhai thật cứng rắn. Y đã dùng tay thử đủ kiểu hết lực mà đẩy nhưng hắn giống như một tảng đá nặng vậy, đem Ly Hận Thiên giam lại ở giữa thân thể hắn và thân cây…
Nam nhân đẩy mãi không ra. Y rõ ràng còn đánh Mộc Nhai mấy cái thật mạnh. Bất quá mấy quyền này đánh vào trên người Mộc Nhai chẳng những không có một chút hiệu quả, ngược lại khiến Mộc Nhai bắt lấy cánh tay đang náo loạn của nam nhân nắm lấy ấn ở trên đỉnh đầu…
Làn da của Ly Hận Thiên rất đẹp, non mịn bóng loáng. Mộc Nhai lại thô lỗ mà ấn một cái. Cổ tay y lập tức bị vỏ cây in lên liền xuất hiện vài vệt hồng ngân. Y cố để không bị đau hơn nữa. Những ngón tay Mộc Nhai liền xuyên vào mái tóc của y, hung hăng nắm tóc kéo lên, dây vải buộc tóc liền lỏng lẽo bị tuột ra, bung xả mái tóc đen nhánh dài từ đỉnh đầu rủ xuống. Đầu nam nhân bị ép buộc mà nâng lên, lộ ra cổ y cùng với chiếc cằm nhọn nhọn của y…
Mộc Nhai giống như nổi điên mà cắn y. Mỗi một nơi trên da thịt của thân thể y mà hắn có thể thấy được, hắn đều không buông tha. Hô hấp của y dồn dập cùng với cảm giác ướt át linh hoạt dính dấp đầy trên cổ, nam nhân vội vàng khẩn cầu nhưng động tác cuồng dã kia lại càng không dừng lại..
Nam nhân bắt đầu muốn rụt cổ lại. Nhưng lúc này mái tóc của y lại bị Mộc Nhai nắm trong tay. Da trên đầu của y đã bị hắn túm tới nhấc lên kéo căng cả một mảng. Nam nhân đã tránh né, cũng chịu đựng đến cực hạn rồi. Y không có cách nào lại tránh tiếp được. Đến lay động đầu, y cũng chỉ có thể là làm ra một dao động rất nhỏ…
Cảm giác xa lạ, khiến y xuất phát từ bản năng mà sợ hãi. Thân thể của nam nhân cấp bách run rẩy, nổi lên tầng tầng da gà giống như lớp lớp thủy triều mà dâng lên…
Không khí này, thân thể này của y vốn bị điều giáo rất tốt, nên đối với loại kích thích này, khí lực vốn có của y dần suy kiệt đi giống như là mới vừa bị đánh vậy.
Trên người nam nhân, nơi nơi đều là dấu răng của Mộc Nhai, ngay cả ở trên cằm cũng có một nửa vòng tròn dấu răng đều đặn. Mộc Nhai cắn đủ để liền hơi kéo giãn khoảng cách với y. Bàn tay đang nắm lấy tóc nam nhân liền trượt theo mái tóc dài mềm mượt kia mà trực tiếp xuống tới phía dưới. Hắn dùng lực giữ chặt lấy eo nam nhân, khiến thân thể y bị nâng lên…
Một bàn tay còn lại của hắn vẫn như cũ mà ấn giữ chặt lát hai cổ tay của nam nhân, hắn không cho y có bất kì cử động giãy dụa mà thoát ra được.
– Ly Hận Thiên, ngươi không phải vốn là thiếu làm hay sao? Cái này của ta sẽ làm ngươi thỏa mãn.
Mộc Nhai âm trầm mà cười gằn hai tiếng. Đai lưng của hắn không biết từ khi nào thì đã giải khai, quần kia cũng đã bị Ly Hận Thiên giằng co mà đã nhanh chóng rớt xuống. Nam nhân chỉ là đang giãy dụa, nhưng y lại không biết mình đã vô tình giúp Mộc Nhai một phen.
Mộc Nhai đến quá trình thoát quần cũng đều đã được tỉnh lược bớt.
– Đừng gấp gáp, cái này của ta đến giúp ngươi đây.
Quần của Mộc Nhai vẫn còn mắc lại ở trên xương hông của hắn. Hắn nhẹ nhàng lay động một chút, quần trên người liền theo chân mà trượt đi xuống đất. Nam căn cứng rắn của hắn trực tiếp để trước cúc huyệt của nam nhân. Mộc Nhai cảm giác được người ở dưới thân lại bắt đầu uổng phí khí lực mà phản kháng…
Hắn giữ chặt lại nam nhân mà để tìm đúng vị trí. Ngay trong lúc hắn đang chuẩn bị thẳng tiến vào giữa nơi đó, hắn còn nghe được giọng của nam nhân vang lên nói “không cần”. Mộc Nhai ngạo mạn gợi lên khóe miệng. Hắn đỡ lấy eo nam nhân, hắn động thân mạnh mẽ đâm sâu vào, phía dưới của y liền trầm xuống…
Trời xanh, mây trắng, trên đỉnh đầu là tán cây màu xanh lục…
Đây đang là ở ngoài trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất