Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 69: Muốn thành thân

Trước Sau
Tin tức Ly Hận Thiên phải gả gấp cho Thiết Lặc lập tức không chân mà chạy liền lan truyền đi với tốc độ nhanh chóng khắp mọi ngóc ngách. Hiện tại,  tin tức này là đề tài mà để toàn bộ thành Đế Đô được bàn tán say sưa và nhiều nhất ở trên bàn trà rượu sau khi ăn uống. Ở tại Nam Triều này, Ly Hận Thiên cũng xem như là một nhân vật phong vân. Tuy rằng y không chân chính được yêu thích lắm, trốn tránh không thấy xuất hiện một đoạn thời gian. Nhưng cái tên Ly Hận Thiên cũng không có bị kẻ khác quên mất. Nay, hôn sự của y nhất thời được truyền ra. Trên dưới Đế Đô này tự nhiên sẽ bởi vì vậy mà lập tức oanh động.

Không nghĩ tới, Ly Hận Thiên kia cuối cùng vẫn là gả cho nam nhân mà thôi.

Y lại chọn một kẻ không phải là dân chúng bình thường, mà tên nam nhân đó là Quốc Quân Bắc Chiêu.

Những kẻ từng nhớ nhung muốn có được y nhưng lại chưa có được người đẹp tới tay. Đám người đó lại hùa nhau cười nhạo Ly Hận Thiên giả thanh cao, châm chọc y có kết cục cuối cùng cũng là phải gả cho nam nhân mà thôi. Nhưng mà đám người này, so với ai khác đều hiểu rất rõ ràng, chỉ có người như vậy mới xứng đôi với Ly Hận Thiên được. Những kẻ khác, chỉ có thể là theo không kịp. Nhưng là, đám người này sẽ không thừa nhận, họ chỉ biết nói là Ly Hận Thiên có mắt không tròng.

Ngày ấy, Ly Hận Thiên đã nói xong chuyện cần nói liền lập tức bước đi, quay lưng bỏ lại một phòng đầy người, chỉ có một bóng dáng cao ngạo.

Y ăn mặc tỉ mỉ như vậy, là vì Thiết Lặc. Y là vì một chút được gặp mặt mà chẳng sợ mất công phu trong thời gian bằng một chén trà nhỏ mà ăn mặc đẹp như vậy.

Cuối cùng, Ly Hận Thiên rời khỏi khi vẫn đang ở trong tầm mắt của Mộc Nhai cùng Ly Lạc vẫn luôn nhìn theo. Từ đầu tới cuối, Ly Hận Thiên cũng chưa hề liếc mắt nhìn đến Mộc Nhai một cái. Về phần Ly Lạc luôn luôn hiện diện ở đây chứng kiến toàn bộ quá trình nói chuyện này, hai người họ cũng chỉ là tầm mắt lơ đãng mà giao nhau thì không còn thêm cái gì khác nữa.

Bọn hắn muốn thấy thế nào, liền thấy thế đó. Bây giờ muốn nghĩ như thế nào, liền nghĩ như thế nấy đi. Ly Hận Thiên y sẽ không để ý, cũng sẽ không quan tâm đến nữa.

Khi Thiết Lặc rời đi liền đem thị vệ đi theo để lại cho Ly Hận Thiên, hôn sự của hai người họ cũng đã được định ra rồi. Thân phận Ly Hận Thiên cũng đã thay đổi, đã không còn giống như ngày trước. Trong lúc này nếu để phát sinh ra cái gì ngoài ý muốn, bản thân của Ly Tiêu Sơn cũng không gánh nổi trách nhiệm này nữa rồi.

Cứ như vậy đi. Ở Nam Triều, trước cũng nên cho Thiết Lặc có một cái đạo lí công bằng.

Cho nên việc Thiết Lặc để lại thị vệ, Ly Tiêu Sơn cũng không có gì phản đối, chỉ là có hai kẻ đương sự vừa chứng kiến xong một màn này, mỗi tên đều mang theo tâm sự riêng…

Hôn sự của Thiết Lặc cùng Ly Hận Thiên, tất nhiên là đã phải trải qua sự đồng thuận của Hoàng Thượng rồi,  nên cũng đã trở thành hôn sự chính trị thể hiện sự liên minh giữa hai đất nước, mà hôn sự của hai người không phải chỉ la một cuộc hôn nhân bình thường nữa.

Hoàng Thượng cũng đã chuẩn bị sẵn. Mấy ngày này, người cũng đã ban lệnh xuống phong cho Ly Hận Thiên một tước vị hữu danh vô thực, làm cho thân phận của hai người họ trở thành môn đăng hộ đối, Nam Triều cũng sẽ

Không thể bị thua mặt mũi nào.

Bên kia, Thiết Lặc đối với hôn sự cùng Ly Hận Thiên mà vội vàng tìm cách, chuẩn bị đủ việc. Bên này, Ly Hận Thiên vì có thủ vệ mà ngày ngày thong thả trải qua vô cùng tự đắc, thoải mái. Những kẻ tìm đến, hoàn toàn đều bị thủ vệ của y chặn lại phải bỏ về. Y không muốn nhìn thấy hình dáng của bọn hắn, càng không muốn nghe thấy những điều bọn hắn nói. Y không hề có chuẩn bị lại phải chịu ảnh hưởng của bọn họ lần nữa.

Bọn hắn bị thủ vệ sập cửa ngay vào mặt. Ly Hận Thiên đều biết. Nhưng y cũng không ra mặt, cũng không lưu tâm tới. Y chỉ an tâm đếm ngày trôi qua.

Mấy ngày này, Thiết Lặc lại tặng không ít thứ này nọ đến. Bất quá phần lớn đều là thức ăn, Ly Hận Thiên mỗi loại đều nhận lấy, cũng đều ăn qua, cũng sai người đi để thay y nói lời cảm ơn.

Ngày hôn sự của hai người họ được định vào đầu tháng. Là ngày mười tháng mười, tượng trưng cho thập toàn thập mỹ. Ly Hận Thiên đối với việc này toàn không có dị nghị gì cả. Khi bọn họ trưng cầu ý kiến của y, y chỉ là tượng trưng mà thong thả xem qua liền đồng ý. Bọn họ đưa cho y tường đan*, y căn bản xem cũng chưa hề xem tới.

Ly Hận Thiên nghe kẻ khác nói lại, Thiết Lặc đã ở tại Đế Đô mà mua một tòa phủ trạch rồi. Hắn nói sắp thành thân rồi không thể ở tại dịch quán được nữa. Gia đình của Ly Hận Thiên  cũng ở Nam Triều. Khi có dịp hai người trở về, cũng có chỗ ở. Ly Hận Thiên cảm thấy một chút suy nghĩ như vậy của Thiết Lặc ngược lại là thật chu toàn.

Cách hôn sự không tới nửa tháng, điều Ly Hận Thiên đang nghĩ tới lại không phải là hôn lễ, mà là một việc khác.

Y thực bần cùng a.

Mặc kệ là ở chỗ nào, tiền và địa vị đều là thứ vô cùng vững chắc không thể lay động được. Nam nhân cau mày, tầm mắt lại không biết vì sao lại dừng lại trên thân bình hoa đặt ở trên bàn…

Y chỉ có duy nhất cái này là đáng giá.

Giá trị của bình hoa này cũng không thể nào so với con người được, chỉ là tương đối mà nói, giá trị con người y thì cao hơn một chút mà thôi.

Ly Hận Thiên đang suy nghĩ. Nha hoàn liền vào tới, trong tay nàng mang theo thực hạp, xem ra lại là đồ ăn mà Thiết Lặc đưa tới.

Ly Hận Thiên không thấy đói chút nào. Y nhìn nha hoàn đem mấy món đồ ăn đều mỗi loại từ bên trong lấy ra bày trên bàn, y đột nhiên liền hỏi một câu,

– Mộc Nhai vẫn đang ở trong phủ sao?

Nha hoàn gật gật đầu,

– Bởi, vội vàng vì đại hôn mà chuẩn bị. Mấy ngày nay, Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia đều đang trong phủ.

Đây là việc lớn của Nam Triều, là chuyện lớn của Ly gia. Hai tên đó đều mang thân là quan viên, thân là người của Ly gia. Vì vậy, hôn lễ của Ly Hận Thiên, hai người hắn nên phải đứng mũi chịu sào.

Bày mưu tính kế, còn có thêm một loạt chuẩn bị các việc lớn nhỏ, đều giao phó cho hai người hắn rất cố gắng mà hoàn thành tốt nhất.

Bọn hắn muốn cùng chung tay mà chuẩn bị tốt hôn sự này, đem cha  của bọn hắn gả đi ra ngoài.

– Mấy thứ này trước cứ đặt ở kia đi.



Ly Hận Thiên chỉ vào bàn, trong nháy mắt tiếp theo, thân người đã xuất hiện ở trước cửa. Nha hoàn liền nghe thấy được giọng điệu như là cấp thiết đi cưỡng ép kẻ khác phải nộp tiền cho mình, đến trước mặt của thị vệ mà nói,

– Đi, cùng ta đi Mạt Nhai cư giành lại đồ vốn là của ta a.

……

Mạt Nhai cư, trước phòng Mộc Nhai.

Mộc Nhai lạnh lùng nhìn Ly Hận Thiên mang theo hai tên thị vệ Bắc Chiêu. Mấy ngày nay, hắn tìm đến y vài lần, đều bị ngăn ở bên ngoài. Không nghĩ tới, người này cư nhiên nghênh ngang chạy đến Mạt Nhai cư của hắn đây. Bất quá, nhìn thấy y vẫn mang theo hai tên thị vệ, Mộc Nhai đã biết, Ly Hận Thiên không phải đến đây để mà “nhàn rồi bàn việc nhà”, lại càng không phải là tới đây để tìm hắn ‘ôn lại chuyện cũ’.

Y cũng đã phòng bị xong mới đến…

Nhìn khuôn mặt tươi cười đến sáng lạn kia của Ly Hận Thiên kia, khiến Mộc Nhai nóng nảy đến mức đưa tay liền giơ lên, hắn rất muốn đánh y, đem cái tươi cười đáng chết này của y đánh cho không ra hình dạng nữa.

Lá gan của nam nhân này thật sự lớn đến hắn cũng không thể xem thường được nữa.

Y mặc một bộ quần áo không biết xấu hổ như vậy lại đi ra câu dẫn Thiết Lặc còn chưa nói tới, thì đã chủ động đưa ra ý định muốn gả gấp cho Thiết Lặc. Y cũng không cần phải thông qua sự cho phép của bất luận kẻ nào, ngay cả Ly Tiêu Sơn cũng không biết quyết định của y. Y liền độc đoán mà đột ngột quyết định chuyện này.

Cảm thụ của người khác, y căn bản không để ý tới nữa.

Sau đó, một màu đỏ tươi chết tiệt này thật sự liền chiếm hết không gian trong Ly phủ. Hắn còn phải ra sức mà bận trước bận sau  để chuẩn bị cho cái hôn sự đáng chết này nữa chứ…

Có trời mới biết, Mộc Nhai thầm nghĩ muốn hủy đi tất cả mấy thứ màu đỏ gì đó trước mắt mình, tiếp theo là tiến đến đá văng cửa phòng nam nhân này khiến y hảo hảo vì thế trả giá đắt.

Nhưng, hắn lại không thể làm như vậy.

Thị vệ của Thiết Lặc thì hắn không để ở trong mắt, đừng nói đến làm đối thủ, hai tên đó còn không xứng nữa là. Nếu định động thủ cũng chả sao cả, bởi Ly phủ này to như vậy, có thể dung thứ cho người Bắc Chiêu đến đây làm càn sao?

Nhưng chính là vì hai tên thị vệ giống vật trang trí này hoàn toàn chặn lại bước chân của Mộc Nhai.

Nam nhân vốn ngay ở trước mắt, gặp mặt lại dễ như trở bàn tay. Nhưng Mộc Nhai chính là không thể gặp được, đến muốn liếc mắt một cái cũng không thể được

Hai tên đó không để hắn gặp được Ly Hận Thiên. Thì hắn sẽ không thể nào mà gặp được. Bởi vì, nếu làm kinh động tới Hoàng Thượng, chuyện này sẽ không kham nổi như hơn cả trong suy nghĩ.

Mộc Nhai chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, mà chờ đợi thời cơ.

Tất cả những việc này lại phát sinh đột ngột như vậy, cảm giác của Mộc Nhai đến tận bây giờ vẫn còn có chút vẫn như lọt vào trong sương mù. Thân thể hắn vẫn hoạt động mà đang làm công việc chuẩn bị hôn lễ này. Nhưng tư duy lại theo không kịp tốc độ thân thể, vẻ ngoài bình tĩnh kiên cường của Mộc Nhai lúc này, thì đó là cái người ta gọi là phản ứng khá là chậm tiêu.

Cái tên nam nhân kia khiến hắn trở nên lo âu dị thường.

Hắn biến thành giống như là một ngọn núi lửa đang ở trong trạng thái bùng nổ mãnh liệt, khiến cho tất cả thủ hạ của hắn, kẻ nào cũng đều chỉ dám đứng nhìn từ xa không dám bén mảng đến gần hắn. Đám thủ hạ không có việc gì báo cáo cũng sẽ khong ai dám tới gặp Mộc Nhai. Cho dù có, cũng là cố gắng mà giảm đến mức thấp nhất đến mức thật sự không còn có cách nào giải quyết được nữa, mới đẩy ra một kẻ làm tấm chắn mà tới gặp Mộc Nhai…

Việc này cũng khiến cho hiệu suất làm việc của thủ hạ Mộc Nhai trong nháy mắt liền đẩy mạnh lên nhanh chóng lại không chỉ là một cấp bậc,  dẫn đến hoàn thành nhanh các khâu các công việc chuẩn bị cho hôn lễ Ly Hận Thiên liền càng thêm nhanh chóng.

– Mộc Nhai, ta tới lấy lại vật nọ lần trước đã để quên lại ở chỗ ngươi a.

Ly Hận Thiên cười đến cảnh xuân sáng lạn. Y đối với Mộc Nhai vươn tay đến, xòe bàn tay ra hất nhẹ vài cái. Bộ dáng này của y thật muốn có bao nhiêu thiếu đánh a. Y thông qua phản ứng của Mộc Nhai phản ứng liền hiểu đến nhất thanh nhị sở.

– Ta không còn nhớ rõ nữa. Cha có vật gì lại để quên ở chỗ này của Mộc Nhai.

Mộc Nhai đen mặt nghiêm túc, mà nói ra những lời này, cơ bản là âm thanh phát ra từ kẽ răng mà hắn đang nghiến lại đây. Hắn hung tợn mà nhìn Ly Hận Thiên, cứ nhìn như vậy, như thể là không động thủ được thì nhìn như thế cũng có thể khiến cho trên thân nam nhân thủng ra mấy lỗ vậy.

Chỉ là vài ngày không thấy, nét mặt của nam nhân lại càng thêm toả sáng, càng thêm thiếu đánh.

Thần thái sáng láng của y khiến Mộc Nhai trở nên luống cuống, trở nên vô cùng buồn cười.

Thấy hắn tức giận, y cũng không sợ, cũng không trốn, càng nhiều, là không cần phải để ý đến.

Nam nhân giống như là đột nhiên mà không thèm để ý bọn hắn nữa…

Tuyệt không quan tâm, mà nghe theo bọn hắn nữa.

Cảm giác này, Mộc Nhai sớm đã có, hơn nữa lần này lại không chỉ có một mình hắn, mà những kẻ còn lại cũng có cùng cảm giác như vậy…

Cái tên nam nhân này, chủ động mở ra khoảng cách với bọn hắn, mối quan hệ của y cùng bọn hắn cũng càng ngày càng xa.

Người cha này đến ngay cả nhi tử của y cũng không còn cần nữa.



– Là Khâm Mặc đã đưa cho ta, nên nó là của ta, vật nọ…

Ly Hận Thiên ở trên không trung mà dùng ngón tay vẽ thành hình dạng của vật nọ, sau khi hoàn chỉnh y lại bổ sung câu,

– Ngọc a.

Lúc này Mộc Nhai chọn mi, nam nhân này còn có thể không mất mặt như vậy sao, một chút biết giữ thể diện biết xấu hổ cũng không có đi?!

Y chạy đến chỗ này của hắn, cư nhiên chỉ là vì cái vật nọ!

Y rời xa loại chuyện này một chút sẽ chết sao?!

Ly Hận Thiên cảm thấy, mặt của Mộc Nhai mà đi đóng vai Bao Công hát tuồng là hết xẩy, cũng không cần dùng hoá trang làm gì. Không biết vì sao, khi nhìn thấy bộ dạng này của Mộc Nhai, y vô cùng vui vẻ, cũng thật là trút hết giận. Từ trước tới nay, y vẫn là bị Mộc Nhai áp bức, vừa nhìn thấy Mộc Nhai liền phản xạ tựa như chuột thấy mèo. Nhưng ngay lúc này, y rốt cục cũng thật hãnh diện, chân chính mà được một lần khiến Mộc Nhai ăn đau.

Loại cảm giác này, làm sao liền thích đến như vậy nha…

Mộc Nhai hung hăng hít vào hai ngụm khẩu khí. Nam nhân này khẳng định là tới đây để tra xét, y là cố ý chọc giận hắn.

Bộ dáng của Ly Hận Thiên ngầm thích thú, lại càng thiếu đánh hơn.

Mộc Nhai cảm thấy, ngay bây giờ mà trước tiên, hắn có làm ra hành động gì không lý trí, hẳn là khiến Ly Hận Thiên phải lăn ra khỏi Mạt Nhai cư.

Nhưng không đợi hắn mở miệng, Ly Hận Thiên mở miệng nói chuyện trước.

Hai tay y chắp để ở sau lưng, một bên cà lơ phất phơ đá đá cục đá kia, một bên mà nhắc nhở một câu,

– Ngươi không thể đi lấy vật nọ trả lại cho ta thì ngươi cũng có thể bồi thường bạc, tương đương với giá trị nó, cho ta đi. Ngươi biết rõ, màu sắc cùng chất lượng của khối ngọc để làm thành vật nọ là vô cùng thượng hạng đi. Việc này ngươi so với ta vốn biết nhiều hơn. Vậy đi, chúng ta là hai phụ tử. Ngươi sẽ không phải, sẽ chiếm tiện nghi của cha ngươi đâu nhỉ. Vậy thì nên tính giá trị của vật nọ ra bao nhiêu bạc, liền cho ta bấy nhiêu bạc vậy.

Mộc Nhai vừa muốn nói rằng, vật nọ đã bị hắn sớm ném đi mất rồi. Nhưng nam nhân lại mở miệng trước mà nói cho hắn cả cách giải quyết thỏa đáng nhất luôn rồi. Ly Hận Thiên bên này vừa nói, liền đem ý tứ Mộc Nhai muốn nói đều nuốt trở về. Sau một lúc lâu, Mộc Nhai trừng mắt nhìn nam nhân. Hắn nhìn ra được. Hôm nay Ly Hận Thiên không đem vật nọ mang về, y sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Ngày trước, đối với y đến Mạt Nhai cư như là đến đầm rồng hang hổ, Ly Hận Thiên sẽ tìm mọi cách mà không muốn đến. Nhưng bây giờ, hắn muốn đuổi y đi, y ngược lại là không muốn đi…

Hảo, thật tốt.

Mộc Nhai nhìn thoáng qua thị vệ ở phía sau y. Ngược lại vung đầu hướng về phía cửa phòng,

– Vật nọ vẫn còn ở đây, đang để ở trong phòng. Ngươi muốn, liền cùng ta đi lấy.

Ly Hận Thiên từ chối cho ý kiến. Y vừa muốn tiến đến bên trong mà bước vào, lap tức đã bị Mộc Nhai ngăn cản lại. Nam nhân hồ nghi nhìn hắn, đã thấy Mộc Nhai ‘hừ’ lạnh nhắc nhở một câu…

– Cha, lấy vật nọ rồi, ngươi không phải là không muốn mở ra kiểm tra lại thử đi? Không may, ta định lấy vật khác đặt vào để lừa ngươi. Ngươi xem, nếu thật là như vậy, ngươi không phải là mất nhiều hơn được sao nha?

Nam nhân nhất thời suy nghĩ lại thấy lời lẽ này cũng đúng. Vạn nhất Mộc Nhai trả lại cho y là cái cục đá thì sao đây. Ngày sau hắn lại không thừa nhận rằng đã lừa y, thì không phải là bản thân y bị lỗ vốn hay sao đây.

Mộc Nhai ngay sau đó lại nói,

– Bên cạnh ngươi lại mang theo hai người như vậy, nếu muốn mở ra kiểm tra mà nói, có phải không quá thuận tiện hay không đây?

Ly Hận Thiên theo bản năng nhìn nhìn hai tên thị vệ phía sau. Đúng là theo như lời Mộc Nhai vừa nói, y ở trước mặt hai tên này, thật không tốt nếu đem vật nọ lấy ra. Bởi vì hai tên này đều là thị vệ của Thiết Lặc để cho hai tên ấy y tới chỗ con của y ở mà bắt nó trả lại ngọc thế. Về sau nếu truyền đến được tai tên Thiết Lặc kia khỏi nói nhiều cũng biết việc gì sắp xảy ra tiếp theo rồi chứ.

– Chỉ hai ta được đi vào thôi.

Mộc Nhai nói xong, liền dẫn đầu hướng vào bên tron phòng đi trước, ý tứ của hắn rất chính xác rõ ràng. Ly Hận Thiên định là, liền tiến vào lập tức lấy được là rời khỏi cũng không muốn liên quan gì đến hắn nữa.

Ly Hận Thiên nhìn nhìn cửa phòng bên trong tối om kia, liền không chút suy nghĩ lập tức mà đi theo Mộc Nhai bước vào.

Không chỉ là vì y muốn bắt hắn trả lại vật nọ, còn bởi vì, khi Mộc Nhai xoay người, liền lia tới ánh mắt khiêu khích kia.

Hắn đang cười nhạo y, không có dũng khí, không dám một mình cùng hắn vào phòng.

Vạt áo nam nhân vừa theo cử động bước chân phủ lên bậc cửa, chân y vừa bước qua hai chân chạm nền nhà trong phòng thì tay y đã bị kẻ khác kéo lấy. Ngay sau đó, thân thể của Ly Hận Thiên đã bị áp lên trên tường, một thân thể rắn chắc khác lập tức tiến đến đè lên y.

– CHÚ THÍCH:

*Tường đan: là khăn trải giường (ga giường) mang ý nghĩa cát tường, nếu là đám cưới vậy thì có thể là khăn nền màu đỏ tươi thêu long phụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau