Chương 109: Xảy ra vấn đề
Trong đội ngũ, cứ theo tính toán từ trước liền cách vài người, thì sẽ lại đốt cây đuốc. Nhưng bởi vì nơi này rất vô cùng hắc ám, ánh sáng của đuốc lửa toả ra cơ hồ chính là bé nhỏ rất không đáng kể. Căn bản không có cách nào mà chiếu sáng để thấy rõ toàn hoàn cảnh ở đây được, thậm chí đến mặt đường ở dưới chân cũng đều thấy không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ chiếu đến vách nham thạch.
Tác dụng lớn nhất chính là chỉ có thể để cho người tìm thấy rõ vị trí phương hướng mà thôi, không đến mức sẽ bị lạc đường mê mang ở trong bóng đêm tại đây.
Phía trước bọn họ còn có cây đuốc, cách y rất gần, nhưng Ly Hận Thiên căn bản vẫn nhìn hề không thấy rõ nổi là ai đang cầm cây đuốc. Y chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một sườn mặt, cho nên ngọn lửa kia như là đang đơn độc rời rạc mà tồn tại, giống như là tự nó đang bay lượn ở trong không trung. Hình ảnh này khiến cho Ly Hận Thiên khó tránh khỏi nghĩ tới, vụ án gả vợ cho quỷ xảy ra ở Đế Đô, hình ảnh tân nương trôi nổi lượn lờ bay về phía trước còn có vài đốm lửa dẫn đường…
Mặt đường ở dưới chân nhìn không thấy, nhưng mà Ly Hận Thiên có thể xác định bọn họ là đang đi lên bậc thang, luôn là một loại đường nào đó mà dẫn đi xuống phía dưới. Y không biết là con đường này là do ai làm ra, lại càng không rõ ràng con đường đi này là dẫn tới nơi nào, liền cứ như vậy mà luôn luôn bước đi tới, cảm giác nhìn không thấy tới điểm cuối cùng, khiến cho Ly Hận Thiên cảm thấy, bọn họ tựa hồ như là hướng tới Địa Ngục mà đi vào vậy.
Lúc bắt đầu con đường này là thực rộng. Nhưng đi qua không bao lâu sau, không gian liền biến thành hai người không thể sóng vai mà đi cùng. Các bậc thang ở dưới chân lại càng không dễ đi. Tuy rằng độ cao giữa các bậc thang vẫn luôn giống nhau, nhưng chiều rộng thực nhỏ, lại thực trơn trượt, đi không cẩn thận sẽ dễ dẫn đến bị trượt ngã. Ly Hận Thiên không muốn dọa người, ở một bên khác y vươn một bàn tay kia mò mẫn vịn vào vách động mà đi. Bất quá y vừa chạm đến lại không phải nham thạch, mà là mang đến cảm xúc rất là ôn lạnh, không tăng thêm cho y chút cảm giác điểm an toàn nào, mà tay y lập tức liền như lún sâu vào vào bên trong cái gì đó, cái loại cảm giác này vốn rất là ghê tởm, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy da đầu của y nhất thời tê dại, y mặc kệ cái này nọ mà tay mình đang chạm vào là sạch sẽ hay không sạch sẽ, lập tức rút tay lại mà trực tiếp đặt lênn quần áo trên người mà xoa xoa.
Y cũng không dám đi sờ soạng nữa.
Quanh năm ở nơi này vốn không thấy được ánh nắng, trên vách động, là một tầng rêu xanh thật dày rêu, nói vậy chắc nguyên nhân mà mặt đất ở dưới chân lại mềm lún trơn trượt như vậy cũng là do đám rêu xanh này rồi. Mặc kệ một màn dãy chậu đồng vừa rồi đã nhìn thấy, hay là cảm giác ở hiện tại, có một việc mà Ly Hận Thiên biết rất rõ ràng, là y thật sự vô cùng không thích nơi này.
Không nói đến một màn dãy chậu đồng vừa rồi vốn không thể nào khiến cho người ta khó có thể yên tâm được, giờ lại còn bậc thang này lối đi tăm tối bức tường mềm nhũn lạnh lẽo, liền đủ khiến cho y càng ngày lo lắng hơn, là ai lại ở này trong một ngọn núi to này xây dựng nê một lối đi dài như vậy. Thực hiện một cái công trình to lớn này tuyệt đối là một việc làm hao tài tốn. Nhưng đến Văn Diệu cũng chưa từng được nghe nói qua, lối đi ngầm này đã tồn tại bao lâu, vì sao mà một chút ghi chép lại cũng không được ghi chép lại, cho dù là truyền thuyết cũng chưa từng được ai biết đến. Việc trọng yếu hơn là, lối đi ngầm này là đã dùng để tu luyện cái gì đây…
Không ai có thể cho ra đáp án.
Nghe Văn Diệu nói, bọn họ cần phải ở lại chỗ không có mặt trời chiếu tới này đây mà đi tiếp suốt một ngày mới có thể ra khỏi đây được. Nhưng mới tiến vào không bao lâu, Ly Hận Thiên đã bắt đầu vô cùng nhớ nhung ánh mặt trời sáng lạn phi thường ấm áp a. Mặc dù là mùa đông, y cũng hiểu được ánh nắng kia liền có thể hòa tan được hết tất cả.
Trong bóng đêm, ý nghĩ của nam nhân đang như đàn ngựa trời mà chắp cánh tung bay thật cao và xa a. Nhưng y cũng không phải là có ý nghĩ quá cực đoan, bởi người thủy chung vẫn luôn nắm tay y kia, khiến y cảm giác được an tâm…
Cho nên y sẽ không loạn nghĩ.
Cảm giác dịu dàng ấm áp này, còn có bàn tay quen thuộc này, vừa mới nãy không lâu, còn kéo lấy y …
Ly Hận Thiên biết, chủ nhân của bàn tay này, là Ly Lạc.
Y thực khẳng định.
Mặc dù hiện tại con đường này hẹp đến mức chỉ có một người mới có thể đi lọt qua, nhưng Ly Lạc vẫn luôn không có buông tay y ra. Hắn vẫn luôn đi ở phía trước y, nắm tay y, cho y an ủi, đã ở ngay lúc y sắp bị té ngã hắn dìu y một phen. Loại cảm giác này thực ấm áp,bất giác có chút giật mình, Ly Hận Thiên cảm thấy, có lẽ đây là sự ôn nhu của Ly Lạc…
Lạnh lùng nhưng ôn nhu.
Trong bóng đêm, nam nhân vụng trộm nở nụ cười một chút.
Một đường không nói chuyện, trong sơn động chỉ có tiếng ngọn đuốc bị thiêu đốt liền phát ra âm thanh ‘lách tách’ còn có thấp thoáng tiếng bước chân ‘đát đát’. Ngoại trừ có chút trơn trượt, bọn họ cũng không gặp được một chút nguy hiểm nào khác, cũng không có như Ly Hận Thiên nghĩ là có người ngoài hành tinh gì đó từ nơi này mở ra cơ quan ám khí nào đó.
Hoàn cảnh ở nơi này tràn ra bầu không khí rất áp lực, trong lúc này bọn họ cũng không dừng lại nghỉ ngơi, mặc dù là ai đi nữa cũng không có cách nào mà ở dưới tình huống này mà ăn vô nổi cái này cái nọ, bao gồm cả Ly Hận Thiên ở trong đó.
Ước chừng đi được đã ba bốn canh giờ, đôi chân vẫn máy móc mà lặp lại cùng một động tác. Bởi vì ở trong sơn động quá mức âm lãnh, Ly Hận Thiên cảm thấy cẳng chân của y sắp bị rút gân rồi, thì đúng lúc này, đường ở trong sơn động bắt đầu chậm rãi trở nên rộng rãi lên nhanh chóng, từ một không gian chỉ có thể chứa được một người để đi qua đã mở rộng mà biến thành không gian có thể chứa được cả một chiếc xe đi ngang qua.
Ly Hận Thiên phát hiện, con đường lúc này cũng không có rộng rãi tốt đẹp như trong tưởng tượng của y. Ngược lại là càng tăng thêm cảm giác thiếu an toàn. Xung quanh chỗ này vốn tối như mực vậy, khiến cho y cảm thấy, bản thân y như đang đi vào trong một không gian hư vô, không có mở đầu, cũng không có kết thúc, việc này sẽ khiến cho lòng người sinh ra áp lực.
Đang ở trong sơn động nhìn không thấy canh giờ, nhưng cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ có người báo giờ. Ly Hận Thiên vẫn không biết làm sao mà kẻ nọ tính được canh giờ. Nhưng y thực mong chờ âm thanh này vang lên, bởi vì mỗi lần vang lên, liền đại biểu cho việc khoảng cách giữa bọn họ và cửa ra lại gần thêm một bước.
Khi Ly Hận Thiên nhàm chán còn bấm đầu đếm số a, y là đang làm đếm ngược thời gian. Y chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến như vậy. Chân y không có bị rút gân, chính là tiếp theo sau lại không còn cảm giác gì nữa. Đôi chân của y vẫn luôn đi tới trước. Ngay sau khi kẻ nọ báo giờ ở lúc cuối cùng đã qua một lúc lâu, Ly Hận Thiên đầu tiên cảm giác được không phải thả lỏng hoặc là may mắn, y mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng…
Canh giờ báo thứ mười hai, nói cách khác, bọn họ đã đi trọn một ngày.
Theo lý thuyết, lại đi thêm trong chốc lát thì bọn họ sẽ nhìn thấy cửa ra, nhưng sau cái canh giờ đã được báo ra qua thật lâu sau đó, Ly Hận Thiên cũng không thấy được ánh sáng của cửa ra đâu cả, liền tính là ban đêm, cũng nên có chút ánh trăng a…
Ánh mắt của y chỉ có thể nhìn thấy, ngoại trừ ánh lửa này, thì vẫn luôn là một mảng hắc ám bao trùm lên tất cả.
Y vẫn luôn hồ nghi. Kẻ nọ lại đột ngột mà lại báo đã qua một canh giờ lần nữa, lúc này nam nhân trợn tròn mắt, y nghĩ rằng bản thân mình đã nghe lầm…
Từ khi bắt đầu báo giờ, y liền luôn luôn mà đang suy đoán, y không nghĩ rằng, y nhất thời nhớ lại, thì đã qua thêm một canh giờ nữa.
Tốc độ của bọn họ tiến tới ngày càng nhanh hơn. Chỉ biết mong tiến đến cửa ra càng ngày càng gần hơn mà thôi, nhưng mà bọn họ đi xuyên xuốt nhiều đến cả một canh giờ vẫn chưa thấy gì đã.
Toàn bộ đội ngũ đều dừng lại.
Liền tính nếu con đường này đã khó đi thế nào, thì lúc này bọn họ cũng nên nhìn thấy cửa ra. Nhưng lúc này thời gian đã sớm vượt qua dự tính của bọn hắn. Bọn hắn khác với Ly Hận Thiên, cho nên đã có thời gian do trải qua tính toán đo lường chuẩn xác. Nhưng mà lần này đã có xê xích lớn đến như vậy, đến bây giờ vẫn còn chưa có nhìn thấy cửa ra.
Cảm giác bất an không rõ nhúc nhích mà xông ra, Ly Hận Thiên cảm thấy tóc gáy của y đều bị dựng lên. Bất quá những người khác ở trong đội ngũ lại vẫn duy trì trấn định như cũ, không có một chút bối rối, phảng phất như loại chuyện này đối với bọn họ đều đã quá quen thuộc vậy. Ly Lạc bọn hắn lại càng không có bất kì biến hóa nào. Y nghe được Mộc Nhai nói câu “tiếp tục đi tới”, đội ngũ rất nhanh liền lại một lần nữa chỉnh tề không lộn xộn mà xuất phát.
Lúc này đây, tâm tình của Ly Hận Thiên không còn thoải mái như vừa rồi nữa. Y vẫn dùng sức nắm chặt tay của Ly Lạc, ngay cả đôi chân mệt mỏi đến chết lặng cũng bắt đầu cố gắng nâng lên mà bước đi tiếp. Y thực hy vọng đi nhanh nhanh mau chóng mà thoát ra khỏi chỗ đáng chết này.
Bọn họ liền cứ như vậy mà lại đi thêm hai canh giờ nữa. Thời gian dài như vậy, bọn họ sớm nên rời khỏi con đường ngầm này rồi chứ, nhưng ở trước mắt vẫn như cũ, vẫn không hề tiến ra ra khỏi hắc ám này. Đội ngũ lại lần nữa dừng lại. Tất cả mọi người cảm giác ra, việc không quá thích hợp.
Bọn họ dừng lại chỗ có không gian thực rộng mở. Ly Hận Thiên đã cảm giác được cũng không lớn được bai nhiêu. Đội ngũ vẫn luôn duy trì hình dạng ban đầu. Không bao lâu sau, Mộc Nhai và Văn Diệu liền đi tới đây, lúc này những người khác đang ở tại chỗ nghỉ ngơi.
– Nơi này có chút tà môn.
Mộc Nhai đầu tiên là mắng một tiếng rồi mới nói ra, hắn đi tuốt đằng trước mặt, hắn thực xác định bọn họ không có đi nhầm đường, nhưng con đường này như là vô hạn vậy không có điểm đầu hay điểm cuối. Chỗ nên rẽ kia căn bản không có dẫn ra con đường nào khác mà nó dẫn bọn đi vòng trở về, sau một lần cuối cùng báo canh giờ kia, nhóm của hắn liền vẫn thẳng đường mà đi.
Đường đi này không giống với đường được đánh dấu ở trên bản đồ.
– Đi qua chỗ nào, ta cũng đều để lại ký hiệu, chúng ta cũng không phải đang quay về lối cũ nữa.
Khâm Mặc dùng linh lực làm ấn ký, mặc kệ là ở chỗ tối đến như thế nào, chỉ cần hắn đi qua, ấn ký sẽ cùng hắn có cảm ứng, nhưng Khâm Mặc căn bản không thấy được một kí hiệu của hắn đã lưu lại.
Không có quay về đường cũ, cũng không có đi quanh quẩn một chỗ.
– Làm sao lại như vậy được?
Gần bên bọn họ còn có ngọn đuốc đang cháy sáng, nhưng Ly Hận Thiên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Văn Diệu, rất mơ hồ. Y nhìn thấy tầm mắt của Văn Diệu chính là đang nhìn thương đội nghỉ ngơi, mặt mày y nhăn lại,
– Vẫn tiếp tục đi sao?
Văn Diệu không xác định hỏi, khiến cho Ly Hận Thiên bỗng nhiên nhớ tới một đoạn miêu tả quỷ đánh tường ở trong tiểu thuyết kinh dị mà ngày trước y từng xem qua, hẳn nói lên tình huống bây giờ của bọn họ đi…
Không có cuối đường, vẫn tiếp tục đi, lại cũng không đi hết được mà tìm được cửa ra. Điểm ấy Ly Hận Thiên cùng với đám con của y, đều rất rõ ràng.
Nhất thời nhắc đến quỷ, y lại nhớ đến cái tên gia hoả mang mặt nạ kia, bản đồ này là do hắn đưa. Điều này khiến cho Ly Hận Thiên lại đang suy đoán, là do người nọ rắp tâm…
Mấy người thương lượng một chút, phỏng đoán loại nguyên nhân có thể xuất hiện loại tình huống này, thì sẽ có thể tìm ra cách thoát khỏi đây. Ly Lạc vẫn trầm mặc, tay hắn còn nắm tay của Ly Hận Thiên ở cùng một chỗ. Điều này làm cho nam nhân nhịn không được nhìn chằm chằm vào Ly Lạc, y tổng cảm thấy, Ly Lạc sẽ có cách…
– Trước cứ nghỉ ngơi trong chốc lát đã, sau đó lại tiếp tục đi.
Ly Lạc vừa nói xong. Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên trên người hắn. Bọn họ hoàn toàn cũng biết là nên tiếp tục đi, nhưng con đường, cần phải đi làm sao đây?
Ly Lạc cũng chưa nói ra cách của hắn, hắn chỉ là gọi Thất lại đây, hắn nói với Thất,
– Để con rắn kia dẫn đường.
Bất giác nghe Ly Lạc nhắc tới, Ly Hận Thiên đột nhiên nhớ tới con rắn nhỏ kì quái kia. Lời Thất vừa rồi nói ra với Ly Lạc, y cũng có nghe thấy. Ly Hận Thiên cảm thấy, thử một chút vốn cũng không mất mát gì lại còn là một cách tốt nhất nhất nữa.
Nhớ tới lần trước bộ đnags của nó khi tìm được viên ngọc tím kia, Ly Hận Thiên đột nhiên tìm thấy hy vọng.
Sau khi sắp xếp đơn giản, Ly Hận Thiên cùng với những người khác ăn lương khô mang theo người, tới khi uống nước xong, thì Thất đã cùng với Mộc Nhai đi tuốt đằng trước mặt.
Ly Hận Thiên không biết là Thất giao tiếp với Diệp Thanh ra sao. Bây giờ trên thân con rắn nhỏ kia mang theo ma pháp phát quang của Ly Lạc, nó giống như một cây gậy mang ánh sáng huỳnh quang đang ở phía trước mà bò đi. Nó tựa hồ thật sự giống như bọn họ suy nghĩ như vậy, có thể tìm ra đường. Ly Hận Thiên đem toàn bộ hy vọng đều ký thác ở trên người nó, quả nhiên qua không bao lâu, mặt đường ở dưới chân liền thay đổi.
Bậc thang ở nơi này cũng không giống như lúc nãy mà bằng phẳng hơn rất nhiều, rêu xanh cũng không có bao nhiêu. Xem ra đường này hẳn là thường xuyên bị người sử dụng. Đang nghĩ tới đây thì y bị một cỗ mùi vị tanh tưởi hỗn tạp ẩm ướt xông thẳng đến mặt, mùi vị này, Ly Hận Thiên lại rất là quen thuộc, bất quá…
Mùi máu.
Nơi này làm sao lại có máu?
Nhưng lại khác với mùi vị thối rữa ở Vân Hoài cổ thành, máu này vẫn còn mới.
Đến Ly Hận Thiên đều ngửi thấy được, những người khác không thể nào lại không có cảm giác. Dù là trong lòng còn có nghi vấn, nhưng đội ngũ vẫn không có động tác chần chừ mà dừng lại một chốc nào cả, vẫn như trước mà đi theo Diệp Thanh tiến tới trước.
Bọn họ vẫn đang hướng về phía trước mà bước tới. Không qua bao nhiêu lâu liền rẽ đường. Ngã rẽ này cuối cùng vẫn là một vong tròn, nhưng ngã rẽ này liền dẫn ra một con đường đường khác hoàn toàn, phía trước mặt rõ ràng đã xuất hiện ánh sáng…
Tâm tình của Ly Hận Thiên phi thường vui mừng, có chút không kìm nén được sự vui vẻ, bước chân khó tránh khỏi liền nhanh hơn, mà sau khi bọn họ tới gần kia ánh sáng, tâm của Ly Hận Thiên trong nháy mắt đã lạnh đi một nửa …
Cảnh tượng ở trước mắt cảnh tượng, so với con đường đi mãi không đầu không cuối tràn đầy hắc ám bủa vây, cái này còn muốn đáng sợ hơn..
Y lại một lần nữa hoài nghi động cơ của người nọ. Hắn rốt cuộc vì sao phải lại đem bọn họ dẫn tới nơi này….
Nơi này đến tột cùng là cái địa phương quỷ quái gì đây, vì sao lại có loại này nọ …
Còn có, hình ảnh khủng khiếp như vậy.
– CHÚ THÍCH:
*Quỷ đánh tường: nghĩa là bị quỷ che đi tầm mắt tạo ảo giác khiến người đi lạc
Tác dụng lớn nhất chính là chỉ có thể để cho người tìm thấy rõ vị trí phương hướng mà thôi, không đến mức sẽ bị lạc đường mê mang ở trong bóng đêm tại đây.
Phía trước bọn họ còn có cây đuốc, cách y rất gần, nhưng Ly Hận Thiên căn bản vẫn nhìn hề không thấy rõ nổi là ai đang cầm cây đuốc. Y chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một sườn mặt, cho nên ngọn lửa kia như là đang đơn độc rời rạc mà tồn tại, giống như là tự nó đang bay lượn ở trong không trung. Hình ảnh này khiến cho Ly Hận Thiên khó tránh khỏi nghĩ tới, vụ án gả vợ cho quỷ xảy ra ở Đế Đô, hình ảnh tân nương trôi nổi lượn lờ bay về phía trước còn có vài đốm lửa dẫn đường…
Mặt đường ở dưới chân nhìn không thấy, nhưng mà Ly Hận Thiên có thể xác định bọn họ là đang đi lên bậc thang, luôn là một loại đường nào đó mà dẫn đi xuống phía dưới. Y không biết là con đường này là do ai làm ra, lại càng không rõ ràng con đường đi này là dẫn tới nơi nào, liền cứ như vậy mà luôn luôn bước đi tới, cảm giác nhìn không thấy tới điểm cuối cùng, khiến cho Ly Hận Thiên cảm thấy, bọn họ tựa hồ như là hướng tới Địa Ngục mà đi vào vậy.
Lúc bắt đầu con đường này là thực rộng. Nhưng đi qua không bao lâu sau, không gian liền biến thành hai người không thể sóng vai mà đi cùng. Các bậc thang ở dưới chân lại càng không dễ đi. Tuy rằng độ cao giữa các bậc thang vẫn luôn giống nhau, nhưng chiều rộng thực nhỏ, lại thực trơn trượt, đi không cẩn thận sẽ dễ dẫn đến bị trượt ngã. Ly Hận Thiên không muốn dọa người, ở một bên khác y vươn một bàn tay kia mò mẫn vịn vào vách động mà đi. Bất quá y vừa chạm đến lại không phải nham thạch, mà là mang đến cảm xúc rất là ôn lạnh, không tăng thêm cho y chút cảm giác điểm an toàn nào, mà tay y lập tức liền như lún sâu vào vào bên trong cái gì đó, cái loại cảm giác này vốn rất là ghê tởm, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy da đầu của y nhất thời tê dại, y mặc kệ cái này nọ mà tay mình đang chạm vào là sạch sẽ hay không sạch sẽ, lập tức rút tay lại mà trực tiếp đặt lênn quần áo trên người mà xoa xoa.
Y cũng không dám đi sờ soạng nữa.
Quanh năm ở nơi này vốn không thấy được ánh nắng, trên vách động, là một tầng rêu xanh thật dày rêu, nói vậy chắc nguyên nhân mà mặt đất ở dưới chân lại mềm lún trơn trượt như vậy cũng là do đám rêu xanh này rồi. Mặc kệ một màn dãy chậu đồng vừa rồi đã nhìn thấy, hay là cảm giác ở hiện tại, có một việc mà Ly Hận Thiên biết rất rõ ràng, là y thật sự vô cùng không thích nơi này.
Không nói đến một màn dãy chậu đồng vừa rồi vốn không thể nào khiến cho người ta khó có thể yên tâm được, giờ lại còn bậc thang này lối đi tăm tối bức tường mềm nhũn lạnh lẽo, liền đủ khiến cho y càng ngày lo lắng hơn, là ai lại ở này trong một ngọn núi to này xây dựng nê một lối đi dài như vậy. Thực hiện một cái công trình to lớn này tuyệt đối là một việc làm hao tài tốn. Nhưng đến Văn Diệu cũng chưa từng được nghe nói qua, lối đi ngầm này đã tồn tại bao lâu, vì sao mà một chút ghi chép lại cũng không được ghi chép lại, cho dù là truyền thuyết cũng chưa từng được ai biết đến. Việc trọng yếu hơn là, lối đi ngầm này là đã dùng để tu luyện cái gì đây…
Không ai có thể cho ra đáp án.
Nghe Văn Diệu nói, bọn họ cần phải ở lại chỗ không có mặt trời chiếu tới này đây mà đi tiếp suốt một ngày mới có thể ra khỏi đây được. Nhưng mới tiến vào không bao lâu, Ly Hận Thiên đã bắt đầu vô cùng nhớ nhung ánh mặt trời sáng lạn phi thường ấm áp a. Mặc dù là mùa đông, y cũng hiểu được ánh nắng kia liền có thể hòa tan được hết tất cả.
Trong bóng đêm, ý nghĩ của nam nhân đang như đàn ngựa trời mà chắp cánh tung bay thật cao và xa a. Nhưng y cũng không phải là có ý nghĩ quá cực đoan, bởi người thủy chung vẫn luôn nắm tay y kia, khiến y cảm giác được an tâm…
Cho nên y sẽ không loạn nghĩ.
Cảm giác dịu dàng ấm áp này, còn có bàn tay quen thuộc này, vừa mới nãy không lâu, còn kéo lấy y …
Ly Hận Thiên biết, chủ nhân của bàn tay này, là Ly Lạc.
Y thực khẳng định.
Mặc dù hiện tại con đường này hẹp đến mức chỉ có một người mới có thể đi lọt qua, nhưng Ly Lạc vẫn luôn không có buông tay y ra. Hắn vẫn luôn đi ở phía trước y, nắm tay y, cho y an ủi, đã ở ngay lúc y sắp bị té ngã hắn dìu y một phen. Loại cảm giác này thực ấm áp,bất giác có chút giật mình, Ly Hận Thiên cảm thấy, có lẽ đây là sự ôn nhu của Ly Lạc…
Lạnh lùng nhưng ôn nhu.
Trong bóng đêm, nam nhân vụng trộm nở nụ cười một chút.
Một đường không nói chuyện, trong sơn động chỉ có tiếng ngọn đuốc bị thiêu đốt liền phát ra âm thanh ‘lách tách’ còn có thấp thoáng tiếng bước chân ‘đát đát’. Ngoại trừ có chút trơn trượt, bọn họ cũng không gặp được một chút nguy hiểm nào khác, cũng không có như Ly Hận Thiên nghĩ là có người ngoài hành tinh gì đó từ nơi này mở ra cơ quan ám khí nào đó.
Hoàn cảnh ở nơi này tràn ra bầu không khí rất áp lực, trong lúc này bọn họ cũng không dừng lại nghỉ ngơi, mặc dù là ai đi nữa cũng không có cách nào mà ở dưới tình huống này mà ăn vô nổi cái này cái nọ, bao gồm cả Ly Hận Thiên ở trong đó.
Ước chừng đi được đã ba bốn canh giờ, đôi chân vẫn máy móc mà lặp lại cùng một động tác. Bởi vì ở trong sơn động quá mức âm lãnh, Ly Hận Thiên cảm thấy cẳng chân của y sắp bị rút gân rồi, thì đúng lúc này, đường ở trong sơn động bắt đầu chậm rãi trở nên rộng rãi lên nhanh chóng, từ một không gian chỉ có thể chứa được một người để đi qua đã mở rộng mà biến thành không gian có thể chứa được cả một chiếc xe đi ngang qua.
Ly Hận Thiên phát hiện, con đường lúc này cũng không có rộng rãi tốt đẹp như trong tưởng tượng của y. Ngược lại là càng tăng thêm cảm giác thiếu an toàn. Xung quanh chỗ này vốn tối như mực vậy, khiến cho y cảm thấy, bản thân y như đang đi vào trong một không gian hư vô, không có mở đầu, cũng không có kết thúc, việc này sẽ khiến cho lòng người sinh ra áp lực.
Đang ở trong sơn động nhìn không thấy canh giờ, nhưng cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ có người báo giờ. Ly Hận Thiên vẫn không biết làm sao mà kẻ nọ tính được canh giờ. Nhưng y thực mong chờ âm thanh này vang lên, bởi vì mỗi lần vang lên, liền đại biểu cho việc khoảng cách giữa bọn họ và cửa ra lại gần thêm một bước.
Khi Ly Hận Thiên nhàm chán còn bấm đầu đếm số a, y là đang làm đếm ngược thời gian. Y chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến như vậy. Chân y không có bị rút gân, chính là tiếp theo sau lại không còn cảm giác gì nữa. Đôi chân của y vẫn luôn đi tới trước. Ngay sau khi kẻ nọ báo giờ ở lúc cuối cùng đã qua một lúc lâu, Ly Hận Thiên đầu tiên cảm giác được không phải thả lỏng hoặc là may mắn, y mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng…
Canh giờ báo thứ mười hai, nói cách khác, bọn họ đã đi trọn một ngày.
Theo lý thuyết, lại đi thêm trong chốc lát thì bọn họ sẽ nhìn thấy cửa ra, nhưng sau cái canh giờ đã được báo ra qua thật lâu sau đó, Ly Hận Thiên cũng không thấy được ánh sáng của cửa ra đâu cả, liền tính là ban đêm, cũng nên có chút ánh trăng a…
Ánh mắt của y chỉ có thể nhìn thấy, ngoại trừ ánh lửa này, thì vẫn luôn là một mảng hắc ám bao trùm lên tất cả.
Y vẫn luôn hồ nghi. Kẻ nọ lại đột ngột mà lại báo đã qua một canh giờ lần nữa, lúc này nam nhân trợn tròn mắt, y nghĩ rằng bản thân mình đã nghe lầm…
Từ khi bắt đầu báo giờ, y liền luôn luôn mà đang suy đoán, y không nghĩ rằng, y nhất thời nhớ lại, thì đã qua thêm một canh giờ nữa.
Tốc độ của bọn họ tiến tới ngày càng nhanh hơn. Chỉ biết mong tiến đến cửa ra càng ngày càng gần hơn mà thôi, nhưng mà bọn họ đi xuyên xuốt nhiều đến cả một canh giờ vẫn chưa thấy gì đã.
Toàn bộ đội ngũ đều dừng lại.
Liền tính nếu con đường này đã khó đi thế nào, thì lúc này bọn họ cũng nên nhìn thấy cửa ra. Nhưng lúc này thời gian đã sớm vượt qua dự tính của bọn hắn. Bọn hắn khác với Ly Hận Thiên, cho nên đã có thời gian do trải qua tính toán đo lường chuẩn xác. Nhưng mà lần này đã có xê xích lớn đến như vậy, đến bây giờ vẫn còn chưa có nhìn thấy cửa ra.
Cảm giác bất an không rõ nhúc nhích mà xông ra, Ly Hận Thiên cảm thấy tóc gáy của y đều bị dựng lên. Bất quá những người khác ở trong đội ngũ lại vẫn duy trì trấn định như cũ, không có một chút bối rối, phảng phất như loại chuyện này đối với bọn họ đều đã quá quen thuộc vậy. Ly Lạc bọn hắn lại càng không có bất kì biến hóa nào. Y nghe được Mộc Nhai nói câu “tiếp tục đi tới”, đội ngũ rất nhanh liền lại một lần nữa chỉnh tề không lộn xộn mà xuất phát.
Lúc này đây, tâm tình của Ly Hận Thiên không còn thoải mái như vừa rồi nữa. Y vẫn dùng sức nắm chặt tay của Ly Lạc, ngay cả đôi chân mệt mỏi đến chết lặng cũng bắt đầu cố gắng nâng lên mà bước đi tiếp. Y thực hy vọng đi nhanh nhanh mau chóng mà thoát ra khỏi chỗ đáng chết này.
Bọn họ liền cứ như vậy mà lại đi thêm hai canh giờ nữa. Thời gian dài như vậy, bọn họ sớm nên rời khỏi con đường ngầm này rồi chứ, nhưng ở trước mắt vẫn như cũ, vẫn không hề tiến ra ra khỏi hắc ám này. Đội ngũ lại lần nữa dừng lại. Tất cả mọi người cảm giác ra, việc không quá thích hợp.
Bọn họ dừng lại chỗ có không gian thực rộng mở. Ly Hận Thiên đã cảm giác được cũng không lớn được bai nhiêu. Đội ngũ vẫn luôn duy trì hình dạng ban đầu. Không bao lâu sau, Mộc Nhai và Văn Diệu liền đi tới đây, lúc này những người khác đang ở tại chỗ nghỉ ngơi.
– Nơi này có chút tà môn.
Mộc Nhai đầu tiên là mắng một tiếng rồi mới nói ra, hắn đi tuốt đằng trước mặt, hắn thực xác định bọn họ không có đi nhầm đường, nhưng con đường này như là vô hạn vậy không có điểm đầu hay điểm cuối. Chỗ nên rẽ kia căn bản không có dẫn ra con đường nào khác mà nó dẫn bọn đi vòng trở về, sau một lần cuối cùng báo canh giờ kia, nhóm của hắn liền vẫn thẳng đường mà đi.
Đường đi này không giống với đường được đánh dấu ở trên bản đồ.
– Đi qua chỗ nào, ta cũng đều để lại ký hiệu, chúng ta cũng không phải đang quay về lối cũ nữa.
Khâm Mặc dùng linh lực làm ấn ký, mặc kệ là ở chỗ tối đến như thế nào, chỉ cần hắn đi qua, ấn ký sẽ cùng hắn có cảm ứng, nhưng Khâm Mặc căn bản không thấy được một kí hiệu của hắn đã lưu lại.
Không có quay về đường cũ, cũng không có đi quanh quẩn một chỗ.
– Làm sao lại như vậy được?
Gần bên bọn họ còn có ngọn đuốc đang cháy sáng, nhưng Ly Hận Thiên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Văn Diệu, rất mơ hồ. Y nhìn thấy tầm mắt của Văn Diệu chính là đang nhìn thương đội nghỉ ngơi, mặt mày y nhăn lại,
– Vẫn tiếp tục đi sao?
Văn Diệu không xác định hỏi, khiến cho Ly Hận Thiên bỗng nhiên nhớ tới một đoạn miêu tả quỷ đánh tường ở trong tiểu thuyết kinh dị mà ngày trước y từng xem qua, hẳn nói lên tình huống bây giờ của bọn họ đi…
Không có cuối đường, vẫn tiếp tục đi, lại cũng không đi hết được mà tìm được cửa ra. Điểm ấy Ly Hận Thiên cùng với đám con của y, đều rất rõ ràng.
Nhất thời nhắc đến quỷ, y lại nhớ đến cái tên gia hoả mang mặt nạ kia, bản đồ này là do hắn đưa. Điều này khiến cho Ly Hận Thiên lại đang suy đoán, là do người nọ rắp tâm…
Mấy người thương lượng một chút, phỏng đoán loại nguyên nhân có thể xuất hiện loại tình huống này, thì sẽ có thể tìm ra cách thoát khỏi đây. Ly Lạc vẫn trầm mặc, tay hắn còn nắm tay của Ly Hận Thiên ở cùng một chỗ. Điều này làm cho nam nhân nhịn không được nhìn chằm chằm vào Ly Lạc, y tổng cảm thấy, Ly Lạc sẽ có cách…
– Trước cứ nghỉ ngơi trong chốc lát đã, sau đó lại tiếp tục đi.
Ly Lạc vừa nói xong. Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên trên người hắn. Bọn họ hoàn toàn cũng biết là nên tiếp tục đi, nhưng con đường, cần phải đi làm sao đây?
Ly Lạc cũng chưa nói ra cách của hắn, hắn chỉ là gọi Thất lại đây, hắn nói với Thất,
– Để con rắn kia dẫn đường.
Bất giác nghe Ly Lạc nhắc tới, Ly Hận Thiên đột nhiên nhớ tới con rắn nhỏ kì quái kia. Lời Thất vừa rồi nói ra với Ly Lạc, y cũng có nghe thấy. Ly Hận Thiên cảm thấy, thử một chút vốn cũng không mất mát gì lại còn là một cách tốt nhất nhất nữa.
Nhớ tới lần trước bộ đnags của nó khi tìm được viên ngọc tím kia, Ly Hận Thiên đột nhiên tìm thấy hy vọng.
Sau khi sắp xếp đơn giản, Ly Hận Thiên cùng với những người khác ăn lương khô mang theo người, tới khi uống nước xong, thì Thất đã cùng với Mộc Nhai đi tuốt đằng trước mặt.
Ly Hận Thiên không biết là Thất giao tiếp với Diệp Thanh ra sao. Bây giờ trên thân con rắn nhỏ kia mang theo ma pháp phát quang của Ly Lạc, nó giống như một cây gậy mang ánh sáng huỳnh quang đang ở phía trước mà bò đi. Nó tựa hồ thật sự giống như bọn họ suy nghĩ như vậy, có thể tìm ra đường. Ly Hận Thiên đem toàn bộ hy vọng đều ký thác ở trên người nó, quả nhiên qua không bao lâu, mặt đường ở dưới chân liền thay đổi.
Bậc thang ở nơi này cũng không giống như lúc nãy mà bằng phẳng hơn rất nhiều, rêu xanh cũng không có bao nhiêu. Xem ra đường này hẳn là thường xuyên bị người sử dụng. Đang nghĩ tới đây thì y bị một cỗ mùi vị tanh tưởi hỗn tạp ẩm ướt xông thẳng đến mặt, mùi vị này, Ly Hận Thiên lại rất là quen thuộc, bất quá…
Mùi máu.
Nơi này làm sao lại có máu?
Nhưng lại khác với mùi vị thối rữa ở Vân Hoài cổ thành, máu này vẫn còn mới.
Đến Ly Hận Thiên đều ngửi thấy được, những người khác không thể nào lại không có cảm giác. Dù là trong lòng còn có nghi vấn, nhưng đội ngũ vẫn không có động tác chần chừ mà dừng lại một chốc nào cả, vẫn như trước mà đi theo Diệp Thanh tiến tới trước.
Bọn họ vẫn đang hướng về phía trước mà bước tới. Không qua bao nhiêu lâu liền rẽ đường. Ngã rẽ này cuối cùng vẫn là một vong tròn, nhưng ngã rẽ này liền dẫn ra một con đường đường khác hoàn toàn, phía trước mặt rõ ràng đã xuất hiện ánh sáng…
Tâm tình của Ly Hận Thiên phi thường vui mừng, có chút không kìm nén được sự vui vẻ, bước chân khó tránh khỏi liền nhanh hơn, mà sau khi bọn họ tới gần kia ánh sáng, tâm của Ly Hận Thiên trong nháy mắt đã lạnh đi một nửa …
Cảnh tượng ở trước mắt cảnh tượng, so với con đường đi mãi không đầu không cuối tràn đầy hắc ám bủa vây, cái này còn muốn đáng sợ hơn..
Y lại một lần nữa hoài nghi động cơ của người nọ. Hắn rốt cuộc vì sao phải lại đem bọn họ dẫn tới nơi này….
Nơi này đến tột cùng là cái địa phương quỷ quái gì đây, vì sao lại có loại này nọ …
Còn có, hình ảnh khủng khiếp như vậy.
– CHÚ THÍCH:
*Quỷ đánh tường: nghĩa là bị quỷ che đi tầm mắt tạo ảo giác khiến người đi lạc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất